CÒN HƠN THẾ NỮA (2)
IV
"Đừng động đậy, thưa anh. Tôi phải thay băng cho anh. Vết thương đang trở nên nhoe nhoét và chân của anh đang sưng lên rất khủng khiếp. Trời đất quỷ thần ơi, trông nó gớm ghiếc quá... Chúng ta phải tìm cho ra một y sĩ nhanh nhất có thể..."
"Kệ mẹ y sĩ," gã thuật sĩ rên rỉ. "Đưa cho tôi cái rương, Yurga. Ừ, cái lọ đấy... Hãy đổ nó thẳng lên vết thương đi. Ôi, khốn kiếp! Không có gì đâu, không có gì đâu, tiếp tục đổ đi... Aaaaaa! Rồi. Băng nó lại và che cho tôi..."
"Nó sưng lên, thưa anh, toàn bộ phần đùi. Và anh đang phát sốt..."
"Kệ mẹ sốt siếc. Yurga?"
"Vâng, thưa anh?"
"Tôi quên chưa cảm ơn ông..."
"Người nên cảm ơn không phải anh, thưa anh, mà là tôi. Anh đã cứu mạng tôi, anh đã mang thương tật trong quá trình bảo vệ tôi. Còn tôi ư? Tôi đã làm gì nào? Tôi băng bó cho một con người bị thương, ngất đi, rồi đưa anh ta vào xe của mình chứ không bỏ mặc anh ta chết. Đó là chuyện thường thôi mà, thưa thuật sĩ."
"Không bình thường lắm đâu, Yurga. Tôi từng bị bỏ lại... trong những tình huống tương tự... Như một con chó..."
Người lái buôn cúi đầu, không nói gì.
"Chà, tôi biết nói gì đây, thế giới này bỉ ổi lắm," ông ta cuối cùng cũng lẩm bẩm. "Nhưng đó không phải lý do để tất cả chúng ta đều trở thành kẻ đáng khinh. Cái chúng ta cần là lòng tốt. Cha tôi đã dạy tôi điều đó và tôi dạy nó cho các con trai của mình."
Gã thuật sĩ im lặng và quan sát những cành cây phía trên con đường, trôi qua theo cỗ xe lăn bánh. Đùi gã nhói lên. Gã không cảm thấy đau.
"Chúng ta đang ở đâu thế?"
"Chúng ta đã băng qua sông Trava, bây giờ chúng ta đang ở trong rừng Groundcherry. Không còn là địa phận Temeria nữa, mà là Sodden rồi. Anh ngủ trong khi chúng ta băng qua biên giới, khi lính cửa khẩu lục lọi xe. Nhưng để tôi nói cho nghe, họ đã rất sửng sốt khi thấy anh. Nhưng sĩ quan cấp cao của họ biết anh và ngay lập tức ra lệnh cho chúng ta đi qua."
"Anh ta biết tôi ư?"
"Vâng, không còn nghi ngờ gì nữa. Anh ta gọi anh là Geralt. Anh ta đã nói vậy đấy; Geralt xứ Rivia. Đó có phải tên của anh không?"
"Đúng rồi..."
"Và anh ta hứa sẽ cử một người đi trước để báo tin rằng ta đang cần y sĩ. Và tôi đã dúi cho anh ta chút ít để anh ta không quên."
"Cảm ơn, Yurga."
"Không, thưa thuật sĩ. Tôi đã nói rồi đó, tôi mới là người cần cảm ơn anh. Và không chỉ vậy đâu. Tôi cũng mắc nợ anh. Chúng ta đã có một thỏa thuận... Chuyện gì vậy, thưa anh? Anh cảm thấy mệt à?"
"Yurga... Cái lọ với niêm màu xanh lá cây..."
"Thưa anh... Anh sẽ bắt đầu... Trong lúc ngủ anh nói mớ ghê lắm..."
"Tôi phải uống, Yurga..."
"Xin chiều ý anh. Chờ đã, tôi sẽ đổ nó ra bát ngay lập tức... Thánh thần thiên địa ơi, chúng ta cần một y sĩ càng nhanh càng tốt, nếu không thì..."
Gã thuật sĩ quay đầu đi. Gã nghe thấy...
... tiếng la ó của những đứa trẻ chơi trong một con hào nội thành khô cằn bao quanh khuôn viên lâu đài. Chúng có khoảng mười đứa. Lũ trẻ đang gây ra một trận náo loạn inh tai nhức óc, gân cổ át tiếng nhau với những tiếng hét phấn khích chói tai và liên tục vỡ ra the thé. Chúng chạy tới chạy lui dọc đáy hào, giống như một đàn cá nhỏ nhanh nhẹn, đổi hướng bất ngờ và rất nhanh, nhưng luôn ở cùng nhau. Như thường lệ, chạy đằng sau những đứa lớn la hét inh ỏi, gầy đét như cá mắm, là một đứa nhỏ, hổn hà hổn hển và gần như không tài nào đuổi kịp chúng.
"Chúng đông thật đấy," gã thuật sĩ nhận xét.
Mousesack mỉm cười chua chát, vuốt râu và nhún vai.
"Đúng, đông thật."
"Và ai trong số chúng... Đứa nào trong số mấy thằng bé này là Đứa Trẻ Định Mệnh nổi tiếng thế?"
Vị tu nhân nhìn đi chỗ khác.
"Ta bị cấm, Geralt ạ..."
"Calanthe à?"
"Tất nhiên. Hẳn anh chưa tự huyễn hoặc bản thân rằng người sẽ từ bỏ đứa trẻ một cách dễ dàng như vậy đâu nhỉ? Rốt cuộc thì anh cũng đã gặp người rồi mà. Người là một người phụ nữ sắt đá. Ta sẽ tiết lộ cho anh điều này, một điều ta đáng lẽ không nên nói ra, với hy vọng anh sẽ thông cảm. Ta cũng hy vọng rằng anh sẽ không vạch trần ta trước mặt người."
"Nói đi."
"Khi đứa trẻ được sinh ra, sáu năm trước, người đã triệu ta đến và ra lệnh cho ta chơi gian anh. Và giết anh."
"Ông đã từ chối."
"Không ai từ chối Calanthe hết," Mousesack nói, nhìn thẳng vào mắt gã. "Đang lúc ta chuẩn bị lên đường thì người lại triệu ta lần nữa. Người rút lại mệnh lệnh, không một lời giải thích. Hãy thận trọng khi anh nói chuyện với người nhé."
"Vâng. Mousesack, nói tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra với Duny và Pavetta vậy?"
"Họ đang đi thuyền từ Skellige đến Cintra. Họ bất ngờ gặp bão. Không một mảnh vụn nào của con tàu được tìm thấy cả. Geralt... Việc khi ấy đứa trẻ không đi cùng họ là một chuyện cực kỳ lạ thường. Không thể giải thích được. Họ định đưa nó theo nhưng vào phút chót lại thôi. Không ai biết tại sao hết, Pavetta chẳng bao giờ chịu lìa...."
"Calanthe đón nhận tin ấy thế nào?"
"Anh nghĩ thế nào?"
"Hẳn rồi."
Ré lên như một đám quái tinh, lũ trẻ lao lên trên và chạy vụt ngang chỗ họ. Geralt nhận thấy hối hả bám sát đứa dẫn đầu đám trẻ đang chạy ùa đi là một cô bé, gầy gò và ồn ã chẳng khác nào bọn con trai, chỉ có điều vung vẩy sau lưng là một bím tóc xinh xắn. Hú hét như điên, cả băng lại tràn xuống phần dốc đứng của con hào. Ít nhất phân nửa số chúng, bao gồm cả bé gái, trượt xuống bằng mông. Đứa nhỏ nhất vẫn không theo kịp, ngã nhào, lăn xuống đáy hào và bắt đầu khóc lớn, ôm chặt lấy một bên đầu gối bị xước. Những thằng bé khác vây quanh nó, giễu cợt và chế nhạo, rồi chúng chạy tiếp. Bé gái quỳ xuống bên cạnh thằng bé, ôm nó và lau nước mắt cho nó, bôi bụi bẩn bê bết ra khắp mặt nó.
"Chúng ta đi thôi, Geralt. Hoàng hậu đang đợi đấy."
"Đi thôi, Mousesack."
Calanthe đang ngồi trên một băng ghế lớn treo dây xích vào cành của một cây đoan khổng lồ. Bà trông như đang gà gật, nhưng hành động thỉnh thoảng đẩy chân để đung đưa ghế của bà đã để lộ sự thật. Có ba phụ nữ trẻ đi cùng bà. Một trong số họ đang ngồi trên bãi cỏ bên cạnh xích đu, chiếc váy xòe rộng của cô sáng lên trắng rực trên nền xanh như một mảng tuyết. Hai người kia cách đó không xa, vừa trò chuyện vừa thận trọng nhổ cành trên mấy bụi mâm xôi.
"Thưa lệnh bà," Mousesack cúi đầu.
Hoàng hậu ngẩng đầu lên. Geralt quỳ một chân xuống.
"Thuật sĩ," bà lạnh lùng nói.
Vẫn như hồi trước, bà được điểm trang với ngọc lục bảo, rất hợp với chiếc váy xanh lá của bà. Cả màu mắt bà nữa. Vẫn như hồi trước, bà đội một vòng miện vàng mảnh trên mái tóc xám. Nhưng đôi tay mà gã nhớ từng trắng trẻo và mảnh mai giờ đã kém mảnh mai hơn xưa. Bà đã mập lên.
"Xin chào, Calanthe xứ Cintra."
"Chào mừng ngươi, Geralt xứ Rivia. Đứng lên đi. Ta đang đợi ngươi đây. Mousesack, ông bạn thân mến, hộ tống các cô gái trẻ trở về lâu đài đi."
"Xin theo lệnh người, thưa bệ hạ."
Họ được bỏ lại một mình.
"Sáu năm," Calanthe nghiêm nghị mào đầu. "Ngươi đúng giờ đến đáng sợ, thuật sĩ ạ."
Gã không bình luận gì.
"Từng có những lúc - không, bậy rồi - những năm cơ, ta cứ thuyết phục bản thân rằng ngươi sẽ quên. Hoặc sẽ có những lý do khác ngăn cản ngươi đến. Không, nhìn chung là ta không cầu mong ngươi gặp xui xẻo, nhưng ta phải cân nhắc đến bản chất không mấy an toàn của cái nghề ngươi làm. Thiên hạ nói rằng cái chết theo sát bước chân ngươi, hỡi Geralt xứ Rivia, nhưng ngươi chẳng bao giờ ngoái lại nhìn. Và sau này... Khi Pavetta... Ngươi có biết chuyện không?"
"Thần biết," Geralt cúi đầu. "Thần thành tâm chia buồn..."
"Không," bà ngắt ngang. "Chuyện cũng đã lâu rồi. Như ngươi thấy đấy, ta không còn mặc áo tang nữa. Ta mặc đủ lâu rồi. Pavetta và Duny... Được định mệnh an bài cho nhau. Cho đến tận phút chót. Làm sao con người ta lại có thể không tin vào sức mạnh của định mệnh?"
Cả hai đều im lặng. Calanthe dịch chân và đẩy chiếc xích đu đung đưa trở lại.
"Và vậy là thuật sĩ đã trở lại sau sáu năm, đúng như thỏa thuận," bà nói chậm rãi, và một nụ cười kỳ lạ nở trên khuôn mặt bà. "Hắn đã trở lại và yêu cầu thực hiện lời thề. Geralt à, ngươi có nghĩ rằng những người kể chuyện sẽ thuật lại cuộc gặp giữa chúng ta như thế, sau một trăm năm nữa không? Ta tin thế. Chỉ có điều họ chắc sẽ tô vẽ thêm cho câu chuyện, đánh vào con tim, tác động vào cảm xúc. Đúng, họ biết cách đấy. Ta có thể mường tượng ra nó. Nghe thử nhé. Và gã thuật sĩ độc ác đã nói thế này: "Hãy thực hiện lời thề của bà, hỡi hoàng hậu, không thì lời nguyền của ta sẽ giáng xuống đầu bà. Và hoàng hậu khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống trước mặt gã thuật sĩ, gào lên rằng, 'Xin hãy rủ lòng thương! Đừng tước đứa bé khỏi tay ta! Nó là tất cả những gì ta còn sót lại!' ''
"Calanthe..."
"Đừng ngắt lời," bà gay gắt nói. "Ngươi không thấy ta đang kể chuyện à? Lắng nghe tiếp này. Gã thuật sĩ độc ác, tàn nhẫn giậm chân, vẩy tay và thốt lên, 'Hãy coi chừng, kẻ bất tín, hãy coi chừng sự báo thù của số phận. Nếu không giữ lời thề, bà sẽ không bao giờ thoát khỏi sự trừng phạt đâu.' Và hoàng hậu đáp: 'Được rồi, thuật sĩ. Hãy để số phận định đoạt. Nhìn đằng kia, nơi có mười đứa trẻ đang nô đùa đi. Hãy chọn lấy một đứa định mệnh an bài cho mình, và ngươi sẽ mang nó đi như con đẻ và bỏ mặc ta lại với một trái tim tan vỡ.' ''
Gã thuật sĩ không nói gì.
"Trong câu chuyện," nụ cười của Calanthe ngày càng trở nên xấu xí, "ta đoán rằng hoàng hậu sẽ để cho thuật sĩ đoán ba lần. Nhưng chúng ta không ở trong một câu chuyện, Geralt. Chúng ta đang ở trong thực tại, cả ngươi lẫn ta, cùng vấn đề của chúng ta. Cùng định mệnh của chúng ta. Đây không phải một câu chuyện cổ tích, đây là đời thực. Tôi tệ, ác độc, phiền hà, không khoan dung với những sai lầm, làm tổn hại, gây đau buồn, thất vọng hoặc bất hạnh; Không tha cho bất cứ ai, cả các thuật sĩ lẫn các bà hoàng. Đó là lý do ngươi sẽ chỉ có một lần đoán thôi, hỡi Geralt xứ Rivia."
Gã thuật sĩ vẫn không nói gì.
"Chỉ một lần thử duy nhất," Calanthe lặp lại. "Nhưng như ta đã nói, đây không phải một câu chuyện cổ tích mà là cuộc đời, và chúng ta phải lấp đầy vào đó những khoảnh khắc hạnh phúc cho chính mình, vì như ngươi biết đấy, chúng ta không thể trông chờ số phận sẽ mỉm cười với mình. Đó là lý do bất kể kết quả sự lựa chọn của ngươi có là gì đi nữa, ngươi cũng sẽ không rời khỏi đây với hai bàn tay trắng. Ngươi sẽ mang một đứa trẻ đi. Đứa trẻ ngươi chọn. Đứa trẻ ngươi sẽ biến thành một thuật sĩ. Lẽ đương nhiên là nếu đứa trẻ ấy sống qua được Cửa ải Thảo dược."
Geralt giật mình ngẩng đầu lên. Vương hậu mỉm cười. Gã biết nụ cười đó, gớm ghiếc và xấu xa, khinh mạn vì nó không che giấu sự giả tạo của mình.
"Ngươi thấy ngạc nhiên," bà nói. "Chà, ta đã nghiên cứu chút ít. Vì đứa con của Pavetta có khả năng sẽ trở thành một thuật sĩ, ta đã bỏ công bỏ sức tìm hiểu. Tuy nhiên, nguồn tin của ta không cho biết cứ mười đứa thì có bao nhiêu đứa chịu được Cửa ải Thảo dược, Geralt à. Ngươi có muốn giải đáp sự tò mò của ta về khoản này không?"
"Thưa hoàng hậu," Geralt hắng giọng nói. "Người chắc hẳn đã dốc ra đủ công sức trong quá trình tìm hiểu để biết rằng điều lệ và lời thề của thần thậm chí còn cấm thần nói ra cái tên đó, chứ đừng nói là thảo luận về nó."
Calanthe đột ngột dừng xích đu bằng cách thọc một gót chân xuống đất.
"Ba đứa, nhiều nhất là bốn trong mười đứa," bà nói, gật gù giả vờ trầm ngâm. "Một quá trình lựa chọn ngặt nghèo, ta thấy rất ngặt nghèo, và còn là ở mọi giai đoạn nữa chứ. Đầu tiên là Lựa chọn rồi đến Cửa ải Thảo dược. Và sau đó là Thay đổi. Cuối cùng có bao nhiêu đứa trẻ nhận được mề đay và kiếm bạc thế? Một trong mười đứa hả? Một trong hai mươi đứa?"
Gã thuật sĩ không nói gì.
"Ta đã suy nghĩ rất lâu về điều này," Calanthe nói tiếp, bây giờ không mỉm cười nữa. "Và ta đã rút ra kết luận rằng việc sàng lọc những đứa trẻ ở giai đoạn lựa chọn chẳng có mấy ý nghĩa. Rốt cuộc thì việc đứa trẻ nào chết hay mất trí, trong tình trạng bị nhồi đầy thuốc, có làm nên khác biệt gì không, Geralt? Não ai nổ tung vì ảo giác, mắt ai bục toác và chảy ra, thay vì trở thành giống mắt mèo, có làm nên khác biệt gì không? Một đứa trẻ được định mệnh chọn hay một đứa hoàn toàn ngẫu nhiên chết trong máu và bãi mửa của chính mình, có làm nên khác biệt gì không? Trả lời ta đi."
Gã thuật sĩ khoanh hai tay trước ngực để kiểm soát cơn run rẩy của chúng.
"Mục đích của việc này là gì?" gã hỏi. "Người đang mong đợi một câu trả lời à?"
"Ngươi nói đúng, ta không cần câu trả lời," hoàng hậu lại mỉm cười. "Như thường lệ, các phỏng đoán của ngươi hoàn toàn chính xác. Ai biết đâu được đấy, có thể cho dù không mong đợi câu trả lời, ta cũng muốn tử tế mà lưu tâm chút ít đến những lời lẽ thẳng thắn mà ngươi thoải mái buông ra? Những lời lẽ thẳng thắn mà, ai biết đâu được đấy, có thể ngươi cũng muốn trút ra, cùng với bất cứ điều gì đang nặng đè lên tâm hồn ngươi? Nhưng nếu không thì đành chấp nhận vậy. Nào, hãy bắt tay vào việc thôi, chúng ta phải cung cấp tư liệu cho những người kể chuyện. Hãy đi chọn một đứa trẻ đi, hỡi thuật sĩ."
"Calanthe," gã nói, nhìn thẳng vào mắt bà. "Lo ngại cho những người kể chuyện chỉ phí công thôi. Nếu không có đủ tư liệu thì đằng nào họ cũng sẽ bịa hết ra mọi thứ. Và nếu có tư liệu thực để sử dụng, họ cũng sẽ bóp méo nó. Như người đã nhận định rất chuẩn, đây không phải một câu chuyện cổ tích, đây là cuộc đời. Tồi tệ và ác độc. Và vì vậy, kệ bà tất cả, chúng ta hãy sống đời mình một cách tử tế và tốt đẹp đi. Hãy tiết chế tối đa tổn hại gây ra cho người khác. Thần xin công nhận với người rằng trong một câu chuyện cổ tích, hoàng hậu phải cầu xin gã thuật và gã thuật sĩ có thể yêu cầu thứ thuộc về mình và giậm chân. Ngoài đời thực, hoàng hậu có thể đơn thuần nói, 'Xin đừng mang đứa trẻ đi.' Và thuật sĩ có thể trả lời: 'Nếu người đã yêu cầu thì thần sẽ nghe theo.' Và đi về phía hoàng hôn. Cuộc đời là thế đấy. Nhưng người kể chuyện sẽ không nhận được một xu nào từ khán giả với một câu chuyện cổ tích kết thúc như thế. Cùng lắm họ sẽ được ăn một cú đá vào mông. Bởi vì như thế thì tẻ nhạt quá."
Calanthe ngừng cười và một nét gã từng thấy trước đây lóe lên trong mắt bà.
"Gì?" bà rít lên.
"Đừng vòng vo tam quốc, Calanthe. Người hiểu ý thần là gì mà. Thần sẽ rời đi đúng như cách mình đã đến vậy. Thần có nên chọn một đứa trẻ không ư? Tại sao thần lại cần một đứa cơ chứ? Người nghĩ nó quan trọng đến vậy với thần ư? Nghĩ rằng thần đến Cintra do bị ám ảnh với việc tước đứa cháu của người khỏi tay người ư? Không, Calanthe. Có lẽ thần muốn xem mặt đứa trẻ này, nhìn vào mắt định mệnh... Vì bản thân thần cũng không biết... Nhưng đừng sợ. Thần không mang nó đi đâu, tất cả những gì người phải làm là yêu cầu..."
Calanthe bật dậy khỏi băng ghế và một ngọn lửa xanh rực cháy trong mắt bà.
"Yêu cầu ư?" bà giận dữ rít lên. "Ta, sợ ư? Sợ ngươi ấy hả? Ta mà phải sợ ngươi sao, đồ pháp sư đáng nguyền rủa? Sao ngươi dám ném sự thương hại đầy khinh mạn của mình vào mặt ta? Lăng mạ ta với lòng trắc ẩn của ngươi? Cáo buộc ta hèn nhát, bất tuân ý chỉ của ta? Lòng thân thiện quá mức của ta đã làm cho ngươi trở nên táo tợn rồi đấy! Hãy coi chừng!"
Gã thuật sĩ quyết định không nhún vai, kết luận rằng quỳ gối và cúi đầu sẽ an toàn hơn. Gã đã không nhầm.
"Chà," Calanthe rít lên, đứng trên gã. Hai tay bà buông xuống, siết lại thành hai nắm đấm tua tủa những nhẫn. "Chà, cuối cùng. Trả lời kiểu thế là đúng rồi đấy. Con người ta phải trả lời một hoàng hậu từ vị trí như vậy, khi hoàng hậu đưa ra một câu hỏi. Và nếu đó không phải một câu hỏi mà là một mệnh lệnh thì người ta sẽ cúi đầu thấp hơn nữa và bắt đầu thực hiện nó, không chậm trễ chút nào. Rõ chưa?"
"Vâng, thưa hoàng hậu."
"Tuyệt vời. Bây giờ hãy đứng lên đi."
Gã đứng dậy. Bà nhìn gã và cắn môi.
"Cơn bộc phát của ta có làm ngươi thấy bị xúc phạm quá không? Ý ta muốn nói đến cách thức diễn đạt, không phải nội dung."
"Không hẳn đâu."
"Tốt. Ta sẽ cố gắng không nổi điên lần nào nữa. Và như ta đã nói đấy, đang có mười đứa trẻ chơi trong hào. Ngươi sẽ chọn ra một đứa ngươi cho là phù hợp nhất, ngươi sẽ mang nó đi và nhân danh thánh thần, biến nó thành một thuật sĩ, bởi vì đó là điều định mệnh kỳ vọng. Và nếu không phải là định mệnh thì hãy biết rằng ta kỳ vọng điều đó."
Gã nhìn vào mắt bà và cúi đầu thật thấp. "Thưa hoàng hậu," gã nói. "Sáu năm trước, thần đã chứng minh cho người thấy rằng có một số điều còn mạnh mẽ hơn ý chỉ của một hoàng hậu. Nhân danh thánh thần - nếu họ có tồn tại - thần sẽ một lần nữa chứng minh điều đó với người. Người sẽ không bắt ép thần phải đưa ra một lựa chọn thần không muốn. Thần xin được thứ lỗi về cách thức diễn đạt, nhưng không xin thứ lỗi về nội dung."
"Ta có những hầm ngục ở sâu bên dưới lâu đài. Ta cảnh báo ngươi, chỉ một giây nữa thôi, chỉ một từ nữa thôi là ngươi sẽ rục xương trong đấy."
"Bọn trẻ chơi trong hào không có đứa nào hợp trở thành một thuật sĩ cả," gã chậm rãi nói. "Và con trai của Pavetta không nằm trong số đó."
Calanthe nheo mắt. Gã thậm chí còn không rùng mình.
"Theo ta," bà cuối cùng cũng nói, quay gót bỏ đi.
Gã theo bà đi giữa những hàng cây bụi đang đơm hoa, giữa những luống hoa và hàng giậu. Hoàng hậu bước vào một gian nhà hóng mát trổ lỗ. Bốn chiếc ghế liễu lớn đặt quanh một chiếc bàn đá khổng tước. Một chiếc bình và hai chiếc cốc bạc đặt trên mặt bàn vân, được đỡ bởi bốn chân mang hình điểu sư.
"Ngồi xuống. Và rót rượu đi."
Bà uống mừng sức khỏe gã, nhiệt tình, mạnh mẽ. Chẳng khác nào một người đàn ông. Gã đáp lễ, nhưng vẫn đứng nguyên.
"Ngồi đi," bà lặp lại. "Ta muốn nói chuyện."
"Vâng, thưa hoàng hậu."
"Làm sao ngươi biết con trai của Pavetta không nằm trong số những đứa trẻ trong hào?"
"Thần có biết đâu," Geralt quyết định nói thực. "Là đoán bừa thôi."
"Á à. Đáng lẽ ta phải đoán được vậy. Và không ai trong số chúng phù hợp để trở thành một thuật sĩ ư? Thật vậy không? Làm thế nào ngươi có thể xác định điều đó? Ngươi được phép thuật hỗ trợ à?"
"Calanthe," gã nhẹ nhàng nói. "Thần không cần phải nói ra hay tìm hiểu gì cả. Những gì người nói ban nãy đã chứa đựng toàn bộ sự thật rồi. Mọi đứa trẻ đều phù hợp. Lựa chọn là thứ sẽ quyết định. Sau này."
"Thánh thần đại dương ơi, như ông chồng suốt ngày đi vắng của ta hay nói!" bà cười phá lên. "Vậy không có gì là sự thật hết sao? Toàn bộ cái luật bất ngờ ấy? Những truyền thuyết về mấy đứa trẻ ta không ngờ mình có hay mấy đứa đầu tiên ra chào ta ở nhà ấy? Ta đã nghi như vậy mà! Đó là một trò chơi! Một trò chơi với may rủi, một trò chơi với định mệnh! Nhưng đó là một trò chơi cực kỳ nguy hiểm, Geralt ạ."
"Thần biết."
"Một trò chơi dựa trên sự đau khổ của người khác. Vậy thì, hãy trả lời ta đi, tại sao cha mẹ hoặc người giám hộ lại bị buộc phải thực hiện những lời thề nguyền khó khăn và nặng nề như vậy? Tại sao lại tước trẻ con đi từ họ? Xét cho cùng, quanh đây có vô số trẻ con ngươi không cần phải tước khỏi tay ai hết. Có đến hàng bầy trẻ con vô gia cư và mồ côi lang thang trên đường. Ta có thể mua một đứa trẻ với giá rẻ rề ở bất kỳ ngôi làng nào; nông dân nào cũng sẵn sàng bán một đứa trong lúc đói kém, bởi vì việc gì phải lo khi ông ta có thể dễ dàng đẻ thêm đứa nữa? Vậy thì tại sao? Tại sao ngươi lại ép Duny, Pavetta và ta phải gánh chịu lời thề đó? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây đúng sáu năm sau khi đứa trẻ được sinh ra? Và khốn kiếp, tại sao ngươi không muốn một đứa, tại sao ngươi lại nói rằng làm vậy chẳng ích gì?"
Gã im lặng. Calanthe gật đầu.
"Ngươi không đáp," bà nói, dựa lưng vào ghế. "Cùng suy nghĩ về lý do đằng sau sự im lặng của ngươi nhé. Logic là mẹ của mọi kiến thức. Và người gợi ra điều gì nào? Chúng ta có gì đây? Một thuật sĩ tìm kiếm định mệnh ẩn giấu trong cái Luật Bất ngờ kỳ lạ và khả nghi ấy. Gã thuật sĩ tìm thấy định mệnh của mình. Và đột ngột từ bỏ nó. Hắn tuyên bố mình không muốn Đứa Trẻ Định Mệnh. Mặt hắn trơ như đá; giọng nói của hắn lạnh băng và rắn như kim loại. Hắn đánh giá rằng một hoàng hậu - xét cho cùng vẫn là một người phụ nữ - có thể bị lừa, bị qua mặt bởi cái mã đàn ông rắn rỏi. Không, Geralt, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Ta biết tại sao ngươi từ chối chọn một đứa trẻ. Ngươi bỏ cuộc vì ngươi không tin vào định mệnh. Bởi vì ngươi không chắc chắn. Và ngươi, khi ngươi không chắc chắn... ngươi bắt đầu sợ hãi. Phải, Geralt. Thứ dẫn dắt ngươi chính là nỗi sợ hãi. Ngươi sợ. Chối thử xem nào."
Gã từ từ đặt chiếc cốc xuống bàn. Từ từ, sao cho tiếng bạc va lanh canh trên lớp đá khổng tước sẽ không để lộ việc tay gã đang run rẩy một cách không thể kiểm soát nổi.
"Ngươi không phủ nhận điều đó à?"
"Không."
Bà nhanh chóng rướn tới trước và nắm lấy cánh tay gã. Rất chặt.
"Ngươi đã tăng điểm trong mắt ta rồi đấy," bà nói. Và mỉm cười. Đó là một nụ cười rất đẹp. Cho dù không muốn, gần như chắc chắn là không muốn, gã đáp lễ với một nụ cười.
"Làm thế nào mà người suy luận ra được điều đó vậy, Calanthe?"
"Ta không suy luận gì cả," bà nói, không buông cánh tay gã ra. "Là đoán bừa đấy."
Cả hai cùng phá lên cười. Và rồi ngồi im lặng giữa cỏ cây xanh tốt và hương hoa anh đào dại, giữa hơi ấm và tiếng ong vo ve.
"Geralt?"
"Vâng, Calanthe?"
"Ngươi không tin vào định mệnh ư?"
"Thần không biết mình có tin vào bất cứ điều gì không. Và về phần... thần e rằng như vậy là chưa đủ. Cần phải có thêm gì đó nữa."
"Ta phải hỏi ngươi điều này. Chuyện gì có xảy ra với ngươi vậy? Ý ta là, theo lời đồn thì bản thân ngươi cũng từng là một Đứa Trẻ Định Mệnh. Mousesack bảo..."
"Không, Calanthe. Mousesack khi ấy nghĩ đến một thứ hoàn toàn khác. Mousesack... Có thể ông ta biết đấy. Nhưng cứ khi nào thấy thích hợp là ông ta lại lôi mấy cái huyền thoại sẵn có kia ra dùng. Không phải hồi nhỏ cha thần bất ngờ bắt gặp thần khi về nhà đâu. Đó không phải cách thần trở thành một thuật sĩ. Thần là một đứa trẻ mồ côi bình thường, Calanthe. Đứa con hoang không mong muốn của một người phụ nữ mà thần không nhớ. Nhưng thần biết bà ta là ai."
Hoàng hậu nhìn xoáy vào gã, nhưng thuật sĩ không nói tiếp.
"Có phải tất cả những câu chuyện về Luật Bất ngờ đều là thần thoại không?"
"Vâng. Khó lòng gọi một tai nạn là định mệnh được."
"Nhưng cánh thuật sĩ các ngươi vẫn không ngừng tìm kiếm?"
"Phải, chúng thần không ngừng. Nhưng làm vậy chẳng có ý nghĩa gì hết. Chẳng gì có ý nghĩa cả."
"Ngươi có tin rằng một Đứa Trẻ Định Mệnh sẽ vượt qua được Cửa ải Thảo dược mà không gặp nguy hiểm gì không?"
"Chúng thần tin rằng một đứa trẻ như vậy sẽ không cần đến cửa ải nào hết."
"Hỏi một câu này, Geralt. Khá là riêng tư. Cho phép ta nhé?"
Gã gật đâu.
"Như chúng ta đã biết, chẳng cách nào truyền lại các đặc điểm di truyền tốt bằng cách tự nhiên cả. Ngươi đã trải qua Cửa ải Thảo dược và sống sót. Vì vậy, nếu cần một đứa trẻ với những phẩm chất và sự bền bỉ đặc biệt... Tại sao ngươi không tìm một người phụ nữ... ta khiếm nhã thật đấy nhỉ? Nhưng ta nghĩ mình đã đoán đúng rồi, phải không nào?"
"Như thường lệ," gã nói, mỉm cười buồn bã, "người đã suy luận chuẩn xác, Calanthe ạ. Tất nhiên người đã đoán đúng rồi. Điều người đang đề xuất là bất khả thi đối với thần."
"Hãy tha thứ cho ta," bà nói, và nụ cười biến mất trên khuôn mặt bà. "Chà, nhiều người cũng gặp chuyện đó mà."
"Nó không phải chuyện con người đâu."
"À... Vậy là, không thuật sĩ nào có thể..."
"Không, không ai hết. Cửa ải Thảo dược khủng khiếp lắm, Calanthe. Và những điều lũ trẻ phải gánh chịu trong giai đoạn Thay đổi thậm chí còn tồi tệ hơn. Cũng vô phương đảo ngược."
"Đừng bắt đầu cảm thấy tủi thân," bà lẩm bẩm. "Bởi vì nó không hợp với ngươi đâu. Những điều ngươi phải gánh chịu không quan trọng. Ta có thể thấy kết quả. Như ta thấy thì cũng khá thỏa đáng đấy. Nếu có thể giả định một ngày nào đó đứa con của Pavetta cũng sẽ trở nên giống như ngươi, ta sẽ không chần chừ chút nào đâu."
"Rủi ro quá lớn," gã nói nhanh. "Như người đã nói đấy. Tối đa cũng chỉ bốn trong mười đứa sống sốt."
"Khốn kiếp, chẳng lẽ chỉ Cửa ải Thảo dược mới nguy hiểm thôi à? Chỉ các thuật sĩ tiềm năng mới chấp nhận rủi ro thôi sao? Cuộc sống đầy rẫy những hiểm nguy, quy trình lựa chọn cũng diễn ra trong đời thường đấy, Geralt ạ. Bất hạnh, bệnh tật và chiến tranh cũng chọn lọc. Kháng cự định mệnh có thể cũng nguy hiểm chẳng kém gì đầu hàng nó. Geralt... Ta sẵn sàng cho ngươi đứa trẻ. Nhưng... ta cũng sợ."
"Thần sẽ không nhận nó. Thần không thể gánh vác trách nhiệm ấy được. Thần sẽ không đồng ý bắt người phải mang vác gánh nặng ấy. Thần không muốn một ngày nào đó, đứa trẻ bảo với người... Điều thần đang nói với người đây..."
"Ngươi có ghét người phụ nữ đó không, Geralt?"
"Mẹ thần ư? Không, Calanthe. Thần đoán bà ta đã có một sự lựa chọn... Hay biết đâu bà ta không có nhỉ? Không, bà ta đã có lựa chọn; một câu thần chú hoặc loại thần dược phù hợp nào đó đáng lẽ đã đủ rồi... Một sự lựa chọn. Một sự lựa chọn cần được tôn trọng, vì đó là quyền thiêng liêng và không thể chối cãi của mỗi người phụ nữ. Cảm xúc không có gì quan trọng trong chuyện này cả. Bà ta sở hữu quyền được quyết định không thể bác bỏ và bà ta đã tận dụng nó. Nhưng thần nghĩ rằng một cuộc gặp gỡ với bà ta, vẻ mặt mà bà ta sẽ trưng ra khi ấy... Sẽ mang lại cho thần một niềm vui bệnh hoạn nào đó, nếu người hiểu ý thần."
"Ta hiểu rất rõ ý ngươi là gì," bà mỉm cười. "Nhưng ngươi khó có khả năng được tận hưởng một niềm vui như vậy lắm. Ta không thể ước đoán được tuổi của ngươi, thuật sĩ à, nhưng ta cho rằng ngươi già hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài của mình. Thế nên, người phụ nữ đó..."
"Người phụ nữ đó," gã lạnh lùng ngắt lời, "có lẽ sẽ trông trẻ hơn thần ngày nay rất, rất nhiều."
"Một pháp sư à?"
"Vâng."
"Thú vị đấy. Ta cứ nghĩ giới pháp sư không thể...?"
"Chắc bà ta cũng nghĩ vậy."
"Ừ. Nhưng ngươi nói đúng, đừng bàn đến quyền quyết định này của phụ nữ làm gì, vì đó là vấn đề không cần bàn cãi. Hãy cùng trở lại vấn đề của chúng ta đi. Ngươi sẽ không mang đứa trẻ đi hả? Chắc chắn vậy ư?"
"Chắc chắn."
"Và nếu... Nếu định mệnh không chỉ đơn thuần là một câu chuyện thần thoại thì sao? Nếu nó thực sự tồn tại, chẳng phải có nguy cơ làm vậy sẽ gây phản tác dụng sao?"
"Nếu có phản tác dụng thật, người bị phản tác dụng sẽ là thần," gã thản nhiên trả lời. "Vì thần là người chống lại nó. Xét cho cùng, người đã làm tròn nghĩa vụ của mình trong thỏa thuận này. Vì nếu định mệnh không phải chuyện thần thoại, thần sẽ phải chọn đúng đứa trẻ trong số những đứa người đã chỉ cho thần. Nhưng con của Pavetta có nằm trong số những đứa trẻ đó không?"
"Có," Calanthe chậm rãi gật đầu. "Ngươi có muốn gặp nó không? Ngươi có muốn nhìn vào mắt của định mệnh không?"
"Không. Không, thần không muốn. Thần từ bỏ, thần từ bỏ nó. Thần từ bỏ quyền của mình đối với thằng bé. Thần không muốn nhìn vào mắt định mệnh, bởi vì thần không tin vào nó. Bởi vì thần biết rằng để gắn kết hai con người, định mệnh thôi sẽ không đủ. Cần phải có thêm gì đó còn hơn cả định mệnh nữa. Thần cười nhạo cái thứ định mệnh ấy; thần sẽ không đi theo nó như một thằng mù được cầm tay dắt, không hiểu gì và ngây ngô. Đây là quyết định không thể thay đổi của thần, hỡi Calanthe xứ Cintra."
Hoàng hậu đứng dậy. Bà mỉm cười. Gã không thể đoán được điều gì ẩn sau nụ cười của bà.
"Cứ vậy đi, Geralt xứ Rivia. Biết đâu định mệnh của ngươi chính là phải từ bỏ nó và bỏ cuộc nhỉ? Ta nghĩ sự tình chính là như vậy đấy. Vì ngươi nên biết rằng, nếu ngươi đã chọn, chọn một cách chính xác, ngươi sẽ nhận ra cái định mệnh mình móc mỉa đã luôn cười nhạo mình."
Gã nhìn vào đôi mắt xanh sáng quắc của bà. Bà mỉm cười. Gã không giải mã nổi nụ cười ấy.
Có một bụi hồng mọc bên cạnh gian nhà hóng mát. Gã bẻ một cành hoa và hái một bông hoa, quỳ xuống, đưa cho bà, cầm nó trong cả hai tay, đầu cúi gằm.
"Thật đáng tiếc là ta đã không gặp ngươi sớm hơn, Tóc Bạc ạ," bà thì thầm, nhận lấy bông hồng từ tay gã. "Dậy đi."
Gã đứng dậy.
"Nếu ngươi đổi ý," bà nói, nâng bông hồng lên mặt. "Nếu ngươi quyết định... Hãy quay lại Cintra. Ta sẽ chờ đợi. Và định mệnh của ngươi cũng sẽ đợi. Có lẽ không phải mãi mãi đâu, nhưng chắc chắn là thêm một thời gian nữa."
"Tạm biệt, Calanthe."
"Tạm biệt, thuật sĩ. Bảo trọng nhé. Ta đã... Mới thoáng trước, ta có một linh cảm... Một linh cảm lạ lùng... rằng đây là lần cuối cùng ta gặp ngươi."
"Tạm biệt, thưa hoàng hậu."
V
Gã tỉnh dậy và kinh ngạc phát hiện ra rằng cơn đau gặm nhấm đùi mình đã biến mất. Chỗ sưng đau nhói đang kéo căng da gã xem chừng cũng đã không còn hành hạ gã nữa. Gã thử với về phía nó, chạm vào nó, nhưng không thể nhúc nhích được. Trước khi gã nhận ra rằng thứ duy nhất đang ghìm chặt người mình chỉ là sức nặng của lớp chăn da phủ bên trên, một nỗi sợ hãi buốt lạnh, ghê tởm chạy xuống bụng gã và thọc sâu vào ruột gã như móng vuốt diều hâu. Gã siết chặt và thả lỏng các ngón tay một cách nhịp nhàng, lặp đi lặp lại trong đầu, không, không, ta không...
Bị liệt.
"Anh dậy rồi."
Một tuyên bố, không phải câu hỏi. Một giọng nói lặng lẽ, nhẹ nhàng, nhưng rõ rệt. Một người phụ nữ. Có lẽ trẻ tuổi. Gã quay đầu và rên rỉ, cố gắng nâng người lên.
"Đừng cử động. Ít nhất là đừng cử động mạnh như vậy. Anh có đau không?"
"Kkkk..." cái lớp dán chặt hai môi gã tẽ ra. "Kkkhông. Vết thương không... lưng của tôi..."
"Loét tì đè đấy." Một câu nói lạnh lùng, vô cảm, nghe chẳng hợp với giọng nữ trầm nhẹ nhàng kia. "Tôi sẽ chữa nó. Đây, uống cái này vào. Từ từ thôi, từng ngụm nhỏ một."
Chất lỏng đậm đặc hương vị bách xù. Một phương pháp đã có từ lâu, gã thầm nghĩ. Bách xù hoặc bạc hà; cả hai đều là những chất phụ gia không quan trọng, chỉ ở đó để che giấu thành phần thật. Bất chấp điều đó, gã vẫn nhận ra nấm cống, có thể cả ngưu bàng nữa. Phải, chắc chắn có ngưu bàng, ngưu bàng trung hòa chất độc, nó làm sạch máu bị nhiễm hoại thư hoặc nhiễm trùng.
"Uống đi. Uống cạn đi. Đừng nhanh thế, không là anh sẽ bị nghẹn đấy."
Miếng mề đay quanh cổ gã bắt đầu rung lên rất nhẹ. Vậy là trong liều thuốc còn có ma thuật nữa. Gã mở to con ngươi một cách khó nhọc. Vì giờ cô đã ngẩng đầu lên, gã có thể quan sát cô chính xác hơn. Trông cô thật thanh nhã. Cô mặc đồ nam giới. Khuôn mặt cô nhỏ và nhợt nhạt trong bóng tối.
"Chúng ta ở đâu vậy?"
"Trong một khoảnh rừng sản xuất hắc ín."
Quả đúng là có thể ngửi thấy mùi nhựa thông trong không trung: Gã nghe thấy những giọng nói phát ra từ đống lửa trại. Ai đó vừa ném vào một vài khúc cành khô, lửa bắn vọt lên với những tiếng nổ lách tách. Gã lại nhìn, tận dụng tối đa ánh sáng. Tóc cô được buộc lại bằng một dải da rắn. Tóc của cô...
Một cơn đau nghẹt thở ở cổ họng và ức gã. Hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Tóc cô có màu đỏ, đỏ như lửa, và khi được hắt sáng nhờ ánh lửa trại thì trông đỏ như son.
"Anh bị đau à?" cô hỏi, diễn giải cảm xúc ấy, nhưng bị lầm. "Nào... Chờ một chút nhé..."
Gã cảm nhận được một luồng hơi ấm đột ngột tỏa ra từ tay cô, lan khắp lưng gã, truyền xuống mông gã.
"Chúng ta sẽ lật người anh lại," cô nói. "Đừng cố tự làm. Anh đang rất yếu đấy. Này, có ai giúp tôi được không?"
Tiếng bước chân từ đống lửa trại, bóng tối, hình hài. Có người cúi xuống. Đó là Yurga.
"Anh cảm thấy thế nào, thưa anh? Đỡ hơn chưa?"
"Giúp tôi lật anh ta úp bụng lại," người phụ nữ nói. "Nhẹ nhàng, chậm rãi. Đúng rồi... Tốt. Cảm ơn ông."
Gã không cần phải nhìn cô nữa. Trong thế nằm sấp, gã không phải mạo hiểm nhìn thẳng vào mắt cô. Gã bình tĩnh lại và trấn áp cơn run của đôi bàn tay mình. Cô có thể cảm nhận được điều đó. Gã nghe thấy tiếng móc cài túi của cô kêu lách tách, chai lọ và hũ sứ nhỏ đập vào nhau. Gã nghe thấy hơi thở của cô, cảm nhận được hơi ấm đùi cô. Cô đang quỳ ngay bên cạnh gã.
"Vết thương của tôi," gã hỏi, không thể chịu đựng nổi sự im lặng, "có khó trị không?"
"Có, hơi khó," và có một nét lạnh lùng trong giọng nói của cô. "Điều ấy có thể xảy ra với các vết cắn. Kiểu vết thương kinh khủng nhất. Nhưng hẳn anh đã quen với nó rồi, thuật sĩ."
Bà ta biết. Bà ta đang lục lọi suy nghĩ của ta. Bà ta có đang đọc chúng không? Chắc là không. Và ta biết tại sao. Bà ta sợ.
"Đúng vậy, anh hẳn đã quen với nó rồi," cô lặp lại, lại tiếp tục gõ lanh canh các bình thủy tinh. "Tôi thấy một vài vết sẹo trên người anh... Nhưng tôi đã giải quyết chúng. Như anh thấy, tôi là một pháp sư. Đồng thời còn là bà lang nữa. Đó là chuyên môn của tôi."
Trùng khớp rồi, gã thầm nghĩ. Gã chẳng hở ra một lời nào.
"Về lại với vết thương này," cô bình tĩnh nói tiếp, "anh nên biết rằng anh đã được mạch đập của chính mình cứu sống; chậm hơn gấp bốn lần so với một người bình thường. Nếu không thì anh đã chẳng đời nào sống sót nổi, tôi xin khẳng định điều ấy. Tôi đã thấy thứ được buộc quanh chân của anh. Đó là một nỗ lực băng bó, nhưng làm rất tệ hại."
Gã im lặng.
"Sau đó," cô tiếp tục nói, vén áo gã lên đến tận cổ, "nhiễm trùng xảy ra, một điều bình thường đối với vết thương do bị cắn. Nó đã bị chặn lại. Tất nhiên là anh đã uống thần dược thuật sĩ rồi nhỉ? Nó đã giúp ích rất nhiều. Mặc dù tôi không hiểu tại sao anh lại uống đồng thời cả thuốc gây ảo giác. Tôi đã nghe những lời mê sảng của anh, Geralt xứ Rivia ạ."
Bà ta đang đọc suy nghĩ của ta, gã thầm nghĩ. Hoặc có lẽ Yurga đã nói cho bà ta biết tên ta? Có lẽ ta đã nói mớ trong lúc ngủ do chịu tác động của Mòng Biển Đen? Chết tiệt, biết thế quái nào được... Nhưng biết tên ta chẳng cung cấp được gì cho bà ta hết. Chẳng gì cả. Bà ta không biết ta là ai. Bà ta không biết ta là ai.
Gã cảm thấy cô nhẹ nhàng xoa bóp một thứ thuốc mỡ mát lạnh, dễ chịu, hăng nồng mùi long não vào lưng gã. Bàn tay của cô nhỏ và rất mềm.
"Thông cảm cho tôi vì phải dùng cách cổ điển này nhé," cô nói. "Lẽ ra tôi có thể dùng phép thuật để loại bỏ loét tì đè, nhưng tôi đã hơi quá sức trong lúc chữa trị vết thương ở chân anh và cảm thấy có hơi mệt mỏi. Tôi đã băng bó vết thương trên chân của anh hết mức có thể, thế nên bây giờ anh không gặp nguy hiểm gì đâu. Nhưng vài ngày tới đừng có rời giường đấy nhé. Ngay cả những mạch máu được khâu bằng phép thuật cũng dễ bị bục ra và anh sẽ bị xuất huyết nghiêm trọng đấy. Tất nhiên sẽ để lại sẹo rồi. Thêm một vết nữa bổ sung cho bộ sưu tập của anh."
"Cảm ơn..." Gã áp má vào lớp chăn da để làm biến dạng giọng nói mình, ngụy trang vẻ thiếu tự nhiên của nó. "Cho tôi mạn phép hỏi... tôi nên cảm ơn ai đây nhỉ?"
Bà ta sẽ không nói đâu, gã thầm nghĩ. Hoặc bà ta sẽ nói dối.
"Tên tôi là Visenna."
Tôi biết, gã thầm nghĩ.
"Tôi rất mừng," gã chậm rãi nói, má vẫn áp vào lớp chăn. "Tôi rất mừng là chúng ta đã có cơ duyên gặp nhau, Visenna."
"Ôi, tình cờ ấy mà," cô lạnh lùng nói, kéo áo gã che lưng và đắp chăn da cừu cho gã. "Tôi được lính cửa khẩu báo rằng đang có người cần mình. Nếu có người cần, tôi sẽ đến. Tôi có cái tật kỳ lạ như thế đấy. Nghe này, tôi sẽ để thuốc mỡ lại cho ông lái buôn; bảo ông ta thoa nó vào mỗi buổi sáng và buổi tối. Ông ta nói anh đã cứu mạng mình, ông ta có thể trả ơn anh bằng cách đó."
"Thế còn tôi? Tôi có thể trả ơn cô kiểu gì đây, Visenna?"
"Đừng nói về chuyện đó. Tôi không nhận thanh toán từ thuật sĩ. Hãy cứ coi đó như tình đoàn kết đi. Tình đoàn kết giữa những người cùng ngành. Và tình thương mến nữa. Như một phần của tình thương mến đó, sau đây là chút khuyên thân thiện hoặc, nếu anh muốn, chỉ dẫn của một bà lang: đừng dùng thuốc gây ảo giác nữa, Geralt. Chúng không có khả năng chữa bệnh. Không hề đâu."
"Cảm ơn cô, Visenna. Vì sự giúp đỡ và lời khuyên của cô. Cảm ơn cô... vì mọi thứ."
Gã thò tay ra khỏi lớp chăn da và mò thấy đầu gối cô. Cô rùng mình, đặt tay mình vào tay gã và bóp nhẹ. Gã thận trọng thả ngón tay cô ra và miên tay dọc cẳng tay cô.
Tất nhiên rồi. Làn da mềm mại của một cô gái trẻ. Cô rùng mình mạnh hơn, nhưng không rút tay về. Gã đưa ngón tay mình trở lại bàn tay cô và nắm lấy nó.
Miếng mề đay trên cổ gã rung lên và giật giật.
"Cảm ơn, Visenna," gã lặp lại, cố gắng kiểm soát giọng mình. "Tôi rất mừng là chúng ta đã có duyên gặp gỡ."
"Tình cờ ấy mà..." cô nói, nhưng lần này không có chút lạnh lùng nào trong giọng cô.
"Hay có lẽ là định mệnh?" gã hỏi, lấy làm sửng sốt, bởi lẽ sự phấn khích và lo lắng đã đột ngột biến mất hoàn toàn khỏi người gã. "Cô có tin vào định mệnh không, Visenna?"
"Vâng," cô trả lời sau một lúc. "Tôi có."
"Những người được liên kết bởi định mệnh sẽ luôn tìm thấy nhau?" gã nói tiếp.
"Vâng, tôi cũng tin điều đó... Anh đang làm gì vậy? Đừng lật lại..."
"Tôi muốn nhìn vào mặt bà... Visenna. Tôi muốn nhìn vào mắt bà. Và bà... Bà phải nhìn vào mắt tôi."
Cô thực hiện một cử động như thể sắp bật dậy. Nhưng cô vẫn ở bên cạnh gã. Gã chậm rãi trở mình, môi vặn xoắn lại vì đau. Có thêm ánh sáng, ai đó đã bỏ thêm một ít củi vào đống lửa.
Bây giờ cô không còn nhúc nhích nữa. Cô chỉ đơn giản quay đầu sang bên, phô ra phần mặt nhìn nghiêng của mình, nhưng lần này gã thấy rõ miệng cô đang run rẩy. Cô siết ngón tay của mình trên tay gã, rất chặt.
Gã nhìn.
Không có nét tương đồng nào cả. Cô có một gương mặt hoàn toàn khác. Một chiếc mũi nhỏ. Một chiếc cằm hẹp. Cô im lặng. Sau đó, cô đột nhiên rướn người về phía gã và nhìn thẳng vào mắt gã. Từ gần sát. Không nói một lời nào.
"Bà thấy đôi mắt được nâng cấp của tôi thế nào?" gã điềm đạm hỏi. "Không bình thường phải không? Visenna, bà có biết thuật sĩ phải gánh chịu những gì để cải thiện đôi mắt không? Bà có biết không phải lúc nào nó cũng hiệu nghiệm không?"
"Dừng lại đi," cô nhẹ nhàng nói. "Dừng lại đi, Geralt."
"Geralt..." gã bất chợt cảm thấy có gì đó cào xé trong mình. "Vesemir đã đặt cho tôi cái tên đó. Geralt xứ Rivia! Tôi thậm chí còn học cách bắt chước giọng dân Rivia. Chắc là xuất phát từ nhu cầu nội tâm muốn sở hữu một quê hương. Ngay cả khi đó là một quê hương bịa đặt. Vesemir... đã ban cho tôi cái tên của mình. Vesemir cũng tiết lộ tên của bà. Một cách không tự nguyện cho lắm."
"Im lặng đi, Geralt. Im lặng đi."
"Hôm nay bà nói với tôi rằng bà tin vào định mệnh. Và hồi đó... Hồi đó bà có tin không? Ồ, vâng, hẳn bà có rồi. Chắc hẳn bà đã tin rằng định mệnh sẽ đưa chúng ta đến với nhau. Hẳn đó chính là nguyên nhân bà đã chẳng làm gì để cuộc gặp này nhanh chóng xảy ra."
Cô im lặng.
"Tôi luôn muốn... tôi đã suy nghĩ về những gì mình sẽ nói với bà, khi chúng ta cuối cùng cũng giáp mặt nhau. Tôi đã nghĩ về câu mình sẽ hỏi bà. Tôi nghĩ nó sẽ mang lại cho tôi một khoái cảm bệnh hoạn nào đó..."
Thứ lấp lánh trên má cô là một giọt nước mắt. Không nghi ngờ gì nữa. Gã cảm thấy cổ họng mình thắt lại cho đến khi nó đau nhói. Gã cảm thấy mệt mỏi. Buồn ngủ. Yếu đuối.
"Trong ánh sáng ban ngày..." gã rên rỉ. "Ngày mai, dưới ánh nắng, tôi sẽ nhìn vào mắt bà, Visenna... Và tôi sẽ hỏi bà câu hỏi của mình. Hoặc có lẽ tôi sẽ không hỏi bà, vì đã quá muộn rồi. Định mệnh ư? Ồ, phải, Yen đã đúng. Được định mệnh an bài cho nhau là chưa đủ. Cần thêm chút gì đó nữa... Nhưng ngày mai tôi sẽ nhìn vào mắt bà... Giữa thanh thiên bạch nhật..."
"Không," cô nói nhẹ nhàng, lặng lẽ, êm như nhung, bằng một giọng nói gặm nhấm, rung lắc các lớp ký ức, những ký ức không còn tồn tại. Thứ đáng lẽ ra chưa bao giờ tồn tại, nhưng lại có ở đó.
"Có chứ!" gã phản đối. "Có chứ. Tôi muốn..."
"Không. Bây giờ con sẽ chìm vào giấc ngủ. Và khi tỉnh dậy, con sẽ không còn muốn nữa. Tại sao chúng ta lại phải nhìn nhau dưới ánh mặt trời? Nó sẽ thay đổi được gì nào? Bây giờ không gì có thể đảo ngược được nữa, không gì thay đổi được. Mục đích của việc đặt câu hỏi cho ta là gì, Geralt? Việc biết rằng ta sẽ không thể trả lời mang lại cho con một khoái cảm bệnh hoạn à? Làm tổn thương lẫn nhau sẽ mang lại gì cho chúng ta đây? Không, chúng ta sẽ không nhìn mặt nhau giữa thanh thiên bạch nhật. Ngủ đi, Geralt. Và nói riêng với nhau thôi nhé, Vesemir không đặt cho con cái tên đó đâu. Mặc dù nó cũng chẳng thay đổi hoặc đảo ngược được bất cứ điều gì, ta muốn con biết điều đó. Tạm biệt và bảo trọng nhé. Và đừng cố tìm ta..."
"Visenna..."
"Không, Geralt. Bây giờ con sẽ chìm vào giấc ngủ. Và ta... ta là một giấc mơ. Tạm biệt."
"Không! Visenna!"
"Ngủ đi." Chứa đựng trong giọng nói mượt mà của cô là một mệnh lệnh nhẹ nhàng, đập tan ý chí của gã, xé nát nó như một mảnh vải. Hơi ấm, bất chợt tỏa ra từ đôi tay cô.
"Ngủ đi."
Gã ngủ.
VI
"Chúng ta đã đến Riverdell chưa, Yurga?"
"Đã đến từ hôm qua rồi, thưa anh. Chẳng bao lâu nữa sẽ đến sông Yaruga và sau đó là đến quê của tôi. Hãy nhìn mà xem, ngay cả lũ ngựa cũng đưa bước tung tăng hơn, vung vẩy đầu. Chúng có thể cảm thấy nhà đang gần kề."
"Nhà... Ông sống trong thành phố à?"
"Không, bên ngoài tường thành."
"Thật thú vị," gã thuật sĩ nói, nhìn ngó xung quanh. "Hầu như không có vết tích thiệt hại nào của chiến tranh cả. Tôi nghe bảo vùng này đã bị phá tan hoang."
"Chà," Yurga nói. "Bọn tôi không thiếu gì cảnh hoang tàn đâu. Hãy quan sát kỹ hơn đi - trên hầu hết mọi gian nhà, trong mọi trang ấp, anh có thể thấy sắc trắng của gỗ mới đóng. Và hãy nhìn xem, ở phía bờ bên kia sự tình thậm chí còn tồi tệ hơn, mọi thứ đã bị thiêu rụi... Chà, chiến tranh là chiến tranh, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Bọn tôi đã phải chịu đựng cảnh biến loạn kinh khủng tột cùng khi Binh Đoàn Đen hành quân qua vùng đất của mình. Quả thật, tình hình hồi đó trông cứ như thể chúng sẽ biến mọi thứ ở đây thành một vùng đất hoang. Nhiều người khi ấy bỏ trốn về sau không bao giờ quay trở lại nữa. Nhưng đã có người mới đến sinh sống thế chỗ họ. Cuộc sống phải tiếp diễn."
"Đó là một sự thật," Geralt lẩm bẩm. "Cuộc sống phải tiếp diễn. Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không quan trọng. Cuộc sống phải tiếp diễn..."
"Anh nói đúng. Rồi, của anh đây, mặc vào đi. Tôi đã sửa sang quần của anh, vá nó lại. Nó sẽ tốt như mới. Nó cũng giống như mảnh đất này thôi, thưa anh. Nó bị chiến tranh xé toạc, xới tung lên như thể bị mũi sắt của bừa cày vào, cào toác, vấy máu. Nhưng giờ đây nó sẽ tốt như mới. Và nó thậm chí còn sẽ trở nên màu mỡ hơn. Ngay cả những người thối rữa dưới lòng đất cũng sẽ phục vụ cái tốt và làm tăng độ phì nhiêu cho đất. Hiện tại cày cấy hãy còn khó khăn, vì đồng ruộng đầy xương cốt và đồ sắt, nhưng đất cũng có thể xử lý được sắt."
"Ông có sợ quân Nilfgaard, Binh Đoàn Đen, sẽ quay trở lại không? Chúng từng có lần tìm ra một tuyến đường dẫn xuyên núi rồi đấy..."
"Chà, bọn tôi cũng sợ đấy. Nhưng thế thì đã làm sao? Bọn tôi ngồi xuống khóc lóc và run rẩy ư? Cuộc sống phải tiếp diễn. Và những gì phải đến sẽ đến. Dù gì thì điều định mệnh đã an bài cũng sẽ không thể tránh được."
"Ông có tin vào định mệnh không?"
"Làm sao tôi lại không tin được? Sau những gì tôi gặp phải trên cây cầu, ngoài vùng hoang dã, khi anh cứu mạng tôi? Ôi, thưa thuật sĩ, rồi anh sẽ thấy, vợ tôi sẽ quỳ sụp xuống dưới chân anh..."
"Ồ, thôi nào. Thành thật mà nói, tôi cần cảm tạ ông nhiều hơn. Vụ trên cây cầu hồi trước... Đó là công việc của tôi, Yurga, nghề của tôi. Ý tôi là, tôi bảo vệ mọi người vì tiền. Không phải vì lòng hảo tâm đâu. Thừa nhận đi, Yurga, ông đã nghe những lời thiên hạ đồn về cánh thuật sĩ. Rằng không ai biết bên nào mới tệ hơn; thuật sĩ hay những con quái vật họ tàn sát..."
"Không phải vậy đâu, thưa anh, và tôi không biết tại sao anh lại nói như vậy. Chẳng lẽ tôi không có mắt à? Anh cũng giống như cái bà lang kia thôi."
"Visenna..."
"Cô ta không cho bọn tôi biết tên. Nhưng cô ta ngay lập tức theo sau chúng ta vì cô ta biết có người cần mình, rồi cô ta bắt kịp vào buổi tối và vào chăm sóc anh luôn, ngay khi vừa xuống ngựa. Thế này nhé, thưa anh, cô ta đã bỏ ra rất nhiều công sức chữa chạy cho chân anh, khiến không khí nổ lách tách vì phép thuật và bọn tôi sợ quá chạy biến vào rừng. Sau đó có máu ộc ta từ mũi cô ta. Tôi nhận ra sử dụng phép thuật không phải một chuyện đơn giản. Anh thấy đấy, cô ta đã băng bó vết thương của anh hết sức cẩn thận, thực sự đấy, giống như một..."
"Giống như một người mẹ?" Geralt nghiến răng.
"Vâng. Anh nói chuẩn đấy. Và khi anh chìm vào giấc ngủ..."
"Sao, Yurga?"
"Cô ta gần như không thể đứng nổi, người trắng bệch như tờ giấy. Nhưng cô ta đến kiểm tra xem bọn tôi có ai cần bất kỳ sự giúp đỡ nào hay không. Cô ta đã chữa lành bàn tay bị một khúc gỗ đè bẹp của ông thợ làm hắc ín. Cô ta không lấy một xu, thậm chí còn để lại một ít thuốc. Không, thưa anh Geralt, tôi biết không phải mọi điều thiên hạ nói về các thuật sĩ và pháp sư đều là lời hay ý đẹp. Nhưng ở đây thì không. Bọn tôi, dân Thượng Sodden và những người đến từ Riverdell, bọn tôi hiểu chuyện hơn. Bọn tôi mắc nợ các pháp sư quá nhiều, thế nên không thể có chuyện bọn tôi không biết họ ra làm sao. Ở đây, ký ức về họ không phải những lời đồn đại và chuyện ngồi lê đôi mách, mà đã được ghi tạc vào đá. Rồi anh sẽ được tận mắt nhìn thấy, chỉ cần đợi cho đến khi chúng ta ra khỏi rừng thôi. Đằng nào thì hẳn bản thân anh cũng hiểu chuyện rõ lắm. Bởi lẽ người ta bàn tán về trận chiến đó ở khắp mọi chân trời góc bể, và mới hơn một năm trôi qua thôi mà. Chắc hẳn anh đã từng nghe rồi."
"Đã một năm rồi tôi có ở đây đâu," gã thuật sĩ lẩm bẩm. "Tôi ở miền Bắc. Nhưng tôi đã nghe kể... Trận Sodden thứ hai..."
"Đúng. Anh sẽ sớm nhìn thấy ngọn đồi và tảng đá. Bọn tôi từng gọi ngọn đồi đó là đỉnh Diều, nhưng bây giờ mọi người đều gọi nó là đỉnh Pháp Sư hay núi Thập Tứ. Vì hai mươi hai người bọn họ đã đứng trên ngọn đồi đó, hai mươi hai pháp sư đã chiến đấu, và mười bốn người đã ngã xuống. Trận chiến ấy kinh hoàng lắm, thưa anh. Mặt đất lồng lên, lửa từ trời trút xuống như mưa và chớp đánh ngang dọc... Nhiều người đã bỏ mạng. Nhưng các pháp sư đã đánh bại Binh Đoàn Đen và phá vỡ Nguồn Lực dẫn dắt chúng. Và mười bốn người trong số họ đã bỏ mạng trong trận chiến đó. Mười bốn người đã hy sinh thân mình... Sao thế, thưa anh? Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu. Kể tiếp đi, Yurga."
"Ôi chao, trận chiến thật kinh hoàng, nhưng nếu không có những pháp sư trên đồi, ai biết đâu được đấy, có lẽ hôm nay chúng ta đã chẳng nói chuyện được ở đây, đánh xe về nhà, vì ngôi nhà đó sẽ không tồn tại, cả tôi cũng thế, chưa biết chừng cả anh cũng vậy... Phải, chính nhờ các pháp sư đó đấy. Mười bốn người trong số họ đã bỏ mạng để bảo vệ bọn tôi, dân miền Sodden và Riverdell. Ha, đương nhiên những người khác cũng chiến đấu ở đó nữa, binh lính và quý tộc, cả nông dân. Bất cứ ai có thể đều cầm chĩa hoặc rìu, hoặc thậm chí cả gậy gộc... Tất cả bọn họ đều chiến đấu một cách