THUẬT SĨ
I
Về sau, thiên hạ đồn rằng kẻ kia từ phương Bắc đến, từ hướng Cổng Bện Dây. Gã đi bộ, nắm dây cương dắt theo con ngựa thồ đủ thứ đồ. Bấy giờ đã xế chiều và mọi quầy bện dây, đóng yên cũng như thuộc da đều đã dọn hàng, phố xá vắng tanh. Bất chấp tiết trời nóng nực, gã đàn ông vẫn khoác trên vai một chiếc áo choàng đen. Gã thu hút sự chú ý.
Gã dừng lại trước quán trọ Narakort Cũ, đứng đó một hồi, dỏng tai nghe tiếng người huyên náo. Như lệ thường, vào tầm này, nơi đây chật kín khách.
Kẻ lạ mặt không bước vào Narakort Cũ. Gã dắt ngựa đi tiếp trên phố, đến một quán rượu khác nhỏ hơn, tên là Con Cáo. Vì chẳng mấy tiếng tăm, nó gần như trống khách.
Chủ quán ngẩng đầu lên khỏi một thùng dưa chuột muối và đánh mắt dò xét gã. Kẻ lạ vẫn khoác nguyên áo choàng, đứng đờ người trước quầy, bất động và im lặng.
"Muốn gì nào?"
"Bia," kẻ lạ mặt nói. Giọng gã mới nghịch nhĩ làm sao.
Chủ quán chùi tay vào tạp dề vải bạt và rót đầy một cốc vại sứt mẻ làm bằng đất nung.
Kẻ lạ mặt chưa già, nhưng mái tóc gần như trắng toát. Bên dưới tấm áo choàng, gã vận một chiếc áo chẽn da cũ sờn, thắt dây ở cổ và vai.
Khi gã cởi bỏ áo choàng, những người xung quanh nhận thấy gã mang theo một thanh kiếm - bản thân điều ấy cũng chẳng đến nỗi bất thường, vì dân Wyzim gần như đều mang vũ khí - chỉ có điều không ai lại đeo kiếm đằng sau lưng như thể đó là một cây cung hay ống tên cả.
Kẻ lạ mặt không ngồi chung bàn với mấy vị khách còn lại. Gã cứ đứng bên quầy, đưa mắt nhìn xoáy vào chủ quán. Gã nhấp một ngụm từ cốc.
"Tôi đang tìm phòng nghỉ đêm."
"Hết phòng rồi," chủ quán làu bàu, nhìn xuống đôi giày bụi bặm và bẩn thỉu của gã khách. "Qua Narakort Cũ hỏi đi."
"Tôi muốn nghỉ ở đây."
"Hết phòng rồi." Cuối cùng chủ quán cũng nhận ra khẩu âm của kẻ lạ mặt. Gã là người Rivia.
"Tôi sẽ trả tiền." Kẻ lạ lặng lẽ nói, như thể đang phân vân, thế rồi vụ việc kinh khủng ấy bắt đầu. Một nhân vật mặt rỗ cao lêu nghêu - vốn đã dán chặt ánh mắt u ám của mình vào kẻ lạ kể từ lúc gã bước vào quán - đứng dậy và tiến lại quầy. Hai người bạn của tên đó cũng đứng dậy đằng sau hắn, cách không quá hai bước chân.
"Không có phòng để thuê đâu, đồ Rivia màn trời chiếu đất," tay mặt rỗ khe khé nạt, đứng ngay cạnh kẻ lạ. "Bọn ta không cần cái ngữ như ngươi ở Wyzim. Thành này là chốn đứng đắn!"
Kẻ lạ nhấc cốc và dịch đi chỗ khác. Gã liếc nhìn chủ quán, nhưng ông ta tránh mắt gã. Người này thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện bênh vực gã dân Rivia. Xét cho cùng, có ai ưa dân Rivia đâu?
"Đám Rivia tất thảy là phường trộm cắp," tay mặt rỗ nói tiếp, hơi thở nồng nặc mùi bia, mùi tỏi và sự tức giận. "Ngươi có nghe không, quân vô loài?"
"Hắn không nghe nổi anh đâu. Tai hắn đặc nghẹt cứt mà," một trong hai kẻ đi cùng hắn nói, và tên thứ hai cười khùng khục.
"Trả tiền và cút ngay!" tay mặt rỗ hét lên.
Đến lúc này, gã dân Rivia mới chịu nhìn hắn.
"Ta sẽ uống hết chỗ bia của mình."
"Để bọn ta giúp ngươi một tay," tay mặt rỗ rít lên. Hắn hất văng chiếc cốc vại khỏi tay kẻ lạ mặt đồng thời nắm lấy vai gã, thọc ngón tay vào sợi đai da đeo chéo trước ngực gã. Một tên phía sau hắn giơ nắm đấm lên, sẵn sàng giáng đòn. Kẻ lạ co người ngay tại chỗ, làm tay mặt rỗ mất thăng bằng. Thanh kiếm rít khỏi vỏ và thoáng lóe lên trong cảnh tranh sáng lờ mờ. Cả quán nháo nhào. Có tiếng hét và chỗ khách ít ỏi còn lại cuống quýt phóng về phía lối ra. Một chiếc ghế đổ sầm, mớ đồ đất nung vỡ choang choang trên sàn. Môi run rẩy, ông chủ quán nhìn bản mặt bị chẻ toác của tay mặt rỗ chậm rãi sụp xuống khuất tầm mắt, ngón tay hắn vẫn còn bấu lên thành quầy. Hai tên còn lại nằm trên sàn, một tên bất động, tên kia thì đang quằn quại, co giật trong một vũng dịch thẫm loang rộng. Bầu không khí rung động trước tiếng gào cuồng loạn, chói tai của một người phụ nữ, trong khi ông chủ quán rùng mình, hổn hển hớp hơi rồi nôn thốc nôn tháo.
Kẻ lạ mặt lùi về phía tường, căng thẳng và cảnh giác. Gã giữ kiếm bằng cả hai tay, lia lưỡi kiếm trong không khí. Không ai nhúc nhích. Như bùn lạnh, nỗi kinh hoàng bám rõ trên khuôn mặt họ, bó chặt tứ chi và làm tắc nghẹt cổ họng.
Ba lính canh thình thịch và xủng xẻng lao vào quán rượu. Họ hẳn ở gần đó. Cả ba lăm lăm dùi cui gắn đai da trong tay, nhưng khi nhìn thấy các xác chết, họ liền tuốt kiếm. Gã dân Rivia áp lưng vào tường và dùng tay trái rút một con dao găm từ trong giày ra.
"Quăng nó xuống!" một tên lính run giọng quát. "Quăng nó xuống, quân vô lại! Ngươi sẽ đi cùng bọn ta!"
Tên lính thứ hai đá chiếc bàn chắn giữa mình và gã dân Rivia sang bên.
"Kêu người đến đi, Treska!" y quát bảo tên lính thứ ba đang đứng sát cửa hơn.
"Không cần đâu," kẻ lạ mặt nói, hạ kiếm xuống. "Ta sẽ tự đi."
"Ngươi sẽ bị trói cổ điệu đi, tên súc sinh!" tên lính run rẩy hét lên. "Quăng thanh kiếm đó xuống ngay, không là ta sẽ đập nát đầu ngươi!"
Gã dân Rivia đứng thẳng người lên. Gã nhanh nhẹn kẹp lưỡi kiếm xuống dưới cánh tay trái và giơ tay phải về phía đám lính, nhoay nhoáy vạch một dấu hiệu phức tạp giữa không trung. Mớ đinh mũ dẹt gắn trên áo gã, chạy từ cổ tay đến cùi chỏ, lóe sáng.
Đám lính canh lùi lại, giơ cánh tay che mặt. Một vị khách đứng bật dậy trong khi một người khác lao vọt ra cửa. Người phụ nữ lại hét, điên loạn và đinh tai nhức óc.
"Ta sẽ tự đi," kẻ lạ mặt lặp lại bằng giọng khàn khàn, vang rền của mình. "Và ba ngươi sẽ đi phía trước ta. Đưa ta đến diện kiến thành chủ. Ta không biết đường."
"Xin vâng," tay lính canh lẩm bẩm, gục đầu xuống. Y tiến về phía lối ra, ngập ngừng nhìn xung quanh. Hai tên lính còn lại đi giật lùi, vội vàng theo y ra ngoài. Kẻ lạ mặt theo sau họ, tra kiếm cùng dao vào. Trên các bàn họ đi qua, đám khách còn lại giấu mặt khỏi kẻ lạ mặt nguy hiểm.
II
Velerad, thành chủ của Wyzim, gãi cằm. Dẫu không mê tín cũng chẳng nhát gan, ông vẫn không ham hố gì chuyện ở một mình với gã tóc bạc. Rốt cuộc, ông cũng ra được quyết định.
"Lui ra," ông ra lệnh cho đám lính canh. "Còn ngươi, ngồi xuống đi. Không, không phải ở đó. Phiền ngươi ngồi xa hơn chút."
Kẻ lạ mặt ngồi xuống. Gã không còn mang kiếm hay chiếc áo choàng đen nữa.
"Ta là Velerad, thành chủ của Wyzim," Velerad nói, mân mê một cây chùy nặng nằm trên bàn. "Và ta đang lắng nghe đây. Nào, tên thổ phỉ kia, ngươi có gì muốn nói với ta trước khi ngươi bị tống vào ngục? Ba người bị sát hại và một vụ bày mưu yểm bùa; không tệ, không tệ chút nào đâu. Giở những trò như vậy ở Wyzim là đủ để bị đóng cọc rồi. Nhưng ta là một người công tâm, ta sẽ lắng nghe ngươi trước khi ngươi bị hành quyết. Nói đi."
Gã dân Rivia cởi cúc áo chẽn và lôi ra một tấm da dê trắng.
"Ngài niêm thứ này tại các giao lộ, trong các quán rượu," gã lặng lẽ nói. "Những điều viết trong này có phải sự thật không?"
"À." Velerad làu bàu, nhìn những con chữ hằn vào lớp da. "Ra là thế. Ấy vậy mà ta không đoán được luôn. Phải, là thật đấy. Nó được Foltest, vua xứ Temeria, Pontaria và Mahakam ký, thế nên nó là thật. Tuyên cáo là tuyên cáo, thuật sĩ à, nhưng luật vẫn cứ là luật - và ta giữ trọng trách cai quản luật pháp và trật tự ở Wyzim. Không có chuyện ta để con dân bị sát hại đâu! Ngươi có hiểu không?"
Gã dân Rivia gật đầu cho thấy mình hiểu. Velerad khịt mũi tức giận.
"Ngươi có mang biểu tượng thuật sĩ theo không?" Kẻ lạ mặt một lần nữa thò tay vào trong áo chẽn của mình và rút ra một chiếc mề đay tròn treo trên dây chuyền bạc. Nó khắc hình đầu một con sói đang nhe nanh. "Và ngươi có tên không? Tên nào cũng được, chỉ để trò chuyện với nhau dễ hơn thôi."
"Tên tôi là Geralt."
"Geralt, được. Căn cứ vào khẩu âm ấy thì ngươi là dân xứ Rivia?"
"Xứ Rivia."
"Rồi. Ngươi biết gì không, Geralt? Cái thứ này này," Velerad vỗ tấm tuyên cáo, "bỏ qua đi. Đây là chuyện nghiêm trọng đấy. Đã nhiều kẻ thử nhưng đều thất bại cả. Anh bạn à, vụ này không như dạy cho vài tên vô lại một bài học đâu."
"Tôi biết. Đây là công việc của tôi, Velerad. Và tuyên cáo đó đưa ra mức thưởng ba ngàn oren."
"Ba ngàn." Velerad cau có. "Và được lấy công chúa làm vợ, hay theo lời đồn đại thì là vậy, mặc dù Foltest nhân từ chưa tuyên bố thế bao giờ."
"Tôi không quan tâm đến công chúa," Geralt điềm tĩnh nói. Gã ngồi bất động, hai tay đặt trên đầu gối. "Chỉ chỗ tiền ba ngàn thôi."
"Thời với chẳng thế," vị thành chủ thở dài. "Thời thế nhiễu loạn quá đỗi! Hai mươi năm trước, ai mà tưởng tượng nổi, kể cả có đang say bí tỉ, rằng một cái nghề như thuật sĩ lại tồn tại được cơ chứ? Những kẻ nay đây mai đó tiễu trừ tử xà; những dũng sĩ lang bạt diệt rồng và ma da! Nói ta nghe đi, Geralt, phường hội ngươi có cho phép uống bia không?"
"Tất nhiên rồi."
Velerad vỗ tay.
"Bia!" ông gọi. "Và ngồi xích vào đi, Geralt. Quan tâm gì nữa chứ?"
Bia được mang đến, mát lạnh và sủi bọt.
"Thời thế nhiễu loạn," Velerad lẩm bẩm, làm một ngụm dài từ cốc vại của mình. "Đủ thứ rác rưởi đã tòi ra. Vùng đồi núi Mahakam đang nhung nhúc kẹ nhân. Hồi trước chỉ có chó sói tru trong rừng, bây giờ thì đi đâu cũng thấy ma mỏ và mộc quái, ma sói hay giống cặn bã nào đó khác. Khốc nữ và tinh linh nước bắt cóc hàng trăm đứa trẻ từ làng bản. Chúng ta phải đối mặt với những chứng bệnh trước nay chưa ai từng hay tên; ta đến sởn tóc gáy. Và đã chừng ấy thứ rồi, giờ lại còn thêm vụ này nữa!" Ông đẩy trả miếng da trên bàn. "Bảo sao dịch vụ của đám thuật sĩ nhà các ngươi trở nên đắt hàng, Geralt ạ."
"Về bản tuyên cáo của nhà vua, thưa thành chủ." Geralt ngẩng đầu lên. "Ngài có biết chi tiết cụ thể?"
Velerad ngả người ra sau ghế, đan tay chắp trước bụng.
"Chi tiết cụ thể hả? Ừ, ta biết. Có thể không biết trực tiếp, nhưng vẫn là từ một nguồn đáng tin cậy."
"Đó chính là điều tôi muốn."
"Nếu ngươi nhất mực muốn thì hãy nghe đây." Velerad nhấp chút bia và hạ giọng. "Trong triều đại của Medell già, tức cha của ngài, khi vị quân vương nhân từ của bọn ta hãy còn là một hoàng tử, Foltest đã cho bọn ta thấy ngài có gan làm những gì, có nhiều điều ngài dám làm lắm. Bọn ta hy vọng lớn lên ngài sẽ đỡ đi. Nhưng chẳng bao lâu sau khi đăng quang, Foltest đã vượt mặt cả bản thân ngài, theo một cách khiến người ta sững sờ: ngài làm chính em ruột mình mang thai. Adda là em gái ngài và bọn họ luôn như hình với bóng, dù vậy chẳng ai nghi ngờ gì hết, có lẽ ngoại trừ hoàng hậu... Tóm lại là: Adda bất chợt có một cái bụng khổng lồ, và Foltest đòi cưới em gái. Tình hình càng trở nên căng thẳng vì Vizimir thành Novigrad bấy giờ muốn con gái mình, Dalka, kết hôn với Foltest, và ngài ta đã cử phái đoàn sứ giả của mình đến. Bọn ta phải gắng sức ghìm cho Foltest không xúc phạm họ, may mà bọn ta đã làm thế, không thì bọn ta đã bị Vizimir moi gan móc ruột ra rồi. Sau đó, một phần nhờ sự giúp đỡ của Adda - vì người có tác động đến anh trai mình - bọn ta đã thuyết phục được cậu chàng từ bỏ ý định tổ chức một đám cưới chóng vánh.
"Rồi thì, sau đó Adda sinh con. Và bây giờ hãy nghe cho kỹ nhé, bởi vì đây chính là xuất phát điểm của toàn bộ sự tình. Rất ít người nhìn thấy thứ được sinh ra, nhưng một bà mụ đã nhảy khỏi cửa sổ tòa tháp tự vẫn, trong khi người còn lại mất hết thần trí và vẫn mụ mẫm đến tận ngày hôm nay. Vì vậy, ta đoán rằng đứa con hoang hoàng gia kia - một bé gái - chẳng xinh xẻo gì cho cam, và nó đã chết ngay lập tức. Chẳng ai phải vội vã cắt dây rốn cho nó hết. Adda cũng không sống sót được sau ca vượt cạn, thế kể ra lại may.
"Nhưng rồi Foltest lại can thiệp. Theo lẽ thường, đứa con hoang hoàng gia kia đáng lẽ phải đem hỏa táng hoặc chôn ngoài miền hoang. Thay vào đó, theo lệnh vị quân vương nhân từ của bọn ta, nó được cho an nghỉ trong một chiếc quách đặt trong khu hầm bên dưới cung điện."
"Bây giờ thì đã quá muộn, lẽ thường không còn cứu vãn được gì nữa rồi." Geralt ngẩng đầu lên. "Lẽ ra phải phái người mời một Trí Giả đến."
"Ý ngươi là ba cái kẻ bịp bợm gắn sao trên mũ ấy à? Tất nhiên. Về sau đã có chừng mười người đám đó chạy đến, khi chúng biết về thứ nằm trong quách. Thứ bò ra khỏi đấy lúc đêm buông. Mặc dù vụ ấy không lập tức xảy ra luôn. Ồ, không đâu. Suốt bảy năm sau đám tang, vạn sự yên bình. Thế rồi một đêm nọ - hôm đó là ngày rằm - trong cung điện có tiếng gào thét, la lối và náo động! Ta chẳng cần kể lại cho ngươi nữa, bởi đây là nghề của ngươi và ngươi đã đọc tuyên cáo rồi đấy. Đứa trẻ sơ sinh đã lớn lên trong cỗ quan tài và - ôi trời đất ơi! - nó mọc nguyên bộ răng rất phi thường! Nói tóm lại, nó đã trở thành một con quỷ nữ.
"Thật đáng tiếc là ngươi không được trông thấy đống xác, như ta. Nếu thấy cảnh ấy, ngươi đã quành một đường vòng lớn để tránh Wyzim rồi."
Geralt chẳng nói chẳng rằng.
"Sau đó, như ta đã nói," Velerad kể tiếp, "Foltest triệu tập cả một đám pháp sư đến. Cả đám ấy cứ tranh nhau lải nhải, thiếu chút nữa là lao vào choảng nhau với mấy cây gậy chúng mang theo - hẳn là để xua mỗi khi có ai thả chó ra đuổi. Và ta nghĩ chuyện ấy thường xuyên xảy ra lắm. Nếu ngươi có quan điểm khác về phù thủy, thì cho ta xin lỗi nhé, Geralt. Hẳn là ngươi nghĩ khác rồi, vì cái nghề của ngươi ấy mà, nhưng đối với ta thì chúng rặt một bè lừa đảo và bọn ngu. Đám thuật sĩ nhà các ngươi còn khiến người ta thấy tin tưởng hơn nhiều. Ít nhất các ngươi cũng thẳng thắn hơn."
Geralt mỉm cười, song không bình luận gì.
"Nhưng, về lại chủ đề chính này." Vị thành chủ nhìn vào trong chiếc cốc vại của mình và rót thêm bia cho bản thân lẫn gã dân Rivia. "Một số lời khuyên đám pháp sư đưa ra nghe chừng không đến nỗi ngu ngốc lắm. Một tên đề xuất thiêu rụi con quỷ nữ cùng với cung điện và chiếc quách. Một kẻ khác khuyên nên chặt phăng đầu nó đi. Đám còn lại thì muốn đóng cọc gỗ dương vào cơ thể nó lúc ban ngày, khi con ác quỷ đang ngủ trong cỗ quan tài, mệt mỏi sau những khoái lạc buổi đêm. Thật không may là có kẻ, một gã hề hói đầu đội mũ nhọn, một ẩn sĩ lưng gù, lại cãi rằng đó là phép thuật: bùa chú có thể được gỡ bỏ và con quỷ nữ sẽ biến thành đứa con gái bé nhỏ của Foltest, xinh như mộng. Chỉ cần ai đó ở lại trong hầm mộ suốt đêm, chỉ có thế thôi. Sau đó, chính gã đã mò đến cung điện để qua đêm - ngươi có tưởng tượng được kẻ nào xuẩn ngốc đến thế không? Sáng ra, chẳng còn gì của gã sót lại, hình như ngoài chiếc mũ và cây gậy. Nhưng Foltest cứ bấu víu vào ý tưởng ấy của gã như một quả gai mắc vào túm lông ở đuôi con chó vậy. Ngài cấm tiệt việc giết con quỷ nữ và tha lôi đủ thể loại bịp bợm từ khắp mọi hang cùng ngõ hẻm của Wyzim đến để đảo ngược bùa chú và biến nó thành công chúa. Đám ấy mới kỳ thú làm sao! Những mụ đàn bà dị dạng, lũ què quặt, bọn người bẩn thỉu và đầy chấy rận. Thật thảm hại.
"Chúng bắt tay vào yểm các loại bùa chú - chủ yếu là bên một bát nhắm và cốc vại. Tất nhiên, một số kẻ đã nhanh chóng bị Foltest hoặc hội đồng lật tẩy bản chất lọc lừa. Vài kẻ thậm chí còn bị treo cổ trên cọc rào, nhưng thế là chưa đủ. Phải tay ta thì ta đã treo đầu hết cả lũ lên. Chắc ta chẳng cần phải nói rằng trong thời gian ấy, con quỷ nữ thỉnh thoảng lại ngoạm người chả kiêng chừa ai, không mảy may để tâm đến đám lừa đảo và bùa chú của chúng. Cũng chẳng cần biết Foltest không còn sống trong cung điện nữa. Không còn ai sống ở đó nữa."
Velerad dừng lại, nhấp một chút bia, còn gã thuật sĩ chờ đợi trong im lặng.
"Và thế là đã bảy năm rồi, Geralt ạ, bởi vì nó ra đời vào khoảng mười bốn năm trước. Bọn ta đã phải đối mặt với một số lo toan khác, chẳng hạn như chiến tranh với Vizimir thành Novigrad nhằm giành giật các đồn biên phòng, chứ không phải vì một nàng công chúa hay liên minh hôn thú nào hết - toàn lý do thực tế, chính đáng cả. Đôi khi Foltest lại bóng gió nhắc đến chuyện hôn nhân và ngó qua mớ chân dung do các vương triều lân cận gửi đến, nhưng sau đó ngài ném sạch chúng xuống nhà xí. Thi thoảng cơn điên cuồng kia lại xâm chiếm lấy ngài, và ngài cử kỵ sĩ đi tìm kiếm những pháp sư mới. Phần thưởng ngài hứa hẹn, ba ngàn oren, đã thu hút đủ kẻ lập dị, hiệp sĩ lang bạt, thậm chí còn cả một tay chăn cừu với khối óc ngu độn khét tiếng toàn vùng nữa chứ, mong hắn an nghỉ. Nhưng con quỷ nữ vẫn đang sống khỏe. Thỉnh thoảng nó lại đớp được ai đó. Dần cũng quen. Ít nhất thì mấy tay người hùng tìm cách đảo ngược bùa chú cũng có chút hữu dụng - con quái thú được đánh chén no say tại chỗ và không lang thang ra ngoài cung điện của mình. Tất nhiên, Foltest có một cung điện mới, một cung điện khá đẹp."
"Trong suốt bảy năm," Geralt ngẩng đầu lên, "trong suốt bảy năm liền, không một ai giải quyết được vấn đề sao?"
"Ồ, đúng vậy." Ánh nhìn của Velerad xoáy vào gã thuật sĩ. "Bởi vì vấn đề không thể được giải quyết. Bọn ta phải chấp nhận nó, đặc biệt là Foltest, vị quân vương nhân từ và được yêu mến của bọn ta, ngài cứ liên tục cho đóng những tuyên cáo này tại các giao lộ. Mặc dù vậy, bây giờ số tình nguyện viên đã vãn bớt. Gần đây có một tay, nhưng hắn khăng khăng đòi được trả trước ba ngàn. Thế là bọn ta nhét hắn vào một cái bao và quẳng hắn xuống hồ."
"Vậy là vẫn không thiếu phường lừa đảo."
"Phải, đầy ra là đằng khác," vị thành chủ đồng ý, mắt vẫn không rời khỏi gã thuật sĩ. "Đó là lý do ngươi không được yêu cầu nhận vàng trước khi đến cung điện. Nếu ngươi định đi thật."
"Tôi sẽ đi."
"Tùy ngươi thôi. Nhưng hãy nhớ lời khuyên của ta. Tiện đang bàn về chuyện phần thưởng, dạo gần đây thiên hạ rộ lên tin đồn về phần thứ hai của nó. Ta đề cập với ngươi rồi đó: được lấy công chúa làm vợ. Ta không biết kẻ nào đã bịa ra, nhưng nếu con quỷ nữ trông đúng như những gì người ta tả thì đó quả là một trò đùa hết sức quái ác. Dẫu vậy, vẫn không thiếu những kẻ ngốc chạy xộc đến cung điện nhằm được hưởng cơ hội gia nhập hoàng tộc. Nói cụ thể ra thì là hai thằng thợ giày học việc. Tại sao đám thợ giày lại dại dột đến như vậy chứ hả, Geralt?"
"Tôi không biết. Còn các thuật sĩ thì sao, thành chủ? Họ đã thử chưa?"
"Cũng có một vài người. Nhưng khi nghe bảo phải dỡ bùa chú và không được giết con quỷ nữ, hầu hết chỉ nhún vai rồi bỏ đi. Đó là một trong những lý do ta thêm phần kính trọng các thuật sĩ đấy, Geralt. Và có một tay đến, trẻ hơn ngươi - nếu hắn có xưng tên thì ta cũng quên khuấy mất rồi. Hắn đã thử."
"Và?"
"Nàng công chúa nanh nhọn đã khiến ruột gan hắn vung vãi một đoạn khá xa."
Geralt gật đầu. "Thế là tất cả rồi à?"
"Có một người nữa."
Velerad im lặng một lúc, gã thuật sĩ không thúc giục ông.
"Phải," vị thành chủ cuối cùng cũng nói. "Có một người nữa. Mới đầu, khi Foltest lôi thòng lọng ra dọa treo cổ hắn nếu hắn giết hoặc làm hại con quỷ nữ, hắn cười phá lên và bắt đầu gói ghém tư trang. Nhưng sau đó..." Velerad rướn người qua bàn, hạ giọng xuống gần như chỉ còn một tiếng thì thầm "... sau đó hắn nhận nhiệm vụ. Geralt ạ, chuyện là, có một số nhân vật khôn ngoan, quyền cao chức trọng tại Wyzim, và họ đã chịu hết nổi cái vụ này rồi. Theo lời đồn thổi, những nhân vật này đã bí mật thuyết phục tay thuật sĩ đừng mất công với bùa chú làm gì mà hãy đập chết ngắc con quỷ nữ luôn đi, rồi nói với nhà vua rằng bùa chú không hiệu nghiệm, rằng trong lúc hắn tự vệ thì cô con gái thân yêu của ngài đã bị giết - một tai nạn giữa lúc thừa hành nhiệm vụ. Tất nhiên, nhà vua sẽ nổi giận và không thưởng hắn một oren nào cả. Nhưng đó sẽ là dấu chấm hết cho mọi chuyện. Tay thuật sĩ khôn ranh đáp nếu không trả công thì bọn ta cứ tự mình đuổi con quỷ nữ. Chà, bọn ta còn biết làm gì được nữa nào? Bọn ta gom tiền, mặc cả... nhưng rốt cuộc chẳng nên cơm cháo gì cả."
Geralt nhướng mày.
"Chẳng nên cơm cháo gì cả," Velerad lặp lại. "Tay thuật sĩ không muốn thử ngay đêm đầu tiên. Hắn cứ lảng vảng khắp nơi, ẩn mình chờ đợi, lượn lờ trong vùng. Cuối cùng, người ta nói rằng hắn đã chứng kiến con quỷ nữ hành sự, bởi lẽ làm gì có chuyện nó trèo ra khỏi hầm mộ của mình chỉ để duỗi tay duỗi chân. Hắn nhìn thấy nó và cao chạy xa bay ngay đêm đó. Chẳng để lại một lời."
Nét biểu cảm của Geralt có chút thay đổi, dường như trở thành một nụ cười.
"Hẳn là mấy con người khôn ngoan kia," gã nói, "vẫn còn giữ tiền nhỉ? Thuật sĩ không nhận tiền trước."
"Chắc chắn họ vẫn giữ tiền rồi," Velerad nói.
"Tin đồn có nói họ đề nghị bao nhiêu không?"
Velerad nhe răng cười. "Có người nói tám trăm..."
Geralt lắc đầu.
"Có người khác," vị thành chủ lẩm bẩm, "lại bảo một ngàn."
"Chẳng nhiều nhặn lắm nếu xét đến việc tin đồn rất hay được phóng đại. Và nhà vua thì đang trả giá ba ngàn."
"Đừng quên còn vụ hứa hôn nữa," Velerad móc mỉa. "Ngươi nói gì thế hả? Rõ ràng là ngươi sẽ không nhận được khoản ba ngàn kia đâu."
"Sao mà lại rõ ràng?"
Velerad đập bàn. "Geralt, đừng phá hỏng ấn tượng ta có về giới thuật sĩ chứ! Chuyện này đã kéo dài hơn bảy năm rồi! Con quỷ nữ diệt tới tận năm mươi người mỗi năm, giờ thì ít hơn rồi vì thiên hạ đã tránh xa cung điện. Ô không, anh bạn à, ta tin vào phép thuật. Ta đã rất nhiều lần mục sở thị và ở một mức độ nhất định, ta tin vào khả năng của các phù thủy và thuật sĩ. Nhưng toàn bộ chuyện vớ vẩn về việc hóa giải bùa chú này đều do một lão già khọm, làm bộ làm tịch bịa ra, một kẻ đã bị chế độ ăn uống kiêng khem của ẩn sĩ làm cho mất trí. Mớ nhảm nhí đó không ai khác tin ngoài Foltest. Adda hạ sinh một con quỷ nữ bởi vì người ngủ với anh trai mình. Đó là sự thật, và sẽ không bùa chú nào giúp ích được. Bây giờ thì con quỷ nữ ăn thịt người - đúng với bản chất của mình - nó phải bị tiễu trừ, chỉ có thế thôi. Nghe này: hai năm trước, nông dân tại chốn khỉ ho cò gáy nào đó gần Mahakam từng bị một con rồng quấy nhiễu, nó cứ ăn thịt lũ cừu của họ. Thế là họ tụ họp lại, lên đường, vác cọc đập chết rồng, thậm chí còn không nghĩ rằng điều đó có gì đáng khoe khoang. Nhưng dân Wyzim bọn ta lại đang chờ đợi một phép mầu và đến mỗi dịp trăng rằm đều phải chốt cửa cài then, hoặc trói đám tội phạm vào một cây cọc trước cung điện, cầu nguyện rằng con quái thú sẽ chén no nê và quay trở lại quách của nó."
"Một phương pháp không đến nỗi tồi đâu." Gã thuật sĩ mỉm cười. "Lượng tội phạm có giảm đi không?"
"Không giảm một tí nào."
"Cung điện đi đường nào, cái điện mới ấy?"
"Ta sẽ đích thân đưa ngươi đến. Thế còn gợi ý của mấy con người khôn ngoan kia thì sao?"
"Thành chủ à," Geralt nói, "việc gì phải hành động hấp ta hấp tấp như thế? Xét cho cùng, có thể tôi sẽ thực sự gặp tai nạn giữa lúc thừa hành nhiệm vụ, bất kể ý định ban đầu có ra sao. Để phòng xa, mấy con người khôn ngoan kia nên nghĩ cách cứu tôi khỏi cơn thịnh nộ của nhà vua và chuẩn bị sẵn sàng khoản một ngàn năm trăm oren mà lời đồn đại đã nhắc đến đi."
"Khoản tiền ấy là một ngàn."
"Không, lãnh chúa Velerad à," gã thuật sĩ kiên quyết nói. "Vị thuật sĩ được đề nghị một ngàn đã bỏ chạy ngay khi nhìn thấy con quỷ nữ, không buồn cò kè mặc cả. Vậy tức là mức rủi ro lớn hơn một ngàn. Liệu nó có lớn hơn ngàn rưỡi hay không thì còn phải chờ xem đã. Tất nhiên, tôi sẽ chào hỏi tử tế trước khi chạy."
"Geralt này?" Velerad gãi đầu. "Một ngàn hai trăm thì sao?"
"Không. Đây không phải một nhiệm vụ dễ dàng. Nhà vua đang ra giá ba ngàn, và đôi khi gỡ bỏ bùa chú dễ dàng hơn là giết chóc. Nhưng nếu điều này mà đơn giản, thì một trong những người đi trước tôi đã làm hoặc giết con quỷ nữ luôn rồi. Ngài nghĩ rằng họ sẽ để cho mình bị ăn thịt chỉ vì nể sợ nhà vua ư?"
"Vậy thì, thuật sĩ à," Velerad thất vọng gật đầu, "thỏa thuận của chúng ta vẫn còn. Nhưng khuyên ngươi một câu thế này - chớ hé răng gì với nhà vua về nguy cơ xảy ra tai nạn giữa lúc thừa hành nhiệm vụ."
III
Foltest có vóc dáng mảnh khảnh và sở hữu một khuôn mặt tuấn tú - quá tuấn tú. Gã thuật sĩ thầm đoán ngài chưa đến bốn mươi. Nhà vua ngồi trên một chiếc ghế bành lùn khắc từ gỗ mun, hai chân duỗi thẳng về phía đống lửa lò, nơi có hai con chó đang nằm sưởi. Ngồi trên một chiếc rương bên cạnh ngài là người đàn ông lớn tuổi hơn, tướng vóc cường tráng, để râu quai nón. Đứng phía sau nhà vua còn có một người đàn ông khác nữa, ăn mặc sang trọng và mang vẻ mặt kiêu hãnh. Một đại thần.
"Một thuật sĩ đến từ xứ Rivia," nhà vua nói sau một thoáng im lặng lúc Velerad giới thiệu xong.
"Vâng, thưa bệ hạ." Geralt cúi đầu.
"Thứ gì khiến tóc ngươi bạc đến vậy? Phép thuật à? Ta có thể thấy là ngươi không già. Ta chỉ đùa thôi. Không cần đáp gì hết. Ta đoán ngươi có khá nhiều kinh nghiệm, phải không?"
"Vâng, thưa bệ hạ."
"Ta rất muốn được nghe kể về chúng."
Geralt cúi đầu xuống thấp nữa. "Bẩm bệ hạ, người biết điều lệ hành nghề cấm chúng thần nói về công việc của mình."
"Thật là một điều lệ tiện lợi, thuật sĩ à, rất tiện lợi đấy. Nhưng hãy nói ta nghe, ngươi đã bao giờ giải quyết vụ nào liên quan đến mộc quái chưa?"
"Bẩm rồi."
"Ma cà rồng, lâm tinh?"
"Cả chúng cũng vậy."
Foltest lưỡng lự. "Quỷ nữ?"
Geralt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nhà vua. "Bẩm rồi."
Foltest quay mắt đi chỗ khác. "Velerad!"
"Vâng, thưa bệ hạ nhân từ?"
"Nhà ngươi đã cho hắn biết chi tiết chưa?"
"Bẩm rồi, thưa bệ hạ nhân từ. Hắn nói bùa chú yểm lên công chúa có thể đảo ngược."
"Ta đã biết điều đó từ lâu rồi. Đảo ngưọc thế nào vậy, thuật sĩ? Ô, tất nhiên, ta quên mất. Điều lệ hành nghề của ngươi. Được rồi. Ta có lời thế này. Đã từng có vài thuật sĩ ghé nơi đây. Velerad, ngươi đã kể cho hắn chưa? Tốt. Vì vậy, ta biết rằng chuyên môn của ngươi là giết chóc chứ không phải đảo ngược bùa chú. Ta tuyệt đối không cho phép việc đó. Chỉ cần một sợi tóc rụng khỏi đầu con gái ta thôi, ngươi sẽ phải đặt đầu lên thớt. Có vậy thôi. Ostrit, lãnh chúa Segelen, hãy ở lại và cung cấp cho hắn tất cả những thông tin hắn yêu cầu. Đám thuật sĩ lúc nào cũng hỏi han nhiều lắm. Cho hắn ăn uống và để hắn nghỉ trong cung điện. Đừng để hắn phải tha thân hết quán rượu này đến quán rượu khác."
Nhà vua đứng dậy, huýt sáo gọi lũ chó của mình và đi về phía cửa, làm tung lớp rơm phủ trên sàn phòng. Ra đến cửa, ngài dừng lại.
"Thuật sĩ, nếu ngươi thành công, phần thưởng sẽ thuộc về ngươi. Có khi ta sẽ còn bổ sung thêm một món gì đó nữa nếu ngươi làm tốt. Tất nhiên, cái mớ nhảm nhí về việc cưới công chúa mà bọn dân đen tuyên truyền không chút gì là thật hết. Chắc hẳn ngươi không tin ta sẽ giao con gái mình cho một kẻ xa lạ đâu nhỉ?"
"Không, thưa bệ hạ. Thần không nghĩ thế."
"Tốt. Thế tức là ngươi cũng biết khôn đấy."
Foltest rời đi, đóng cửa lại sau lưng. Velerad và viên đại thần từ nãy giờ vẫn đứng nguyên ngay lập tức ngồi vào bàn. Vị thành chủ uống nốt chiếc cốc còn đầy phân nửa của nhà vua, nhìn vào cái bình và chửi thề. Ostrit ngồi vào ghế Foltest, quắc mắt nhìn gã thuật sĩ trong khi mình thì vuốt ve tay vịn chạm trổ. Segelen, người để râu, gật đầu với Geralt.
"Ngồi đi, thuật sĩ, ngồi đi. Bữa tối sẽ sớm được phục vụ. Ngươi muốn biết những gì? Thành chủ Velerad có lẽ đã nói cho ngươi biết mọi thứ rồi. Ta biết ông ấy, ông ấy hẳn muốn kể thừa hơn là kể thiếu."
"Chỉ có một vài câu hỏi thôi."
"Hỏi đi."
"Ông thành chủ nói rằng sau khi con quỷ nữ xuất hiện, nhà vua đã triệu tập rất nhiều Trí Giả đến."
"Đúng rồi. Nhưng đừng gọi là quỷ nữ, hãy nói công chúa. Làm vậy sẽ giúp ngươi tránh thất thố trước mặt vua - và bất kỳ hệ quả khó chịu nào theo sau."
"Trong số những Trí Giả đó, có ai được nhiều người hay biết không? Có ai nổi tiếng không?"
"Đã có mấy người như vậy, cả lúc ấy lẫn về sau. Ta không nhớ tên tuổi. Ngài có nhớ không, lãnh chúa Ostrit?"
"Ta không nhớ," viên đại thần nói. "Nhưng ta biết một số người trong đám bọn họ cũng có tên có tuổi. Thiên hạ bàn ra tán vào xôn xao lắm."
"Họ có nhất trí rằng bùa chú có thể được gỡ bỏ không?"
"Họ không hề nhất trí với nhau," Segelen mỉm cười, "về bất kỳ chủ đề nào. Nhưng đã có một ý kiến như vậy được nêu lên. Theo lý thuyết thì chỉ đơn giản thôi, thậm chí không đòi hỏi khả năng phép thuật. Theo ta hiểu, chỉ cần cử một người túc trực suốt đêm bên quách - từ hoàng hôn đến khi gà gáy lần thứ ba - thế là đủ rồi."
"Thật đơn giản quá cơ," Velerad khịt mũi.
"Tôi muốn nghe mô tả về... về công chúa."
Velerad bật dậy khỏi ghế. "Công chúa trông giống một con quỷ nữ!" ông hét lên. "Một con quỷ nữ giống với quỷ nữ nhất mà ta từng nghe nói đến! Công chúa điện hạ, đứa con hoang hoàng gia bị nguyền rủa, cao hơn bốn cubit[1], vóc người chẳng khác một thùng bia, một cái mõm chạy ngoác đến tận hai tai và đầy răng nhọn hoắt như dao, mắt đỏ ngầu và một mớ tóc đỏ rối bù! Bàn tay với móng vuốt như mèo hoang thông xuống đất! Ta ngạc nhiên là chúng ta vẫn chưa gửi tranh của nó đến triều đình các nước láng giềng đấy! Nàng công chúa thối tha đã mười bốn tuổi rồi mà. Đã đến lúc tính chuyện trao duyên gửi phận nó cho một chàng hoàng tử rồi!"
Cubit: đơn vị đo thời cổ, bằng khoảng 46 cm.
"Từ từ nào, Velerad." Ostrit nhíu mày, liếc nhìn cửa. Segelen khẽ mỉm cười.
"Mặc dù hơi sinh động quá, nhưng mô tả như vậy là chuẩn xác rồi, và đó là điều ngươi muốn, phải không thuật sĩ? Velerad chưa đề cập đến việc công chúa di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc và mạnh mẽ gấp bội những gì ta tưởng nếu so với chiều cao và tạng người. Và người đã mười bốn tuổi, nếu chi tiết đó có gì quan trọng."
"Quan trọng đấy," gã thuật sĩ nói. "Có phải các vụ tấn công chỉ xảy ra vào dịp trăng rằm không?"
"Ừ," Segelen đáp, "đấy là nếu người tấn công bên ngoài khuôn viên cung điện cũ. Còn ở trong địa phận cung điện, ai cũng chết cả, bất kể chu kỳ mặt trăng. Nhưng người chỉ ra ngoài vào những hôm trăng rằm, mà không phải hôm nào cũng vậy."
"Đã bao giờ có dù chỉ một cuộc tấn công xảy ra lúc ban ngày chưa?"
"Chưa."
"Người luôn ăn thịt các nạn nhân của mình à?"
Velerad hung hăng nhổ toẹt xuống chỗ rơm.
"Thôi nào, Geralt, sắp dùng bữa rồi mà. Hừ! Ăn tươi nuốt sống, hoặc nhằn một chút, cất đi để dành, đủ kiểu - hẳn là tùy theo tâm trạng của nó rồi. Nó chỉ cắn đứt đầu một người, moi ruột hai người, còn vài người khác thì nó gặm sạch sẽ, có thể nói là đã mút cho khô xương. Mẹ nó...!"
"Cẩn thận đấy, Velerad," Ostrit gầm gừ. "Ngài muốn nói gì về con quỷ nữ thì tùy, nhưng đừng xúc phạm Adda trước mặt ta, giống như khi ngài phải kiêng nể trước mặt nhà vua vậy!"
"Có ai sống sót sau khi bị tấn công không?" gã thuật sĩ hỏi, xem chừng chẳng chú ý mấy đến cơn bùng nổ của viên đại thần.
Segelen và Ostrit nhìn nhau.
"Có," người để râu nói. "Ngay từ những ngày đầu, bảy năm trước, người đã lao vào hai tên lính đứng canh gác hầm mộ. Một tên đã trốn thoát..."
"Và sau đó," Velerad ngắt lời, "có một người khác nữa, ông thợ xay bị nó tấn công gần thị trấn. Ngài nhớ không..?"
IV
Ngày hôm sau, vào buổi tối muộn, người thợ xay được đưa đến một căn phòng nhỏ phía trên đồn lính được cấp làm nơi ở cho gã thuật sĩ. Ông ta được dẫn vào bởi một người lính mặc áo trùm đầu.
Cuộc nói chuyện không mang lại kết quả gì đáng kể. Người thợ xay hết sức khiếp đảm; ông ta hết lẩm bẩm lại lắp bắp, những vết sẹo của con người này còn cho gã thuật sĩ biết nhiều thông tin hơn chính bản thân ông ta. Con quỷ nữ có thể há hàm cực kỳ rộng và nó sở hữu bộ răng sắc lẻm, bao gồm những chiếc nanh trên rất dài - bốn nanh tất cả, mỗi bên hai cái. Móng vuốt của nó sắc hơn mèo rừng, nhưng không cong bằng. Và chỉ nhờ vậy mà người thợ xay mới vùng thoát ra được.
Sau khi kiểm tra xong, Geralt gật đầu với ông thợ xay và người lính, cho họ lui ra. Người lính đẩy ông nông dân ra khỏi cửa và hạ mũ trùm đầu xuống. Đó chính là Foltest.
"Ngồi đi, đừng đứng đậy," nhà vua nói. "Đây không phải một chuyến thăm chính thức. Ngươi có hài lòng với cuộc phỏng vẫn không? Ta nghe bảo sáng nay ngươi có ở cung điện."
"Vâng, thưa bệ hạ."
"Khi nào ngươi bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ?"
"Còn bốn hôm nữa là đến ngày rằm. Để sau đó tính."
"Ngươi muốn đích thân quan sát con bé trước à?"
"Không cần đâu. Nhưng sau khi đã đánh chén no nê, con... công chúa sẽ bớt hăng hơn."
"Quỷ nữ, ngài thuật sĩ ạ, quỷ nữ. Đừng chơi trò ngoại giao với nhau. Sau này con bé sẽ là một công chúa. Và đó chính là điều ta đến đây để bàn với ngươi. Hãy trả lời ta một cách không chính thức, ngắn gọn và rõ ràng: chuyện này sẽ thành công chứ? Đừng nấp đằng sau điều lệ của ngươi."
Geralt bóp trán.
"Thưa bệ hạ, thần xác nhận rằng bùa chú có thể được đảo ngược. Và trừ phi thần nhầm, điều ấy có thể được thực hiện bằng cách qua đêm tại cung điện. Tiếng gà gáy thứ ba sẽ đặt dấu chấm hết cho bùa chú, miễn là khi ấy con quỷ nữ đang ở bên ngoài quách của mình. Đó là cách thường dùng để xử lý quỷ nữ."
"Đơn giản vậy thôi sao?"
"Nó không đơn giản đâu. Đầu tiên, bệ hạ phải sống sót hết đêm. Thế rồi còn có những ngoại lệ nữa, chẳng hạn không phải một mà tận ba đêm. Liên tiếp. Cũng có những trường hợp... chà... vô vọng."
"Ừ," Foltest nổi giận. "Ta cứ liên tục nghe một số kẻ bảo vậy. Hãy giết con quái vật đi bởi vì đây là trường hợp vô phương chạy chữa. Ngài thuật sĩ, ta tin chắc rằng họ đã đặt vấn đề với ngươi rồi. Ta nói đúng chứ? Hãy băm chết con quái thú ăn thịt người ngay từ đầu đi, đừng mất công làm gì, sau đó bảo với nhà vua rằng ngươi không thể làm gì khác. Ta sẽ không trả tiền, nhưng họ sẽ trả. Rất thuận tiện. Đỡ tốn kém nữa. Bởi vì nhà vua sẽ ra lệnh chặt đầu hoặc treo cổ tay thuật sĩ và rồi chỗ vàng vẫn nằm trong túi họ."
"Nhà vua ra lệnh chặt đầu tay thuật sĩ một cách bất chấp ư?" Geralt nhăn mặt.
Foltest nhìn vào mắt gã dân Rivia một hồi lâu.
"Nhà vua không biết," ngài cuối cùng cũng nói. "Nhưng tay thuật sĩ nên cân nhắc đến kết cục ấy."
Geralt im lặng một lúc. "Thần tính sẽ làm những gì trong khả năng của mình," gã nói. "Nhưng nếu tình hình diễn tiến theo chiều hướng xấu, thần sẽ bảo vệ mạng sống bản thân. Thưa bệ hạ, người cũng phải sẵn sàng cho một kết cục như vậy."
Foltest đứng dậy. "Ngươi không hiểu ý ta rồi. Hiển nhiên là ngươi sẽ giết con bé nếu cần thiết, bất kể ta muốn hay không. Bởi vì không thế thì con bé sẽ giết ngươi, điều đó là chắc chắn. Ta sẽ không trừng phạt bất cứ ai giết nó để tự vệ. Nhưng ta không cho phép ai giết con bé mà chưa thử cứu nó trước. Từng có mấy nỗ lực phóng hỏa cung điện cũ. Chúng bắn tên vào nó, đào hố và đặt bẫy và chăng lưới, cho đến khi ta đem vài kẻ tấn công nó đi treo cổ. Nhưng đó không phải điểm mấu chốt. Thuật sĩ, nghe ta này!"
"Thần đang lắng nghe đây."
"Nếu ta hiểu đúng thì sau tiếng gà gáy thứ ba, sẽ không có con quỷ nữ nào hết. Thứ gì sẽ xuất hiện?"
"Nếu mọi việc suôn sẻ: một bé gái mười bốn tuổi."
"Với đôi mắt đỏ ngầu? Hàm răng cá sấu?"
"Một đứa trẻ mười bốn tuổi bình thường. Chỉ có điều..."
"Có điều gì?"
"Đó là về mặt thể chất."
"Ta hiểu rồi. Thế còn về mặt tinh thần thì sao? Một xô máu mỗi ngày để điểm tâm à? Đùi của một bé gái?"
"Không. Về mặt tinh thần... Chẳng ai nói trước được. Thần nghĩ là sẽ ngang mức một đứa trẻ ba hoặc bốn tuổi. Cô bé sẽ cần được yêu thương săn sóc suốt một thời gian dài."
"Đó là hiển nhiên rồi. Thuật sĩ?"
"Thần đang nghe đây."
"Chuyện này có thể xảy đến với nó thêm lần nào nữa không? Về sau ấy?"
Geralt im lặng.
"Á à," nhà vua nói. "Ra là có. Và khi ấy thì sao?"
"Nếu công chúa chết sau một cơn mê man kéo dài vài ngày, thi thể của người sẽ phải được hỏa thiêu. Thật khẩn trương."
Foltest trở nên ủ rũ.
"Thần không nghĩ sự tình sẽ đến nông nỗi như vậy đâu," Geralt nói thêm. "Để chắc chắn, thần sẽ cung cấp cho người một số chỉ dẫn để giảm thiểu nguy hiểm, thưa bệ hạ."
"Ngay bây giờ ư? Chẳng phải như thế là quá sớm sao, ngài thuật sĩ? Và nếu..."
"Ngay bây giờ," gã dân Rivia ngắt lời. "Nhiều điều có thể xảy ra lắm, thưa bệ hạ. Có thể sáng ra, bệ hạ sẽ tìm thấy một cô công chúa đã thoát khỏi bùa chú, cùng với xác chết của thần."
"Đến thế cơ à? Bất chấp đã được ta cho phép tự vệ? Mà điều ấy xem chừng cũng chẳng quan trọng với ngươi."
"Đây là một vấn đề nghiêm trọng, thưa bệ hạ. Rủi ro rất lớn. Đó là lý do bệ hạ phải lắng nghe: công chúa lúc nào cũng nên đeo một viên lam ngọc quanh cổ, hoặc hay hơn, một viên đá có bao thể, móc vào sợi dây chuyền bạc. Cả ngày lẫn đêm."
"Bao thể là gì?"
"Là một khối khí bị kẹt trong viên đá. Bên cạnh đó, thi thoảng bệ hạ nên đốt bách xù, đậu chổi và dương trong lò sưởi buồng cô bé."
Foltest trở nên trầm ngâm. "Cảm ơn lời khuyên của ngươi, thuật sĩ. Ta sẽ lưu tâm nếu... Và bây giờ hãy nghe kỹ lời ta này. Nếu ngươi thấy vụ việc vô vọng, hãy giết con bé. Nếu ngươi hóa giải được bùa chú, song con bé không... bình thường. Nếu ngươi cảm thấy một thoáng nghi ngờ rằng mình chưa hoàn toàn thành công, hãy giết con bé. Đừng lo lắng, ngươi không việc gì phải sợ ta hết. Ta sẽ quát tháo ngươi trước mặt những người khác, trục xuất ngươi khỏi cung điện và thị trấn, không hơn. Tất nhiên ta sẽ không trao thưởng cho ngươi, nhưng có lẽ ngươi sẽ thương lượng được gì đó, từ ai thì ngươi biết rồi đấy."
Cả hai đều im lặng một lúc.
"Geralt." Lần đầu tiên Foltest sử dụng tên gã thuật sĩ.
"Vâng."
"Tin đồn đứa trẻ bị như thế bởi lẽ Adda là em gái của ta có bao nhiêu phần là sự thật vậy?"
"Không nhiều đâu. Bùa chú phải được yểm, chứ không thể tự mình giáng xuống. Nhưng thần nghĩ mối quan hệ giữa bệ hạ với em gái mình là lý do cái bùa kia được yểm, và đây là kết quả."
"Đúng như ta nghĩ. Đó chính là điều một số Trí Giả đã nói, mặc dù không phải tất cả đều bảo thế. Geralt này? Mấy thứ ấy đến từ đâu thế? Bùa chú, phép thuật?"
"Thần không biết, thưa bệ hạ. Các Trí Giả nghiên cứu nguyên nhân của những hiện tượng đó. Đối với cánh thuật sĩ chúng thần, chỉ cần biết rằng tập trung ý chí có thể tạo ra những hiện tượng như vậy, biết thế là đủ rồi. Cả cách chống lại chúng nữa."
"Và giết chúng?"
"Thường là vậy. Ngoài ra, đó là việc chúng thần hay được thuê để làm. Chỉ một số ít người yêu cầu đảo ngược bùa chú, thưa bệ hạ. Thông thường, con người ta chỉ muốn bảo vệ bản thân khỏi nguy hiểm. Nếu con quái vật đã giết người thì trả thù cũng có thể trở thành động cơ."
Nhà vua đứng dậy, đi vài bước sang bên kia phòng, và dừng lại trước thanh kiếm treo trên tường của gã thuật sĩ.
"Với thứ này hả?" ngài hỏi, mắt không nhìn Geralt.
"Không. Nó dành cho con người."
"Ta cũng đã nghe kể. Geralt, hay là thế này đi. Ta sẽ xuống hầm mộ cùng với ngươi."
"Không thể như vậy được."
Foltest quay lại, mắt ngài long lên. "Pháp sư, ngươi có biết rằng ta chưa bao giờ thấy mặt con bé không? Sau khi nó chào đời lẫn cả về sau này. Ta sợ. Có thể ta sẽ không bao giờ được gặp nó, đúng không? Ta ít nhất cũng có quyền nhìn ngắm con gái mình trong lúc ngươi sát hại nó."
"Thần xin nhắc lại, dứt khoát không thể như vậy. Làm thế đồng nghĩa với cầm chắc cái chết. Cả đối với thần lẫn bệ hạ. Nếu sự chú ý của thần, ý chí của thần bị phân tán... Không, thưa bệ hạ."
Foltest quay đi, bắt đầu tiến về phía cửa. Trong thoáng chốc, Geralt cứ nghĩ ngài sẽ rời đi mà chẳng nói một lời, chẳng làm một động tác từ biệt, nhưng nhà vua dừng lại và nhìn gã.
"Ngươi khơi dậy cảm giác tin tưởng," ngài nói, "mặc dù ta biết ngươi là phường bất hảo. Ta đã được cho hay về chuyện xảy ra ở quán rượu. Ta tin chắc rằng ngươi giết đám côn đồ chỉ để tin tức lan truyền, gây sốc cho mọi người, gây sốc cho ta. Rõ ràng ngươi có thể đối phó với chúng mà không cần xuống tay giết chóc. Ta e mình sẽ chẳng bao giờ biết liệu ngươi đến đó để cứu con gái ta hay để giết nó. Nhưng ta vẫn chấp thuận. Ta phải chấp thuận thôi. Ngươi có biết tại sao không?"
Geralt không đáp.
"Bởi vì ta nghĩ," nhà vua nói, "ta nghĩ rằng nó đang phải chịu đau đớn. Ta nói có gì sai không?"
Gã thuật sĩ dán chặt đôi mắt sắc sảo của mình vào nhà vua. Gã không xác nhận điều đó, không gật đầu, không thực hiện bất kỳ cử chỉ nào, nhưng Foltest biết. Ngài biết câu trả lời.
V
Geralt nhìn ra ngoài cửa sổ cung điện lần cuối. Hoàng hôn đang buông nhanh. Bên kia hồ, những ánh lửa xa xăm của Wyzim lập lòe. Bao quanh cung điện cũ là một vùng hoang vu - một dải đất không người qua lại. Trong hơn bảy năm qua, thị trấn đã tách mình khỏi chốn nguy hiểm này, chẳng chừa lại gì ngoài vài đống đổ nát, cột trụ mục ruỗng và tàn tích của một hàng rào cọc thưa hiển nhiên không đáng để tháo dỡ và chuyển đi. Nhà vua đã xây dựng nơi ở mới của mình cách xa hết mức có thể - tận đầu đối diện của khu định cư. Tòa tháp kiên cường trong cung điện mới của ngài lù lù ở phía xa, hằn đen trên nền trời xanh đang dần thẫm lại.
Trong một căn phòng trống, đồ đạc đã bị vơ vét sạch, gã thuật sĩ quay trở lại chiếc bàn đầy bụi mà gã nãy giờ đang bình tĩnh và tỉ mẩn sửa soạn. Gã biết mình còn nhiều thời gian. Con quỷ nữ sẽ không rời khỏi hầm mộ trước lúc nửa đêm.
Trên chiếc bàn trước mặt, gã đặt một cái rương nhỏ có khớp kim loại. Gã mở nó ra. Bên trong là các lọ thủy tinh bé sẫm màu, được gói chặt trong các ngăn lót cỏ khô. Gã thuật sĩ lấy ra ba lọ.
Gã nhặt từ dưới sàn lên một gói hình thuôn dài quấn da cừu dày và buộc bằng dây da. Gã tháo bọc và rút ra một thanh kiếm có chuôi tinh xảo, nằm trong một cái bao màu đen, sáng bóng, phủ kín là hàng hàng ký tự và biểu tượng chữ rune. Gã tuốt kiếm và lưỡi kiếm lóe lên một ánh sáng thuần khiết như gương. Nó làm từ bạc nguyên chất.
Geralt thì thầm một câu thần chú và lần lượt uống hết chỗ chất lỏng trong hai lọ, đặt tay trái lên lưỡi kiếm sau mỗi ngụm. Rồi, quấn chặt mình trong chiếc áo choàng đen, gã ngồi xuống sàn. Trong cả căn phòng lẫn phần còn lại của cung điện, không nơi nào có ghế.
Gã ngồi bất động, mắt nhắm nghiền. Hơi thở mới đầu còn đều đột nhiên gấp gáp, trở nên khò khè và căng thẳng. Sau đó ngưng hoàn toàn. Hỗn hợp giúp gã thuật sĩ nắm toàn quyền kiểm soát cơ thể có thành phần chủ yếu là lê lư, cà độc dược lùn, sơn tra và đại kích. Các thành phần khác không có danh xưng trong bất kỳ ngôn ngữ con người nào. Đối với những ai không được tiếp xúc với nó từ thời thơ ấu như Geralt, đây sẽ là độc dược chết người.
Gã thuật sĩ đột ngột quay đầu lại. Trong thinh lặng, thính giác đã được mài sắc đến vô cùng của gã có thể dễ dàng nhận ra tiếng bước chân sột soạt băng qua khoảng sân um tùm tầm ma. Đó không thể là con quỷ nữ. Các bước chân này quá nhẹ. Geralt đeo thanh kiếm ra sau lưng, giấu bọc đồ của mình trong lò sưởi một ống khói đổ nát và chạy xuống dưới tầng, lặng lẽ như một con dơi.
Trong sân vẫn đủ sáng để nhân vật đang lại gần có thể nhìn thấy khuôn mặt gã thuật sĩ. Người đàn ông, tên là Ostrit, đột ngột lùi lại; một cái nhăn mặt không tự chủ được vì kinh hoàng và ghê tởm làm môi y méo xẹo. Gã thuật sĩ cười khẩy - gã biết mình trông như thế nào. Sau khi uống hỗn hợp cà độc dược, ô đầu và sáng mắt, khuôn mặt sẽ nhợt đi như phấn, đồng tử giãn kín toàn bộ con ngươi. Nhưng hỗn hợp cho phép người dùng nhìn thấu ngay cả những vùng tối sâu thẳm nhất, và đây chính là điều Geralt muốn.
Ostrit mau chóng trấn tĩnh lại.
"Trông ngươi như thể đã hóa xác chết sẵn rồi vậy, thuật sĩ ạ," y nói. "Hẳn là do khiếp hãi đây. Đừng sợ. Ta đến để ân xá cho ngươi."
Gã thuật sĩ không đáp.
"Ngươi không nghe thấy ta nói gì ư, tên Rivia bịp bợm kia? Ngươi được cứu rồi đấy. Được giàu có nữa." Ostrit nhấc một túi tiền lớn trong tay lên và ném nó tới dưới chân Geralt. "Một ngàn oren. Cầm lấy, lên ngựa và biến khỏi đây đi!"
Gã dân Rivia vẫn lặng thinh.
"Đừng đứng đó trố mắt nhìn ta!" Ostrit lên giọng. "Và đừng làm lãng phí thời gian của ta. Ta không muốn đứng đây cho đến nửa đêm đâu. Ngươi không hiểu à? Ta không muốn ngươi hóa giải bùa chú. Không, ngươi vẫn chưa đoán ra sự tình. Ta không thông đồng với Velerad và Segelen. Ta không muốn ngươi giết nó. Ngươi chỉ cần rời đi thôi. Mọi sự phải được giữ nguyên hiện trạng."
Thuật sĩ không nhúc nhích. Gã không muốn viên đại thần nhận ra bây giờ chuyển động và phản ứng của gã chớp nhoáng đến nhường nào. Trời đang tối đi rất nhanh. Thật là nhẹ nhõm, vì ngay cả cảnh nhập nhoạng của buổi hoàng hôn cũng quá chói đối với cặp đồng tử giãn nở của gã.
"Và tại sao mọi sự lại phải được giữ nguyên hiện trạng vậy, thưa ngài?" gã hỏi, cố gắng phát âm từng chữ thật chậm rãi.
"Nào, điều đó thì," Ostrit kiêu ngạo ngẩng đầu lên, "thực sự chẳng dính dáng gì đến ngươi."
"Và nếu tôi đã biết hết sự tình thì sao?"
"Cứ nói đi."
"Foltest sẽ dễ bị phế truất khỏi ngai vàng hơn nếu con quỷ nữ tiếp tục làm người dân thêm hãi sợ? Nếu sự điên rồ của hoàng gia khiến cả các đại thần lẫn thường dân cảm thấy hoàn toàn ghê tởm, tôi nói thế có đúng không? Tôi đã băng qua Redania và Novigrad để đến đây. Tại đấy có nhiều lời bàn tán về chuyện ở Wyzim, có một số người coi vua Vizimir như vị cứu tinh kiêm vị vua thực sự của mình. Nhưng lãnh chúa Ostrit à, tôi không quan tâm đến chính trị, hay việc kế vị ngai vàng, hay cách mạng trong cung điện. Tôi ở đây để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chẳng lẽ ngài chưa bao giờ nghe nói về tinh thần trách nhiệm và lòng trung thực đơn thuần ư? Thế còn về đạo đức nghề nghiệp thì sao?"
"Liệu chừng cái người ngươi đang tiếp chuyện đấy, quân du đãng kia!" Ostrit giận dữ hét lên, đặt tay lên chuôi kiếm. "Thế là đủ rồi. Ta không quen tranh cãi kiểu này! Nhìn ngươi xem - đạo đức, điều lệ hành nghề, phẩm cách ư? Ngươi là ai mà dám phun ra những lời lẽ đó? Một tay thổ phỉ vừa chân ướt chân ráo đến là đã bắt đầu giết người như ngóe? Một kẻ còng lưng quỵ lụy trước Foltest nhưng đằng sau lưng ngài thì lại đi mặc cả với Velerad như một gã đâm thuê chém mướn? Thế mà ngươi dám vênh mặt coi thường ta ư, đồ nông nô? Giả làm Trí Giả à? Hay phù thủy? Quân thuật sĩ ranh ma! Hãy biến đi trước khi ngươi để ta bạt sống kiếm vào mồm!"
Gã thuật sĩ không hề cựa quậy. Gã đứng bình tĩnh.
"Tốt hơn là ngài nên rời đi, lãnh chúa Ostrit," gã nói. "Trời đang tối dần."
Ostrit lùi lại một bước, chỉ trong nháy mắt đã tuốt kiếm.
"Chính ngươi đòi đấy nhé, đồ pháp sư. Ta sẽ giết ngươi. Mánh mung của ngươi sẽ không giúp được gì ngươi đầu. Ta có mang theo một viên đá rùa."
Geralt mỉm cười. Thứ duy nhất sánh ngang danh tiếng lẫy lừng của đá rùa là niềm tin sai lệch về nó. Nhưng gã thuật sĩ sẽ không phí sức sử dụng bùa chú, nói gì đến để thanh kiếm bạc của mình tiếp xúc với lưỡi kiếm của Ostrit. Gã chuồi xuống bên dưới đường kiếm múa tít và, dùng ức bàn tay cùng với cổ tay áo đính bạc, đập vào thái dương y.
VI
Ostrit nhanh chóng hồi tỉnh và nhìn ngó xung quanh trong bóng tối mịt mùng. Y phát hiện mình đang bị trói. Y không thấy Geralt đang đứng ngay bên cạnh. Nhưng y nhận ra mình đang ở đâu và rú lên một tiếng dài, đầy kinh hãi.
"Trật tự đi," gã thuật sĩ nói. "Nếu không ngài sẽ dụ nó ra ngoài sớm đấy."
"Đồ sát nhân khốn kiếp! Ngươi đang ở đâu đấy? Cởi trói cho ta ngay lập tức, quân đê tiện! Ngươi sẽ phải treo cổ đền tội, quân súc sinh!"
"Im."
Ostrit thở hổn hển.
"Ngươi bỏ ta ở đây để nó ăn thịt! Bị trói cứng?" y hỏi, giờ đã khẽ khàng hơn, thì thầm một lời thóa mạ tệ hại.
"Kh