Chương 43 Buổi podcast khai sáng
“Chà, năm vừa qua với cô quả là bận rộn nhỉ,” Marcelo mở lời bằng thứ tiếng Anh rất sõi.
“Ồ vâng. Đúng là rất đáng nhớ,” Nora đáp, cố thể hiện phong thái của ngôi sao nhạc rock.
“Giờ tôi xin phép được hỏi về album… Pottersville. Các ca khúc trong đó đều là do cô sáng tác phải không?”
“Vâng, phần lớn là do tôi viết,” Nora đoán bừa, nhìn chăm chăm nốt ruồi nhỏ quen thuộc ở bàn tay trái.
“Cô ấy viết hết đấy,” Joanna chen vào.
Marcelo gật gù trong lúc anh chàng kia, vẫn với nụ cười toe toét trên môi, cắm cúi chỉnh âm bằng laptop.
“Có lẽ ‘Lông vũ’ là ca khúc tôi thích nhất,” Marcelo nói khi đồ uống được mang tới.
“Anh thích là tôi vui rồi.”
Nora cố nghĩ xem phải làm thế nào để có thể thoát khỏi cuộc phỏng vấn này. Đau đầu à? Hay là đau bụng?
“Nhưng trước hết tôi muốn nhắc tới ca khúc đầu tiên trình làng. ‘Tránh xa cuộc sống của tôi ra’. Nghe như một tuyên ngôn đầy chất riêng tư.”
Nora cố gượng cười. “Lời bài hát đã nói lên tất cả.”
“Một số người cũng đoán già đoán non xem có phải bài hát muốn nhắc tới cái… gọi là gì ấy nhỉ?”
“Lệnh cấm tiếp xúc?” Joanna đỡ lời.
“Đúng rồi! Lệnh cấm tiếp xúc.”
“Ừm,” Nora nói trong sửng sốt. “Thì… Tôi muốn mượn ca khúc để giải tỏa. Tôi thấy chuyện đó thực khó nói.”
“Vâng, tôi hiểu. Chỉ là trong bài phỏng vấn gần đây trên tạp chí Rolling Stone cô có nhắc đến đôi điều về bạn trai cũ Dan Lord, và chuyện phải khó khăn lắm mới xin được… được… lệnh cấm tiếp xúc sau khi anh ta liên tục đeo bám cô… Anh ta đã tìm cách đột nhập vào nhà cô đúng không nhỉ? Rồi còn nói với các phóng viên rằng bài ‘Bầu trời tuyệt mỹ’ là do anh ta viết lời?”
“Trời ạ.”
Cô thấy mình như đang đứng giữa hai con đường, nửa muốn rơi lệ nửa muốn phá lên cười, nhưng bằng cách nào đó đã kiềm chế để không thể hiện ra.
“Tôi sáng tác ca khúc đó trong thời gian còn ở bên anh ta. Nhưng anh ta không thích. Anh ta không thích tôi tham gia ban nhạc này. Anh ta ghét ban nhạc. Anh ta ghét anh trai tôi. Anh ta ghét Ravi. Anh ta ghét Ella, tức là một trong những thành viên đầu tiên. Tóm lại là Dan ghen tuông khủng khiếp.”
Thật khó tin biết mấy. Ở cuộc đời nọ, cuộc đời đúng ra chính là những gì anh ta muốn, Dan chán cuộc sống vợ chồng với Nora đến mức đi ngoại tình, thế mà ở đây anh ta lại đột nhập vào nhà cô vì không thể chịu nổi khi thấy cô thành đạt.
“Anh ta là tên đốn mạt,” Nora nói. “Tôi không rõ trong tiếng Bồ Đào Nha, một kẻ tồi tệ được gọi bằng từ gì.”
“ Cabrão . Nghĩa là đồ đểu giả.”
“Hoặc quân khốn nạn,” cậu thanh niên ít tuổi hơn nói thêm, mặt tỉnh bơ.
“Ờ, vâng, anh ta là một cabrão . Hóa ra anh ta hoàn toàn không giống như những gì anh ta thể hiện. Thật kỳ lạ. Khi cuộc đời ta thay đổi, nhiều người cũng xử sự khác hẳn. Chắc có lẽ đó là cái giá của sự nổi tiếng.”
“Cô cũng viết một ca khúc gọi là ‘Henry David Thoreau’. Không có nhiều bài hát được đặt theo tên của các triết gia…”
“Tôi biết. Hồi tôi học Triết ở đại học, ông ấy là triết gia tôi yêu thích. Thế nên tôi mới có hình xăm này. Vả lại, lấy tên đó đặt cho bài hát nghe vẫn hay hơn tí chút so với ‘Immanuel Kant’ chứ.”
Giờ cô đang dần bắt nhịp được rồi. Thật ra, đóng kịch trong cuộc đời đích thực dành cho mình cũng không phải là quá khó.
“Và ‘Tiếng tru’, dĩ nhiên. Một ca khúc đầy uy lực. Chiếm vị trí quán quân ở hai mươi hai quốc gia. Video quay cùng dàn sao hạng A của Hollywood đã giành giải Grammy. Có lẽ cô cũng không muốn nói đến nữa đâu nhỉ?”
“Vâng, có lẽ vậy.”
Joanna đi lấy cho mình một chiếc bánh mật nữa.
Marcelo khẽ mỉm cười trong lúc tiếp tục. “Với tôi, dường như trong đó chứa đầy chất ban sơ. Ý tôi muốn nói đến bài hát ấy. Như thể cô đang xả hết những tâm tư trong lòng ra. Thế rồi tôi được biết cô sáng tác ca khúc này đúng vào buổi tối cô sa thải người quản lý cũ. Trước khi thuê Joanna. Sau khi cô phát hiện anh ta lừa mình…”
“Vâng. Đúng là chẳng vui vẻ gì,” cô tát nước theo mưa. “Một sự phản bội đầy đau đớn.”
“Tôi là fan cứng của Mê Cung trước cả khi ‘Tiếng tru’ ra đời. Nhưng bài đó mới khiến tôi mê thực sự. Cả bài ‘Cô gái hải đăng’ nữa. ‘Tiếng tru’ làm tôi nghĩ: Nora Seed đích thị là thiên tài . Lời bài hát khá mơ hồ, nhưng cái cách cô bộc lộ cơn cuồng nộ của mình quả thực vừa dịu dàng, vừa sâu lắng, lại vừa mạnh mẽ. Cứ như The Cure thuở mới ra mắt kết hợp cùng Frank Ocean, được thể hiện bởi The Carpenters và Tame Impala ấy.”
Nora cố gắng mường tượng xem nó là cái thứ nhạc gì, nhưng đành chịu.
Anh ta bắt đầu cất giọng hát trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh: “Hãy tắt đi tiếng nhạc để giai điệu bay cao / Hãy thôi cười giả tạo và tru lên dưới trăng.”
Nora cười mím chi và gật đầu, như thể những câu từ đó đã quá quen thuộc với cô. “À. Ờ. Tôi chỉ… tru lên thôi mà.”
Nét mặt Marcelo bỗng trở nên nghiêm túc. Anh ta có vẻ thực lòng lo lắng cho cô. “Mấy năm gần đây cô đã trải qua rất nhiều chuyện không vui. Kẻ đeo bám, quản lý tồi, thù oán giả tạo, kiện tụng, rắc rối quanh vấn đề bản quyền, cuộc chia tay ồn ào với Ryan Bailey, mức độ đón nhận dành cho album mới nhất, cai nghiện, vụ việc ở Toronto… cái lần cô gục ngã vì kiệt sức ở Paris, bi kịch đời tư, thị phi thị phi rồi lại thị phi. Và lại còn bị truyền thông soi mói. Cô nghĩ báo chí ghét cô đến như vậy là do đâu?”
Nora bắt đầu cảm thấy hơi nôn nao. Lẽ nào sự nổi tiếng là thế này sao? Giống như một ly cocktail mãi có vị ngọt ngào xen lẫn đắng ngắt của tôn thờ và công kích? Chẳng trách có rất nhiều người nổi tiếng rơi vào cảnh ‘trật đường tàu’ khi con đường trước mặt tỏa ra vô vàn hướng khác nhau. Cảm giác hệt như cùng lúc vừa được hôn vừa bị ăn tát.
“Tôi… tôi không biết nữa… mọi chuyện khá là điên.”
“Ý tôi muốn nói là cô đã bao giờ tự hỏi cuộc đời mình sẽ ra sao nếu trước đây cô quyết định đi theo hướng khác chưa?”
Nora chăm chú lắng nghe trong lúc đăm đăm nhìn đám bọt khí đang nổi lên trong nước khoáng.
“Tôi nghĩ chẳng khó khăn gì khi tưởng tượng có những con đường khác dễ đi hơn,” cô nói, lần đầu tiên cô nhận ra một điều. “Nhưng có lẽ không có con đường nào dễ cả. Chúng chỉ đơn giản là đường thôi. Ở một cuộc đời, có thể tôi đã kết hôn. Ở cuộc đời khác, tôi có thể đang làm nhân viên tại cửa hàng. Tôi có thể đã nhận lời mời đi uống nước với một anh chàng dễ thương. Ở cuộc đời khác, tôi có thể đang nghiên cứu về sông băng tại vòng Cực Bắc. Ở cuộc đời khác, tôi có thể trở thành nhà vô địch bơi lội Olympic. Ai mà biết được? Cứ mỗi giây trong mỗi ngày trôi qua, chúng ta lại bước vào một vũ trụ mới. Và chúng ta phí phạm quá nhiều thời gian để ước gì cuộc đời mình đã khác, để so sánh bản thân với những người khác, với những phiên bản khác của chính chúng ta, trong khi thực ra mọi cuộc đời đều chứa đựng cả những điểm tốt và điểm chưa tốt ở một mức độ nào đó.”
Marcelo, Joanna và anh chàng người Brazil còn lại tròn mắt nhìn cô, nhưng cô đang cao hứng. Đang đà nói.
“Cuộc đời có muôn màu… Muôn vẻ. Khi cảm thấy mình mắc kẹt trong cuộc đời duy nhất chúng ta có, ta rất dễ cho rằng những khoảng thời gian buồn đau, bi kịch, thất bại, sợ hãi đều là kết quả sinh ra từ sự tồn tại của mình. Rằng đây là sản phẩm bên lề đến từ việc ta sống theo cách cụ thể nào đó, thay vì chỉ đơn giản là sống. Ý tôi muốn nói, mọi việc có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu chúng ta hiểu được rằng chẳng cách sống nào có thể giúp ta không bao giờ biết đến khổ đau. Và rằng khổ đau là một phần không thể tách rời để làm nên hạnh phúc. Không thể có thứ này mà không có thứ kia. Dĩ nhiên, cả hai song hành tồn tại với mức độ và số lượng khác nhau. Nhưng chẳng có cuộc đời nào chỉ toàn hạnh phúc bất tận. Và nếu cứ cho rằng cuộc đời như thế có tồn tại thì chỉ càng thấy mình bất hạnh trong cuộc đời đang sống mà thôi.”
“Một câu trả lời rất hay,” Marcelo lên tiếng sau khi chắc chắn cô đã nói xong. “Nhưng tối nay, lúc ở buổi biểu diễn tôi thấy cô có vẻ hạnh phúc. Khi cô chơi ‘Bridge over troubled water’ thay vì ‘Tiếng tru’, đó quả là một tuyên ngôn hết sức hùng hồn. Một thông điệp: Tôi mạnh mẽ . Cảm giác cô đang muốn nói với những người hâm mộ chúng tôi rằng cô vẫn ổn cả. Vậy tình hình chuyến lưu diễn thế nào?”
“Tuyệt lắm. Và đúng, tôi nghĩ mình sẽ gửi gắm thông điệp rằng tôi đang ở đây, tận hưởng cuộc đời hết mức. Nhưng được một thời gian thì tôi cũng thấy nhớ nhà.”
“Nhà nào cơ?” Marcelo hỏi kèm theo nụ cười có phần suồng sã. “Ý tôi là, cô cảm thấy gắn bó với nơi nào hơn: London, LA hay bãi biển Amalfi?”
Đây có vẻ là cuộc đời trong đó cô để lại nhiều dấu chân cacbon nhất.
“Tôi cũng không biết nữa. Chắc là London.”
Marcelo hít mạnh một hơi, như thể sắp phải lặn xuống dưới câu hỏi tiếp theo. Anh ta gãi gãi râu. “Vâng, nhưng hẳn là rất khó khăn, vì theo tôi biết thì cô từng sống cùng anh trai trong căn hộ đó?”
“Sao lại khó khăn?”
Joanna tò mò liếc cô qua vành ly cocktail.
Marcelo nhìn cô vẻ trìu mến. Đôi mắt anh ta như thẫn thờ. “Thì,” anh ta nói sau khi nhấp nhẹ một ngụm bia, “anh trai cô từng là một phần quan trọng trong cuộc đời cô, một phần quan trọng của ban nhạc…”
Từng.
Chỉ một từ nhỏ bé mà chứa đựng nỗi sợ hãi lớn biết chừng nào. Như một hòn đá rơi xuống nước.
Cô còn nhớ đã hỏi Ravi về anh trai cô trước khi trình diễn bài bis . Cô còn nhớ phản ứng của đám đông lúc cô nhắc tới anh trai trên sân khấu.
“Anh ấy vẫn ở đâu đây thôi. Tối nay anh ấy đã đến mà.”
“Ý Nora muốn nói cô ấy vẫn cảm nhận được sự hiện diện của cậu ta,” Joanna giải thích. “Mọi người đều thế. Cậu ta thực sự là một người mạnh mẽ. Nhiều tật, nhưng mạnh mẽ… Thật đáng buồn khi rượu chè, ma túy và cuộc sống cuối cùng đã khiến cậu ta gục ngã…”
“Chị đang nói cái gì vậy?” Nora hỏi. Giờ cô không còn đóng kịch nữa. Cô thực sự cần phải biết.
Marcelo tỏ vẻ thương cảm. “Cô biết đấy, mới hai năm trôi qua kể từ khi cậu ấy qua đời… Vì sốc ma túy…”
Nora há hốc miệng.
Cô chưa quay lại thư viện ngay vì vẫn chưa nuốt trôi được thông tin này. Cô đứng dậy như người mất hồn, loạng choạng rời khỏi phòng.
“Ơ kìa Nora?” Joanna bật cười lo lắng. “Nora?”
Cô vào thang máy và xuống quầy bar. Tới chỗ Ravi.
“Anh bảo Joe đang xun xoe với đám báo chí.”
“Gì cơ?”
“Anh bảo thế mà. Lúc tôi hỏi Joe đâu thì anh nói là ‘đang xun xoe với đám báo chí’.”
Anh ta đặt bia xuống, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh. “Đúng thế. Lúc đó chị ta đang xun xoe với đám báo chí còn gì.”
“Chị ta?”
Anh ta chỉ tay về phía Joanna đang tỏ vẻ sửng sốt cực độ trong lúc bước ra khỏi thang máy về phía sảnh.
“Ừ. Jo. Chị ta tiếp đón báo giới mà.”
Nora cảm thấy nỗi buồn ập đến chẳng khác nào một cú đấm.
“Ôi không,” cô nói. “Ôi Joe… Joe… trời ơi…”
Và vậy là quầy bar của khách sạn bề thế biến mất. Cái bàn, đồ uống, Joanna, Marcelo, anh chàng chỉnh âm, những vị khách, Ravi, các thành viên khác, sàn nhà lát đá cẩm thạch, người pha chế, nhân viên phục vụ, đèn chùm, hoa, tất cả đều tan vào hư không.