TIẾNG NÓI CỦA LÝ TRÍ 7
I
Falwick đứng giữa khoảnh rừng thưa, mình đầy đủ giáp sắt, đầu không đội mũ, khoác trên vai là tấm áo khoác đỏ rực của hội hiệp sĩ. Khoanh tay trước ngực bên cạnh y là một người lùn vóc dáng chắc nịch, râu ria xồm xoàm, mặc áo khoác lót lông cáo bên ngoài một lớp giáp xích cấu thành từ các vòng sắt. Tailles, chỉ mặc độc một chiếc áo chẽn độn bông ngắn chứ không vận áo giáp gì, đang chậm rãi đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại vung vẩy thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ.
Gã thuật sĩ nhìn quanh một vòng, ghìm ngựa lại. Loang loáng khắp tứ phương là áo giáp cùng mũ sắt phẳng lì của những người lính mang thương.
"Khốn kiếp," Geralt lẩm bẩm. "Đáng lẽ tôi phải lường được trước điều này."
Dandelion quay ngựa và lặng lẽ chửi khi nhìn thấy những cây thương cắt đứt đường rút lui của họ.
"Chuyện này là sao thế, Geralt?"
"Chẳng có gì đâu. Cứ ngậm miệng lại và đừng chen ngang. Tôi sẽ cố giải quyết vụ này bằng cách lươn lẹo gì đó."
"Tôi hỏi anh, chuyện này là sao thế? Lại thêm rắc rối à?"
"Ngậm miệng lại đi."
"Xét cho cùng, tiến vào thị trấn thực sự là một ý tưởng ngu ngốc," anh thi sĩ hát rong rên rỉ, đánh mắt liếc về phía những tòa tháp của ngôi đền ở gần đó, ló dạng phía trên tán rừng. "Đáng lẽ chúng ta nên lưu lại chỗ Nenneke và không thò chân ra khỏi mấy bức tường..."
"Ngậm miệng lại đi. Rồi sự tình sẽ trở nên rõ ràng thôi, cứ chờ mà xem."
"Trông không có vẻ gì là như vậy hết."
Dandelion nói đúng. Sự tình chẳng sáng tỏ thêm chút nào. Tailles vẫn vung thanh kiếm trần của mình, tiếp tục đi qua đi lại mà không buồn nhìn về hướng của họ. Đám lính dựa người vào giáo, quan sát với điệu bộ u uẩn và dửng dưng, mặt mang biểu cảm của dân chuyên nghiệp đã quá chai sạn trước cảnh giết chóc.
Họ xuống ngựa. Falwick và ông người lùn chậm rãi tiến lại gần.
"Ngươi đã xúc phạm Tailles, một con người dòng dõi thế phiệt, hỡi thuật sĩ," tay bá tước nói mà không buồn mào đầu bằng các phép tắc nhã nhặn theo lệ thường. "Và như ngươi chắc hẳn vẫn còn nhớ, Tailles đã ném găng tay xuống. Cưỡng ép ngươi trong khuôn viên ngôi đền thật không phải phép, thế nên bọn ta đợi cho đến khi ngươi thò mặt ra từ đằng sau váy của vị nữ tu sĩ. Tailles đang đợi sẵn đấy. Ngươi phải giao đấu."
"Phải ư?"
"Phải."
"Nhưng Falwick này, chẳng lẽ anh không thấy," Geralt mỉm cười chê trách, "rằng Tailles, một con người dòng dõi thế phiệt, đang ban tặng cho tôi vinh dự quá lớn đấy ư? Tôi chưa bao giờ lãnh vinh dự được phong tước hiệp sĩ, và tốt nhất là không nên đề cập đến hoàn cảnh ra đời của bản thân. Tôi e mình không đủ xứng đáng... Nói thế nào ấy nhỉ, Dandelion?"
"Không đủ tư cách để tham gia rửa thù và cưỡi ngựa đấu thương tại vũ đài," chàng thi sĩ tụng lại, bĩu môi. "Điều lệ hiệp sĩ phán rằng..."
"Phân hội được cai quản với điều lệ riêng," Falwick ngắt ngang. "Nếu ngươi là người thách đấu một hiệp sĩ thuộc hội, anh ta có thể từ chối hoặc cho phép ngươi rửa thù, tùy theo ý muốn của anh ta. Nhưng trường hợp này thì ngược lại: chính hiệp sĩ là người thách đấu ngươi, và thông qua hành động ấy, anh ta nâng ngươi lên ngang với đẳng cấp của bản thân - nhưng, tất nhiên, chỉ trong khoảng thời gian cần thiết để rửa thù cho hành động xúc phạm thôi. Ngươi không thể từ chối. Việc từ chối chấp nhận vinh hạnh đó sẽ khiến ngươi trở thành phường đê tiện."
"Thật hợp lý," Dandelion nói, mặt làm vẻ trông như vượn. "Tôi có thể thấy là anh đã bỏ công nghiên cứu chữ nghĩa triết gia rồi đấy, ngài hiệp sĩ à."
"Đừng nói leo." Geralt ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Falwick. "Nói tiếp đi, thưa anh. Tôi muốn biết rồi nó sẽ dẫn đến đâu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi trở thành... phường đê tiện?"
"Chuyện gì sẽ xảy ra ư?" Falwick nở một nụ cười ác ý. "Ta sẽ ra lệnh cho người treo cổ ngươi trên một cành cây, quân chó săn chuột ạ."
"Gượm hẵng," ông người lùn khàn giọng nói. "Anh bình tĩnh lại đi. Và đừng có dùng lời lẽ thóa mạ, được chứ?"
"Đừng lên mặt dạy tôi tác phong hành xử, Cranmer," hiệp sĩ rít lên. "Và hãy nhớ rằng hoàng tử đã ra lệnh cho ông rồi đấy, và ông sẽ phải thực thi chúng chuẩn từng lời."
"Chính anh là người không nên dạy tôi, bá tước à." Ông người lùn đặt tay lên chiếc rìu lưỡi đôi giắt nơi thắt lưng. "Tôi biết cách thực thi mệnh lệnh, và tôi có thể làm được điều ấy mà không cần mượn anh khuyên răn. Cho tôi mạn phép nhé, thưa anh Geralt. Tôi là Dennis Cranmer, đội trưởng đội cận vệ của hoàng tử Hereward."
Gã thuật sĩ cúi đầu một cách máy móc, nhìn vào cặp mắt màu xám nhạt hệt như thép bên dưới đôi lông mày vàng nhạt rậm rạp của ông người lùn.
"Mong anh hãy đấu với Tailles," Dennis Cranmer điềm đạm nói tiếp. "Đó sẽ là phương án tối ưu hơn. Đây không phải một cuộc chiến một mất một còn đâu, chỉ cho đến khi một trong hai người rơi vào thế vô phương tự vệ thôi. Vì vậy, hãy so tài trên trường đấu và để cậu ta khiến anh rơi vào thế vô phương tự vệ."
"Ông bảo gì cơ?"
"Anh Tailles rất được hoàng tử ưu ái," Falwick nói, hằn học mỉm cười. "Nếu để thanh kiếm của mình động vào người cậu ta trong cuộc giao đấu, ngươi sẽ bị trừng phạt, quân đột biến ạ. Đội trưởng Cranmer sẽ bắt giữ ngươi và lôi cổ ngươi đến trình diện trước hoàng tử điện hạ. Để bị trừng phạt. Đó là những mệnh lệnh cho ông ta."
Ông người lùn thậm chí còn không liếc nhìn tay hiệp sĩ; đôi mắt sắc lạnh như thép của ông ta không rời Geralt.
Gã thuật sĩ nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy hiểm ác.
"Nếu tôi hiểu không nhầm," gã nói, "thì tôi sẽ phải chiến đấu bởi vì nếu từ chối, tôi sẽ bị treo cổ. Nếu tôi chiến đấu, tôi sẽ phải cho phép đối thủ làm mình bị thương bởi vì nếu làm hắn bị thương, tôi sẽ bị mang đi tra tấn. Toàn những lựa chọn hấp dẫn cả. Hay là để tôi giúp anh đỡ phải nhọc công đi? Tôi sẽ đập đầu vào cây thông và khiến mình rơi vào thế vô phương tự vệ. Điều đó sẽ giúp hắn rửa được thù chứ?"
"Đừng nhạo báng," Falwick rít lên. "Đừng làm cho tình hình của bản thân thêm phần tồi tệ. Ngươi đã xúc phạm hội, quân du đãng ạ, và cái tội đó của ngươi phải bị trừng phạt, ngươi hiểu không? Và Tailles trẻ tuổi cần có tiếng là đã đánh bại một thuật sĩ, thế nên phân hội muốn trao nó cho cậu ta. Nếu không thì ngươi đã bị treo cổ luôn rồi. Hãy để bản thân bị đánh bại và cứu lấy cái mạng khốn khổ của mình đi. Bọn ta không quan tâm đến cái xác của ngươi; bọn ta muốn Tailles cứa đứt da ngươi. Và làn da đột biến của ngươi sẽ nhanh chóng lành lại. Vậy nên mời ngươi đấy. Quyết định đi. Ngươi không có lựa chọn nào khác đâu."
"Vậy ra đó là những gì anh nghĩ à?" Geralt mỉm cười thậm chí còn hiểm ác hơn và nhìn đám lính xung quanh với vẻ ước định. "Nhưng tôi nghĩ là mình có đấy."
"Vâng, quả đúng như vậy," Dennis Cranmer thừa nhận. "Anh có đấy. Nhưng sau đó sẽ xảy ra cảnh máu chảy đầu rơi, máu chảy thành sông. Giống như tại Blaviken. Đó có phải là điều anh muốn không? Anh có muốn để máu và cái chết nặng đè lên lương tâm của mình không? Bởi vì Geralt à, giải pháp thay thế mà anh đang nghĩ đến là máu và cái chết."
"Lập luận của ông quả là có sức hút, đội trưởng ạ, thậm chí còn hấp dẫn nữa," Dandelion chế giễu. "Ông đang lôi chủ nghĩa nhân đạo ra nhằm tìm cách mồi chài một người bị mai phục giữa rừng, khơi dậy những tình cảm cao thượng của anh ta. Theo như tôi hiểu, ông đang yêu cầu anh ta hãy rủ lòng thương, đừng làm lũ thổ phỉ đã tấn công anh ta phải đổ máu. Anh ta phải thương hại đám côn đồ bởi lẽ đám côn đồ đó nghèo khổ, đã có vợ con, và ai biết đâu được đấy, có thể còn có cả mẹ già nữa. Nhưng đội trưởng Cranmer này, ông có nghĩ rằng mình lo như vậy là hơi quá sớm không? Bởi vì khi nhìn vào đám lính lệ thương giáo đầy mình nhà ông, tôi thấy rằng đầu gối của họ run như cầy sấy khi nghĩ đến cảnh phải chiến đấu với Geralt xứ Rivia, vị thuật sĩ đã đơn thương độc mã xử lý một con quỷ nữ, và còn bằng tay không nữa chứ. Sẽ không có giọt máu nào phải chảy hay cái đầu nào phải rơi ở đây đâu; sẽ không ai bị hại ở đây hết - ngoại trừ những người sơ sẩy gãy chân trong lúc cắm đầu bỏ chạy."
"Tôi," ông người lùn nói với vẻ điềm đạm và thách thức, "không có gì để chê trách đầu gối của mình hết. Tôi chưa bao giờ bỏ chạy khỏi ai và tôi không hề có định thay đổi lề thói ấy. Tôi chưa kết hôn, không con không cái và tôi không muốn lôi mẹ mình, một người phụ nữ bản thân tôi cũng chẳng biết rõ lắm, vào trong vụ này. Nhưng tôi sẽ thực thi các mệnh lệnh mình đã được giao. Chuẩn xác đến từng câu từng chữ, như mọi khi thôi. Tôi yêu cầu Geralt xứ Rivia đưa ra quyết định và sẽ không khơi dậy tình cảm nào hết. Tôi sẽ chấp nhận bất cứ quyết định nào anh ta đưa ra và tùy cơ ứng biến."
Ông người lùn và gã thuật sĩ nhìn vào mắt nhau.
"Được rồi," Geralt cuối cùng cũng nói. "Làm cho xong chuyện đi nào. Uổng phí nguyên một ngày thì tiếc thật đấy."
"Vậy tức là ngươi đồng ý." Falwick ngẩng đầu lên và mắt y long lên. "Ngươi sẽ đấu tay đôi với Tailles xứ Dorndal cao quý?"
"Vâng."
"Tốt. Chuẩn bị đi."
"Tôi đã sẵn sàng." Geralt đeo găng tay vào. "Đừng lãng phí thời gian. Nenneke mà phát hiện ra vụ này thì sẽ lớn chuyện đấy. Thế nên hãy giải quyết nó thật mau chóng nào. Dandelion, bình tĩnh đi. Anh sẽ chẳng bị liên đới gì đâu. Tôi nói thế có đúng không, ông Cranmer?"
"Chắc chắn rồi," ông người lùn tuyên bố như đinh đóng cột và nhìn Falwick. "Chắc chắn rồi, thưa anh. Bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ là người duy nhất gánh chịu hậu quả."
Gã thuật sĩ lôi thanh kiếm sau lưng ra.
"Không," Falwick nói, rút kiếm của mình ra. "Ngươi sẽ không chiến đấu với cái lưỡi dao cạo kia của mình đâu. Hãy dùng kiếm của ta."
Geralt nhún vai. Gã lấy thanh kiếm của tay bá tước và lia thử nó.
"Nặng quá," gã lạnh lùng nói. "Thế này quá bằng dùng xẻng."
"Tailles cũng dùng kiếm tương tự. Cơ hội ngang nhau."
"Anh vui tính ghê cơ, Falwick."
Đám lính tráng bao quanh khoảnh rừng thưa, quây thành một vòng tròn rộng. Tailles và thuật sĩ đứng đối diện nhau.
"Tallies này? Ngươi nghĩ sao về một lời xin lỗi?"
Tên hiệp sĩ trẻ nhếch môi, gập tay trái ra đằng sau lưng và đứng im trong tư thế đấu kiếm.
"Không ư?" Geralt mỉm cười. "Ngươi không muốn lắng nghe tiếng nói của lý trí sao? Thật đáng tiếc."
Tailles ngồi xổm xuống, chồm tới và bất thình lình tấn công. Gã thuật sĩ thậm chí còn không buồn đỡ mà chỉ tránh mũi kiếm đẹt với một bước xoay nửa người mau lẹ. Tên hiệp sĩ lia tay theo một cung rộng. Lưỡi kiếm một lần nữa xé gió vung tới. Geralt luồn xuống tránh bên dưới nó bằng một thế nhón chân xoay linh hoạt, nhẹ nhàng nhảy sang một bên, và với một chiêu nhử gọn ghẽ, thanh thoát, khiến Tailles trở nên lạc nhịp. Tailles chửi thề, bổ một nhát rộng từ bên phải, thoáng loạng choạng và cố gắng lấy lại thăng bằng trong khi vụng về giơ cao kiếm để tự vệ theo bản năng. Gã thuật sĩ tung một đòn nhoang nhoáng và tàn khốc như chớp giật, chìa cánh tay ra hết cỡ và chém thẳng về phía trước. Thanh kiếm nặng nề giáng xuống lưỡi kiếm của Tailles như sấm sét, đánh chệch nó đi mạnh tới nỗi làm nó bổ luôn vào mặt tên hiệp sĩ. Tailles rú lên, khuỵu gối và vục trán xuống cỏ.
Falwick chạy đến bên hắn.
Geralt cắm phập kiếm xuống đất và quay người đi.
"Lính đâu!" Falwick hét lên, đứng dậy. "Tóm hắn!"
"Đứng yên! Về vị trí cũ!" Dennis Cranmer gằn giọng rống, chạm vào chiếc rìu của mình. Đám lính lệ dừng phắt lại.
"Không được đâu, bá tước ạ," ông người lùn chậm rãi nói. "Tôi luôn thực thi các mệnh lệnh của mình, chuẩn đến từng câu từng chữ. Thuật sĩ không hề động vào Tailles. Cậu ta tự đánh bản thân bằng vũ khí của chính mình. Tại số cậu ta xui xẻo thôi."
"Khuôn mặt của cậu ta bị hủy hoại rồi! Cậu ta phải mang thương tật vĩnh viễn!"
"Da rồi sẽ lành lại." Dennis Cranmer dán chặt cặp mắt thép của mình vào gã thuật sĩ và nhe răng. "Còn vết sẹo ư? Đối với một hiệp sĩ, sẹo là một lời nhắc nhở đáng khen ngợi, một lý do để đạt được danh tiếng và vinh quang, điều phân hội vốn muốn ban tặng cho cậu ta. Hiệp sĩ mà không có sẹo sẽ chỉ là hạng du côn, chứ không phải một hiệp sĩ. Cứ hỏi cậu ta mà xem, hỡi bá tước, và anh sẽ thấy rằng cậu ta rất hài lòng."
Tailles bấy giờ đang quằn quại trên mặt đất, khạc ra máu, rên rỉ và khóc lóc; hắn trông chẳng hài lòng chút nào.
"Cranmer!" Falwick gầm lên, rút kiếm của mình ra khỏi nền đất, "ngươi sẽ phải hối tiếc điều này, ta thề đấy!"
Ông người lùn quay lại, chậm rãi rút chiếc rìu khỏi thắt lưng, khạc rồi nhổ toẹt vào lòng bàn tay mình. "Ôi, bá tước ơi," ông ta gằn giọng. "Chớ biến bản thân thành kẻ bội thề. Tôi không thể chịu đựng được đám bội thề, và hoàng tử Hereward đã cho tôi quyền trừng phạt chúng. Tôi sẽ giả điếc trước những lời lẽ ngu ngốc của anh. Nhưng cảm phiền anh đừng lặp lại chúng."
"Thuật sĩ." Falwick quay sang Geralt, lửa giận ngút trời. "Hãy cút khỏi Ellander. Ngay lập tức. Chớ trì hoãn!"
"Tôi hiếm khi đồng ý với anh ta," Dennis lẩm bẩm, tiến đến chỗ gã thuật sĩ và trả thanh kiếm lại cho gã, "nhưng trong trường hợp này thì anh ta nói đúng đấy. Là tôi thì tôi sẽ mau mắn phóng ra khỏi đây."
"Chúng tôi sẽ làm theo lời khuyên của ông." Geralt vắt đai đeo kiếm ra sau lưng. "Nhưng trước khi làm vậy, tôi có đôi lời muốn nói với ngài bá tước. Falwick!"
Hiệp sĩ Hoa Hồng Trắng bồn chồn chớp mắt và chùi lòng bàn tay lên áo choàng của y.
"Hãy quay lại với bộ điều lệ của phân hội anh chút nào," gã thuật sĩ nói tiếp, cố gắng không mỉm cười. "Có một điều làm tôi thực sự hứng thú. Giả sử tôi cảm thấy ghê tởm và bị xúc phạm bởi thái độ của anh trong toàn bộ vụ việc này, nếu tôi thách anh đấu kiếm ngay bây giờ, anh sẽ làm gì? Anh có coi tôi là người đủ xứng đáng để giao đấu? Hay liệu anh sẽ từ chối, bất chấp biết rằng làm như vậy sẽ khiến bản thân bị tôi coi là phường đê tiện, thậm chí còn không đáng bị phỉ nhổ, đấm vào mặt và đá vào mông trước mắt lính tráng? Hỡi bá tước Falwick, mong anh sẽ giúp tôi được thỏa trí tò mò."
Falwick tái mặt, lùi lại một bước, nhìn ngó xung quanh. Đám lính tránh mắt y. Dennis Cranmer nhăn mặt, thè lưỡi ra và phun một tia nước bọt đi một khoảng khá xa.
"Cho dù anh không nói gì," Geralt nói tiếp, "tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nói lý trí trong sự im lặng của anh, Falwick à. Anh đã giúp tôi được thỏa trí tò mò; bây giờ đến phiên tôi làm thỏa trí tò mò của anh. Nếu hội làm phiền Mẹ Nenneke hoặc các nữ tu sĩ theo bất kỳ cách nào, hoặc nhũng nhiễu đội trưởng Cranmer quá mức, thì hãy cứ biết rằng tôi sẽ tìm đến chỗ anh, bá tước à, và sẽ chọc tiết anh như một con lợn, cóc cần biết bất kỳ thứ điều lệ nào hết."
Tên hiệp sĩ càng thêm tái mét.
"Đừng quên lời hứa của tôi nhé, bá tước. Đi nào, Dandelion. Đã đến lúc chúng ta phải rời đi rồi. Bảo trọng nhé, Dennis."
"Chúc may mắn, Geralt." Ông người lùn nở một nụ cười toe toét. "Bảo trọng nhé. Tôi rất hân hạnh vì đã được gặp anh, hy vọng chúng ta sẽ có cơ duyên gặp lại nhau."
"Tôi cũng vậy, Dennis."
Họ bỏ đi với phong thái thong thả, không ngoảnh lại. Họ chỉ bắt đầu cho ngựa phi nước kiệu khi đã được khu rừng che khuất.
"Geralt," chàng thi sĩ bất chợt nói, "hẳn chúng ta sẽ không đi thẳng về phía Nam đâu nhỉ? Chúng ta sẽ phải đi đường vòng để tránh Ellander và đất của Hereward, đúng không? Hay là anh định tiếp tục tấn tuồng này?"
"Không, Dandelion, tôi không muốn thế đâu. Chúng ta sẽ đi xuyên rừng và sau đó rẽ vào Tuyến đường Thương lái. Nhớ đấy nhé, đừng hở một lời nào về vụ xung đột này trước mặt Nenneke. Không một lời."
"Tôi hy vọng chúng ta sẽ đi luôn, không chần chừ chút nào nhỉ?"
"Ngay lập tức."
II
Geralt nghiêng người, kiểm tra phần vòng bàn đạp đã được sửa chữa và thắt chặt sợi đai da của nó, bấy giờ hãy còn cứng, nồng mùi da mới và rất khó gài. Gã điều chỉnh nịt yên, túi hành lý, tấm chăn ngựa cuộn lại đằng sau yên và thanh kiếm bạc buộc trên đó. Nenneke đứng bất động bên cạnh gã, hai tay khoanh lại.
Dandelion tiến lại gần, dẫn theo con ngựa nâu đỏ của mình.
"Xin cảm ơn sự hiếu khách của bà, thưa Đấng Đáng Kính," anh nói với phong thái nghiêm túc. "Và đừng giận tôi nữa. Tôi biết rằng trong sâu thẳm tâm can, bà quý tôi."
"Thật vậy," Nenneke đồng ý mà không mỉm cười. "Ta quý cậu thật, đồ bị thịt ạ, mặc dù bản thân ta cũng chẳng biết tại sao. Bảo trọng nhé."
"Tạm biệt, Nenneke."
"Tạm biệt, Geralt. Nhớ chăm sóc bản thân."
Nụ cười của gã thuật sĩ đầy vẻ cau có.
"Tôi thích chăm sóc người khác hơn. Làm vậy sẽ tốt hơn về lâu dài."
Từ ngôi đền, giữa những cây cột quấn đầy thường xuân, Iola bước ra cùng với hai người đồ đệ trẻ. Cô mang theo chiếc rương nhỏ của gã thuật sĩ. Cô lúng túng tránh ánh mắt gã và nụ cười bối rối kết hợp với nét ửng hồng trên khuôn mặt bầu bĩnh, đầy tàn nhang của cô tạo thành một bức họa yêu kiều. Nhóm đồ đệ đi cùng cô chẳng buồn giấu giếm ánh nhìn đầy ẩn ý của mình và trầy trật lắm mới ngăn nổi bản thân khỏi khúc khích cười.
"Lạy thần Melitele vĩ đại," Nenneke thở dài, "nguyên cả một đám rước tiễn biệt. Nhận lấy cái rương đi, Geralt. Ta đã bổ sung thần dược cho cậu. Cậu đã có đủ mọi thứ thiếu hụt. Và thuốc nữa, cậu biết thuốc gì rồi đấy. Uống đều đặn trong hai tuần. Đừng quên nhé. Quan trọng lắm đấy."
"Tôi sẽ không quên đâu. Cảm ơn nhé, Iola." Cô gái gục đầu xuống và đưa cho gã chiếc rương. Cô rất muốn nói gì đó. Cô không biết phải nói gì, nên lựa lời ra sao. Ngay cả trong trường hợp cất được nên lời, cô cũng chẳng biết mình sẽ nói gì. Cô không biết. Ấy nhưng cô rất muốn.
Tay họ chạm vào nhau.
Máu. Máu. Máu. Xương cốt như gậy trắng gãy đôi. Gân guốc chẳng khác nào những sợi dây trắng nhờ bục tung bên dưới lớp da nứt toác, bị mớ chân khổng lồ tua tủa gai cùng những chiếc răng sắc nhọn xé rách. Âm thanh thịt da bị rứt toạc đầy ghê tởm, và tiếng la hét - trơ tráo và hãi hùng bởi chính sự trơ tráo của nó. Sự trơ tráo của hồi kết. Của cái chết. Máu và la hét. La hét. Máu. La hét...
"Iola!"
Bằng tốc độ phi thường đối với một người mang tấm thân như bà, Nenneke lao đến bên cô gái đang nằm trên mặt đất, run bần bật vì co giật, bà nắm vai với tóc và ghì cô xuống. Một người đồ đệ đứng như trời trồng, trong khi người còn lại, đầu óc minh mẫn hơn, quỳ lên chân Iola. Iola ưỡn cong lưng, há hốc miệng hét lên một tiếng câm lặng, không thành lời.
"Iola!" Nenneke gào lớn. "Iola! Nói đi! Nói đi con! Nói đi!"
Cô gái càng cứng đờ người, nghiến chặt hàm, một dòng máu nhỏ chảy dài trên má. Nenneke dồn sức đến đỏ mặt đỏ mày, hét lên điều gì đó mà gã thuật sĩ không hiểu, nhưng miếng mề đay của gã kéo cổ gã mạnh đến nỗi gã buộc phải oằn mình dưới sức nặng vô hình của nó.
Iola nằm im.
Dandelion, tái nhợt như một tờ giấy, thở dài thườn thượt. Nenneke chống đầu gối và khó nhọc đứng dậy.
"Đưa con bé đi," bà nói với đám đồ đệ. Lúc này, đã có thêm nhiều đồ đệ hơn; họ tụ tập lại, nghiêm trang và im lặng.
"Đưa con bé đi," vị nữ tu sĩ lặp lại, "cẩn thận. Và đừng bỏ mặc nó một mình. Một phút nữa ta sẽ vào."
Bà quay sang Geralt. Gã thuật sĩ bấy giờ đang đứng bất động, mân mê sợi dây cương trong đôi tay đẫm mồ hôi.
"Geralt... Iola..."
"Đừng nói gì cả, Nenneke."
"Ta cũng đã trông thấy nó... chỉ trong tích tắc thôi. Geralt, đừng đi."
"Tôi phải đi."
"Cậu có thấy... cậu có trông thấy nó không?"
"Có. Và không phải lần đầu tiên đâu."
"Và?"
"Cứ ngoái ra sau vai mãi cũng chẳng ích gì đâu."
"Đừng đi, xin cậu đấy."
"Tôi phải đi. Chăm sóc Iola nhé. Tạm biệt, Nenneke."
Vị nữ tu sĩ chậm rãi lắc đầu, sụt sịt mũi, và nhanh chóng lấy cổ tay lau đi một giọt nước mắt.
"Vĩnh biệt," bà thì thầm, không nhìn vào mắt gã.
Chú thích:
[1] Cubit: đơn vị đo thời cổ, bằng khoảng 46 cm.
[2] Bách Thanh: còn được mệnh danh là "chim đồ tể", một giống chim có thói quen găm con mồi lên gai hoặc các vật nhọn đề ăn dần.
[3] Bánh xe: tức bánh xe hành hình hoặc bánh xe Catherine, một phương tiện tra tấn và tử hình thời Cổ và Trung đại. ND
[4] Chơi chữ của tác giá. Ghép lời của Dandelion và Torque lại, ta có một câu gần với "Nơi con quỷ nói chúc ngủ ngon" - thành ngữ chỉ một nơi khỉ ho cò gáy.
HẾT