GIỚI HẠN KHẢ DĨ
I
"Hắn sẽ không ra được khỏi đó đâu, tôi khẳng định với ông đấy," tay mặt rỗ nói, lắc đầu quả quyết. "Hắn đi vào đến giờ đã một tiếng mười lăm phút. Hắn tiêu đời rồi."
Người dân thị trấn chen chúc giữa cảnh hoang tàn, im lặng nhìn chằm chằm cái lỗ đen hoang hoác giữa đống vôi gạch đổ nát, vào khoảng hở ngổn ngang sỏi đá. Một người đàn ông mập mạp mặc áo chẽn vàng đổi chân trụ từ bên này sang bên kia, hắng giọng và cởi chiếc mũ nhăn nhúm.
"Hãy đợi thêm một chút nữa đi," ông ta nói, chùi mồ hôi khỏi cặp lông mày thưa của mình.
"Đợi gì nữa?" tay mặt rỗ gầm gừ. "Ủy viên, chẳng lẽ ông đã quên rằng có một con tử xà đang ẩn nấp trong cái ngục đó ư? Không ai chui vào trong đó mà lại đi ra được. Chẳng lẽ từng ấy người thiệt mạng còn chưa đủ hả? Tại sao lại phải chờ đợi?"
"Nhưng chúng ta đã chốt giao kèo với nhau rồi," người đàn ông mập mạp ngập ngừng lẩm bẩm. "Thế thật không đúng mực."
"Chúng ta đã chốt giao kèo với một người sống, ủy viên ạ," người đi cùng tay mặt rỗ nói, một gã khổng lồ mặc tạp dề da của dân đồ tể. "Và bây giờ hắn đã chết, chắc như đinh đóng cột. Ngay từ đầu, trông rõ là hắn đâm đầu vào chỗ chết, hệt như những người khác vậy. Ôi, hắn thậm chí còn chẳng mang chiếc gương nào theo mình, chỉ một thanh kiếm. Và ta không thể giết tử xà nếu thiếu gương, mọi người đều biết điều đó."
"Ông đã tiết kiệm được một đồng si linh rồi đó, ủy viên " tay mặt rỗ đế thêm. "Vì không có ai để thanh toán tiền công giải quyết con tử xà hết. Thế nên hãy ngoan ngoãn về nhà đi. Và bọn tôi sẽ lấy ngựa cùng đồ đạc của tên pháp sư ấy. Để đồ bị lãng phí thì tiếc lắm."
"Đúng vậy," gã đồ tể nói. "Một con ngựa cái khỏe khoắn, còn túi yên thì nhồi căng. Ngó thử xem bên trong có gì nào."
"Thế là không phải phép. Mọi người đang làm gì đấy?"
"Yên lặng, ủy viên, đừng xía mũi vào vụ này, không là ông sẽ ăn một trận no đòn," tay mặt rỗ cảnh báo.
"Ngựa khỏe khoắn," gã đồ tể lặp lại.
"Để con ngựa đó yên đi, chiến hữu."
Gã đồ tể chậm rãi quay về phía nhân vật mới đến, xuất đầu lộ diện từ trong một hốc tường và len qua đám dân tụ tập xung quanh lối vào hầm ngục.
Người lạ có mái tóc xoăn dày màu hạt dẻ. Ông ta mặc áo bông dài tay bên dưới một chiếc áo thụng nâu sẫm và mang ủng cao cổ cưỡi ngựa. Và ông ta không mang theo vũ khí.
"Tránh xa con ngựa ra," ông ta lặp lại, mỉm cười độc địa. "Thế này là thế nào đấy? Đây là ngựa, túi yên và tài sản của một người khác, thế mà các người cứ dán chặt cặp mắt ti hí long lanh vào, nôn nóng muốn thò bàn tay ghẻ lở ra thó lấy chúng như vậy à? Hành xử thế chẳng lẽ lại phù hợp ư?"
Tay mặt rỗ chậm rãi luồn một tay xuống dưới áo choàng, liếc nhìn gã đồ tể. Gã đồ tể gật đầu, ra dấu về phía một nhóm trong đám đông; bước ra từ đó là hai người đàn ông vóc người chắc nịch, tóc cắt ngắn. Chúng cầm theo dùi cui, loại dùng để đánh choáng động vật trong lò mổ.
"Ngươi là ai," tay mặt rỗ hỏi, vẫn giữ im bàn tay bên trong áo choàng, "mà đòi lên lớp bọn ta về đúng với chả sai?"
"Ngươi không việc gì phải bận tâm chuyện ấy, chiến hữu ạ."
"Ngươi không mang theo vũ khí."
"Quả vậy." Nụ cười của nhân vật lạ càng thêm phần độc địa. "Ta không mang."
"Đáng tiếc quá cơ." Tay mặt rỗ rút tay ra khỏi chiếc áo choàng của mình, cầm theo một con dao dài. "Thật tiếc là ngươi không mang."
Gã đồ tể cũng rút ra một con dao, dài chẳng khác nào một thanh đoản kiếm. Hai tên còn lại bước tới, giương cao dùi cui.
"Ta chẳng việc gì phải mang," kẻ lạ mặt nói, vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. "Vũ khí của ta đi theo ta."
Hai người phụ nữ trẻ bước ra từ phía sau mớ hoang tàn, với bước chân nhẹ nhàng, kiên định. Đám đông ngay lập tức tẽ ra, rồi lùi lại và tản bớt.
Hai người phụ nữ toét miệng cười, nhe răng và nheo đôi mắt với những dải hình xăm rộng chạy từ khóe ngoài về phía tai. Cơ bắp ở cặp đùi cường tráng của họ lộ rõ bên dưới lớp da linh miêu quấn quanh hông, cả ở cặp tay gân guốc, để trần phía trên lớp găng giáp nữa. Đằng sau bờ vai cũng được bảo vệ bởi giáp xích của họ, cán đao nhô lên.
Chậm rãi, rất chậm rãi, tay mặt rỗ khuỵu gối và thả dao xuống đất.
Một tiếng đá rơi lạo xạo kèm tiếng cào vọng ra từ cái lỗ giữa đống đổ nát, thế rồi hai bàn tay thò ra khỏi bóng tối, bám lấy mép tường lởm chởm. Sau hai bàn tay, xuất hiện lần lượt là một mái đầu bạc trắng lấm lem bụi gạch, một khuôn mặt tái nhợt, và đến một chuôi kiếm nhô cao trên vai. Đám đông xì xào bàn tán.
Người đàn ông tóc bạc thò tay xuống để lôi một hình thù kỳ dị từ trong lỗ ra; một đống quái đản nhoe nhoét bụi và máu. Gã nắm chiếc đuôi bò sát dài của con vật, lẳng lặng ném nó xuống dưới chân của ông ủy viên béo. Ông ta nhảy lùi lại, vấp trúng một mảng tường đổ, và nhìn chiếc mỏ cong như chim, đôi cánh có màng và những cái móng cong vút trên bàn chân có vảy. Ông ta nhìn phần yếm sưng phồng từng có thời đỏ thẫm mà nay đã chuyển sang nâu đỏ. Nhìn đôi mắt đờ đẫn, trũng sâu.
"Tử xà của ông đấy," gã tóc bạc nói, phủi bụi khỏi quần, "đúng như thỏa thuận. Bây giờ cảm phiền ông cho tôi xin hai trăm lintar. Chọn đồng nào nguyên vẹn ấy, đừng quá sứt sẹo. Tôi sẽ kiểm tra chúng, ông cứ xác định như vậy đi."
Ông ủy viên rút ra một cái túi với đôi tay run rẩy. Gã tóc bạc nhìn quanh, rồi dán chặt ánh mắt vào tay mặt rỗ và con dao nằm bên chân hắn trong tích tắc. Gã nhìn người đàn ông mặc áo thụng nâu sẫm cùng mấy cô gái mặc da linh miêu.
"Vẫn như thường lệ," gã nói, đón lấy cái túi từ bàn tay run rẩy của ông ủy viên, "tôi đặt cược tính mạng mình cho mấy người để đổi lấy một khoản tiền còm cõi, trong khi ấy thì mấy người lăm le trộm đồ của tôi. Mấy người không bao giờ thay đổi cả; mả cha cái đám nhà mấy người."
"Chưa bị động vào," gã đồ tể lẩm bẩm, lùi lại. Đám cầm gậy đã lẩn biến vào đám đông từ lâu. "Đồ đạc của anh chưa bị động vào đâu, thưa anh."
"Thật đáng hài lòng," gã tóc bạc mỉm cười. Nhác thấy nụ cười nở trên khuôn mặt tái nhợt của gã, hệt như một vết thương bục toác, đám đông nhỏ bắt đầu nhanh chóng giải tán. "Và vì lý do đó, bạn ạ, ngươi cũng sẽ không bị ai động vào. Hãy yên ổn rời đi. Nhưng mau cái chân lên."
Tay mặt rỗ cũng đang cúp đuôi lui đi. Những nốt rỗ trên khuôn mặt trắng bệch của hắn lồ lộ đến nghịch mắt.
"Này, dừng lại," người đàn ông mặc áo thụng nâu sẵm nói với hắn. "Ngươi đã quên một điều."
"Đó là gì vậy... thưa ông?"
"Ngươi đã chĩa dao vào người ta."
Cô gái cao hơn đột nhiên lắc người, hai chân dang rộng, và vặn hông. Lưỡi đao không ai nhìn thấy cô rút ra xé gió lanh lảnh. Đầu của tay mặt rỗ văng đi theo một cung tròn và rơi tọt xuống lối vào hầm ngục. Thi thể hắn đổ ụp xuống giữa mớ gạch vụn, cứng đờ và nặng nề, chẳng khác nào một cái cây bị đốn ngã. Đám đông hét lên một tiếng. Người phụ nữ thứ hai đặt tay lên chuôi kiếm, nhanh nhẹn xoay ngoắt lại, bảo vệ lưng bạn mình. Làm thế là thừa. Đám đông cắm đầu cắm cổ chạy về phía thị trấn, hết vấp lại ngã trên đống đổ nát. Ông ủy viên vọt lên dẫn đầu đoàn với những sải chân đầy ấn tượng, chạy trước gã đồ tể khổng lồ chỉ vài thước.
"Một đòn xuất sắc," gã tóc bạc lạnh lùng nhận xét, dùng bàn tay đeo găng đen che nắng khỏi mắt. "Một đòn xuất sắc từ một thanh đao Zerrikania. Tôi xin kính cẩn cúi đầu trước sự điêu luyện và vẻ đẹp của những chiến binh tự do này. Tôi là Geralt xứ Rivia."
"Và ta," kẻ lạ mặt mặc áo thụng nâu sẵm chỉ vào hình gia huy đã bạc màu ở vạt trước áo, vẽ ba con chim đen đậu thành hàng giữa một cánh đồng vàng đều, "là Borch, còn được biết đến dưới cái tên Ba Con Quạ. Và hai cô gái này là người của ta, Téa và Véa. Đó là tên ta dùng để gọi họ, bởi vì gọi đúng tên của họ là trẹo lưỡi ngay. Như anh đã phỏng đoán rất chính xác, cả hai là người Zerrikania."
"Có vẻ là nhờ họ, tôi vẫn còn giữ được ngựa cùng tư trang của mình. Xin được cảm ơn hai người, hỡi các chiến binh. Và tôi cũng xin được cảm ơn ngài."
"Ba Con Quạ. Và anh không cần ngài nghiếc gì đâu. Còn việc gì níu chân anh trong thị trấn nhỏ này không, Geralt xứ Rivia?"
"Ngược lại là đằng khác."
"Tuyệt vời. Ta có một đề xuất. Cách đây không xa, chỗ ngã tư đường dẫn ra cảng sông, là một quán trọ. Nó tên là Con Rồng Trầm Ngâm. Trong vùng này chẳng nơi nào khác sánh nổi với nó về khoản đồ ăn hết. Ta đang tính đi đến đó để đánh chén và nghỉ chân. Ta sẽ rất hân hạnh nếu anh quyết định bầu bạn cùng."
"Borch." Gã tóc bạc quay lại từ bên cạnh con ngựa của mình và nhìn vào đôi mắt sáng quắc của kẻ lạ mặt. "Tôi không muốn giữa chúng ta còn chỗ nào chưa rõ ràng với nhau. Tôi là một thuật sĩ."
"Ta cũng đã đoán vậy. Nhưng nghe cách anh nói ra điều đó mà cứ ngỡ anh bảo 'Tôi là một con hủi' vậy."
"Có một số người," Geralt chậm rãi nói, "thích bầu bạn với con hủi hơn là thuật sĩ."
"Cũng có một số người," Ba Con Quạ bật cười, "mê cừu hơn mê gái. Ôi, ta chỉ còn nước cảm thông với mấy người đó. Ta xin lặp lại đề nghị của mình."
Geralt tháo găng và bắt lấy bàn tay chìa ra.
"Tôi xin chấp nhận, rất hân hạnh khi được quen biết ông."
"Vậy hãy đi thôi, vì ta đói rồi."
II
Vị chủ quán lấy khăn lau chùi cái mặt bàn thô ráp, cúi chào và mỉm cười. Ông bị sún mất hai chiếc răng cửa.
"Rồi, nào..." Ba Con Quạ nhìn lên trần nhà đen kịt cùng những con nhện đang nhảy nhót trên đó một lúc.
"Đầu tiên... Đầu tiên, bia. Để ông đỡ phải đi lại mỏi chân, mang cả một thùng ra. Và để nhắm kèm bia... Ông đề xuất nên dùng gì với bia nào, chiến hữu?"
"Pho mát chăng?" chủ quán dò ý.
"Không," Borch nhăn mặt. "Bọn ta sẽ dùng pho mát để tráng miệng. Bọn ta muốn một thứ gì đó chua và cay để nhắm cùng bia."
"Xin sẵn sàng phục vụ ngài," nụ cười của chủ quán càng thêm phần toe toét. Ông bị sún không chỉ hai chiếc răng cửa. "Lươn non xào tỏi với dầu ô liu cùng ớt xanh ngâm giấm hoặc ướp..."
"Được đấy. Bọn ta sẽ lấy cả hai. Và rồi cả cái món xúp ta từng ăn ở đây nữa, cái món có đủ loại nhuyễn thể, cá nhỏ và nhiều miếng ngon khác trôi nổi trong đó ấy."
"Xúp bè ư?"
"Chính món đấy. Và rồi thịt cừu nướng với hành tây. Và rồi sáu chục con tôm càng. Bỏ càng nhiều thì là vào nồi càng tốt. Sau đó, đến lượt pho mát sữa cừu và rau diếp. Và rồi gì nữa thì tính sau."
"Xin sẵn sàng phục vụ ngài. Có phải tất cả mọi người đều như vậy không? Ý tôi là, bốn lần chỗ đó nhỉ?"
Cô gái người Zerrikania cao hơn lắc đầu, đầy ẩn ý vỗ lên bờ eo của mình, bấy giờ đang được quấn chặt trong một manh áo vải lanh bó.
"Ta quên mất." Ba Con Quạ nháy mắt với Geralt. "Mấy cô gái đang phải giữ dáng. Chỉ lấy thịt cừu cho hai người bọn ta thôi, chủ quán ạ. Hãy mang bia ra luôn đi, kèm chỗ lươn đó nữa. Không, cứ đợi một lát đi, để chúng không bị nguội. Bọn ta không đến đây để đánh chén căng bụng, mà chỉ đơn thuần là để dành thời gian trò chuyện."
"Vâng." Chủ quán cúi đầu một lần nữa.
"Sự khôn khéo là một tố chất quan trọng trong cái nghề của ông. Chìa tay ra cho ta đi, chiến hữu."
Tiền vàng kêu leng keng. Ông chủ quán há ngoác cái miệng sún.
"Đó không phải tiền tạm ứng đâu," Ba Con Quạ tuyên bố, "mà là phần thưởng đấy. Còn bây giờ hãy nhanh chóng vào bếp đi, hỡi ông bạn."
Trong quán rất ấm. Geralt tháo thắt lưng, cởi bỏ áo thụng và xắn tay áo lên.
"Vậy là," gã nói, "ông không kẹt chuyện tiền nong. Ông hưởng đặc quyền của một hiệp sĩ được cấp đất à?"
"Một phần thôi," Ba Con Quạ mỉm cười, nhưng không cung cấp thêm thông tin gì nữa.
Họ mau chóng diệt sạch chỗ lươn và một phần tư thùng bia. Cả hai cô gái người Zerrikania đều nốc bia ừng ực, chẳng bao lâu sau đã đều trở nên vui vẻ thấy rõ. Họ đang thì thầm điều gì đó với nhau. Véa, người cao hơn, đột nhiên bật ra một tràng cười khàn khàn.
"Hai chiến binh này có thông thạo Ngôn Ngữ Chung không?" Geralt hỏi khẽ, lén đánh mắt nhìn họ.
"Kém lắm. Và họ không phải hạng hay nhiều lời. Một phẩm chất đáng ngợi khen. Anh thấy món xúp thế nào, Geralt?"
"Ừm."
"Uống đi."
"Ừm."
"Geralt," Ba Con Quạ mở lời, đặt chiếc thìa sang một bên và đường bệ nấc lên, "ta muốn tạm thời quay lại với chuyện chúng ta đã bàn trên đường đến đây. Ta hiểu rằng anh, một thuật sĩ, đi lang thang nay đây mai đó, và nếu giữa đường bắt gặp quái vật, anh sẽ giết nó. Và anh kiếm tiền bằng việc ấy. Cái nghề thuật sĩ có phải như vậy không?"
"'Về cơ bản là vậy."
"Và đã có người triệu hẳn anh đến đâu đó bao giờ chưa? Cứ giả sử như để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt đi. Khi ấy thì sao? Anh đi thực hiện nó à?"
"Điều đó phụ thuộc vào việc người thuê là ai và lý do là gì."
"Và với mức phí bao nhiêu?"
"Cả thế nữa," gã thuật sĩ nhún vai. "Vật giá đang leo thang, và con người ta cần phải sống, như một pháp sư tôi quen từng nói."
"Một cách nhìn khá lạ đấy; rất thực dụng, theo như ta thấy. Nhưng ở gốc rễ của nó cũng có ý tứ đấy, Geralt ạ. Cuộc xung đột giữa các thế lực của Trật Tự và các thế lực của Hỗn Mang, như một pháp sư ta quen từng nói. Như hình dung của ta, anh thực hiện sứ mệnh của mình, bảo vệ mọi người khỏi cái ác, mọi lúc, mọi nơi. Không phân biệt. Anh đứng hẳn ở một bên được xác định rõ của cọc rào."
"Các thế lực của Trật Tự, các thế lực của Hỗn Mang. Lời lẽ mới cao sang làm sao, Borch ạ. Ông bằng mọi giá muốn đẩy tôi về một phe trong một cuộc xung đột thường được cho là bất tận, đã bắt đầu từ trước thời chúng ta và sẽ tiếp tục kéo dài rất lâu sau khi chúng ta đã biến mất. Một người thợ rèn chuyên đóng móng ngựa sẽ đứng ở bên nào đây? Thế còn ông chủ quán trọ nhà ta, hiện đang nhanh chóng mang một vạc cừu đến thì sao? Theo quan điểm của ông, đâu mới là lằn ranh phân tách Hỗn Mang và Trật Tự?"
"Một thứ rất đơn giản thôi," Ba Con Quạ nói, nhìn thẳng vào mắt gã. "Thứ đại diện cho Hỗn Mang là sự đe dọa, là phe gây hấn. Trong khi Trật Tự là phe bị đe dọa, cần được bảo vệ. Đang cần một người che chở. Nhưng hãy uống đi. Và bắt đầu xử chỗ thịt cừu nào."
"Nói hay lắm."
Vì muốn giữ dáng, mấy cô gái Zerrikania ngừng ăn và dành thời gian nốc bia một cách chóng vánh hơn. Véa dựa vào vai người bạn đồng hành, tiếp tục thì thầm điều gì đó, để bím tóc quệt lên mặt bàn. Téa, sở hữu chiều cao khiêm tốn hơn, cười lớn, hứng khởi nheo mí mắt xăm trổ lại.
"Vâng," Borch nói, gặm sạch một khúc xương. "Hãy tiếp tục cuộc nói chuyện của chúng ta đi, nếu anh không phiền. Ta hiểu anh chẳng mấy hứng thú với việc bị dồn vào một phe. Anh chỉ làm việc của mình."
"Đúng rồi."
"Nhưng anh không thể thoát khỏi cuộc xung đột giữa Hỗn Mang và Trật Tự. Mặc dù đây là phép so sánh của anh, anh lại không phải một người thợ rèn. Ta đã được mục sở thị cách anh làm việc. Anh đi xuống một hầm ngục giữa mớ hoang tàn và đi ra với một con tử xà bị giết. Chiến hữu à, đóng móng cho ngựa và giết tử xà có một sự khác biệt đấy. Anh đã nói rằng nếu tiền công bõ bèn, anh sẽ hối hả đến nơi tận cùng thế giới và diệt trừ con quái vật mình được yêu cầu giải quyết. Giả sử có một con rồng hung dữ đang tàn phá một..."
"Ví dụ không ổn rồi," Geralt ngắt lời. "Ông thấy đấy, chưa gì ông đã lẫn lộn giữa Hỗn Mang và Trật Tự rồi. Bởi vì tôi không giết rồng; và chúng đại diện cho Hỗn Mang, không thể lệch đi đâu được."
"Sao lại vậy?" Ba Con Quạ liếm ngón tay. "Chà, ta thật không ngờ nổi! Xét cho cùng, trong số tất cả các loài quái vật, rồng có lẽ là loài hoang dại nhất, tàn bạo nhất và hung hãn nhất. Loài bò sát đáng kinh tởm nhất trần đời. Chúng tấn công con người, phun ra lửa và, anh biết đấy, bắt cóc trinh nữ. Có vô vàn câu chuyện như thế. Không thể có chuyện anh, một thuật sĩ, lại không có tên đôi ba con rồng trong danh sách chiến tích của mình."
"Tôi không săn rồng," Geralt nói cộc lốc. "Chắc chắn là tôi có săn thằn lằn đuôi chẻ rồi. Và thằn lằn bay. Và cự long bay nữa. Nhưng rồng thật thì không; dù là chủng xanh lá, đen hoặc đỏ. Hãy nhớ lấy điều đó."
"Anh làm ta ngạc nhiên ghê," Ba Con Quạ nói. "Được rồi, ta đã nhớ. Dù thế nào đi nữa, bàn về rồng rắn vậy là tạm đủ rồi, ta thấy một thứ đo đỏ gì đấy nơi chân trời và đó chắc chắn là con tôm của chúng ta. Nâng cốc nào!"
Răng họ nghiến rào rạo qua lớp vỏ đỏ và họ hút phần thịt trắng ra. Nước muối rát buốt chảy xuống cổ tay họ. Borch rót bia, bấy giờ muối rát đã cạ xuống tận đáy thùng. Mấy cô gái Zerrikania thậm chí còn hớn hỏ hơn, hai người bọn họ nhìn quanh quán trọ và mỉm cười độc địa. Gã thuật sĩ đinh ninh họ đang kiếm cớ ẩu đả. Ba Con Quạ hẳn cũng đã nhận ra điều ấy, vì ông ta bất chợt lắc một con tôm mình đang nắm đuôi về phía họ. Hai cô gái cười khúc khích và Téa vừa chu môi đòi hôn vừa nháy mắt. Kết hợp với khuôn mặt đầy hình xăm của cô, hành động ấy tạo thành một cảnh tượng đáng sợ.
"Họ hoang dại như mèo rừng," Ba Con Quạ thì thầm với Geralt. "Họ cần người để mắt trông coi. Chiến hữu à, với họ ấy, chỉ nhoằng một phát thôi - trước khi ta kịp nhận ra sự tình - là ruột gan phèo phổi đã đổ đầy sàn nhà rồi. Nhưng họ rất đáng đồng tiền bát gạo. Nếu anh biết họ có thể làm được những gì..."
"Tôi biết," Geralt gật đầu. "Có tìm đỏ mắt cũng chẳng bới ra nổi một cận vệ tốt hơn. Dân Zerrikania là những chiến binh bẩm sinh, được rèn giũa để sẵn sàng lâm trận ngay từ thuở nhỏ."
"Ý ta không phải là như thế." Borch nhổ một cái càng tôm xuống bàn. "Ý ta là họ làm ăn ra sao trên giường ấy."
Geralt bồn chồn liếc nhìn hai cô gái. Cả hai người bọn họ đều mỉm cười. Véa với lấy đĩa bằng một chuyển động nhanh chóng, gần như không thể trông thấy. Cô nhìn gã thuật sĩ qua đôi mắt nheo lại, cắn nát một miếng vỏ nghe đánh rắc. Môi cô loang loáng nước muối. Ba Con Quạ lớn tiếng ợ.
"Vậy, Geralt," ông ta nói. "Anh không săn rồng; dù là rồng xanh lá hay bất kỳ màu nào khác. Ta đã nhớ rồi. Nhưng cho ta mạn phép hỏi, tại sao chỉ mỗi ba màu đó vậy?"
"Chính xác là bốn."
"Anh chỉ đề cập đến ba thôi."
"Ông hứng thú với rồng thật đấy, Borch. Có vì lý do cụ thể nào không?"
"Không. Chỉ tò mò thuần túy thôi."
"À. Rồi, về mấy cái màu: người ta có tục phân định rồng đích thực theo kiểu như vậy, mặc dù chúng không phải là thuật ngữ chính xác. Rồng xanh lá, loài phổ biến nhất, thực chất có màu ngả xám, giống như thằn lằn bay thông thường. Rồng đỏ thực ra chỉ có màu hơi đỏ, hoặc đỏ sắc gạch thôi. Theo thông lệ thì những con lớn màu nâu sẫm sẽ được gọi là đen'. Rồng trắng là hiếm nhất. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con nào như vậy. Chúng xuất hiện ở phương bắc xa xôi. Theo lời đồn thì là thế."
"Thú vị đấy. Và anh có biết ta còn nghe nói về chủng rồng nào khác không?"
"Tôi biết," Geralt nhấp một ngụm bia. "Cũng là cái chủng tôi đã nghe kể. Rồng vàng. Không có sinh vật nào như vậy hết.!"
"Anh khẳng định điều đó trên cơ sở nào thế? Bỏi vì anh chưa bao giờ nhìn thấy một con ư? Anh rõ ràng cũng chưa nhìn thấy một con màu trắng bao giờ mà."
"Đó không phải là vấn đề. Bên kia đại dương, ở Ofir và Zangvebar, có những con ngựa trắng sọc đen. Tôi chưa nhìn thấy chúng, nhưng tôi biết chúng tồn tại. Nhưng rồng vàng là những sinh vật thần thoại. Chỉ có trong truyền thuyết. Có thể nói chúng cũng như phượng hoàng ấy. Không có phượng hoàng hay rồng vàng gì hết."
Véa chống cùi chỏ nghiêng tới trước, nhìn gã với vẻ lạ lùng.
"Hẳn anh biết rõ về điều mình đang nói, vì anh là một thuật sĩ mà," Borch múc bia từ thùng, "nhưng ta nghĩ rằng mọi thần thoại, mọi truyền thuyết, đều phải bắt nguồn từ đâu đó. Và sẽ có thứ nằm lẫn trong mớ gốc rễ đó."
"Đúng vậy," Geralt xác nhận. "Thường là một giấc mơ, một ước nguyện, một mong muốn, một khao khát. Niềm tin rằng không hề có giới hạn đối với những điều khả dĩ. Và thỉnh thoảng còn là sự tình cờ nữa."
"Chính xác, sự tình cờ. Chưa biết chừng đã từng có một con rồng vàng, một tạo vật đột biến ngẫu nhiên, vô tiền khoáng hậu?"
"Nếu quả là có thật thì nó đã chịu chung số phận như tất cả những kẻ đột biến khác." Gã thuật sĩ quay đầu đi. "Nó quá khác biệt để có thể tồn tại được."
"Ha," Ba Con Quạ nói, "bây giờ anh lại đi phủ nhận các quy luật tự nhiên, Geralt ạ. Pháp sư người quen của ta từng hay nói mọi sinh vật đều có sự tiếp nối riêng trong tự nhiên và luôn tồn tại theo cách này hay cách khác. Kết thúc của thứ này là khởi đầu của một thứ khác, không có giới hạn nào đối với điều gì là khả dĩ hết; hoặc ít nhất là thiên nhiên không biết đến giới hạn nào cả."
"Pháp sư người quen của ông quả là người hết sức lạc quan. Nhưng ông ta đã không cân nhắc đến một điều: một sai lầm tự nhiên đã phạm phải. Hoặc do những kẻ coi thường tự nhiên phạm phải. Nếu rồng vàng và những sinh vật đột biến tương tự khác mà có tồn tại thật, chúng sẽ không thế sống sót được. Bởi lẽ có một giới hạn đầy tự nhiên ngăn cản điều ấy."
"Giới hạn đó là gì nào?"
"Các sinh vật đột biến," các cơ ở hàm của Geralt giật mạnh, "các sinh vật đột biến đều bị vô sinh, Borch ạ. Những gì không thể sống sót ngoài tự nhiên chỉ sống sót nổi trong truyền thuyết thôi. Những điều khả dĩ chỉ không có giới hạn trong thần thoại và truyền thuyết thôi."
Ba Con Quạ không nói gì. Geralt nhìn mấy cô gái Zerrikania, nhìn khuôn mặt họ, bấy giờ đột nhiên đã trở nên nghiêm túc. Véa bất ngờ nghiêng người về phía gã và quàng một cánh tay rắn chắc, vạm vỡ quanh cổ gã. Gã cảm thấy cặp môi ướt đẫm bia của cô trên má mình.
"Họ thích anh," Ba Con Quạ chậm rãi nói. "Chà, tổ sư bố nhà nó chứ, họ thích anh."
"Điều đó có gì kỳ lạ vậy?" Gã thuật sĩ mỉm cười buồn bã.
"Chẳng có gì đâu. Nhưng chúng ta phải uống mừng đi. Chủ quán. Thêm thùng nữa nào!"
"Bình tĩnh đi. Tối đa chỉ một bình thôi."
"Hai bình!" Ba Con Quạ hét lên. "Téa, ta phải ra ngoài một lúc đây."
Cô gái người Zerrikania đứng dậy, nhấc thanh đao từ băng ghế lên và đăm chiêu đảo mắt nhìn khắp phòng. Mặc dù trước đó, như gã thuật sĩ đã quan sát thấy, có một vài cặp mắt sáng lên đầy thèm thuồng khi nhìn thấy chiếc ví căng phồng của Borch, nhưng xem chừng chẳng ai hăm hở muốn bám theo nhân vật này khi ông ta tiến về phía cửa dẫn ra ngoài sân với bước chân phần nào loạng choạng. Téa nhún vai, đi theo sau ông chủ của mình.
"Tên thật của cô là gì?" Geralt hỏi người vẫn ngồi lại bên bàn. Véa phô ra hàm răng trắng bóng. Chiếc áo của cô thắt dây rất lỏng lẻo, gần như chạm ngưỡng giới hạn khả dĩ. Gã thuật sĩ tin chắc nó cố tình được để khêu gợi như vậy.
"Alvéaenerle."
"Tên đẹp đấy." Gã thuật sĩ đinh ninh cô người Zerrikania sẽ chu môi và nháy mắt với mình. Gã không nhầm.
"Véa này?"
"Ừm?"
"Tại sao các cô lại đi cùng với Borch? Các cô là những chiến binh tự do cơ mà? Cô có thể cho tôi biết không?"
"Ừm."
"Ừm gì?"
"Ông ta..." cô người Zerrikania cau mày, lựa lời cho chuẩn. "Ông ta là... người... đẹp nhất."
Gã thuật sĩ gật đầu. Đây không phải lần đầu tiên, gã thấy tiêu chí phụ nữ dùng để đánh giá mức độ hấp dẫn của đàn ông vẫn như một ẩn số đối với mình.
Ba Con Quạ lảo đảo quay trở lại phòng, vừa đi vừa buộc dây quần và lớn tiếng ra lệnh cho chủ quán. Téa đi sau ông ta hai bước, giả vờ buồn chán, nhìn ngó xung quanh quán trọ, và đám lái buôn cùng dân chèo bè cẩn thận tránh ánh nhìn của cô. Véa thì đang mút thịt từ một con tôm khác, liên tục ném cho gã thuật sĩ những cái liếc đầy ẩn ý.
"Ta đã gọi cho chúng ta mỗi người một con lươn, lần này sẽ nướng" Ba Con Quạ ngồi phịch xuống, chiếc đai lưng chưa thắt của ông ta kêu leng keng. "Vật lộn với mớ tôm đó xong, ta dường như lại thấy thèm ăn rồi. Và ta đã thu xếp chỗ ngủ cho anh rồi, Geralt ạ. Thật phi lý nếu để anh phải đi lang thang đêm nay. Chúng ta vẫn có thể giải trí. Uống mừng các cô gái nào!"
"Vessekheal," Véa nói, kính ông ta bằng chiếc cốc của mình. Téa nháy mắt rồi vươn vai; và trái với mong đợi của Geralt, ngực cô không khiến mặt trước áo xẻ đôi ra.
"Vui vẻ lên nào!" Ba Con Quạ chồm qua bàn và vỗ vào mông Téa. "Vui vẻ lên nào, thuật sĩ. Này, chủ nhà! Ở đây!"
Ông chủ quán vội chạy đến, lau tay vào tạp dề.
"Ông có thể kiếm được một cái bồn không? Loại dùng để giặt quần áo ấy, chắc chắn và lớn?"
"Lớn cỡ nào, thưa ngài?"
"Đủ chứa bốn người."
"Đủ chứa... bốn..." chủ quán há miệng.
"Đủ chứa bốn người," Ba Con Quạ xác nhận, rút một chiếc ví đầy căng từ trong túi ra.
"Tôi có thể." Chủ quán liếm môi.
"Tuyệt vời," Borch cười phá lên. "Hãy mang nó lên phòng ta trên lầu và đổ đầy nước nóng vào. Nhanh lên nhé, chiến hữu. Và cho mang cả bia lên nữa. Ba bình."
Mấy cô gái Zerrikania cười khúc khích và đồng loạt nháy mắt.
"Anh thích cô nào hơn?" Ba Con Quạ hỏi. "Hở? Geralt?"
Gã thuật sĩ gãi gãi sau đầu.
"Ta biết quả thật rất khó lựa," Ba Con Quạ nói với vẻ thấu hiểu. "Bản thân ta thỉnh thoảng cũng thấy khó. Đừng bận tâm, chúng ta sẽ suy tính chuyện này trong bồn tắm. Này, mấy cô. Đỡ ta lên cầu thang nào!"
III
Trên cầu có rào chắn. Đường đi bị chặn bởi một thanh xà dài, chắc chắn, kê trên trụ gỗ. Đứng ở cả trước lẫn sau nó là lính gác mang kích, khoác giáp da độn và đội mũ giáp xích. Một lá cờ màu tím mang biểu tượng điểu sư phất phơ bay phía trên rào chắn.
"Chuyện quái quỷ gì vậy?" Ba Con Quạ ngạc nhiên nói, đi bộ tới gần. "Không có đường qua à?"
"Có giấy thông hành không?" người lính gần nhất hỏi, chẳng buồn bỏ cây que mình đang nhai, vì đói hoặc để giết thời gian, ra khỏi miệng.
"Giấy thông hành ư? Có vấn đề gì thế, bệnh dịch à? Hay chiến tranh? Các anh chắn đường theo lệnh của ai?"
"Lệnh của vua Niedamir, chúa tể xứ Caingorn," người lính canh trả lời, dịch cây que sang khóe miệng bên kia và chỉ vào lá cờ. "Nếu không có giấy thông hành, mọi người không thể đi tiếp."
"Lại chuyện ngu ngốc gì rồi," Geralt nói với giọng mệt mỏi. "Đây không phải Caingorn, mà là lãnh thổ thuộc Barefield. Thu phí từ những cây cầu bắc ngang sông Braa phải là Barefield chứ không phải Caingorn. Niedamir liên quan gì đến nó?"
"Đừng hỏi tôi," người lính gác nói và nhổ cây que ra. "Có phải việc của tôi đâu. Tôi ở đây để kiểm tra giấy thông hành. Nếu muốn thì kiếm thập trưởng của chúng tôi mà nói chuyện đi."
"Và anh ta có thể ở đâu được nhỉ?"
"Anh ta đang phơi nắng đằng kia, phía sau gian trọ của người thu phí ấy," người lính nói, không nhìn Geralt mà nhìn vào cặp đùi trần đang hờ hững vắt trên yên ngựa của mấy cô gái Zerrikania.
Phía sau gian lều của nhân viên thu phí có một người lính ngồi trên đống củi khô, bấy giờ đang dùng cán kích vẽ hình một người phụ nữ lên trên nền cát. Kỳ thực nó là một bộ phận nhất định của phụ nữ, nhìn từ một góc độ khác thường. Nằm dài và nhẹ nhàng gảy đàn luýt bên cạnh anh ta là một người đàn ông mảnh khảnh với chiếc mũ bê rê màu mận kỳ khôi kéo sụp xuống mắt, điểm xuyết bằng một chiếc khóa bạc kèm một cọng lông chim diệc dài, rung rinh.
Geralt biết chiếc mũ bê rê và cọng lông vũ đó, thứ đã nức tiếng từ Buina đến tận Yaruga, nổi danh tại bao trang viên, pháo đài, quán trọ, quán rượu và nhà thổ. Đặc biệt là các nhà thổ.
"Dandelion!"
"Thuật sĩ Geralt!" Một đôi mắt xanh lam như hoa thanh cúc vui vẻ ánh lên dưới chiếc mũ bê rê, giờ đã được đẩy lại lên trên đầu anh. "Chà, bất ngờ thật đấy! Anh cũng ở đây ư? Chẳng biết anh có tình cờ sở hữu một tấm giấy thông hành nào không nhỉ?"
"Sao mà thiên hạ loạn hết cả lên với cái giấy thông hành này thế?" Gã thuật sĩ xuống ngựa. "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, Dandelion? Chúng tôi muốn băng qua Braa, tôi và vị hiệp sĩ này, Borch Ba Con Quạ, cùng với những người hộ tống. Và xem chừng là chúng tôi không qua được."
"Tôi cũng không thể," Dandelion đứng dậy, cởi bỏ chiếc mũ của mình và cúi đầu chào mấy cô gái Zerrikania với một phong thái lịch sự đầy cường điệu. "Họ cũng không chịu cho tôi qua. Vị thập trưởng này đây dứt khoát không cho tôi, Dandelion, người hát rong kiêm nhà thơ lẫy lừng nhất trong cả ngàn dặm quanh đây, đi qua, mặc dù anh ta cũng là một nghệ sĩ, như anh có thể nhìn thấy."
"Tôi sẽ không cho ai thiếu giấy thông hành băng qua đâu," viên thập trưởng kiên quyết nói, đồng thời hoàn tất bức họa của mình với một chi tiết cuối cùng, thọc chuôi cán kích của mình xuống nền cát.
"Không thành vấn đề," gã thuật sĩ nói. "Chúng tôi sẽ đi dọc theo bờ trái. Làm vậy sẽ khiến đường đến Hengfors trở nên dài hơn, nhưng buộc phải thế thôi."
"Đến Hengfors ư?" anh nhà thơ nói, tỏ vẻ ngạc nhiên. "Chứ không phải anh đang đi theo Niedamir sao, Geralt? Và cả con rồng nữa?"
"Con rồng nào?" Ba Con Quạ hăm hở hỏi.
"Mọi người không biết ư? Mọi người thực sự không biết ư? Ồ, vậy là tôi sẽ phải kể lại mọi thứ rồi, thưa các vị. Đằng nào thì tôi cũng đang đợi ở đây, có thể ai đó quen tôi sẽ đến đây vớt một tấm giấy thông hành và chấp nhận cho tôi đi cùng. Ngồi xuống đi."
"Khoan đã," Ba Con Quạ nói. "Mặt trời chỉ còn gần một phần tư cung nữa là lên trưa rồi, và ta đang khát khô cả cổ. Chúng ta không thể nói chuyện với cái bụng rỗng được. Téa, Véa, mau quay trở lại thị trấn và mua lấy một thùng bia đi."
"Tôi thích cung cách của ông đấy, thưa ông..."
"Borch, còn được gọi là Ba Con Quạ."
"Dandelion, còn được gọi là Đấng Vô Song. Bởi một vài cô gái."
"Kể đi, Dandelion," gã thuật sĩ sốt ruột giục. "Chúng tôi sẽ không lảng vảng ở đây đến tận tối đâu."
Anh nhà thơ chộp lấy mặt dây cây đàn luýt của mình và hăng hái gảy dây.
"Anh thích kể như thế nào, bằng vần điệu hay lời lẽ thông thường?"
"Lời lẽ thông thường."
"Tùy ý anh thôi," Dandelion nói, vẫn không đặt cây đàn xuống. "Vậy thì hỡi các quý ông, hãy lắng nghe câu chuyện, xảy ra một tuần trước, gần thị trấn tự trị Barefield. Sự là, vào lúc bình minh vừa ló dạng, khi vầng dương đang lên còn chưa kịp nhuốm hồng những dải sương mù hãy còn lơ lửng trên đồng..."
"Phải là lời lẽ thông thường cơ mà," Geralt nhắc anh.
"Không phải chính là nó đây sao? Thôi được rồi, thôi được rồi. Tôi hiểu. Súc tích, không ẩn dụ gì cả. Một con rồng đã đáp xuống đồng cỏ ở ngoại ô Barefield."
"Ồ, thôi nào," gã thuật sĩ nói. "Tôi thấy đáng ngờ lắm. Đã nhiều năm rồi chưa ai từng nhìn thấy con rồng nào tại miền này cả. Có khi nào nó chỉ là một con thẳn lằn bay thông thường hay còn gọi là thằn lằn bay vườn thôi không? Các cá thể thằn lằn bay đôi khi cũng to ngang..."
"Đừng xúc phạm tôi, thuật sĩ. Tôi biết mình đang nói về cái gì. Tôi đã trông thấy nó. Tình cờ thì tôi khi ấy có mặt tại chợ ở Barefield và đã tận mắt chứng kiến tất cả. Bản dân ca đã được sáng tác, nhưng anh không muốn..."
"Kể tiếp đi. Nó có lớn không?"
*Dài ngang ba con ngựa. Không cao hơn u vai ngựa là bao, nhưng béo hơn nhiều. Màu xám cát."
"Nói cách khác, màu xanh lá cây."
"Đúng. Nó bất ngờ sà xuống, bay thẳng vào một đàn cừu, lùa cho mấy ông chăn cừu chạy tan tác cả, giết chết khoảng chục con, nuốt chửng bốn con và bay đi."
"Bay đi..." Geralt lắc đầu. "Chỉ thế thôi à?"
"Không. Bởi vì ngày hôm sau nó lại đến, lần này gần thị trấn hơn. Nó sà xuống chỗ một đám phụ nữ đang giặt đồ trên bờ sông Braa. Và họ cắm đầu cắm cổ chạy như ma đuổi ấy, anh bạn già ạ! Tôi chưa bao giờ được một trận cười nắc nẻ đến như vậy. Sau đó, con rồng bay quanh Barefield mấy vòng rồi bay về phía đồng cỏ, nơi nó lại sà xuống lũ cừu. Chỉ khi ấy cảnh hỗn loạn và nháo nhác mới bùng nổ, bởi trước đó chẳng mấy ai tin lời đám chăn gia súc. Thị trưởng đã cho triệu lực lượng cảnh vệ thị trấn cùng đủ các hội phường, nhưng trước khi họ kịp tập hợp, người dân đã tự tay xử lý và giết chết nó."
"Bằng cách nào?"
"Theo một kiểu mạnh bạo đậm chất nông dân. Tay thợ giày địa phương, một người tên Sheepbagger, đã nghĩ ra cách giải quyết con vật. Họ giết một con cừu, nhồi nhét bên trong đầy lê lư, cà độc dược, mùi tây độc, lưu huỳnh và nhựa giày. Để đảm bảo, thầy thuốc địa phương đã đổ thêm hai lít dịch trị nhọt, còn tu sĩ đền Kreve đã ban cho cái xác vài lời cầu nguyện. Sau đó, họ đặt con cừu tẩm độc vào giữa cả bầy, được cắm cọc đỡ. Thật tình mà nói, không ai tin rằng con rồng sẽ bị cái mớ hôi thối nồng nặc đó cho vào tròng hết, nhưng thực tế đã vượt ngoài sự kỳ vọng của bọn tôi. Con bò sát ấy ngó lơ đám cừu còn sống và be be inh ỏi, mà nuốt chửng cả mồi lẫn cọc."
"Và sau đó thì sao? Kể tiếp đi, Dandelion."
"Chứ anh nghĩ tôi đang làm cái gì vậy kìa? Tôi đang kể đây. Nghe chuyện xảy ra tiếp theo này. Trong chưa đầy khoảng thời gian một người đàn ông điêu luyện cần để tháo xong áo nịt ngực phụ nữ, con rồng đột nhiên bắt đầu gầm lên và xả khói ra từ cả đầu trước lẫn cửa sau. Nó lộn nhào, cố gắng cất cánh, rồi gục xuống và nằm im. Hai tình nguyện viên ra kiểm tra xem con bò sát nhiễm độc có còn thở hay không. Đó là gã đào huyệt địa phương và thằng thiểu năng của thị trấn, thành quả của cuộc mây mưa giữa đứa con gái chậm phát triển nhà tiều phu và một đội lính đánh thuê đã hành quân qua Barefield trong giai đoạn tướng Nelumbo nổi loạn."
"Bây giờ thì anh lại bịa đặt rồi, Dandelion."
"Không phải bịa đặt, chỉ thêm mắm dặm muối thôi, có sự khác biệt đấy."
"Không khác nhiều đâu. Nói tiếp đi, chúng ta đang lãng phí thời gian."
"Rồi, như tôi đã nói đấy, gã đào huyệt và tên ngốc quả cảm kia đã đi thám thính. Sau đó, bọn tôi xây cho chúng một gò chôn nhỏ, nhưng đẹp lắm."
"Á à," Borch nói, "điều đó có nghĩa là con rồng vẫn còn sống."
"Sống mạnh ấy chứ," Dandelion vui vẻ nói. "Nó vẫn còn sống. Nhưng vì yếu quá nên nó không ăn tươi nuốt sống được gã đào huyệt hay thẳng thiểu năng, chỉ uống máu chúng thôi. Và sau đó, trước sự khiếp đảm của tất thảy bà con, nó bay đi, cất cánh hơi loạng choạng. Cứ tầm nửa dặm là nó lai rơi đánh rầm xuống rồi lại bay lên. Thỉnh thoảng nó lại lết bộ, kéo lê cặp chân sau. Một số cá nhân can đảm đã bám theo nó, giữ nó trong tầm mắt. Và hai người có biết gì không?"
"Nói đi, Dandelion."
"Con rồng biến tọt vào giữa các khe núi của dãy Kestrel, gần đầu nguồn sông Braa và ẩn mình trong các hang động ở đó."
"Bây giờ mọi sự đã rõ ràng," Geralt nói. "Con rồng chắc đã sống trong những hang động đó suốt nhiều thế kỷ trong trạng thái say ngủ mê mệt. Tôi đã nghe kể về một số trường hợp như thế. Và kho báu của nó hẳn cũng nằm ở đó. Bây giờ tôi biết tại sao họ chặn cây cầu rồi. Có kẻ tham lam nào đó muốn chiếm kho báu. Và nhân vật này chính là Niedamir xứ Caingorn."
"Chính xác," anh thi sĩ hát rong xác nhận. "Đó chính là lý do toàn bộ Barefield sôi hết cả tiết, bởi vì họ tuyên bố rằng con rồng cùng mớ của nả nó tàng trữ thuộc về họ. Nhưng họ ngần ngại không dám gây sự với Niedamir. Niedamir chỉ là một tay nhãi, còn chưa bắt đầu cạo râu, nhưng cu cậu đã chứng minh rằng mạo phạm cu cậu sẽ chỉ rước họa vào thân. Và cu cậu muốn con rồng đó, thèm muốn vô cùng, và đó là lý do cu cậu phản ứng nhanh đến như vậy."
"Ý anh là muốn kho báu."
"Thực ra là muốn con rồng hơn cả kho báu kia. Chuyện là thế này, Niedamir đang tăm tia vương quốc Malleore. Sau cái chết đột ngột và kỳ quặc của hoàng tử, ở đó chỉ còn độc một nàng công chúa ở độ tuổi có thể nói là đã đưa lên giường được. Giới quý tộc của Malleore rất ngán Niedamir và những kẻ cầu hôn khác, vì họ biết rằng người cai trị mới sẽ kìm kẹp họ rất căng - không giống như nàng công chúa trẻ măng. Vì vậy, họ đã bới ra một lời tiên tri cổ lỗ nào đó, tuyên bố rằng vương miện và bàn tay của công chúa sẽ thuộc về người đánh bại được rồng. Bởi vì đã nhiều năm rồi chưa ai nhìn thấy con rồng nào ở đó cá, họ cứ đinh ninh mình đã được an toàn. Niedamir, tất nhiên, cười vào mặt ba cái truyền thuyết đấy, dùng vũ lực chiếm đoạt Malleore, và mọi chuyện coi như xong, nhưng khi tin tức về con rồng ở Barefield được lan truyền ra ngoài, cu cậu nhận ra mình có thể cho giới quý tộc Malleore nếm mùi gây ông đập lưng ông. Nếu cu cậu chường mặt đến đó với cái đầu rồng ôm trong tay, người dân sẽ chào đón cu cậu như một vị vua được thần linh phái xuống và đám quý tộc sẽ không dám hở ra một lời nào hết. Như vậy, hai người còn cảm thấy ngạc nhiên gì trước cảnh cu cậu bán sống bán chết đuổi theo con rồng không? Đặc biệt là khi nó đứng trước cửa tử sẵn rồi? Đối với cu cậu, đó là một món quà trời cho thực sự, một sự may mắn kinh khủng."
"Và cậu chàng ngăn không cho ai vào cạnh tranh."
"Có vẻ là vậy. Và cả người dân Barefield nữa. Chỉ có điều cu cậu đã phái người mang giấy thông hành phi ngựa đi khắp vùng thôn dã. Chúng được dành cho những kẻ sẽ thực sự giết con rồng ấy, vì bản thân Niedamir chẳng ham hố gì chuyện vác kiếm thò chân vào hang. Chỉ trong nháy mắt, cu cậu đã chiêu mộ được những kẻ giết rồng lừng danh nhất. Có thể anh biết hầu hết bọn họ đấy, Geralt."
"Chắc vậy. Đã có những ai đến thế?"
"Đầu tiên là Eyck xứ Denesle."
"Chết tiệt..." gã thuật sĩ khẽ huýt sáo. "Đích thân Eyck sùng đạo và thanh sạch, một hiệp sĩ không có khuyết điểm hay vết nhơ nào cơ đấy."
"Anh biết hắn à, Geralt?" Borch hỏi. "Hắn có thực sự là khắc tinh của loài rồng không?" "Không chỉ mỗi rồng đâu. Eyck có thể đối chọi được với bất kỳ con quái vật nào. Hắn thậm chí còn đã giết nhân diện sư và điểu sư. Như tôi nghe bảo, hắn từng giải quyết một vài con rồng rồi. Hắn có tài đấy. Nhưng cái quân bẩn tưởi ấy đạp đổ chén cơm của tôi, bởi vì hắn không đòi một xu tiền công nào cho việc đó hết. Còn ai nữa, Dandelion?"
"Nhóm Đạo Tặc Miền Crinfrid."
"Chà, con rồng đó coi như xác định rồi. Ngay cả nếu nó đã hồi phục sức lực. Bộ ba đó là một băng nhóm tài cán. Chúng chiến đấu theo kiểu rất hèn, nhưng làm ăn đâu ra đấy. Chúng đã xóa sổ tất cả thằn lằn bay và thằn lằn đuôi chẻ ở Redania, chưa kể ba con rồng đỏ và một con rồng đen từng bị chúng trừ khử nữa, đó là một kỳ tích đáng gờm đấy. Thế đã đủ tất cả chưa?"
"Chưa. Còn sáu người lùn dưới sự chỉ huy của Yarpen Zigrin nhập hội nữa."
"Tôi không biết hắn."
"Nhưng anh đã nghe kể về con rồng Ocvist ở núi Quartz rồi chứ?"
"Vâng. Và tôi từng trông thấy một vài viên đá quý từ kho tàng của nó. Có những viên ngọc bích mang màu sắc rất phi thường cùng kim cương lớn ngang quả anh đào."
"Chà, anh biết điều đó bởi vì Yarpen Zigrin và đám người lùn của hắn đã diệt Ocvist. Một bản dân ca xoay quanh sự kiện ấy đã được sáng tác, nhưng dở lắm vì có phải do tôi làm đâu. Chưa nghe cũng chẳng sao cả."
"Thế đã đủ tất cả chưa?"
"Vâng. Không tính anh. Anh khẳng định mình không hay biết gì về con rồng. Ai biết đâu được đấy, có khi đó cũng là sự thật đấy nhỉ? Nhưng bây giờ thì anh biết rồi. Thế nào đây?"
"Chẳng thế nào cả. Tôi không có hứng với con rồng đó."
"Há! Ranh mãnh phết đấy, Geralt. Bởi vì đằng nào thì anh cũng không có giấy thông hành."
"Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng với con rồng đó. Nhưng còn anh thì sao, Dandelion? Điều gì đã lôi kéo anh đến đây?"
"Vẫn như thường lệ thôi," anh thi sĩ hát rong nhún vai. "Tôi cần ở gần nơi có những màn hành động và niềm phấn khích. Rồi ai cũng sẽ bàn tán về cuộc chiến với con rồng. Tất nhiên, tôi có thể sáng tác một bản dân ca dựa trên lời thuật lại, nhưng khi người hát đã tận mắt chứng kiến trận chiến thì nghe sẽ khác chứ."
"Trận chiến ư?" Ba Con Quạ bật cười. "Thế này giống săn lợn rừng hoặc phanh thây một cái xác hơn ấy. Nghe mà ta đến sửng sốt. Bao chiến binh lẫy lừng hộc tốc lao đến đây để kết liễu một con rồng sắp chết đến nơi, do một kẻ nông dân đầu độc. Nó chỉ khiến ta muốn phát cười và nôn ọe thôi."
"Ông sai rồi," Geralt nói. "Nếu con rồng chưa chết vì chỗ chất độc, thể tạng của nó có lẽ đã kháng cự được và nó đã lấy lại đầy đủ sức mạnh. Thực ra điều ấy cũng chẳng tạo nên khác biệt lớn lao gì cho cam. Nhóm Đạo Tặc Miền Crinfrid đằng nào cũng sẽ giết nó thôi, nhưng nó sẽ phản kháng ra trò đấy, nếu ông muốn biết."
"Vậy là anh đặt cược vào đám Đạo Tặc à, Geralt?"
"Lẽ đương nhiên."
"Đừng chắc chắn như vậy." Người lính mang máu nghệ sĩ vốn im lặng từ nãy đến giờ, lên tiếng. "Rồng là một sinh vật huyền bí và anh không thể giết nó bằng bất kỳ cách nào khác ngoài sử dụng bùa chú. Nếu có ai đủ sức đương đầu với nó, đó sẽ phải là nữ pháp sư đã đi qua đây ngày hôm qua."
"Ai vậy?" Geralt nghiêng đầu.
"Một nữ pháp sư," người lính gác lặp lại, "tôi vừa bảo đấy thôi."
"Cô ta có xưng danh không?"
"Có, nhưng tôi quên biến mất rồi. Cô ta sở hữu một tấm giấy thông hành. Cô ta còn trẻ, trông cũng có nét ưa nhìn riêng nhưng cặp mắt ấy... Mấy người biết thế nào rồi đấy. Bị chúng chiếu vào là lạnh toát toàn thân."
"Biết gì về vụ này không, Dandelion? Đó có thể là ai được nhỉ?"
"Không," anh nhà thơ nhăn mặt. "Trẻ, có nét và 'cặp mắt ấy'. Hữu ích ghê cơ. Tất cả bọn họ đều như vậy. Không ai trong số những người tôi quen - và tôi quen nhiều lắm - trông già hơn hai lăm, ba mươi tuổi; mặc dù tôi nghe bảo một vài người trong số bọn họ có thể nhớ lại cái thời rừng rậm phủ xào xạc tận nơi nay là Novigrad. Xét cho cùng, thần dược với nhân sâm tồn tại trên đời để làm gì? Họ cũng rắc nhân sâm vào mắt để chúng sáng quắc lên nữa đấy. Đàn bà con gái toàn làm thế."
"Tóc cô ta có đỏ không?" gã thuật sĩ hỏi.
"Không, thưa anh," viên thập trưởng nói. "Đen như than."
"Thế còn con ngựa của cô ta, nó màu gì? Hạt dẻ với một ngôi sao trắng à?"
"Không. Màu đen, giống như mái tóc của cô ta. Chà, thưa các vị, tôi xin khẳng định cô ta sẽ là người giết con rồng. Rồng rắn là công việc dành cho pháp sư. Sức mạnh của con người không đủ để chống lại nó đâu."
"Tay thợ giày Sheepbagger mà nghe thế thì chẳng biết hắn sẽ nói sao đây," Dandelion cười phá lên. "Nếu hắn mà có thứ gì mạnh hơn lê lư và cà độc dược thì da con rồng giờ đã bị đem phơi trên cọc rào của Barefield rồi, còn bản dân ca thì đã sẵn sàng, và tôi sẽ chẳng việc gì héo hắt dưới cái nắng này..."
"Chính xác thì tại sao Niedamir không đưa anh đi cùng?" Geralt hỏi, liếc xéo chàng thi sĩ. "Rốt cuộc thì anh đã ở Barefield khi cậu chàng lên đường cơ mà. Phải chăng nhà vua không thích nghệ sĩ? Tại sao anh lại héo hắt ở đây, thay vì gảy đàn trên yên ngựa hoàng gia?"
"Nguyên cớ là một góa phụ trẻ," Dandelion chán nản nói. "Tổ sư bố nhà nó. Tôi nán lại, và sang ngày hôm sau thì Niedamir cùng những người khác đã qua sông rồi. Họ thậm chí còn đưa Sheepbagger kèm một số trinh sát từ lực lượng lính canh Barefield theo cùng; họ chỉ quên mỗi tôi thôi. Tôi đã giải thích điều đó với viên thập trưởng, nhưng anh ta cứ nhai đi nhai lại rằng..."
"Nếu có giấy thông hành thì tôi cho anh qua," người lính lạnh lùng nói, đoạn giải quyết nỗi buồn lên vách gian lều nhỏ của nhân viên thu phí. "Nếu không có, tôi không cho anh qua. Tôi đã được lệnh..."
"Ô," Ba Con Quạ ngắt lời anh ta, "các cô gái mang bia về rồi kìa."
"Và không chỉ có mỗi họ," Dandelion đế thêm, đứng lên. "Nhìn con ngựa đó mà xem. To như một con rồng ấy."
Mấy cô gái Zerrikania phi nước đại ra từ rừng bạch dương, kẹp hai bên một nhân vật cưỡi trên một con ngựa chiến lớn, vẻ bồn chồn.
Gã thuật sĩ cũng đứng lên.
Người cưỡi ngựa mặc một tấm áo captan nhung dài, màu tím với dải viền màu bạc và một chiếc áo khoác ngắn được điểm lông chồn. Y ngồi thẳng đơ trên yên, đường bệ nhìn xuống bọn họ. Geralt biết cái kiểu nhìn đó. Và gã không thích nó.
"Xin chào các vị. Ta là Dorregaray," người cưỡi ngựa tự giói thiệu, bước xuống một cách chậm rãi và trang nghiêm. "Ngài Dorregaray. Pháp sư."
"Ngài Geralt. Thuật sĩ."
"Ngài Dandelion. Nhà thơ."
"Borch, còn được gọi là Ba Con Quạ. Và ông đã gặp các cô gái hiện đang khui thùng bia của ta rồi đấy, ngài Dorregaray."
"Quả thật là như vậy," viên pháp sư nói, không chút tuơi cười. "Ta và những chiến binh xinh đẹp từ miền Zerrikania này đã chào hỏi nhau."
"Vậy thì nâng cốc nào," Dandelion phân phát những chiếc cốc da do Véa mang đến. "Cạn chén cùng chúng tôi đi, ngài pháp sư. Thưa ngài Borch, tôi mời cả viên thập trưởng được chứ?"
"Tất nhiên. Nhập bọn cùng chúng tôi đi nào, hỡi anh lính."
"Ta đoán rằng," viên pháp sư nói sau khi nhấp một ngụm nhỏ, đầy kiểu cách, "lý do các vị đến chỗ rào chắn trên cầu cũng giống như ta nhỉ?"
"'Nếu điều ông đang nghĩ đến là con rồng, ngài Dorregaray," Dandelion nói, "thì quả là như vậy đấy. Tôi muốn được có mặt ở đó và sáng tác một bản dân ca. Thật không may, viên thập trưởng này đây, một con người thiếu tinh tế thấy rõ, không muốn cho tôi qua. Anh ta đòi giấy thông hành."
"Mong mấy người bỏ quá cho," người lính nói, uống cạn cốc và chép môi. "Tôi đã được lệnh rằng nếu để bất cứ ai không có giấy thông hành băng qua thì mình sẽ phải chịu án tử. Và tôi nghe bảo rằng toàn bộ Barefield đã tụ tập lại, chất đồ lên xe và tính sẽ lên đường bám theo con rồng. Tôi đã có lệnh rồi..."
"Hỡi anh lính, lệnh của anh," Dorregaray cau mày, "chỉ áp dụng cho đám tiện dân, những kẻ có thể gây cản trở; đám kỹ nữ, những kẻ có thể khiến trụy lạc và bệnh tật tởm lợm lan truyền; phường trộm cắp, cặn bã và dân đen. Nhưng không phải ta."
"Tôi sẽ không để bất cứ ai không có giấy thông hành đi qua," viên thập trưởng quắc mắt lên, "tôi thề..."
"Đừng thề thốt gì cả," Ba Con Quạ ngắt lời anh ta. "Tốt hơn là nên làm thêm chầu nữa đi. Téa, rót cho anh lính gan dạ này một chầu bia đi. Và hãy cùng ngồi xuống đi, các vị. Uống bia trong lúc đứng, chưa kể còn vội vã và thiếu kính trọng, thật không xứng mặt quý tộc."
Họ ngồi xuống mấy khúc củi quây quanh cái thùng. Người lính mới được nâng lên hàng quý tộc đỏ mặt vì sung sướng.
"Uống đi, hỡi bách trưởng can đảm," Ba Con Quạ hối thúc.
"Nhưng tôi là thập trưởng, không phải bách trưởng," người lính nói, mặt càng đỏ găng.
"Nhưng chắc chắn anh sẽ trở thành bách trưởng," Borch toét miệng cười. "Anh là một người sắc sảo, chẳng bao lâu nữa anh sẽ được thăng chức ngay ấy mà."
Dorregaray từ chối rót thêm bia, quay về phía Geralt.
"Người trong thị trấn vẫn đang bàn tán về con tử xà, thuật sĩ ạ, và như ta thấy thì bây giờ anh đã để mắt đến con rồng," y nhẹ nhàng nói. "Ta tự hỏi liệu anh quá túng thiếu hay anh giết những sinh vật có nguy cơ tuyệt chủng chỉ đơn thuần cho vui thôi."
"Thật là một mối quan tâm lạ lùng," Geralt trả lời, "đối với một người đang hối hả chạy hòng kịp tham dự buổi giết thịt một con rồng để bẻ răng nó, bởi vì xét cho cùng, đó là nguyên liệu cốt yếu cho các bài thuốc ma thuật và thần dược. Pháp sư này, có đúng là những cái răng được lấy ra từ một con rồng còn sống sẽ có chất lượng cao nhất không?"
"Anh có chắc đó là lý do ta đến đó không?"
"Có. Nhưng ai đó đã hớt tay trên của ông rồi, Dorregaray ạ. Một đồng nghiệp nữ của ông đã trình giấy thông hành để đi qua, trong khi ông thì lại chẳng có. Cô ta sở hữu mái tóc màu đen, nếu ông quan tâm đến điều đó.&q