TIẾNG NÓI CỦA LÝ TRÍ 1
Cô đến bên gã lúc trời sắp sáng.
Cô thận trọng bước vào, lặng lẽ di chuyển, lướt qua căn phòng như một bóng ma; âm thanh duy nhất là tiếng chiếc áo choàng cạ vào làn da trần của cô. Ấy nhưng âm thanh yếu ớt này vẫn đủ để đánh thức gã thuật sĩ - hoặc có khi chỉ lôi gã ra khỏi cơn mê chập chờn, nãy giờ vẫn khiến gã đều đặn trở người, như thể gã đang chu du qua những miền sâu vô định, lửng lơ giữa đáy biển và mặt nước tĩnh lặng, những sợi rong biển nhẹ nhàng đung đưa vây quanh.
Gã không di chuyển, không cựa mình. Cô gái nhích lại gần hơn, trút bỏ áo choàng và chậm rãi, ngập ngừng tựa một đầu gối lên thành chiếc giường đồ sộ. Gã quan sát cô qua hàng mi khép hờ, vẫn giấu biệt việc mình đã tỉnh. Cô gái cẩn thận trèo lên lớp ga, rồi leo lên người gã, đùi kẹp hai bên gã. Cô rướn tới trước trên hai cánh tay chống thẳng, lướt mái tóc nức hương hoa cúc lên mặt gã. Kiên quyết, và như thể thiếu kiên nhẫn, cô nghiêng người để đầu ngực mình chạm lên mí mắt, má, môi của gã. Gã mỉm cười, nắm lấy vai cô, thật chậm rãi, nhẹ nhàng, và cô vươn thẳng người dậy, tránh né ngón tay gã. Cô rạng ngời, tỏa sáng trong ánh rực rỡ mờ sương của buổi sớm hôm. Gã nhúc nhích, nhưng bằng lực ép từ đôi bàn tay, cô cấm gã đổi vị trí, và với một chuyển động hông nhẹ nhàng song đầy dứt khoát, cô đòi một lời đáp.
Gã đáp liền. Cô không còn tránh khỏi tay gã nữa; cô ngửa đầu ra sau, giũ tóc. Làn da cô mát và mịn màng khó ngờ. Đôi mắt cô, thoáng hiện mỗi khi khuôn mặt cô áp sát mặt gã, to tròn và đen láy như mắt một tinh linh nước.
Gã đong đưa, đắm mình vào một biển hoa cúc đang càng lúc càng quẫy động và sục sôi.