Thung Lũng Hoa Vàng

Thung Lũng Hoa Vàng

Tổng số chương: 2

Quỳnh Kim nằm ngả người trên bộ xa-lông gỗ mun đắt tiền bóng loáng, vừa nhấm nháp bộ truyện “Nghìn lẻ một đêm” của Atoine Galland, vừa bóc viên kẹo sôcôla cho vào miệng nhai. Quỳnh Kim bỗng bật cười ha hả, mấy miếng dưa leo mặt nạ trên mặt rơi lả tả khiến cô giật mình:

- Ơ... rơi hết rồi.

Bật dậy như chiếc lò xo, quơ nhanh mấy miếng dưa leo còn dính trên mặt, Quỳnh Kim chạy rón rén về phía cổng sau của biệt thự Hoàng Hoa.

Cô đặt chân lên nấc cao nhất của chắn rào định leo ra, bỗng bà Vú Thật nắm chặt lấy chân cô, lắc nhẹ:

- Cô chủ làm ơn đi! Cô leo kiểu này gãy chân. Ông chủ bắt đền, tôi lấy đâu ra người mà đền.

Quỳnh Kim tụt xuống cười hì hì:

- Vú tài ghê, con mới định đứng lên đây ngắm hoa đã bị giữ lại rồi. Làm gì có chuyện gãy chân hả vú?

- Trên đó cao lắm, ngã xuống thung lũng đầy hoa vàng kia thì tan xương đấy.

Quỳnh Kim hái một nhành cúc màu vàng tựa vào bức tường cao nũng nịu:

- Vú ơi! Sao vú không đi chợ đi. Hôm nay là sinh nhật của ba con đó. Con muốn tạo cho ba con sự bất ngờ.

Vú Thật liếc nhìn cô bé. Quỳnh Kim là cô con gái duy nhất của tỉ phú Kim Hưng. Hai cha con sống trong biệt thự Hoàng Hoa lộng lẫy. Căn biệt thự nằm tách biệt trong thung lũng hoa vàng. Quỳnh Kim được cha nuông chiều nên cô ra tay qua mắt Vú Thật rất nhiều lần để rong chơi. Quỳnh Kim không thích phụ cha quản lý công ty Bách Hoa. Đối với cô công việc là cái gì đó rất lớn lao, thấy toàn giấy tờ đã bắt nhức đầu.

- Cô định trốn đi ra ngoài phải không?

Nắm đóa hoa cúc vung vẩy trong tay, Quỳnh Kim uốn éo đôi tay:

- Ai mà chơi hổng biết nữa! Vú đa nghi như Tào Tháo. Quỳnh Kim ghét vú đó.

- Ơ. Tôi có làm gì cho cô phật lòng vậy? Ông chủ dặn sáng nay cô phải đến chỗ phòng làm việc của ông.

Quỳnh Kim ngắt lời:

- Biết rồi... Ăn sáng nè, trang điểm nè rồi đến phòng làm việc. Vú có biết là con ngán như ăn chè không?

Vú Thật tảng lờ. Dù sao Quỳnh Kim cũng còn là cô bé mới lớn. Trông cô thật hồn nhiên, tinh nghịch và thật xinh xắn, trẻ trung. Vú Thật dễ bị mắc lừa vì sự trẻ trung tinh nghịch ấy:

- Tôi biết, nhưng cô không nên ra ngoài, rừng sâu, sông suối nguy hiểm lắm.

Hai tay nhón chiếc váy xòe ra, cô nhún nhảy quanh Vú Thật:

- Vú ơi! Hay là con và vú cùng đi hái hoa dại ven suối về tạo sự ngạc nhiên cho ba con nha!

Thấy Vú Thật chần chừ, Quỳnh Kim lắc tay bà, nheo nheo đôi mắt tròn như viên bi:

- Vú không đi hả? Con đi một mình đó.

- Ơ, thì đi. Có thật là hái hoa về chuẩn bị sinh nhật cho ông chủ không?

- Thật mà!

- Cô phải hứa với tôi là không chạy lung tung đó nha.

- Vú làm như con là em bé ba tuổi vậy. Tối ngày nhốt người ta trong nhà buồn muốn chết hà.

- Nè, nè. Cô đợi tui lấy nón cho cô kẻo nắng nôi lắm.

Quỳnh Kim thích thú múa lượn như con bướm, kéo tay Vú Thật lôi đi:

- Không cần đâu! Con có sẵn nè!

Vừa nói cô vừa đưa tay lấy chiếc mũ lưỡi trai giấu trong chiếc váy rộng, làm Vú Thật phải phì cười:

- Cô thiệt là... có kế hoạch sẵn rồi, đúng không?

- Tất nhiên! Vú thấy con có đẹp không?

- Ơ! Mặt cô dính gì kìa!

Quỳnh Kim quẹt ngang:

- Chắc là dưa leo mặt nạ lúc nãy.

- Cô không rửa sao?

- Không cần đâu! Con thích dưới kia hơn. Nhanh lên đi vú!

Vú Thật đành chạy theo bước chân thoăn thoắt của Quỳnh Kim. Họ men theo lối đi xuống thung lũng. Những tia nắng sớm yếu ớt màu vàng rưới lên cả triền hoa thung lũng một màu vàng rực rỡ. Vàng chanh của hồng, vàng đậm của cúc đại đóa, vàng tươi của lan, vàng thẫm của những vạt dã quỳ, còn hàng hà sa số những loài hoa khác. Cả thung lũng toàn các loại hoa màu vàng, hoa Tulip, Lay-ơn, cúc... giống nhập từ nước ngoài về, có giá trị xuất khẩu cao. Vú Thật ngẩn ngơ nhìn vạt hoa vàng muôn sắc mà ông chủ Kim Hưng có công gầy dựng cả một vùng rộng lớn, xinh đẹp trù phú thế này.

- Đẹp quá cô chủ ơi!

Không nghe tiếng trả lời, Vú Thật giật mình nhìn quanh tìm kiếm. Quỳnh Kim đã chạy đâu mất giữa con đường nhỏ men xuống đồi. Con đường quanh co.

Vú Thật kêu lên hốt hoảng:

- Cô chủ chờ tôi với!

Nhưng đáp lại tiếng của Vú Thật chỉ có tiếng vang vang của mình vọng lại.

Vú Thật cuống cuồng chạy nhanh xuống triền đồi. Bà còn kịp nhìn theo con đường rẽ khác vào con suối to. Bà vú lắc đầu thở dài vừa chạy, vừa gọi vang cả núi rừng. Dưới chân thung lũng đầy hoa vàng quý, đẹp khoe sắc rực rỡ. Chắc Quỳnh Kim đang hái hoa ở đó. Vú Thật mạnh dạn bước xuống vườn hoa để tìm cô chủ nhỏ của mình.

Buổi sáng trời mát lạnh, núi rừng thức giấc, tiếng chim hót véo von trên cành thật vui tai. Bỏ vạt hoa vàng đẹp như tranh của cha phía sau lưng, Quỳnh Kim đuổi theo con bướm xanh có chấm đen vàng xen kẽ thật ấn tượng đang chấp chới trước mắt. Cô quên mất Vú Thật đang đuổi theo phía sau.

- Nè! Chạy đi đâu hả cưng? Chờ chị với!

Vừa rượt đuổi, vừa đưa tay bắt, Quỳnh Kim chạy đến bờ vực lúc nào không hay.

Bên dưới là dòng suối chảy róc rách, nước trong veo. Phía trên có chiếc cầu treo bằng dây rừng bắc ngang qua suối. Cảnh trí thơ mộng gợi cho Quỳnh Kim sự tò mò.

Cô nhẹ nhàng trèo lên dốc và đặt chân lên chiếc cầu dây. Chiếc cầu đung đưa như chiếc võng. Lúc đầu, cô có vẻ sờ sợ nhưng khi nắm chặt vào thành cầu bằng dây, Quỳnh Kim bắt đầu nhún nhảy thích thú.

- Ôi, trò chơi cảm giác mạnh, thú vị quá!

Cô reo lên và tiếp tục qua đến giữa cầu. Bỗng chiếc cầu chao nghiêng, Quỳnh Kim nghe một tiếng “phựt”, cô chao đảo, vội nắm chặt thành cầu, cả tay và chân cô quíu lại vì sợ. Sợi dây lâu ngày bị mục đứt ngang. Chiếc cầu rơi xuống mang theo cả Quỳnh Kim treo tòn ten như chiếc thang dây bắc lên tường của các thợ sơn nhà. Quỳnh Kim hét lên:

- Bớ người ta cứu tôi với...

Tiếng kêu vang vọng cả núi rừng. Nhưng tất cả đều im lặng như tờ, im lặng một cách đáng sợ. Quỳnh Kim nén sợ cố bám chặt để leo lên dần. Xem ra chẳng dễ chút nào.

Nhưng không rơi xuống suối là may mắn rồi. Phải tự cứu mình thôi, Nhìn những mỏm đá lô nhô trong lòng suối cách sợi dây cô đong đưa năm bảy thước thật chóng mặt vô cùng. Quỳnh Kim bám chặt sợi dây cầu cố đu mình lên thật khó khăn.

Vĩnh Lâm đang tra đạn vào cây súng săn của mình. Anh lau chùi kỹ trước khi bước vào rừng. Anh xách chiếc túi da đeo lên vai, chợt nghe có tiếng kêu văng vẳng ở bờ suối, anh lắng nghe rồi tất cả lại im bặt. Linh tính, anh bước về phía bờ suối.

Mấy con vượn nhảy nhót trên cành gây tiếng động xào xạc. Anh lấy hòn sỏi ném một con vượn đang đùa với anh. Vĩnh Lâm mỉm cười một mình:

- Đúng là đồ khỉ khọt.

Anh giương súng định bắn con sóc chạy về hướng bờ suối. Bỗng Vĩnh Lâm phát hiện ra chiếc cầu dây đứt tòn ten phủ trên một ngọn cây rừng. Hình như có người, chiếc váy hoa xòe rộng ra khi cô ta đu lên dây, trượt chân không bám được, giống như một người đang làm xiếc.

Vĩnh Lâm chạy nhanh đến:

- Này, chị ơi! Chị đang làm gì trên đó vậy?

Mái tóc cắt thật model so le tầng, màu tóc vàng óng. Vĩnh Lâm giật mình vì đây chỉ là một cô bé. Quỳnh Kim cố quay lại nhưng không được. Tay cô mỏi lắm rồi, chắc phải rơi tự nhiên như chiếc lá xuống suối thôi. Không lẽ mình chết ở đây ư?

Đang vơ vẩn với bao ý nghĩ, nghe tiếng Vĩnh Lâm hỏi, cô muốn khóc kêu lớn:

- Ông ơi, làm ơn cứu giùm tôi xuống đi!

- Cô leo lên đó làm chi, định xiếc hả?

- Tôi mỏi lắm, không thể giữ nổi nữa. Anh làm ơn, đừng hỏi nữa!

Vĩnh Lâm biết cô gái không đùa, anh la to:

- Cô ráng giữ chặt bám chân vào thành cầu nhé, tôi sẽ qua đó giúp cô.

- Anh nhanh lên đi!

Vĩnh Lâm tìm chỗ cạn phóng qua bờ bên kia suối. Anh bảo cô gái làm theo lời anh. Đầu chiếc cầu dây bên này cũng sắp đứt vì cô ấy cứ rung rinh mãi.

- Cô ráng chịu đựng đừng có nhúc nhích, tôi sẽ tìm dây buộc chặt đầu cầu lại. Nếu không, cả cô và nửa chiếc cầu còn lại sẽ rơi tõm xuống nghe chưa?

Bây giờ thì Quỳnh Kim đã nhìn thấy rõ Vĩnh Lâm, một anh chàng điển trai, vạm vỡ vai mang cây súng săn đang lúi húi nơi đầu cầu.

- Xong chưa?

- Sắp xong rồi! Cô mạnh dạn leo lên gần ngọn cây rồi bò lên đây, tôi đưa dây cô nắm để tôi kéo lên.

Quỳnh Kim rất giỏi khoa leo trèo mà hôm nay lại suýt đầu hàng. Cô nắm chặt hai sợi dây anh ném xuống, bám chặt và từ từ leo dần lên. Vĩnh Lâm đưa tay ra kéo cô. Quỳnh Kim cố đạp mạnh lấy trớn, cô ngã ập vào người anh một cách an toàn. Mặt hai người thật gần nhau.

Ngượng không tả, Quỳnh Kim vội đứng lên nói:

- Cảm ơn ông!

- Bộ tôi già lắm hả?

Quỳnh Kim lắp bắp:

- Thì... thì anh vậy.

Vĩnh Lâm ngồi yên trên mặt đất, anh nheo mắt nhìn cô, đùa:

- Không ngờ giữa rừng núi hoang sơ thế này lại xuất hiện một tiểu thư khuê các. Có phải cô loai choai trốn nhà nên đi lạc đến đây không? Cô không sợ cọp à?

Quỳnh Kim lấm lét nhìn quanh:

- Ơ. ở đây có cọp sao? Tôi chưa nghe bao giờ.

- Chưa nghe hay không ai nói cho cô biết hả? Cô ở đâu, để tôi đưa cô về.

- Cám ơn anh. Nhưng tôi đến được thì tôi về được mà. Nhà tôi ở gần đây thôi.

Vĩnh Lâm nhướng mắt. Một cô bé xinh xắn dễ thương, làn da trắng mịn, gương mặt đẹp dễ có cảm tình. Không hiểu sao nhìn cô tim anh lại đập mạnh hơn. Vĩnh Lâm tự chế giễu mình. Anh cũng giống bao chàng trai khác cứ thấy gái đẹp là nhìn và xao xuyến con tim. Đó là lẽ thường tình mà. Nhưng với cô gái này anh thấy khác lạ.

- Cô ở đâu?

- Thung lũng hoa vàng, anh biết không?

Vĩnh Lâm cười:

- Thì ra cô là con gái của ông chủ có đầu óc thật lãng mạn, chỉ yêu một màu vàng.

Quỳnh Kim lấm lét:

- Không! Tôi ở gần đó chứ không phải con ông gì mà anh vừa nói.

Vĩnh Lâm bình thản:

- Sao cô lo vậy? Cô tên gì?

Chẳng lẽ nói dối người ân vừa cứu mình, Quỳnh Kim, mỉm cười:

- Tên Kim... Còn anh?

- Kim? Kim đít vàng, kim chỉ hay kim tiêm?

- Vô duyên!

Vĩnh Lâm cười vang. Nụ cười hồn hậu tự nhiên của anh làm cho Quỳnh Kim thấy gần gũi hơn. Ánh mắt của anh chàng cứ nhìn xoáy vào cô làm cô cảm thấy khó chịu.

- Tôi nghĩ mình có duyên nên mới gặp nhau ở nơi vắng vẻ thế này. Cô thấy tôi nói có đúng không?

Quỳnh Kim gật đầu. Cô bẻ bẻ mấy ngón tay còn tê buốt vì phải bám vào chiếc cầu dây lúc nãy:

- Tôi rất biết ơn anh đã cứu tôi. Nếu không có anh chắc tôi phải chơi trò đu dây cả ngày nay.

Lại liếc cô bằng ánh mắt ngọt ngào, Vĩnh Lâm cười nhếch môi:

- Lúc nãy không có chiếc váy hoa xòe ra như cánh bướm thì tôi đã cho cô một phát rồi đó.

- Anh ác vậy sao?

Vĩnh Lâm cười hắt lên:

- Tôi cứ tưởng là con đười ươi đang trêu đùa tôi. Tôi hù nó chạy chơi.

- Anh bảo tôi là con khỉ hả?

- Cũng hơi giống đó.

- Anh dám...

Quỳnh Kim cong đôi mày lên giận dỗi. Vĩnh Lâm khều nhẹ:

- Hình như cô biết làm xiếc?

- Xiếc gì?

- Xiếc khỉ!

- Hừ! Anh muốn gì? Bộ cứu người ta rồi muốn nói gì thì nói sao? Tôi muốn biết anh cần trả ơn như thế nào? Nói để tôi còn đáp ứng cho anh.

- Biết cô hỏi cái giọng đó, lúc nãy tôi để cô treo tòn ten trên ấy xem chơi, chắc thú vị lắm.

Quỳnh Kim tròn mắt nhìn Vĩnh Lâm, cô cong môi lên:

- Người đâu thấy ghét.

Nói xong, cô quay ngoắt người đi nhanh xuống đồi. Vĩnh Lâm chạy theo kêu:

- Ê! Cô Kim... Đường đó đi vào rừng sâu không có đường ra đâu. Nếu cô mắc nạn thì không có ai cứu đâu. Mau trở lại đi.

Quỳnh Kim không nghe. Cô nhìn thấy thung lũng hoa vàng rực của cha cô đang ửng vàng trong nắng, nên cứ nhắm hướng đó mà về. Xí. Nhát người ta hả?

Còn lâu. Cô bước thật nhanh xuống triền đồi.

Vĩnh Lâm đứng nhìn theo mỉm cười. Anh quay người trở về bờ suối bên kia.

Nụ cười của cô bé và dáng đi nhún nhảy như con bướm đủ màu sắc khiến tim anh xao xuyến.

Anh lắc đầu với ý nghĩ vừa chớm qua đầu. Một buổi sáng bắt đầu thật thú vị.

Vĩnh Lâm lại đuổi theo con sóc vừa chạy về phía lều của anh ở trong rừng. Vĩnh Lâm là một kỹ sư địa chất khai thác quặng mỏ cạnh thung lũng hoa vàng. Anh đang nghiên cứu loại đất đá ở khu vực này nên cất căn lều tạm ở trong rừng với một người bạn. Nhưng Khải Liêm đã trở về công ty, chỉ còn anh ở lại một mình.

Lúc rỗi rảnh, anh đi săn cho vui thư giãn một chút rồi trở về với công việc của mình.

Vĩnh Lâm nhặt được chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đang trôi theo dòng suối.

Anh nghĩ chắc là của cô Kim lúc nãy. Nhìn ánh mắt cô gái, anh biết cô sẽ trở lại tìm anh một ngày gần đây thôi. Vì cái mũ này chăng? Không thể nào! Linh tính anh đang dự báo điều đó. Anh chỉ biết Quỳnh Kim là cô gái tinh nghịch, vui vẻ khó bỏ qua việc gì.

Vui thích với ý nghĩ ấy, Vĩnh Lâm quên mất con sóc lúc nãy. Anh trở về lều của mình, một căn lều tạm rất ngăn nắp. Anh chuẩn bị bữa cơm trưa và bắt đầu công việc nghiên cứu thường ngày.

Chiếc mũ màu trắng được Vĩnh Lâm đặt lên bàn, trước mặt anh hình như còn thấy đôi mắt tròn xoe của cô gái và đôi môi đỏ mọng cứ nhìn anh mắng vô duyên. Vĩnh Lâm chợt nhớ Oanh Oanh cô bạn thân của anh. Hình ảnh Oanh Oanh thoáng chốc lại xa vôi. Vĩnh Lâm thật sự không hiểu vì sao lại như vậy?

Thoa tí phấn lên má, một tí son lên môi, Quỳnh Kim nhăn mặt ra nhát mình trong gương. Cô che miệng cười khúc khích và rón rén bước ra ngoài.

Thấy Vú Thật đứng phe phẩy tay trên bậc thang cuối cùng, cô dội lại chuẩn bị....

- Hù!

- Ối trời đất ơi! Cha mẹ ơi!

Quỳnh Kim cười nắc nẻ. Vú Thật vuốt ngực, nhìn cô đăm đăm:

- Vú nhát như vậy mà theo bảo vệ con làm gì. Chỉ hù nhẹ đã rớt tim ra ngoài rồi.

Vú Thật nhăn nhó:

- Cô chủ ơi! Cô thương tui thì đừng có đi tùm lum. Nếu lúc sáng xảy ra việc gì chắc tôi ân hận tới già.

- Chuyện xảy ra có gì mà vú lo. Cây cầu dây dứt cái phựt, còn con đeo tòn ten như diễn viên xiếc vui lắm.

- Trời ơi! Trò chơi mạo hiểm như vầy mà cô cũng làm được, tui sợ cô luôn.

Rồi làm sao cô lên được?

Quỳnh Kim dẩu đôi môi xinh, lúc lắc:

- Có người cứu con đó. Nếu không thì...

- Thì sao hả cô?

- Vú tưởng con giỏi lắm hả? Con đeo ở đó mỏi cả tay định buông trôi theo số phận thì một tay thợ săn xuất hiện... Í không, một hoàng tử đến cứu con đó.

- Ôi! Cô lậm truyện l00l đêm rồi chắc. Làm gì có hoàng tử cứu.

- Không hoàng tử thì một chàng trai lịch lãm.

Vú Thật ngó cô chủ nhỏ:

- Cô mang ơn người ta phải không?

- Có lẽ như thế, nhưng...

- Chàng trai ấy thế nào?

- Thích mỉa mai châm chọc người khác, con không thích, vú ạ.

- Không thích thì đừng nên nhắc, cô chủ nên quên đi.

- Ơn cứu mạng làm sao quên được hả vú?

- Rốt cuộc cô muốn gì cứ loanh quanh mãi.

Xoay vòng như chong chóng, Quỳnh Kim nghiêng đầu trước bà vú hiền lành dễ mến:

- Con muốn vú sắm sửa tươm tất cho bữa tiệc tối nay.

- Cô giúp tôi chứ?

Quỳnh Kim nháy mắt:

- Giờ còn sớm, con cắm hoa, vú đi chuẩn bị các món ăn đi. Ba sắp về rồi đó.

Vú Thật tất tả:

- Để tôi chuẩn bị ngay. Cô nhớ ở nhà không được chạy đâu nha.

- Vú yên trí, con trổ tài cắm hoa cho mọi người xem.

Quỳnh Kim bê các bình hoa to, nhỏ đặt tất cả lên bàn và chuẩn bị cắm hoa.

Cô đặt lọ hồng vàng điểm hoa Bi trắng lên bàn ngắm nghía. Chiếc bình cổ hình hoa sen cắm đầy tiên hoa Tulip vàng. Bình trên bàn thờ tất cả là Lay-ơn... Cả nhà vàng rực một màu hoa. Người ta bảo màu vàng tàn úa, thất vọng, màu phản bội. Riêng cô, màu vàng là màu hạnh phúc, quý phái, cao sang, đáng trọng.

Quỳnh Kim vừa cắm hoa vừa hát nho nhỏ:

Ai mang cho em một đóa Quỳnh.

Quỳnh thơm hay môi em thơm.

Em trao cho ta một chút tình.

Nụ cười khúc khích trên môi...

Ông Kim Hưng bước vào nhà với một chàng trai lịch lãm làm Quỳnh Kim im bặt:

- Quỳnh Kim! Hôm nay con vui vậy? Có chuyện gì mà con trang hoàng đẹp quá. Biết ba đưa khách về, đúng không?

- Ba à! Ba không nhớ hôm nay là ngày gì ư?

Ông Kim Hưng nheo nheo đôi mắt:

- Để xem... à quên, mời cậu Nguyễn ngồi chơi. Đây là con gái tôi:

Quỳnh Kim.

- Dạ! Vậy mà con tưởng Quỳnh Hương?

Quỳnh Kim liếc nhìn chàng trai da trắng như con gái. Không phải là công tử bột thì cũng là một Việt Kiều hoặc anh chàng lai. Cô tủm tỉm cười:

- Chào anh... anh gì nhỉ?

- Trí Nguyễn.

Anh chàng nhắc nhở.

- Vậy hả? Anh ngồi nói chuyện với ba tôi đi. Tôi bận nhiều việc.

Ông Kim Hưng vội lên tiếng:

- Con làm gì mà bận? Ở đây! Ba muốn giới thiệu với con, Trí Nguyễn đây là...

Quỳnh Kim che miệng cười:

- Hôm nay là sinh nhật ba đó. Để con phụ với Vú Thật chuẩn bị vài món ăn tươm tất nha ba?

Quay sang Trí Nguyễn, ông bảo:

- Cậu lâu ngày về nước, ở lại dùng bữa với bác nha?

Trí Nguyễn gật đầu. Anh chỉ muốn nhìn một cô bé nhí nhảnh, vô tư, trẻ trung xinh như một búp bê. Vừa gặp Quỳnh Kim, anh đã thấy tim mình xôn xao lạ. Lần về nước này anh muốn cưới vợ ở Việt Nam. Nghe ông Kim Hưng hỏi, anh giật mình:

- Dạ, cháu không ngờ bác có cô con gái thật xinh đẹp.

Quỳnh Kim gật đầu:

- Không phải có mình anh khen tôi đâu nha.

Ông Kim Hưng cười khanh khách:

- Cậu xem đó, Quỳnh Kim lớn rồi mà như con nít vậy. Một chút khiêm tốn cũng không có.

Quỳnh Kim cãi lại:

- Có sao nói vậy. Người thành thật không thích giả dối, ba không vui ư?

- Ừ vui! Con ngồi đây làm quen với Trí Nguyễn đi, cậu ấy vừa ở Pháp về.

Vờ ngạc nhiên, Quỳnh Kim hỏi:

- Anh ở Pháp về có mang quà của đất nước xinh đẹp với tháp Eiffel về không?

Trí Nguyễn gật đầu:

- Tất nhiên là có. Nhưng hôm nay anh vô tình đến chơi không biết là sinh nhật của bác nên...

- Anh kẹo quá!

Ông Kim Hưng trừng mắt nhìn con gái.

- Con nói bậy bạ gì vậy Quỳnh Kim? Trí Nguyễn về mở hãng nước hoa thiên nhiên chế tạo từ các loại hoa ở thung lũng hoa vàng của chúng ta. Con sẽ gặp cậu ấy mỗi ngày lo gì không có quà.

Quỳnh Kim đan hai tay vào nhau, lắc đầu:

- Chuyện đó là sau này. Con thích ai làm quen con phải có quà.

Cả hai cười vang. Trí Nguyễn lắc đầu vì sự trẻ con của cô:

- Nếu biết em thích quà đến như vậy, anh đã mang đến cho em cả bịch kẹo sôcôla cho em ăn sún hết răng luôn.

- Anh muốn tui thành bà già hả? Không thèm nói chuyện với anh nữa.

Trí Nguyễn cười tủm tỉm nhìn cô. Không cần thanh minh, anh thích sự nũng nịu của cô bé mới lớn thật đáng yêu. Lớn lên một chút Quỳnh Kim sẽ chững chạc mà.

- Cháu đừng có chấp nhất Quỳnh Kim. Cái tính trẻ con của nó làm bác lo hết sức.

- Bác lo lắng điều gì? Cô ấy rất vui và thông minh nữa.

- Cháu không chê Quỳnh Kim ư?

- Dạ, cháu... thích ạ.

- Chỉ sợ cháu sẽ bực mình vì Quỳnh Kim chưa giúp quản lý công ty của bác ngày nào cả, chẳng làm gì lại thích rong chơi.

Quỳnh Kim nhìn cha:

- Mai mốt đi ba ạ. Cái công ty lớn như vậy, muốn con học cũng phải từ từ.

Bây giờ con biết gì mà làm giúp ba chứ. Ba quản lý không tốt hơn à?

- Đành rằng ba vẫn quản lý nhưng con phải học mới kịp.

Quỳnh Kim lửng lơ:

- Sao ba biết con không học, không lo. Nhưng con thích đi ngắm cảnh thực tế hơn.

Ông Kim Hưng nói đùa:

- Cậu xem chuyện gì Quỳnh Kim cũng thích tranh luận. Tôi nói trước, nếu cậu thích môn này thì cậu sẽ hơi mệt vì cãi cọ tối ngày đó.

- Cháu sẵn sàng.

- Vậy con có người để tranh luận không sợ bị buồn rồi ba à. Thích quá!

Quỳnh Kim chạy nhanh vào trong. Nhìn theo cô con gái độc nhất của mình tung tăng, ông Kim Hưng rất vui nhưng ông cũng lo vì tính cách ương bướng, loai choai, phá phách của cô bé. Quỳnh Kim dường như lớn hơn trong chiếc váy màu vàng điểm hoa và chiếc áo thun trắng. Con bé thật trẻ trung, yêu đời, rất xinh xắn. Ông đang tự hào, hài lòng về vẻ đẹp của cô con gái.

Gia đình ông giàu có như vậy, không để Quỳnh Kim thua ai, tất nhiên cô biết cách chưng diện làm nổi bật mình chứ không đua đòi, se sua quá đáng. Ông Kim Hưng mừng thầm điều này.

Trí Nguyễn ngồi yên nhìn theo Quỳnh Kim. Một cô gái quý phái, chỉ có điều cô đang còn con nít một chút. Anh là người đứng đắn trong tình cảm. Anh sẽ chờ cô ấy lớn lên, không sao cả.

- Cháu nghĩ gì vậy Trí Nguyễn?

- Dạ, không có chi đâu bác.

- Hình như cháu đang lo điều gì, đừng giấu bác.

Anh cười:

- Không có thật mà. Có lẽ công việc hơi nhiều, cháu đang đắn đo bác ạ.

Ông Kim Hưng nhìn anh:

- Cháu đắn đo việc tìm mặt bằng phải không?

- Chuyện mặt bằng và công ty đặt ở đâu sắp xong rồi. Cháu định chuyển về gần thung lũng hoa vàng của bác. Ở đây vừa lý tưởng, vừa xinh đẹp. Chúng ta có thể liên kết làm ăn lâu dài với bác.

Ông Kim Hưng vui vẻ bảo:

- Có phải cháu thay đổi ý định về chỗ lập công ty và cháu bắt đầu để ý con Quỳnh Kim của bác rồi không?

Trí Nguyễn gật nhẹ:

- Về nước lần này cháu định cưới vợ ở Việt Nam, bác giúp cháu đi.

- Ồ, tưởng chuyện gì, cháu bằng lòng ai, nói với bác một tiếng bác giúp cho.

Cháu có thích Quỳnh Kim thì tìm hiểu. Bác muốn nó có một tấm chồng đàng hoàng. Nếu cháu bằng lòng thì bác sẽ gả ngay.

Anh suy nghĩ và hỏi:

- Quỳnh Kim có người yêu chưa bác?

Ông Kim Hưng lắc đầu:

- Chưa có! Cái tính trẻ con của nó thì có cậu nào chiều nổi. Nói cho vui vậy chứ bác không ép cháu đâu. Chuyện làm ăn của bác cháu ta mong sao ngày càng thắt chặt hơn. Bác nghĩ có lúc cháu sẽ bực con bé đó.

- Được bác mở lời, cháu sẽ giúp bác. Quỳnh Kim sẽ trưởng thành mà, bác đừng buồn.

- Vậy bác giao nó cho cháu đó. Giúp bác nghe, bác cảm ơn cháu trước.

Trí Nguyễn nhún vai:

- Cháu chưa làm gì được, bác đừng cám ơn vội.

Hai người bàn bạc công việc. Trí Nguyễn chờ Quỳnh Kim trở ra nhưng cô biến đâu mất. Lát sau, anh xin phép ra về. Nhưng ông Kim Hưng giữ anh lại dự sinh nhật của ông. Anh từ chối khéo hẹn tối sẽ trở lại. Ông tiễn Trí Nguyễn ra về và trở lại gọi Quỳnh Kim, nhưng mãi không nghe trả lời, ông đi tìm cô và Vú Thật.

Căn biệt thự vắng hoe. Họ đang làm cho ông vui hay gây cho ông sự bực mình nhỉ? Ông Kim Hưng bước lên lầu nghỉ. Ông biết mình còn phải lo lắng nhiều vì cô con gái cưng này. Ông thở dài buồn bã.

Ông Kim Hưng đến bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Cả một vùng đất mênh mông trù phú kia đang cho ông niềm hạnh phúc. Một màu vàng rực rỡ, đẹp lung linh đang trải ra trước mắt. Ông yêu nó vô cùng.

Ông quyết tâm biến nơi rừng núi hoang dã này thành thiên đường lộng lẫy.

Ước mơ của ông đã hoàn thành vì nơi này ngày xưa ông đã yêu và có lỗi với một người. Người ấy giờ đã xa ông mãi mãi.

Buổi chiều.

Quỳnh Kim rời căn biệt thự Hoàng Hoa, thoát khỏi sự giám sát của Vú Thật một cách dễ dàng. Bà ấy cứ nghĩ là cô mang tranh ra ngồi vẽ cảnh thung lũng hoa vàng.

Chắc giờ này Vú Thật đã phát hiện ra chỗ ngồi cô ngồi chỉ là con gấu to đùng được cô ngụy trang bằng chiếc áo đầm phủ lên và chiếc nón thật đẹp.

Quỳnh Kim thích thú với trò chơi mới của mình. Cô vừa nhảy nhót vừa hát khe khẽ bài “Những vì sao dấu yêu” của Trần Minh Phi.

Ngày tôi lớn nhìn sao muốn bay lên trời.

Ngàn sao sáng thao thức trái tim mộng mơ.

Tôi muốn sống bên sao trên trời.

Tinh tú với những thiên thần cùng tôi đi lang thang trong cổ tích.

Những đêm hè ngồi cô đơn mong người đến.

Đếm sao trời rồi đếm giấc mộng đã xa... a... a...

Tôi thấy có đôi thiên thần trong những ánh sao huy hoàng ru tôi bao mùa yêu dấu.

Tôi muốn đến bên sao trời ôm hết tháng năm yêu người.

Cho tôi tan vào dấu yêu da da da...

- Ơ! Sao lại là anh?

Quỳnh Kim vung nhẹ cánh tay bị Vĩnh Lâm nắm khi cô đang nhẹ nhàng rình chụp con bướm đậu trên bông cúc màu vàng tím. Anh khe khẽ hát tiếp bài hát cô đang cất giọng. Quỳnh Kim quay đi.

- Cô không mong gặp lại tôi sao?

- Tôi...

- Kim Kim à...

- Cái gì! Anh định đổi tên tôi hả?

- Quỳnh Kim không phải Kim Kim, rõ chưa?

Vĩnh Lâm đùa giọng. Thấy cô nhí nhảnh, anh chọc cho vui:

- Hình như nhà cô ở chỗ đó.

Quỳnh Kim gật đầu:

- Đúng rồi!

- Tòa biệt thự cao nhất, biệt thự Hoàng Hoa?

Quỳnh Kim lại gật đầu:

- Không sai! Anh đến đó rồi à?

Vĩnh Lâm lắc đầu:

- Tôi đến đó làm gì? Chỉ nghe tiếng thôi.

- Anh biết hát và hát hay ghê.

- Cô cũng vậy, tiếng hát trong veo. Cô thích hát lắm hả?

Quỳnh Kim nói thật:

- Rất thích. Nhưng ở chỗ tôi buồn lắm, tôi hát nghêu ngao chơi thôi.

- Rất tiếc ở đây không có đàn. Nếu có đàn cô hát càng hay hơn.

- Vậy hả? Anh biết đàn, biết gì nữa? Xem ra anh có nhiều tài đấy.

Vĩnh Lâm lắc đầu:

- Chỉ là buồn đàn hát cho vui, Tôi không giống lời cô khen đâu.

Quỳnh Kim hóm hỉnh:

- Anh tên gì vậy? Để tôi biết danh tánh mà gọi, kẻo tôi đặt thì anh chết danh.

- Cô đặt tên tôi sao? Nói thử xem!

Quỳnh Kim đẩy đưa:

- Tôi nói là gọi luôn chứ không biết thử.

- Cô gọi gì tôi cũng chịu. Nói đi!

- Người rừng!

- Ơ! Tôi tưởng cô gọi tôi là vị cứu tinh, là hoàng tử của lòng em hoặc là vị thần hộ mệnh. Đằng này...

Quỳnh Kim che miệng cười:

- Anh không thích biệt danh đó hả?

- Tôi là Vĩnh Lâm. Cô nhớ cho!

Quỳnh Kim được dịp cười hăng hắc:

- Trời ơi! Anh thấy tôi đoán có sai đâu. Lâm là rừng, còn gì mà không chịu hả ông bạn.

Nghe cô gái giải thích, Vĩnh Lâm cười. Thì ra cô gái này rất nhanh nhạy thông minh. Gặp cô là niềm vui thư giãn của anh sau giờ phút mệt nhọc vì công việc. Không hiểu sao Vĩnh Lâm cứ lẽo đẽo theo sau Quỳnh Kim. Cô đưa tay hái hoa dã quỳ bên triền núi cầm trong tay.

- Nè, cô Quỳnh Kim! Tôi thấy cô lạ lắm đó.

Quay lại, Quỳnh Kim đặt vội đóa hoa vào tay anh, cô bước tung tăng về phía trước, dáng nhún nhảy vui tươi:

- Anh rảnh phải không, đi theo cầm hoa giùm tôi.

Vĩnh Lâm cười tủm tỉm đưa đóa hoa lên ngửi:

- Hình như cô rất rảnh rang. Ở nhà chắc cô lười học lắm nên thường trốn học đi chơi, mỗi ngày ra đây công việc của cô là hái hoa bắt bướm. Nhà cô giàu lắm phải không?

- Sao anh biết?

- Vì cô bỏ phí thời gian để lêu lổng.

Quỳnh Kim nhìn anh trân trối:

- Tôi chỉ làm những điều tôi thích. Anh đâu phải anh Hai của tôi mà rầy la cấm đoán chứ.

Vĩnh Lâm bắt tẩy cô:

- Có phải ba cô không cho cô đi chơi nên cô muốn nổi loạn?

- Hả! Đi chơi có chút xíu, anh nói gì nghe bạo lực vậy. Tôi chỉ trốn ba tôi đi lòng vòng để thư giãn. Còn anh, nói người ta mà không nhìn lại mình. Anh tối ngày vác cây súng đi săn, anh tàn phá môi trường, sinh vật, tội lớn lắm đó.

Vĩnh Lâm mỉm cười:

- Tôi cũng muốn hái hoa bắt bướm như cô, nhưng giống trò chơi con nít quá, nên đi săn thú thư giãn cho vui.

Quỳnh Kim nghênh mặt lên:

- Nè, tui với anh hổng có thâm thù gì, đừng có chọc tui giận nghe chưa.

- Cô giận thì kệ cô chứ. Cô giận trông càng thích nhìn, mặt cô không khó coi bằng lúc đeo trên chiếc cầu dây làm xiếc đấy.

- Đúng là dai như đỉa. Anh đi chỗ khác đi, mắc mớ gì theo tôi hoài vậy.

Vĩnh Lâm cười trêu chọc:

- Hổng biết ai theo ai à nghen. Tôi về nhà tôi. Còn nhà cô là hướng kia mà.

Quỳnh Kim vẫn bước đều chân:

- Anh bảo nhà anh ở trong rừng, tôi không tin.

- Cô không tin tôi cũng đành chịu thôi. Tôi không ngờ cô vừa bướng, vừa đa nghi như Tào Tháo. Thiệt là...

Quỳnh Kim bất giác đứng lại bên đường. Cô để Vĩnh Lâm bước qua mặt cô:

- Anh về đi, tôi đi đâu mặc tôi.

Anh dừng lại nháy mắt:

- Tôi muốn mời cô đến nhà tôi chơi nếu cô không ngại.

Quỳnh Kim tròn mắt:

- Anh nói thật? Anh ở gần đây không?

- Gần, chỉ qua bờ suối bên kia, đi một lúc nữa là tới.

- Nhưng...

Quỳnh Kim ngại ngùng:

- Nhà anh có đông người không?

Anh lắc đầu:

- Chỉ là căn lều tạm thôi, không giống tòa biệt thự lộng lẫy Hoàng Hoa của cô.

- Anh là người ân của tôi, dù nhà anh nhỏ thế nào tôi cũng tới. Chúng ta biết nhau, tôi thích nói chuyện với anh đấy.

Vĩnh Lâm ái ngại nhìn cô:

- Nói vậy cô đang đi tìm tôi, phải không?

Quỳnh Kim mỉm cười lắc đầu:

- Không hẳn là tìm anh. Tôi thích ra ngoài bởi vì bên trong đó rất ngột ngạt.

- Tôi nghĩ cô giống con chim đang bị nhốt trong lồng son nên muốn ra ngoài bay lượn tự do.

- Sao anh giỏi vậy? Tôi phục anh lắm.

- Nhìn cô thì biết ngay, có gì mà cô khen. Chúng ta đi chứ?

Nói xong, Vĩnh Lâm tự nhiên kéo tay Quỳnh Kim đi theo mình. Bản năng khiến cô rụt tay lại, nhưng thấy anh tự nhiên chứ không suồng sã, nên cô để yên và đi theo anh.

Anh nắm tay cô dìu qua suối. Đá trơn trợt làm Quỳnh Kim suýt ngã nhào vào người anh. Cô đỏ mặt cằn nhằn:

- Đường về nhà anh khó hơn lên trời.

Vĩnh Lâm hóm hỉnh:

- Tuy khó đi nhưng được tự do. Tôi nghĩ đường về nhà cô mới khó đó chứ.

Căn lều nhỏ hiện ra trước mắt cô. Không đợi anh mời, Quỳnh Kim đã chạy ngay vào sân. Cô nhìn quanh quất rồi hỏi:

- Có phải túp liều lý tưởng với hai quả tim vàng không?

Vĩnh Lâm đưa mắt nhìn cô không hiểu:

- Cô nói gì tôi không hiểu?

Quỳnh Kim di chuyển đôi chân xem xét căn lều của anh trước khi bước vào trong:

- Không lẽ anh dám ở đây một mình.

- Chẳng lẽ hai mình.

- Vậy không phải anh ở đây với quả tim vàng của mình sao?

Vĩnh Lâm chợt hiểu. Anh cười khà bước vào trong nhà:

- Mời cô vào đây chơi nếu không chê tệ xá này nghèo nàn.

- Anh thật khách sáo.

- Không có phải ngại. Cô cứ tự nhiên đi. Tôi sống chỉ có một mình ở đây.

Quỳnh Kim đảo mắt nhìn quanh. Không phải là túp lều bình thường. Bên trong thật sạch sẽ ngăn nắp, mọi dụng cụ giống như một phòng thí nghiệm. Cô nheo mắt ngắm phía Vĩnh Lâm:

- Hóa ra anh là một cán bộ....

- Tôi là kỹ sư địa chất. Rất cảm ơn cô đã đến thăm chỗ làm việc của tôi.

- Anh sống một mình hả?

Vĩnh Lâm với tay lấy cây đàn. Anh nói nhỏ:

- Cô đàn đi! Tôi sẽ pha cà phê mời cô.

Quỳnh Kim lắc đầu:

- Tôi thích nước dâu tây không khoái cà phê đâu.

Vĩnh Lâm cất giọng điềm đạm:

- Lần sau, tôi sẽ chuẩn bị hợp sở thích của cô.

Quỳnh Kim hóm hỉnh:

- Anh làm sao biết tôi thích cái gì mà chiều?

- Được làm quen với cô bạn như cô là tôi vui rồi. Tôi sẽ tìm hiểu.

Quỳnh Kim ôm cây đàn. Cô đánh ầm ầm chát chúa.

- Hay không Vĩnh Lâm?

Anh lấy cây đàn lại đánh nhè nhẹ. Bàn tay nghệ sĩ lướt nhanh trên phím đàn.

Âm thanh dìu dặt nổi lên. Quỳnh Kim khe khẽ hát bài:

“Yêu nhau mùa xuân”.

Cùng em dạo phố vui. Đường hoa nắng rơi.

Tình yêu thắm tươi tô hồng thêm đời.

Nhẹ đôi gót chân, dạo chơi phố hoa, Tình ta bao thiết tha.

Vĩnh Lâm tiếp lời cô, Quỳnh Kim vừa hát cùng anh vừa đánh nhịp:

Mình quen biết nhau nhiều năm tháng mà sao bỗng dưng em còn thẹn thùng.

Để cho sáng nay, lòng vấn vương dìu ta nơi cuối đường.

- Hát tiếp đi Vĩnh Lâm!

Vĩnh Lâm gật đầu hát tiếp hết bài. Tiếng hát hai người hòa vào nhau thật ý hợp tâm đầu. Cô cảm thấy rất vui khi được nghe Vĩnh Lâm hát cùng mình. Lần đầu tiên có người giúp cô vui như vậy. Cô thích thú khi không gian chỉ có hai người. Giữa rừng núi hoang dã, hai người cùng đàn hát bên nhau thật lãng mạn.

- Anh sống một mình thật ư? Không sợ cọp à?

Đặt cây đàn lên bàn, Vĩnh Lâm cười:

- Nếu có cọp tôi sẽ là thợ săn đó. Cọp sợ tôi lắm.

- Thật hả?

- Bộ tôi hay nói dối lắm sao? Cái gì cô cũng hoài nghi cả?

- Không có! Tại tôi sợ....

Vĩnh Lâm đứng lên:

- Chắc cô đói rồi phải không, để tôi làm chút gì chúng ta cùng ăn.

- Anh biết nấu ăn sao, tôi giúp cho.

- Có nấu cái gì mà giúp, mì tôm thôi.

- Mì tôm? Có ngon không?

Vĩnh Lâm lắc đầu:

- Thì ra cô là tiểu thư chính cống nên món mì tôm dân dã cô chưa từng ăn.

Quỳnh Kim lém lỉnh bảo:

- Tôi chưa biết thật mà, anh đừng có mỉa mai.

- Tôi đâu dám! Nhưng sao gia đình giàu có, sang trọng như vậy... cô lại thích lang thang vào rừng. Cô có biết ở đây đầy nguy hiểm không?

Quỳnh Kim cụp mắt xuống:

- Sao anh biết tôi giàu có sang trọng, đúng là không có cái gì giấu anh được cả. Thật ra, ở trong biệt thự mãi buồn chán lắm không có ai chơi với tôi, chỉ có bà vú già như bà ngoại tôi vậy.

- Và bà ấy bị cô lừa để đi ra ngoài. Cô không ngoan rồi.

- Đi chơi thôi mà, đâu có làm gì xấu.

- Ba cô không la rầy ư?

- Có chứ! Ba tôi biết tôi ra ngoài thế này là cấm cửa ngay. Tôi và Vú Thật đều bị kỷ luật.

Mím môi để khỏi bật ra tiếng cười, Vĩnh Lâm thấy cô thật quá hồn nhiên vô tư. Chỉ tại hoàn cảnh cô đơn nên Quỳnh Kim đến đây. Và đây là một cô bé vốn rất năng động. Ông Kim Hưng không khéo khó mà quản thúc được cô.

- Cô đi thế này bà vú sẽ bị rầy đó.

- Biết vậy nhưng tôi thích quá thì biết làm sao hơn. Anh sống ở nơi này không buồn sao?

- Không!

- Anh cho tôi biết bí quyết đi!

Vĩnh Lâm bê hai tô mì đặt lên chiếc bàn con. Quỳnh Kim bưng phụ, cô giơ nhanh lọ muối bốc một nhúm cho vào tô mì rồi bước theo anh. Hành động của cô nhanh như cắt, đến nỗi cô không nghĩ là mình vừa làm gì.

Vĩnh Lâm quay lại hỏi:

- Cô để tôi mang lên cho. Coi chừng bị bỏng đấy.

Anh trở xuống bếp lấy muỗng. Quỳnh Kim đặt tô mì lúc nãy vào chỗ anh.

Cô bước đến bàn làm việc của Vĩnh Lâm, hết xem xét món này lại giở món khác lên rồi đặt trở lại chỗ cũ.

- Cái dằn giấy của anh đẹp quá nhỉ? Người yêu anh tặng à?

Vĩnh Lâm kéo ghế mời:

- Cô ăn mì thử xem có ngon không rồi chúng ta nói chuyện tiếp.

- Anh trả lời tôi đi!

- Cô muốn nghe chuyện gì trước?

Quỳnh Kim chớp mắt. Lúc nãy dám bảo mình là con không ngoan. Cho biết mặt:

- Chuyện người yêu của anh, gia đình, bạn bè, không lẽ anh trơ trọi một mình thật.

- Cô muốn nghĩ sao cũng được.

- Anh giống Tarzan quá.

Vĩnh Lâm trừng mắt:

- Nè, cô dám chê tôi hết người rừng, bây giờ lại đến Tarzan hả? Cô không sợ tôi giận à? Làm ơn cho cô thiệt uổng.

Quỳnh Kim nghênh mặt:

- Ơn cứu mạng không quên. Nhưng anh kể ơn như vậy mất hết ý nghĩa.

Anh nheo mắt nhìn cô:

- Tôi là người rừng thế mà có nguời tìm đến làm quen. Họ là gì nhỉ?

Quỳnh Kim nháy mắt:

- Anh ăn đi, ngon lắm. Cảm ơn anh nha. Anh không ăn, tôi không dám ăn hết chỗ này đâu.

- Này, ăn không được bỏ mứa đó. Cô ngồi yên, chúng ta cùng thưởng thức nhé.

Quỳnh Kim cắm cúi ăn và khen ngon. Còn Vĩnh Lâm vừa húp một miếng nước, cô thấy anh nhăn mặt và cố nuốt một cách khó khăn. Cô hỏi tỉnh bơ:

- Sao hả, anh bị ớt cay à? Tôi thích ăn ớt lắm. Cho tôi đi!

Vĩnh Lâm nhăn nhó:

- Cô có thấy mặn không? Loại mì tôm này... kỳ quái thật.

Quỳnh Kim nhẩn nha:

- Tôi thấy ngon lắm mà. Anh ăn hết đi kẻo bỏ phí uổng lắm.

Vĩnh Lâm cố nuốt nhưng không nổi. Anh đẩy sang bên, chảy nước mắt.

Quỳnh Kim cố nhịn cười:

- Nó làm sao mà anh khổ sở như vậy?

- Có lẽ mì kém chất lượng hoặc tôi đãng trí để nhầm muối vào hay sao mà nó mặn quá trời.

- Chắc tại anh ăn dở. Tôi thấy loại mì này rất ngon, chất lượng lắm.

- Cô...

Thấy Vĩnh Lâm nhìn mình đăm đăm, Quỳnh Kim ngạc nhiên:

- Anh làm gì nhìn tôi ghê vậy? Tôi đâu phải là tội phạm?

- Tự cô nói đó nha. Tôi mà biết có điều gì gian dối, tôi chẳng thèm làm bạn với cô đâu.

- Anh... ích kỷ vậy sao? Đùa một chút cũng giận à? Đàn ông con trai gì giống mụ bán cá ngoài chợ.

- Hừ! thiệt là... Tôi đi nấu món mì khác đây. Cô ngồi yên đó, chớ có máy mó vào đồ đạc của tôi kỳ lắm.

- Xí! Ai thèm!

Quỳnh Kim thấy hả hê trong lòng. Cô bước ra ngoài xung quanh lều loai choai, phá phách nhiều thứ. Cô lật mấy cái thùng chứa mẫu đất đá của anh lên làm mọi thứ văng tung tóe.

Vĩnh Lâm nắm chặt tay cô khi Quỳnh Kim định làm mất sự ngăn nắp mà anh cố công làm bấy lâu nay:

- Quỳnh Kim! Cô làm ơn đi, đừng sờ mó vào những mẫu vật này, khổ công tôi đó.

- Đừng lo, tôi sẽ sắp xếp lại cho anh. Tự nhiên đi nắm tay người ta.

- Cô có muốn đi hái hoa bắt bướm không?

Tức thì Quỳnh Kim buông ngay mọi vật xuống, tươi cười nắm chặt tay anh bảo:

- Anh không gạt tôi chứ.

- Bây giờ cô no chưa? Cô đợi tôi một chút nha.

- Đi ngay bây giờ đi.

- Chờ tôi lấy cây súng săn.

Cô ngạc nhiên hỏi anh:

- Hái hoa bắt bướm mà đem súng săn làm gì?

- Chúng ta đi săn luôn.

Quỳnh Kim thích thú với trò chơi mới:

- Đi săn hả? Ôi, sao anh không nói sớm một chút.

- Bây giờ cũng đâu có muộn.

- Anh ăn no chưa?

Quỳnh Kim bỗng thấy hối hận vì trò chơi lúc nãy của mình, nên cô hỏi anh.

Vĩnh Lâm không để ý sự thay đổi trên gương mặt cô:

- Tôi no rồi! Có thể đi với cô vài tiếng nữa.

Quỳnh Kim ham chơi quên cả đường về:

- Anh sẽ làm gì vào buổi chiều?

Hai người bước đi trên con đường quanh co, cây cối che ngang mặt:

- Công việc bình thường của một ngày nghiên cứu các mẫu đất đá và lập bản kế hoạch, bản đồ. Cô có hiểu tôi nói gì không?

Quỳnh Kim gật đầu:

- Có, hiểu chứ. Anh chê tôi là con bé khờ đúng không?

Vĩnh Lâm đưa cây súng săn lên ra hiệu cho Quỳnh Kim im lặng nhưng cô không hiểu la lớn lên:

- Anh coi thường tôi lắm hả Vĩnh Lâm?

- Kìa, cô làm con gà rừng bay mất rồi. Nếu không, chiều nay có món canh cải trời nấu thịt gà ngon lắm.

- Hình như anh chỉ để ý đến mấy con gà rừng, con nhím, con thỏ, con khỉ...

anh dám quát người ta vậy à?

Vĩnh Lâm xuống giọng khi thấy cô phụng phịu thật đáng yêu. Anh nhẹ tay gỡ chiếc lá có con sâu trên tóc cô xuống. Thấy con sâu đủ màu sắc đầy lông xù ra, Quỳnh Kim kêu rú lên:

- Á! Anh... mau cứu em với.

Quỳnh Kim xoay lại phía sau lưng anh, ôm chặt lưng Vĩnh Lâm. Anh rất ngạc nhiên cười phá lên:

- Ôi! Sá gì con vật nhỏ nhoi này mà cô lại sợ ú tim vậy. Cô buông tay ra đi.

- Không buông nếu anh chưa ném nó đi. Anh nhát tôi sẽ chết thiệt đấy.

- Tôi đâu có nhát cô. Nó đang ở trên đầu cô, tôi bắt xuống giùm mà.

Quỳnh Kim năn nỉ:

- Làm ơn đi. Vĩnh Lâm tôi sợ lắm.

Vĩnh Lâm đưa mắt nhìn Quỳnh Kim một cách thích thú. Cô vẫn ôm chặt anh một cách tự nhiên.

- Tôi nghĩ cô không sợ một thứ gì.

- Có... có sợ lắm.

- Sợ gì?

- Sợ sâu và sợ ma.

- Còn gì nữa.

- Sợ người xấu.

- Tôi xấu hay tốt?

- Anh xấu lắm nếu anh dám nhát một con bé như tôi. Anh bảo vệ tôi thì anh là người tốt.

- Cô thích phá phách người khác lắm hả?

- Đâu có chỉ đùa anh thôi. Sao anh thù dai như vậy?

- Tôi mà thù dai là tôi đã bỏ mặc cô bên suối hôm nọ rồi.

- Vậy theo anh, anh thích gì? Anh quăng con sâu chưa? Anh muốn tôi trả ơn?

Vĩnh Lâm đùa thêm:

- Tôi thấy làm ơn cho cô mà không lấy lại, cô sẽ quên đấy.

- Ai nói với anh như thế? Tôi đâu phải là kẻ vô tình vô nghĩa.

- Không vô tình sao tôi nấu cho cô ăn, cô lại cho tôi ăn muối.

- Thêm một chút hương vị đậm đà. Tại anh ăn mặn dở.

Bất giác Vĩnh Lâm quay lại đối diện với Quỳnh Kim. Trên tay anh con sâu vẫn ngo ngoe. Anh nheo mắt cười:

- Sao hả, chịu thú tội rồi phải không cô bé?

- Ghê quá! Buông ra đi Vĩnh Lâm!

- Không buông, trừ phi cô chuộc lại lỗi lầm.

- Bằng cách nào? Anh thích gì em sẽ trả cho.

Quỳnh Kim nhắm tít mắt lại kêu lên. Vĩnh Lâm nói khẽ:

- Có đúng như lời em nói không? Ngọt ngào như vậy có phải dễ nghe không.

- Ơ! Anh... kỳ cục quá. Buông em ra!

- Không buông!

- Anh định làm gì?

- Anh bỏ con sâu trở lại vị trí cũ.

- Ê! Ê... hổng được, em chết liền đó. Anh muốn gì nói đi?

- Anh thích một nụ hôn. Xem như chúng ta không còn nợ nhau nữa.

Quỳnh Kim mở mắt nhìn anh chăm bẳm, không ngờ Vĩnh Lâm là nguời ăn nói táo tợn như vậy. Thấy cái nhìn của cô, anh ngây người ra hỏi:

- Sao hả cô bé?

Quỳnh Kim thở dài:

- Kinh dị thiệt! Thôi được, anh buông tay em ra đi.

- Này, em nhìn lại xem em ôm tôi tự nãy giờ, đáng ra phải trả tiền.

Quỳnh Kim đỏ mặt, cô nghênh lên kênh kiệu:

- Tiền gì? Anh làm như mình có giá lắm vậy. Muốn người ta hôn thì nụ hôn tự nguyện mới ngon lành, ai lại đòi đền ơn bằng sự ép buộc.

Vĩnh Lâm mỉm cười nắm nhẹ vai cô:

- Đùa với em chút cho vui chứ ai nỡ làm khó em làm gì. Từ nay, chúng ta là bạn nhé. Em muốn đến lều của anh chơi bất cứ lúc nào cũng được.

Quỳnh Kim đưa mắt nhìn. thoắt một cái Vĩnh Lâm đã lẩn đâu mất trong bạt ngàn cây xanh và muôn hoa. Cô tìm anh mãi mà không thấy đâu, cứ như anh đang tan vào không khí vậy. Cô rùng mình bước đi.

Quỳnh Kim bước xuống thung lũng hoa vàng. Những tia nắng ấm rọi xuống ngàn hoa rực cháy hắt lên cái nóng ấm kỳ lạ.

Cô mải mê nhìn những món quà thiên nhiên ban tặng và con người tạo ra bày trước mắt. Cô thầm khen ba cô chọn nơi kỳ diệu này gởi ý tưởng của mình vào đây. Ba cô thật lãng mạn...

- Tặng cô bé!

Quỳnh Kim sững sờ quay lại. Cô giật mình vì giọng của Vĩnh Lâm ở sát bên cạnh. Trên tay anh một đóa hoa lan rừng màu vàng rực đang khoe sắc, anh chìa về phía cô:

- Thích không cô bé?

Quỳnh Kim ngơ ngác:

- Anh tặng em hả? Ở đâu mà đẹp như vậy?

- Ở trên cây cổ thụ kia, tất nhiên là tặng cô rồi vì cô là cô bé đáng yêu.

Quỳnh Kim thấy anh ta quá sỗ sàng và quá tự nhiên với mình, cô lắc đầu:

- Em không nhận đâu.

- Không thích hả?

- Hoa thì thích nhưng anh thì không.

Vĩnh Lâm bật cười:

- Anh chỉ tặng hoa chứ đâu có tặng người.

- Nhưng...

Anh thì thầm vào tai cô:

- Nhìn dáng vẻ, anh biết em rất thích hoa và bướm. Anh chỉ muốn làm cho em vui thôi, cô bé ạ.

Quỳnh Kim đỏ mặt nhưng mấy nhành lan quá đẹp khiến cô nhìn đăm đăm.

Anh đặt nhánh lan vào tay cô.

- Cảm ơn anh!

- Em có muốn hái hoa nữa không?

Gật nhẹ đầu, Quỳnh Kim bảo:

- Em thích tự tay mình hái cơ.

- Vậy chúng ta cùng đi!

Cả hai lững thững đi vào rừng hoa. Vĩnh Lâm kết thành vòng hoa đặt lên đầu Quỳnh Kim:

- Trông em giống cô dâu quá.

Ngượng ngùng, Quỳnh Kim ngắt một bông lan cài lên áo anh, liến thoắng bảo:

- Còn anh giống chú rể... phụ đi theo đưa em về nhà chồng.

- Anh mà làm rể phụ à. Rể chính thích hơn.

- Còn lâu! Em sợ người yêu của anh xé anh ra tan xác đó.

- Em nói nghe ghê thiệt. Anh sợ rồi.

Quỳnh Kim lại rượt đuổi Vĩnh Lâm dưới tràng hoa vàng rực trên đầu. Tiếng cười của hai người bạn thân hòa vào trong gió vang xa. Lần đầu tiên Quỳnh Kim đi chơi lâu như vậy. Cô cầm đóa hoa đủ màu sắc trên tay vẫn chưa muốn về. Thấy đóa hồng vàng đang khoe sắc, Quỳnh Kim với tay bẻ nhành hoa.

- Ái da!

- Về thôi Quỳnh Kim đã trưa lắm rồi. Coi chừng em bị ba rầy đó.

Tiếng của Vĩnh Lâm vang lên thúc giục. Cô nhìn quanh quất:

- Anh Vĩnh Lâm đâu rồi. Em đạp gai đau quá, không đi được.

Từ trên dốc cao, Vĩnh Lâm tuột rơi bịch xuống cạnh cô:

- Đâu đưa cho anh xem.

Mặt mày Quỳnh Kim nhăn nhó thảm hại. Chiếc giày vải bị gai đâm thủng, cô ngồi bệt xuống đất đưa tay tháo giày ra. Bàn chân rướm máu vì bị gai đâm khá sâu. Vĩnh Lâm bóp mạnh rút cây gai:

- Á! ôi trời ơi... chết em rồi!

- Nè, ráng chịu chút đi, anh sẽ lấy cây gai ra, dễ chịu hơn.

- Đau lắm, em không chịu nổi.

- Anh nghĩ em rất can đảm, gắng lên.

Quỳnh Kim bặm môi để nước mắt tự tuôn rơi. Đau thấu mây, cô kêu rên:

- Đau quá! Không thể nào chịu được.

Vĩnh Lâm nắm chặt bàn chân cô anh cố lấy cây gai ra.

- Xong rồi!

Quỳnh Kim ngã nằm dài dưới đất, bó hoa rơi lả tả xung quanh cô. Vĩnh Lâm hoảng hồn:

- Kìa Quỳnh Kim, em làm sao vậy?

Cô không nhúc nhích, miệng thì kêu rên, chỉ thấy đôi mày cau lại. Vĩnh Lâm xốc cô lên ngồi tựa vào người anh:

- Nè, Quỳnh Kim tỉnh lại đi.

Cô bé vẫn im lìm trong vòng tay anh. Vĩnh Lâm bế xốc cô lên định chạy về lều, nhưng Quỳnh Kim tỉnh lại rên rỉ:

- Hoa của em đâu?

- Ờ, hoa hả... em tỉnh lại, chúng ta sẽ hái hoa khác.

- Sao anh lại bế em... để em xuống đi.

- Ừ, để anh trở lại lấy hoa cho em. Ngồi đây nha!

Quỳnh Kim níu tay Vĩnh Lâm:

- Thôi bỏ đi, bây giờ làm sao em về nhà được. Có lẽ ba em và Vú Thật đang tìm em đó. Phen này... em đau quá.

Quỳnh Kim mếu máo. Cô đau thật sự, bởi cây gai nhọn quỷ quái buốt cả tim, nên nước mắt cứ trào ra. Vĩnh Lâm xem lại vết thương và xé vội chiếc khăn tay ra băng bó lại rồi bảo:

- Tại em thích leo trèo chỗ gai lại giẫm lên làm gì cho khổ. Đạp gai phải nhức nhối thôi. Về nhà sẽ sưng lên đó. Anh đưa em về nha.

Quỳnh Kim lắc đầu:

- Không được đâu, ba em thấy anh đưa em về sẽ rầy rà to đó.

- Sao vậy? Chúng ta chỉ là bạn, không lẽ em không có bạn ư?

Thật thà, cô gật đầu:

- Em chỉ có bạn học là nữ chứ không có bạn nam. Thấy anh, ba em sẽ lo lắng nhiều.

Vĩnh Lâm thất vọng:

- Vậy em cố gắng về đi. Đường về biệt thự Hoàng Hoa khá xa, em đi nổi không?

- Chắc nổi mà... để em xem.

Quỳnh Kim đặt bàn chân xuống đất, cô đứng lên và bước đi, nhưng đau như có luồng điện chạy qua người. Cô ôm chầm lấy Vĩnh Lâm, kêu lên:

- Ôi, đau quá. Em không thể bước đi được.

- Vậy anh biết làm sao bây giờ? Ở đây đâu có xe, có cáng mà đưa em về?

Hay là để anh cõng em nha.

Quỳnh Kim đỏ mặt nhưng không còn cách nào khác. Nếu anh không đưa về thì chỉ còn cách là cô ngồi đây tới sáng, chờ ba cô đi tìm đưa về thôi. Cô đành gật đầu theo yêu cầu của Vĩnh Lâm.

Ôm chặt lấy cổ Vĩnh Lâm, mùi hương lạ từ lưng tóc, cổ của anh làm cô ngượng nghịu ngất ngây. Nghĩ đi nghĩ lại cô thấy mình tệ hại hết chỗ nói. Cô đã làm gì khiến Vĩnh Lâm cực khổ vì cô. Trên đường đi nhiều chỗ gồ ghề lên xuống, Vĩnh Lâm phải bám từng bụi cây cõng cô trên lưng rất nặng. Mồ hôi anh thấm ướt áo cô.

Quỳnh Kim cứ miên man suy nghĩ về con người tốt bụng này. Cô sẽ trân trọng tình bạn giữa anh và cô. Cô thầm xấu hổ vì mình đã phá phách trêu chọc Vĩnh Lâm lúc trưa. Càng nghĩ càng thấy thấm thía câu “hoạn nạn có nhau”. Cô thấy hối hận và tự nhiên đặt lên cổ anh một nụ hôn thật nồng nàn.

Vĩnh Lâm giật mình vì cử chỉ ấy nhưng anh không nói gì, cứ tảng lờ như không. Mọi mệt nhọc đều tan biến đi. Tòa biệt thự Hoàng Hoa hiện ra trước mặt. Tuy nhiên anh lại muốn nó thật xa hơn vì giây phút này đáng nhớ biết bao nhiêu.

Ông Kim Hưng ra vào không yên. Vú Thật chợt kêu lên:

- Ông chủ ơi, cô Quỳnh Kim bị nạn rồi kìa. Có người đưa cô ấy...

- Sao hả? Ở đâu?

- Kìa, ông nhìn xem!

Ông Kim Hưng và Vú Thật chạy nhanh ra cổng. Quỳnh Kim định bảo Vĩnh Lâm về ngay, nhưng anh không có vẻ gì lo lắng, vì anh muốn xem mặt ông Kim Hưng thế nào.

- Anh để em xuống đi Vĩnh Lâm.

Ông Kim Hưng lo lắng nhìn hai người:

- Con làm sao vậy Quỳnh Kim? Còn cậu đây là ai?

Vĩnh Lâm gật đầu:

- Xin chào bác! Cháu là Vĩnh Lâm. Cô Quỳnh Kim bị đạp gai không đi được nên cháu phải đưa cô ấy về.

Đôi mắt ông Kim Hưng cau lại:

- Sao cậu không gọi cho tôi, lại cõng như thế này khó coi quá.

Quỳnh Kim nhăn nhó:

- Con đau gần chết, nếu không gặp anh ấy chắc con ở luôn trong rừng. Ba không cảm ơn người ta... lại còn...

- Con dạy ba hả? Ai bảo con vào rừng? Con tìm cái gì trong ấy cho giẫm phải gai? Xuống đi chứ, muốn người ta đồn ầm lên là con gái của ông Kim Hưng đi chơi với con trai, con không thấy xấu hổ à?

Quỳnh Kim biết cha đang giận cô nhưng ông mắng cô trước mặt Vĩnh Lâm làm cô xấu hổ với anh vô cùng. Cô cố bước đi cà nhắc khi Vĩnh Lâm đặt cô xuống.

- Thưa bác, cháu nghĩ cô ấy không có lỗi.

- Cậu biết gì mà nói? Tôi cảm ơn cậu đã đưa con gái tôi về. Cậu vì lòng tốt hay là vì Quỳnh Kim vậy?

Quỳnh Kim đưa mắt nhìn anh. Vĩnh Lâm hơi buồn, anh nói nhỏ:

- Thưa ông, tôi chỉ đi săn thấy cô ấy mắc nạn nên đưa về đây. Xin phép ông, tôi về. Chào cô!

- Anh Vĩnh Lâm khoan đã!

Vú Thật kéo tay cô:

- Đi vào đi cô chủ! Ông chủ giận cô lắm đó, để người ta về đi.

Hờn dỗi vì cách đối xử không lịch sự của cha, Quỳnh Kim nói:

- Phải chi anh bỏ tôi trong rừng cho xong. Ba đền ơn cho người ta đi.

Vĩnh Lâm bất mãn:

- Không cần đâu, chào mọi người.

anh đi thẳng ra về. Quỳnh Kim thấy lòng mình đau nhói. Không phải cô đau vì vết thương ở chân mà đau vì cha xem thường Vĩnh Lâm. Điều này khiến cô hụt hẫng vô cùng. Cô bước cà nhắc bên Vú Thật:

- Cô đau lắm hả?

- Đau lắm vú ơi.

Ông Kim Hưng lo lắng:

- Con đi đâu đến giờ này mới về?

Quỳnh Kim sợ đôi mắt sắc lẻm của ông, cô nói dối:

- Con xuống thung lũng hoa vàng để nghiên cứu về loài hoa Lys vàng và hoa Tulip, không ngờ giẫm phải gai nhọn thủng bàn chân rất sâu. Con đi không được biết kêu ai bây giờ. Nếu không gặp anh chàng đó thì con còn ngồi mãi một chỗ rồi.

- Con nói thật chứ?

Cô gật đầu. Ông Hưng thở hắt ra:

- Coi như ba trách nhầm cậu ta. Nhưng con là con gái, đường đường là một tiểu thư khuê các lại chạy rong ra ngoài. Bọn công nhân thấy được sự việc lúc nãy, con nghĩ xem ba làm sao chịu nổi sự gièm pha của dư luận.

- Ba xem trọng dư luận, ba có nghĩ đến nỗi đau của con không?

Giọng ngọt ngào hơn, ông Kim Hưng vuốt tóc con gái:

- Con à! Vì lo cho con nên ba

Danh sách chương


Sách tương tự