← Quay lại trang sách

PHẦN II- ĐƯỜNG SỐ 39 VÀ ĐƯỜNG NORTON Chương 7

Chuông điện thoại khiến tôi thức giấc sớm vào sáng thứ Tư và cũng lôi luôn tôi ra khỏi giấc mơ về bài báo của tờ Thời báo hôm thứ Ba với tiêu đề “Chàng Lửa và chàng Nước đá hạ đo ván bốn tên côn đồ da màu” - và cảm giác nhẹ nhàng được chạm vào thân thể Kay. Cho rằng đó là phóng viên của một tờ báo nào đó gọi, tôi nhấc ống nghe rồi lại ném phịch xuống bàn. Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng: “Thức giấc và dậy đi bạn!” và tôi nhấc ống nghe lên.

“Tớ nghe đây.”

“Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Ngày mười lăm, ngày trả lương. Cậu dựng tớ dậy lúc sáu giờ sáng để…” tôi khựng lại khi nhận ra vẻ hồi hộp trong giọng nói của Lee. “Có chuyện gì vậy Lee?”

“Tớ không sao cả. Tớ đã chạy đến Mulholand với tốc độ một trăm mười dặm một giờ, ở nhà chơi với Kay cả ngày hôm qua. Bây giờ tớ thấy chán rồi. Cậu đã thấy thích làm công việc của cảnh sát chưa?”

“Cậu cứ tiếp tục đi.”

“Tớ vừa nói chuyện với người cung cấp tin của tớ. Anh ta chịu ơn tớ rất nhiều. Nghe nói tên Nash hạ đẳng kia có một gara ở đường Colesium và đường Norton phía sau một khu nhà chung cư màu xanh. Cậu có thích chạy đua với tớ đến đó không? Người thua sẽ phải trả tiền bia tối nay.”

Những dòng tít mới lại nhảy múa trước mắt tôi. Tôi nói: “Bắt đầu đi,” và gác máy rồi mặc quần áo với tốc độ nhanh kỷ lục. Tôi lao ra xe và phóng như tên lửa trên đoạn đường chỉ có khoảng tám dặm đến công viên Leimert. Lee đã ở đó và đang đứng dựa lưng vào chiếc Ford của cậu ta đậu trong khu bãi đỗ xe phía trước công trình kiến trúc duy nhất nằm giữa khu đất trống rộng bao la - đó là một căn nhà độc lập tồi tàn sơn màu xanh phía sau là một ngôi nhà tạm hai tầng.

Tôi đậu xe phía sau xe cậu ta và bước ra. Lee nháy mắt nói: “Cậu thua rồi.”

“Nhưng cậu gian lận.”

Lee nói, “Cậu nói đúng. Tớ gọi cho cậu từ bốt điện thoại công cộng. Đám phóng viên vẫn quấy nhiễu cậu à?”

Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt rất chậm rãi. Lee có vẻ đã thoải mái hơn nhưng vẫn chưa hết bực bội. “Tớ ẩn dật ở nhà suốt. Còn cậu?”

“Bevo Means có ghé qua hỏi thăm tớ. Tớ nói sẽ không thể kéo dài tình trạng này lâu hơn được nữa.”

Tôi chỉ khoảng sân phía trước ngôi nhà hỏi. “Cậu đã gặp những người thuê nhà hay kiểm tra chiếc xe của Nash chưa?”

Lee nói. “Không có xe nào cả nhưng tớ đã nói chuyện với người quản lý. Ông ấy cho Nash thuê căn nhà tồi tàn phía sau. Hắn thường sử dụng chỗ đó để đi lại với bọn gái điếm nhưng người quản lý nói khoảng một tuần nay không nhìn thấy hắn xuất hiện.”

“Cậu đã kiểm tra ngôi nhà đó chưa?”

“Chưa, tớ đợi cậu.”

Tôi rút khẩu 38 ra ép sát xuống bắp đùi. Lee cũng làm theo và chúng tôi băng qua khoảng sân vào ngôi nhà. Tất cả các cửa đều làm bằng loại gỗ nhìn rất mỏng, cầu thang đi lên tầng hai đã cũ kỹ ọp ẹp. Lee đẩy cửa chính ở tầng một và tiếng cọt kẹt phát ra khi cánh cửa mở. Cả hai chúng tôi cùng áp sát người vào mé tường sau đó mới xoay ra, tôi giơ súng lên phía trước.

Không có tiếng động cũng không có tiếng người đi lại, căn phòng đầy mạng nhện, sàn nhà dán toàn các loại báo màu vàng. Tôi quay ra và Lee rón rén đi trước lên tầng hai. Vừa lên đến nơi cậu ta lắc nhẹ nắm đấm cửa, lắc đầu ra hiệu không có ai và đá bung cánh cửa vào trong. Tôi chạy lên cầu thang; Lee giơ súng ra phía trước đi vào. Lên đến nơi tôi đã thấy cậu ta cất súng vào bao. Lee nói: “Chả có gì cả,” và khoát tay chỉ khắp căn phòng. Tôi bước vào gật đầu đồng ý. Chiếc giường nhỏ nồng nặc mùi rượu mạnh cùng chiếc giường lớn trông như hai chiếc ghế xe hơi gấp lại hầu như chiếm hết không gian căn phòng, trên giường vứt đầy các loại vải vóc và bao cao su đã qua sử dụng.

Những chai rượu nho trống không xếp đầy góc nhà, chiếc cửa sổ duy nhất cũng bám đầy mạng nhện và bụi bẩn. Tôi thấy khó chịu với mùi hôi thối nên bước đến mở cửa sổ. Nhìn ra ngoài tôi thấy có một nhóm cảnh sát và mấy người mặc thường phục đang đứng trên vỉa hè đường Norton cách khu chung cư ở đường số 29 cũng bằng khoảng cách đến chỗ chúng tôi. Tất cả đều đang nhìn rất chăm chú cái gì đó nằm dưới bãi cỏ trong khu đất trống. Hai chiếc xe của cảnh sát và một chiếc Cruiser không mang phù hiệu đang đậu ở lề đường. Tôi vội vàng gọi Lee: “Lee này, đến đây.”

Lee thò đầu ra cửa sổ và nói ngay. “Tớ nghĩ có Millard và Sears ở đó. Hôm nay họ cũng phải đi bắt tội phạm nên có thể…”

Tôi chạy ra khỏi căn nhà vòng xuống đường Norton, Lee bám sát sau tôi. Thấy một xe điều tra các vụ chết bất thường và một xe chụp ảnh phanh gấp đỗ lại, tôi dốc sức chạy thật nhanh. Harry Sears đang cầm chai rượu tu trước mặt năm sáu cảnh sát khác; tôi thấy rõ vẻ hốt hoảng trên khuôn mặt cậu ta. Mấy người phụ trách chụp hình đã vào đến khu đất và đang tản ra chĩa ống kính xuống đất. Tôi lách người qua hai cảnh sát tuần tra và hiểu ra mọi chuyện.

Nằm dưới đất là thân hình của một phụ nữ trẻ bị cắt làm đôi, trên người đầy vết thương và không hề có một mảnh vải. Phần thân thể bên dưới nằm dưới mấy bụi cỏ cách phần trên vài foot, hai chân dạng ra. Trên bắp đùi trái có một vết khoét hình tam giác rất to và một vết cắt rất dài và to thẳng từ rốn xuống đến đầu âm hộ. Phần da bên cạnh vết cắt bị kéo ra, bên trong không còn bộ phận nội tạng nào. Nửa thân thể bên trên còn tồi tệ hơn; bộ ngực nạn nhân lốm đốm đầy những vết bỏng do thuốc lá dí vào, vú trái chỉ còn dính lại với cơ thể nhờ mấy mảng da mỏng, vú phải bị rạch vòng xung quanh núm vú. Tất cả các vết rạch đều rất sâu. Nhưng có lẽ kinh khủng hơn cả là khuôn mặt của nạn nhân. Toàn bộ khuôn mặt bị bầm tím, mũi bị đập thụt vào trong hốc xương mặt, miệng bị cắt toạc lên đến mang tai thành hình điệu cười rất châm chọc đối với người nhìn và có vẻ nhạo báng những vết thương khác trên đó. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể quên được nụ cười đó.

Nhìn lên phía trên tôi cảm thấy lạnh ớn sống lưng, hơi thở tắc nghẹn. Cánh tay và vai nạn nhân ngay cạnh người tôi và có tiếng ai đó thốt lên, “Không có giọt máu khỉ gió nào cả” - “Đây là vụ án khủng khiếp nhất đối với một phụ nữ mà tôi thấy trong suốt mười sáu năm qua” - “Hắn trói cô ấy. Nhìn kìa, còn cả vết dây trói ở cổ chân.” Sau đó là một tiếng rít sợ hãi rất dài.

Tất cả mọi người đều ngừng lời quay sang nhìn Russ Millard. Anh ta lên tiếng rất bình thản: “Phải hành động ngay trước khi việc này vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta. Cô ấy đã bị mổ bụng. Việc chúng ta cần làm ngay là phải ngăn chặn những hành động dại dột. Không được tiết lộ với bất kỳ ai, không nói chuyện với vợ, bạn gái của các cậu. Cũng không nói với bất kỳ cảnh sát nào khác không liên quan. Harry đâu rồi?”

Harry Sears lên tiếng: “Có, thưa sếp,” và vội vàng giấu chai rượu trên tay để sếp của anh ta không nhìn thấy. Millard phát hiện ra hành động đó và ánh mắt tỏ ra không hài lòng. “Không cho bất kỳ phóng viên nào vào xem xác nạn nhân. Những người phụ trách chụp hình sẽ làm việc ngay bây giờ. Bộ phận phụ trách điều tra phải phủ xác nạn nhân lại ngay khi chụp hình xong. Bộ phận tuần tra khoanh vùng phạm vi hiện trường vụ án trong vòng sáu foot từ xác nạn nhân. Phóng viên nào cố tình đột nhập vào bắt ngay lập tức. Khi bộ phận kỹ thuật hình sự đến khám nghiệm tử thi các cậu đuổi hết phóng viên sang mé bên kia đường. Harry, cậu gọi ngay cho thượng úy Haskins bên Đội University bảo cậu ta cử tất cả những người còn lại sang đây để bàn bạc.”

Millard nhìn quanh và thấy tôi: “Bleichert, cậu đang làm gì ở đây? Blanchard cũng có mặt chứ?”

Lee đang ngồi chổm hổm ở mé ngoài ghi chép vào cuốn sổ tay. Tôi chỉ tay về phía Bắc và nói: “Nash đang thuê một nhà tạm ở phía sau ngôi nhà kia. Chúng tôi đang khám xét ở đó thì phát hiện ra việc này.”

“Có vết máu trong nhà không?”

“Không, không phải tên Nash gây ra vụ này, thưa thượng úy.”

“Được rồi, cứ để cho bộ phận kỹ thuật hình sự tìm câu trả lời. Harry đâu?”

Sears đang ngồi trong xe cảnh sát nói chuyện qua điện đàm. Nghe gọi mình cậu ta nói to: “Có, thưa sếp.”

“Khi bộ phận kỹ thuật hình sự đến, cậu đưa họ sang khu chung cư và ngôi nhà tạm phía sau kia kiểm tra vết máu và dấu vân tay. Sau đó niêm phong toàn bộ khu phố này.”

Millard ngừng lời khi thấy có rất nhiều ôtô rẽ vào đường Norton và đi thẳng tới hiện trường. Tôi lại nhìn xuống xác nạn nhân. Các kỹ thuật viên chụp hình vẫn đang chụp ở các góc độ; Lee cũng đang cặm cụi với cuốn sổ tay của mình. Những người khác đã giãn ra vỉa hè đường, thỉnh thoảng nhìn xác nạn nhân rồi lại quay đi hướng khác. Dưới lòng đường, các phóng viên đang ồ ạt lao ra khỏi xe, máy ảnh lăm lăm trên tay, Harry Sears và một nhóm cảnh sát khác đã sẵn sàng ngăn họ lại. Tôi thu hết can đảm nhìn kỹ xác nạn nhân một lần nữa.

Hai chân bị kéo giạng ra, khớp đầu gối bị gãy; mái tóc đen nhánh không hề có vết máu nào; hình như tên sát nhân đã gội đầu cho cô ấy trước khi hành động. Điệu cười khủng khiếp khi chết với hai hàm răng chìa ra dưới lớp thịt bị rách của cô ấy buộc tôi phải ngoảnh đi nơi khác.

Tôi thấy Lee đã ra vỉa hè giúp mấy cảnh sát kia căng dây khoanh vùng hiện trường. Cậu ta nhìn tôi trừng trừng với ánh mắt thất thần sợ hãi. Tôi nói: “Tên Nash hạ đẳng. Cậu nghĩ thế nào?”

Cậu ta nhìn thẳng vào tôi đăm chiêu. “Hắn không gây ra việc này. Hắn là tên vô lại nhưng hắn không phải là người gây ra vụ này.”

Khu phố trở nên ồn ào khi có thêm phóng viên kéo tới và cảnh sát phải dàn ra nắm tay nhau ngăn họ lại. Tôi hét to lên như để cho chính mình nghe rõ: “Hắn đã đánh chết một phụ nữ có tuổi. Hắn là đối tượng nghi ngờ hàng đầu của chúng ta!”

Lee túm tay tôi nắm chặt. “Đó là suy nghĩ của chúng ta và chúng ta vẫn đang làm việc. Tớ là sỹ quan điều tra có đẳng cấp và tớ cũng nghĩ như vậy!” Lee gằn lên từng lời khiến mọi người chú ý quay sang phía chúng tôi. Tôi kéo tay ra và chỉ về phía xác nạn nhân. “Đồng ý.”

Một giờ sau, góc đường số 39 và đường Norton đầy xe cảnh sát, xe phóng viên và đám đông những người tò mò. Xác nạn nhân được đưa lên cáng phủ vải khiêng đi; đội kỹ thuật hình sự đã lấy dấu vân tay của cô ấy trước khi đưa vào thùng chứa xác trên xe. Harry Sears đọc bài phát biểu với các phóng viên do Russ Millard viết nói tương đối toàn diện trừ sự thực về tình trạng xác nạn nhân. Sau đó Sears lái xe về trụ sở cơ quan kiểm tra thông tin lưu trữ do Phòng quản lý những người mất tích cung cấp, Millard ở lại chỉ đạo việc điều tra.

Các kỹ thuật viên hình sự tản ra khu đất trống tìm kiếm vũ khí giết người và quần áo nạn nhân; một đội khác được cử đến căn nhà tạm của Nash kiểm tra vết máu và dấu vân tay. Millard nhẩm tính số lượng cảnh sát đang có mặt. Bốn nhân viên đang điều khiển giao thông và duy trì trật tự đám đông tò mò; mười hai người mặc sắc phục và năm người mặc thường phục trong đó có Lee và tôi. Millard lấy trong xe ra tấm bản đồ đường phố và phân chia toàn bộ khu vực công viên Leimert ra các khu nhỏ sau đó phân công cho mỗi người phụ trách một khu vực với những câu hỏi bắt buộc: Anh có nghe thấy tiếng phụ nữ hét trong vòng bốn mươi tám giờ qua không? Anh có thấy ai vứt hay đốt quần áo của phụ nữ không? Anh có thấy bất kỳ xe hay người đáng ngờ nào xuất hiện trong khu vực không? Anh có đi qua đường Norton và khu phố Coliseum không, nếu có thì có nhìn thấy ai trong khu đất trống không?

Tôi được phân công điều tra khu vực đại lộ Olmsted cách đường Norton ba khối nhà về phía Đông kéo dài từ khu phố Coliseum xuống đại lộ Leimert; Lee được phân công điều tra các cửa hàng và nhà dân nằm trên đường Crenshaw kéo dài từ đường 39 theo hướng Bắc lên đường Jefferson. Chúng tôi hẹn sẽ gặp nhau ở nhà thi đấu Olympic lúc 8 giờ và lên đường.

Tôi đến từng nhà, bấm chuông và đặt câu hỏi nhưng đều không có kết quả gì. Tôi ghi lại địa chỉ những nhà không có người ở nhà để nhóm điều tra sau không mất thời gian hỏi lại. Tôi nói chuyện với cả những bà nội trợ khó tính lẫn những đứa trẻ hỗn xược, những người nghỉ hưu, công chức đang nghỉ phép, thậm chí cả những cảnh sát thuộc Đội cảnh sát phụ trách phía Tây Los Angeles. Tôi xen thêm vào cả những câu hỏi về tên Nash và chiếc Sedan trắng đời mới, cho họ xem cả ảnh của hắn. Nhưng tất cả đều không hề biết gì. Bảy giờ tối tôi đi bộ quay lại xe cảm thấy kinh tởm những điều ngớ ngẩn mà mình vừa làm.

Xe của Lee không còn ở đó, cảnh sát đang dựng đèn để làm công tác pháp y ở khu vực góc đường số 39 và đường Norton. Tôi lái xe về nhà thi đấu Olympic hy vọng những trận đấu quyền anh ở đó sẽ làm vơi bớt cảm giác ghê rợn và sự thất vọng của tôi trong ngày.

H.J. Caruso đã để sẵn vé ở cửa cho chúng tôi cùng với lời nhắn ông ta có cuộc hẹn rất quan trọng nên không thể đến được. Vé của Lee vẫn nằm trong phong bì; tôi cầm tấm vé của mình và đi về khu vực dành riêng cho H.J. Caruso. Trận đấu đầu tiên của mấy tay võ sĩ hạng gà đã bắt đầu, tôi ngồi xem và chờ đợi Lee.

Hai võ sĩ gốc Mêhicô nhỏ con có trận đấu cũng không đến nỗi tồi và được khán giả cổ vũ nhiệt tình. Tiền xu từ trên khán đài ném xuống ầm ầm, những tiếng la hét bằng tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha làm huyên náo khu vực sân thi đấu. Sau bốn hiệp đấu, tôi biết là Lee sẽ không đến; nhìn cảnh hai chiến binh đều bị thương trên sàn thi đấu khiến tôi lại nhớ đến cảnh nạn nhân; tôi đứng dậy rời khỏi sàn thi đấu và biết chắc Lee đang ở đâu.

Tôi quay lại khu vực góc đường số 39 và đường Norton, toàn bộ khu đất trống được thắp đèn sáng trưng như ban ngày. Lee đang đứng ngay bên trong vòng dây khoanh vùng ngăn cách khu vực hiện trường. Buổi tối trời lạnh khiến cậu ta phải co người trong chiếc áo khoác của mình đứng nhìn các nhân viên của bộ phận kỹ thuật hình sự lùng sục đám cỏ.

Tôi bước lại. Thấy tôi Lee liền quay ra dùng ngón tay rắn như đá thọc vào người tôi. Đó là động tác cậu ta thường làm mỗi khi uống thuốc Benzedrine.

“Cậu hẹn gặp tớ có đúng không?”

Ánh đèn khiến vẻ mặt lo lắng của Lee trở nên nhợt nhạt. “Nhưng tớ cũng có nói rằng công việc này là ưu tiên hàng đầu của chúng ta đúng không?”

Nhìn ra phía xa tôi thấy những khu đất trống khác cũng được thắp sáng. “Đó là công việc cần được ưu tiên tiến hành của Sở, nếu có thể, cũng như tên Nash kia là việc phải ưu tiên làm đối với chúng ta.”

Lee lắc đầu. “Bạn ơi, vụ này lớn đấy. Horrall và Thad Green vừa đến đây hai giờ trước. Jack Tierney vừa được tạm thời điều sang Phòng điều tra án mạng để cùng với Millard điều hành công việc điều tra. Cậu có muốn nghe ý kiến của tớ không?”

“Nói đi.”

“Họ muốn thể hiện mình. Một cô gái da trắng xinh đẹp bị giết, cả Sở dồn lực vào điều tra tên giết người để chứng tỏ với cử tri rằng việc thông qua khoản đề nghị kia đã tiếp thêm rất nhiều sức mạnh cho lực lượng cảnh sát.”

“Có thể cô ta không hoàn toàn xinh đẹp như cậu nói. Có thể người phụ nữ lớn tuổi mà tên Nash kia giết lại là người bà yêu quý của ai đó. Có thể cậu đang mất quá nhiều thời gian cho vụ này đấy, và cũng có thể chúng ta cứ để vụ này cho Sở giải quyết còn chúng ta thì quay lại với công việc của mình trước khi có thêm nạn nhân thiệt mạng dưới tay hắn.”

Lee giơ nắm tay lên. “Cậu còn giả thuyết nào nữa không?”

Tôi bước lại gần cậu ta hơn. “Có thể cậu sợ việc Bobby De Witt được tại ngoại. Có thể cậu quá tự cao tự đại mà không đề nghị tớ giúp đỡ để hắn không dám động đến người phụ nữ mà cả hai chúng ta cùng quan tâm. Có lẽ chúng ta cứ để Sở coi cô gái bị giết kia là Laurie Blanchard.”

Lee bực tức thu nắm tay về và bỏ đi. Tôi quan sát những bước chân giận dữ của cậu ta, trong lòng hy vọng cậu ta sẽ phát điên lên hay buông mấy câu gì đó lém lỉnh hoặc bất cứ biểu hiện gì khác chứ không phải là vẻ mặt đau đớn khi tôi nhìn vào. “Nói chuyện với tớ đi, khỉ gió. Chúng ta là bạn. Chúng ta đã giết bốn người và bây giờ cậu đùn hết cho tớ!”

Lee quay lại nhếch mép cười với thái độ dữ dằn nhưng vẫn không giấu nổi nét mặt lo lắng, buồn rầu, thất vọng. Giọng cậu ta trở nên cáu kỉnh khó nghe.

“Tớ đã từng bảo vệ Laurie khi nó chơi. Tớ là tên ưa ẩu đả và tất cả bọn trẻ đều sợ hãi tớ. Tớ có rất nhiều bạn gái - cậu biết đấy, toàn chuyện quan hệ lãng mạn trẻ con. Đám con gái thường trêu chọc tớ về chuyện của Laurie, thời gian tớ dành cho nó chả khác gì một cặp tình nhân yêu nhau.”

“Biết rồi, tớ rất yêu quý nó. Nó rất xinh đẹp và có giọng hát hay.”

“Cha tớ từng dự định sẽ cho nó học khiêu vũ balê, học đàn piano và học hát. Tớ cũng từng muốn làm công việc ở Firestone Tire như ông ấy, và Laurie cũng đã từng mong muốn được trở thành nghệ sỹ. Đó chỉ là những câu chuyện nhưng đó là thực tế đối với tớ. Nhưng vào khoảng thời gian nó mất tích, cha tớ đã nói quá nhiều về những chuyện này khiến tớ phát điên lên. Tớ bắt đầu bỏ mặc nó mỗi khi nó đi chơi sau giờ tan trường. Thế rồi cô gái hoang dại kia xuất hiện cuốn hút tất cả bọn trẻ như tớ. Lúc tớ đang mải ăn nằm với cô ta thì Laurie bị bắt, đáng lẽ tớ phải ở bên cạnh để bảo vệ nó.”

Tôi nắm tay người bạn của mình có ý nói với cậu ta rằng tôi hiểu câu chuyện và thông cảm với cậu ta. Lee rút tay ra. “Đừng nói với tớ là cậu hiểu vì ngay bây giờ tớ sẽ nói với cậu lý do tại sao mọi việc lại trở nên tồi tệ như thế. Laurie bị giết. Bọn vô lại kia đã bóp cổ bịt mũi nó. Khi nó chết, tớ đã nghĩ đến những điều xấu xa về nó. Tớ ghét nó bởi vì cha tớ coi nó là công chúa còn tớ chỉ là thằng bỏ đi. Tớ đã chụp hình nó như tớ đã làm sáng nay với cô gái kia. Và tớ hài lòng về việc làm đó trong khi cặp kè với cô gái kia, thoả thích uống những chai rượu của cha cô ấy.”

Lee hít thở thật sâu và chỉ tay xuống khu đất cách chỗ chúng tôi vài mét. Chỗ hai nửa thân thể của nạn nhân đã được khoanh vùng, đóng cọc và rắc vôi. Tôi nhìn trừng trừng chỗ hai chân cô ấy bị kéo giạng ra; Lee nói: “Tớ sẽ tóm cổ hắn. Cho dù có cậu bên cạnh hay không tớ cũng nhất định sẽ tóm cổ hắn.”

Tôi cố gượng cười. “Hẹn gặp lại cậu ở cơ quan ngày mai.”

Lee nói thêm: “Cho dù là có cậu hay không.”

Tôi nói: “Tớ nghe rõ cậu nói gì rồi,” và quay lại xe. Tôi khởi động xe và thấy một khu đất trống khác cách chỗ chúng tôi một dãy nhà về phía Bắc cũng đã được chiếu sáng.