PHẦN I- LỬA VÀ NƯỚC ĐÁ Chương 1
Tình bạn của chúng tôi bắt đầu thật tình cờ, đến nỗi chính tôi cùng không nghĩ đó là sự thực, chỉ khi nghĩ lại trận đấu náo nhiệt được chú ý giữa hai võ sĩ Blanchard và Bleichert tôi mới chợt nhận ra chúng tôi đã là bạn của nhau.
Tôi vừa kết thúc một ca làm việc dài dằng dặc ở khu vực đồi Bunker, rình mò những người vi phạm lỗi tốc độ. Cuốn sổ vé phạt vẫn đầy nhưng tôi không còn cảm thấy hứng thú với công việc này sau tám tiếng ròng rã đứng quan sát ở khu vực giao nhau giữa đường số 2 và đường Beaudry. Vội vã đi vào phòng họp trung tâm, nơi sẽ có hàng loạt các nhân viên mặc sắc phục xanh chờ nghe báo cáo về tình hình tội phạm cuối ngày. Tôi vội đến nỗi suýt không nhận ra là Johnny Vogel đang nói về mình. “Nhiều năm nay họ có động chạm gì đến nhau đâu, trong khi đó sếp Horrall lại chả thèm đếm xỉa gì đến những người nghiện thuốc lá. Tôi nghĩ chuyện không đơn giản như vậy. Ông già nhà tôi rất thân với ông xếp gốc Do Thái của chúng ta và ông ấy nói nếu là dân da trắng ông ấy sẽ lựa chọn Joe Louis.”
Tom Joslin khuých tay tôi nhắc nhở. “Họ đang nói về cậu đấy, Bleichert.”
Tôi quay sang nhìn Vogel đang đứng cách chỗ tôi vài yard[8] nói chuyện với một cảnh sát khác. “Cậu gọi tôi phải không Tommy?” Tôi lên tiếng.
Joslin mỉm cười. “Cậu có biết Lee Blanchard không?”
“Chả lẽ đức Giáo hoàng lại không biết chúa Giê-su là ai?”
“Hay quá nhỉ. Cậu ấy làm ở bên Phòng cảnh sát điều tra Trung tâm.”
“Chuyện đó có gì mới đâu.”
“Vậy thì cậu đã nghe nói chuyện này chưa? Có một người ở bên đó sắp điều chuyển. Không ai nghĩ chuyện đó xảy ra nhưng cậu ta chấp nhận, sếp Ellis Loew là người quyết định chuyện này. Chính anh ấy là người bổ nhiệm Blanchard và bây giờ anh ấy lại đang muốn tìm một người thay thế vị trí kia. Nghe nói anh ấy đang cần một võ sĩ và người đó rất có thể là cậu. Ông già nhà Vogel làm bên Nha thám tử, có quan hệ rất gần gũi với Loew và đang vận động để cậu con trai của mình được bổ nhiệm vào vị trí đó. Thực ra tôi nghĩ cả hai người bọn cậu đều không đủ tiêu chuẩn, nhưng tôi thì…”
Tôi hơi giật mình nhưng vẫn tỏ vẻ với Joslin là tôi không hề quan tâm đến chuyện đó. “Răng của cậu còn nhỏ quá, không thể dùng chiêu cắn khi hai võ sĩ áp sát người nhau đâu. Làm cảnh sát điều tra không dễ nhằn chút nào.”
Tôi thực sự rất quan tâm đến chuyện Joslin vừa nói. Đêm đó tôi ngồi một mình trước căn hộ trầm tư nhìn kho chứa túi trọng lượng, túi tốc độ[9], tập hợp các bài báo viết về tôi, chương trình thi đấu cùng như những bức ảnh của mình. Tôi nghĩ mình là người tốt nhưng lại không phải vậy, nghĩ đến thực tế là tôi đã giữ cho trọng lượng cơ thể giảm xuống trong khi tôi hoàn toàn có thể tăng thêm mười pound[10] nữa để thi đấu ở hạng nặng, về các trận thi đấu với võ sĩ hạng trung người Mêhicô ở trường đấu Eagle Rock Legion nơi cha tôi thường đến tụ tập. Thi đấu ở hạng trung có thể coi là khu vực vành đai trắng và có thời tôi đã từng cầu mong mình sẽ mãi tung hoành ở đó. Ở hạng cân 175 kg, tôi có thể tự do thoải mái di chuyển, ra những cú đòn chính xác từ bên ngoài và hiếm có đối thủ nào tránh được cú đòn vòng tay trái tuyệt diệu của tôi.
Nhưng thường thì không mấy người với trọng lượng 175 kg thi đấu ở hạng trung. Họ thường tăng trọng lượng cơ thể để được thi đấu ở hạng nặng cho dù tốc độ di chuyển và những cú ra đòn giảm hẳn hiệu quả. Mỗi trận thi đấu ở hạng trung tôi được năm mươi đô la nếu không bị thương. Phóng viên Braven Dryer của tờ Thời báo thường xuyên đưa tin về những trận đấu ở hạng này, cha tôi và những người bạn thân của ông cũng thường xuyên tán thưởng tôi hết lời vì tôi đã không rời bỏ các giải thi đấu tổ chức ở Glassel Park và Lincoln Heights. Sự nghiệp thi đấu của tôi cứ tự nhiên diễn ra như vậy và tôi không hề phải xem lại lòng can đảm của mình đến mức nào.
Thế rồi Ronnie Cordero xuất hiện. Cậu ta là người El Monte[11] gốc Mêhicô có tốc độ di chuyển rất nhanh, với những cú knock-out cực mạnh bằng cả hai tay, khi phòng thủ, hai tay cậu ta như đôi càng cua, vừa bảo vệ được vùng đầu vừa che kín phần thân bên dưới. Mới 19 tuổi nhưng Ronnie Cordero đã đủ cân thi đấu ở hạng trung và chả mấy chốc sẽ tăng hai bậc lên thi đấu ở hạng nặng với những khoản thù lao kếch xù. Cậu ta từng giành chiến thắng liên tục trong mười bốn vòng đấu ở giải Olympic bằng cú knock-out ngay trong những phút đầu tiên, đánh bại hàng loạt các võ sĩ hạng trung hàng đầu của thành phố Los Angeles. Đang trên đà trưởng thành và nóng lòng muốn thử sức các đối thủ của mình, Cordero đã chính thức thách đấu tôi trên trang thể thao của tờ Người đưa tin.
Tôi biết cậu ta sẽ nuốt chửng mình. Thất bại trước anh chàng người Mêhicô trẻ măng này sẽ làm tiêu tan danh tiếng của tôi. Trốn tránh trận đấu là sự xỉ nhục, nhưng nhận lời thách đấu thì cậu ta sẽ giết tôi. Tôi bắt đầu tìm cách chạy trốn. Gia nhập lục quân, hải quân hay lính thủy đánh bộ đều được. Đúng lúc đó Trân Châu Cảng bị đánh bom và cơ hội tốt đã đến với tôi. Nhưng cũng trong thời gian đó ông già nhà tôi bị đột quỵ, mất việc, mất luôn cả lương và trở thành kẻ ăn bám. Tôi có cớ khó khăn để trì hoãn và gia nhập lực lượng thuộc Sở cảnh sát Los Angeles.
Tôi biết mình sẽ phải làm gì. Các điều tra viên của FBI thường hỏi tôi coi mình là người Đức hay người Mỹ và tất nhiên tôi phải thoả mãn họ bằng cách chứng tỏ lòng yêu nước của mình, giúp đỡ họ hết mức trong khả năng có thể. Tôi thường ngồi xem con mèo của bà chủ nhà rình mồi trên mái gara để không phải nghĩ đến những việc tiếp theo. Và mỗi khi nó vồ mồi tôi lại thầm ước lời đồn đại của Johnny Vogel là sự thực.
Người dân địa phương coi các nhân viên tuần tra là cảnh sát. Họ thường mặc thường phục đi tuần trên đường và được trả lương theo ngày. Tuần tra viên cũng theo dõi các đối tượng bất hảo, không được để những tay bợm nhậu gây rối vào lúc nửa đêm. Tuần tra viên vừa làm việc cho văn phòng ủy viên công tố quận vừa làm việc cho Nha thám tử, và buổi tối thường phải tiếp chuyện thị trưởng thành phố mỗi khi ông này cao hứng muốn nghe chuyện chiến tranh.
Nghĩ đến những chuyện đó khiến tôi cảm thấy tổn thương trong lòng. Tôi bỏ xuống gara và bắt đầu đấm chiếc túi tốc độ cho đến khi hai cánh tay mỏi nhừ.
Mấy tuần sau tôi đi xe tuần tra có lắp máy bộ đàm liên lạc phụ trách tuần tra trên khu vực của mình ở đường giáp ranh phía Bắc. Tôi đi cùng một anh chàng tân binh non choẹt tên là Sidwell vừa hoàn thành ba năm huấn luyện cảnh sát quân sự ở Canal Zone[12]. Cậu ta bám riết từng lời nói của tôi bằng thứ giọng slavơ chó chết. Anh chàng còn say mê với nghề cảnh sát quân sự đến nỗi cứ quanh quẩn ở Đội thậm chí cả khi chúng tôi hết giờ làm việc để làm những công việc ngớ ngẩn với đám phạm nhân đang bị tạm giam, hì hục lau chùi những tấm áp phích trong phòng họp chung, gây phiền phức khó chịu cho đến khi bị tống cổ về nhà mới thôi.
Cậu ta chẳng có chút lịch sự nào và sẵn sàng nói đủ thứ chuyện với bất kỳ ai. Tôi là một trong những chủ đề ưa thích của cậu ta và tất nhiên cậu ta cũng là người mang đủ thứ chuyện phiếm ở Đội nói với tôi.
Tôi biết hầu như tất cả những lời đồn đại: sếp Horrall chuẩn bị tổ chức giải quyền anh liên đội và đang nhằm vào vận động tôi cam kết thi đấu với Blanchard. Ellis Loew, người có triển vọng trở thành trưởng ủy viên công tố quận, từng thắng rất nhiều vụ cá độ khi đặt cược cho tôi hồi trước chiến tranh và bây giờ cũng có ý tiếp tục dành cho tôi sự hậu đãi; Horrall đã bãi bỏ lệnh cấm hút thuốc, và một vài quan chức khác muốn tôi được vui vẻ thoải mái để họ yên tâm dốc hầu bao vào vụ đặt cược cho tôi. Những lời đồn đó có vẻ hơi quá cường điệu mặc dù tôi biết ở một chừng mực nào đó quyền anh chính là yếu tố giúp tôi có được vị trí hiện tại. Điều tôi cho rằng thực sự nhất đó là vị trí sỹ quan điều tra bỏ ngỏ kia chỉ dành cho hoặc là tôi hoặc là Johnny Vogel.
Vogel có ông bố làm việc bên Nha thám tử; tôi chỉ có một thế mạnh duy nhất đó là đã từng được xếp hạng 36-0-0 ở giải các đội thuộc khu vực giáp ranh 5 năm trước. Ý thức được cách duy nhất có thể chiến thắng thói ưu tiên cho con cháu quan chức đó là phải gia tăng trọng lượng cơ thể, tôi lao vào tập luyện, ăn uống cho đến khi lấy lại được phong độ của một võ sĩ hạng trung và chờ đợi.