← Quay lại trang sách

Chương 2

Một tuần trước khi trở lại mức 175 pound, tôi cảm thấy chán tập luyện và mỗi khi tối đến lại mơ tưởng món bít tết, món hamburger cay và bánh nhân táo kem dừa. Có lúc tôi mơ được trở thành nhân viên điều tra nhưng giấc mơ của tôi như tiêu tan khi tôi lại ăn món thịt lợn băm ở nhà hàng Pacific và người hàng xóm tôi thuê với giá hai mươi đô la một tháng trông coi ông già nhà tôi gọi điện thông báo ông ta lại dở chứng bắn bừa bãi lũ chó nhà hàng xóm, phung phí khoản tiền an sinh xã hội ít ỏi vào các loại tạp chí dành cho trẻ con và các kiểu mô hình máy bay. Đã đến lúc tôi phải làm gì đó với ông bố già này, mỗi khi nhìn thấy một ông già chả còn chiếc răng nào trên đường đi tuần tra tôi lại nghĩ đến ông Dolphe Bleichert điên rồ nhà tôi.

Đang đứng quan sát một gã say rượu loạng choạng ở góc đường số 3 và đường Bunker Hill thì tôi nhận được một cuộc điện đàm làm thay đổi vĩnh viễn cuộc đời của tôi sau này.

“Mã số ll-A-23 gọi về Đội. Xin nhắc lại: ll-A-23 gọi về Đội.”

Sidwell huých tay nhắc tôi. “Chúng ta có điện gọi kìa.”

“Đã nhận thông báo.”

“Nhân viên điện đài thông báo chúng ta gọi về Đội.”

Tôi đỗ xe vào mé đường và dừng lại chỉ bốt điện thoại và nói với Sidwell. “Việc của cậu đấy. Chìa khoá tôi để ngay cạnh còng tay.”

Sidwell tuân lệnh chạy xuống gọi điện và một lát sau quay lại vẻ mặt ủ rũ. “Anh phải báo cáo ngay lập tức với sếp phụ trách thám tử.”

Điều đầu tiên tôi nghĩ đến đó là vấn đề liên quan đến ông già nhà tôi. Tôi lái xe quay lại hội trường thành phố, sau đó giao xe cho Sidwell và đi thang máy lên phòng cảnh sát trưởng Thad Green. Nhân viên thư ký chỉ tôi vào phòng riêng của cảnh sát trưởng và người đầu tiên tôi nhìn thấy ngồi gọn ghẽ trong chiếc ghế bành bọc da là Lee Blanchard, ngoài ra còn có rất nhiều các quan chức khác và một người đàn ông gầy còm mặc comple ba mảnh bằng vải tuýt.

Cô thư ký giới thiệu: “Đây là sĩ quan Bleichert” và ngay lập tức bỏ ra ngoài để mặc tôi đứng đó bối rối. Blanchard trong bộ sắc phục có phù hiệu màu nâu đứng dậy nói:

“Xin giới thiệu với các quý vị đây là Bleichert. Giới thiệu với Bleichert, từ trái qua, mặc sắc phục là thanh tra Malloy, thanh tra Stensland và cảnh sát trưởng Green. Quý ông mặc thường phục là phó ủy viên công tố quận, Ellis Loew.”

Tôi gật đầu chào mọi người và Thad Green chỉ chiếc ghế đối diện còn trống mời tôi ngồi. Stensland đưa cho tôi một tập tài liệu. “Cậu đọc đi. Đó là bài xã luận của Braven Dyer cho số báo Thứ Bảy này của của tờ Thời báo.”

Trang đầu ghi ngày 14/10/1946 với hàng tít in đậm - “Lửa và Nước đá, những người con ưu tú của thành phố Los Angeles”. Bên dưới là nội dung bài xã luận:

Trước chiến tranh, thành phố của những thiên thần chúng ta biết đến hai võ sĩ sinh ra và lớn lên cách nhau năm dặm có phong cách thi đấu hoàn toàn khác nhau như lửa và nước đá. Lee Blanchard như chiếc cối xay gió với những cú ra đòn thần tốc khiến khán giả không ngớt lời tán thưởng. Bucky Bleichert bước lên sàn đấu với vẻ lạnh lùng điềm tĩnh lạ thường khiến khán giả liên tưởng anh không hề biết ra mồ hôi. Anh uốn lượn trên đôi chân của mình còn khéo léo hơn cả Bojangles Robinson, những cú đấm nhanh như chớp của anh nhằm thẳng vào mặt đối thủ cho đến khi nó biến thành chiếc bánh bít tết tươi của nhà hàng Mike Lyman. Cả hai người đều là các thi sĩ: Blanchard là thi sĩ của sức mạnh tàn bạo, Bleichert là thi sĩ của tốc độ và mẹo lừa. Tính chung hai người đã thắng bảy mươi chín trận và chỉ thua có bốn trận. Trên sàn thi đấu cũng như trong bảng tuần hoàn các nguyên tố, lửa và nước đá đều là những thứ khó đánh bại.

Chàng Lửa và chàng Nước đá chưa bao giờ gặp nhau. Ranh giới giữa các khu vực đã chia cách họ. Nhưng tinh thần trách nhiệm đã đưa họ đến với nhau, cả hai người đều gia nhập lực lượng thuộc sở cảnh sát thành phố Los Angeles và lần này họ tiếp tục với cuộc chiến bên ngoài sàn thi đấu - cuộc chiến chống tội phạm. Blanchard đã phá vụ cướp ngân hàng Boulevard-Citizens năm 1939 và bắt sống tên giết người dã man Tomas Dos Santos; Bleichert đã có đóng góp lớn lao trong các cuộc xung đột Zoot Suit[13] năm 1943. Hiện tại cả hai người đều là sĩ quan thuộc Đội cảnh sát trung tâm. Chàng Lửa, 32 tuổi, trung uý thuộc Đội điều tra có uy tín; Chàng Nước đá, 29 tuổi, tuần tra viên phụ trách khu phố nguy hiểm trong nội thành Los Angeles. Mới đây tôi có hỏi cả hai chàng lý do tại sao họ rời bỏ sự nghiệp thi đấu để trở thành cảnh sát. Câu trả lời của họ mang đặc trưng phong cách của mỗi người:

Trung uý Blanchard: “Sự nghiệp của một võ sĩ sẽ không thể tồn tại mãi mãi nhưng niềm vui được phục vụ công chúng thì không bao giờ hết. ”

Sĩ quan Bleichert: “Tôi muốn được thách đấu với những đối thủ nguy hiểm hơn.”

Lee Blanchard và Bucky Bleichert đã có những cống hiến lớn lao cho thành phố của mình và vào ngày bầu cử mồng 5 tháng 11 này, cử tri Los Angeles cũng sẽ được làm công việc tương tự như họ đó là bầu thông qua khoản ngân sách đề nghị trị giá năm triệu đô la để nâng cấp các trang bị cho lực lượng cảnh sát Los Angeles và tăng 8 phần trăm lương cho tất cả các nhân viên. Hãy ghi nhớ tấm gương của chàng Lửa và Nước đá. Hay bỏ phiếu bầu ‘‘đồng ý” cho Điều khoản B vào ngày bầu cử.

Đọc xong tôi trả lại tập tài liệu cho thanh tra viên Stensland. Anh ta định lên tiếng nhưng sếp Thad Green gạt đi và quay sang tôi. “Hãy cho chúng tôi biết ý kiến của cậu. Cứ thẳng thắn nói ra đi.”

Tôi nuốt nước miếng liên tục để giữ bình tĩnh. “Rất khôn ngoan.” Stensland đỏ bừng mặt, Green và Malloy nhăn nhở, Blanchard cười phá lên.

Ellis Loew lên tiếng. “Điều khoản B sẽ có nguy cơ bị thất bại nhưng vẫn còn cơ hội đưa ra trong đợt bầu cử vào mùa xuân năm tới. Những gì chúng ta có…”

Green ngắt lời. “Kìa, Ellis.” Và quay sang tôi. “Một trong những lý do khiến Điều khoản đề nghị của chúng ta có nguy cơ thất bại đó là công chúng không hài lòng với những gì chúng ta mang lại cho họ. Trong thời gian chiến tranh chúng ta còn nhiều thiếu sót, một vài nhân viên thoái hoá làm hình ảnh của chúng ta trong mắt người dân xấu đi. Hơn nữa, khi chiến tranh kết thúc, chúng ta có quá nhiều việc để làm trong khi hàng loạt nhân viên có năng lực lại về hưu. Chúng ta cần xây dựng lại nhà cửa cho hai đội, tăng lương để thu hút những người có năng lực vào làm việc. Tất cả đều cần tiền mà cử tri thì lại không mang đến cho chúng ta trong tháng 11 này.”

Tôi bắt đầu hình dung ra vấn đề. Malloy nói: “Đó là ý kiến của cậu thôi.”

Loew lên tiếng: “Tôi nghĩ chúng ta có thể thông qua khoản đề xuất đặc biệt năm 1947. Nhưng trước hết chúng ta cần khơi dậy lòng nhiệt tình trong nội bộ ngành, cần phải lấy lại tinh thần và gây ấn tượng với cử tri bằng phẩm chất của chúng ta. Những võ sĩ quyền anh da trắng chân chính sẽ rất được chú ý đấy Bleichert ạ. Cậu biết điều đó rồi còn gì.”

Tôi quay sang nhìn Blanchard. “Cậu và tôi phải không?”

Blanchard chớp mắt. “Lửa và Nước đá. Nói nốt phần còn lại của câu chuyện cho cậu ta đi Ellis.”

Loew cau mày khi Blanchard chỉ nói tên thật của mình và tiếp tục. “Một trận đấu mười hiệp sẽ diễn ra sau ba tuần nữa tại nhà thi đấu Academy. Braven Dyer là bạn thân của tôi nên cậu ta sẽ dành một mục riêng đưa tin về sự kiện này. Vé chỉ có giá hai đô la, trong đó một nửa dành cho các sĩ quan và gia đình họ, một nửa bán cho dân chúng. Ở cổng vào chúng ta sẽ công bố chương trình làm từ thiện của cảnh sát. Từ đây chúng ta sẽ thành lập một đội thi đấu quyền anh liên khu vực, gồm tất cả các võ sĩ da trắng chân chính. Thành viên của đội sẽ được nghỉ một ngày làm mỗi tuần để dạy bọn trẻ bị thiệt thòi cách bảo vệ chính mình. Tất cả mọi hoạt động đều công khai và nhằm vào dịp bầu cử thông qua điều khoản đặc biệt của chúng ta trong năm 1947.”

Tất cả sự chú ý đổ dồn về phía tôi. Tôi nín thở chờ đợi thời khắc được nhận vào làm điều tra viên. Không thấy ai lên tiếng, tôi liếc sang chỗ Blanchard. Phần thân trên của cậu ta nhìn rất cường tráng nhưng bụng có vẻ đã phình ra. Tôi trẻ hơn và cao hơn cậu ta đôi chút, và có thể tôi cũng nhanh hơn cậu ta. Không còn lý do gì để từ chối, tôi lên tiếng. “Tôi chấp nhận.”

Mọi người vỗ tay khen ngợi quyết định của tôi. Ellis Loew mỉm cười để lộ hàm răng sắc như răng cá mập. “Ngày thi đấu là ngày 29 tháng 10, trước ngày bầu cử một tuần. Cả hai cậu được toàn quyền sử dụng nhà thi đấu để tập luyện. Mười hiệp đấu hơi quá sức vì đã lâu hai cậu không vận động nhiều nhưng không làm thế mọi người sẽ cho rằng chúng ta yếu ớt. Hai cậu có đồng ý không?”

Blanchard trả lời cộc lốc. “Nếu không thì thà đi tham gia chiến tranh còn hơn.” Loew nhăn mặt nhìn cậu ta. Tôi nói: “Vâng, thưa sếp.” Trong khi đó tranh tra viên Malloy nâng máy ảnh tíu tít. “Tươi lên nào.”

Tôi mỉm cười gượng gạo. Đèn flash loé lên. Tôi thấy loá mắt, khi công việc chụp ảnh xong xuôi, tôi thấy Ellis Loew đang đứng trước mặt mình. “Tôi đặt cược cho cậu rất nhiều. Nếu cậu giúp tôi thắng cược, chúng ta sẽ là đồng nghiệp của nhau.”

Tôi nghĩ anh ta đúng là loại xảo quyệt chó chết nhưng vẫn lên tiếng. “Vâng, thưa sếp.” Loew thờ ơ bắt tay tôi và bỏ đi. Khi mắt tôi nhìn được bình thường trở lại thì chỉ còn một mình trong phòng.

Tôi đi thang máy xuống tầng trệt, trong đầu nghĩ cách tăng cân trở lại. Blanchard nặng tới 200 pound và nếu tôi chỉ dừng lại ở mức 175 pound để thi đấu thì cậu ta sẽ rất dễ dàng quật ngã tôi. Đang phân vân thì tôi đã ra đến bãi đậu xe và thấy đối thủ của mình đang đứng nói chuyện với một cô gái trong khi cô ta vừa hút thuốc vừa thổi từng vòng khói tròn lên trời.

Tôi bước về phía họ. Blanchard đứng dựa lưng vào chiếc xe tuần tra không mang phù hiệu chỉ trỏ gì đó với cô gái, còn cô ta thì vẫn mải mê với những vòng khói thuốc. Mặt cô ta ngửa lên trời, lưng ngả ra sau, tay vịn vào cửa xe để giữ thăng bằng. Mái tóc nâu vàng cắt ngang vai che kín cả phần cổ gầy còm. Nhìn chiếc áo khoác hiệu Eisenhower bó sát người và chiếc váy len tôi biết không chỉ chiếc cổ của cô ta gầy còm.

Thấy tôi, Blanchard ra hiệu cho cô ta. Nhả hết chỗ khói còn lại trong phổi, cô ta nhìn xuống. Lúc này tôi mới thấy khuôn mặt khá xinh xắn của cô ta, tất cả các bộ phận dường như không hề ăn khớp với nhau: trán cao không hợp với kiểu tóc, mũi cong, môi dày và cặp mắt màu nâu sẫm khá to.

Blanchard giới thiệu. “Giới thiệu với Kay đây là Bucky Bleichert. Bucky, đây là Kay Lake.”

Kay Lake vứt điếu thuốc xuống đất. Tôi lên tiếng, “Xin chào,” trong khi vẫn phân vân không biết có phải đây là cô bạn gái mà Blanchard kiếm được trong phiên xử án vụ cướp ngân hàng Boulevard-Citizens hay không. Cô ta không hề tỏ ra lịch sự chút nào mặc dù đã quan hệ với một sĩ quan cảnh sát mấy năm rồi.

Giọng cô ta hơi pha chút âm mũi. “Tôi xem anh thi đấu quyền anh vài lần rồi. Anh toàn thắng.”

“Tôi luôn chiến thắng. Cô có phải là fan hâm mộ không?”

Kay Lake lắc đầu. “Lee từng lôi kéo tôi. Trước chiến tranh tôi tham gia các lớp về nghệ thuật vì vậy tôi thường mang giá vẽ đến đó vẽ luôn các võ sĩ.”

Blanchard khoác vai cô ta. “Cô bé này khiến tớ phải hút thuốc trở lại đấy. Còn nói không muốn tớ tỏ ra yếu đuối.” Cậu ta làm động tác giả bộ võ sĩ say đòn để Kay Lake thoát ra khỏi tay mình. Blanchard liếc nhìn cô nàng và làm thêm vài cú đấm lên trời. Những cú đấm rất nhanh và tôi tự nhẩm trong đầu hai đòn vào hàm và bụng cậu ta.

“Tớ sẽ cố gắng không làm cậu tổn thương.”

Kay tỏ vẻ giận dữ trước câu nói của tôi, nhưng Blanchard lại cười nhăn nhở. “Mất mấy tuần mới thuyết phục được cô ấy. Tớ đã phải hứa mua cho cô bé một chiếc xe hơi mới nếu đồng ý thôi nhăn nhó.”

“Đừng hứa những gì mà cậu không thể thực hiện.”

Blanchard cười rất to và đến đứng cạnh Kay. Tôi nói. “Ai là người nghĩ ra chuyện này?”

“Ellis Loew. Chính anh ta là người đưa tớ sang vị trí điều tra viên, sau đó một anh bạn đồng nghiệp xin rời khỏi vị trí và ngay lập tức Loew nghĩ đến cậu. Anh ta nhờ Braven Dyer viết bài báo khỉ gió đó, mọi việc còn lại đẩy sang tay Horrall. Thực ra anh ta không đồng ý với cách làm này nhưng mọi người đều cho rằng điều khoản đó cần phải được thông qua nên anh ta cũng gật đầu.”

“Và anh ta lợi dụng tớ để kiếm tiền? Nếu tớ thắng tớ sẽ có được vị trí điều tra viên kia?”

“Gần như thế. Ủy viên công tố quận không thích ý tưởng này vì cho rằng chúng ta sẽ khó làm bạn được với nhau. Nhưng anh ấy cũng đồng ý - Bị Horrall và Thad Green thuyết phục. Cá nhân tớ thì thực sự hy vọng cậu sẽ thắng. Nếu cậu không thắng tớ sẽ phải làm việc với Johnny Vogel. Thằng đó ục ịch lại bẩn thỉu nhưng ông bố là người thế lực bậc nhất ở cơ quan điều tra này và luôn tìm cách vận động hành lang cho con trai mình. Không những thế…”

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào ngực Blanchard. “Trong này của cậu là cái gì?”

“Cá cược có tác động hai chiều. Cô nàng của tớ lại rất có khiếu với những thứ đồ đẹp cho nên tớ không cam tâm để cô ấy thất vọng, phải không cưng?”

Kay nói. “Cứ để em là nhân vật thứ ba trong câu chuyện của các anh đi. Em đang thích nghe.”

Blanchard giơ tay ra hiệu đầu hàng trong khi ánh mắt của Kay tỏ ra rất tức giận. Tôi tò mò hỏi: “Cô nghĩ chuyện đó thế nào thưa cô Lake?”

Bây giờ thì ánh mắt cô ta đảo liên tục. “Về mặt thẩm mỹ, em nghĩ cả hai người đều rất hấp dẫn khi cởi áo ra. Về mặt đạo lý, em cho rằng Sở cảnh sát thành phố Los Angeles sẽ bị người ta cười vào mặt khi nghĩ ra trò này. Về mặt tài chính, em hy vọng Lee sẽ thắng.”

Blanchard tâm đắc nên cười rất to và vỗ thật mạnh vào thùng xe, tôi cũng cười theo, không còn giữ vẻ khách khí nữa. Kay Lake nhìn thẳng vào mắt tôi, và lần đầu tiên - rất lạ nhưng chắc chắn - tôi cảm nhận thấy chúng tôi đã trở thành bạn bè. Tôi đưa tay ra và và nói: “Chúc cậu giành chiến thắng.” Lee nắm tay tôi. “Cậu cũng như vậy.”

Tôi nhận thấy Kay coi chúng tôi như hai đứa trẻ con qua ánh mắt của cô ta. Tôi làm động tác ngả mũ chào và bước đi. Kay gọi to: “Dwight,” khiến tôi phân vân không hiểu sao cô ta lại biết tên thật của tôi. Khi tôi ngoái đầu lại, cô ta nói: “Anh sẽ rất đẹp trai nếu anh sửa lại hàm răng.”