ĐIỀU ƯỚC CUỐI CÙNG (2)
V
"Cô ta vào đó đã được một giờ rồi." Chireadan lật chiếc đồng hồ cát đang đặt trên bàn. "Tôi bắt đầu lo lắng đây. Cổ họng của Dandelion có thực sự tệ đến vậy không? Theo anh chúng ta có nên vào kiểm tra tình hình không?"
"Cô ta đã nói rất rõ rằng không muốn chúng ta làm vậy." Geralt uống nốt cốc trà thảo mộc, nhăn mặt tỏ vẻ kinh khiếp. Gã coi trọng và quý mến mấy tiên nhân định cư ở đây vì trí thông minh, sự lãnh đạm điềm tĩnh và óc hài hước của họ, nhưng gã không thể hiểu nổi hoặc chia sẻ khẩu vị của họ. "Tôi không định làm phiền cô ta đâu, Chireadan. Phép thuật cần thời gian. Có mất cả ngày lẫn đêm cũng được, miễn là Dandelion khỏe lại."
"Thôi được rồi, anh nói đúng."
Một tiếng búa gõ phát ra từ phòng bên cạnh. Chuyện là, Errdil hóa ra đang sống trong một quán trọ bỏ hoang, đã được anh ta mua với ý định trùng tu và sau đó điều hành cùng vợ mình, một tiên nhân ít nói, trầm lặng. Sau một đêm ở cùng với các tiên nhân trong đồn lính, Vratimir đã trở nên quý mến họ, và đã tình nguyện giúp sửa chữa. Ông ta bắt tay vào tu sửa lớp ván gỗ, làm việc bên cặp vợ chồng, ngay sau khi cảnh náo loạn, do gã thuật sĩ và Yennefer khơi dậy lúc phóng ra từ bức tường trong chớp sáng chói lòa của một cổng dịch chuyển, đã lắng xuống.
"Thành thật mà nói, tôi không ngờ nổi rằng anh lại xong việc một cách dễ dàng đến vậy đâu," Chireadan nói tiếp. "Yennefer không phải kiểu người dễ nổi hứng ra tay cứu nhân độ thế. Những rắc rối của người khác chẳng khiến cô ta bận tâm là bao, và không làm cô ta phải trằn trọc gì hết. Nói gọn lại, tôi chưa bao giờ nghe nói đến chuyện cô ta giúp đỡ bất kỳ ai nếu bản thân không kiếm chác được gì. Tôi băn khoăn không hiểu vụ này có gì để cô ta giúp anh và Dandelion."
"Anh có phóng đại không?" Gã thuật sĩ mỉm cười. "Tôi không có ấn tượng xấu về cô ta. Quả đúng là cô ta thích phô trương sự ưu việt của mình đấy, nhưng nếu đem so với những phù thủy khác, so với cái đám kiêu ngạo đó, cô ta chẳng khác nào hiện thân của sự duyên dáng và tử tế."
Chireadan cũng mỉm cười. "Nghe cứ như thể anh nghĩ rằng một con bọ cạp đẹp hơn một con nhện," y nói, "bởi vì nó có một cái đuôi đẹp. Hãy cẩn thận đấy, Geralt. Anh không phải người đầu tiên đánh giá về cô ta như vậy trong khi không hề hay biết rằng cô ta tận dụng sự quyến rũ và vẻ đẹp của mình như vũ khí đâu. Cô ta sẽ sử dụng những món vũ khí ấy một cách đầy điêu luyện và không chút do dự. Tất nhiên, điều đó không thay đổi sự thật rằng cô ta là một người phụ nữ hấp dẫn và ưa nhìn. Hẳn anh sẽ không phản bác đâu nhỉ?"
Geralt chăm chú liếc nhìn vị tiên nhân. Một lần nữa, gã có cảm tưởng mình đã trông thấy khuôn mặt y hơi ửng hồng lên. Điều này làm gã ngạc nhiên không kém gì lời lẽ của Chireadan. Tiên nhân thuần huyết không hay ngưỡng mộ phụ nữ con người, ngay cả những người rất xinh đẹp, và Yennefer, mặc dù hấp dẫn theo kiểu của riêng mình, không đạt đến tầm mỹ nhân.
Mỗi người có gu riêng, nhưng trên thực tế, chẳng mấy ai mô tả các nữ pháp sư là ưa nhìn cả. Tất cả bọn họ đều xuất thân từ các tầng lớp nơi số phận duy nhất cho những người con gái là lập gia đình. Nào ai nghĩ đến chuyện bắt con mình phải chịu kiếp sống tẻ nhạt là vùi đầu dùi mài sách vở và chịu đựng đột biến thể xác như tra tấn suốt nhiều năm liền, nếu cô gái ấy có thể được gả chồng và từ đó kiếm được mỗi quan hệ thông gia ích lợi? Ai lại muốn có một pháp sư trong gia đình cơ chứ? Bất chấp việc cánh thầy pháp sẽ được người đời nể, vì gia đình một nữ pháp sư sẽ chẳng xơ múi được gì từ cô ta hết, bởi lẽ lúc đã hoàn tất quy trình đào tạo, cô gái đó sẽ không còn mối ràng buộc gì với gia đình mình nữa - hội huynh đệ là thứ quan trọng duy nhất, gạt bỏ hết mọi thứ khác. Vì vậy, chỉ những cô con gái không có cơ hội tìm được chồng mới trở thành pháp sư.
Không giống như các nữ tu sĩ và thầy tế cực chẳng đã mới thu nhận các cô gái xấu xí hoặc tàn tật, cánh pháp sư sẽ thu nhận bất cứ ai tỏ dấu hiệu cho thấy mình sở hữu năng khiếu. Nếu đứa trẻ vượt qua được những năm huấn luyện đầu tiên thì sẽ đến lượt phép thuật nhúng tay vào - duỗi thẳng và làm cân đối lại chân, sửa chữa những phần xương xiêu vẹo, vá môi sứt, xóa sẹo, vết bớt và sẹo rỗ. Cô pháp sư trẻ sẽ trở nên hấp dẫn bởi vì thanh thế nghề nghiệp của cô đòi hỏi điều đó. Kết quả cuối cùng là những phụ nữ xinh đẹp theo kiểu nửa nạc nửa mỡ, vẫn còn mang cặp mắt giận dữ và lạnh lùng của những cô gái xấu xí. Những cô gái không thể quên được rằng sự xấu xí của bản thân được che đậy bằng chiếc mặt nạ ma thuật chỉ vì thanh thế nghề nghiệp.
Không, Geralt chẳng tài nào hiểu nổi Chireadan. Đôi mắt của gã, đôi mắt của một thuật sĩ, ghi nhận được quá nhiều chi tiết.
"Không, Chireadan," gã trả lời. "Tôi không phản bác gì đâu. Cảm ơn anh đã cảnh báo. Nhưng chuyện này chỉ liên quan đến Dandelion. Anh ta đã gặp nạn khi ở bên tôi, trong lúc tôi đang hiện diện. Tôi không cứu nổi anh ta và không thể giúp anh ta. Tôi sẽ ngồi lên lưng bọ cạp với cặp mông trần nếu tôi biết điều đó sẽ giúp được anh ta."
"Đó chính là điều anh cần phải dè chừng nhất." Vị tiên nhân mỉm cười một cách bí ẩn. "Bởi vì Yennefer biết điều đó và cô ta thích lợi dụng tối đa những thông tin kiểu đó. Đừng tin cô ta, Geralt. Cô ta nguy hiểm lắm."
Gã không trả lời.
Trên tầng, cửa kêu cót két. Yennefer đứng trên cầu thang, dựa vào lan can ban công.
"Thuật sĩ, ngươi lên đây được không?"
"Tất nhiên."
Nàng pháp sư dựa lưng vào cửa một trong những gian phòng có đồ đạc ít ỏi, nơi họ đã đặt người thi sĩ hát rong bị thương. Gã thuật sĩ đến gần, cẩn trọng và lặng lẽ. Gã nhìn thấy vai trái của nàng, cao hơn vai phải tí chút. Mũi nàng, hơi quá dài. Môi nàng, hơi quá hẹp. Cằm nàng, hơi lẹm vào một chút. Lông mày nàng hơi bất thường. Đôi mắt nàng...
Gã nhìn thấy quá nhiều chi tiết. Một cách không cần thiết.
"Dandelion thế nào rồi?"
"Ngươi nghi ngờ khả năng của ta à?"
Gã tiếp tục quan sát. Nàng mang vóc dáng của một cô gái hai mươi tuổi, mặc dù gã không muốn đoán tuổi thật của nàng. Nàng di chuyển với vẻ uyển chuyển đầy tự nhiên, không chút giả tạo. Không, chẳng có cách nào đoán được trước đây nàng từng trông như thế nào, đã được cải thiện những gì. Gã ngừng nghĩ về điều đó; làm vậy chỉ vô ích.
"Người bạn tài năng của ngươi sẽ ổn thôi," nàng nói. "Khả năng ca hát của hắn sẽ phục hồi."
"Xin đội ơn cô, Yennefer."
Nàng mỉm cười. "Rồi ngươi sẽ có cơ hội để chứng minh điều đó."
"Tôi có thể vào thăm anh ta không?"
Nàng im lặng một hồi, quan sát gã với một nụ cười kỳ lạ và nhịp ngón tay trên khung cửa. "Tất nhiên. Vào đi."
Miếng mề đay trên cổ gã thuật sĩ bắt đầu rung lên, rõ ràng và nhịp nhàng.
Một quả cầu thủy tinh to ngang trái dưa hấu nhỏ, rực cháy một quầng sáng màu sữa, nằm giữa sàn. Quả cầu nằm ngay tâm của một ngôi sao chín cánh được vẽ không chệch một li, với các cánh sao chạm tới những góc và bức tường của căn phòng nhỏ. Một ngôi sao năm cánh màu đỏ được vẽ bên trong ngôi sao kia. Đánh dấu các đỉnh chót của ngôi sao năm cánh là những ngọn nến đen, đặt trong những chiếc giá mang hình dạng kỳ lạ. Nến đen còn được thắp ở đầu giường nơi Dandelion đang nằm, trùm kín chăn da cừu. Chàng thi sĩ thở đầy thanh thản; anh không khò khè hay lào khào gì nữa và vẻ đau đớn đến há hốc mồm đã biến mất khỏi mặt anh, thế chỗ bởi một nụ cười hạnh phúc ngớ ngẩn.
"Hắn đang ngủ," Yennefer nói. "Và đang mơ."
Geralt săm soi các mẫu hình trên sàn nhà. Phép thuật ẩn bên trong chúng hiển hiện rất rõ, nhưng gã biết đó là một thứ phép thuật chưa được kích hoạt. Nó gợi cho gã mường tượng ra tiếng rừ rừ của một con sư tử đang ngủ, không có dấu hiệu gì cho biết khi gầm lên nghe sẽ ra sao.
"Đây là cái gì vậy, Yennefer?"
"Một cái bẫy."
"Bẫy dành cho ai?"
"Dành cho ngươi, tạm thời là vậy." Nàng pháp sư vặn chìa trong ổ khóa, sau đó lật nó trong tay. Chiếc chìa khóa biến mất.
"Và thế là tôi đã chui đầu vào bẫy," gã lạnh lùng nói. "Bây giờ thì sao? Cô định giở trò đồi bại với tôi à?"
"Đừng tự tâng bốc mình thế." Yennefer ngồi xuống mép giường. Dandelion, bấy giờ vẫn cười toe toét như một tên ngốc, khẽ rên rỉ. Đó là một tiếng rên hạnh phúc, không lệch đi đâu được.
"Thế này là sao đây, Yennefer? Nếu đây mà là một trò chơi thì tôi không hiểu luật."
"Ta đã bảo ngươi," nàng bắt đầu nói, "rằng ta luôn đạt được những gì mình muốn. Tình cờ thì ta muốn một thứ Dandelion sở hữu. Ta sẽ lấy nó từ hắn và chúng ta có thể đường ai nấy đi. Đừng lo, hắn sẽ không bị làm sao đâu..."
"Cái mớ cô đã bày ra trên sàn nhà," gã ngắt lời, "được sử dụng để triệu hồi quỷ. Luôn có ai đó gặp chuyện mỗi khi quỷ được triệu hồi. Tôi sẽ không cho phép điều đó."
"... hắn sẽ chẳng rụng đến một cọng tóc trên đầu đâu," nàng pháp sư nói tiếp, không buồn để tâm đến lời gã. "Giọng của hắn thậm chí sẽ còn trở nên hay hơn và hắn sẽ rất hài lòng, thậm chí là hạnh phúc nữa. Tất cả chúng ta sẽ đều hạnh phúc. Và chúng ta sẽ từ biệt nhau mà không cảm thấy bực bội hay oán giận gì."
"Ôi, Virginia," Dandelion rên rỉ mà không mở mắt ra. "Bộ ngực của nàng mới đẹp làm sao, còn tinh tế hơn cả lông tơ thiên nga... Virginia…."
"Anh ta bị mất trí rồi à? Anh ta đang mê sảng à?"
"Hắn đang mơ." Yennefer mỉm cười. "Điều ước hắn hằng tơ tưởng đang được thỏa mãn trong giấc ngủ. Ta đào xuống tận đáy sâu trong tâm trí của hắn. Trong đó chẳng có gì nhiều nhặn cả. Một vài cảnh tục tĩu, đôi ba giấc mơ và hàng đống thơ ca. Nhưng dẫu vậy. Dấu niêm nút cái chai chứa phong ác thần, Geralt à, ta biết hắn không giữ nó. Người giữ là ngươi. Làm ơn đưa nó cho ta."
"Cô cần cái dấu niêm đó để làm gì?"
"Ta nên trả lời câu hỏi của ngươi như thế nào đây nhỉ?" Nàng pháp sư mỉm cười khêu gợi. "Thử thế này nhé: chẳng liên quan quái gì đến ngươi hết, thuật sĩ ạ. Trả lời như vậy có đủ làm ngươi hài lòng không?"
"Không." Nụ cười của gã cũng khó chịu không kém. "Không đâu. Nhưng đừng trách móc bản thân làm gì, Yennefer ạ. Tôi không dễ hài lòng đâu. Tính đến nay, chỉ những người trên mức trung bình mới làm nổi."
"Thật đáng tiếc. Thế thì ngươi cứ không hài lòng tiếp đi. Chỉ thiệt cho ngươi thôi. Làm ơn đưa dấu niêm ra đây. Đừng có làm cái mặt đó; nó không phù hợp với ngoại hình điển trai hay nước da của ngươi đâu. Trong trường hợp ngươi chưa nhận ra, hãy để ta cho ngươi biết rằng ngươi đang bắt đầu trả cái ơn mà ngươi đang nợ ta. Dấu niêm là khoản thanh toán đầu tiên ngươi phải trả cho giọng hát của tay ca sĩ."
"Vậy là cô đã chia giá thành nhiều đợt thanh toán," gã lạnh làng nói. "Cũng được thôi. Tôi có lẽ cũng đã trông đợi điều đó. Nhưng hãy giao dịch cho công bằng, Yennefer. Tôi đã mua sự giúp đỡ của cô. Và tôi sẽ trả cái giá của nó."
Nàng nhếch môi cười, nhưng đôi mắt tím vẫn mở to và lạnh lùng.
"Ngươi cứ tin chắc là như vậy đi, thuật sĩ."
"Tôi," gã lặp lại. "Không phải Dandelion. Tôi sẽ đưa anh ta đến một nơi an toàn. Khi làm xong việc ấy, tôi sẽ quay lại và trả khoản phí thứ hai của cô, và tất cả những khoản khác nữa. Bởi vì về phần khoản đầu tiên..."
Gã thò tay vào trong một cái túi bí mật trên thắt lưng và lấy ra cái dấu niêm bằng đồng có hình ngôi sao và cây thánh giá gãy.
"Đây, nhận lấy đi. Không phải dưới dạng một khoản thanh toán. Hãy chấp nhận nó từ một thuật sĩ như một minh chứng về lòng biết ơn của anh ta vì cô đã đối xử với anh ta tử tế hơn những gì phần đông những người cùng phường hội với cô có thế đã làm, dẫu rằng cô làm vậy một cách đầy toan tính. Hãy chấp nhận nó như một bằng chứng thiện chí nhằm thuyết phục cô rằng sau khi đảm bảo bạn mình đã an toàn, tôi sẽ quay lại trả ơn cô. Tôi đã không nhìn ra con bọ cạp giữa những bông hoa, Yennefer ạ. Tôi sẵn sàng trả giá cho sự lơ đễnh của mình."
"Bài phát biểu hay đấy." Nàng pháp sư khoanh tay lại. "Cảm động và khoa trương. Đáng tiếc là nó vô ích. Ta cần Dandelion, thế nên hắn sẽ nằm lại đây."
"Anh ta từng ở gần sinh vật mà cô định đưa đến đây rồi." Geralt chỉ vào các mẫu hình trên sàn nhà. "Khi cô hoàn tất công việc của mình và đưa phong ác thần đến đây, Dandelion chắc chắn sẽ gặp chuyện chẳng lành, bất chấp mọi lời hứa của cô, thậm chí có thể còn trầm trọng hơn trước. Bởi vì thứ cô muốn là sinh vật trong cái chai, phải không? Cô có ý định làm chủ nó, buộc nó phải phục vụ cô? Cô không cần phải trả lời. Tôi biết nó chẳng liên quan quái gì đến tôi hết. Cô muốn làm gì thì cứ làm đi, gọi cả chục con quỷ đến nếu cô thích. Nhưng đừng lôi Dandelion vào. Nếu cô đẩy anh ta vào vòng nguy hiểm, đây sẽ không còn là một giao dịch công bằng nữa, Yennefer, và cô không có quyền đòi được thanh toán cho nó. Tôi sẽ không cho phép..." Gã bỏ lửng câu nói.
"Ta nãy giờ cứ băn khoăn phải đến khi nào ngươi mới cảm nhận được nó," nàng pháp sư cười khúc khích.
Geralt căng cứng cơ bắp và nghiến chặt hàm cho đến khi thấy đau rần, gồng mình tập trung toàn bộ ý chí. Làm vậy chẳng ích gì. Gã bị tê liệt, như một pho tượng đá, như một cây cọc bị cắm xuống đất. Gã thậm chí còn không thể ngọ nguậy nổi một ngón chân.
"Ta biết ngươi có thể hất văng một câu thần chú phóng trực diện vào người mình," Yennefer nói. "Ta cũng biết rằng trước khi thử giở bất cứ trò gì, ngươi sẽ cố gắng lôi khả năng diễn thuyết hùng hồn của mình ra hòng gây ấn tượng với ta. Trong lúc ngươi nói chuyện, bùa chú bám lấy ngươi cứ thế phát huy tác dụng và từ từ đánh gục ngươi. Bây giờ thì ngươi chỉ còn nói được thôi. Nhưng ngươi không cần phải gây ấn tượng với ta nữa. Ta biết ngươi mồm mép đến cỡ nào rồi. Có cố mang bổn cũ ra soạn lại cũng sẽ chỉ tổ phá thối ấn tượng thôi."
"Chireadan..." gã khó nhọc nói, vẫn vật lộn với cơn tê liệt do ma thuật gây ra. "Chireadan sẽ nhận ra rằng cô đang giở trò gì đó. Anh ta sẽ sớm luận ra, nghi ngờ điều gì đó bất cứ lúc nào, bởi vì anh ta không tin tưởng cô, Yennefer ạ. Ngay từ đầu anh ta đã không tin tưởng cô rồi..."
Nàng pháp sư lia rộng bàn tay. Các bức tường của căn phòng nhòe đi và khoác lên mình màu sắc lẫn vẻ ngoài xám xỉn đồng nhất. Cánh cửa biến mất, cửa sổ biến mất, ngay cả những tấm rèm bụi bặm và những bức tranh bị ruồi nhặng bám đầy trên tường cũng biến mất.
"Nếu Chireadan nhận ra sự tình thì điều gì sẽ xảy ra?" Nàng nhăn mặt ác ý. "Hắn sẽ chạy đi tìm sự giúp đỡ ư? Sẽ không ai vượt qua được rào cản của ta hết. Nhưng Chireadan sẽ không chạy đi đâu cả. Hắn sẽ không chống lại ta theo bất kỳ cách nào. Bất kỳ cách nào. Hắn đã ăn phải bùa mê ngải lú của ta rồi. Không, đây không phải phép thuật hắc ám đâu. Ta chẳng làm gì như thế hết. Câu chuyện chỉ đơn giản là hóa học cơ thể. Cái tên đầu đất ấy đã phải lòng ta. Ngươi không biết à? Hắn còn định thách đấu tay đôi với Beau nữa cơ, ngươi có mường tượng nổi không? Một tiên nhân ghen tuông. Điều đó hiếm khi xảy ra lắm. Geralt ạ, không phải ngẫu nhiên ta chọn ngôi nhà này đâu."
"Beau Berrant, Chireadan, Errdil, Dandelion. Cô thực sự đang chọn con đường trực diện nhất có thể để đạt được mục tiêu của mình. Nhưng còn tôi, Yennefer à, cô sẽ không lợi dụng được tôi đâu."
"Ồ, có chứ, có chứ." Nàng pháp sư đứng dậy khỏi giường và lại gần gã, cẩn thận tránh những dấu và biểu tượng được vẽ trên sàn. "Dù sao thì, ta cũng đã nói ngươi nợ ta gì đó vì ta đã chữa khỏi bệnh cho tay thi sĩ. Sẽ chỉ là một chuyện vặt vãnh, một việc nhỏ thôi. Sau những gì ta đã làm, sau chuyện ta định làm ở đây trong giây lát nữa thôi, ta sẽ rời Rinde dù vẫn còn ân oán chưa trả ở thị trấn này. Ta đã hứa với một số người ở đây rằng đám ấy sẽ nhận được điều gì đó, và ta luôn giữ lời hứa của mình. Vì ta sẽ không có thời gian để tự mình giải quyết chúng, ngươi sẽ thay mặt ta làm tròn những lời hứa kia."
Gã vật lộn với tất cả sức lực của mình. Vô ích.
"Đừng vùng vẫy, hỡi thuật sĩ bé bỏng của ta." Nàng cay độc mỉm cười. "Chỉ là dã tràng xe cát thôi. Ngươi sở hữu một ý chí mạnh mẽ và một chút khả năng kháng cự ma thuật, nhưng ngươi không thể đối chọi nổi với ta và bùa chú của ta đâu. Và đừng phí công diễn tuồng cho ta xem; đừng cố quyến rũ ta bằng vẻ nam tính cứng cỏi và láo xược của ngươi. Ngươi là người duy nhất nghĩ rằng mình láo xược và cứng cỏi. Ngươi sẽ làm bất cứ điều gì cho ta để cứu bạn của mình, ngay cả khi không bị yểm bùa. Ngươi sẽ trả bất kỳ giá nào. Ngươi sẽ liếm ủng của ta. Và có khi còn cả thứ khác nữa, nếu ta bỗng dưng nổi hứng muốn tiêu khiển."
Gã im lặng. Yennefer bấy giờ đang đứng trước mặt gã, mỉm cười và mân mê ngôi sao đá vỏ chai lấp lánh kim cương đính trên chiếc vòng cổ nhung của mình.
"Ta đã biết ngươi là người như thế nào," nàng nói tiếp, "sau khi trao đổi vài lời với ngươi trong phòng ngủ của Beau. Và ta biết mình muốn đòi ngươi thanh toán theo hình thức nào. Bất kỳ ai cũng có thể giải quyết được những món ân oán ở Rinde của ta, kể cả Chireadan. Nhưng ngươi là người sẽ làm điều đó bởi vì ngươi có nợ phải trả cho ta. Trả cho sự xấc xược của ngươi, cho cái cách nhìn ta đầy lạnh lùng của ngươi, cho cặp mắt soi mói đến từng tiểu tiết, cho bản mặt lạnh như tiền và tông giọng châm biếm của ngươi. Trả cho cái tội dám nghĩ rằng mình có thể mặt đối mặt với Yennefer thành Vergerberg và dám cho rằng cô ta là một người đầy tự tôn và kiêu ngạo, một phù thủy toan tính, trong khi dán mắt vào bộ ngực đầy xà phòng của cô ta. Hãy trả giá đi, hỡi Geralt xứ Rivia!"
Nàng nắm lấy tóc gã bằng cả hai tay và hôn lên môi gã một cách thô bạo, cắn răng vào chúng như một con ma cà rồng. Miếng mề đay trên cổ gã rung lên và Geralt cảm thấy như thể sợi dây xích đang co lại và siết lấy cổ mình. Có gì đó bùng cháy trong đầu gã trong khi một tràng tiếng vo ve khủng khiếp vang inh ỏi trong tai gã. Gã không còn nhìn thấy đôi mắt tím của nàng pháp sư nữa và chìm vào bóng tối.
Gã đang quỳ. Yennefer đang nói chuyện với gã bằng một giọng nhẹ nhàng, mềm mại.
"Ngươi nhớ chưa?"
"Vâng, thưa quý nương." Đáp lời là giọng của chính gã.
"Vậy hãy đi thực hiện các chỉ thị của ta đi."
"Xin tuân lệnh người, thưa quý nương."
"Ngươi có thể hôn tay ta."
"Tạ ơn quý nương."
Gã cảm thấy mình lê gối đến gần nàng. Cả chục ngàn con ong vo ve trong đầu gà. Bàn tay nàng thoang thoảng hương tử đinh hương và quả lý gai. Tử đinh hương và quả lý gai... Tử đinh hương và quả lý gai... Một chớp sáng. Bóng tối.
Một lan can, cầu thang. Khuôn mặt của Chireadan.
"Geralt! Anh bị làm sao thế? Geralt, anh đi đâu vậy?"
"Tôi phải..." Giọng của chính gã. "Tôi phải đi..."
"Ôi trời đất ơi! Hãy nhìn vào mắt anh ta kìa!"
Mặt Vratimir, nhăn nhúm lại vì kinh hoàng. Mặt Errdil. Và giọng Chireadan.
"Không! Errdil! Đừng chạm vào anh ta! Đừng cố ngăn cản anh ta! Tránh đường cho anh ta - tránh đường cho anh ta đi!"
Hương thơm ngát của tử đinh hương và quả lý gai. Tử đinh hương và quả lý gai...
Một cánh cửa. Ánh sáng mặt trời bùng nổ. Trời nóng. Ẩm ướt. Hương thơm ngát của tử đinh hương và quả lý gai. Gã thầm nghĩ rằng sắp có bão rồi.
Và đó là suy nghĩ cuối cùng của gã.
VI
Bóng tối. Hương thơm...
Hương thơm ư? Không phải, là mùi. Mùi hôi hám của nước tiểu, rơm rạ thối và giẻ ướt. Mùi hắc của ngọn đuốc cháy âm ỉ gài trên giá sắt gắn vào bức tường bằng đá hộc. Một cái bóng do ánh sáng của ngọn đuốc hắt xuống, một cái bóng trên nền đất...
Bóng một cái phên sắt.
Gã thuật sĩ chửi thề.
"Cuối cùng thì." Gã cảm thấy có người đỡ mình lên, đặt gã tựa lưng vào bức tường ẩm ướt. "Tôi vừa bắt đầu lo lắng, vì anh mãi không tỉnh lại."
"Chireadan? Chúng - khốn kiếp, đầu tôi nứt toác ra rồi - chúng ta đang ở đâu thế?"
"Anh nghĩ ở đâu?"
Geralt chùi mặt và nhìn ngó xung quanh. Ba thành phần bất hảo đang ngồi cạnh bức tường đối diện. Gã không thể nhìn thấy rõ chúng; chúng ngồi cách xa ngọn đuốc hết mức có thể, trong bóng tối gần như đen kịt. Thứ gì đó trông giống như một đống giẻ rách nằm dưới phên sắt ngăn cách họ với hành lang sáng trưng. Thực tế, đó là một lão già gầy gò với chiếc mũi như mỏ cò. Độ dài của mái tóc rối bù và tình trạng quần áo của lão cho thấy con người này không phải mới đến ngày hôm qua.
"Họ đã tống chúng ta vào ngục tối," gã u uẩn nói.
"Tôi rất lấy làm mừng là anh đã khôi phục được khả năng rút ra kết luận hợp lý," vị tiên nhân nói.
"Khốn kiếp... Thế còn Dandelion? Chúng ta ở đây bao lâu rồi? Đã bao lâu trôi qua kể từ lúc...?"
"Tôi không biết. Khi bị quẳng vào đây, tôi cũng bất tỉnh giống như anh thôi." Chireadan dồn rơm thành đống để ngồi thoải mái hơn. "Điều ấy quan trọng à?"
"Cực kỳ đấy, khốn kiếp! Yennefer... Và Dandelion... Dandelion ở đó, với cô ta, cô ta đang tính... Này, các ngươi! Bọn ta ở đây bao lâu rồi?"
Các tù nhân khác thì thầm với nhau. Không ai trả lời.
"Các ngươi bị điếc rồi à?" Geralt nhổ toẹt một bãi, vẫn không thể loại bỏ được vị kim loại trong miệng. "Ta đang hỏi các ngươi đấy, bây giờ là mấy giờ rồi? Đã tối chưa? Chắc hẳn các ngươi phải biết họ cho mình ăn lúc mấy giờ chứ?"
Chúng lại lẩm bẩm, hắng giọng. "Bẩm các vị," cuối cùng một tên trong số chúng cũng lên tiếng. "Hãy để chúng tôi yên và đừng nói chuyện với chúng tôi. Chúng tôi là những tên trộm tử tế, không dính dáng đến chính trị đâu. Chúng tôi không tìm cách tấn công nhà chức trách. Chúng tôi chỉ ăn cắp thôi."
"Đúng rồi đấy," một tên khác nói. "Anh có góc của anh, chúng tôi có góc của chúng tôi. Và mệnh ai nấy lo đi."
Chireadan khịt mũi. Gã thuật sĩ khạc nhổ.
"Đó là quy luật ở đây," ông già râu tóc bờm xờm với chiếc mũi dài lẩm bẩm. "Mọi người trong xà lim đều bảo vệ góc của riêng mình và chỉ giao du với những người cùng hội cùng thuyền."
"Còn ông, ông già," vị tiên nhân hỏi một cách chế nhạo, "ông về phe chúng hay phe chúng tôi? Ông coi mình ở phe nào?"
"Không phe nào hết," lão tự hào trả lời, "bởi vì ta vô tội."
Geralt lại nhổ. "Chireadan này?" gã hỏi, đưa tay xoa thái dương. "Cái vụ tấn công nhà chức trách ấy... Nó là thật à?"
"Chắc chắn rồi. Anh không nhớ à?"
"Tôi bước ra đường... Mọi người nhìn tôi... Thế rồi... Thế rồi, có một cửa hàng..."
"Một hiệu cầm đồ." Vị tiên nhân hạ giọng xuống. "Anh đã vào hiệu cầm đồ. Ngay khi bước vào, anh đã đấm vào răng ông chủ. Đấm mạnh. Đấm rất mạnh."
Gã thuật sĩ nghiến răng và nguyền rủa.
"Ông chủ hiệu cầm đồ ngã lăn ra," Chireadan lặng lẽ nói tiếp. "Và anh đã đá ông ta mấy nhát vào những chỗ hiểm. Người làm chạy đến để giúp chủ mình và anh đã ném người ta ra ngoài của sổ, quẳng ra ngoài đường.
"Tôi e," Geralt lẩm bẩm, "đó chưa phải là hồi kết."
"Anh e thế là có cơ sở đấy. Anh rời hiệu cầm đồ và nghênh ngang bước giữa phố, xô đẩy người qua đường và ông ổng lải nhải linh tinh gì đó về danh dự của một quý cô. Có nguyên một đám đông lớn bám theo sau anh, trong số đó có Errdil, Vratimir và tôi. Thế rồi anh dừng lại trước nhà của Laurelnose, lão thầy thuốc, đi vào trong, và chốc sau quay ra ngoài phố, túm chân Laurelnose kéo theo. Và anh đại khái đã đứng ra phát biểu trước đám đông."
"Phát biểu thế nào cơ?"
"Nói một cách đơn giản, anh đã tuyên bố rằng một người đàn ông tự trọng không bao giờ nên gọi một kỹ nữ chuyên nghiệp là điếm bởi vì như vậy là bỉ ổi và đáng ghê tởm, còn sử dụng từ điếm để mô tả một người phụ nữ mà kẻ đó chưa bao giờ lên giường cùng hoặc trả bất kỳ khoản tiền nào để làm việc ấy, thì lại càng trẻ con và đáng trừng phạt. Anh tuyên bố rằng hình phạt sẽ được ban bố ngay tại đó, và sẽ rất thích đáng đối với một đứa trẻ láo toét. Anh dúi đầu lão thầy thuốc vào giữa hai đầu gối lão, kéo quần lão xuống và dùng thắt lưng vụt vào mông lão."
"Kể tiếp đi, Chireadan. Kể tiếp đi. Đừng cả nể gì tôi."
"Anh vụt vào mông Laurelnose làm lão thầy thuốc hú hét và khóc tướng lên, lạy lục cả thánh thần lẫn người phàm giúp đỡ, cầu xin được rủ lòng thương - lão thậm chí còn hứa về sau sẽ không thế nữa, nhưng rõ ràng là anh không tin lời lão. Thế rồi một số tên cướp có vũ trang, hay như ở Rinde vẫn gọi là lính canh chạy đến."
"Và," Geralt gật đầu, "đó là lúc tôi gây hấn với chính quyền nhỉ?"
"Không hề. Anh đã gây sự với họ từ trước đó rất lâu rồi. Cả ông chủ hiệu cầm đồ lẫn Laurelnose đều thuộc hội đồng thị trấn. Cả hai đều kêu gọi tống cổ Yennefer ra khỏi thị trấn. Họ không chỉ bỏ phiếu ủng hộ điều ấy tại hội đồng mà còn nói xấu cô ta trong quán rượu và lan truyền những lời đàm tiếu thô tục."
"Tôi cũng đã đoán được điều đó. Tiếp tục đi. Anh ngừng kể ở đoạn lính canh xuất hiện. Họ đã quẳng tôi vào đây à?"
"Chúng muốn thế. Ôi, Geralt, cảnh ấy mới phi thường làm sao. Những gì anh đã làm với chúng, thật khó lòng mô tả nổi. Chúng có kiếm, roi, dùi cui, rìu, anh chỉ có một cây tần bì gắn núm chuôi mà anh giật lấy từ một gã công tử bột. Và khi tất cả bọn chúng đã nằm la liệt trên mặt đất, anh bỏ đi tiếp. Hầu hết chúng tôi đều biết anh sẽ đi đâu."
"Tôi cũng rất muốn biết."
"Anh đã đến ngôi đền. Bởi vì tu sĩ Krepp, vốn cũng là một thành viên của hội đồng, đã dành rất nhiều thời gian nhắc đến Yennefer trong các bài giảng của mình. Anh hứa sẽ dạy cho ông ta một bài học về việc tôn trọng phái yếu. Khi nói về ông ta, anh không những chẳng buồn sử dụng tước hiệu của ông ta mà còn xổ ra hàng loạt lời lẽ mô tả khác, khiến lũ trẻ con bám đuôi rất khoái chí."
"Á à," Geralt lẩm bẩm. "Vậy là còn thêm cả tội báng bổ. Còn gì nữa vậy? Mạo phạm đền thờ à?"
"Không. Anh không vào được trong đó. Nguyên một đơn vị lính canh thành phố, như tôi thấy thì được trang bị với tất cả mọi thứ chúng có thể vớ được trong kho vũ khí trừ máy phóng đá, bấy giờ đang đợi sẵn trước ngôi đền. Trông sự tình cứ như thể chúng sẽ tàn sát anh, nhưng anh không đến gần chỗ chúng. Anh bất chợt đưa cả hai tay lên ôm đầu và ngất xỉu."
"Anh không cần phải kể nốt đâu. Rồi, Chireadan, thế làm sao mà anh bị tống giam vậy?"
"Một vài tên lính canh đã chạy đến tấn công anh khi anh ngã xuống. Tôi đã cãi vã với chúng. Tôi ăn một phát chùy vào đầu và tỉnh lại ở đây, trong cái chốn cặn bã này. Không nghi ngờ gì nữa, họ sẽ cáo buộc tôi tội tham gia vào một âm mưu chống lại con người."
"Tiện nhắc đến chuyện cáo buộc," gã thuật sĩ lại nghiến răng, "theo anh số phận chúng ta sẽ ra sao?"
"Nếu Neville, ngài thị trưởng, từ thủ đô trở về kịp lúc," Chireadan lẩm bẩm, "thì biết đâu được đấy... ông ta là một người bạn. Nhưng nếu ông ta không về kịp, thì bản án sẽ được thông qua bởi các ủy viên hội đồng, tất nhiên là bao gồm cả Laurelnose và ông chủ hiệu cầm đồ. Và điều đó đồng nghĩa với..."
Vị tiên nhân làm một động tác chớp nhoáng lia ngang cổ mình. Bất chấp cảnh tối như hũ nút, động tác đó vẫn khiến ý Chireadan muốn nói trở nên hai năm rõ mười. Gã thuật sĩ không đáp. Mấy tên trộm lầm bầm với nhau và ông già nhỏ con, bị tống giam vì tội tay không nhúng chàm, xem chừng đang ngủ.
"Tuyệt vời," Geralt cuối cùng cũng nói, và nguyền rủa đầy thô tục. "Tôi sẽ không chỉ bị treo cổ, mà còn sẽ bị vậy trong khi biết rằng mình là nguyên nhân gây ra cái chết của anh, Chireadan ạ. Và chắc hẳn là của Dandelion nữa. Không, đừng ngắt lời. Tôi biết đây là trò đùa của Yennefer, nhưng tôi mới là người có lỗi. Do sự ngu ngốc của tôi cả. Cô ta đã lừa tôi, hay nói như người lùn là đã dắt mũi tôi."
"Hừm..." vị tiên nhân lẩm bẩm. "Không còn gì cần thêm, không có gì cần bớt hết. Tôi đã cảnh báo anh hãy đề phòng cô ta. Khốn kiếp, tôi đã cảnh báo anh rồi, thế mà hóa ra tôi cũng - nói thế này anh bỏ quá nhé - ngu độn chẳng kém. Anh lo lắng rằng tôi ở đây là vì anh, nhưng sự tình ngược lại hoàn toàn. Anh bị giam vì tôi. Đáng lẽ tôi đã có thể chặn anh lại trên đường, khống chế anh, không cho phép.... Nhưng tôi không làm vậy. Bởi vì tôi sợ rằng khi bùa chú cô ta yểm lên anh đã tan biến, anh sẽ quay lại và... làm hại cô ta. Hãy tha thứ cho tôi nhé."
"Tôi tha thứ cho anh, vì anh không biết bùa phép ấy mạnh đến nhường nào đâu. Tiên nhân thân mến ạ, tôi có thể phá vỡ một bùa phép bình thường trong vòng vài phút và chẳng có chuyện tôi bị ngất khi làm điều ấy đâu. Anh sẽ không thể phá vỡ bùa chú của Yennefer và anh sẽ khó lòng chế ngự nổi tôi. Đừng quên đám lính canh."
"Tôi có nghĩ đến anh đâu. Tôi nhắc lại: tôi nghĩ về cô ta."
"Chireadan?"
"Vâng?"
"Có phải anh... Có phải anh..."
"Tôi không thích những lời đao to búa lớn," vị tiên nhân cắt ngang, mỉm cười buồn bã. "Có thể nói là tôi đã bị cô ta làm mê mẩn. Hẳn anh sẽ lấy làm ngạc nhiên là trên đời lại có người bị cô ta làm mê mẩn nhỉ?"
Geralt nhắm mắt để hồi tưởng lại một hình ảnh mà, nói theo một kiểu không khoa trương, chẳng hiểu sao từng hớp hồn gã.
"Không, Chireadan ạ," gã nói. "Tôi chẳng ngạc nhiên đâu."
Những bước chân nặng nề vang lên trong hành lang, và một tiếng kim loại leng keng vang lên. Bóng của bốn lính canh phủ kín hầm ngục. Một chiếc chìa khóa nghiến kèn kẹt. Ông già vô tội nhảy khỏi song sắt như một con linh miêu và lẩn vào giữa đám tội phạm.
"Sớm vậy ư?" vị tiên nhân ngạc nhiên, nửa thì thầm. "Tôi cứ tưởng sẽ phải mất nhiều thời gian hơn mới xây xong được đoạn đầu đài cơ..."
Một tên lính, cao lớn, vạm vỡ, đầu trọc lốc, mặt phủ kín râu ria như một con lợn rừng, chỉ vào gã thuật sĩ.
"Tên kia," hắn nói gọn.
Hai tên lính khác túm lấy Geralt, kéo gã dậy và ép gã vào tường. Những tên trộm rúc vào góc của mình; ông già mũi dài vùi mình vào đống rơm. Chireadan muốn bật dậy, nhưng y lại ngã phịch xuống nền đất, lui lại khỏi thanh kiếm ngắn đang chĩa vào ngực.
Tên lính trọc đứng trước mặt gã thuật sĩ, xắn tay áo lên và xoa nắm đấm.
"Ủy viên hội đồng Laurelnose," hắn nói, "bảo ta hỏi xem ngươi có ưng cái ngục hèn mọn nhà bọn ta không. Liệu ngươi có cần gì không nhí? Cái lạnh có đang làm phiền ngươi không? Hở?"
Geralt không trả lời. Gã cũng không thể đá tên trọc, vì đám lính canh khống chế gã đang giẫm lên chân gã với đôi giày nặng nề của chúng.
Tên trọc vung một cú ngắn và đấm vào bụng gã thuật sĩ. Gồng căng cơ đỡ chẳng ích gì cả. Geralt hồng hộc lấy hơi, nhìn xuống khóa thắt lưng của mình một lúc; sau đó đám lính canh lại kéo gã lên.
"Ngươi không cần gì ư?" tên lính tiếp tục nói, nồng nặc mùi hành tây và răng sâu. "Ngài ủy viên hội đồng hẳn sẽ rất vui khi ngươi không khiếu nại gì."
Thêm một đòn nữa, vào cùng một chỗ. Gã thuật sĩ nghẹn thở và đáng lẽ đã ọe ra rồi, nhưng gã chẳng có gì để nôn hết.
Tên lính trọc quay ngang người sang bên. Hắn đang đổi tay.
Bụp! Geralt lại nhìn xuống khóa thắt lưng của mình. Lạ thay, phía trên nó không có lỗ thủng nào cho gã nhìn xuyên qua tới bức tường phía sau.
"Sao nào?" Tên lính lùi lại một chút, hẳn là định tung một đòn cần lấy đà nhiều hơn. "Ngươi không có ước nguyện gì sao? Ông Laurelnose hỏi ngươi có mong muốn nào không. Nhưng tại sao ngươi không nói gì hết vậy? Líu lưỡi rồi à? Để ta tãi thẳng nó ra hộ ngươi!"
Bụp!
Lần này Geralt cũng không ngất. Và gã cần phải ngất đi, bởi gã quý trọng nội tạng của mình. Để ngất đi, gã phải buộc tên lính...
Tên lính nhổ nước bọt, nhe răng và lại xoa nắm đấm.
"Sao? Không có ước muốn nào cả ư?"
"Chỉ một thôi..." gã thuật sĩ rên rỉ, ngẩng đầu lên một cách khó nhọc. "Đó là nhà ngươi nổ banh xác, quân chó má."
Tên lính trọc nghiến răng, lùi lại và tung đòn - lần này thì theo đúng kế hoạch của Geralt, nó nhắm thẳng vào đầu gã. Nhưng đòn đánh không bao giờ giáng xuống. Tên lính bỗng dưng kêu cục cục như con gà tây, đỏ bừng lên, hai tay ôm lấy bụng, rú lên vì đau đớn...
Và nổ banh xác.
VII
"Và ta biết làm gì với các ngươi đây?"
Một dải sét chói lòa xẻ ngang bầu trời tối đen bên ngoài ô cửa sổ, nối tiếp bởi một tiếng sấm buốt tai, rền rĩ. Trận mưa càng lúc càng thêm xối xả khi đám mây bão đi qua Rinde.
Geralt và Chireadan ngồi trên một chiếc ghế dài dưới một tấm trướng khổng lồ khắc họa nhà tiên tri Lebiodus đang chăn cừu, im lặng, khiêm tốn cúi đầu. Thị trưởng Neville khi ấy đang đi đi lại lại trong phòng, khịt mũi và thở hồng hộc vì tức giận.
"Bọn pháp sư khốn kiếp, chết giẫm!" ông đột ngột hét lên, đứng bất động. "Các ngươi đang bức hại thị trấn của ta đấy à? Chẳng lẽ trên cái cõi đời này không còn thị trấn nào khác nữa ư?"
Vị tiên nhân và gã thuật sĩ vẫn im lặng.
"Đang dưng lại đi..." thị trưởng nghẹn giọng. "Lại đi biến quản ngục... Như một quả cà chua! Thành một mớ nát bét! Thành một mớ nát bét đỏ lừ! Thật là vô nhân đạo!"
"Vô nhân đạo và vô thần," vị thầy tế, bấy giờ cũng đang có mặt, lặp lại. "Vô nhân đạo đến mức ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể đoán được ai là chủ mưu. Vâng, thị trưởng ạ. Cả hai ta đều biết Chireadan và người đàn ông này đây, người tự xưng là một thuật sĩ, không có đủ Thuật Lực để gây ra chuyện này. Tất cả đều là thành phẩm của Yennefer, cái ả phù thủy bị thánh thần nguyền rủa đó!" Bên ngoài vang lên tiếng sấm rền, như xác nhận lời nói của vị tu sĩ. "Đích thị ả chứ không ai khác hết," Krepp nói tiếp." Không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu không phải Yennefer thì còn ai muốn trả thù Laurelnose đây?"
"He he he," thị trưởng bỗng dưng cười khúc khích. "Đó là điều khiến tôi thấy ít cáu tiết nhất. Laurelnose đang mưu toan chống phá tôi; lão muốn đoạt ghế của tôi. Và bây giờ thiên hạ sẽ không tôn trọng lão nữa. Khi họ nhớ đến cảnh lão bị đánh tét mông..."
"Chỉ cần thế thôi là đủ rồi đấy, ông Neville ạ, chỉ cần ông hoan nghênh tội ác thôi." Krepp nhíu mày. "Cho phép tôi nhắc nhở ông rằng nếu tôi không làm phép trừ tà cho thuật sĩ, gã hẳn đã tấn công tôi và mạo phạm sự uy nghiêm của ngôi đền..."
"Và đó là bởi ông đã bôi nhọ ả trong các bài thuyết giáo của mình, Krepp ạ. Ngay cả Berrant cũng phàn nàn về ông. Nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật. Các ngươi có nghe thấy không hả, quân vô lại?" Thị trưởng lại quay sang Geralt và Chireadan. "Chẳng thể nào biện minh được cho những gì các ngươi đã làm đâu! Ta không có ý định dung túng cho những chuyện như vậy ở đây! Vậy là đủ rồi, bây giờ thì nói đi, kể cho ta nghe đầu đuôi sự việc, cho ta biết ngươi có lời nào biện hộ, bởi vì nếu không, ta thề nhân danh mọi thứ thánh vật trên đời rằng ta sẽ quay cho ngươi một trận tận khi xuống mồ cũng chẳng quên nổi đấy! Kể ta nghe đầu đuôi sự tình đi, ngay bây giờ, hệt như khi ngươi đang trong phòng xưng tội ấy!"
Chireadan thở dài thườn thượt và nhìn gã thuật sĩ một cách đầy ẩn ý và khẩn khoản.
Geralt cũng thở dài, rồi hắng giọng. Và gã kể lại mọi chuyện. Đúng hơn là gần như mọi chuyện.
"Ra là vậy," vị tu sĩ nói sau một hồi im lặng. "Sự tình quả thật rắc rối vô ngần. Một nguyện linh được phóng thích khỏi chốn giam cầm. Và một nữ thầy bùa tăm tia nguyện linh đó. Một tình huống tốt đẹp thật đấy. Vụ này có thể sẽ có một cái kết tồi tệ, rất tồi tệ."
"Nguyện linh là gì?" Neville hỏi. "Và cái ả Yennefer này muốn gì thế?"
"Thầy bùa," Krepp giải thích, "lấy sức mạnh từ các nguồn lực của đất trời, hay nói chính xác hơn, từ thứ gọi là Bốn Nguyên Tố hoặc Thành Tố, thường được gọi là các sức mạnh thiên nhiên. Khí, Nước, Lửa và Đất. Mỗi nguyên tố trong nhóm ấy sở hữu một Chiều Không Gian riêng, gọi là một Tầng theo thuật ngữ chuyên môn của cánh thầy bùa. Có Tầng Nước, Tầng Lửa và vân vân. Chúng ta không thể tiếp cận các Chiều Không Gian này, và chúng là chốn cư ngụ của những tạo vật mang danh nguyện linh..."
"Đó là cái tên chúng được gọi trong truyền thuyết," gã thuật sĩ ngắt ngang. "Bởi vì theo như những gì tôi biết..."
"Đừng nói leo," Krepp ngắt lời gã. "Việc cậu chẳng am hiểu gì đã được thể hiện rất rõ trong câu chuyện của cậu rồi, thuật sĩ ạ. Vì vậy, hãy im lặng và dựa cột lắng nghe những người khôn ngoan hơn mình nói đi. Trở lại với đám nguyện linh, có bốn loại cả thảy, tương tự như có bốn Tầng. Phong ác thần là các tạo vật khí; thủy ác thần gắn liền với gốc nước; hỏa ác thần là nguyện linh Lửa và thổ ác thần - nguyện linh Đất..."
"Ông tràng giang đại hải quá rồi, Krepp," Neville chen vào. "Đây không phải trường học của đền thờ; đừng giảng bài cho chúng tôi. Nói ngắn gọn đi, Yennefer muốn cái gì với nguyện linh này?"
"Thị trưởng à, một nguyện linh như thế này là một nguồn năng lượng ma thuật sống. Pháp sư với một nguyện linh dưới trướng sẽ có thể điều khiển năng lượng đó dưới dạng bùa chú. Họ không cần phải chiết xuất Thuật Lực ra từ Tự Nhiên nữa; nguyện linh sẽ làm điều đó hộ cho họ. Quyền lực của một thầy bùa như vậy sẽ là vô biên, gần như ngang trời...."
"Chẳng hiểu sao tôi lại chưa bao giờ nghe nói đến một phù thủy có thể làm được mọi thứ cơ," Neville cãi. "Ngược lại là đằng khác, quyền năng của phần đông bọn họ đều rõ ràng đã bị phóng đại. Họ không thể làm điều này, họ không thể..."
"Thầy bùa Stammelford," vị tu sĩ ngắt lời, một lần nữa phô bày giọng điệu và phong thái đĩnh đạc của một giảng viên hàn lâm, "từng di chuyển một ngọn núi vì nó che khuất tầm nhìn từ tháp của lão. Không ai từng làm được điều gì tương tự, dù là tiền nhân hay hậu bối lão. Bởi vì thiên hạ đồn rằng Stammelford là chủ của một thổ ác thần, một nguyện linh Đất. Sử sách có chép lại những kỳ tích với quy mô tương tự từng được các thầy pháp khác thực hiện. Những con sóng thần sừng sững và những trận mưa thảm khốc chắc chắn là thành phẩm của thủy ác thần. Các cột lửa hừng hực, những đám cháy nổ là do hỏa ác thần..."
"Gió lốc, cuồng phong, các màn bay lượn trên không trung," Geralt lẩm bẩm, "Geoffrey Monck."
"Chính xác. Vậy là rốt cuộc cậu cũng không đến nỗi dốt đặc cán mai." Krepp liếc nhìn gã với ánh mắt ân cần hơn. "Tương truyền Monck có cách ép một phong ác thần phục vụ mình. Có tin đồn rằng ông ta không chỉ sở hữu một nguyện linh. Nghe nói ông ta giữ chúng trong chai và lôi chúng ra sử dụng khi cần thiết. Ba điều ước từ mỗi nguyện linh, sau đó nó sẽ được tự do và thoát về chiều không gian riêng của mình."
"Nguyện linh ở con sông chẳng đáp ứng điều ước nào hết," Geralt nói một cách dứt khoát. "Nó ngay lập tức lao vào tấn công họng Dandelion."
"Nguyện linh," Krepp hếch mũi lên, "là những sinh vật hằn học và gian trá. Chúng không thích bị nhồi vào trong chai và bị ra lệnh dời non lấp bể. Chúng làm mọi cách có thể để khiến cậu vô phương bày tỏ nguyện ước của mình, và sau đó thì thực hiện theo một cách khó lòng kiểm soát và lường trước, đôi khi còn theo nghĩa đen, vì vậy cậu phải cẩn thận với những gì mình nói. Để khuất phục một nguyện linh, cậu cần có ý chí sắt đá, thần kinh thép, một Thuật Lực mạnh mẽ và tài năng đáng kể. Căn cứ vào những gì cậu nói, có vẻ như khả năng của cậu đã quá khiêm tốn mất rồi, thuật sĩ à."
"Quá khiêm tốn để khuất phục cái quân ti tiện ấy," Geralt tán đồng. "Nhưng tôi đã xua được nó đi; nó bỏ chạy nhanh đến xé gió. Và như thế là cũng đáng kể rồi. Quả đúng là Yennefer đã chế nhạo phép trừ tà của tôi..."
"Phép trừ tà đấy là gì? Lặp lại nó đi."
Geralt lặp lại nó, chuẩn từng chữ một.
"Hả?" Đầu tiên vị tu sĩ tái nhợt mặt đi, sau đó đỏ găng lên và cuối cùng chuyển thành tím tái. "Cậu quả là gan hùm! Câu đang giễu cọt ta à?"
"Thứ lỗi cho tôi," Geralt lắp bắp. "Thành thật mà nói, tôi không biết... ý nghĩa của từng lời trong ấy là gì."
"Thế thì đừng lặp lại những gì cậu không biết! Ta không biết cậu nghe đâu ra một thứ rác rưởi như vậy!"
"Đủ rồi đó." Thị trưởng phẩy tay gạt toàn bộ vụ việc sang một bên. "Chúng ta đang lãng phí thời gian. Rồi. Chúng ta nay đã biết ả pháp sư muốn nguyện linh làm gì. Nhưng Krepp này, ông đã nói rằng đó là một điều rất tệ. Có gì mà tệ đâu? Cứ để ả túm cổ nó và cút đi cho khuất mắt, sao tôi phải quan tâm? Tôi nghĩ..."
Không một ai biết được điều Neville đang nghĩ nữa, mặc dù đó cũng chẳng phải nói quá. Một hình chữ nhật rực sáng xuất hiện trên bức tường bên cạnh tấm trướng thêu hình nhà tiên tri Lebiodus, có gì đó lóe lên và Dandelion đáp bộp xuống ngay giữa tòa thị chính.
"Vô tội!" chàng thi sĩ hét lên với một giọng nam cao trong trẻo, du dương, ngồi trên sàn nhà và nhìn ngó khắp xung quanh, mắt lờ đờ. "Vô tội! Thuật sĩ vô tội! Tôi ước mấy người tin như thế!"
"Dandelion!" Geralt hét lên, ghìm cái ông Krepp trông rõ là sắp tung ra một bùa trừ tà hoặc một lời nguyền lại. "Anh đã ở đâu... ở đây... Dandelion!"
"Geralt!" Anh nhà thơ nhảy bật lên.
"Dandelion!"
"Ai thế này?" Neville gầm gừ. "Khốn kiếp, nếu mấy người không chịu ngừng yểm bùa lăng nhăng, ta không chắc mình sẽ làm gì đâu đấy. Ta đã nói bùa chú bị cấm ở Rinde rồi! Đầu tiên mấy người phải viết đơn, sau đó nộp thuế và đóng lệ phí chứng từ... Hả? Không phải kia chính là cái anh ca sĩ, con tin ả phù thủy đó sao?"
"Dandelion," Geralt lặp lại, giữ vai chàng thi sĩ. "Anh đến đây bằng cách nào thế?"
"Tôi không biết," anh nhà thơ thừa nhận với vẻ mặt lo lắng, ngu ngơ. "Thành thật mà nói, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với mình hết. Tôi chẳng nhớ gì nhiều và bố ai mà biết đâu là thật và đâu là ác mộng. Nhưng tôi nhớ khá rõ một cô gái xinh đẹp, tóc đen nhánh với đôi mắt rực lửa..."
"Ngươi kể cho ta nghe về người phụ nữ tóc đen để làm gì?" Neville giận dữ ngắt lời. "Đi thẳng vào vấn đề đi, anh bạn, thẳng vào vấn đề. Ngươi đã gào lên rằng thuật sĩ vô tội. Ta diễn giải điều đó theo kiểu gì đây? Rằng Laurelnose đã tự tay tét mông mình à? Bởi vì sự tình bắt buộc phải như thế, nếu thuật sĩ vô tội. Trừ phi cảnh tượng đó kỳ thực là một ảo giác tập thể."
"Tôi không biết gì về mông má hay ảo giác hết," Dandelion tự hào nói. "Hoặc biết gì về cái ông Laurel-nâu kia cả. Tôi xin nhắc lại, điều cuối cùng tôi nhớ là một người phụ nữ thanh lịch mặc trang phục phối màu đen trắng rất trang nhã. Ả quẳng tôi vào trong một cái lỗ sáng lóa, chắc hẳn là một cánh cổng ma thuật. Nhưng trước tiên, ả giao cho tôi một công việc rất rõ ràng và cụ thể. Ngay sau khi đến nơi, tôi cần ngay tức khắc nói nguyên văn thế này: 'Ước muốn của tôi là mấy người tin rằng thuật sĩ không có tội tình gì đối với mọi chuyện đã xảy ra. Đó là ước muốn của tôi, không còn gì khác hết.' Chính xác từng từ. Tôi thực sự đã cố hỏi toàn bộ vụ này là gì, mọi sự là thế nào và nguyên cớ ra làm sao. Người phụ nữ tóc đen không để cho tôi chèn được một lời nào vào hết. Ả mắng tôi một cách hết sức thô thiển, túm cổ tôi và quẳng tôi vào cánh cổng. Chỉ vậy thôi. Và bây giờ..." Dandelion đứng hẳn dậy, phủi áo chẽn, chỉnh lại cổ áo và phần diềm xếp nếp sang trọng - dù hơi bẩn. "... thưa các vị, mong rằng các vị sẽ có thể cho tôi biết tên của quán rượu tử tế nhất trong thị trấn và vị trí của nó."
"Trong thị trấn của ta chẳng có quán rượu tồi nào đâu," Neville chậm rãi nói. "Nhưng trước khi đích thân tham quan chúng, ngươi sẽ phải kiểm tra thật tỉ mẩn cái hầm ngục tử tế nhất trong thị trấn này đã. Ngươi và đám bè bạn của ngươi. Để ta nhắc cho ngươi nhớ rằng ngươi vẫn chưa được tự do đâu, quân vô lại ạ! Nhìn chúng kìa! Một tên thì phun ra toàn những chuyện hoang đường trong khi tên còn lại phóng ra khỏi tường và la lối về vô tội này nọ, gào lên Tôi ước mấy người sẽ tin tôi. Hắn trơ tráo tới độ dám ước rằng..."
"Ôi trời đất ơi!" Vị tu sĩ đột nhiên ụp tay lên cái đầu hói của mình. "Bây giờ thì tôi hiểu rồi! Điều ước! Điều ước cuối cùng!"
"Ông bị làm sao thế, Krepp?" Thị trưởng cau mày. "Ông bị ốm à?"
"Điều ước cuối cùng!" vị tu sĩ lặp lại. "Ả đã bắt anh nhà thơ bày tỏ điều ước cuối cùng, điều ước thứ ba. Và Yennefer đã giăng ra một cái bẫy ma thuật, và hẳn là đã bắt giữ được nguyện linh trước khi nó kịp trốn vào chiều không gian của mình! Ông Neville, chúng ta phải..."
Sấm nổ đì đùng bên ngoài. Mạnh đến nỗi làm các bức tường rung lên bần bật.
"Khốn kiếp," thị trưởng lẩm bẩm, đi tới cửa sổ. "Phát đó gần phết. Chỉ mong nó không trúng ngôi nhà nào. Tất cả những gì tôi cần bây giờ là một vụ hỏa hoạn... Lạy trời! Nhìn kìa! Nhìn cái thứ kia kìa! Krepp! Nó là cái gì thế?"
Tất cả bọn họ đồng loạt lao đến bên cửa số.
"Cha mẹ ơi!" Dandelion hét lên, nắm lấy cổ họng mình. "Chính nó! Đó chính là quân chó đẻ đã bóp cổ tôi!"
"Phong ác thần!" Krepp hét lên. "Nguyện linh Khí!"
"Phía trên quán rượu của Errdil!" Chireadan hét lên. "Trên mái nhà của anh ấy!"
"Ả đã bắt được nó!" Vị tu sĩ rướn người ra ngoài xa đến nỗi thiếu chút nữa lộn cổ. "Mọi người có nhìn thấy ánh sáng ma thuật kia không? Ả pháp sư đã bắt được nguyện linh!"
Geralt quan sát trong im lặng.
Nhiều năm trước, từng có một thằng oắt hỉ mũi chưa sạch theo học ở Kaer Morhen, khu định cư thuật sĩ. Một lần, nó và một người bạn, Eskel, đã bắt được một con ong vò vẽ rừng khổng lồ và lấy chỉ buộc nó vào một cái bình. Chúng vừa xem những trò lố của con ong bị trói vừa cười bò ra, cho đến khi chúng bị thầy Vesemir bắt quả tang và dùng đai da quất cho một trận nhừ tử.
Phong ác thần bay vòng vòng trên nóc quán rượu của Errdil hành xử y hệt con ong vò vẽ đó. Nó bay lên và rơi xuống, nó bật dậy và bổ nhào, rì rầm lượn vòng, nộ khí xung thiên. Bởi vì, giống hệt như con ong tại Kaer Morhen, phong ác thần đã bị buộc cứng lại. Những dải ánh sáng chói lòa xoắn xít và sặc sỡ sắc màu quấn chặt lấy nó, đầu mút gắn vào mái nhà. Nhưng phong ác thần có nhiều lựa chọn hơn con ong. Con ong kia không đủ sức đánh sập các mái nhà xung quanh, xẻ vụn các tấm rạ thành từng mảnh, phá hủy ống khói và đập tan các tòa tháp cùng gác xép. Phong ác thần thì có. Và nó làm vậy thật.
"Nó đang phá hủy thị trấn," Neville kêu gào. "Con quái vật đó đang phá hủy thị trấn của tôi!"
"He he he," vị tu sĩ cười phá lên. "Có vẻ như ả đã tìm được kỳ phùng địch thủ! Đó là một phong ác thần mạnh mẽ phi thường! Tôi thực sự chẳng biết ai mới là kẻ đã bắt được ai, ả phù thủy bắt được nó hay nó bắt được ả phù thủy! Ha, kết quả chung cuộc sẽ là phong ác thần nghiền nát ả thành cát bụi. Rất tốt! Công lý sẽ được thực thi!"
"Kệ con mẹ công lý!" thị trưởng hét lên, chẳng buồn quan tâm liệu bên dưới cửa sổ có bất kỳ vị cử tri nào hay không. "Nhìn mà xem chuyện gì đang xảy ra ở đằng đó kìa, Krepp! Hoảng loạn, hoang tàn! Ông chẳng hề báo cho tôi biết, quân đầu hói ngu độn kia! Ông cứ giả bộ hiền triết, nói mãi không thôi, nhưng lại chẳng hở ra lấy một lời về điểm mấu chốt nhất! Tại sao ông không nói với tôi rằng con quỷ đó... Thuật sĩ! Làm gì đi! Người có nghe không, hỡi pháp sư vô tội? Làm gì để giải quyết con quỷ đó đi! Ta tha thứ cho tất cả các tội của ngươi, nhưng..."
"Không thể làm được gì trong tình huống này đâu, ông Neville," Krepp khịt mũi. "Vấn đề chỉ là ông không chịu nghe lời tôi thôi. Ông chẳng bao giờ chịu nghe lời tôi cả. Tôi xin nhắc lại rằng đây là một phong ác thần mạnh mẽ phi thường. Nếu không phải vì lý do đó, ả pháp sư đã khống chế được nó rồi. Chẳng bao lâu nữa bùa chú của ả sẽ trở nên suy yếu, rồi phong ác thần sẽ nghiền nát ả và trốn thoát. Và chúng ta sẽ được tận hưởng đôi chút yên bình."
"Và trong khi ấy, thị trấn sẽ hóa thành đống đổ nát sao?"
"Chúng ta phải đợi thôi," vị tu sĩ lặp lại, "nhưng không phải theo kiểu ì thần cụ ra. Ra lệnh đi, thị trưởng. Bảo người dân sơ tán khỏi các nhà xung quanh và sẵn sàng dập lửa. Những chuyện hiện đang xảy ra sẽ chẳng thấm tháp vào đâu nếu đem so với cảnh hỗn loạn sẽ bùng nổ khi nguyện linh giải quyết xong ả phù thủy."
Geralt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chireadan và quay đi chỗ khác.
"Ông Krepp," gã đột nhiên quyết định, "Tôi cần ông