CÒN HƠN THẾ NỮA (3)
VIII
"Anh Geralt?"
"Vâng, Yurga?"
Người lái buôn gục đầu xuống và không nói gì một hồi, quấn một ngón tay quanh phần dôi ra của chiếc đai mỏng ông ta đang dùng để sửa yên cho gã thuật sĩ. Ông ta cuối cùng cũng đứng thẳng dậy và nhẹ nhàng dùng tay gõ lên lưng người hầu đang đánh xe.
"Lên cưỡi một con ngựa dự phòng đi, Pokvit. Ta sẽ đánh xe. Lên ngồi trên ghế sau lưng tôi đi, thưa anh Geralt. Ngươi còn lảng vảng quanh cái xe làm gì, Pokvit? Đi đi, đi trước đi! Bọn ta muốn nói chuyện ở đây, bọn ta không cần ngươi nhòm ngó đâu!"
Roach, lững thững đằng sau xe, cất tiếng hí, kéo dây buộc, rõ ràng đang ghen tị với con ngựa chạy trên đường cái của Pokvit.
Yurga tặc lưỡi và thúc nhẹ lũ ngựa bằng dây cương.
"Chà," ông ta ngập ngừng nói. "Sự tình là như thế này, thưa anh. Tôi đã hứa với anh... Hồi còn ở trên cây cầu... Tôi đã hứa..."
"Ông không cần phải lo lắng," gã thuật sĩ nhanh chóng ngắt lời. "Nó không cần thiết đâu, Yuga."
"Có chứ," người lái buôn nói cụt lủn. "Tôi đã hứa rồi. Bất cứ thứ gì tôi tìm thấy ở nhà nhưng không hề mong đợi sẽ là của anh."
"Bỏ đi. Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ ông hết. Chúng ta đã hòa nhau."
"Không, thưa anh. Nếu tôi tìm một thứ như vậy ở nhà thì đó sẽ là định mệnh. Vì nếu anh chế nhạo định mệnh, nếu anh lừa dối nó, thì nó sẽ trừng phạt anh rất nghiêm khắc."
Ta biết, gã thuật sĩ thầm nghĩ. Ta biết.
"Nhưng... thưa anh Geralt..."
"Gì vậy, Yurga?"
"Tôi sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì mình không mong đợi ở nhà hết. Không gì cả, và chắc chắn không phải thứ anh đã hy vọng đâu. Thưa thuật sĩ, hãy nghe này: sau đứa út, vợ tôi không thể sinh thêm con nữa và bất kể anh có đang theo đuổi điều gì, sẽ không có một đứa trẻ sơ sinh nào ở nhà hết. Như tôi thấy thì anh không may rồi."
Geralt không trả lời.
Yurga cũng không nói gì. Roach lại khịt mũi và hất đầu.
"Nhưng tôi có hai thằng con trai," Yurga đột nhiên nói nhanh, nhìn về phía trước, về phía con đường. "Hai đứa; khỏe khoắn, mạnh mẽ và thông minh. Ý tôi là, tôi sẽ phải cho chúng học việc ở một nơi nào đó. Một đứa tôi tính sẽ học buôn bán với tôi. Nhưng đứa còn lại..."
Geralt không nói gì.
"Anh thấy sao?" Yurga quay đầu lại và nhìn gã. "Anh đã yêu cầu một lời hứa trên cây cầu. Anh đã nghĩ đến một đứa trẻ để học nghề thuật sĩ với mình, không gì khác hết, phải vậy không? Tại sao đứa trẻ đó lại phải là một thứ không được mong đợi? Biết trước là có nó thì không được hay sao? Tôi có hai đứa, thế nên một đứa trong đó có thể đi làm thuật sĩ. Đó cũng là một nghề như bất kỳ nghề nào khác thôi. Nó chẳng tốt hơn cũng chẳng tệ hơn."
"Ông có chắc chắn," Geralt nhẹ nhàng nói, "là nó không tệ hơn không?"
Yurga nheo mắt.
"Bảo vệ thiên hạ, cứu mạng họ, anh đánh giá việc đấy thế nào; xấu hay tốt? Mười bốn người trên đồi? Anh trên cây cầu đó? Điều anh đã làm? Tốt hay xấu?"
"Tôi không biết," Geralt khó nhọc nói. "Tôi không biết, Yurga. Đôi khi tôi cảm thấy như mình biết. Và đôi khi tôi thấy nghi ngờ. Ông có muốn con trai mình phải mang những ngờ vực như vậy không?"
"Tại sao không?" người lái buôn nói một cách nghiêm túc. "Nó nên vậy. Vì đó là một điều rất người và tốt đẹp."
"Cái gì cơ?"
"Nghi ngờ ấy. Chỉ có cái ác mới không bao giờ nghi ngờ thôi, thưa anh. Nhưng không ai có thể thoát khỏi định mệnh của mình."
Gã thuật sĩ không trả lời.
Con đường cái quanh co bên dưới một dốc đứng cao, dưới một số cây bạch dương cong queo, nhờ một phép mầu nào đó treo được mình trên sườn đồi thẳng đứng. Những cây bạch dương đã vàng lá. Mùa thu, Geralt nghĩ, lại đến mùa thu rồi. Một dòng sông lấp lánh bên dưới, cọc rào mới đóng của một tháp canh ánh lên màu trắng, những mái nhà tranh, những chiếc cọc đẽo của đê chắn sóng. Một chiếc tời kêu cót két. Một con phà...
... đang tiến tới bờ bên kia, xô một con sóng trước mặt, tẽ nước với phần mũi cùn của mình, chia tách những cọng rơm và mẩu lá lững lờ trong lớp bụi bẩn nổi trên mặt nước. Dây nhợ cót két kêu trong khi những người lái phà kéo chúng. Dòng người chen chúc nhau trên bờ cất tiếng huyên náo. Trong bầu không khí om sòm là mọi thứ tiếng: phụ nữ la hét, đàn ông chửi bới, trẻ em khóc, gia súc rống, ngựa hí và cừu be be. Bản nhạc đơn điệu, trầm trầm của nỗi sợ hãi.
"Tránh ra! Tránh ra, lùi lại, khốn kiếp!" một kỵ sĩ có cái đầu quấn trong một miếng vải đẫm máu hét lên. Con ngựa của hắn lội nước ngập đến bụng, quẫy loạn, nâng vó trước lên cao và đạp nước bắn tung tóe. Tiếng la hét và tiếng kêu vọng đến từ cầu tàu - lính mang khiên đang xô đẩy đám đông một cách tàn bạo, dùng cán giáo đánh ra mọi hướng.
"Tránh xa con phà ra!" người kỵ sĩ hét lên, vung kiếm tứ tung. "Chỉ lính thôi! Tránh ra, trước khi ta bắt đầu đập nát sọ vài người!"
Geralt kéo dây cương, ghìm lại con ngựa của mình đang lồng lên gần mép khe núi.
Lính mặc giáp kín mít, vũ khí và áo giáp kêu leng keng, phi nước đại dọc theo khe núi, khuấy tung những đám mây bụi che khuất những người lính cầm khiên chạy phía sau.
"Geraaaalt!"
Gã nhìn xuống. Một người đàn ông mảnh khảnh trong bộ áo chẽn anh đào, đội một chiếc mũ bê rê gắn lông chim cò, đang nhảy lên nhảy xuống và vẫy tay trên một chiếc xe đẩy bỏ không bị xô khỏi đường cái, trên chất đầy những cái lồng. Gà và ngỗng bay tán loạn và kêu quàng quạc trong lồng.
"Geraaalt! Là tôi đây!"
"Dandelion! Đến đây!"
"Tránh xa ra, tránh xa phà ra!" gã kỵ sĩ với cái đầu băng bó trên cầu cảng rống lên. "Phà chỉ dành cho quân đội! Quân cặn bã kia, nếu muốn sang bờ bên kia thì hãy xách rìu lên và vào rừng tự đóng bè đi! Phà chỉ dành cho quân đội thôi!"
"Thánh thần thiên địa ơi, Geralt," chàng thi sĩ thở hổn hển, leo lên sườn khe núi. Chiếc áo chẽn anh đào của anh lấm chấm lông chim, trông như thể vương những đám tuyết. "Anh có thấy chuyện gì đang xảy ra không? Lực lượng Sodden chắc hẳn đã thua trận và cuộc rút lui đã bắt đầu. Ôi, nói thế sao được? Rút lui gì cơ chứ? Đó là một cuộc tháo chạy, một cuộc tháo chạy hoảng loạn thuần túy! Và chúng ta cũng phải chạy đi, Geralt. Sang bờ bên kia Yaruga..."
"Anh đang làm gì ở đây thế, Dandelion? Anh đến đây bằng cách nào?"
"Tôi đang làm gì ư?" anh nhà thơ hét lên. "Anh muốn biết? Tôi đang chạy trốn như bao người khác, tôi đã nẩy tưng tưng trên chiếc xe đẩy đó suốt cả ngày! Một tay con hoang nào đó đã ăn cắp ngựa của tôi trong đêm! Geralt, tôi cầu xin anh, đưa tôi ra khỏi chốn địa ngục này đi! Tôi khẳng định với anh, quân Nilfgaard có thể đến đây bất cứ lúc nào! Bất kỳ ai không bỏ dòng Yaruga lại đằng sau sẽ bị tàn sát. Bị tàn sát, anh có hiểu không?"
"Đừng hoảng, Dandelion."
Bên dưới cầu cảng, có tiếng hí của ngựa bị kéo lên phà bằng vũ lực và tiếng vó ngựa giẫm lạch cạch trên ván. Náo động. Một khối sôi sục. Nước bắn tung tóe sau khi một cỗ xe bị đẩy xuống sông, tiếng rống của những con bò đang chĩa mõm lên khỏi mặt nước. Geralt quan sát đủ loại gói và thùng từ cỗ xe quay mòng mòng trong dòng nước, đập vào thành phà và trôi đi. La hét, chửi bới. Trong khe núi nổi lên một đám bụi, tiếng móng ngựa.
"Từng người một!" người lính băng bó hét lên, phóng ngựa lao vào đám đông. "Khốn kiếp, ngay ngắn vào! Từng người một!"
"Geralt," Dandelion rên rỉ, nắm lấy một bên bàn đạp. "Anh có thấy chuyện gì đang xảy ra không? Chúng ta chẳng có cơ lên được chuyến phà đó đâu. Đám lính sẽ chở càng nhiều người qua sông càng tốt, và sau đó họ sẽ đốt nó để quân Nilfgaard không thể sử dụng. Thường vẫn hay vậy mà, phải không?"
"Ừ," gã thuật sĩ gật đầu. "Thường vẫn hay vậy. Tuy nhiên, tôi không hiểu tại sao lại hoảng loạn vậy? Gì nào, chẳng lẽ đây lại là cuộc chiến đầu tiên, chưa từng có cuộc chiến nào khác ư? Như thường lệ, lực lượng của vua chúa sẽ đánh nhau và sau đó các vị vua sẽ thỏa thuận, ký kết hiệp ước và chè chén để ăn mùng. Sẽ không có gì thực sự thay đổi đối với những người hiện đang bị nghiền nát xương sườn trên cầu cảng. Vậy tại sao lại phải tàn bạo thế?"
Dandelion chăm chú nhìn gã, vẫn không buông chiếc bàn đạp.
"Hẳn anh nhận được thông tin nhảm nhí rồi, Geralt," anh nói. "Hoặc anh không thể hiểu được ý nghĩa của nó. Đây không phải một cuộc chiến bình thường xoay quanh người kế vị ngai vàng hay một mảnh đất nhỏ. Đây không phải một cuộc giao tranh giữa hai lãnh chúa phong kiến được đám nông dân dựa chĩa ba đứng xem."
"Vậy nó là gì thế? Khai sáng cho tôi đi, bởi vì tôi thực sự không biết nó là gì. Nói riêng với nhau thôi nhé, nó không thực sự khiến tôi quan tâm lắm đâu, nhưng hãy giải thích đi."
"Chưa bao giờ có một cuộc chiến tranh như thế này cả," anh nhà thơ nghiêm giọng nói. "Quân đội Nilfgaard đang đốt phá và bỏ lại đằng sau bao xác chết. Hàng bao cánh đồng xác chết. Đây là cuộc chiến hủy diệt, hủy diệt hoàn toàn. Nilfgaard chống lại mọi người. Tàn khốc..."
"Có cuộc chiến kiểu đấy rồi và chưa bao giờ có một cuộc chiến nào không tàn khốc cả," gã thuật sĩ ngắt lời. "Anh đang phóng đại, Dandelion. Sự tình cũng giống như ở chỗ con phà đấy: thường vẫn hay vậy. Có thể nói là một kiểu truyền thống quân sự. Trong suốt lịch sử tồn tại của thế giới, những đội quân hành quân qua một quốc gia sẽ giết chóc, cướp bóc, đốt phá và hãm hiếp; mặc dù không nhất thiết phải theo thứ tự đó. Trong suốt lịch sử tồn tại của thế giới, nông dân đã ẩn náu trong rừng cùng với vợ con và những gì họ có thể mang theo, đến khi mọi thứ kết thúc, họ trở về..."
"Không phải trong cuộc chiến này, Geralt. Sau cuộc chiến này sẽ không còn ai hay bất cứ thứ gì để trở về đâu. Nilfgaard đang để lại phía sau những đống than hồng cháy âm ỉ, quân đội đang hành quân thành hàng và lôi mọi người ra ngoài. Đoạn đầu đài và cọc thiêu trải dài hàng dặm dọc các xa lộ, khói bốc nghi ngút khắp đường chân trời. Anh nói chưa có bất cứ thứ gì như thế này trong suốt lịch sử tồn tại của thế giới ư? Chà, anh đúng rồi đấy. Trong suốt lịch sử tồn tại của thế giới. Thế giới của chúng ta. Vì có vẻ như quân Nilfgaard đã đến từ bên kia những ngọn núi để phá hủy thế giới của chúng ta."
"Thật vô lý. Ai lại muốn hủy diệt thế giới chứ? Chiến tranh không được tiến hành để tiêu diệt. Chiến tranh được tiến hành vì hai lý do. Một là quyền lực và hai là tiền bạc."
"Đừng xổ triết lý, Geralt! Anh sẽ không thay đổi được những gì đang xảy ra với triết lý đâu! Tại sao anh không chịu lắng nghe vậy hả? Tại sao anh không chịu quan sát vậy hả? Tại sao anh không muốn hiểu vậy hả? Tin tôi đi, Yaruga sẽ không ngăn cản được quân Nilfgaard đâu. Vào mùa đông, khi dòng sông đóng băng, chúng sẽ tiếp tục hành quân. Tôi khẳng định với anh, chúng ta phải tháo chạy, chạy lên phương bắc; có thể chúng sẽ không tiến được xa tới vậy. Nhưng ngay cả trong trường hợp ấy, thế giới của chúng ta sẽ không bao giờ giống như cũ nữa. Geralt, đừng bỏ tôi ở đây! Tôi sẽ chẳng đời nào sống sót nổi một mình đâu! Đừng bỏ tôi!"
"Anh hẳn đã mất trí rồi, Dandelion," gã thuật sĩ nói, nghiêng người trên yên. "Anh hẳn đã mất trí vì sợ hãi, nếu anh có thể nghĩ rằng tôi sẽ bỏ anh lại. Đưa tay cho tôi và nhảy lên ngựa đi. Không có gì cho anh ở đây đâu, và anh cũng sẽ không phải chen lấn để lên phà. Tôi sẽ đưa anh đi ngược lên thượng nguồn và sau đó chúng ta sẽ tìm một chiếc thuyền hoặc phà nào đó."
"Quân Nilfgaard sẽ bắt được chúng ta! Chúng đang ở gần rồi. Anh có thấy những kỵ sĩ đó không? Họ rõ ràng đi thẳng từ chiến trận đến. Hãy đi xuôi dòng về phía cửa sông Ina."
"Đừng bi quan nữa. Chúng ta sẽ lọt qua, rồi anh sẽ thấy. Hàng đống người đang đi về phía hạ lưu, mọi chuyến phà cũng sẽ giống ở đây vậy thôi, họ chắc chắn cũng đã lấy hết tất cả thuyền bè rồi. Chúng ta sẽ đi lên thượng nguồn, đi ngược dòng. Đừng lo, tôi sẽ đưa anh sang sông trên một khúc gỗ nếu buộc phải làm vậy."
"Bờ bên kia gần như chẳng thấy bóng dáng đâu mà!"
"Đừng than vãn. Tôi đã nói là tôi sẽ giúp anh qua sông mà."
"Thế còn anh?"
"Nhảy lên ngựa đi. Chúng ta sẽ nói chuyện trên đường đi. Này, đừng vác thêm cái bao tải khốn kiếp đó! Anh muốn làm gãy lưng Roach à?"
"Đây là Roach à? Roach có màu nâu đỏ, còn con này màu hạt dẻ mà."
"Tất cả những con ngựa của tôi đều được gọi là Roach. Anh biết rõ điều đó mà; đừng đánh trống lảng. Tôi đã nói rằng hãy bỏ cái bao đó đi cơ mà. Khốn kiếp, có gì trong đó thế? Vàng à?"
"Bản thảo! Thơ ca! Và một ít đồ ăn..."
"Ném nó xuống sông đi. Anh có thể viết mấy bài thơ mới. Và tôi sẽ chia sẻ thức ăn với anh."
Dandelion làm mặt thất thần nhưng không suy nghĩ lâu, đoạn anh ném cái bao xuống nước. Anh nhảy lên ngựa và ngó ngoáy, ngồi trên túi yên và nắm lấy thắt lưng của gã thuật sĩ.
"Đến lúc đi rồi, đến lúc đi rồi," anh lo lắng thúc giục. "Đừng lãng phí thời gian nữa, Geralt, chúng ta phải lẩn vào rừng, trước khi..."
"Dừng lại đi, Dandelion. Cơn hoảng loạn của anh bắt đầu ảnh hưởng đến Roach rồi đấy."
"Đừng móc mỉa. Nếu anh mà thấy những gì tôi..."
"Khốn kiếp, im đi. Đi thôi nào, tôi muốn đưa anh qua sông trước chạng vạng."
"Tôi? Thế còn anh thì sao?"
"Tôi có công chuyện cần giải quyết ở bờ sông bên này."
"Anh hẳn phải điên mất rồi, Geralt. Anh muốn tự sát à? 'Công chuyện' nào nữa?"
"Không phải việc của anh. Tôi sẽ đến Cintra."
"Đến Cintra hả? Có còn Cintra nữa đâu."
"Ý anh là sao?"
"Không còn Cintra nữa. Chỉ còn than hồng âm ỉ và gạch vụn. Quân Nilfgaard..."
"Xuống ngựa đi, Dandelion."
"Hả?"
"Xuống!" gã thuật sĩ quay ngoắt lại. Anh thi sĩ hát rong nhìn vào mặt gã và nhảy từ trên ngựa xuống đất, lùi lại một bước rồi loạng choạng.
Geralt từ từ leo xuống. Gã ném dây cương qua đầu con ngựa, đứng lưỡng lự một lúc, rồi dùng một bàn tay đeo găng lau mặt. Gã ngồi xuống mép một hốc cây, bên dưới một bụi sơn thù du tỏa rộng với những cành đỏ như máu.
"Đến đây, Dandelion," gã nói. "Ngồi xuống. Và cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Cintra đi. Tất cả."
Chàng thi sĩ ngồi xuống.
"Quân Nilfgaard đã tràn qua đèo xâm lược," anh bắt đầu nói sau một thoáng im lặng. "Chúng có đến hàng ngàn. Chúng bao vây quân đội Cintra trong thung lũng Marnadal. Một trận chiến bùng nổ, kéo dài cả ngày, từ bình minh đến tận tối. Lực lượng của Cintra đã chiến đấu rất anh dũng, nhưng họ bị tàn sát. Nhà vua đã tử trận, và sau đó hoàng hậu của họ..."
"Calanthe."
"Vâng. Bà ta đã ngăn được một cuộc chạy loạn, không để họ tản mát khắp nơi, tụ họp bất cứ ai có thể gom lại về quanh mình và cờ hiệu. Họ mở đường máu vượt vòng vây và băng qua sông rút về thành phố. Những người còn sống."
"Và Calanthe?"
"Bà ta bảo vệ chỗ qua sông cùng với một số hiệp sĩ, và bọc hậu cho cuộc rút lui. Mọi người nói rằng bà ta chiến đấu chẳng khác nào một người đàn ông, xông pha như bị quỷ ám vào những chốn ác liệt nhất. Chúng lấy giáo đâm bà ta khi bà ta lao vào đám bộ binh Nilfgaard. Bà ta được chở đến thành phố trong tình trạng bị thương nặng. Trong cái bi đông kia đựng gì thế, Geralt?"
"Vodka. Muốn một ít không?"
"Anh nghĩ sao?"
"Nói đi. Kể tiếp đi, Dandelion. Hãy cho tôi biết mọi thứ."
"Thành phố không kháng cự. Không có cuộc vây hãm nào, bởi vì chẳng có ai để bảo vệ các bức tường hết. Các hiệp sĩ còn sót lại và gia đình của họ, các quý tộc và hoàng hậu... Họ rút vào trong lâu đài cố thủ. Quân Nilfgaard ngay lập tức chiếm được lâu đài, đám pháp sư của chúng đã đập nát cánh cổng và mấy bức tường. Chỉ duy nhất tháp pháo đài là được trấn giữ, rõ ràng là có bùa chú bảo vệ, bởi vì nó kháng cự được phép thuật của phe Nilfgaard. Bất chấp điều đó, nội bốn ngày sau quân Nilfgaard đã xộc vào được bên trong. Chúng không thấy ai còn sống hết. Chẳng có lấy một mống nào. Phụ nữ đã giết trẻ con, đàn ông đã giết phụ nữ và sau đó tự lấy kiếm xiên thân... Có chuyện gì vậy, Geralt?"
"Cứ kể đi, Dandelion."
"Hoặc... như Calanthe... Gieo mình xuống từ tường thành, từ tít trên đỉnh. Người ta nói rằng bà ta đã nhờ ai đó... Nhưng không ai dám. Thế nên bà ta đã bò đến tường thành và... Cắm đầu. Thiên hạ đồn rằng thi thể của bà ta đã phải chịu đủ trò khủng khiếp. Tôi không muốn... Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu. Dandelion... Ở Cintra có một... con bé. Cháu gái của Calanthe, nó khoảng mười hoặc mười một tuổi. Tên nó là Ciri. Anh có hay tin gì về nó không?"
"Không. Nhưng đã có một vụ thảm sát khủng khiếp trong thành phố và lâu đài và hầu như chẳng còn ai sống sót cả. Như tôi đã nói với anh rồi đấy, không ai trong số những người bảo vệ tháp pháo đài sống sót. Và hầu hết đám phụ nữ lẫn con cái của các gia đình có tiếng tăm đều ở trong đó."
Gã thuật sĩ không nói gì.
"Cái bà Calanthe đó," Dandelion hỏi. "Anh quen bà ta à?"
"Ừ."
"Và còn con bé mà anh đang hỏi thì sao? Ciri ấy?"
"Tôi cũng biết nó."
Gió thổi đến từ sông, làm mặt nước gợn sóng, lay cây cối và lá rơi khỏi cành như một cơn mưa rào rung động. Mùa thu, gã thuật sĩ thầm nghĩ, lại đến mùa thu rồi.
Gã đứng dậy.
"Anh có tin vào định mệnh không, Dandelion?"
Anh thi sĩ hát rong ngẩng đầu lên và mở to mắt nhìn gã.
"Tại sao anh lại hỏi vậy?"
"Trả lời đi."
"Chà... có."
"Nhưng anh có biết rằng chỉ mình định mệnh thôi sẽ không đủ không? Rằng cần phải có thêm gì đó nữa?"
"Tôi không hiểu."
"Anh không phải là người duy nhất. Nhưng sự tình là như vậy đấy. Cần thêm chút gì đó nữa. Vấn đề là... tôi sẽ không bao giờ biết được đó là gì."
"Có chuyện gì vậy, Geralt?"
"Không có gì đâu, Dandelion. Nào, lên ngựa đi. Đi thôi, chúng ta đang lãng phí thời giờ. Ai biết sẽ mất bao lâu ta mới tìm thấy một chiếc thuyền, và chúng ta sẽ cần một chiếc thuyền lớn đấy. Dù gì thì tôi cũng sẽ không bỏ Roach đâu."
"Chúng ta sẽ qua sông luôn hôm nay hả?" chàng thi sĩ vui vẻ hỏi.
"Ừ. Không có gì cho tôi ở bờ sông bên này nữa."
IX
"Yurga!"
"Cưng ơi!"
Cô chạy ra từ cổng - tóc bung khỏi khăn trùm đầu, bay phần phật - rồi vấp chân và kêu lên. Yurga quẳng dây cương cho người hầu, nhảy xuống khỏi xe chạy đến gặp vợ, ôm lấy eo cô, nhấc bổng cô lên và quay, xoay cô vòng vòng.
"Ta về rồi, cưng ơi! Ta đã trở lại!"
"Yurga!"
"Ta đã trở lại! Này, mở cổng ra đi! Trụ cột gia đình đã trở lại rồi!"
Cô ướt sũng, có mùi xà phòng. Rõ ràng là cô đang giặt quần áo dở. Ông ta đặt cô xuống đất, nhưng cô vẫn không buông ông ta ra, vẫn bám ghì lấy, run rẩy, ấm áp.
"Dẫn ta vào trong đi."
"Thánh thần thiên địa ơi, chàng đã trở lại... Đêm đêm em chẳng tài nào yên giấc nổi... Yurga... em chẳng tài nào yên giấc nổi..."
"Ta đã trở về. Ôi, ta đã trở về rồi! Và ta đã mang theo của nả nữa! Nàng có thấy cỗ xe không? Này, nhanh lên, đưa nó vào đi! Nàng có thấy cỗ xe không? Ta chở về đủ hàng hóa để..."
"Yurga, hàng hóa thì có nghĩa lý gì với em, hay một cái xe... Chàng đã trở lại... Khỏe mạnh... Lành lặn..."
"Ta khẳng định với nàng, ta đã trở lại với một cái túi rủng rỉnh. Rồi nàng sẽ tận mắt thấy..."
"Yurga? Nhưng ai kia? Người đàn ông mặc đồ đen đó? Thánh thần thiên địa ơi, còn mang theo một thanh kiếm nữa..."
Người lái buôn quay lại nhìn. Gã thuật sĩ đã xuống xe và đang đứng quay lưng về phía họ, giả vờ điều chỉnh đai và túi yên. Gã không nhìn họ, không đến gần.
"Ta sẽ kể cho nàng nghe sau. Ôi, nếu mà không có anh ta... Nhưng mấy thằng cu đâu rồi? Khỏe cả chứ?"
"Vâng, Yurga, chúng khỏe. Chúng đã ra đồng để bắn quạ, nhưng hàng xóm sẽ nói với chúng rằng chàng đã trở lại. Chúng sẽ nhanh chóng về nhà thôi, cả ba đứa chúng nó..."
"Ba đứa ư? Ý nàng là sao, Goldencheeks? Có phải nàng..."
"Không... Nhưng em phải nói với chàng một điều... Chàng sẽ không giận chứ?"
"Ta ư? Giận nàng hả?"
"Em đã nhận nuôi một con bé, Yurga. Em đã nhận nó từ các thầy tế, chàng biết đó, những người đi giải cứu trẻ con sau cuộc chiến ấy? Họ tụ tập những đứa trẻ vô gia cư và lạc lại trong rừng... Gần chết đến nơi... Yurga? Chàng có giận không?"
Yurga đưa tay lên trán và nhìn lại. Gã thuật sĩ đang chậm rãi đi sau cỗ xe, dắt theo con ngựa của mình. Gã không nhìn họ, quay đầu đi.
"Yurga?"
"Ôi trời đất ơi," người lái buôn rên rỉ. "Ôi trời đất ơi! Điều gì đó ta không mong đợi! Ở nhà!"
"Đừng cáu, Yurga... Cứ chờ mà xem, rồi chàng sẽ thích nó ngay. Nó là một con nhóc thông minh, vui vẻ, chăm chỉ... Hơi kỳ lạ xíu. Nó không chịu nói mình đến từ đâu, nó sẽ lập tức thút thít khóc nếu chàng hỏi. Thế nên em không hỏi. Yurga, chàng biết em luôn muốn có một đứa con gái mà... Chàng bị sao vậy?"
"Không sao đâu," ông ta nhẹ nhàng nói. "Không sao đâu. Định mệnh. Suốt cả chặng đường anh ta cứ nói mớ trong giấc ngủ, mê sảng lải nhải, không gì ngoài định với chẳng mệnh... Thánh thần thiên địa ơi... Đó không phải điều những người như chúng ta có thể hiểu được. Chúng ta không thể hiểu được những điều kiểu người như anh ta nghĩ. Những gì họ mơ về. Chúng ta không thể hiểu..."
"Cha!"
"Nadbor! Sulik! Chúng mày lớn quá rồi, như hai con bò mộng con! Nào lại đây, đến chỗ ta! Tươi tỉnh lên..."
Ông ta dừng lại, nhìn thấy một sinh vật nhỏ, rất mảnh khảnh, có mái tóc xám, chậm rãi bước đằng sau hai thằng con trai. Bé gái nhìn ông ta và ông ta thấy cặp mắt khổng lồ xanh rì như cỏ mùa xuân, sáng lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ. Ông ta thấy con bé bất chợt giật mình, guồng chân chạy... Ông ta nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh, chói tai của nó.
"Geralt!"
Gã thuật sĩ quay người khỏi con ngựa với một chuyển động nhanh nhẹn, gọn ghẽ và chạy đến đón nó. Yurga há hốc miệng nhìn. Ông ta chưa bao giờ nghĩ một con người lại có thể di chuyển nhanh được đến như vậy.
Họ đến được chỗ nhau ở giữa sân trang trại. Bé gái tóc xám trong chiếc váy xám. Và gã thuật sĩ tóc bạc với một thanh kiếm trên lưng, mặc đồ da đen tuyền, lấp lánh ánh bạc. Gã thuật sĩ nhẹ nhàng phóng tới, con bé chạy lóc cóc, gã thuật sĩ quỳ gối xuống, bàn tay gầy guộc của con bé ôm lấy cổ gã, mái tóc xám phủ lên vai gã. Goldencheeks khẽ hét lên. Yurga ôm lấy người vợ má hây hây của mình khi cô khẽ kêu, lẳng lặng kéo cô về phía mình, rồi kéo cả hai cậu con trai lại và ôm chúng vào lòng.
"Geralt!" bé gái lặp lại, bám vào ngực gã thuật sĩ. "Ông đã tìm thấy tôi! Tôi biết ông sẽ làm được mà! Tôi luôn biết thế! Tôi biết ông sẽ tìm thấy tôi mà!"
"Ciri," gã thuật sĩ nói.
Yurga không thể nhìn thấy khuôn mặt gã, bị che khuất trong làn tóc xám. Ông ta trông thấy đôi tay đeo găng đen đang siết chặt lưng và vai con bé.
"Ông đã tìm thấy tôi! Ôi, Geralt! Tôi đã chờ đợi suốt bao lâu nay! Rất lâu rồi... Chúng ta sẽ ở bên nhau, phải không? Bây giờ chúng ta sẽ ở bên nhau, phải không? Nói đi, Geralt! Mãi mãi! Nói đi!"
"Mãi mãi, Ciri."
"Hệt như những gì họ đã nói! Geralt! Hệt như những gì họ đã nói! Tôi có phải là định mệnh của ông không? Nói đi! Tôi có phải là định mệnh của ông không?"
Yurga nhìn thấy đôi mắt gã thuật sĩ. Và ông ta hết sức kinh ngạc. Ông ta nghe thấy tiếng khóc nhè nhẹ của vợ, cảm thấy vai cô run lên. Ông ta nhìn gã thuật sĩ và căng thẳng chờ đợi câu trả lời của gã. Ông ta biết mình sẽ không hiểu, nhưng vẫn đợi. Và ông ta nghe thấy nó.
"Mi còn hơn thế nữa, Ciri à. Hơn thế rất nhiều."
HẾT
CHÚ THÍCH:
[1]Đơn vị đo cổ, 1 cubit bằng khoảng 46 cm.
[2]Chế lại theo một câu chuyện đùa phản pháo chủ nghĩa bài Do Thái: Một kẻ bài Do Thái đổ thừa dân Do Thái là nguyên nhân gây ra Thế Chiến II. Một người khác bảo rằng đúng vậy, do bọn Do Thái và cả bọn đi xe đạp nữa. Kẻ đó hỏi lại: Tại sao lại là bọn đi xe đạp? Người kia bèn đáp: Thế tại sao lại là người Do Thái?
[3]Tếng Latinh, có nghĩa "quyền hưởng đêm đầu tiên". Đây được cho là một quyền pháp ly ở châu Âu trung đại, cho phép các lãnh chúa phong kiến được ngủ với các cô gái tầng lớp dưới vào đêm tân hôn của họ.