← Quay lại trang sách

GIỚI HẠN KHẢ DĨ (2)

V

"Yennefer."

Nàng quay lại, bộ dạng như thể ngạc nhiên, mặc dù gã thuật sĩ ngờ rằng nàng đã nghe rõ tiếng bước chân của gã từ trước đó rất lâu. Nàng đặt một cái xô gỗ nhỏ xuống sàn, đứng thẳng dậy và vén bớt chút tóc đã bung ra khỏi tấm lưới vàng, xõa thành lọn xuống vai.

"Geralt."

Vẫn như thường lệ, nàng chỉ mặc hai màu: đen và trắng. Mái tóc đen nhánh, hàng mi đen dài buộc con người ta phải dò đoán màu mắt ẩn bên dưới. Một chiếc váy đen và một tấm áo thụng đen ngắn với cổ viền lông trắng. Một chiếc áo trắng làm từ vải lanh mỏng vô cùng. Trên cổ nàng là một dải băng nhung đen được điểm xuyết một ngôi sao đá vỏ chai đính các viên kim cương tí hon.

"Nàng chẳng thay đổi chút nào."

"Anh cũng thế," nàng chế nhạo. "Và cả hai trường hợp đều bình thường như nhau. Hoặc, nếu anh thích, bất thường như nhau. Gì thì gì, đề cập đến điều ấy vẫn cứ là vô nghĩa, dù có thể không phải một cách tồi để mào đầu cuộc trò chuyện. Tôi nói thế có đúng không?"

"Đúng vậy," gã gật đầu, nhìn sang bên, về phía lều của Niedamir và những đống lửa của đội cung thủ triều đình bị che khuất bởi khối hình tối tăm của những chiếc xe ngựa. Vọng lại từ đống lửa trại phía xa hơn là giọng ca vang vang của Dandelion, hát bài Những vì sao phía trên con đường, một trong những bản dân ca lãng mạn nối tiếng nhất của anh.

"Chà, giờ xong màn chào hỏi rồi," nàng pháp sư nói, "tôi băn khoăn muốn biết tiếp theo sẽ đến gì đây."

"Thế này, Yennefer..."

"Tôi biết thế nào rồi," nàng gay gắt ngắt lời, "nhưng tôi không hiểu. Tại sao anh lại đến đây, Geralt? Hẳn là không phải vì con rồng đâu nhỉ? Tôi đoán rằng vẫn chưa có gì thay đổi về mặt đó, đúng không?"

"Không. Chưa thay đổi gì cả."

"Vậy làm ơn hãy cho tôi biết tại sao anh tham gia cái đoàn này?"

"Nếu ta nói nguyên nhân chính là nàng, liệu nàng có tin ta không?"

Nàng im lặng nhìn gã và Geralt không ưa cái thứ ánh lên trong đôi mắt sáng quắc của nàng.

"Tôi tin anh, tại sao lại không?" nàng cuối cùng cũng nói. "Đàn ông thích gặp lại tình nhân cũ, thích ôn lại kỷ niệm. Họ thích nghĩ rằng những cơn sung sướng ái tình xưa cũ cho họ quyền sở hữu vĩnh viễn đối với người tình. Nó làm tăng thêm lòng kiêu hãnh của họ. Anh cũng không phải là ngoại lệ. Bất chấp mọi chuyện."

"Dù thế nào," gã mỉm cười, "nàng vẫn đúng, Yennefer ạ. Ta vô cùng sung sướng khi nhìn thấy nàng. Nói cách khác, gặp nàng ta mừng lắm."

"Và chỉ có thế thôi sao? Vâng, cứ coi như tôi cũng mừng đi. Giờ nói điều đó xong rồi thì chúc anh ngủ ngon nhé. Như anh có thể thấy, tôi sắp đi nghỉ đêm rồi. Trước đó, tôi tính đi tắm và tôi thường cởi quần áo để thực hiện hoạt động này. Thế nên hãy về đi, lịch sự mà cho tôi được hưởng chút riêng tư nhỏ nhoi."

"Yen," gã chìa hai tay về phía nàng.

"Đừng gọi tôi bằng cái tên ấy!" nàng giận dữ rít lên, nhảy lùi lại, những tia lửa xanh và đỏ tóe ra từ các ngón tay duỗi dài của nàng. "Và nếu anh động vào người tôi, tôi sẽ đốt đui mắt anh đấy, quân vô loài."

Gã thuật sĩ lùi lại. Nàng pháp sư, giờ đã phần nào bình tĩnh hơn, một lần nữa vén tóc sang bên và đứng trước mặt gã, hai nắm tay chống hông.

"Anh nghĩ gì thế hả, Geralt? Rằng chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, vui vẻ, rằng chúng ta sẽ hồi tưởng về ngày xưa tháng cũ ư? Rằng có thể lúc trò chuyện xong, chúng ta sẽ lên xe ngựa và cứ thế làm tình trên mấy tấm chăn da cừu, để ôn lại kỷ niệm xưa? Có phải không?"

Vì không rõ có phải nàng pháp sư đang dùng phép thuật để đọc suy nghĩ của mình hay chỉ đơn thuần đoán đúng, Geralt giữ im lặng, mỉm cười gượng gạo.

"Vết tích của bốn năm đó đã hằn in lại, Geralt ạ. Bây giờ tôi không còn vương vấn gì nữa rồi, đó là lý do duy nhất khiến tôi không nhổ thẳng vào mắt anh trong cuộc gặp gỡ hôm này. Nhưng đừng để vẻ lịch sự của tôi gây lầm tưởng."

"Yennefer..."

"Hãy yên lặng! Tôi đã trao cho anh nhiều hơn những gì tôi từng cho bất kỳ gã đàn ông nào khác, đồ vô lại. Chính tôi cũng không biết tại sao mình lại trao nó cho anh. Và anh... Ồ, không, anh bạn thân mến ạ. Tôi không phải một con đĩ hay một ả tiên nhân tình cờ gặp trong rừng, hạng người có thể bị vứt bỏ vào buổi sáng, một kẻ anh có thể rời đi mà không buồn đánh thức, chỉ để lại trên bàn một bó hoa violet. Một người anh có thể nhạo báng. Cứ liệu hồn! Chỉ cần hở ra một từ thôi là anh sẽ hối hận ngay!"

Geralt không thốt ra một lời nào, cảm nhận được rất chuẩn cơn giận đang sôi sục trong lòng Yennefer.

Nàng pháp sư một lần nữa vén mấy lọn tóc bất trị sang một bên và nhìn vào mắt gã, đứng rất sát.

"Thật tệ là chúng ta đã đụng mặt nhau," nàng nhẹ nhàng nói. "Nhưng chúng ta sẽ không biến mình thành trò hề cho thiên hạ cùng xem. Chúng ta sẽ giữ thể diện. Chúng ta sẽ giả vờ là bạn tốt của nhau. Nhưng đừng nhầm nhé, Geralt. Bây giờ giữa chúng ta chẳng có gì cả. Chẳng có gì sất, hiểu chứ? Và hãy lấy làm mừng vì điều đó đi, vì thế tức là tôi nay đã buông bỏ những hoạch định dành riêng cho anh mà tôi vẫn ấp ủ cho đến tận gần đây. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho anh. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu, thuật sĩ. Không bao giờ."

Nàng đột ngột quay lại, túm lấy cái xô, làm nước văng tung tóe khắp xung quanh và biến mất sau một toa xe.

Geralt xua một con muỗi đang vo ve bên tai đi và từ từ tiến về phía đống lửa trại, nơi màn trình diễn của Dandelion đang được khen thưởng bằng những tràng pháo tay nửa vời. Gã ngước lên nhìn nền trời xanh thẫm phía trên những đỉnh núi đen kịt, nham nhở như lưỡi cưa. Gã cảm thấy muốn phá lên cười. Gã không biết tại sao.

VI

"Trên đầu coi chừng đấy! Cẩn thận!" Boholt hô, xoay người trên ghế đánh xe để ngoái ra sau quan sát dòng người. "Ôm sát vách đá hơn đi! Cẩn thận!"

Những chiếc xe ngựa ì ạch tiến tới, nẩy xóc trên nền đá. Đám đánh xe chửi thề, lấy cương quất ngựa và nghiêng người ra ngoài. Họ bồn chồn liếc xem liệu bánh xe có đủ xa mép cái khe núi với một con đường hẹp, gồ ghề chạy dọc theo nó không. Bên dưới, tận đáy vực sâu, nước sông Braa sủi bọt trắng xóa giữa những tảng đá.

Geralt ghì cương ngựa lại, ép mình vào vách đá phủ thưa thớt rêu nâu và địa y trắng. Gã để toa xe của nhóm Đạo Tắc vượt qua chỗ mình. Cây Sậy phóng tới từ đầu dòng người, nơi hắn vẫn đi trước dẫn đoàn cùng với các trinh sát viên của Barefield.

"Thế đúng rồi!" hắn hét lên. "Gắng lên! Đường phía trước sẽ rộng ra đấy!"

Vua Niedamir và Gyllenstiern đều cưỡi ngựa, được hộ tống bởi một vài kỵ binh mang cung, tiến đến bên Geralt. Lóc cóc đằng sau họ là những toa xe của đoàn xe ngự. Xa hơn nữa là đoàn xe của đám người lùn do Yarpen Zigrin lái, bấy giờ đang la lối luôn mồm.

Niedamir, một thanh niên rất gầy, đầy tàn nhang, mặc áo khoác da cừu trắng, đi ngang qua chỗ gã thuật sĩ, bắn cho gã một ánh nhìn trịch thượng, mặc dù trông buồn chán thấy rõ. Gyllenstiern ngồi thẳng người lên và ghì cương ngựa.

"Đằng này, ngài thuật sĩ," lão hống hách nói.

"Sao?" Geralt dùng gót chân thúc ngựa và chậm rãi tiến về phía viên đại pháp quan phía sau đoàn lữ hành. Gã lấy làm ngạc nhiên khi thấy, bất chấp sở hữu một vòng bụng đầy ấn tượng, Gyllenstiern lại thích cưỡi ngựa hơn là thoải mái thực hiện hành trình trong một toa xe.

"Hôm qua," Gyllenstiern nói, nhẹ nhàng kéo sợi dây cương nạm vàng của mình và hất chiếc áo choàng màu xanh ngọc ra khỏi vai, "hôm qua ngươi đã nói rằng con rồng không khiến ngươi thấy quan tâm. Vậy ngươi quan tâm đến điều gì thế, ngài thuật sĩ? Tại sao ngươi lại đi cùng với bọn ta?"

"Đây là một đất nước tự do mà, thưa đại pháp quan."

"Tạm thời thì thế. Nhưng Geralt thân mến à, trong cái đoàn này, mọi người nên biết địa vị của mình. Cũng như vai trò mà anh ta phải đảm nhiệm, thể theo ý nguyện của vua Niedamir. Ngươi có hiểu điều đó không?"

"Ý ngài là gì vậy, hỡi Gyllenstiern kính mến?"

"Để ta nói cho nghe. Ta nghe bảo rằng dạo gần đây, đàm phán với đám thuật sĩ các ngươi đã trở thành một công việc mệt mỏi. Vấn đề là bất cứ khi nào một con quái vật cần giết được trình ra cho một thuật sĩ xem, thay vì rút kiếm ra giết nó, tay thuật sĩ lại bắt đầu nghĩ xem liệu làm thế có phải phép không, liệu nó có vượt quá giới hạn khả dĩ hay không, liệu hành động ấy có đi ngược lại nguyên tắc và liệu con quái vật kia có thực sự là một con quái vật hay không, như thể điều ấy còn chưa rõ ràng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Như ta thấy thì đám các ngươi chỉ đơn thuần đang ăn nên làm ra quá mức. Vào thời của ta, thuật sĩ chẳng có xu nào dính túi, ngoài độc một đôi ủng hôi hám. Họ không thắc mắc nhiêu khê, họ giết những thứ mình được lệnh giết, dù cho đó có là ma sói, rồng hay người thu thuế. Thứ duy nhất quan trọng là khoản tiền công tử tế. Thấy thế nào, Geralt?"

"Ngài có việc gì muốn giao cho tôi không, Gyllenstiern?" gã thuật sĩ lạnh lùng hỏi. "Nếu có, hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ cân nhắc. Nhưng nếu không, phí hơi với nhau thế này thật vô nghĩa, đúng không nào?"

"Công việc ư?" viên đại pháp quan thở dài. "Không, ta không có. Toàn bộ vụ này đều chỉ xoay quanh một con rồng, và điều đó rõ ràng đã vượt qua giới hạn của ngươi, thuật sĩ à. Vì vậy, ta thích nhóm Đạo Tặc hơn. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi. Cảnh báo ngươi. Vua Niedamir và ta có thể dung thứ cho ba cái hứng thất thường của cánh thuật sĩ cũng như cách họ phân chia quái vật ra thành tốt và xấu, nhưng chúng ta không muốn nghe về chuyện đó, và càng chẳng muốn thấy nó được đem ra áp dụng trước mặt mình. Chớ can dự vào các vấn đề của hoàng gia, thuật sĩ ạ. Và đừng kết giao với Dorregaray."

"Tôi không hay kết giao với pháp sư đâu. Tại sao ngài lại suy diễn ra điều ấy?"

"Dorregaray," Gyllenstiern nói, "còn thất thường gấp bội các thuật sĩ. Ông ta không chỉ phân định mỗi quái vật thành tốt và xấu. Ông ta coi tất cả bọn chúng đều là tốt hết."

"Như thế thì hơi bị cường điệu hóa mất rồi."

"Rõ ràng là vậy. Nhưng ông ta bảo vệ quan điểm của mình một cách cố chấp phi thường. Ta thực sự sẽ chẳng ngạc nhiên đâu nếu ông ta gặp chuyện chẳng lành. Và còn việc ông ta nhập bọn cùng bọn ta trong khi đang bầu bạn cùng một nhóm người lạ lùng nhường ấy..."

"Tôi không phải bè bạn của Dorregaray. Và ông ta cũng không phải bè bạn của tôi."

"Đừng ngắt lời. Nhóm người đi cùng ông ta quả thật rất kỳ lạ. Một thuật sĩ bị lương tâm cắn rứt chẳng khác nào một con cáo bị bọ chét cắn khắp da. Một pháp sư cứ phun ra những điều nhăng cuội về sự cân bằng trong tự nhiên như một thầy tế. Hiệp sĩ Borch Ba Con Quạ thầm lặng và những vệ sĩ đến từ Zerrikania, nơi vẫn được biết đến là hay tổ chức lễ hiến tế trước thần tượng một con rồng. Vậy mà đột nhiên tất cả bọn họ đều tham gia vào cuộc săn. Kỳ lạ thật đấy nhỉ?"

"Nếu ngài cứ khăng khăng như thế thì ừ."

"Vậy thì hãy cứ biết rằng," viên đại pháp quan nói, "như kinh nghiệm đã chứng minh, những vấn đề bí ẩn nhất luôn có những giải pháp đơn giản nhất. Đừng bắt ta sử dụng chúng thuật sĩ ạ."

"Tôi không hiểu."

"Ồ, ngươi hiểu đấy chứ. Cảm ơn ngươi đã tiếp chuyện, Geralt."

Geralt đứng lại. Gyllenstiern thúc ngựa đi tiếp và nhập bọn với nhà vua, bắt kịp đoàn lữ hành. Eyck xứ Denesle ruổi ngựa đi ngang, khoác trên mình một chiếc áo captan da lót bông sáng màu hằn dấu một miếng giáp che ngực, kéo theo một con ngựa thồ khệ nệ khiêng một bộ áo giáp, một chiếc khiên bạc nguyên khối và một cây thương mạnh mẽ. Geralt chào anh ta bằng cách giơ tay lên, nhưng vị hiệp sĩ giang hồ quay đầu sang bên, mím chặt đôi môi mỏng của mình lại và thúc ngựa đi tiếp.

"Anh ta không ưa gì anh," Dorregaray nói, cho ngựa tiến tới. "Nhỉ, Geralt?"

"Hiển nhiên rồi."

"Cạnh tranh, phải không? Hai anh cùng làm một nghề như nhau. Ngoại trừ việc Eyck là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, còn anh là một người chuyên nghiệp. Một sự khác biệt nhỏ nhặt, đặc biệt là đối với những nạn nhân bị anh giết."

"Đừng so sánh tôi với Eyck, Dorregaray. Có trời mới biết ông sỉ nhục ai với phép so sánh đó, hắn hay tôi, nhưng đừng so sánh chúng tôi với nhau."

"Xin chiều ý anh. Thật tình mà nói, đối với ta, hai anh đáng ghét như nhau thôi."

"Cảm ơn ông."

"Không có gì đâu," viên pháp sư vỗ về cổ con ngựa của mình, vừa bị tiếng la hét của Yarpen và đám người lùn dưới trướng gã làm cho hoảng sợ. "Đối với ta, thuật sĩ à, thật đáng kinh tởm khi gọi trò giết chóc là một công việc, thấp kém và vô nghĩa làm sao. Thế giới của chúng ta đang ở trạng thái cân bằng. Tiêu diệt hay sát hại bất kỳ sinh vật nào sống trên cõi đời này cũng sẽ làm đảo lộn trạng thái cân bằng đó. Và mất cân bằng sẽ khiến sự tuyệt chủng nhích lại gần hơn; sự tuyệt chủng và ngày tận thế."

"Một thuyết của các thầy tế," Geralt tuyên bố. "Tôi biết về nó. Một giáo sĩ già từng giải thích điều đó cho tôi một lần, ở Rivia. Hai ngày sau cuộc trò chuyện của chúng tôi, lão bị ma chuột xé xác. Chẳng có gì chứng minh là trạng thái cân bằng đã bị đảo lộn."

"Thế giới, ta nhắc lại," Dorregaray thờ ơ liếc nhìn gã, "đang ở trạng thái cân bằng. Trạng thái cân bằng tự nhiên. Loài nào cũng có thiên địch của mình, loài nào cũng là thiên địch của các loài khác. Trong đó bao gồm cả con người. Việc tiêu diệt những kẻ thù tự nhiên của con người - một sự nghiệp anh dành cả đời thực hiện, đồng thời cũng là một quy trình ta bắt đầu có thể thấy rõ - đe dọa sẽ khiến giống nòi trở nên suy thoái."

"Biết gì không, hỡi pháp sư?" Geralt bực bội nói. "Một ngày nào đó, hãy đến gặp một người mẹ có đứa con đã bị tử xà ăn thịt và nói với bà ấy rằng bà ấy phải cảm thấy vui mừng, vì chính nhờ đó mà loài người đã thoát khỏi sự thoái hóa. Thử xem bà ấy sẽ nói gì với ông."

"Một lập luận hay đấy, thuật sĩ," Yennefer nói, tiến đến chỗ họ trên con ngựa đen to lớn của mình. "Và ông, Dorregaray, hãy cứ liệu cái mồm đấy."

"Ta không có thói che giấu quan điểm của mình."

Yennefer đi giữa họ. Gã thuật sĩ nhận thấy rằng tấm lưới buộc tóc vàng đã bị thay thế bằng một chiếc khăn trắng được quấn lại.

"Hãy bắt đầu che giấu chúng càng sớm càng tốt, Dorregaray," nàng nói, "đặc biệt là trước Niedamir và nhóm Đạo Tặc vốn đã nghi ngờ ông định can thiệp vào vụ giết rồng rồi. Chừng nào ông hãy còn chỉ nói suông, họ sẽ coi ông như một kẻ điên vô hại. Tuy nhiên, nếu ông thử giở bất cứ trò gì, họ sẽ bẻ cổ ông trước khi ông kịp thở hắt ra một hơi."

Viên pháp sư nở một nụ cười khinh thường và trịch thượng.

"Và ngoài ra," Yennefer nói tiếp, "khi bày tỏ những quan điểm đó, ông làm hỏng tính trang nghiêm của nghề nghiệp và công việc chúng ta thực hiện."

"Sao lại thế?"

"Ông có thể áp dụng lý thuyết của mình cho đủ mọi loại sinh vật và sâu bộ trên đời, Dorregaray. Nhưng với rồng thì không. Vì rồng là kẻ thù tự nhiên lớn nhất của con người. Và ta không nói đến sự thoái hóa của loài người đâu, mà là sự tồn vong cơ. Để tồn tại, ta phải nghiền nát kẻ thù của mình, kẻ thù nào có thể ngăn cản sự tồn tại đó."

"Rồng không phải kẻ thù của con người," Geralt xen vào. Nàng pháp sư nhìn gã và mỉm cười. Nhưng nụ cười chỉ nằm ở đôi môi.

"Hãy để con người bọn tôi," nàng nói, "phán xét chuyện này. Vai trò của anh không phải là phán xét, thuật sĩ, mà là hoàn thành công việc."

"Như một hình nhân đất sét được định sẵn chỉ sống kiếp nô lệ ấy à?"

"Đó là phép so sánh của anh, không phải của tôi," Yennefer lạnh lùng trả lời. "Nhưng, chà, nghe hợp đấy."

"Yennefer," Dorregaray nói, "thật đáng kinh ngạc là một người phụ nữ với tuổi tác và trình độ học vấn như cô lại phun ra được một mớ vớ vẩn như vậy. Tại sao trong mắt cô, rồng được thăng cấp trở thành kẻ thù hàng đầu của con người? Tại sao không phải những sinh vật nguy hiểm hơn gấp trăm lần khác, những sinh vật có nhiều nạn nhân gấp trăm lần so với rồng? Tại sao lại không phải là kỳ tinh, thằn lằn đuôi chẻ, nhân diện sư, thủy xà hai đầu hay điểu sư? Tại sao lại không phải là chó sói?"

"Ta sẽ cho ông biết tại sao không. Con người chỉ có thể trở nên ưu việt hơn so với các chủng tộc và giống loài khác, chỉ giành được phần thắng trong cuộc giao tranh hòng đoạt lấy ngôi vị xứng đáng trong tự nhiên cũng như không gian sống khi chủ nghĩa du mục, lang thang từ nơi này sang nơi khác để tìm kiếm nguồn thức ăn theo đúng lịch của tự nhiên, cuối cùng cũng được loại bỏ. Nếu không, ta sẽ không thể đạt được nhịp sinh sản thích hợp, vì trẻ con loài người có giai đoạn phụ thuộc quá lâu. Chỉ một người phụ nữ được an toàn và yên ổn sau những bức tường thành của thị trấn hoặc trong một đồn lũy mới có thể sinh con theo nhịp chuẩn, tức mỗi năm một lần. Mắn đẻ, Dorregaray ạ, chính là sự phát triển, là điều kiện để tồn tại và thống trị. Vầ bây giờ sang đến lũ rồng. Chỉ một con rồng chứ không loài quát vật nào khác mới đủ sức đe dọa một thị trấn hoặc đồn lũy. Nếu bọn rồng không bị xóa sổ, thiên hạ sẽ phân tán ra - để đảm bảo sự an toàn cho riêng bản thân - thay vì túm tụm vào với nhau, bởi lẽ lửa rồng trong một khu dân cư đông đúc là cả một con ác mộng, là đồng nghĩa với hàng trăm nạn nhân và sự hủy diệt khủng khiếp. Đó là lý do tại sao loài rồng phải bị xóa sổ hoàn toàn, Dorregaray ạ."

Dorregaray nhìn nàng với một nụ cười kỳ lạ trên mặt.

"Cô có biết không, Yennefer, ta không muốn phải chứng kiến cái ngày ý tưởng về sự thống trị của con người mà cô đưa ra trở thành hiện thực, khi những kẻ như cô nắm giữ ngôi vị đúng chuẩn trong tự nhiên của mình. May mắn thay, ngày đó sẽ không bao giờ đến. Vì các cô sẽ đầu độc hoặc tàn sát lẫn nhau, chết do thương hàn và sốt phát ban; bởi vì chính rác rưởi và chấy rận, chứ không phải rồng, mới là thứ đe dọa những thành phố lộng lẫy của cô, nơi phụ nữ được sinh con mỗi năm một lần, nhưng cũng là nơi cứ mười đứa bé sơ sinh thì chỉ có một đứa sống được hơn mười ngày. Phải, Yennefer, mắn đẻ, mắn đẻ và một lần nữa mắn đẻ. Vậy thì hãy bắt đầu sinh con đi, hởi quý cô thân mến; đó là công việc tự nhiên nhất đối với cô. Nó sẽ khiến cô bận bịu không thể lãng phí thời gian vô ích để mơ về những điều viển vông như hiện tại. Tạm biệt nhé."

Viên pháp sư thúc ngựa, phóng lên đầu đoàn. Sau khi liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt, nhăn nhó đầy giận dữ của Yennefer, Geralt bắt đầu cảm thấy thương hại trước cho y. Gã biết vấn đề nằm ở đâu. Yennefer, giống như hầu hết các pháp sư, bị vô sinh. Nhưng không giống như hầu hết các pháp sư, nàng lấy làm buồn bã vì điều ấy và thực sự nổi giận mỗi khi có ai đề cập đến. Chắc chắn Dorregaray biết điều đó. Nhưng có lẽ y không biết nàng là kiểu người thù dai đến nhường nào.

"Lão không yên nổi cái thân đâu," nàng rít lên. "Ồ, được. Cẩn thận đấy nhé, Geralt. Đừng nghĩ rằng anh sẽ được tôi bảo vệ nếu không biết khôn đúng lúc."

"Chớ lo," gã mỉm cười. "Bọn ta - và ý ta là cánh thuật sĩ và hình nhân đất sét sống kiếp nô lệ - luôn hành xử một cách khôn ngoan. Vì phạm vi hoạt động của bọn ta có những ranh giới rất rõ ràng và cụ thể."

"Ái chà, thật bất ngờ đấy," Yennefer nói, nhìn gã, mặt mày vẫn tím tái. "Anh hờn giận như một ả điếm vừa bị bóc mẽ chuyện mất trinh vậy. Anh là một thuật sĩ, anh không thể thay đổi được điều đó đâu. Cái nghề của anh..."

"Bàn về nghề ngỗng thế là đủ rồi đấy, Yen, bởi vì nó đã bắt đầu khiến ta cảm thấy lộn mửa."

"Tôi đã dặn anh đừng gọi tôi như vậy rồi cơ mà. Và tôi càng chẳng quan tâm chuyện anh thấy muốn lộn mửa. Cũng như bất kỳ kiểu phản ứng nào khác trong cái phạm vi phản ứng eo hẹp của cánh thuật sĩ nhà các anh."

"Gì thì gì, nếu không muốn phải mục sở thị một vài phản ứng trong số đó, nàng nên ngừng xổ ra cho ta nghe những câu chuyện về các sứ mệnh cao cả và cuộc chiến giữa thiện và ác. Còn về loài rồng; những kẻ thù đáng sợ của bộ tộc loài người. Ta biết thừa."

"Ồ, thật thế à?" Nàng pháp sư nheo mắt lại. "Và anh biết thừa những gì, hỡi thuật sĩ?"

"Chỉ là," Geralt nói, phớt lờ sự rung động cảnh báo đột ngột xuất hiện của miếng mề đay quanh cổ, "nếu lũ rồng không có kho báu, sẽ chẳng ma nào buồn quan tâm đến chúng; cánh pháp sư lại càng không. Thật thú vị là cứ mỗi khi có con rồng nào bị săn đuổi, một pháp sư có quan hệ mật thiết với Bang hội Thợ Kim hoàn luôn lảng vảng ở gần. Hệt như nàng vậy. Và sau này, mặc dù đáng lẽ phải có một lô một lốc đá quý tràn ra thị trường, chuyện đó lại chẳng bao giờ xảy ra và giá của chúng không hề bị tụt giảm. Thế nên đừng đem ba cái chuyện nghề nghiệp và cuộc chiến bảo vệ sự tồn vong của giống nòi ra nói với ta. Ta thừa hiểu nàng là người thế nào, đã quen biết nàng quá lâu rồi."

"Quá lâu," nàng lặp lại, chế nhạo đầy ác ý. "Không may là vậy. Nhưng đừng nghĩ rằng anh biết rõ tôi, đồ khốn nạn ạ. Khốn kiếp, tôi mới ngu ngốc làm sao... Ôi, cút đi cho khuất mắt! Trông cái bản mặt anh mà tôi chịu không nổi!"

Nàng hét lớn, giật dây cương và hùng hục phi nước đại về phía trước. Gã thuật sĩ ghì ngựa và cho đoàn xe của đám người lùn la hét, chửi rủa và huýt sáo bằng các ống xương, vượt qua. Đi cùng bọn họ là Dandelion, nằm dài trên một bao yến mạch, gảy cây đàn luýt của mình.

"Này!" Yarpen Zigrin gầm lên từ ghế lái, chỉ tay vào Yennefer. "Có thứ gì đen đen trên đường kia! Không biết đó là gì nhỉ? Trông cứ như một con ngựa ấy!"

"Hẳn thế rồi!" Dandelion hét lên, đẩy chiếc mũ bê rê màu mận ra sau. "Đó đích thị một con ngựa! Đang cưỡi một con ngựa thiến! Thật đáng kinh ngạc!"

Râu đám đàn em của Yarpen rung lên theo tràng cười. Yennefer giả vờ như không nghe thấy.

Geralt lại ghì cương ngựa và để những cung thủ của Niedamir đi qua. Borch đang đi chậm cách họ một khoảng, còn mấy cô gái Zerrikania đoạn hậu ngay phía sau hắn. Geralt đợi họ đuổi kịp và cho ngựa của mình đi song hành với ngựa của Borch. Họ tiến bước trong im lặng.

"Thuật sĩ này," Ba Con Quạ bỗng dưng nói, "ta muốn hỏi anh một câu."

"Hỏi đi."

"Tại sao anh không quay lại?"

Gã thuật sĩ im lặng nhìn ông ta trong giây lát.

"Ông có thực sự muốn biết không?"

"Vâng, ta muốn," Ba Con Quạ nói, quay mặt về phía Geralt.

"Tôi đi cùng họ vì tôi là một hình nhân đất sét sống kiếp nô lệ. Bởi vì tôi là một cọng xơ gai bị gió thổi dọc đường cái. Nói cho tôi biết xem, tôi nên đi đâu nào? Và vì mục đích gì nữa? Ít nhất ở đây còn có một số người tôi nói chuyện được. Những người sẽ không ngưng ngang cuộc trò chuyện khi tôi đến gần. Những người sẽ nói thẳng vào mặt tôi, kể cả khi họ không thích tôi đi chăng nữa, chứ không phải đứng đằng sau một hàng rào mà ném đá. Tôi đi cùng họ cũng vì chính cái lý do đã khiến tôi cùng ông đến quán trọ của dân lái bè. Bởi vì đối với tôi, mọi thứ đều như nhau. Tôi không có mục tiêu để hướng tới. Tôi không có một đích đến nào cuối con đường."

Ba Con Quạ hắng giọng.

"Cuối mọi con đường đều có một đích đến. Mỗi người đều có một cái đích như vậy. Kể cả anh, mặc dù anh muốn nghĩ rằng mình khác biệt kiểu nào đó."

"Bây giờ tôi sẽ hỏi ông một câu."

"Hỏi đi."

"Ông có đích đến ở cuối con đường không?"

"Ta có."

"Ông may mắn thật."

"Không liên quan đến may mắn đâu, Geralt. Quan trọng là anh tin tưởng vào điều gì và anh phục vụ thứ gì. Không ai biêt điều đó rõ hơn... hơn một thuật sĩ."

"Ngày hôm nay tôi cứ phải nghe đi nghe lại về các mục đích," Geralt thở dài. "Mục đích của Niedamir là chiếm Malleore. Sứ mệnh của Eyck xứ Denesle là bảo vệ thiên hạ khỏi loài rồng. Dorregaray cảm thấy mình có nghĩa vụ thực hiện một điều trái ngược hoàn toàn. Yennefer, do từng gánh chịu một số thay đổi nhất định về thể xác, không thể thực hiện được mong muốn của mình và đang lưỡng lự vô cùng. Khốn kiếp, chỉ có nhóm Đạo Tặc và băng đảng người lùn là không cảm thấy có nghĩa vụ gì, chỉ đơn thuần muốn vơ vét cho đầy túi. Biết đâu chính thế mà tôi mới bị họ thu hút đến vậy?"

"Anh không bị họ thu hút đâu, Geralt xứ Rivia. Ta không mù cũng chẳng điếc. Anh lấy cái bọc tiền kia ra không phải vì nghe thấy tên họ. Nhưng ta phỏng đoán rằng..."

"Không cần phải phỏng đoán đâu," gã thuật sĩ nói, không chút tức giận.

"Ta xin lỗi."

"Không cần phải xin lỗi đâu."

Họ ghì ngựa vừa kịp lúc để không đâm sầm vào hàng cung thủ đến từ Caingorn vừa đột ngột bị bắt dừng lại.

"Đã có chuyện gì xảy ra thế?" Geralt nhốm lên trên bàn đạp. "Tại sao chúng ta lại dừng chân?"

"Ta không biết." Borch quay đầu. Véa nhanh chóng thốt ra vài từ, mặt mày nhăn nhó một cách kỳ lạ.

"'Tôi sẽ phóng lên phía trước," thuật sĩ nói, "để xem chuyện gì đang xảy ra."

"Ở yên đây đi."

"Tại sao thế?"

Ba Con Quạ im lặng một lúc, mắt dán chặt xuống đất.

"Tại sao thế?" Geralt lặp lại.

"Đi đi," Borch nói. "Có lẽ làm vậy sẽ tốt hơn."

"Cái gì sẽ tốt hơn cơ?"

"Cứ đi đi."

Cây cầu nối liền hai mép của vực sâu trông có vẻ chắc chắn. Nó được dựng từ những tấm gỗ thông dày và nâng đỡ bởi một trụ đỡ tứ giác, nơi dòng nước gầm rú vỗ vào, tạo nên những dải bọt dài.

"Này, Cây Sậy!" Boholt, bấy giờ đang đánh xe, hét lên. Tại sao anh lại dừng thế?"

"Tôi không biết cây cầu có trụ được không."

"Tại sao chúng ta lại đi đường này?" Gyllenstiern phóng ngựa đến hỏi. "Ta không thích cho xe đi qua cầu. Này, thợ giày! Tại sao ngươi lại dẫn bọn ta đi lối này chứ không phải theo lối mòn? Con đường mòn tiếp tục dẫn về phía tây mà, phải không?"

Kẻ đầu độc oai hùng của Barefield tiến đến, cởi bỏ chiếc mũ da cừu. Hắn trông thật lố bịch, vận chật căng bên ngoài chiếc áo khoác chăn cừu là một bộ giáp bán thân kiểu cổ, có lẽ đã được rèn ra từ thời vua Sambuk.

"Đường này ngắn hơn, thưa bệ hạ," hắn nói, không phải với viên đại pháp quan, mà trực tiếp với Niedamir bấy giờ vẫn mang gương mặt lộ rõ vẻ chán nản tột độ.

"Sao lại như vậy?" Gyllenstiern cau mày hỏi. Niedamir thậm chí còn không buồn ban cho tay thợ giày một ánh liếc chăm chú hơn.

"Chúng," Sheepbagger nói, chỉ vào ba đỉnh núi lởm chởm cao chót vót nhìn xuống khu vực xung quanh, "là Chiava, Đại Cắt và Nanh Điềm. Con đường mòn dẫn đến khu tàn tích của thành trì cũ và đi vòng quanh Chiava từ phía bắc, bên kia nguồn sông. Nhưng chúng ta có thể rút ngắn chặng đường bằng cách đi qua cây cầu. Chúng ta sẽ băng qua hẻm núi và đến vùng đồng bằng giữa hai ngọn núi. Và nếu không thấy bóng dáng con rồng ở đó, chúng ta sẽ tiếp tục đi về phía đông, chúng ta sẽ lùng sục trong các khe núi. Và nếu đi xa hơn nữa về phía đông thì sẽ bắt gặp những đồng cỏ bằng phẳng, nơi có một con đường dẫn thẳng đến Caingorn, hướng tới lãnh thổ của ngài."

"Và ngươi móc đâu ra những thông tin như vậy về mấy ngọn núi này thế, Sheepbagger?" Boholt hỏi. "Trong cái khuôn giày của ngươi?"

"Không, thưa ngài. Hồi còn nhỏ tôi chăn cừu ở đây."

"Và cây cầu đó sẽ không sụp chứ?" Boholt đứng trên ghế lái, nhìn xuống dòng sông đang sùng sục sủi bọt. "Từ đây xuống dưới hẳn phải tận bốn mươi sải."

"Nó sẽ trụ được, thưa ngài."

"Mà đằng nào thì cây cầu làm gì ở giữa chốn khỉ ho cò gáy này thế?"

"Cây cầu đó," Sheepbagger nói, "được xây dựng bởi quỷ khổng lổ từ thời xưa, và bất cứ ai qua đây đều phải trả cho chúng một khoản đáng kể. Nhưng vì dân tình hiếm khi đi lối này nên lũ quỷ khổng lồ rơi vào cảnh khố rách áo ôm. Nhưng cây cầu vẫn còn đó."

"Ta lặp lại," Gyllenstiern nghiêm nghị nói. "Chúng ta có xe ngựa chất đầy dây dợ và lương thực, và chúng ta có thể bị mắc kẹt giữa chốn hoang vu. Không phải bám theo con đường mòn sẽ tốt hơn ư?"

"Chúng ta có thể đi theo lối mòn," tay thợ giày nhún vai, "nhưng đường đó sẽ lâu hơn. Và nhà vua đã nói rằng người sẵn sàng trả bất kỳ cọng giá nào để tìm được con rồng đó thật sớm."

"Cái giá," viên đại pháp quan sửa lời hắn.

"Nếu ngài thích, thì cái giá vậy," Sheepbagger đồng ý. "Nhưng đi qua cầu vẫn nhanh hơn."

"Được rồi, đi thôi, Sheepbagger," Boholt quyết định. "Ngươi và người của ngươi dẫn đầu đi. Bọn ta có phong tục nhường người dũng cảm nhất băng qua trước."

"Mỗi lượt không được quá một xe," Gyllenstiern cảnh báo.

"Rồi," Boholt quất ngựa và cổ xe lọc cọc lăn lên các thanh gỗ của cây cầu. "Đi theo bọn tôi nào, Cây Sậy! Hãy đảm bảo bánh xe lăn được trơn tru!"

Geralt ghì ngựa lại, bị chặn đường bởi đội cung thủ của Niedamir trong bộ áo thụng tím và vàng, chen chúc trên phần đầu cầu đá.

Con ngựa của gã thuật sĩ khịt mũi.

Nền đất rung lên. Những ngọn núi run rẩy, rìa mép lởm chởm của vách đá bên cạnh họ nhòe đi trên nền trời và chính vách đá đột nhiên phát ra tiếng ầm ầm trầm nhưng nghe thấy được.

"Coi chừng!" Boholt hét lên, bây giờ đã sang đến phía bên kia cầu. "Coi chừng phía kia!"

Những viên đá nhỏ đầu tiên rơi lộp đà lộp độp xuống vách đá thỉnh thoảng lại rung lên bần bật. Geralt chứng kiến một phần con đường cả đoàn bám theo nãy giờ nhanh chóng toác thành một khe nứt đen toang hoác, rụng ra và bổ nhào xuống vực với một tiếng huyên náo rền vang như sấm.

"Lên ngựa!" Gyllenstiern hét lên. "Bệ hạ! Sang bên kia!"

Niedamir vùi đầu vào bờm ngựa, lao lên cầu và Gyllenstiern cùng một số cung thủ cắm đầu phóng theo. Phía sau họ, cỗ xe ngự với lá cờ điểu sư phấp phới lọc xọc leo lên những tấm gỗ cót két.

"Một vụ lở đất! Tránh ra đi!" Yarpen Zigrin rống lên từ phía sau, vụt mông lũ ngựa, phóng vèo qua toa xe thứ hai của Niedamir và chen chúc với đội cung thủ. "Tránh ra, thuật sĩ! Tránh ra!"

Eyck xứ Denesle căng cứng và thẳng đơ người, phi nước đại bên cạnh cỗ xe của đám người lùn. Nếu không nhờ khuôn mặt tái nhợt như xác chết và cái miệng méo xẹo trong một biểu cảm nhăn nhó run rẩy của anh ta, có khi người ta còn ngỡ tưởng vị hiệp sĩ giang hồ chẳng hề nhận thấy mớ sỏi đá đang rơi xuống lối mòn. Xa hơn phía sau, một thành viên nhóm cung thủ la hét dữ dội và lũ ngựa hí lên.

Geralt giật mạnh dây cương và thúc ngựa vì ngay trước mặt gã, nền đất sục sôi bởi những khối đá trút xuống như thác đổ. Cỗ xe của đám người lùn rào rạo lăn bánh qua đống đá. Khi ra đến ngay trước cây cầu, nó nẩy bật lên và đập xuống, một bên thành xe nứt toác và một trục bánh bị gãy. Một bánh xe văng ra ngoài lan can và rơi tòm vào trong lớp bọt.

Bị những mảnh đá sắc nhọn cứa vào, con ngựa của gã thuật sĩ lồng lên. Geralt cố gắng xuống ngựa, nhưng khóa giày bị ngoắc vào bàn đạp nên gã ngã sang bên xuống lối mòn. Con ngựa của gã hí lên và lao tới trước, thẳng về phía cây cầu đang, đong đưa trên khe vực. Đám người lùn phóng qua cầu, vừa la hét vừa chửi bới.

"Nhanh lên, Geralt!" Dandelion la, cong giò chạy phía sau gã và ngoái lại nhìn.

"Nhảy lên đi, thuật sĩ!" Dorregaray gọi, ngọ nguậy trên yên, vật lộn tìm cách khống chế con ngựa đang phát hoảng của mình.

Xa hơn nữa, phía sau họ, toàn bộ con đường chìm trong một đám mây bụi bốc lên mù trời từ đống đá đang đập nát các toa xe của Niedamir. Gã thuật sĩ túm lấy đai túi yên ngựa của viên pháp sư. Gã nghe thấy một tiếng rú.

Yennefer đã ngã xuống cùng với con ngựa của mình, nàng lăn sang một bên, tránh xa bộ vó đang quẫy đạp dữ dội và nằm bẹp xuống đất, lấy tay che đầu. Gã thuật sĩ buông yên, chạy về phía nàng, nhào vào trong trận bão đá và nhảy qua kẽ nứt đang tẽ rộng dưới chân gã. Yennefer bị túm tay giật mạnh, quỳ gối dậy. Mắt nàng mở to và dòng máu chảy ra từ vầng trán trầy xước bấy giờ đã xuống đến tai nàng.

"Đứng dậy đi, Yen!"

"Geralt! Coi chừng!"

Một khối đá dẹp khổng lồ cạ rào rạo, rầm rầm vào bề mặt vách đá, trượt xuống và bổ thẳng về phía họ. Geralt thụp xuống, lấy thân che chắn cho nàng pháp sư. Đúng lúc đó, khối đá nổ tung, vỡ nát thành cả tỉ mảnh, trút xuống đầu họ như mưa, châm chích đau như ong bắp cày.

"Mau!" Dorregaray hét. Y múa tít cây đũa phép từ bên trên con ngựa đang hùng hục phi, bắn nát thêm nhiều tảng đá đang trút xuống từ vách đá thành cát bụi. "Tới cây cầu đi, thuật sĩ!"

Yennefer phẩy tay, quặp ngón lại và hét lên điều gì đó không thể hiểu nổi. Khi những tảng đá tiếp xúc với khối bán cầu màu xanh lam vừa đột nhiên hình thành trên đầu họ, chúng bốc hơi như những giọt nước rơi trúng kim loại nóng đỏ.

"Tới cây cầu, Geralt!" nàng pháp sư hét lên. "Bám sát tôi!" Họ chạy theo Dorregaray và mấy cung thủ đang cắm đầu cắm cổ chạy. Cây cầu rung chuyển và kêu cót két, những tấm gỗ oằn mình vặn vẹo theo đủ hướng, hất họ văng hết lan can bên này đến lan can bên kia.

"Mau!"

Cây cầu đột nhiên sụt xuống với một tiếng rắc chát tai, ồn ã và nửa phần cầu họ vừa chạy qua gãy rời, bổ nhào xuống vực, cuốn theo cỗ xe của đám người lùn, khiến nó vỡ tan tành trên mớ răng đá lởm chởm trong tiếng hí điên cuồng của lũ ngựa. Phần họ hiện đang đứng hãy còn nguyên vẹn, nhưng Geralt chợt nhận ra họ đang chạy ngược lên một con dốc càng lúc càng thêm nghiêng với tốc độ chóng mặt. Yennefer hồng hộc chửi rủa.

"Nằm xuống, Yen! Bám chặt vào!"

Phần còn lại của cây cầu nghiến kèn kẹt, rạn nứt và võng xuống thành dốc. Họ rơi theo nó, thọc ngón tay vào khe hở giữa các tấm gỗ. Yennefer không thể giữ được. Nàng ré lên như một bé gái và tuột đi. Geralt treo mình bằng một tay, rút ra một con dao găm, găm phập lưỡi dao vào giữa những tấm gỗ và nắm lấy chuôi bằng cả hai tay. Khớp khuỷu tay của gã nghiến cọt kẹt trong khi gã bị Yennefer kéo xuống, treo lơ lửng nhờ bám vào sợi đai và bao kiếm đeo trên lưng gã. Cây cầu lại phát ra một tiếng răng rắc và nghiêng thêm nữa, gần như dựng đứng.

"Yen," gã thuật sĩ phì phò. "Làm gì đi... Yểm một câu thần chú chết tiệt nào đó đi!"

"Tôi làm thế nào được?" gã nghe thấy một tiếng gầm gừ tức tối, nghèn nghẹt. "Tôi đang phải bám!"

"Buông một tay ra!"

"Tôi không thể..."

"Ê!" Dandelion hét lên từ trên cao. "Hai người có bám được không? Ê!"

Geralt không buồn đáp.

"Quăng dây xuống!" Dandelion rống lên. "Khốn kiếp, nhanh cái chân lên!"

Nhóm Đạo Tặc, đám người lùn và Gyllenstiern xuất hiện bên cạnh anh thi sĩ hát rong. Geralt nghe thấy giọng nói trầm trầm của Boholt.

"Chờ đã, ca sĩ. Chẳng bao lâu nữa ả sẽ rơi xuống. Sau đó, chúng ta sẽ kéo thuật sĩ lên."

Yennefer rít lên như một con rắn lục, quằn quại và lơ lửng sau lưng Geralt. Sợi đai của gã lẹm vào ngực gã đầy đau đớn.

"Yen? Nàng có thể tìm được một mấu đứng không? Sử dụng chân của nàng ấy? Nàng có làm được gì với đôi chân của mình không?"

"Có," nàng rên rỉ. "Đu đưa chúng lung tung."

Geralt nhìn xuống dòng sông đang sục sôi và cuộn xoáy giữa những tảng đá sắc nhọn, va đập vào chúng là mấy miếng gỗ của cây cầu, một con ngựa và một thi thể mặc bộ đồ sáng màu của Caingorn. Dưới những tảng đá, trong xoáy nước màu ngọc lục bảo trong suốt, gã nhìn thấy thân hình thon nhọn của những con cá hồi lớn, uể oải di chuyển trong dòng nước.

"Nàng có thể giữ được không, Yen?"

"Chỉ suýt soát... vâng..."

"Tự kéo mình lên đi. Nàng phải tìm được một chỗ đặt chân..."

"Tôi... không thể..."

"Quăng dây xuống!" Dandelion hét lên. "Các anh bị điên hết cả rồi à? Cả hai người bọn họ sẽ ngã mất!"

"Điều đó kể ra cũng đâu đến nỗi nào nhỉ?" Gyllenstiern hỏi, không thấy bóng dáng y đâu.

Cây cầu kêu cót két và võng xuống nhiều hơn. Những ngón tay đang nắm chặt chuôi dao của Geralt bắt đầu tê dại.

"Yen..."

"Im đi... và đừng vặn vẹo lung tung nữa..."

"Yen?"

"Đừng gọi tôi bằng cái tên ấy..."

"Nàng có bám được không?"

"Không," nàng lạnh lùng nói. Nàng không còn vùng vẫy nữa, mà chỉ đơn thuần treo người trên lưng gã; một khối nặng trơ, vô hồn.

"Yen?"

"Câm miệng."

"Yen. Tha thứ cho ta nhé."

"Không. Không bao giờ."

Một cái gì đó len lỏi luồn xuống trên những tấm gỗ. Nhanh chóng. Giống như một con rắn. Một sợi dây, tỏa ra một quầng ánh sáng lạnh lẽo, xoắn xít và cuộn lại, như thể vật sống, mò mẫm và tìm thấy cổ Geralt với đầu mút di động của mình, luồn vào dưới nách gã và tự đan thành một nút thắt lỏng. Nàng pháp sư bên dưới gã rên rỉ, hớp hơi. Gã đinh ninh nàng sắp sửa bật khóc. Gã đã nhầm.

"Cẩn thận nhé!" Dandelion hét lên từ trên cao. "Bọn tôi đang kéo hai người lên! Gar! Kennet! Kéo họ lên! Hai ba!"

Một lực kéo. Sợi dây thít chặt vào người căng lên đầy đau đớn. Yennefer thở hắt ra. Họ nhanh chóng được kéo lên trên, bụng cạ vào những tấm gỗ thô.

Ở trên đỉnh, Yennefer là người đầu tiên đứng dậy.

VII

"Chúng ta chỉ cứu được đúng một toa xe từ toàn bộ đoàn lữ hành, thưa bệ hạ," Gyllenstiern nói, "không tính cỗ xe của nhóm Đạo Tặc. Đoàn quân chỉ còn bảy cung thủ. Căn cứ vào những gì quan sát được qua khoảng không, phía bên kia vực không còn con đường nào nữa, chỉ có sỏi đá lổn nhổn và một vách núi nhẵn trơn. Chúng ta không biết liệu trong số những người còn ở lại khi cây cầu sập, có ai còn sống hay không."

Niedamir không trả lời. Eyck xứ Denesle vươn thẳng người, đứng trước mặt nhà vua, nhìn chằm chằm vào ngài với đôi mắt sáng quắc, hừng hực.

"Cơn giận dữ của thần linh đang đeo đuổi chúng ta," anh ta nói, giơ tay lên. "Bẩm vua Niedamir, chúng ta đã phạm tội. Đây là một cuộc viễn chinh thiêng liêng, một cuộc viễn chinh chống lại cái ác. Vì con rồng là ác, vâng, mỗi con rồng đều là hiện thân của ác. Thần không ngó lơ khi bắt gặp cái ác, thần nghiền nát nó dưới chân mình... Hủy diệt nó. Thể theo đúng yêu cầu của các vị thần và Thánh Kinh."

"Hắn đang lải nhải cái gì vậy?" Boholt cau mày hỏi.

"Tôi chịu," Geralt nói, chỉnh lại bộ yên cho con ngựa của mình. "Tôi chẳng hiểu đến nửa chữ."

"Im hộ cái," Dandelion nói. "Tôi đang cố ghi nhớ, có lẽ nếu ghép vần được thì tôi sẽ dùng được nó đấy."

"Thánh Kinh nói," Eyck nói, giờ đã lớn giọng hét vang, "rằng con mãng xà, con rồng tởm lợm với bảy đầu và mười sừng, sẽ bay ra từ địa ngục! Cưỡi trên lưng nó sẽ là một người đàn bà mặc đồ tím pha đỏ tươi, trên tay cầm một chiếc cốc vàng, và trán ả sẽ hằn in dấu hiệu của mọi sự trụy lạc tột bậc trên đời!"

"Tôi biết ả!" Dandelion vui mừng nói. "Đó là Cilia, vợ của ủy viên xứ Sommerhalder!"

"Im lặng đi, thưa nhà thơ," Gyllenstiern nói. "Và ngươi, hỡi hiệp sĩ từ Denesle, cảm phiền ngươi hãy nói một cách dễ hiểu hơn."

"Hỡi bệ hạ, khi chống lại cái ác," Eyck kêu gọi, "ta nên hành động với một trái tim và lương tâm trong sáng, trong tư thế ngẩng cao đầu! Nhưng chúng ta thấy những ai ở đây nào? Lũ người lùn, những kẻ ngoại giáo, được sinh ra trong bóng tối và cúi đầu trước các thế lực hắc ám! Bọn pháp sư báng bổ, tiếm đoạt các luật lệ, sức mạnh và đặc quyền linh thiêng! Một thuật sĩ, kẻ biến thái ghê tởm, một tạo vật phi tự nhiên đáng nguyền rủa. Có gì đáng ngạc nhiên không khi một đòn trừng phạt đã giáng xuống đầu chúng ta? Hỡi vua Niedamir! Chúng ta đã chạm đến giới hạn của những gì khả dĩ! Lòng khoan dung của thánh thần đang bị thách thức nghiêm trọng. Bẩm bệ hạ, thần kêu gọi người hãy thanh trừng đám bẩn thỉu khỏi hàng ngũ của chúng ta, trước khi..."

"Chẳng có lấy một lời về tôi," Dandelion rầu rĩ chêm vào. "Không đề cập gì đến các nhà thơ hết. Mặc dù tôi đã cố gắng lắm rồi."

Geralt mỉm cười trước Yarpen Zigrin bấy giờ đang từ tốn vuốt lưỡi chiếc rìu chiến giắt trong thắt lưng mình. Gã người lùn thích thú cười toe toét. Yennefer quay đi một cách đầy phô trương, giả vờ rằng chiếc váy bị rách tới hông của nàng còn khiến nàng đau khổ hơn những lời lẽ của Eyck.

"Ta nghĩ anh hơi phóng đại một chút rồi, thưa anh Eyck," Dorregaray gay gắt nói, "mặc dù hẳn là vì những lý do cao cả. Đối với ta, việc bày tỏ quan điểm về cánh pháp sư, người lùn và thuật sĩ của anh thật không cần thiết chút nào. Mặc dù, ta tin, tất cả chúng ta đã nghe quá nhàm những ý kiến như vậy, nó vẫn chẳng lịch sự hay hào hiệp gì cả, thưa ngài Eyck. Và đây quả thực là một điều khó hiểu tột cùng, sau khi chính anh, chứ không phải ai khác, đã chạy đi lấy một sợi dây ma thuật của tiên nhân để cứu một thuật sĩ và một pháp sư đang trong vòng nguy hiểm. Căn cứ vào những gì anh nói, ta kết luận rằng đáng lẽ ra anh phải cầu trời khấn Phật cho họ rơi xuống mới đúng."

"Khốn kiếp," Geralt thì thầm với Dandelion. "Hắn ném cho bọn tôi sợi dây đó ư? Eyck? Không phải Dorregaray sao?"

"Không," anh nhà thơ lẩm bẩm. "Đúng là Eyck đấy."

Geralt lắc đầu không tin nổi. Yennefer khẽ chửi thề và đứng thẳng người lên.

"Anh Eyck," nàng nói với một nụ cười mà bất kỳ ai khác ngoài Geralt có thể sẽ coi là dễ chịu và thân thiện. "Tại sao lại như vậy? Ta là kẻ báng bổ, ấy nhưng anh lại cứu mạng ta?"

"Cô là một phụ nữ, thưa quý nương Yennefer," vị hiệp sĩ cúi đầu cứng nhắc. "Và dung mạo duyên dáng và trung thực của cô cho phép tôi tin rằng một ngày nào đó cô sẽ từ bỏ trò ma thuật đáng nguyền rủa này."

Boholt khịt mũi.

"Xin cảm ơn anh, thưa hiệp sĩ," Yennefer nói cụt ngủn, "và thuật sĩ Geralt cũng cảm ơn anh. Cảm ơn anh ta đi, Geralt."

"Ta thà chết còn hơn," gã thuật sĩ thở dài, thẳng thắn bộc bạch. "Chính xác thì ta nên cảm ơn anh ta vì điều gì? Ta là một kẻ biến thái ghê tởm, và khuôn mặt kém duyên dáng của ta không báo hiệu chút hy vọng cải thiện nào cả. Anh Eyck chỉ tình cờ lôi ta ra khỏi vực thôi, đơn thuần vì ta khi đó đang được nàng khuê nữ duyên dáng ôm chặt lấy. Nếu ta bị treo lơ lửng ở đó một mình, Eyck sẽ chẳng buồn động đến một ngón tay. Tôi không nhầm đâu nhỉ, thưa hiệp sĩ?"

"Anh đã nhầm rồi, thưa anh Geralt," vị hiệp sĩ giang hồ điềm đạm đáp. "Tôi không bao giờ từ chối bất kỳ ai cần sự giúp đỡ hết. Ngay cả một thuật sĩ."

"Cảm ơn anh ta đi, Geralt. Và xin lỗi nữa," nàng pháp sư gay gắt nói, "nếu không thì anh sẽ xác nhận rằng, ít nhất là về bản thân anh, Eyck đã nói đúng. Anh không thể chung sống với nguời khác. Bởi vì anh khác biệt. Việc anh tham gia vào cuộc viễn chinh này là một sai lâm. Một mục đích phi lý đã đưa anh đến đây. Vậy nên rời đoàn sẽ là hành động hợp lý. Tôi nghĩ bây giờ anh đã hiểu điều đó rồi. Còn nếu không, đã đến lúc anh hiểu ra rồi đấy."

"Cô đang nói về mục đích gì vậy?" Gyllenstiern cắt ngang. Nàng pháp sư nhìn lão, nhưng không trả lời. Dandelion và Yarpen Zigrin mỉm cười đầy ẩn ý với nhau, nhưng theo một kiểu để nàng pháp sư không nhận ra.

Gã thuật sĩ nhìn vào mắt Yennefer. Chúng lạnh băng.

"Tôi xin lỗi và cảm ơn anh, hỡi hiệp sĩ xứ Denesle," gã cúi đầu. "Tôi xin cảm ơn mọi người có mặt ở đây. Vì cuộc giải cứu vừa nhanh chóng, vừa tức thời. Trong lúc treo mình ở đó, tôi đã nghe thấy tất cả các anh đều hăm hở muốn giúp như thế nào. Tôi xin được tất cả những người có mặt ở đây tha thứ. Ngoại trừ Yennefer cao quý, người mà tôi cảm ơn, nhưng không xin xỏ gì cả. Tạm biệt nhé. Phường cặn bã sẽ tự nguyện rời đoàn. Bởi vì phường cặn bã này đã phát ngấy các anh rồi. Tạm biệt nhé, Dandelion."

"Này, Geralt," Boholt gọi, "đừng hờn giận như một thiếu nữ thế, đừng chuyện bé xé ra to. Kệ bà cái..."

"Coi chừng mọi người ơơơơi!"

Sheepbagger và mấy thành viên thuộc lực lượng lính gác Barefield, những người đã được cử đi trước để thám thính, đang chạy về từ phần miệng hẹp của hẻm núi.

"Cái gì thế? Tại sao hắn lại rống lên như vậy?" Gar ngẩng đầu lên.

"Bớ bà con... Thưa... bệ hạ..." tay thợ giày thở hồn hển.

"Nói gì thì nói đi," Gyllenstiern nói, thọc ngón tay cái vào chiếc thắt lưng vàng của mình.

"Một con rồng! Có một con rồng ở đó!"

"Ở đâu?"

"Bên kia hẻm núi... Trên đất bằng... Thưa ngài, nó..."

"Lên ngựa!" Gyllenstiern ra lệnh.

"Gar!" Boholt hét lên, "lên xe! Cây Sậy, lên ngựa và đi theo tôi!"

"Tươi tỉnh lên nào, các anh em!" Yarpen Zigrin gầm lên. "Khốn kiếp, tươi tỉnh lên nào!"

"Này, đợi tôi với!" Dandelion quàng cây đàn luýt qua vai. "Geralt! Đưa tôi đi cùng với!"

"Nhảy lên đi!"

Cuối hẻm núi là một cái gò chất lên từ những tảng đá sáng màu, dần dần thưa ra tạo thành một vòng tròn không đều. Phía sau nó, nền đất thoai thoải dẫn xuống một bãi chăn đầy cỏ và mấp mô trên núi, tứ bề quây kín bởi những vách đá vôi với hàng ngàn những khoảng hở, trông lỗ cha lỗ chỗ. Ba hẻm núi hẹp, miệng của những dòng suối đã cạn khô, dẫn vào bãi cỏ.

Boholt, người đầu tiên phóng đến bờ rào đá, đột nhiên ghì ngựa lại và đứng nhổm lên trên bàn đạp.

"Ôi, chết tiệt," hắn nói. "Ôi, khốn kiếp. Không... không thể nào như vậy được!"

"Gì thế?" Dorregaray cưỡi ngựa đến hỏi. Bên cạnh y là Yennefer, bước xuống khỏi cỗ xe của nhóm Đạo Tặc, tựa ngực vào khối đá, ghé mắt nhìn ra, lùi lại và dụi mắt.

"Gì thế? Có chuyện gì vậy?" Dandelion hét lên, rướn người ra từ sau lưng Geralt. "Sao vậy, Boholt?"

"Con rồng đó... màu vàng."

Cách lối ra lổn nhổn đá của hẻm núi họ vừa phóng qua không quá một trăm bước chân, trên con đường đi đến hẻm núi dẫn về phía bắc, trên một ngọn đồi thấp, thoai thoải, là con vật kia. Nó đang ngồi chễm chệ, ưỡn chiếc cổ thon dài thành một đường cong uyển chuyển, gục cái đầu thuôn thuôn vào bộ ngực ưỡn cong của mình, đuôi quấn quanh cặp chân trước chìa ra.

Con vật cùng thế ngồi của nó mang một nét phong nhã khó tả; chút gì đó như mèo, chút gì đó tương phản với cái gốc gác bò sát hiển hiện của nó. Nhưng cũng vô phương phủ nhận nó là loài bò sát. Bởi lẽ phủ kín trên mình con vật là những miếng vảy sắc nét, loang loáng một quầng sáng vàng rực chói lòa. Bởi lẽ ngồi trên mô đất ấy là một con vật vàng óng; vàng từ đầu bộ vuốt găm xuống đất cho đến chót cái đuôi dài đang rất nhẹ nhàng chuyển động giữa những cây kế mọc trên đồi. Con vật nhìn họ với đôi mắt to vàng, dang đôi cánh vàng rộng như cánh dơi và giữ nguyên tư thế đó, đòi được ngưỡng mộ.

"Một con rồng vàng," Dorregaray thì thầm. "Điều đó là bất khả... Một câu chuyện cổ tích có thực!"

"Làm quái gì có thứ gọi là rồng vàng," Gar nói và nhổ toẹt một bãi. "Tôi biết rõ điều mình đang nói."

"Vậy thì cái gì đang ngồi trên quả đồi kia?" Dandelion nghiêm giọng hỏi.

"Hẳn phải là một mánh khóe gì đó."

"Một ảo ảnh."

"Đó không phải một ảo ảnh," Yennefer nói.

"Đó là một con rồng vàng," Gyllenstiern nói. "Một con rồng vàng thứ thiệt."

"Rồng vàng chỉ tồn tại trong truyện cổ tích thôi!"

"Tất cả mọi người dừng lại đi," Boholt đột nhiên xen vào. "Sồn sồn lên cũng chẳng lợi lộc gì. Bất kỳ đầu đất nào cũng có thể thấy đó là một con rồng vàng. Và nếu nó màu vàng, màu xanh da trời, màu cứt hay sọc ca rô thì có gì khác biệt không, hỡi các vị? Nó cũng chẳng to lắm, chúng ta sẽ giải quyết được nó ngay thôi. Cây Sậy, Gar, dọn sạch sỏi đá trên xe và khiêng đồ nghề ra đi. Nó màu vàng hay không thì có gì khác biệt đâu?"

"Có khác biệt đấy, Boholt," Cây Sậy nói. "Và khác biệt quan trọng lắm. Đó không phải con rồng mà chúng ta theo đuổi. Không phải con đã bị đầu độc bên ngoài Barefield, hiện đang ngồi trên một đống vàng bạc châu báu trong hang. Con kia chỉ ngồi bệt mông ra đấy. Nó mang lại lợi lộc gì cho chúng ta nào?"

"Con rồng đó có màu vàng đấy, Kennet ạ," Yarpen Zigrin gầm gừ. "Anh đã bao giờ trông thấy bất cứ thứ gì giống nó chưa? Anh không hiểu sao? Chúng ta sẽ vớ bẫm từ bộ da của nó còn hơn cả một kho báu bình thường."

"Và không làm đá quý tràn ngập thị trường nữa chứ," Yennefer đế thêm, mỉm cười nanh nọc. "Yarpen nói đúng. Thỏa thuận vẫn còn ràng buộc. Nguyên một món ra trò để chia chác đấy, phải không nào?"

"Này, Boholt?" Gar hét lên từ cỗ xe, nơi hắn đang ồn ã lục lọi giữa mớ dây dợ. "Chúng ta sẽ trang bị cho mình và lũ ngựa những gì? Con bò sát vàng kia có thể phun ra đượ