← Quay lại trang sách

Chương 2.

Trời vừa dứt cơn mưa, nước suối cuộn trào giận dữ. Cơn bão rừng đi qua cuốn phăng mọi thứ. Có tiếng kêu cứu ngoài suối. Vĩnh Lâm bật dậy theo phản xạ. Yên Thảo thức tự bao giờ. Cô mang cà phê cho anh rồi ngồi trầm ngâm một mình.

- Có tiếng ai kêu ngoài suối để anh ra xem!

- Anh nhìn kìa! Mọi thứ gãy đổ ghê gớm. Em nghĩ căn nhà của mình đêm qua chắc là...

- Chờ anh một chút. Chúng ta đến thăm đồng bào dân tộc trong cơn bão rừng đi Yên Thảo.

Yên Thảo không còn thời gian buồn nữa. Cô chuẩn bị mọi thứ rời căn lều cùng Vĩnh Lâm đi về triền đồi phía Tây, nơi có nhiều người dân tộc sinh sống.

Bước qua một thân cây cổ thụ gãy đổ, Yên Thảo nói:

- Mới hôm qua tất cả bình yên, hôm nay lại thành bãi chiến trường, tan tành tất cả. Khi ông trời nổi giận giáng tai họa xuống buôn làng, em thật sự kinh sợ.

Vĩnh Lâm đưa tay hái những đóa hoa vừa hé sau cơn bão trao cho Yên Thảo:

- Nhưng những gì còn sót lại, em thấy nó vẫn xinh đẹp, cố vươn lên, đúng không?

Yên Thảo nhìn anh gật đầu. Đôi mắt buồn vời vợi của cô như lấy hồn anh một thoáng khó quên, anh bước đi thật nhanh như trốn chạy cái nhìn ấy.

Cơn bão rừng ghê gớm đi qua, chỉ có một đêm mà tàn phá dữ dội. Những căn nhà gỗ đều bay nóc, có chỗ nhà sập hoàn toàn. Tiếng kêu khóc vang lên từ đầu bản:

- Hình như có người chết!

Mọi người tụ lại chỗ có tiếng khóc. Căn nhà đổ sụp hoàn toàn trước mắt họ.

Người phụ nữ ôm con kêu gào:

- Con ơi! Sao con vội bỏ mẹ mà đi? Ai cứu giùm con tôi...

Yên Thảo hoảng hốt chạy đến bên chị Kơ Lang, lo lắng:

- Chị ơi, cháu bé ở đâu?

Chị Kơ Lang chỉ vào đống đổ nát khóc thảm thiết:

- Thằng Ron đang ở trong ấy. Chỉ có mẹ con tôi chạy kịp.

Cô quay sang Vĩnh Lâm:

- Anh ơi! Có thằng bé ở trong đó, làm sao bây giờ? Chúng ta thử xem còn có hy vọng không?

Mọi người buồn rầu nhưng cùng Vĩnh Lâm cố dọn nhanh mọi thứ để tìm thằng bé.

Có tiếng rên bên dưới ngôi nhà. Vĩnh Lâm kêu lên:

- Cháu bé còn sống! Mọi người cẩn thận và nhanh lên!

Vĩnh Lâm cùng Yên Thảo hồi hộp vô cùng. Thằng bé chui ra khỏi đống cây, cơ thể xây xát nhiều chỗ. Nó ôm chầm lấy mẹ, vẻ thất thần còn hiện lên khuôn mặt.

- Con sợ quá mẹ ơi.

- Lạy trời, con tôi thoát nạn. Cảm ơn Yên Thảo, Vĩnh Lâm, bác chú ở đây.

Cháu cảm ơn.

Yên Thảo vuốt tóc cậu bé:

- Không sao là mừng rồi. Chị và Ron dọn dẹp lại đi, chúng em đến đằng đó xem.

- Ron đi theo phụ cô chú đi con.

Cậu bé nhanh nhảu chạy theo họ. Yên Thảo nắm chặt tay Vĩnh Lâm nở nụ cười hạnh phúc.

Cả buổi đi cứu đồng bào dân tộc. Người chết, người bị thương nằm kẹt trong nhà. Có người bị cây đè gãy tay gãy chân kêu rên. Vĩnh Lâm và Yên Thảo quần quật theo đoàn người giúp họ. Chợt có đoàn cứu trợ từ thung lũng hoa vàng đến, ông Kim Hưng trích một số tiền giúp họ xây lại nhà cửa. Gặp Yên Thảo, ông ngạc nhiên chào cô:

- Cháu ở gần đây à?

Yên Thảo cúi đầu lí nhí:

- Dạ, gần đây ạ.

- Cháu có biết bà Tư, Hơ Thi không?

- Sao ông biết ngoại cháu?

Ông Kim Hưng ngạc nhiên nhìn cô từ đầu đến chân:

- Bà ấy còn sống không? Bác muốn gặp bà ấy.

Yên Thảo quay mặt đi giấu dòng nước mắt:

- Bác gặp để làm gì? Rất tiếc bà ấy vừa mất mấy hôm trước vì hai mươi mấy năm chờ đợi một người.

- Cháu đây là...

Vĩnh Lâm thấy Yên Thảo khóc. Anh quay lại gật đầu chào ông Kim Hưng:

- Chào ông.

- Cậu là...

- Cháu là Vĩnh Lâm. Ông chủ mau quên quá.

- Cậu đã từng đưa Quỳnh Kim về phải không? Vì cậu mà nó cãi lời tôi mọi thứ. Hôm nay cậu đi với cô gái khác. Rất tiếc Quỳnh Kim không thấy tận mắt.

Nếu thấy, nó sẽ không còn nuôi hy vọng ảo nữa. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nên quyến rũ Quỳnh Kim nữa, hãy buông tha nó đi.

- Ông nói sao, tôi chưa hề rủ rê làm điều xằng bậy. Quỳnh Kim tự cô ấy yêu và khổ. Tôi không dám trèo cao đâu. Xin lỗi ông, chúng tôi đi.

- Cậu đứng lại!

Vĩnh Lâm dừng chân, Yên Thảo nhìn ông Kim Hưng một thoáng khiến ông bối rối. Đôi mắt ấy giống một người mà ông đã từng yêu thương. Đôi mắt ấy lạc vào hồn ông trong những đêm không ngủ. Hình như cô ấy đang hiện diện đâu đây. Bất giác ông kêu lên:

- Hơ Hoa, có phải là em không?

Yên Thảo lùi dần:

- Hơ Hoa đã chết lâu rồi. Ông đã lầm, tôi là Yên Thảo. Mình đi đi Vĩnh Lâm.

- Yên Thảo... có phải là con không?

Vĩnh Lâm chạy theo cô như ma đuổi:

- Yên Thảo, em làm gì vậy hả? Chờ anh với.

Bất giác cô dừng lại trước ngôi nhà của mình. Dáng cô liêu xiêu quỵ xuống dần. Vĩnh Lâm trờ tới ôm choàng lấy cô, kêu lên trong hơi thở gấp:

- Yên Thảo, em tỉnh lại đi! Đừng làm anh sợ nha!

Trước mắt anh mọi thứ đều ngổn ngang. Căn nhà gỗ nhỏ ngã ập xuống triền đồi. Bàn thờ của bà ngoại vương vãi khói hương. Mọi thứ đều tan tành. Vừa trải qua hai cú sốc làm sao Yên Thảo chịu nổi. Anh ôm cô trong tay gọi mãi:

- Yên Thảo ơi, tỉnh lại đi em...

Anh bắt gió, cô vẫn mềm oặt trong tay. Vĩnh Lâm kề miệng hô hấp cho cô, nhịp tim cô rất yếu ớt. Cố gắng thổi hơi vào đầy lồng ngực cô, Vĩnh Lâm nhìn chăm chăm vào đôi mắt đẹp của Yên Thảo. Cô bỗng mở mắt ra. Đôi mắt cô đầy kinh ngạc khi thấy Vĩnh Lâm đang kề sát môi mình và ôm cô chặt trong vòng tay:

- Anh... làm gì vậy Vĩnh Lâm?

- Anh... cứu em. Em làm anh sợ quá.

Yên Thảo ngơ ngác nhìn quanh:

- Em vừa ngất đúng không? Nếu không có anh cứu, em đi theo ngoại rồi.

Vừa lúc nãy em nghe tiếng anh gọi em. Em sợ quá Vĩnh Lâm ơi.

Cô lại ngồi sát vào anh tìm hơi ấm. Dáng cô nhỏ bé, cô đơn vô cùng. Vĩnh Lâm an ủi:

- Đến chỗ anh ở tạm vài hôm.

- Nhưng chỗ đâu thờ ngoại? Nhà em sập hết rồi, em không còn gì cả.

Siết nhẹ Yên Thảo trong vòng tay của mình, Vĩnh Lâm thấy từ đây anh có trách nhiệm với cô hơn. Nếu anh không thật lòng giúp Yên Thảo, có lẽ cô sẽ không vượt nổi qua những cú sốc liên tục này. Cô sẽ ngã quỵ mất. Vĩnh Lâm đâu thể làm ngơ:

- Anh sẽ gom góp dựng lại cho em căn nhà gỗ mới.

- Tiền đâu mà làm hả anh?

- Em đừng lo, sẽ có mà.

Yên Thảo đứng lên. Cô kéo tay anh theo:

- Anh sẽ ở cạnh em giúp em chứ?

Vĩnh Lâm gật nhẹ đầu. Trong mắt anh, Yên Thảo là một cô gái dịu dàng, thánh thiện. Anh bắt đầu yêu nét đẹp ấy của cô. Ngã xuống rồi tự đứng lên, Yên Thảo bề ngoài yếu đuối mà bên trong lại rất cứng cỏi. Sự cứng cỏi đáng yêu quá. Đặc biệt đôi mắt buồn của cô đã thu hồn anh tự bao giờ mà anh không hề hay biết.

- Anh hứa sẽ ở cạnh em, yên tâm chưa?

- Dù cho phong ba bão tố vẫn không ngăn cách chúng ta.

Vĩnh Lâm bất giác kéo cô vào vòng tay, anh hôn lên trán cô một nụ hôn dài:

- Cho anh xin lỗi nha Yên Thảo.

- Anh vẫn nhớ Quỳnh Kim phải không?

Vĩnh Lâm thở dài:

- Anh sẽ cố quên. Quỳnh Kim xinh đẹp sinh ra không phải dành cho anh.

Ông trời đã trao cho anh một cô gái khác giống như cô ấy, em hiểu không?

Yên Thảo gật đầu mỉm cười. Cô vui vẻ cùng anh xây dựng lại mọi thứ:

- Chúng ta bắt đầu từ đầu Vĩnh Lâm nhé.

Vì tự ái với lời nói của ông Kim Hưng, anh quyết định không gặp Quỳnh Kim nữa. Vì tội nghiệp thân bơ vơ côi cút của Yên Thảo, anh lại ở bên cô. Anh lại nhớ Quỳnh Kim da diết... và có lỗi với Yên Thảo. Cơn bão lòng trong Vĩnh Lâm lại bắt đầu xuất hiện không thua gì cơn bão rừng vừa tràn đến đêm qua.

Buổi chiều, Yên Thảo lững thững ra vườn tưới cây. Cô hái mấy quả bơ vừa bóng định để dành cho Vĩnh Lâm. Trở vào, cô sắp xếp lại mọi thứ còn bề bộn vương vãi trên mặt đất cho ngay ngắn.

Lát nữa, Vĩnh Lâm sẽ đến đóng lại mấy ngăn tủ cho cô. Căn nhà gỗ mới, nhỏ nhưng tươm tất mọc lên tại ngôi nền cũ.

Đã muộn, mặt trời xế bóng, cái nắng gay gắt làm mặt cô đỏ gay. Chợt cô thấy Vĩnh Lâm đi cà nhắc vào, mặt anh nhăn nhó đờ đẫn.

- Ôi! Anh chết mất...

Yên Thảo quăng chiếc áo đang xếp dở chạy ra đón anh:

- Vĩnh Lâm anh sao thế?

Anh ngồi bệt xuống nền nhà còn ẩm ướt rên rỉ:

- Lúc qua ngõ hẻm kia anh đạp trúng con rắn. Nó cắn quặp chân anh. Sao anh thấy nhức nhối khó thở quá.

Yên Thảo hoảng hốt sờ trán anh tay chân anh lạnh ngắt. Cô kêu lên:

- Anh bị rắn độc cắn rồi. Mau mau lên giường nằm, em giúp anh.

- Em biết trị rắn cắn ư?

- Biết! Anh đừng nói nhiều. Dấu răng rất sâu, nọc dẫn khắp cơ thể nguy hiểm lắm. Anh bị cắn lâu chưa?

- Chưa đầy mười lăm phút.

Yên Thảo rạch da nặn máu ra. Mặt Vĩnh Lâm tái dần:

- Anh thấy mệt quá.

- Anh mau uống thuốc vào. Em buộc chặt chỗ đau. Em đưa anh đến bệnh xá.

- Anh không đi nổi đâu!

- Trong làng cũng có ông thầy chuyên trị rắn cắn. Anh ở đây, em đến năn nỉ ông ấy.

Vĩnh Lâm thiêm thiếp đi. Anh cảm thấy đau buốt rồi tê dần cơ thể. Anh nhìn thấy bóng Yên Thảo chạy thoăn thoắt xuống chân đồi.

Lát sau, cô mời được thầy thuốc rắn đến, ông ấy xem vết thương rồi bảo:

- Rắn độc cắn, may mà cô gọi tôi đến sớm, chỉ cần trễ năm phút có thể nguy hiểm tính mạng. Cô nhớ cho cậu ấy uống đều đặn.

- Liệu có sao không?

- Đã qua cơn nguy hiểm rồi. Nhưng cô phải cho uống đủ liều mới có thể cứu cậu ấy.

- Dạ, cháu nhớ rồi.

Yên Thảo hết lòng chăm sóc anh. Hai ngày mê man, Vĩnh Lâm tỉnh lại, anh ngơ ngác nhìn xung quanh. Chợt thấy bóng Yên Thảo đang lui cui dưới bếp, anh lên tiếng:

- Yên Thảo! Em làm gì đó?

Ngước nhìn lên cô vui mừng vô cùng:

- Ôi! Anh khỏe chưa mà xuống đây. Mau nằm nghỉ thêm đi.

- Anh... làm sao vậy Yên Thảo?

- Anh không nhớ gì à?

- Anh...

Vĩnh Lâm cố nhớ.

Yên Thảo bật dậy cười đáp:

- Anh bị rắn cắn. Đã bị ngất mê man hai ngày nay.

Vĩnh Lâm hơi hoảng:

- Hai ngày nay anh ở chỗ em à. Làm sao em cứu anh được?

- Em nhờ người cứu giúp, suýt chút nữa thì anh gặp nguy hiểm rồi. Bị rắn cắn nhất là rắn độc, anh phải xử lý vết thương ngay. Em lo cho anh vô cùng.

Ngồi xuống cạnh Yên Thảo, Vĩnh Lâm cảm động vô cùng. Không nhờ cô ấy cứu có lẽ anh đã chết rồi. Anh thở nhẹ:

- Anh rất cảm ơn. Anh nợ em rồi Yên Thảo.

- Nợ gì anh! Giúp anh, em trả bớt món nợ em đã vay của anh bấy lâu nay.

Vĩnh Lâm cốc đầu cô:

- Xem như hòa nhé.

Yên Thảo dịu dàng:

- Anh giúp tiền bạc lo chạy thuốc, đám tang cho ngoại em, rồi dựng lại căn nhà bị bão rừng làm sập. Em cứu anh chỉ là chuyện nhỏ so với mọi thứ anh đã làm.

Vĩnh Lâm thấy choáng, anh tựa vào gốc cột. Yên Thảo chạy đến đỡ anh:

- Hai ngày nay anh chỉ ăn cháo nên rất yếu. Nào, ngồi xuống đây, em dọn cơm anh ăn. Anh thấy đói chưa?

Vĩnh Lâm thấy uể oải trong người, anh không có cảm giác thèm ăn nên lắc đầu:

- Anh muốn về lều. Hai ngày nay vắng anh không ai báo cáo công việc.

Cô lo lắng:

- Nhưng anh chưa khỏe em biết làm sao. Ăn chút cháo xem có tỉnh táo hơn không.

Yên Thảo dọn nhanh thức ăn lên bàn. Cô lấy món nào cũng thơm, bắt mắt.

Vĩnh Lâm bắt đầu muốn ăn.

- Sao nhiều vậy hả?

- Em nấu cúng ngoại và chờ anh tỉnh lại.

Nhìn đôi mắt đỏ hơi sưng của Yên Thảo đang cụp xuống, Vĩnh Lâm hỏi:

- Ai ăn hiếp em à?

Cô lắc đầu gắp thức ăn cho anh:

- Không có! Tại em sợ anh chết bỏ em nên khóc và cầu nguyện.

Vĩnh Lâm ngó cô trân trân:

- Em làm anh cảm động quá Yên Thảo. Em vì anh mà cực khổ, anh không bao giờ quên em.

- Chỉ vì em quý anh, quý tình cảm mình đang có. Anh đừng nói gì nữa. Ăn đi cho em vui.

Vĩnh Lâm lơ đễnh thả hồn đi hoang. Anh bỗng mơ một căn nhà nhỏ bên cô vợ dịu dàng đáng yêu như Yên Thảo biết mấy.

- Anh ăn dâu tây hay bơ, em vừa hái rất tươi.

Đem mấy món ăn, Yên Thảo để mặc cho Vĩnh Lâm thưởng thức. Cô chỉ nhấm nháp chút ít và thấy vui sướng cả cõi lòng. Mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua. Được chăm sóc anh, ở cạnh anh là niềm hạnh phúc tột cùng của cô.

Nghe anh đòi về, Yên Thảo thoáng buồn:

- Em ăn cùng anh chứ?

Yên Thảo bỏ đi ra phía sau. Cô định lấy bơ cho anh:

- Em dùng rồi! Anh cứ tự nhiên!

- Em tìm cái gì vậy?

Vĩnh Lâm chống tay nhìn cô. Yên Thảo lắc đầu:

- Bí mật mà!

Vĩnh Lâm nhún vai:

- Hai ngày không thấy em, hôm nay trông em khác quá.

Yên Thảo sợ anh chú ý liền quay vào bàn ăn, cô giục:

- Sao anh không dùng? Công em để dành cho anh hai ngày nay.

- Em tìm cái gì? Mất tiền hả?

- Ơ, không có!

- Không hỏi cũng biết. Em tìm tên trộm phải không?

Yên Thảo ngỡ ngàng liếc anh:

- Nhà em có gì mà trộm?

- Trộm quả tim em đó.

Hai má cô đỏ bừng lên e ấp:

- Anh nói bậy gì đó hả?

Hớp một ngụm nước, anh thấy khỏe khoắn hẳn:

- Em không nên giấu cũng không nên buồn. Cứ gì đến tự nó sẽ đến.

Yên Thảo ngó anh:

- Em cũng biết vậy, cần gì anh lên tiếng.

- Người ấy là ai mà em quan tâm vậy hả?

Yên Thảo chớp mắt e lệ:

- Một anh chàng đẹp trai, nhân hậu, lịch sự nhưng... hơi vô tình.

Vĩnh Lâm ngẩn người:

- Này, sao em tả giống anh quá vậy?

- Ủa... anh vô tình lắm hả?

Vĩnh Lâm nhếch môi cười, anh nheo mắt chọc cô:

- Dám chọc quê anh hả cô bé?

- Nè, em không phải Quỳnh Kim.

Yên Thảo bưng cằm nhìn anh. Vĩnh Lâm vuốt mũi cô:

- Có đi cùng anh về đại bản doanh của anh không? Hai ngày vắng nhà không biết có con khỉ nào vào phá không.

- Anh về trước. Để em đi hốt thuốc thêm cho anh uống.

- Anh khỏe rồi, không cần uống nữa. Chúng ta cùng đi cho vui.

Yên Thảo đóng cửa lại. Cô cùng đi với Vĩnh Lâm trở về căn lều tạm trong rừng.

Anh chợt giật mình khi thấy Quốc Cường thấp thoáng trong nhà. Ngực anh nổi trống thình thình. Bóng cô gái mặc chiếc váy màu xanh đang đứng tựa cửa nhìn ra. Không hiểu Oanh Oanh đến đây làm gì? Cô ấy lên đến tận đây tìm anh chăng? Anh đã bảo đừng lên rồi. Nhưng sao cô ấy biết anh ở đây? Chắc Quốc Cường đưa Oanh Oanh về.

Yên Thảo ngạc nhiên nắm cánh tay anh hỏi nhỏ:

- Ai vậy Vĩnh Lâm?

Hơi bối rối khi có khách đến nhà, anh nói khẽ:

- Bạn anh!

Vừa trông thấy hai người, Quốc Cường đã kêu lên:

- Ồ! Người cô đơn ở đây thật ra chẳng cô đơn chút nào. Cô gái này là Quỳnh Kim phải không? Có Oanh Oanh đến tìm cậu kìa. Đúng là cậu quá đào hoa phong nhã.

Đập vai bạn, Vĩnh Lâm kêu lên:

- Nè, cậu đừng có nói bậy bạ. Đây là Yên Thảo. Còn Oanh Oanh đến đây lúc nào vậy?

Quốc Cường trợn mắt ngạc nhiên:

- Oanh Oanh đến tìm cậu mà không liên lạc được. Cô ấy sợ quá nên gọi điện mình đến tìm cậu. Ai dè cậu đang tình tứ ở chỗ nào vậy?

Vừa nói vừa cười ha hả. Yên Thảo cúi đầu chào Quốc Cường. Oanh Oanh bước về phía Vĩnh Lâm nhìn anh đăm đăm:

- Anh có biết em lo cho anh lắm không? Cô gái này là ai, sao đi chung với anh?

- Em và Yên Thảo làm quen đi. Anh bị rắn cắn, nếu không có cô ấy chắc anh chết mất rồi. Hai ngày nay anh mê man bỏ nhà vắng teo.

Quốc Cường tủm tỉm cười:

- Chúc mừng cậu vừa thoát nạn. Chúng ta mở đại tiệc đi.

Oanh Oanh tự nhiên ôm ngang người Vĩnh Lâm. Cô nũng nịu:

- Vậy mà em hiểu lầm anh, suýt chút nữa em giận anh no rồi.

Quốc Cường lấy tay che mắt:

- Nè, trước mắt có còn thấy ai không Oanh Oanh. Hai người tìm chỗ vắng tình tứ đi.

Oanh Oanh tựa đầu vào vai anh nũng nịu. Cô xem như không có Yên Thảo ở đó:

- Vào nhà nhanh lên. Em mang cho anh rất nhiều thứ. Anh xem đi. Anh Cường đừng có ganh tỵ nghen. Lâu lắm người ta mới gặp, nhớ thương tan nát ở cõi lòng.

Vĩnh Lâm chau mày khó chịu. Anh đẩy Oanh Oanh ra:

- Có khách đến, chúng ta lo tiếp khách nha Oanh Oanh. Chuyện gì nói sau đi.

Oanh Oanh nhìn anh với vẻ không hài lòng:

- Có ai đâu? Lát nữa anh Cường về. Vả lại, Cường là bạn chúng ta. Còn Yên Thảo đến đây có việc gì không anh? Hay là anh cho cô ấy về.

Yên Thảo buồn muốn rơi nước mắt. Nãy giờ cô yên lặng quan sát. Mọi việc đang diễn ra trước mắt cô như một giấc mơ. Cô tan nát cõi lòng nén niềm đau vào tim.

Thì ra Oanh Oanh là người yêu của Vĩnh Lâm. Sao cô chưa hề nghe anh nhắc đến. Nghe tiếng cười, tiếng nũng nịu của Oanh Oanh, tim cô chao đi mấy nhịp. Thấy Oanh Oanh ôm ấp Vĩnh Lâm, tặng quà cho anh, cô ấy mang cả áo quần, khăn, giày dép cho anh, Yên Thảo đứng như trời trồng.

Quốc Cường lịch sự mời Yên Thảo:

- Mời cô bé xinh đẹp như bông hoa rừng vào nhà. Sao cô buồn vậy Yên Thảo?

Nghe Cường nhắc, Vĩnh Lâm vội ấn vai Oanh Oanh xuống và kéo ghế mời cả hai:

- Yên Thảo, vào nhà đi em. Oanh Oanh là bạn anh, cô ấy rất tự nhiên. Em đừng ngại nha.

Nụ cười héo hắt cố nở trên môi, Yên Thảo cứ nhìn cô gái lạ xinh đẹp hết sức.

Oanh Oanh ăn mặc rất mốt hợp thời trang hiện đại. Chiếc eo thon thả, bộ ngực căng tròn sau làn áo mỏng phơi ra trước mắt hai chàng trai. Cô muốn nhắm mắt lại cho đỡ ngượng giùm Oanh Oanh. Nhưng cô gái ấy thật tự nhiên chẳng chút ngại ngùng hay e ấp.

Quốc Cường ngồi xuống cạnh Yên Thảo ngắm nghía:

- Cô là bạn của Vĩnh Lâm à?

Yên Thảo bối rối. Vĩnh Lâm đưa mắt nhìn cô rồi đỡ lời:

- Tôi đã giới thiệu rồi lúc nãy, cậu không nghe rõ sao? Cô ấy là ân nhân của mình đó!

- Vậy hả! Công nhận cậu tìm được những cô bạn toàn sắc nước hương trời.

Cậu không nhường cho tớ một cô để đỡ cô đơn.

Oanh Oanh liếc Quốc Cường:

- Anh nói bậy bạ gì vậy? Bạn bè anh ấy nhiều chứ người yêu thì chỉ có em thôi đúng không Vĩnh Lâm?

Vĩnh Lâm gật đầu:

- Anh nghĩ như vậy.

Oanh Oanh cười tình tứ với anh. Yên Thảo cảm thấy đau điếng cả bờ môi, cô mới hay mình cắn nó rất mạnh.

- Người yêu của anh mãi là em đúng không?

Vĩnh Lâm yên lặng. Quốc Cường đế vào thêm:

- Không phải cô, chẳng lẽ là Yên Thảo. Dám vượt mấy trăm cây số ra chốn rừng sâu này tìm người, đủ biết trong tim cô Vĩnh Lâm choán hết chỗ.

- Thôi mà Cường. Mình và Oanh Oanh chưa đi đến đâu cả. Ai biết sau này sẽ ra sao? Cô ấy sẽ lấy chồng giàu sang.

Oanh Oanh lấy bánh ngọt ra mời mọi người:

- Mọi người dùng món này xem có ngon không? Ở chốn rừng núi thâm sơn cùng cốc này ghê thật, toàn rắn rết hại người nguy hiểm. Những món ngon vật lạ này chắc anh quên mất rồi hả Vĩnh Lâm?

Vĩnh Lâm tươi cười bảo:

- Nơi này tuy xa thành phố không tiện nghi hiện đại nhưng anh thấy cuộc sống rất đầy đủ, tinh thần thoải mái. Anh thích ở đây hơn.

Oanh Oanh lại đến cạnh Vĩnh Lâm và ôm lấy cổ anh nũng nịu:

- Anh có biết em lặn lội lên chốn ở ẩn của anh để làm gì không?

Ngại ngùng vì cử chỉ của Oanh Oanh, Vĩnh Lâm kéo tay cô lịch sự bảo:

- Em ngồi xuống nói cho mọi người cùng nghe đi. Ai biểu em lên đây rồi chê bai, anh không vui đó.

Oanh Oanh cầm miếng bánh bông lan cuốn lên. Cô bẻ ra từng miếng nhỏ, ăn nhỏ nhẹ. Yên Thảo thấy mình ở lại đây thật thừa thãi. Cô thất vọng về Vĩnh Lâm quá. Hình như họ quen nhau rất lâu. Nếu không, Oanh Oanh đâu có thân thiết với anh như vậy.

Oanh Oanh sửa tướng ngồi:

- Em nhớ anh biết bao nhiêu, không ngờ khi gặp anh lại không vui là sao?

Em nghe Quốc Cường bảo anh quen cô gái con ông chủ tỉ phú ở công ty Bách Hoa đúng không?

Vĩnh Lâm liếc Quốc Cường:

- Không ngờ cậu trở thành “ông Tám” lúc nào vậy Cường?

- Sự thật là sự thật. Cậu ngại gì? Nếu yêu cậu thật lòng Oanh Oanh có cách giữ cậu lại. Còn không thì cô ấy sẽ thuộc về người khác. Lẽ nào tim cậu có nhiều ngăn hả?

- Cậu nói nhảm nhí quá! Mình chẳng thích đùa đâu. Thôi, Oanh Oanh nói thử xem mục đích em đến tìm anh làm gì?

Oanh Oanh từ từ nói như giễu cợt:

- Trước hết, em lên đây xem lời đồn đại có thật không?

Vĩnh Lâm bực dọc:

- Nếu thật thì sao?

Oanh Oanh nhìn anh bằng cái nhìn dữ dội:

- Như vậy anh không chối là đã yêu cô ta? Em biết mà, xa mặt thì cách lòng, anh định bắt em chờ đợi đến bao giờ hả Vĩnh Lâm?

- Em nói ai?

- Những cô gái vô học, là bông hoa rừng núi, hoa đồng cỏ nội gì đó. Em không thể hiểu sao anh lại yêu những cô gái thấp hèn ấy.

Vĩnh Lâm ngơ ngác:

- Em nói ai vô học, thấp hèn hả?

- Quỳnh Kim là ai, là gì của anh?

Vĩnh Lâm bật cười. Quốc Cường nhìn hai người rồi nhìn Yên Thảo. Cô gái dịu dàng, hiền thục đang cúi đầu, đôi mắt cô gái buồn một cách kỳ lạ. Sợ kỳ cục, Quốc Cường can Oanh Oanh:

- Em ăn nói khiếm nhã quá Oanh Oanh, chuyện gì cũng có cái lý của nó. Em chưa gặp Quỳnh Kim sao em dám chê bai người ta.

Vĩnh Lâm bật cười:

- Em ghen với cô ấy hả? Thật buồn cười. Mọi người anh gặp, anh đều xem là bạn, ngay cả em cũng vậy. Nếu em ghen với bạn của anh thì anh không còn gì để nói chuyện với em nữa. Em đừng nên tìm anh làm gì.

Oanh Oanh giận dỗi:

- Không ngờ anh lại xem em ngang hàng với bạn anh. Ngày nào anh đã từng yêu và hứa với em điều gì, anh nhớ không?

Yên Thảo cụp mắt xuống. Cô muốn ra về ngay nhưng cũng muốn nghe hết câu chuyện để biết Vĩnh Lâm là người thế nào. Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài mang lên đĩa dâu tây.

- Mời Oanh Oanh và anh Cường dùng đặc sản ở đây với anh Vĩnh Lâm nha!

Oanh Oanh dịu cơn giận xuống khi thấy Vĩnh Lâm ngồi yên lặng.

- Anh nghĩ chuyện của chúng ta đã qua lâu rồi. Oanh Oanh nên đi tìm tương lai cho mình, đừng nghĩ đến anh nữa.

Quốc Cường xen vào:

- Oanh Oanh nói cho cậu ấy nghe đi!

- Chuyện gì mà hai người bí mật quá vậy?

Oanh Oanh đanh giọng báo tin:

- Em muốn báo cho anh một tin vui, nhưng nghe anh nói với em như vậy em hụt hẫng quá. Thôi, anh Cường nói giúp em được không?

- Thôi được, vì tương lai của hai người tôi xin nói rõ, tùy Vĩnh Lâm định liệu, chớ có cãi nhau chán lắm.

Vĩnh Lâm có vẻ điềm tĩnh, anh nhẹ giọng:

- Cậu nói đi, mình sẵn sàng nghe đây.

- Có lẽ cậu cũng không thích mấy vì gia tài ở đây còn quý hơn ở nhà nhiều, đúng không?

Oanh Oanh bực bội nhìn Quốc Cường:

- Anh cứ vòng vo mãi! Thật ra anh đang theo ai vậy, tôi hay cô bé kia hả?

Nhìn cung cách nói chuyện không có gì nhẹ nhàng của Oanh Oanh khác xa vẻ đẹp qua hình dáng bên ngoài của cô, Yên Thảo lo lắng bâng quơ. Rất may Oanh Oanh chỉ ghen hờn với Quỳnh Kim, cô gái mà cô chưa hề biết mặt, thân thế. Huống gì là cô, Oanh Oanh sẽ mắng cô với những lời nặng nề nhất. Tất nhiên Yên Thảo sẽ không thể chịu nổi, thà cô xa Vĩnh Lâm mãi mãi.

Giọng Oanh Oanh nỉ non:

- Em đến đây để gọi anh về Sài Gòn ngay.

- Để làm gì? Tôi không về đâu.

- Tại sao vậy Vĩnh Lâm? Tại sao anh cứ muốn chống lại những người yêu thương anh hả?

- Anh muốn tự lập, tự bàn tay mình làm nên sự nghiệp không dựa dẫm vào người khác.

Oanh Oanh kinh ngạc:

- Nhưng anh có biết là anh sẽ nhận của hồi môn ba mẹ em trao cho chúng ta, cả đời anh tìm cũng chưa thấy đó.

- Tiếp theo là một điều kiện phải không?

- Em biết anh rất hiểu em. Chỉ cần chúng ta tổ chức đám cưới gấp là em có một gia tài khổng lồ.

Vĩnh Lâm lắc đầu từ chối thẳng:

- Những thứ ấy không phải của anh, không do bàn tay anh làm ra. Có vui vẻ gì khi sử dụng thứ tài sản của người khác cho chứ.

- Anh... như vậy anh từ chối lời yêu cầu của em ư? Cho là em cầu xin anh đó. Một bước lên thang, tại sao anh lại có ý nghĩ thật nông cạn như vậy hả Vĩnh Lâm?

Vĩnh Lâm vẫn cố chấp:

- Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu yêu anh thì em phải từ bỏ mọi thứ đến với anh. Còn em thích hưởng của cải vật chất, tài sản hồi môn kếch xù nào đó thì em cứ tìm một người xứng đáng hơn anh. Anh không làm được, em đừng ép anh.

Oanh Oanh thất vọng vô cùng. Nét mặt cô đang căng thẳng, bỗng cô dịu dàng hơn, cất giọng thật ngọt ngào:

- Anh Vĩnh Lâm! Thật ra anh muốn thử lòng em xem em quý tiền bạc hơn tình yêu phải không? Em yêu anh thật lòng mà. Em sẽ chờ anh mãi mãi.

Vĩnh Lâm mỉm cười cho qua:

- Thôi, em và Quốc Cường đến chơi anh rất vui. Chúng ta làm món gì để chung vui ngày gặp gỡ hôm nay, đừng nói đến những chuyện khác nữa nha, Oanh Oanh.

- Em đồng ý. Anh nhờ Yên Thảo làm vài ba món gì đó. Chúng em có mang theo đồ ăn nguội đây.

- Yên Thảo giúp anh nha. Anh hơi mệt muốn nghỉ một chút.

- À, quên! Cậu vừa thoát cơn nguy hiểm. Thôi, nghỉ ngơi và nói chuyện tâm tình với Oanh Oanh đi. Dù sao cô ấy cũng có nhiều kỷ niệm với cậu. Liệu mà chiều. Không thành cũng để lại ấn tượng tốt, mình không muốn thấy ai đau khổ.

- Cậu nói nhiều quá Quốc Cường. Mau phụ với Yên Thảo một tay.

Quốc Cường nheo mắt đùa:

- Cậu tạo điều kiện cho mình hả?

Vĩnh Lâm đưa tay ra đe dọa:

- Yên Thảo rất hiền, dịu dàng ít nói. Cậu không được làm cô ấy sợ đó.

Oanh Oanh đẩy lưng anh về phía trước:

- Kệ anh ấy! Họ quen nhau cũng tốt thôi. Anh sợ Quốc Cường chiếm mất Yên Thảo của anh hả?

- Em nói bậy bạ quá.

Oanh Oanh véo nhẹ vào hông anh, Vĩnh Lâm la oai oái.

- Nói bậy chứ đúng thì anh chết với em đó, hiểu chưa.

Oanh Oanh ngồi chéo chân trên chiếc giường con cạnh bên Vĩnh Lâm đang nằm. Anh thấy hoa mắt và mệt mỏi quá. Oanh Oanh lấy cây son ra lia trên môi, bảo:

- Anh thấy em có gì thay đổi không?

Vĩnh Lâm vẫn nhắm mắt:

- Hình như em chững chạc hơn.

Oanh Oanh liếc anh:

- Em muốn hỏi về mặt tình cảm kìa.

- Anh không biết.

Bất ngờ Oanh Oanh cúi xuống khuôn mặt anh hôn vào đôi môi đang hé mở của anh:

- Em yêu anh biết nhường nào Vĩnh Lâm.

Anh cố đẩy Oanh Oanh ra. Nhưng cô ghì lấy chặt anh cười khúc khích. Yên Thảo vừa bước lên định dọn bàn lại, bất giác cô nhìn thấy cảnh tượng ấy. Tim cô đau nhói lên, Yên Thảo chợt nghe môi mình nóng hổi. Cô cắn chặt môi đến bật máu. Tiếng cười lanh lảnh của Oanh Oanh đuổi theo cô.

Yên Thảo chạy nhanh ra bờ suối. Cô muốn giấu những giọt buồn bã, thất vọng đang tuôn ra. Phía sau lưng, tiếng Quốc Cường kêu lên vang vọng:

- Yên Thảo ơi! Yên Thảo! Món canh này cô nêm chưa?

Yên Thảo rửa nhanh gương mặt bơ phờ ướt sũng nước mắt. Cô quay vào lều lẳng lặng làm hết việc hôm nay. Cô tự hứa với lòng sẽ đi thật xa, thật xa để tìm quên mối tình đầu vừa chớm nở đã vội tàn trong đau thương buồn tủi. Cô rất đau lòng nhưng cô muốn Vĩnh Lâm hạnh phúc. Người ta bảo “yêu là cho chứ đâu chỉ nhận riêng mình”. Yên Thảo đang thấm thía bao nỗi buồn chồng chất.

Cô cất nó vào tim vào lòng. Nhưng nhìn thấy Oanh Oanh và Vĩnh Lâm thân thiết nhau, Yên Thảo quá đau lòng. Hình như ông trời luôn dành hạnh phúc cho những người khác. Còn Yên Thảo mọi bất hạnh cứ liên tiếp giáng xuống mái đầu xanh của cô. Lần này cô quyết ra đi... tất nhiên cô sẽ không cho Vĩnh Lâm biết. Vì cô nghĩ trong tim anh chưa hề có hình bóng của cô. Với Vĩnh Lâm cô chỉ là cái bóng của Quỳnh Kim.

Yên Thảo ngồi bàn ăn với mọi người mà hồn cô ở tận đâu đâu.

Vĩnh Lâm nhìn thấy cô buồn, anh nhận ra trong đôi mắt vốn rất đẹp ấy. Anh hiểu, nhưng có Oanh Oanh ở bên cạnh làm sao bộc lộ hết tình cảm của mình với Yên Thảo bây giờ, khi anh còn đang nợ cô một mối ân tình. Trong bữa ăn vui vẻ ấy, cái vui vẻ chỉ là cái giả tạo bề ngoài, ở mỗi con người đều có một ý nghĩ riêng tư khó ai hiểu ai.

Vĩnh Lâm rất muốn Oanh Oanh ra về. Nhưng cô ấy quyết ở lại với anh vài hôm. Yên Thảo chào mọi người ra về khi bóng hoàng hôn vừa phủ xuống núi rừng. Vĩnh Lâm không thể tiễn cô như mọi hôm. Anh nhìn cô bằng đôi mắt quyến luyến:

- Em đi đường cẩn thận, nhớ lo cho bản thân mình nha.

Yên Thảo cúi đầu rảo bước. Ánh nắng của buổi chiều yếu ớt nhảy nhót dưới chân cô. Bên dưới thung lũng nhuộm một màu vàng úa hiu hắt. Lần đầu tiên cô thấy những dạt hoa vàng chẳng tươi thắm chút nào. Phía chân trời Tây hoàng hôn nhuộm màu ửng đỏ cả khoảng trời đang chuyển dần sang màu tím thẫm. Cô bước vội vã, lòng trĩu nặng bao nỗi buồn mênh mang chưa bao giờ thấm thía cô đơn như lúc này.

Tiếng cười khúc khích trong veo, cái nhìn đắm say ngây ngất của Oanh Oanh như cứ đuổi theo phía sau lưng Yên Thảo. Từ nay xin giã biệt mối tình đơn phương vô vọng, xin từ giã một tình yêu đẹp sớm tàn, từ giã bóng hình cô yêu dấu giữ mãi trong tim, từ giã Vĩnh Lâm chàng trai tốt bụng. Càng nghĩ, càng đau càng bơ vơ, đơn côi, lạc lõng, nước mắt cô bất giác chảy thành dòng.

Nếu biết yêu là đau khổ, ngay từ đầu cô đã quyết khép kín trái tim non dại của mình rồi.

Sao cô ngốc quá vậy? Tự nhiên Yên Thảo mang nỗi buồn sâu sắc thật khó gỡ ra.

Ngước nhìn giàn hoa thiên lý nở rộ ngàn cánh hoa đung đưa khoe sắc, Quỳnh Kim nhún người đẩy nhẹ chiếc xích đu.

Cô phá phách, chọc tức Trí Nguyễn nhưng anh không từ bỏ ý định bám theo cô, nên cô không thể tìm đến với Vĩnh Lâm. Cô nhớ từng hơi thở của anh, nhớ căn phòng Vĩnh Lâm, cô xốc tung tóe mà anh không giận, nhớ những lời tha thiết anh dành cho cô, nhớ lúc đi câu ngồi bên nhau bên bờ suối, nhớ lúc đi săn cô làm con thú hoảng hốt chạy mất. Cô nhớ anh, nhớ quay quắt nhớ đến nao lòng.

Từng chùm hoa hồng, xem lẫn trắng đỏ thật đẹp, Quỳnh Kim nâng niu chùm thiên lý trên tay. Ước gì có Vĩnh Lâm bên cạnh để anh giải thích cho cô ý nghĩa từng loài hoa.

Chạy vào nhà thay chiếc quần Jean lửng và chiếc áo thun có hình cô gái thật to đang nghiêng mặt cười. Cô đẩy xe ra cổng. Ông Kim Hưng nhìn cô hỏi:

- Con đi đâu vậy?

- Con muốn ra phố một chút.

- Để ba gọi điện bảo Trí Nguyễn đưa con đi.

Quỳnh Kim nghiêng đầu:

- Con lớn rồi! Ba làm như con còn trẻ lắm vậy. Anh Trí Nguyễn trở về Nha Trang rồi.

- Sao vậy? Ba không nghe cậu ấy nói, ít ra cũng xin phép ba.

- Con biết anh ta sẽ chạy dài vì con đó ba.

Ông Kim Hưng không tin vào tai mình nữa:

- Gì hả! Con lại bày trò cho cậu ấy giận phải không?

Quỳnh Kim nghiêng đầu:

- Đã yêu thì phải chịu đựng, sức chịu đựng của anh ấy chỉ bằng ngón tay út của con. Ba xem người như vậy có đáng không?

Ông hấp tấp hỏi:

- Con nói lại xem?

Hôm nay ông thấy Quỳnh Kim vui lạ. Con bé lắm trò này làm ông điên đảo.

Những ước mơ tốt đẹp của ông dành cho cô khó thành. Phải chăng cô là bản sao của ông ngày trước. Trong lòng ông lo lắng không yên. Có nên nói cho Quỳnh Kim biết để cô ấy rút kinh nghiệm không?

Quỳnh Kim nhìn ông trìu mến:

- Con đùa dai mà anh ấy giận. Đàn ông con trai gì mà ích kỷ.

- Con đã làm gì Trí Nguyễn?

- Dùng điện thoại gọi anh ấy về Nha Trang và báo tin có người cần gặp anh ấy.

- Con thiệt là... nghịch như con trai. Chắc con gái ba ế suốt đời vì trò tinh nghịch quá đáng đó.

Cô cười trong trẻo:

- Ai biểu anh ấy dễ tin. Người dễ tin sẽ mềm lòng trước mọi cám dỗ. Con thì không, ba ạ.

- Cứng cỏi quá cũng dễ gãy đó con.

- Tất cả không phải vậy. Con muốn tìm hiểu và khẳng định mình.

Ông lắc đầu:

- Cuộc đời đầy cạm bẫy ba không muốn cuộc đời xóa đi khuôn mặt vô tư hồn nhiên của con.

- Nhưng con không thể sống mãi trong vòng tay bảo bọc của ba.

Con bé đã trưởng thành trong cách sống, nếp nghĩ. Điều ấy càng làm ông lo lắng hơn, trăn trở nhiều hơn.

- Ba à! Con đi nha. Nhưng...

- Việc gì nữa con gái?

- Chuyện con và Trí Nguyễn, con muốn tự quyết định.

- Có phải trong lòng con vẫn còn hình bóng chàng trai ấy?

- Chuyện tình cảm của con, con muốn tự mình quyết định. Trí Nguyễn và con không có duyên phận cũng khó nói lắm.

- Ba rất quý cậu ấy. Trí Nguyễn là người trí thức, biết lo cho gia đình. Ba không muốn con thay đổi ý định với cậu ấy.

Quỳnh Kim nói đùa:

- Ba thích Trí Nguyễn làm rể lắm à? Phải chi ba có thêm một cô con gái nữa thì đỡ cho con biết mấy.

Ông Kim Hưng giật mình:

- Nè, con nói nhảm gì vậy?

Dựng chống xe bước đến bên ba, Quỳnh Kim ngó nghiêng vào mặt ông:

- Ba ơi! Có phải ba đang suy nghĩ chuyện gì không? Con nghe nói có một cô gái làm công cho ba rất giống con, có khi nào cô ấy là chị con không ba? Hay là ba đem cô ta về gả cho Trí Nguyễn đi ba. Con thấy chuyện này hay đấy.

Ông Kim Hưng xua tay. Lòng ông tái tê. Đúng là Yên Thảo chị của Quỳnh Kim rồi. Nhưng Yên Thảo không cho ông cơ hội nhìn cô. Con bé xinh đẹp, dịu dàng nhưng cứng cỏi, thù hằn ông ra mặt. Tại sao vậy? Tất cả vì lỗi lầm của ông ngày xưa, trời trả báo ông chăng?

Mải nghĩ ngợi ông quên trả lời cô. Quỳnh Kim kinh ngạc:

- Sao hả ba? Làm gì ba đăm chiêu vậy?

Ông Kim Hưng vỗ lên vai con gái:

- Con bậy bạ quá! Lúc đó chia sẻ tình cảm, ba nghĩ con sẽ khóc hu hu đấy.

Nghĩ là ba đang đùa, Quỳnh Kim cười tươi tắn:

- Ba muốn ăn gì? Con giỡn một chút đừng giận nha ba. Chút nữa về con sẽ mua cho ba.

Ông xua tay:

- Nói cho ba biết, con có giận ba không? Nếu ở nhà thấy buồn, con có thể đến trung tâm học thêm sinh ngữ, vi tính hay học nấu ăn, nữ công gia chánh. Ba thấy ba không có thời gian rảnh dành cho con nên con cảm thấy cô đơn lắm, đúng không? Từ nay ba sẽ sắp xếp ở nhà thường xuyên hơn. Nếu tiền bạc không đủ chi tiêu, con nói ba một tiếng. Tất cả mọi thứ ở đây sau này là của con đó, không còn ai.

Quỳnh Kim vân vê tà áo:

- Con muốn tự lập, tự khẳng định mình, để sau này có thể tự đứng trên đôi chân của mình.

- Con đó, lúc nào cũng vấp ngã, nhờ vả người khác để phải mang ơn nặng trong lòng. Còn nói tự mình nữa à?

Quỳnh Kim cười to:

- Bắt đầu từ hôm nay... Ba chúc con một ngày tốt lành đi. Con hứa không gây phiền lo cho ba nữa.

- Ba chúc con một ngày như ý. Ba nghĩ ý con đã quyết dù ba có cố can ngăn thì con cũng không chịu nghe. Nhưng con nhớ kỹ điều này:

Dù đi đâu làm gì cũng nhớ có ba sau lưng. Không được làm theo cảm tính của mình dễ thất bại và hối hận cả đời nghe con.

- Ba hôm nay sao triết lý quá vậy? Thôi, con đi nghen!

Ông nhìn kỹ con gái. Bóng dáng cô thoăn thoắt khi ra ngoài. Quỳnh Kim rất thích leo trèo. Cô luôn thích chỗ cao không có điểm tựa vì vậy dễ ngã. Đây có phải là tính cách của con gái ông chăng? Chông chênh không vững vàng, tuy nhiên hôm nay ông thấy cô rất khôn ngoan trong lời nói, cử chỉ đi đứng đàng hoàng khác hẳn mọi hôm. Bộ quần áo vừa vặn khiến cô tươi tắn, xinh xắn ra vẻ một cô gái. Con bé lắm trò biến hóa khó lường. Bề ngoài như thế, ai biết bên trong nó đang tính toán điều gì. Ông lắc đầu mỉm cười và thở dài.

Được rong ruổi trên phố một mình lòng cô vui không thể tả. Hôm nay không có Trí Nguyễn bên cạnh, lẽ nào cô không tìm đến Vĩnh Lâm. Anh còn nhớ cô không? Cả tháng nay Vĩnh Lâm và Quỳnh Kim không một chút liên lạc. Lẽ nào anh lại quên cô dễ dàng như vậy. Hay Vĩnh Lâm đã rời nơi đây rồi?

Cuộc chia tay không lời biệt ly, êm ái trong đau buồn.

Két...

Quỳnh Kim giảm tốc độ xe khi nhìn thấy đôi nam nữ đang dạo bước trên bờ Hồ Xuân Hương. Chàng trai giật mình quay lại. Vĩnh Lâm há hốc nhìn cô. Tim cô đập loạn nhịp môi nở nụ cười đẹp nhất:

- Anh Vĩnh Lâm đi đâu vậy?

Cô gái nhìn hai người, Vĩnh Lâm vội kéo tay Quỳnh Kim dừng hẳn xe lại:

- Đây là Oanh Oanh, bạn ở Sài Gòn lên thăm anh. Bây giờ anh đưa cô ấy ra bến xe. Còn em, rảnh rang sao đi chơi một mình vậy? Trí Nguyễn đâu không theo em?

Vĩnh Lâm nói một hơi làm Quỳnh Kim không khỏi sững sờ. Thì ra cả tháng nay anh ấy có cô gái xinh đẹp này cận kề nên không thèm nghe điện thoại của cô. Anh ấy tệ quá. Nụ cười trên môi Quỳnh Kim vụt tắt ngay:

- Thôi, chào anh nha Vĩnh Lâm. Không dám làm phiền hai người.

Vĩnh Lâm làm thinh. Giọng của Quỳnh Kim chua loét làm anh đau lòng:

- Em có thể cho Oanh Oanh quá giang đến bến xe không?

Oanh Oanh lắc đầu ngay:

- Em sẽ đi xe Honda ôm, không cần ai đưa đón cả. Về thành phố, em sẽ chờ câu trả lời của anh. Đừng để em thất vọng nha Vĩnh Lâm.

Cất giọng buồn buồn, anh bảo:

- Anh không bắt buộc em, đừng phí tuổi xuân vì anh nữa. Đường tương lai của em rộng mở trước mắt, còn anh chưa nhất định nơi nào. Cuộc đời anh bôn ba trôi đạt lênh đênh, em nên nghĩ thoáng một chút.

Oanh Oanh đã bỏ công lên tận rừng núi để gọi anh về Sài Gòn nhận của hồi môn và đám cưới gấp. Vĩnh Lâm đã từ chối thẳng thừng. Vậy mà cô ấy vẫn nuôi hy vọng.

Oanh Oanh hếch mặt lên:

- Em đã nói hết lời, nhưng hình như trái tim anh đã hướng về cô gái dân tộc ấy. Cô ta có gì chứ? Mộc mạc, chân quê hèn kém. Mấy ngày nay, anh hờ hững với em vì cô ta. Em đoán không sai.

Quỳnh Kim ngạc nhiên. Cô muốn bỏ đi nhưng hình như Oanh Oanh xinh đẹp của Vĩnh Lâm đang ghen tuông thì phải. Chẳng lẽ anh ấy có người yêu khác? Cô muốn hỏi Vĩnh Lâm cho ra lẽ. Xem ra, cô gái này đang giận dỗi anh.

Quỳnh Kim vờ nở nụ cười tươi:

- Chị Oanh Oanh lên xe đi!

- Tôi không đi! Trừ khi anh đưa tôi ra bến xe.

- Vậy chúng ta cùng đi bộ nha!

- Tùy! Em chưa muốn về đâu. Em muốn tìm đến chỗ cô ấy để xem cô ta có bí quyết gì quyến rũ anh chứ.

Vĩnh Lâm thở dài:

- Xin lỗi Oanh Oanh, anh không thể cho em tình yêu. Anh chỉ mong em hạnh phúc.

Oanh Oanh lầm lì:

- Anh đừng nói nữa. Ai cho em hạnh phúc? Người ta chỉ hạnh phúc khi cùng người mình yêu đi hết đoạn đường đời còn lại. Anh buộc em sống cô đơn thử hỏi hạnh phúc ở đâu hả Vĩnh Lâm?

Vĩnh Lâm thở dài:

- Anh đã thất bại mọi thứ. Bây giờ anh là người trắng tay, anh muốn làm lại từ đầu. Con người chỉ có thể chọn sự nghiệp hoặc tình yêu. Nơi đây còn nhiều người cần anh, anh không thể bỏ nghề của mình.

- Anh vẫn coi thường em chứ gì? Em không xứng đáng làm vợ của anh sao Vĩnh Lâm?

Vĩnh Lâm mấp máy đôi môi khi anh thấy Quỳnh Kim cứ nhìn anh trừng trừng. Oanh Oanh thì giận dỗi chờ anh. Anh lúng túng một lúc mới nói nên lời:

- Oanh Oanh! Anh biết phải nói gì cho em hiểu đây.

Cô lùi lại nhìn anh không chớp mi. Anh cũng nhìn cô khác thường:

- Cả ba chúng ta vào quán giải khát đi.

Quỳnh Kim lắc đầu:

- Tôi xin lỗi, tôi bận lắm. Chào hai người.

Oanh Oanh cũng từ chối. Vĩnh Lâm nhanh tay kéo Quỳnh Kim lại:

- Chờ anh chút cô bé, đừng hiểu lầm anh. Cả hai người nghe đây, anh sắp đi xa.

Cả hai cô gái nhìn anh trân trối:

- Anh đi đâu? Sao lại đi hả?

Vĩnh Lâm cười buồn, nụ cười từng làm trái tim Quỳnh Kim xao xuyến bồi hồi:

- Đi đâu thì tôi cũng chưa biết nữa. Còn tại sao thì quá nhiều lý do. Lý do chính là tôi không có gì lưu luyến ở đây nữa.

Quỳnh Kim kêu lên khổ sở:

- Có! Anh có rất nhiều. Đừng bỏ tất cả mà đi.

Oanh Oanh cũng ngạc nhiên vì cô gái sang trọng, nhí nhảnh hồn nhiên đang đứng trước mặt mình, sao cô ấy lại ngăn Vĩnh Lâm? Vẻ mặt cô có vẻ cuống quýt, sợ hãi lo lắng.

- Vĩnh Lâm. Anh về Sài Gòn đi. Có em sẵn sàng chờ anh đó.

Anh cúi đầu, nói giọng chua chát:

- Tôi có gì để mọi người phải bận tâm?

Quỳnh Kim lo lắng bảo:

- Anh còn có nhiều người yêu quý trân trọng, bao tấm chân tình dành cho anh, anh đành lòng sao?

- Nhưng anh không muốn bất kỳ ai khổ đau vì mình.

Quỳnh Kim thở hắt ra:

- Vì anh yêu quá nhiều cô gái phải không?

- Không! Anh chưa yêu ai cả. Anh chỉ yêu bản thân anh thôi. Mong sao đừng ai hiểu lầm.

Oanh Oanh bỗng vui hơn:

- Có thật là anh không vì Yên Thảo mà xa lánh em chứ. Nếu vậy em yên tâm về đây. Em sẽ chờ anh nha Vĩnh Lâm.

Chiếc xe đò trờ tới, Quỳnh Kim vội vẫy tay. Cô không muốn Oanh Oanh ở lại với Vĩnh Lâm nữa. Hình như anh ấy đang bị cô ta bắt buộc nên buồn giận nói như vậy:

- Ê! Dừng lại, dừng lại!

- Về Sài Gòn hả?

- Ừ! Này chị Oanh Oanh, có xe rồi khỏi vào bến nữa.

- Cô... Tôi chưa muốn chia tay với Vĩnh Lâm.

- Thôi, em nghe lời anh và Quỳnh Kim lên xe đi. Chỉ còn vài chuyến cuối ngày.

- Hả! Cô đây là Quỳnh Kim... người yêu của anh sao?

Quỳnh Kim nhanh tay chuyển hành lý Oanh Oanh lên xe. Tài xế, phụ xế giục:

- Lên nhanh đi kẻo công an phạt bây giờ.

Vừa nói, anh ta vừa kéo Oanh Oanh lên xe, Quỳnh Kim đẩy lưng cô. Chiếc xe chuyển bánh, Oanh Oanh chỉ kịp kêu lên:

- Vĩnh Lâm gạt em hả?

- Về đi Oanh Oanh. Chào tạm biệt.

Quỳnh Kim nhìn thấy đôi mắt sắc như con dao chiếu thẳng vào cô của Oanh Oanh. Cô ta có lẽ giận dữ khi phải bắt buộc rời xa anh. Còn lại hai người, Vĩnh Lâm nhìn cô bằng ánh mắt ấm nồng. Cả hai im lặng nghe tim đập khác thường.

Cuối cùng anh lên tiếng trước:

- Em vẫn nghịch ngợm như hôm nào?

Quỳnh Kim nhìn anh trân trối, đôi mắt cô dỗi hờn:

- Đẩy người yêu anh về như vậy, anh có buồn em không hay là cám ơn em?

Vĩnh Lâm bỗng thấy xao xuyến cả lòng. Có phải anh là người yếu đuối trong tình cảm chăng? Anh chẳng dứt khoát được điều gì cả. Tình yêu đẹp của anh bắt đầu từ Quỳnh Kim, nhưng anh bất mãn và không dám đương đầu khi gặp trở lực. Đó là sự ngăn cấm của ông Kim Hưng.

Anh muốn ôm cô vào vòng tay thương nhớ nhưng không dám. Trong anh bây giờ là lời hứa bảo bọc Yên Thảo một cô gái đáng thương, anh chưa làm được... Không, không thể cùng một lúc lại yêu hai chị em họ. Vĩnh Lâm bối rối vô cùng. Anh lảng sang chuyện khác:

- Anh không hề gì, chỉ sợ Oanh Oanh giận chúng ta thôi.

Điện thoại di động của Vĩnh Lâm vang lên từng hồi. Quỳnh Kim xòe tay ra hiệu cho anh trao cho mình. Anh trao ngay cho cô:

- Em định làm gì?

- Oanh Oanh gọi đó.

- Alô! Cô là ai?

Giọng nói ngọt ngào vang lên làm Quỳnh Kim thắc mắc. Cô hỏi lại:

- Còn cô là ai hả?

- Xin lỗi đây có phải là số điện thoại của anh Vĩnh Lâm không?

- Đúng rồi! Cô muốn gặp Vĩnh Lâm có chuyện gì không? Tôi là người yêu của anh ấy.

Một thoáng lặng yên, Quỳnh Kim kêu to:

- Alô, cô muốn nói gì, nói cho tôi biết tôi nhắn lại cho anh ấy.

Vĩnh Lâm nôn nao lòng đầy thắc mắc. Ai lại gọi mình nhỉ?

- Em đừng đùa nữa, đưa anh nghe đi Quỳnh Kim!

Cô trao anh và nhìn theo ấm ức:

- Alô, Vĩnh Lâm đây.

Có tiếng nấc nhỏ:

- Anh hả? Có nhận ra tiếng em không?

- Em là ai? Yên Thảo... có phải là em?

- Rất vui là anh còn nhớ đến em. Em rất nhớ anh nên gọi về. Oanh Oanh và anh đang ở cạnh nhau, em biết em không có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh. Em hiểu yêu là cho, hy sinh cho người mình yêu hạnh phúc. Chỉ vì em quá yêu anh nên em chấp nhận đau khổ.

Vĩnh Lâm hốt hoảng gọi to:

- Em nói gì vậy? Em đang ở đâu mà gọi điện cho anh? Anh định đến tìm em!

Mấy ngày nay... anh xin lỗi, chắc em buồn lắm phải không?

- Anh đừng lo cho em nữa, em đang ở rất xa. Đừng đến tìm em, sẽ không bao giờ em quay về mảnh đất đầy đau thương và nhiều kỷ niệm ấy.

- Yên Thảo... tại sao em làm vậy? Sao em không hỏi anh chứ? Hãy quay về đi em. Anh chờ em đó.

- Anh đã có Oanh Oanh, chị ấy rất yêu anh. Sống với Oanh Oanh, anh sẽ có tất cả sự nghiệp, giàu có, vợ đẹp. Còn em chỉ là con bé mồ côi yêu anh với tình yêu vụng dại. Em mong hạnh phúc luôn đến với anh. Ở nơi xa em không bao giờ quên anh.

Vĩnh Lâm cất giọng buồn não nề:

- Anh và Oanh Oanh không có gì cả. Anh từ chối tất cả đến ở cạnh em, giúp em vượt qua những bất hạnh. Tại sao em lại hiểu anh một cách nông cạn như vậy hả?

- Em suy nghĩ rất nhiều và đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt trước khi quyết định rời xa anh.

Vĩnh Lâm buồn thấu tim, giọng anh thiểu não:

- Anh không muốn em bỏ đi như vậy. Em dũng cảm lắm mà Yên Thảo. Tại sao em không chờ anh giúp em hoàn thành tâm nguyện của ngoại em hả?

- Đừng anh, cái gì của quá khứ hãy cho vào dĩ vãng. Em vốn cô đơn từ bé, bây giờ cũng thế. Anh đừng nghĩ ngợi đến em nữa. Em biết anh có trái tim nhân hậu nên anh không thể bỏ rơi Oanh Oanh khi chị ấy rất cần anh.

Vĩnh Lâm ủ rũ:

- Oanh Oanh đã về thành phố rồi. Có lẽ anh sẽ cô đơn suốt đời như em thôi, Yên Thảo. Hãy quay về, anh hứa với em mà.

- Em không muốn vì em mà nhiều người đau khổ. Nhất là Quỳnh Kim cô ấy không chịu nổi khi biết sự thật.

Quỳnh Kim nghe rõ từng lời của Yên Thảo nói. Cô ngó anh và mở tròn đôi mắt kinh ngạc.

- Em thương cho mình đi. Quỳnh Kim là cô bé tốt không ích kỷ như em nghĩ đâu.

- Em chỉ sợ ông ấy phủ nhận tất cả. Thà em ra đi và giữ trong lòng một tia hy vọng, một chút vui, một niềm ao ước. Còn hơn phải thất vọng cả một đời anh ạ.

- Em đang ở đâu? Anh sẽ tìm em.

- Không được đâu anh. Em rất vui vì anh vẫn còn nhớ đến em. Thỉnh thoảng anh đến chăm sóc mộ ngoại thay em xin lỗi bà giùm.

- Yên Thảo đừng cúp máy nha! Tại sao em không nhận lại cha và em mình chứ? Em có nhiều thứ lắm em hiểu chưa?

- Cảm ơn anh! Em đang sống rất tốt, có chỗ làm. Anh vẫn mãi mãi trong tim em.

- Đừng đi Yên Thảo. Người muốn đi là anh kìa.

- Tại sao?

- Vì vắng em, anh chẳng còn ai cả. Đừng làm anh khổ nữa, em biết là anh đang sợ lắm không?

- Sợ gì chứ? Lúc nãy có người xưng là người yêu của anh, em sợ cô ấy hiểu lầm. Anh bảo Oanh Oanh về rồi. Lẽ nào là Quỳnh Kim?

- Đúng! đó chính là cô ấy. Quỳnh Kim đang ở chỗ anh và phá phách anh. Em muốn gặp cô ấy không?

- Không anh ạ! Anh đừng bao giờ nói ra mối quan hệ giữa em và cô ấy. Hãy chôn vùi tất cả, đời này, kiếp này em không còn ai thân thuộc nữa. Lòng em rất thanh thản khi bộc bạch hết mọi tâm sự với anh. Mong anh giữ kín lời hứa này.

- Tại sao em lại ngốc nghếch tự làm khổ mình và đau lòng anh như vậy chứ?

- Em nghĩ nỗi đau nào rồi cũng đi qua, vết thương lòng sẽ lành anh ạ. Chúc anh hạnh phúc, vĩnh biệt Vĩnh Lâm.

- Yên Thảo... Yên Thảo, em khờ quá.

Vĩnh Lâm gục đầu ngồi tựa vào chiếc Nouvo của Quỳnh Kim. Nỗi lòng anh tan nát thành trăm mảnh. Tại sao Yên Thảo lại âm thầm ra đi? Anh lo sợ vô cùng, chưa bao giờ anh lại có cảm giác như thế. Anh sợ mất cô, anh lo cho Yên Thảo thân gái dặm trường, cuộc đời đầy sóng gió đẩy đưa. Liệu cô đang đi đâu, về đâu? Cọng cỏ nhỏ của anh chẳng bình yên chút nào. Cô đang lao vào chốn gian truân, vất vả của cuộc đời. Anh sợ mất cô, nỗi ân hận đè nặng tim anh. Cô cho anh biết một sự thật quá bất ngờ. Làm sao tìm được cô trong bầu trời mênh mông này.

Mải chìm đắm trong suy tư, Vĩnh Lâm không để ý đến Quỳnh Kim. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá ở ven bờ hồ, gục đầu đau khổ. Thì ra cả tháng nay anh không gặp cô vì anh có quá nhiều người yêu. Biết nói gì đây khi sự thật quá phũ phàng. Cuộc hội ngộ chưa kịp vui đã tàn trong đau buốt cả tim gan. Quỳnh Kim ngước nhìn sóng nước lăn tăn mà nước mắt chảy đi không dứt.

Biết trách ai bây giờ? Trách Vĩnh Lâm, trách bản thân, cha cô hay ai đó đã chia cách anh và cô. Tất cả đã rõ rồi, Vĩnh Lâm yêu cô gái tên Yên Thảo nào đó. Nhưng tại sao cô ấy lại bỏ đi? Có phải Yên Thảo gặp Oanh Oanh và cô ấy hiểu lầm? Yên Thảo? Cái tên quen quen, cô đã nghe ai nói nhỉ?

Quỳnh Kim cố nhớ... chẳng chút ấn tượng, rất mơ hồ. Yên Thảo tại sao lại biết cô và ông Kim Hưng nhỉ? Cô đâu có quen cô ta!

Hằng trăm câu hỏi dội lên trong lòng cô. Quỳnh Kim đang chán nản chẳng buồn hỏi Vĩnh Lâm làm gì...

Nửa giờ trôi qua, Quỳnh Kim kéo tay Vĩnh Lâm vào quán cà phê Lãng Du trên lưng chừng đồi. Anh sững người ngồi im như pho tượng. Quỳnh Kim nín bặt. Lần đầu tiên cả hai người ở cạnh gần nhau mà tâm tư, tình cảm lại chẳng hướng về nhau. Tất cả bị đảo lộn đến không ngờ.

Quỳnh Kim không dám nhìn anh. Lát sau cô đành lên tiếng:

- Anh Vĩnh Lâm! Có phải anh đau khổ vì cô ấy không?

Anh gật đầu:

- Em không hiểu đâu. Cô ấy thật đáng thương.

Quỳnh Kim xoay xoay chiếc ly trong tay, ly cà phê nhạt thếch chỉ còn có đá.

Cô quay vào trong gọi:

- Cho thêm hai cà phê đen nữa đi chủ quán.

Vĩnh Lâm trấn tĩnh nhìn cô đăm đăm:

- Em và anh về đi!

- Không, em chưa muốn về. Em quyết định uống đủ năm ly cà phê rồi đi lang thang.

- Em định đùa trên sự đau khổ của anh sao? Vĩnh Lâm đâu có lỗi gì với em mà sao em hành hạ anh chứ?

Quỳnh Kim tức tối:

- Em hành hạ anh bao giờ? Em hành hạ chính bản thân em.

- Em vừa nói gì?

- Em nói vì em ngốc nên mới đặt anh vào chỗ trang trọng nhất trong tim của mình để rồi anh giẫm lên cho tan nát.

- Anh xin lỗi em. Trước đây, anh đến với em thật lòng. Nhưng ba em ngăn cản đến cùng. Chính vì không được gặp em anh buồn đau vô tận... Lúc ấy anh vô tình gặp Yên Thảo, cô ấy nhận lời giúp anh, cô ấy muốn làm cầu nối cho hai chúng ta, nhưng trớ trêu thay em đã có Trí Nguyễn.

Vĩnh Lâm nhếch môi cười nhạt. Nụ cười thật lòng và đầy vẻ mai mỉa làm cho Quỳnh Kim xao xuyến đến nao lòng:

- Nhưng em chỉ yêu anh, yêu một mình anh.

- Quỳnh Kim... em nói thật ư?

- Thật!

Cả hai bối rối không dám nhìn nhau. Quỳnh Kim ngửa mặt lên uống hết ly nước:

- Anh sợ mình nghe lầm chăng?

Cô đứng lên định bỏ đi. Vĩnh Lâm nắm tay cô kéo lại:

- Đừng đi Quỳnh Kim.

- Em ở lại để làm gì chứ? Để chứng kiến anh tình tự hay giã biệt với những cô người yêu của anh hả? Anh muốn em đau lòng đến chết mới thôi phải không?

- Anh không cố ý. Em đừng trách anh tội nghiệp. Em không yêu Trí Nguyễn ư?

Quỳnh Kim hếch mũi lên:

- Trước kia không yêu, bây giờ yêu rồi.

- Em đành trả thù anh à?

- Tất nhiên trong vòng một tháng xa em, anh đã có ít ra hai người con gái điêu đứng vì anh. Liệu em là người thứ mấy trong tim anh?

- Thứ nhất và mãi mãi.

- Còn Yên Thảo, cô ấy đau khổ vì anh?

- Đừng làm khổ anh nữa. Anh đang rối lòng, rối dạ Quỳnh Kim à.

Cô cười mỉa:

- Anh có yêu ai mà sợ mất. Yên Thảo là ai hả?

Vĩnh Lâm cúi đầu nghe hồn r