Tháng Mười Hai, năm 1945
Họ ngồi trong toa tàu thượng hạng, cả hai người đàn ông mở cặp da và vùi đầu vào các bản hợp đồng cùng giấy tờ pháp lý. Chuyến đi bằng xe lửa này chỉ là một sự kéo dài ngày làm việc thường lệ của họ.
Anne cố tập trung vào tờ tạp chí của nàng. Ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ để lộ rõ quang cảnh trơ trụi giá lạnh của miền quê, khiến nàng nghĩ tới Lawrenceville. Ở New York, người ta thường quên bẵng mùa đông có thể lạnh lẽo và ảm đạm như thế nào. Những ngọn đèn ống, những đám đông đang xê dịch, những con đường đầy xe taxi làm cho tuyết trở thành bùn loãng và bùn loãng trở thành một thứ nước xám xịt sẽ nhanh chóng bốc hơi, và người ta quên bẵng mặt đất trơ trụi, tiêu điều của thế giới bên ngoài. Sự hiu quạnh của mùa đông. Những buổi tối dài dằng dặc ngồi trong căn bếp rộng, sạch sẽ với mẹ và dì Amy. Hoặc những lần đi xem cinê, đi đấu bóng gỗ, hoặc đánh bài. Ôi lạy Chúa, nàng cầu nguyện, xin cám ơn Người đã cho con sức mạnh để chạy! con sẽ không bao giờ trở về, không bao giờ.
Khi tàu vào nhà ga tối tăm ở New Haven, cả hai chiếc cặp da đóng ập lại và hai người đàn ông đứng lên để duỗi cẳng chân. Nét mặt của Henry có vẻ lo lắng mệt mỏi.
- Đây rồi, chúng ta đi vào…hoả tuyến – ông ta bảo.
Lyon nắm cánh tay của Anne.
- Nào cô bạn, cô sắp được thưởng thức buổi khai diễn đầu tiên của cô ở New Haven. Chúng ta không được để cho Henry làm hỏng bét mọi việc đôi với cô.
- Tôi đã đến New Haven năm lần – Henry buồn rầu nói – thế mà tôi vẫn luôn luôn quên mất tôi ghét nó nhiều như thế nào cho tới lúc tôi có mặt tại đây. New Haven bao giờ cũng là một thành phố lộn xộn. Ngoại trừ khi có một cuộc trình diễn của Helen Lawson. Tất cả đều là thảm hoạ!
Khách sạn Taft có vẻ u ám và hãm tài.
- Cô đi tắm rửa rồi gặp chúng tôi ở quán rượu – Henry bảo – và nếu tôi là cô, tôi sẽ không gọi điện thọai cho Helen. Có lẽ cô ta vẫn còn ở nhà hát. Tôi sẽ đi ngay đến đó và bàn bạc một số công việc với cô ta, ngay cạnh khách sạn đây thôi.
Anne nhanh nhẹn mở hành lý. Căn phòng nhỏ xíu và ảm đạm. Nhưng không có gì có thể giảm bớt nỗi hân hoan của nàng. Nàng có cảm tưởng giống như cô gái lần đầu tiên đi du ngoạn một mình và lòng nàng tràn đầy một cảm giác mong chờ - tựa hồ bất cứ lúc nào một điều kỳ diệu nào đó có thể xảy ra.
Nàng bước tới khung cửa sổ nhỏ và nhìn xuống đường. Bóng tối đầu mùa đông đang bao phủ thị trấn, những ngọn đèn đường bắt đầu le lói trong quang cảnh u ám. Đối diện với khách sạn, tấm bảng hiệu bằng đèn nê ông trên một nhà hàng nhỏ lập loè mờ ảo. Nàng quay nhanh người lại khi nghe tiếng chuông điện thoại ré lên. Đó là Neely.
- Tao vừa đi diễn tập về. ông Bellamy đã đến nhà hát để gặp Helen. Ông ta bảo mày đã đến đây! Tao sướng run lên!
- Tao cũng vậy. Mọi việc ra sao?
- Khủng khiếp! – Neely vừa thở vừa nói theo thói quen của cô – đêm hôm qua mọi người đã diễn tập với đầy đủ y phục mãi cho tới 4 giờ sáng mới xong. Henry định cắt một tiết mục hát của Terry King. Terry đã nổi khùng chạy vọt ra khỏi nhà hát, và chiều nay viên đại lý của cô ta đã đến đối chất với Gil Case. Còn màn khiêu vũ với nhóm Gaucheros thì thật là khủng khiếp. Tao dám đánh cuộc là nó sẽ bị cắt và Charlie cùng với Dick sẽ bị sa thải. (Neely nói thêm với vẻ khoái trá).
- Có vẻ phức tạp quá nhỉ. Helen về chưa?
- Chưa, chị ấy vẫn còn ở lại nhà hát cùng với Henry Bellamy. Tao không hiểu nổi họ làm cách nào giải quyết mọi việc cho ổn thoả.
- Mày muốn nói buổi trình diễn sẽ không mở màn đêm nay?
- Ồ, bằng cách này hay cách khác, người ta vẫn sẽ mở màn – Neely sung sướng nói – này Anne, Mel hiện đang ở đây.
- Có lẽ anh ta đã đáp cùng chuyến xe lửa với tao.
- Không, anh ấy đến từ hôm qua. (Sau khi ngập ngừng một lát, Neely nói tiếp). Anne…tao…bọn tao đã làm việc đó.
- Làm cái gì?
- Mày hiểu mà.
- Neely…mày muốn nói…
- Ừ hử. Lúc đầu tao đau quá nên không tới được. Nhưng rồi Mel đã tìm được cách làm cho tao tới.
- Mày nói về chuyện gì vậy?
- Bọn tao đã ngủ với nhau.
- Neely!
- Thôi Anne, mày đừng nên quá khó khăn như thế. Chỉ vì mày không khoái Allen chứ đâu phải vì tao hư hỏng. Tao yêu Mel.
- Và điều đó khiến cho việc mày làm là đúng chứ gì?
- Mày ngờ nghệch quá chừng. Cả hai đứa tao cần có nhau. Thời buổi này thiên hạ không thành hôn chỉ để làm việc đó. Mel tôn trọng tao và yêu tao, hôm nay cũng nhiều như hôm qua. Hơn nữa, giờ đây anh ấy thực sự yêu tao. Và tao yêu anh ấy. Vả lại, bọn tao chưa thể kết thúc. Anh ấy còn phải nuôi dưỡng bố mẹ. Nhưng nếu cuộc trình diễn thành công lớn, và tao có thể hy vọng kiếm được một trăm mỗi tuần, lúc bấy giờ bọn tao sẽ làm lễ thành hôn.
- Nhưng Neely…những gì mày đã làm…- Anne ấp úng với vẻ bối rối.
- Mày muốn nói tao đã để cho anh ấy ngủ với tao chứ gì? Mel bảo bất cứ điều gì cả hai người cùng làm với nhau khi họ yêu nhau đều là chuyện bình thường. Hơn nữa, nó có cảm giác mê hồn! Ồ, Anne, tao gần như không thể đợi chờ tới đêm nay. Anne này, khi anh ấy sờ vào ngực tao, tao chỉ nghĩ đến chuyện đó. Tao dám đánh cuộc với mày…
- Neely, xin vì Chúa!
- Mày hãy chờ cho tới khi chuyện đó xảy ra với mày, mày sẽ thấy. Gặp lại mày sau cuộc trình diễn. Chờ nhé. Tao phải nói ba câu trong màn thứ hai.
oOo
Lyon đang chờ nàng ở một bàn trong quán rượu.
- Henry vẫn còn ở nhà hát – anh vừa nói vừa nhăn mặt với vẻ đồng tình – Tôi đã gọi cho cô một ly ginger ale, được chứ?
Nàng nhìn cái ly với một nụ cười.
- Có lẽ tôi phải học uống rượu mạnh. Có cảm tưởng những người hầu bàn đang nhìn chòng chọc vào tôi với vẻ phản đối.
- Thế thì cô hãy nhìn lại vào mặt họ. Cô đừng bao giờ để cho bất kỳ một ai làm cho cô xấu hổ đến nỗi phải làm bất cứ điều gì không muốn làm. Cô cứ giữ cá tính của mình.
- Tôi không nghĩ mình có một cá tính nào.
- Mỗi người đều có một cá tính. Một của bản thân mình và một để trưng bày với thiên hạ. Tôi phần nào nghĩ cô thích đóng vai cô nữ thư ký thụ động để trưng bày với thiên hạ trong lúc cô đi tìm con người thật của mình.
- Tôi nhớ anh đã bảo tôi là một chiến sĩ…
- Tôi nghĩ như thế thật...nhưng lại chiến đấu cho những người khác.
Nàng nhấp nháp ly nước gừng của mình. Anh mời nàng một điếu thuốc lá.
- Tôi nói có sai không?
- Không, tôi nghĩ anh đã nói trúng một sự thật rất lớn. (Rồi nàng ngước lên nhìn rạng rỡ). Nhưng tôi đã chiến đấu cho một điều, tôi…
- Phải, cô đã đến New York. Nhưng cô hãy nói cho tôi nghe đi, Anne, có phải đó sẽ là thành tựu tuyệt vời duy nhất trong đời của cô không?
- Còn anh thì sao? (Đôi mắt nàng bỗng loé ánh tức giận). Chiến tranh đã qua rồi. Đời sống vẫn tiếp tục. Phải chăng anh sắp sửa lại chiến đấu?
- Ngay lúc này, tôi đang chiến đấu đây – anh trầm tĩnh bảo.
- Hình như tôi chưa bao giờ nói điều gì nhẹ nhàng và thoải mái với anh. Nhưng lần này tôi không khởi sự. Và tôi nghĩ tôi sẽ uống một ly Scotch.
Anh ra dấu cho người bồi bàn và gọi hai ly rượu mạnh. Nàng nâng ly lên chúc mừng.
- Có lẽ nếu nốc cạn ly này tôi có thể thốt ra một điều gì đó khiến anh bật cười.
- Tôi sẽ rất thích thú được cười. Và cô không cần phải uống rượu mạnh.
Nàng nốc một hơi hết nửa ly. Rồi nàng nói một cách yếu ớt.
- Nó có vị khủng khiếp thật và tôi vẫn không thể nghĩ ra một điều gì khôi hài để nói.
Anh lấy cái ly khỏi tay nàng.
- Tại sao lại cần phải làm cho tôi cười?
- Tôi đã trông thấy anh đêm hôm ấy tại La Ronde…với Jennifer North. Anh đã cười thật nhiều. Tôi đã nghĩ về điều đó – nàng với tay lấy ly rượu.
Nàng đang nói gì thế này? Nàng lại uống thêm một ngụm nữa.
- Nào, cô hãy uống cạn đi. Đó là một ý nghĩ tốt đấy. Ít ra là giờ đây cô đang chiến đấu cho chính mình.
- Và anh đang chiến đấu cho cái gì, Lyon?
- Cô.
Mắt hai người gặp nhau.
- Anh không cần phải thế - nàng trầm tĩnh bảo.
Anh nắm lấy tay nàng. Viên kim cương của Allen ấn sâu vào ngón tay nàng tựa hồ chính nó cũng đang say mê nàng. Nhưng nàng không tỏ ra đang cảm thấy cạnh sắc của nó. Đôi mắt Lyon dè dặt…
- Chà, tôi có thể trông thấy hai người khá thân thiết – Henry Bellamy đang vui vẻ bước dài về phía họ. Ông ra hiệu mang đến một ly rượu.
Anne vội vàng rút tay lại. Chiếc nhẫn đã thực sự ấn sâu vào thịt nàng. Henry ngồi xuống và thở dài.
- Cứ nắm tay nhau đi – ông hờ hững bảo – đừng để tôi ngăn cản việc riêng của hai người. Cả hai đều còn trẻ, hãy tận hưởng tuổi trẻ của mình. Tôi nói thật đấy, khi còn trẻ, ta thường nghĩ mình sẽ luôn luôn trẻ trung. Rồi một hôm ta bỗng nhiên bừng tỉnh và ta đã quá năm mươi. Và những cái tên trong các bài cáo phó không còn là những ông già nặc danh nữa. Họ chính là những người cùng thời và là bằng hữu của ta.
Rượu được đem đến. Ông uống một hơi cạn ly không cần phải dừng lại để thở.
- Anh cứ nói tiếp đi Henry – Lyon cười to – như thế đâu có gì là xấu.
Anh nắm lấy bàn tay của Anne phía dưới bàn với một sự thân thiết nồng nàn.
- Tệ hơn chứ - Henry vẫn khăng khăng – Thực ra điều này có nguy cơ trở thành nguồn gốc của mọi điều khác. Hoặc là Helen đang trở nên bướng bỉnh hoặc là tôi đang già hơn.
- Helen luôn luôn là một con barracuda cho tới khi vở kịch được khai diễn ở New York – Lyon ung dung trả lời.
Henry lấy ra một cuốn sổ tay và chăm chú nhìn vào một danh sách viết nguệch ngoạc.
- Hai người có muốn nghe vài lời phàn nàn? Và đây mới chỉ là giai đoạn mở màn. Ánh sáng tồi trong tiết mục nhịp điệu, chiếc áo dạ hội trong lớp thứ hai thuộc loại kém, dàn nhạc tấu quá lớn trong bài balat, bài balat của Terry King vẫn được xếp vào chương trình và cô ta hát buồn như đưa đám ma, trong tiết mục hợp xướng, cảnh giấc mơ kéo dài quá lâu, tất cả các bài ca của tôi đều chấm dứt cùng với ánh đèn – tôi cần phải cúi chào từng bài một, bài cùng hát với anh chàng đó cứ để mặc tôi hát một mình – anh ta không thể phân biệt chính xác các âm thanh, Terry King đóng vai quá cứng làm cho buổi trình diễn mất cân đối.
Ông lắc đầu và ra hiệu gọi thêm một ly.
- Chúa ơi tôi ghét cái quán rượu này quá – ông vừa bảo vừa nhìn quanh và niềm nở vẫy tay chào với mấy viên đại lý và chủ nhiệm đã đến dự buổi khai diễn – tôi ghét mấy tên ti tiện đến đây với hy vọng sẽ tìm ra một chỗ ngủ rẻ tiền. (Ông mỉm cười với một người nào đó phía bên kia phòng). Và Gil Case lôi kéo tất cả bọn họ. Ông ta nói dóc rằng quá trình đào tạo sinh viên ở Harvard bắt họ phải nghe quá nhiều…(Ông thở dài). Đây là quán rượu tồi tàn nhất thế giới, và tôi đã lãng phí nhiều đêm khốn khó nhất của đời tôi tại đây.
Anne và Lyon trao đổi với nhau một nụ cười. Nàng nhìn quanh. Đây là căn phòng đẹp nhất thế gíới. Ước gì mình có thể giữ lại được khoảnh khắc này, nàng tự bảo. Phần còn lại của đời mình sẽ không còn có chuyện gì quan trọng xảy ra nữa, đây sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà mình có thể trải qua.
Họ ăn một bữa ăn tối đơn giản trong gian phòng lạc hậu của khách sạn. Henry và Lyon gần như quen biết hết mọi người trong phòng. Suốt thời gian trò chuyện trong khung cảnh nhộn nhịp, nàng nhìn Lyon không ngừng. Thỉnh thoảng mắt họ lại gặp nhau và giữ yên lặng trong giây lát. Nàng gần như có thể tin tưởng “nó” đang đến với nàng…giống như nàng đã hy vọng nó sẽ đến…có cảm tưởng như nàng đã nằm mơ thấy mình sẽ…
Henry ra hiệu trả tiền.
- Anne, tôi có thể trông thấy cô hết sức xúc động trước buổi khai diễn. Cô đã không đụng tới thức ăn. Được, cô có thể ăn sau. Gil Case đang chuẩn bị một bữa tiệc linh đình sau buổi trình diễn.
Vé đã được bán hết. Dòng người cuồn cuộn vào nhà hát. Khán giả bị kích động như đang tham dự vào cuộc khai diễn ở New York. Anne ngồi giữa Henry và Lyon ở hàng ghế thứ ba. Ánh đèn tắt và dàn nhạc dạo khúc mở màn. Lyon nắm tay nàng, nàng siết lại và ngây ngất vì sung sướng.
Buổi trình diễn mở đầu bằng một bài nhạc vui tươi. Các bộ y phục đều mới, sạch sẽ và màu sắc, các cô gái trong đội hợp xướng mới cách đây vài giờ còn ủ rũ và không lấy gì làm hấp dẫn, giờ đây đột nhiên xinh đẹp hẳn lên trong lớp hoá trang màu hoa đào. Chỉ trong mấy phút sau, bầu không khí đã như được nạp điện, một dòng đỉện mơ hồ chạy qua khán giả lẫn những người biểu diễn.
Khi Jennifer North bước ra sân khấu với ánh sáng chiếu lên người cô tách cô ra khỏi các cô gái khác, một tiếng thở hổn hển nghe thật rõ chạy khắp căn phòng rộng lớn. Cô bước uốn éo theo điệu nhạc, trong chiếc áo dài lấm tấm đốm vàng dường như được dán sát vào thân hình đẹp không thể nào tin nổi của cô.
- Lạy Chúa! – Henry vừa thốt lên vừa thở mạnh thành tiếng rồi nghiêng người qua Anne – Lyon, chúng ta không thể trệch vào đâu được. Hôm nay có cả Weiso của Twentieth và Meyers của Paramount đến. Nhất định cô ta sẽ là bản hợp đồng năm năm.
- Chắc chắn sẽ là một bản hợp đồng ngon lành – Lyon trả lời – cô ta đang bám chặt Tony Polar. Cô ta sẽ không chịu rời bỏ anh ta trừ phi bản hợp đồng quá lớn đến mức cô ta không thể khước từ.
- Tony sẽ không bao giờ cưới cô ta. Chú hãy để vụ này tôi lo.
- Cô bạn nhỏ của cô kia kìa – Lyon nói nhanh.
Anne chỉ kịp trông thấy Neely băng qua sân khấu theo sau là hai chàng trai trong đội hợp xướng.
Khi Helen xuất hiện, mọi hoạt động chợt ngừng lại. Bà đứng yên lặng, hơi mỉm cười và đón nhận tiếng hoan hô. Mọi người đều tiến ra sân khấu là vì bà, nhà hát đông đầy là vì bà, cuốn sách đã được viết ra chỉ vì bà. Được che chở bởi ánh đèn chiếu, Helen tiếp nhận tình thương theo quy mô tập thể. Nếu Gino đến đây, ông cũng sẽ gào thét và hoan hô như bao nhiêu người khác. Sau buổi biểu diễn có lẽ ông sẽ năn nỉ Henry “đừng để cho bà ta bám theo bác”, nhưng trong giây phút này bà được tất cả mọi người thương yêu.
Đây là cuộc trình diễn của Helen từ đầu cho đến cuối. Mõi bài ca lại khiến cho khán giả hoan hô nồng nhiệt hơn. Không còn là một đám khán giả nữa, mà là cả một tập thể liên kết lại vì lòng tôn sùng đối với Helen Lawson.
Neely sáng lóng lánh trong vai trò nhỏ xíu của cô. Jennifer North lại xuất hiện trong chiếc áo dài mới mỏng tanh, và khán giả lại vỗ tay như sấm nổ. Terry King cũng nhận được sự hoan hô với hai bài được hát lên với một giọng ngọt ngào và quyến rũ hơn cả Helen. Nhưng Helen đã xử dụng một mãnh lực hấp dẫn không thể nào cưỡng lại được, uy lực của bà chính là nghệ thuật.
- Tôi nghĩ Terry hát cũng khá hay – Anne thì thầm với Lyon – nhưng cô ta không thể sánh với Helen. Cô ta chỉ là một diễn viên bậc trung.
- Bất hạnh thay, bề ngoài của cô ta lại ở trên mức trung bình – Lyon đáp.
Lúc tạm nghỉ, mọi người chen chúc nhau ở trong hành lang nhỏ. Gilbert Case ra hiệu cho Henry và họ theo ông ta vào tiệm rượu ở bên cạnh.
- Gil, đây là cuộc trình diễn quan trọng nhất của Helen – Henry bảo trong lúc tất cả bọn họ nhấm nháp uýt ki ở trong tiệm rượu nhỏ.
- Tôi biết rõ mà anh bạn – Gil nói với nụ cười thành thật – cắt xén mỗi nơi một chút và mọi việc sẽ đúng như ý muốn. Tôi sẽ không cần đến Boston, có thể chúng ta chỉ cần trình diễn bốn tuần ở Philadelphia.
- Dễ thôi, nếu cắt xén đúng chỗ.
Họ nhìn nhau trong im lặng rồi Gil nhanh chóng gắng gượng mỉm cười.
- Nào Henry, anh biết tôi đang bị kẹt. Tôi không thể sa thải Terry King. Cô ta có một hợp đồng hiệu lực trong suốt thời gian biểu diễn.
- Cô ta làm sao có được? – Lyon hỏi.
Ông nhún vai.
- Một câu hỏi xuất sắc. Anh nghĩ xem có cô gái ngây thơ tử tế nào muốn tham gia vào một cuộc trình diễn của Helen mà lại không có một hợp đồng như thế? Anh thử xem lại hồ sơ lưu đi. Betty Mobile bị sa thải ở Boston, lời nhận xét quá tốt, Sherry Haines, vai trò bị gạt bỏ ở Philly. Lời nhận xét quá tốt. Tôi có cần tiếp tục? Ta không thể đưa một cô gái ngây thơ vào cuộc trình diễn với Helen Lawson mà không có bản hợp đồng trong thời gian vở kịch còn được trình diễn. Không đời nào, trừ phi ta muốn bố trí cho một con heo.
- Helen sẽ không chịu để cho cô ta khai diễn ở New York, tôi có thể nói với anh như thế - Henry trầm tĩnh bảo.
- Henry, tôi thiết tha đề nghị anh nói chuyện với cô ta – Gil năn nỉ - nếu sa thải Terry, làm sao tôi có thể chứng minh việc đó là đúng với những người ủng hộ tôi? Tôi còn có hai cuộc trình diễn nữa kế tiếp nhau trong mùa này. Tôi cần những người ủng hộ đó. Nếu sa thải Terry, tôi phải trả cho cô ta bốn trăm mỗi tuần cho tới ngày 1 tháng Sáu, và tôi phải trả số tiền tương đương cho cô gái sẽ thay thế cô ta. Với tiền lương của Helen cộng với tỷ lệ phần trăm của cô ta…không, tôi không thể…
- Anh sẽ phải mất tiền nhiều hơn nếu giữ Terry lại, cộng với nhiều nỗi bực mình. Nếu Terry vẫn ở lại, Helen sẽ than phiền về các tiết mục và các màn hoà nhạc. Anh sẽ phải đặt chỗ trước ba tuần ở Boston. Anh thử tưởng tượng cảnh di chuyển và chở đồ đạc bằng xe tải, anh đã mất tám nghìn mỗi tuần. Rồi Helen sẽ bất thần trở nên bất mãn với toàn bộ y phục của cô ta. Và sẽ muốn anh tìm thêm nhiều người ở bên ngoài víết lời ca. Tôi có thể trông thấy ngay việc đó anh sẽ phải chi thêm hai mươi lăm nghìn. Nhưng tống khứ Terry đi rồi thì Helen sẽ bắt đầu yêu thương mọi thứ dính dáng đến cuộc trình diễn, kẻ cả anh, và anh sẽ lên nắm mọi quyền hành sau khi trình diễn xong ở Philadelphia. Chuyện thật là đơn giản.
Gil rùng mình.
- Tôi sẽ cố gắng xem sao. Nhưng tôi đã trở nên quá già, khó có thể làm những việc như thế.
Henry để lại mấy tờ giấy bạc trên mặt quầy và họ quay trở lại nhà hát.
Màn thứ hai càng thêm sôi nổi. Helen hát hai bài liền nhau và được khán giả yêu cầu thêm ba bài nữa. Cuộc trình diễn thành công rực rỡ, khán giả không chịu để cho bà rời khỏi sân khấu. Họ vẫn còn vỗ tay khi chuông rung hạ màn sau bài cuối cùng.
Chương trình của Henry giới hạn trong việc sắp xếp và thể hiện những sự cắt xén và thay đổi. Trán ông nhăn lại trong lúc họ đứng trong hành lang chật ních.
- Nhìn sắc diện ông, chắc ông nghĩ cuộc trình diễn là một sự thất bại – Anne vui vẻ bảo.
- Không đâu, tôi chỉ biết những sự xung đột sắp tới. (Rồi ông mỉm cười). Từ trước đến giờ Helen chưa lần nào thành công như lần này. Cô ta đã tự leo lên đỉnh. (Ông dập tắt điếu thuốc lá). Nào, chúng ta cố chen ra phía sau sân khấu.
Lối vào phòng trang điểm của Helen giống như một cảnh tượng hỗn loạn. Những người hâm mộ chen chúc nhau theo hàng dọc kiên nhẫn chờ đợi tặng minh tinh chiếc hôn vội vã và lời khen ngợi. Helen đứng ở cửa, lớp hoá trang dày trông thật là kỳ cục khi nhìn gần. Bà mỉm cười và nhận những cái ôm hôn với một vẻ thành thật giả hiệu. Bà chợt trông thấy Henry, Anne và Lyon trong lúc họ cố len lỏi qua đám đông.
- Kìa! – bà vui vẻ gọi lớn – Vào đi!
Bà hất đầu vào phía lối trong phòng trang điểm của mình. Trong lúc Anne đi qua, bà khẽ bảo:
- Ngay sau khi chị thoát khỏi đám người lôi thôi này, chúng ta sẽ cùng tới dự buổi tiệc của Gil.
Rồi bà rạng rỡ quay sang người kế tiếp đang sắp hàng chờ đợi nở một nụ cười tươi tắn và tiếp tục thốt lên những lời chào hỏi ồn ào.
oOo
Helen vừa bước chân vào buổi tiệc mọi hoạt động bỗng ngừng hẳn và mọi người đều quay về phía cửa. Sự im lặng chỉ kéo dài chưa đầy một giây đồng hồ đã bùng nổ thành những tiếng vỗ tay cuồng nhiệt. Helen cảm tạ lại bằng nụ cười và cái vẫy tay duyên dáng. Nhân viên phụ trách quảng cáo cho cuộc trình diễn lao tới trước để hướng dẫn bà tới hãng thông tấn địa phương và một vài nhân vật ủng hộ quan trọng. Lyon đưa Anne vào một góc yên tĩnh rồi mang đến cho nàng một ly ginger ale và một đĩa sandwich kẹp thịt gà khô trông không có gì hấp dẫn.
- Có thức ăn nóng bên kia phòng – anh nói lúc đã ngồi xuống cạnh nàng – tôi sẽ đến lấy sau khi đám đông tản bớt đi.
- Tôi không đói lắm – Anne vừa nói vừa gặm chiếc sandwich nhạt nhẽo.
Nàng đưa mắt nhìn quanh phòng và nói tiếp:
- Tôi không thấy Neely.
- Tôi e chỉ có những nhân vật quan trọng mới được mời đến dự. Đội hợp xướng và các showgirls vẫn thường tụ tập riêng với nhau để vui chơi.
- Thế thì khủng khiếp quá!
- Không hẳn vậy. Họ chọn một số người lập thành nhóm, ăn những chiếc sandwich ngon hơn nhiều món ở cửa hàng bán các thức ăn ngon, chui vào phòng của một người nào đó trong nhóm vừa tận hưởng quãng thời gian tuyệt diệu vừa kịch liệt chỉ trích những người quyền cao chức trọng.
Căn phòng lại đột nhiên im lặng. Anne liếc mắt nhìn ra phía cửa. Jim Taylor, một bình luận viên báo chí có tiếng tăm ở New Haven, vừa bước vào với Jennifer North. Cứ mỗi lần thấy Jennifer, sắc đẹp không thể tin được của cô ta lại gây nên một nỗi kinh ngạc mới cho Anne. Nàng quan sát những nhân vật ủng hộ quan trọng cùng quây quần lại để nghe lời giới thiệu, và lại thêm một lần nữa nàng ngạc nhiên gấp đôi trước sự nhiệt tình của Jennifer, trước vẻ quan tâm thoải mái đôi với mỗi người cô ta gặp.
Helen nhẹ nhàng thong thả bước tới và kéo một chiếc ghế.
- Cả hai người thật là tinh ranh khi trốn vào cái xó như vậy. Lạy Chúa, sao mà tôi ghét cay ghét đắng những buổi tiệc như thế này. Nhưng đây là lối mua chuộc các cổ động viên tai to mặt lớn của Gilbert. Ông ấy muốn tặng họ một đêm để hoà mình vào thế giới kịch nghệ.
Bà nhấn mạnh câu cuối cùng với một nụ cười toe toét.
Gil Case nhập bọn với họ.
- Gần đây có một món gà theo kiểu hoàng gia tuyệt vời. Cả món ăn Tàu nữa.
- Gil, tại sao anh luôn luôn dọn món ăn dở như của khỉ trong bữa tiệc như thế này? – Helen hỏi.
- Đây là món ăn ngon mà. Khách sạn đã giới thiệu đấy.
- Tôi chắc chắn họ cũng đã giới thiệu món thịt bò nướng, như thế thì quá đắt tiền.
- Helen – Gil vui vẻ bảo – đêm nay là đêm của cô. Cô hãy tận hưởng đi.
Nói đoạn ông ta biến vào đám đông đang chen chúc bên nhau.
- Này Gil! – Helen hét lớn – chúng ta có câu chuyện nhỏ cần nói!
Rồi bà ta nhảy ra khỏi chỗ và đi theo ông ta.
- Ông ta không gặp may – Lyon mỉm cười bảo.
- Anh có nghĩ Helen sẽ nhất quyết như thế về…Terry King không? – Anne hỏi.
- Cô ấy sẽ không đời nào chịu thối lui…dù chỉ một phân.
- Có lẽ tôi phải nói chuyện với Helen – Anne trầm ngâm – Terry King tốt đấy chứ. Cô ta xứng đáng được có một cơ hội. Và cô ta không có gì tranh giành với Helen. Tôi tin chắc có thể thuyết phục được chị ấy.
- Anne, cô đừng thử sức làm gì. Chỉ mất công thôi.
- Không Lyon. Chúng tôi là bạ. Điều đáng buồn là không ai chịu đối xử với Helen như một con người. Thật ra chị ấy rất dễ nói chuyện. Tôi biết chị ấy sẽ nghe lời tôi.
Anh chợt nắm lấy bàn tay và nhìn vào mắt nàng.
- Tôi tin cô, Anne…cô thật kỳ diệu…làm sao một người đáng yêu như cô lại lâm vào một tình thế rối ren như thế? Cô chỉ tưởng cô hiểu biết Helen. Bên dưới lớp mỡ gà là gang thép đấy.
- Anh lầm rồi, Lyon. Tôi hiểu rõ Helen. Tôi đã trò chuyện với chị ấy giữa lúc khuya khoắt trong mấy giờ liền – khi chiếc mặt nạ đã được cởi bỏ - và lòi nói của chị ấy xuất phát từ con tim. Đó là một người phụ nữ kỳ diệu. Tính cố chấp chỉ là cái vẻ bề ngoài. Không một ai chịu đào bới sâu bên trong.
Anh lắc đầu.
- Tôi sẽ chú ý xem khía cạnh êm dịu này có thực sự hay không, nhưng đó không phải là Helen. Có lẽ đó là một trogn những khía cạnh nhỏ bé của Helen, khía cạnh rất hiếm khi bộc lộ ra và rất có thể tan biến trong chốc lát, nhưng tính cố chấp…thì vẫn luôn luôn còn đó.
- Ồ, Lyon.
Đột nhiên có tiếng xôn xao ngoài cửa. Một nhân viên trực tầng dưới vào, hai tay ôm chồng nhật báo buổi sáng. Helen chộp lấy một tờ và nhanh chóng xem lướt qua các bài ngắn. Gil Case liền đọc lớn.
- Cuộc trình diễn thành công hoàn toàn. Các nhà phê bình khen ngợi phần âm nhạc, hết sức ca tụng lời đối thoại và tung hô Helen một cách ồn ào. Bà là một huyền thọai sống, một minh tinh nhạc kịch xuất sắc nhất còn tồn tại, một nữ diễn viên có đầy đủ tài năng, vân vân…Terry King cũng nhận được mấy lời nhận xét tốt đẹp, và Jennifer North được tán thưởng với mức độ tuyệt đối về vóc dáng…
Mọi người chúc mừng nhau! Các ủng hộ viên đi lại lăng xăng với những nụ cười ngô nghê, bắt tay và vây quanh Helen tán tụng.
- Đây là thời điểm tuyệt diệu cho chúng ta rút lui – Lyon đề nghị.
Họ vừa tới cửa thì Henry chặn đường.
- Đi đâu đấy? – ông hờ hững hỏi.
- Chúng tôi định kiếm món gì thật ngon để ăn tối – Lyon trả lời.
- Ô, không được đâu, chú…chú không thể bỏ tôi lại một mình với cái này.
- Với cái gì? – Lyon ngây ngô hỏi – cuộc trình diễn đã kết thúc.
- Tất nhiên. Nhưng Helen cứ đòi có một cuộc gặp ngay tức khắc với Gil Case.
- Bao giờ?
- Mười phút nữa, trong căn hộ của Gil. Và tôi cần chú, nếu không có mục đích gì thì ít ra tôi cũng có một chỗ dựa tinh thần.
Anne che giấu nỗi thất vọng bằng một nụ cười.
- Đi ngay đi Lyon. Trễ rồi đấy. Tôi không đói lắm đâu.
- Không đời nào – anh nói trong lúc vẫn kẹp chặt tay nàng trong cánh tay của anh – cô đã biết rõ con người thật của Helen. Có lẽ tối nay cô có thể giúp chúng tôi để nhận ra cô ta. Chúng tôi cần mọi sự giúp đỡ có thể tìm được.
Bầu không khí trong căn hộ của Gil Case trái ngược hẳn với cảnh tượng vui vẻ của bữa tiệc. Helen ngồi trên chiếc đi văng vừa nhấp nháp ly sâm banh vừa trề môi hờn dỗi như một đứa trẻ. Lớp hoá trang sân khấu đã được chùi sạch, làm nổi bật những nếp nhăn và những đường chân chim nhỏ xấu xí đang hình thành trên mặt.
- Đây là một sự điên rồ hoàn toàn! – Gil Case vung cả hai cánh tay lên tỏ vẻ tuyệt vọng – chúng ta cứ ngồi cãi vã nhau ở đây như thể đang thức canh người chết, trong lúc chúng ta đạt được thành công lớn nhất trong mùa.
- Ông quả quyết đây là một sự thành công? – Helen gầm gừ - mỗi cuộc trình diễn của tôi đều thành công và giúp ông trở thành người giàu có. Gil, ông thu được quá nhiều tiền, còn tôi, tôi chịu ngồi quan sát Betty Grable hoặc Rita Hayworth làm phần việc của tôi. Đồng ý đó là trò chơi. Nhưng tôi đời nào chịu ngồi nhìn một con điếm hèn hạ như Terry King giật được tấm vé lọt vào Holywood nhờ những cố gắng của chính tôi.
- Helen, cô ta chỉ được một lời nhận xét.
- Thế sao? Một tờ báo đã nói cô ta chắc chắn sẽ được đóng phim. Cô ta cũng đã hát bài ca hay nhất trong buổi trình diễn.
Henry nói thẳng ý kiến của ông.
- Helen, chúng ta đã xem xét kỹ chuyện đó. Không có cách nào viết lại được lời ca để cho cô đóng vai đó. Mất đến hai giờ để sửa mà không được. Đó là bài hát của một cô gái thơ ngây.
- Và họ cũng bảo Jennifer North chắc chắn sẽ được đóng phim – Gil nói thêm.
- Jennifer North đâu có hát!
- Helen…Terry King không thể gây thiệt hại cho cô – Henry khẩn khoản.
- Ông quả quyết cô ta không thể! Bởi vì cô ta sẽ không có cơ hội. Đây là cuộc trình diễn của tôi, và tôi không phải là Santa Claus. Nữ minh tinh duy nhất ra đời từ một cuộc trình diễn của Lawson phải là Lawson.
- Nhưng cô gái biểu diễn rất tốt – Gil vẫn cố nói – hai bài ca của cô ta đã giúp cho cuộc trình diễn thành công. Và điều gì có ích cho cuộc trình diễn thì cũng có ích cho cô. Đúng như cô bảo, đó là cuộc trình diễn của cô kia mà.
- Được rồi, nếu cô ta biểu diễn quá tốt như thế, ông hãy sắp xếp cô ta đóng vai chính trong cuộc trình diễn sắp tới của ông. Ông đã phải trả bao nhiêu tiền cho các cổ động viên ủng hộ cô ta?
Henry đứng lên.
- Helen, cô quá danh tiếng, không nên hành động như thế. Cô gái không thể gây thiệt hại cho cô, và cô ta xứng đáng được một cơ hội. Cô đã từng có lúc bắt đầu. Cô nhớ cuộc trình diễn đầu tiên của cô chứ? Giả sử hồi ấy Nacy Shaw cứ nhất quyết không thu nhận cô ở New Haven? Giờ đây cô sẽ ở đâu?
- Giờ đây Nacy Shaw ở nơi quỷ quái nào? – Helen cáu kỉnh nói – Nghe đây, Henry, ông nên biết, bà ta đã xấp xỉ bốn mươi khi tôi mới vào nghề. Nếu khôn ngoan, bà ta đã tống khứ tôi đi. Nhưng bà ta tự cao tự đại – bà ta quá đẹp, và tất cả những người quá đẹp đều tự cao tự đại. Bà ta đã tưởng tôi không thể cạnh tranh được trong lãnh vực sắc đẹp. Có lẽ đúng thế. Nhưng tôi đã xoay sở để nẫng tay trên. Nhưng chuyện này không thể xảy ra với Terry King. Cô ta không phải là Helen Lawson. Nếu suy nghĩ kỹ, ông sẽ thấy Nacy Shaw cũng không phải là Helen Lawson. Nhưng từ sai lầm của bà ta, tôi đã rút ra kinh nghiệm, không ai có thể lợi dụng tôi hoặc cuộc trình diễn của tôi để thu vén cho bản thân.
Gil nhún vai.
- Cô ta đã ký hợp đồng trong suốt thời gian trình diễn.
Nụ cười của Helen trông thật xấu xí.
- Tôi đã biết tất cả những hợp đồng thuộc loại đó.
- Nhưng Helen, cô ta vừa mới được khen ngợi. Tôi không thể đến gặp các cổ động viên và bảo tôi phải cho cô ta nghi việc bởi cô ta biểu diễn không đạt.
- Tôi thừa nhận điều đó – Helen hoà nhã nói.
- Và cô ta sẽ không được tiếng tốt sau khi thiên hạ biết cô ta đã bị sa thải.
- Đúng! – Helen thừa nhận – đó là điều cả hai chúng ta đều không muốn. ít ra chúng ta cũng đã nhất trí như thế (Đôi mắt bà nheo lại). Bây giờ chúng ta đi thẳng vào vấn đề. Ông hãy khôn khéo tống khứ cô ta đi. Ông có thể làm việc đó. Trước kia ông đã từng làm như thế mà.
Gil Case dường như co rúm người lại. Rồi với một tiếng thở dài, ông ta bảo:
- Thôi được. Nhưng tôi phải đợi tới sau buổi khai diễn ở Philadelphia.
- Ồ không! Ông không được như thế! – Helen rống lên – để cho cô ta được nhắc nhở tới lần nữa? Tôi muốn cô ta khuất mắt tôi ngay tuần này.
Gil mất một phần kiên nhẫn.
- Cô em, thế thì sao? Ai thay thê’ được cô ta ngày thứ hai trong buổi khai diễn ở Philadelphia?
- Ông hãy cho mời Penny Maxwell. Cô ta đã được thử giọng cho vai đó và cô ta là một người học vở rất mau thuộc. Vả lại, tôi đã muốn cô ta ngay từ đầu.
- Cô ta đang diễn tập cho vở mới của Max Seller.
- Ông đùa đấy à! Lạy Chúa!
- Thế là mọi việc giải quyết xong – Gil bảo – Terry sẽ khai diễn ở Philadelphia. Phải thế thôi. Cho dù sáng mai tôi có điện thoại cho từng đại lý ở New York, vẫn không sao có một ai có thể học thuộc vai kịp thời.
- Tôi biết có người có thể - Anne bỗng nói.
Mọi người quay lại nhìn nàng sừng sững. Nàng luống cuống nói tiếp:
- Tôi biết đây không phải là việc của tôi.
- Em biết ai đấy em bé? – Helen ôn tồn hỏi.
- Neely O’Hara. Cô ta đã từng đóng thay Terry. Cô ta biết mọi bài ca và hát hay tuyệt.
- Không thể được – Gil ngạo mạn bảo – tôi cho cô ta đóng thay chỉ để tạm trám vai. Tôi định sẽ tìm một người đóng thay thực sự khi chúng ta đến New York. Cô ta chỉ là hạng vô danh tiểu tốt. Khiến tôi nhớ đến “Cô gái mồ côi”, Anne.
Đôi mắt của Helen nheo lại.
- Trông cô ta có vẻ ngây thơ đấy chứ? Một cô gái tóc đỏ với bộ ngực lớn?
- Helen, đây là một vai quan trọng. Tôi không thể mạo hiểm trong buổi khia diễn ở Philadelphia với một cô bé không ai biết đến.
- Cô ta đã từng đi lưu diễn từ nhỏ - Anne biện hộ - cô ta đã quen với đủ loại khán giả. Thưa ông Case, thật tình Neely rất có thể xuất sắc với vai đó.
Ông ta do dự.
- Đước… tôi nghĩ chúng có thể thử tài năng của cô ta. Tôi sẽ có ba tuần lễ ở Philly để tìm ra một người khác nếu cô ta không đi đến đâu.
Helen liền đứng lên.
- Thế là mọi việc giải quyết xong. Tất cả chúng ta có thể đi ngủ.
- Như cừu non cả lũ – Gil tức giận bảo – ngoại trừ tôi là người duy nhất phải xử lý Terry King.
- Tôi dám đánh cuộc là ông đã quá quen với công việc đó trước khi ông ký hợp đồng với cô ta – Helen cáu kỉnh bảo.
Vừa đi ra cửa bà vừa nói tiếp.
- Ông hãy báo cho mọi người sẽ diễn tập vào lúc 11 giờ ngày mai, trừ tôi. Hãy hoạt động mạnh lên. Tôi cần phải ngủ một chút. Chúng ta còn biểu diễn một buổi chiều nữa. (Bà quay sang Anne). Vui mừng vì em đã đến đây tối nay, Anne. Chị sẽ gọi điện cho em trước khi đi ngủ.
Gil đóng cánh cửa lại sau lưng Helen.
- Các cậu không giúp đỡ tớ một chút nào cả - ông ta bảo bằng một giọng buộc tội.
- Tôi đã thử - Henry nhún vai – Nhưng tôi biết tất cả đều vô ích. (Ông nhìn Lyon và Anne). Nào, hai người hãy về trước đi. Tôi phải ở lại với Gil để sắp xếp vụ tàn sát.
Trong lúc chờ thang máy, Lyon chợt bảo:
- Chúng ta hãy ghé vào tiệm ăn bên kia đường?
- Tôi không đói.
- Cô mệt à?
- Không, không mệt chút nào – nàng đáp với đôi mắt long lanh.
- Tôi nghĩ ta có thể thở một chút không khí trong sạch. Cô có muốn đương đầu với mùa đông ở New Haven?
Họ bước dọc theo phố vắng vẻ.
- Họ sẽ làm gì Terry King? – Anne hỏi.
- Ép buộc cô ta ra đi – Lyon đáp và hơi thở của anh tung khói vào bóng đêm.
- Nhưng bằng cách nào?
- Cô hãy đến xem buổi diễn tập vào ngày mai…nếu cô đủ gan dạ.
Nàng rùng mình.
- Tối thiểu Neely cũng sẽ có một cơ hội.
- Cô thật là kỳ diệu. Tôi thích có được một người bạn như cô.
Nàng bỗng nhìn anh chằm chằm.
- Lyon, thế anh nghĩ tôi là gì? Có phải anh cho rằng tôi đi dạo với anh trong một đêm tháng Chạp lạnh lẽo chỉ vì tôi thích đóng thành băng?
- Tôi đi dạo với cô chỉ vì tôi là một người bạn, Anne. Tôi cũng là một con người có đầu óc thực tế. Chúng ta sắp rời khỏi New Haven. Cô đang mang một viên kim cương lớn trên tay và một chàng trai hấp dẫn kèm theo. Cô quá xinh đẹp, không nên để xảy ra một câu chuyện tình lãng mạn chốc lát theo kiểu qua đường.
- Đó là tất cả những gì có thể xảy ra hay sao?
- Còn có thể có gì khác nữa bây giờ?
Anh chợt ngừng chân và cúi nhìn nàng.
- Có thể có bất cứ điều gì anh muốn, Lyon.
Không thốt ra một lời, anh xoay quanh người nàng và dẫn nàng trở về khách sạn. Họ không nói gì cho tới khi bước vào phòng anh. Nó cổ hủ, vô vị giống hệt căn phòng đã được thuê cho nàng. Lyon cởi áo choàng giúp nàng. Trong một lúc anh đăm đăm nhìn nàng âu yếm. Rồi anh dang cả hai cánh tay ra. Nàng lao vào người anh, vào môi anh, đôi môi lạnh ngắt vì không khí ban đêm nhưng rắn chắc và đòi hỏi, ngay khi chúng chạm vào môi nàng. Hai cánh tay nàng choàng qua người anh. Nàng kinh ngạc vì mình đã nhanh chóng đáp ứng lại chiếc hôn của anh, tựa hồ nàng vẫn luôn luôn chờ đợi được hôn như thế này. Nàng bám chặt vào anh, đầu óc quay cuồng mỗi lúc một sâu thẳm hơn trong sự kỳ diệu của chiếc hôn đó.
Khi thoát ra nàng nhìn vào anh đôi mắt rướm lệ.
- Ỗ Lyon, cám ơn anh đã làm cho em tin tưởng…
- Tin tưởng?
- Em…em không sao giải thích được…anh cứ ôm chặt em đi.
Nàng lại choàng tay quanh anh. Anh lại hôn nàng và nàng cầu nguyện phút giây này sẽ không bao giờ chấm dứt. Toàn bộ thân hình nàng run rẩy với nỗi sung sướng trong sáng khi được anh ôm vào lòng.
Đột nhiên anh đẩy nàng ra, giữ nàng ở đầu cánh tay. Giọng nói của anh khản lại nhưng dịu dàng:
- Anne, anh muốn em hết sức, nhưng em cần phải kiên quyết (Anh nhìn xuống chiếc nhẫn của nàng). Em có thể làm cho việc này mang bất cứ một ý nghĩa nào mà em muốn. Nhưng nếu nó biến thành.. chỉ trong thời gian ở New Haven…anh sẽ hiểu.
- Lyon, em không muốn đây chỉ là một mối tình qua đường.
- Ngồi xuống đi Anne, - anh vừa nói vừa nhẹ nhàng dẫn nàng tới bên mép giường – nếu anh nghĩ em như thế này, sẽ không bao gìờ đưa em lên đây. Và nếu anh muốn có một cô gái chỉ để vui chơi trong dịp cuôi tuần thì có không biết bao nhiêu để lựa chọn. Anh không đời nào tán tỉnh một người đã có nơi có chốn. Trong cuộc khai diễn ở New Haven, mọi người cứ như cuồng loạn lên. Đêm nay sẽ trôi qua và ngày thứ hai sẽ đến…Em sẽ trở về New York vào ngày thứ hai. Đó sẽ là một thế giới khác, và toàn bộ kỳ nghỉ cuối tuần này sẽ trở nên hư ảo. Anh muốn em biết, nếu chuyện đó xảy ra…anh sẽ hiểu.
- Còn anh thì sao? – Nàng bảo – có phải New Haven cũng đã làm cho anh cuồng loạn?
Anh bật cười.
- Ôi lạy Chúa! Anne, em có biết anh đã đi qua bao nhiêu nơi như New Haven, Philadelphia, và Boston? Đây chỉ là một đêm khác…với một sự khác biệt kỳ diệu duy nhất. Em đang hiện diện nơi này.
Nàng dang tay và sờ vào mặt anh bằng đầu ngón tay.
- Em yêu anh, Lyon.
- Anh cũng sẽ không đời nào lôi cuốn em vào chuyện này.
- Anh không tin em sao?
- Anh tin em nói thật, trong thời điểm này. Anh không nghĩ em là hạng con gái dễ dãi với đàn ông trừ phi tin đó là tình yêu.
- Em chưa từng nói điều này với bất cứ ai. Lyon, em yêu anh thật mà.
Anh đứng dậy và châm một điếu thuốc lá. Khi quay lại, mặt anh đã trở nên nghiêm nghị.
- Anh sẽ đưa em về phòng.
Nói đoạn anh bước qua và nhặt chiếc áo khoác của nàng.
Nàng ngồi lên giường.
- Lyon…em không hiểu…
- Vụ này có thể hoãn lại. Để xem em có cảm giác như thế nào vào ngày thứ hai…ở New York.
- Em vẫn sẽ cảm thấy như lúc này.
- Anh không thể liều lĩnh như thế.
Nàng từ từ đứng lên.
- Anh muốn em đi thật sao?
Mắt nàng đang mờ dần.
- Ôi lạy Chúa! Anne, đó là điều cuối cùng mà anh muốn. Nhưng chỉ vì em…anh…
- Lyon…em muốn ở lại – nàng nói gần như khiêm nhường.
Anh đăm đăm nhìn nàng một cách kỳ lạ, tựa hồ đo lường ý nghĩa lời nói của nàng. Rồi đột nhiên anh nở nụ cười linh họat đặc biệt của anh và cởi nhanh chiếc áo vét. Anh bước qua phòng và dang hai tay ra.
- Em hãy đến đây, cô bé xinh đẹp. Anh đã cố tỏ ra cao thượng, nhưng em đã đánh tan chút kháng cự cuối cùng của anh.
Nàng cảm thấy môi mình co quắp lại trong lúc cố mỉm cười đáp lại anh. Anh ôm nàng nhè nhẹ, rồi buông nàng ra. Gì nữa bây giờ? Anh đang cởi cà vạt. Nàng phải làm gì đây? Nàng thành thực muốn lên giường nằm với anh, nhưng phải theo một nghi thức nào chứ? Nàng không thể tự cởi quần áo mình ra như một người đàn bà lố lăng. Ôi, lạy Chúa, tại sao nàng không mặc chiếc quần lót mới…và tại sao nàng đã không hỏi ai về cách xử sự trong một trường hợp như thế này? Bây giờ anh đang cởi áo sơ mi. Nàng phải làm một điều gì đó…nàng không thể chỉ đứng sững ra nơi đây…
Anh tháo dây nịt và thản nhiên nhón gót đi về phía buồng tắm.
- Em cần có buồng thay quần áo à?
Nàng gật đầu một cách ngớ ngẩn và chạy vào. An toàn phía sau cánh cửa đã đóng lại, nàng cởi y phục. Bây giờ thì làm gì nữa? Nàng không thể chỉ trần truồng đi lại hiên ngang trong buồng tắm. Nàng đã ước ao có được giây phút như thế này – hiến thân cho một người đàn ông mà nàng yêu. Nhưng không phải theo cách này – không phải trong một khách sạn tầm tầm ở New Haven! Trong những mộng tưởng hão huyền nàng đã mường tượng chiếc giường đôi trang trí lộng lẫy, và hình dung mình trong chiếc áo ngủ trắng mỏng nhẹ như tơ, bay vào vòng tay chồng. Ánh đèn phải lờ mờ, và nàng sẽ như tiên nữ chuồi mình vào dưới tấm chăn nằm trong cánh tay êm ái của người yêu. Giấc mơ của nàng đã không bao giờ vượt qua khỏi giới hạn đó, không bao giờ tiến tới hàng động làm tình thực sự - nàng chỉ mơ mộng về sự xúc động và khung cảnh lãng mạn, và người yêu của nàng là một người đàn ông lờ mờ không rõ mặt. Bây giờ người đó đã rõ, nhưng nàng lại không có chiếc áo ngủ mỏng như tơ. Nàng đang đứng trần truồng run rẩy dưới một ngọn đèn sáng chói trong buồng tắm và nàng không biết phải làm gì.
- Anne, không lẽ em cứ để anh một mình ngoài này – Lyon gọi.
Nàng cuống cuồng nhìn quanh và túm lấy chiếc khăn tắm. Nàng khoác nó quanh mình và rụt rè mở cửa.
- Em hãy bỏ nó ra đi – anh bảo – Anh muốn trông thấy em…để tin rằng quả thật em đang ở trong vòng tay của anh.
Nàng tiến tới gần giường và anh nắm lấy hai bàn tay nàng. Chiếc khăn rơi xuống nền.
- Anne đáng yêu của anh – anh dịu dàng nói.
Sự ngắm nghía một cách vui thích của anh và cái nhìn thoải mái tự nhiên anh đánh giá thân hình làm tan biến nỗi bối rối trong nàng. Anh hất chiếc chăn qua một bên và kéo nàng vào vòng tay. Sức mạnh của cơ thể anh ép sát vào nàng bỗng nhiên dường như là cảm giác tự nhiên nhất trên đời. Cũng như cảm giác mê man mới lạ không thể chịu được của miệng anh trên miệng nàng, anh hôn nàng một cách sâu thẳm như đang tìm kiếm. Nàng nhận thấy mình đáp ứng cái ôm chặt của anh với một sự sôi nổi mà nàng chưa hề mơ tưởng mình sẽ có, miệng nàng mỗi lúc một thêm đòi hỏi. Hai bàn tay của anh vuốt ve thân hình nàng, thọat tiên một cách dịu dàng, rồi hơn lên mãi. Tuy nhiên nỗi xúc động tình cảm còn hơn cả rung động của xác thịt. Được ôm anh trong vòng tay, được gần gũi, được tự do hôn lên mí mắt, lên lông mi, lên môi của anh…được biết chắc anh ham muốn nàng…
Và rồi việc đó đang diễn ra. Ôi lạy Chúa, đây là phút giây trông đợi. Nàng muốn làm vừa lòng anh, nhưng cơn đau khiến nàng bất giác hét lớn. Anh thụt lùi ngay tức khắc và buông nàng ra.
- Anne…
Nàng có thể trông thấy nỗi kinh ngạc trong mắt anh.
- Anh cứ tiếp tục đi, Lyon – nàng van nài – sẽ ổn ngay thôi mà.
Anh nằm ngửa người ra với một tiếng rên.
- Lạy Chúa! Không thể…
- Nhưng Lyon, có sao đâu. Em yêu anh.
Anh nghiêng người qua và hôn nàng một cách âu yếm. Rồi anh lại nằm ngửa với hai cánh tay kê dưới đầu, nhìn đăm đăm vào trong bóng tối lờ mờ.
Nàng nằm yên không động đậy. Anh với tay lấy thuốc lá và đưa cho nàng một điếu. Nàng từ chối và im lặng quan sát ah trong nỗi khốn khổ. Anh hít một hơi thật sâu rồi bảo:
- Anne, em phải tin anh. Anh sẽ không bao giờ đụng tới em nếu anh biết…
Nàng nhảy ra khỏi giường phóng vào phòng tắm và đóng sầm cánh cửa lại. nàng úp mặt vào chiếc khăn để bóp nghẹn những tiếng thổn thức của mình.
Anh đi theo nàng và đẩy cánh cửa ra.
- Đừng khóc nữa, em yêu. Tất cả còn nguyên vẹn…em vẫn còn là một cô gái trong trắng…
- Em không khóc vì lẽ đó!
- Thế thì vì lẽ gì?
- Vì anh! Vì anh không muốn em!
- Ôi, em vô cùng yêu quí của anh… - Anh vừa nói vừa ôm nàng vào lòng – tất nhiên anh muốn em. Anh muốn em, muốn điên lên được. Nhưng anh không thể. Chắc em cũng hiểu, anh chưa bao giờ mơ tưởng…
Một cơn giận yếu ớt bùng lên qua màn lệ của nàng.
- Anh đã tưởng tượng những gì? Em đâu phải là một cô gái lăng nhăng!
- Tất nhiên em không phải. Anh chỉ nghĩ rằng vào một lúc nào đó trong quãng thời gian đã qua ở trường đại học, hoặc chắc chắn hơn là với Allen…
- Allen chưa hề đụng đến em!
- Bây giờ anh mới biết rõ như thế.
- Như thế thì có gì khác đôi với anh? Con người còn trong trắng của em?
- Khác hơn tất cả mọi chuyện trên đời.
- Em lấy làm tiếc.
Nàng chợt nghe những lời nói của chính mình mà vẫn hoàn toàn không tin. Toàn bộ tình thế thật là điên rồ. Họ cứ đứng trần truồng trong buồng tắm dưới ngọn đèn nhỏ xấu xí không có chụp, cãi nhau về một chuyện đáng lẽ phải được xem là thiêng liêng. Nàng chụp lấy chiếc khăn và khoác quanh mình.
- Xin anh hãy ra ngoài để em mặc quần áo. Em chưa bao giờ nghĩ mình phải xin lỗi vì mình hãy còn…thiếu kinh nghiệm. em cứ tưởng người em yêu sẽ phải…thích thú…
Giọng nàng lạc đi và nàng quay đầu để giấu những giọt nước mắt tủi nhục trào ra.
Với một cử chỉ nhanh nhẹn, anh ôm chầm lấy nàng và bế nàng trở ra phòng ngủ.
- “Anh ta” thích thú lắm chứ - anh thì thầm – Chỉ vì quá xúc động…và xử sự như một thằng ngốc.
Anh đặt nàng một cách nhẹ nhàng lên giường và nằm xuống bên cạnh nàng.
- Anh sẽ hết sức nhẹ nhàng – anh dịu ngọt bảo – và nếu em cảm thấy không muốn, chỉ việc cho anh hay.
- Em muốn mà…
Nàng vùi đầu vào cổ anh. Giọng nàng nghẹn lại.
- Em yêu anh, Lyon. Em muốn làm cho anh sung sướng.
- Nhưng cũng có thể em đổi ý…và điều này có lẽ không dễ dàng với em. Lần đầu tiên rất ít thấy, anh vẫn nghe nói như vậy.
- Anh chưa biết hay sao? Em muốn nói từ trước đến giờ anh chưa bao giờ gặp một cô gái còn trinh?
- Chưa bao giờ - anh nhìn nhận với một nụ cười – vì vậy, như em thấy đấy, anh cũng bối rối không khác gì em…
- Anh cứ yêu em đi, Lyon, hãy thuộc về em…em chỉ yêu cầu như thế.
Nàng bám chặt anh. Nàng không quan tâm đến chuyện tai hại hoặc buồn phiền về sau – mà chỉ muốn hiến thân cho người đàn ông kỳ diệu này. Đó là niềm hạnh phúc to lớn nhất mà nàng chưa từng biết. Lúc đau đớn, nàng nghiến chặt răng và không thốt ra một tiếng kêu nào. Và khi cảm thấy thân hình anh căng thẳng, nàng chỉ hơi ngạc nhiên là anh lùi lại. Nhưng anh đã rên lên vì sung sướng…Rồi bỗng nhiên nàng hiểu, và niềm hạnh phúc của nàng tăng gấp bội. Trong lúc say mê anh vẫn nghĩ tới việc bảo vệ nàng. Nàng nghiêng người qua và ôm anh vào lòng. Lưng anh đẫm mồ hôi. Bất thần nàng biết rõ..đây là tột đỉnh của hoan lạc để làm cho người đàn ông mình yêu được sung sướng. Phút giây đó nàng cảm thấy mình là người đàn bà quan trọng và có quyền lực nhất thế giới. Nàng bàng hoàng khă’p người với một ý thức hãnh diện mới về vấn đề sinh lý.
Sau đó anh ôm nàng trong vòng tay với một sự âu yếm mới lạ.
- Đêm nay em hẳn không sung sướng cho lắm – anh nói – nhưng lần sau sẽ khá hơn…anh hứa với em.
- Anh hãy hứa ở gần em. Ôi, Lyon, em yêu anh quá đi!
- Anh cũng say mê em. Anh có thể dùng thời gian còn lại của đêm nay để nói cho em nghe em kỳ diệu biết chừng nào…(Anh xoã tóc nàng), Em xinh đẹp biết chừng nào…Nhưng anh nghĩ cả hai chúng ta phải ngủ một chút. Ngày mai lúc 11 giờ có cuộc diễn tập.
- Diễn tập?
- Phải, người ta dã triệu tập rồi. Em cũng sẽ đến đó mà. (Anh với tay xuống phía dưới và kéo mền lên). Bây giờ cả hai chúng ta hãy ngủ một chút.
Anh ôm nhẹ nhàng nàng và nhắm mắt lại.
- Lyon…em không thể ngủ ở đây.
- Tại sao không?
Giọng của anh có vẻ buồn ngủ.
- Em không biết. Lỡ sáng mai Helen hoặc Neely gọi điện đến.
- Em hãy quên họ đi. Anh muốn thấy em trogn cánh tay khi anh tỉnh dậy.
Nàng hôn lên môi và mắt anh. Rồi nàng tuột ra khỏi cánh tay anh.
- Mình sẽ gần nhau rất nhiều nữa Lyon. Nhưng đêm nay là qúa đủ.
Nàng vào buồng tắm và nhanh nhẹn mặc áo quần. Không phải vì Helen hoặc Neely – mà chỉ vì như thế này đã là quá nhiều đôi với nàng. Nàng sẽ không sao ngủ được nếu cứ nằm cạnh anh. Và trong buổi sáng…Phải, những chuyện như thế này vẫn thường xảy ra trên sân khấu. Đàn ông bao giờ cũng cẩu thả về chuyện đó hơn đàn bà. Nhưng chuyện quan trọng nhất trên đời đã xảy ra. Nàng đã biết rõ cảm giác của tình yêu – và nàng biết đó là toàn bộ lý do của cuộc sống.
Nàng ra khỏi buồng tắm và bước tới tận giường. Nàng định nói, rồi chợt thấy anh ngủ say. Mỉm cười, nàng tìm một mảnh giấy có tiêu đề khách sạn và viết nguệch ngoạc “Chào người đẹp đang ngủ. Sẽ gặp lại anh ngày mai. Em yêu anh.” Nàng đặt tờ giấy vào dưới điện thoại và lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Trên giường của mình, nàng tỉnh táo, quá xúc động không sao ngủ được. Tâm trí nàng vẫn còn in rõ toàn bộ buổi tối, nhớ từng lời Lyon đã nói, từng nét trên mặt anh. “Lần sau sẽ khá hơn…anh hứa với em.” Sẽ như thế? Phải chăng nàng sẽ rùng mình và run rẩy và cứng đờ với cảm giác ngây ngất mà Lyon đã để lại. Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng hơn cả là Lyon, được ôm anh trong vòng tay, được làm cho anh sung sướng – được biết chắc rằng nàng có thể cảm thấy yêu, rằng người đàn ông phi thường này muốn có thân hình nàng sát vào người anh…Nàng trôi vào giấc ngủ êm ái.
Nàng ra khỏi giường lúc 9 giờ. Hôm ấy là một ngày quang đãng, lộng gió. Nàng nhìn ra cửa sổ, thấy một người đàn ông đang đi ngược gió, tay giữ chặt chiếc mũ, và một cô gái đang đứng đợi xe bus. Nàng chợt cảm thấy thương hại cho họ. Nàng cảm thấy thương hại cho tất cả mọi người trên cõi đời bởi vì họ không thể có được cái cảm giác như nàng đang có! Ôi, những con người khốn khổ kia! Các người nghĩ đây chỉ là một ngày giá buốt khác. Các người hãy nhìn vào tôi – tôi muốn nói với các người tôi hạnh phúc biết chừng nào. Toàn bộ thế giới thuộc về tôi! Ngay trong toà nhà này co một người đàn ông – người đàn ông kỳ diệu nhất trên cõi đời – và anh ấy thuộc về tôi. Tấm bảng hiệu bằng đèn nê ông ướt đẫm phía trên quán ăn dường như nhấp nháy với nàng. Nàng nháy mắt đáp lại. Thật là một ngày tuyệt vời! Nàng tắm nước nóng và khi nước lọt vào vết thương đau nhức trong người nàng, nó trở thành một kỷ niệm hết sức rõ rệt về Lyon. Tâm hồn nàng bay vút lên cao. Nàng bỏ nhiều công sức với mái tóc của mình. Nàng đổi son môi hai lần. Và nàng hết quan sát chiếc đồng hồ lại chăm chú nhìn máy điện thoại. Tới 10 giờ 15 nàng bắt đầu cảm thấy bứt rứt. Có phải anh đã ngụ ý sẽ gặp lại nàng ở nhà hát? Nhưng anh đã nói “Chúng ta sẽ cùng đi”. Hay là anh chỉ nói “Em hãy đến đấy”?
Khi chuông điện thoại reo nàng lao lên phòng. Đó là Neely.
- Đáng lẽ ít nhất mày cũng nên nói với tao một tiếng sau cuộc trình diễn – Neely nói.
- Tao tưởng mày cũng đến dự tiệc?
- Tao à? Tao chỉ là một kẻ tầm thường trong đội hợp xướng. Và lúc này lại phải diễn tập. Ai đó lại bắt tập tành trước khi phải trình diễn vào buổi chiều bao giờ! Tội nghiệp cho Mel, anh ấy mệt lử.
- Anh ấy đang ở đâu?
- Trong tiệm cà phê ở tầng dưới.
- Tao sẽ gặp mày tại cuộc diễn tập.
- Tại sao mày phải đến? Có đáng gì đâu mà phải xem?
- Neely…lúc này mày hãy khoan nói gì hết …nhưng có cơ may là mày sẽ thay thế Terry King. Mày biết các tiết mục của cô ta chứ?
- Biết những bài đó? – Neely vênh váo đáp – hơn hẳn vậy! Tao còn biết tất cả những bài ca của Helen. Anne, mày đùa đấy à?
- Không, người ta đã dự tính như thế. Đêm hôm qua tao đã tham dự một cuộc họp. Nhưng mày đừng có hé môi ra, cứ làm như không hay biết gì hết.
- Chao ôi! Tao khó lòng tin được chuyện đó. Lạy Chúa, ước gì tao được kể cho Mel nghe! Chào mày, sẽ gặp mày ở nhà hát!
Mười giờ bốn mươi lăm. Lyon vẫn chưa gọi. Ba lần nàng định gọi cho anh nhưng cố dằn lại. Nàng đốt một điếu thuốc lá và đứng ở cửa sổ nhìn ánh nắng hắt hiu bên ngoài. Từng phút một cứ trôi qua…Ở một nơi nào đó tiếng chuông nhà thờ đổ dồn. Bây giờ biết làm sao đây? Chẳng lẽ cứ đứng quanh quẩn trong phòng suốt ngày? Hay là đi tới nhà hát một mình? Không, như thế lại càng không được. Nếu anh đang ở đó và không gọi điện thoại cho nàng thì có khác gì nàng chạy theo anh. Lố bịch! Đây đâu phải là Lawrenceville, và Lyon chưa hẳn là một người tình. Lúc này không có nguyên tắc nào khờ dại cả. Nàng quả quyết bước tới máy điện thoại và xin liên lạc với phòng anh.
Giọng nói của anh thoạt tiên còn ngái ngủ. Rồi anh tỉnh táo hẳn.
- Trời ơi, em đấy à! 11 giờ năm phút thật rồi sảo Thế mà anh cứ tưởng đã nhờ người ta gọi dậy lúc 10 giờ.
- Em không hiểu anh làm sao có thể nhờ ai được, trừ phi anh thức giâ”c vào một lúc nào đó giữa đêm.
Tiếng cười của anh có vẻ ngượng ngập.
- Anh vừa mới đọc thư em. Anh có cảm tưởng mình chính là Sir Galahad. Em cứ xuống đây và chờ anh cùng đi trong lúc anh cạo râu. (Nàng gần như có thể nghe anh duỗi người trong máy điện thoại). Anh sẽ gọi cà phê cho cả hai.
Cánh cửa hé mở và anh vui vẻ la lớn “Vào đi” khi nàng gõ nhẹ. Anh đang mặc quần cụt đứng trong buồng tắm. Anh kéo nàng vào và hôn nàng một cách thận trọng, tránh nơi đang có bọt xà phòng trên mặt anh. Rồi anh lại tiếp tục cạo râu. Sự tự nhiên đặc biệt của anh dường như gia tăng sự thân tình mới giữa hai người, tựa hồ việc nàng đang có mặt tại đây nhìn anh cạo râu trong lúc anh mặc quần cụt là