← Quay lại trang sách

Chương 8

Sáng hôm sau, khi bước vào phòng làm việc của Đội thì Harry Sears đang đọc bài báo của tờ Herald với hàng tít: “Săn lùng hang ổ ma sói trong vụ giết người hung bạo!!!; mé bên kia, một nhóm năm gã đàn ông - hai gã lang thang lạ hoắc, hai gã trông như những tay đồng tính luyến ái, và một gã mặc áo nhà giam của hạt - tất cả đều bị còng tay ngồi trên ghế băng. Harry đặt tờ báo xuống lẩm bẩm. “Họ thú nhận…đã rạch người cô ấy.” Tôi gật đầu và nghe thấy tiếng hét phát ra từ phòng thẩm vấn.

Một lúc sau Bill Koenig dẫn ra một gã béo ục ịch và thông báo: “Hắn không gây ra vụ đó.” Hai sỹ quan ngồi ở bàn vỗ tay châm biếm, những người khác ngoảnh mặt đi tỏ vẻ khinh bỉ.

Koenig đẩy gã béo ra ngoài hành lang. Tôi hỏi Harry: “Lee đang ở đâu?”

Harry chỉ cho tôi vào phòng của Ellis Loew. “Đang trong phòng làm việc của sếp Loew. Có cả phóng viên ở đó.”

Tôi bước lại nhòm qua khe cửa. Loew đang đứng sau bàn nói chuyện với một đám ký giả. Lee ngồi bên gian làm việc của Ủy viên công tố quận mặc bộ sắc phục duy nhất của mình. Nhìn cậu ta rất mệt mỏi nhưng có vẻ không cáu kỉnh như tối hôm qua.

Loew đang nói với giọng rất lạnh lùng. “… và tính chất dã man của vụ giết người này cho thấy chúng ta phải bằng mọi giá tóm cổ được thủ phạm càng sớm càng tốt. Những sỹ quan rất có năng lực của chúng tôi bao gồm cả chàng Lửa và chàng Nước đã cũng được tạm gác lại nhiệm vụ thường xuyên để hỗ trợ công tác điều tra, và với những người như họ phụ trách công việc này, chúng tôi hy vọng sẽ sớm có kết quả. Ngoài ra…”

Tôi không thể nghe rõ được nữa vì hồi hộp. Tôi thúc vào cánh cửa, Lee nhìn thấy gật đầu với Loew và bước ra khỏi phòng; cậu ta kéo tôi vào phòng làm việc trong khi tôi cố ngoái lại hỏi: “Cậu đề nghị chúng ta được tham gia phải không?”

Lee đặt tay lên ngực tôi trấn an. “Cứ bình tĩnh nào. Tớ đã đề nghị Ellis cho phép chúng ta được tạm dừng việc điều tra vụ tên Nash kia.”

“Cậu điên thực sự rồi.”

“Này, nghe đã. Đó chỉ là cách làm cho mọi việc trôi chảy hơn thôi. Chúng ta vẫn đặt Nash trong tình trạng khẩn cấp được thông báo cho lực lượng của cả Sở, ngôi nhà chó chết kia của hắn cũng đang được khám xét, toàn bộ lực lượng cảnh sát phía Nam thành phố đã được huy động để ngăn chặn tên thú vật này, tối nay tớ cũng sẽ ở lại căn nhà thuê của hắn. Tớ đã có ống nhòm, và với mức độ ánh sáng như đêm hôm qua thì tớ nghĩ sẽ có thể đọc được tất cả các biển số xe đi qua đường Norton. Có thể tên giết người kia sẽ rẽ qua đó tìm mồi. Tớ sẽ ghi lại toàn bộ biển số xe sau đó gửi lên Cục quản lý ôtô và môtô và Phòng đăng ký phương tiện giao thông để kiểm tra.”

Tôi thở dài: “Lạy Chúa!”

“Bạn này, tất cả những gì tớ cần đó là chúng ta dành ra một tuần điều tra vụ cô gái này. Vụ Nash vẫn có người phụ trách, và trong trường hợp một tuần sau chúng ta vẫn chưa tóm được hắn thì chúng ta sẽ lại quay trở lại coi hắn là ưu tiên điều tra hàng đầu của chúng ta.”

“Hắn là tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm. Cậu biết rõ điều đó mà.”

“Bạn ơi, hắn hoàn toàn bị khống chế. Bây giờ thì đừng nói với tớ rằng cậu không muốn làm việc gì đó để chuộc lại lỗi lầm trong vụ giết bốn tên kia. Đừng nói với tớ rằng vụ cô gái kia lại không quan trọng bằng vụ tên Nash.”

Tôi biết chẳng còn cách gì để từ chối Lee cả. “Chỉ một tuần thôi nhé, Lee. Không hơn chút nào đâu.”

Lee nháy mắt: “Rất hài lòng.”

Tiếng của đại úy Jack vang lên. “Mời tất cả mọi người vào phòng họp ngay.”

Tôi cầm vội cuốn sổ tay và đi ra ngoài. Đám người nhận tội ban nãy không còn ngoài hành lang, thay vào đó là những tên khác đang bị còng tay trói vào ống nước nóng hoặc bộ phận tỏa nhiệt. Bill Koenig đang xét hỏi một gã đã có tuổi cứ nằng nặc đòi nói chuyện trực tiếp với thị trưởng Bowron; Fritzie đang ghi chép tên mà hắn kể ra vào hồ sơ. Phòng họp chung không có ghế ngồi nhưng đã đầy lực lượng của Phòng cảnh sát điều tra trung tâm và Phòng điều tra án mạng, ngoài ra còn có rất nhiều những cảnh sát khác mặc thường phục mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Đại úy Jack và Russ Millard đang đứng phía trước, bên cạnh là chiếc micrô. Tierney thử micrô, hắng giọng và lên tiếng:

“Thưa quý vị, sau đây là thông báo chung của chúng tôi về vụ án xảy ra ở khu vực công viên Leimert. Tôi nghĩ chắc các bạn cũng đã đọc báo và biết rằng đây là vụ án rất dã man và khó khăn cho công tác điều tra. Văn phòng thị trưởng thành phố đã nhận được rất nhiều các cuộc điện thoại gọi đến hỏi tình hình. Hội đồng thành phố và cảnh sát trưởng Horrall cũng vậy. Chắc chắn sẽ còn rất nhiều các cuộc điện thoại dành cho chúng ta. Vì vậy không còn cách nào khác là chúng ta phải bắt tay vào hành động ngay.

“Tôi xin thông báo phân công công việc như sau. Tôi phụ trách giám sát việc điều tra, thượng úy Millard phụ trách điều hành, trung úy Sears là người liên lạc giữa các bộ phận. Phó ủy viên công tố quận Loew phụ trách liên hệ với báo chí và các cơ quan dân sự, và sau đây là danh sách các sỹ quan được phân công dưới quyền chỉ huy của Phòng điều tra án mạng có hiệu lực từ ngày 16/01/1947: Trung úy Anders, thám tử Arcola, trung uý Blanchard, sỹ quan Bleichert, trung uý Cavanaugh, thám tử Ellison, thám tử Grimes, trung uý Koenig, thám tử Ligget, thám tử Navarette, trung uý Pratt, thám tử J. Smith, thám tử W. Smith, trung úy Vogel. Tất cả những người có tên trong danh sách trên đến gặp thượng úy Millard ngay sau buổi họp này. Millard, kể từ bây giờ họ thuộc quyền chỉ huy của anh.”

Tôi lấy bút và huých tay bảo viên cảnh sát bên cạnh nhường thêm chỗ để tôi viết thoải mái hơn. Tất cả mọi người cũng làm công việc tương tự với thái độ rất tập trung chú ý.

Millard nói với giọng hùng hồn: “Lúc 7 giờ sáng ngày hôm qua, trên góc đường Norton và đường số 39 gần phố Coliseum. Ở khu đất trống ngay bên đường người ta phát hiện thấy xác một cô gái bị cắt làm đôi, trên người không một mảnh vải. Cô ta đã bị tra tấn, điều này tôi sẽ khẳng định chắc chắn sau khi có thông tin từ bên pháp y - bác sỹ Newbarr đang phụ trách tiến hành công việc này ở bệnh viện Queen of Angels (Nữ hoàng của các Thiên thần). Không phóng viên nào được phép điều tra về vụ này. Có những điều chúng ta không muốn họ biết.

“Khu vực hiện trường vụ án đã được khám xét rất cẩn thận một lần rồi - nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được manh mối nào cả. Quanh xác chết không có máu; chắc chắn cô ấy bị giết ở chỗ khác và bị quẳng xác vào đó. Trong khu vực còn vài khu đất trống nữa và tất cả đã được kiểm tra kỹ lưỡng xem có vũ khí hoặc vết máu hay không. Một tên cướp của có vũ trang - tội phạm giết người tên là Raymond Doughlas Nash đang thuê một nhà tạm ở phía trong, gần khu vực hiện trường, ngôi nhà đó cũng đã được kiểm tra dấu vân tay và vết máu nhưng không phát hiện thấy gì, và Nash cũng không phải là đối tượng nghi ngờ đã giết chết cô gái kia.

“Chưa xác định được danh tính của cô ta vì dữ liệu không ăn khớp với hồ sơ những người mất tích do chúng ta quản lý. Dấu vân tay của cô ấy đã được gửi đi, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có báo cáo. Có một người giấu tên đã gọi điện đến đội University thông báo về xác chết. Sỹ quan nghe điện nói lại đó là một phụ nữ đang trên đường đưa con gái đến trường. Cô ấy không cho biết tên và tôi nghĩ chúng ta cũng có thể loại bỏ cô ta khỏi danh sách nghi ngờ.”

Millard chuyển sang giọng thuyết trình có vẻ nhẫn nại: “Công việc điều tra của chúng ta vẫn phải tập trung vào khu vực đường số 39 và đường Norton cho đến khi danh tính của cô gái được xác định và công việc tiếp theo chúng ta cần làm là kiểm tra lại một lần nữa toàn bộ khu vực.”

Phòng họp đồng thanh ồ lên có vẻ thất vọng. Millard cau mày nói tiếp: “Trụ sở của đội University sẽ là trung tâm chỉ huy, sẽ có nhân viên ở đó đánh máy và thống kê báo cáo của các sỹ quan ngoài hiện trường gửi về. Nhân viên ở đó cũng sẽ phụ trách làm báo cáo tổng hợp và sắp xếp các chứng cớ. Sau đó tất cả sẽ được chuyển đến các đơn vị thuộc Sở. Những người thuộc các đơn vị trong Sở đang có mặt ở đây có trách nhiệm về thông báo lại với đơn vị mình, đưa vụ việc ra từng cuộc giao ban, từng phiên giao nhiệm vụ trước khi đi tuần tra. Tất cả những thông tin do lực lượng tuần tra cung cấp, các cậu gọi điện thông báo trực tiếp cho Phòng điều tra án mạng, số máy lẻ 411. Bây giờ tôi sẽ thông báo danh sách các địa chỉ cần kiểm tra lại cho các cậu ngoại trừ Blanchard và Bleichert. Bucky và Lee, các cậu đi kiểm tra lại khu vực ngày hôm qua. Những người thuộc các đơn vị trong Sở chuẩn bị sẵn sàng, số còn lại gặp tôi ngay bây giờ. Bắt đầu đi.”

Tôi chạy ra khỏi phòng đi thang bộ xuống bãi đỗ xe có ý muốn tránh mặt Lee vì mặc dù đã đồng ý nhưng tôi vẫn chưa hết bực mình với cậu ta về vụ Nash. Không biết từ lúc nào bầu trời đã xám xịt và trên suốt đoạn đường đến công viên Leimert tôi luôn nghĩ đến cảnh những cơn bão sấm sẽ xoá sạch dấu vết ở các khu đất trống kia, xoá sạch cả công việc điều tra cô gái bị cắt làm đôi này, cả những lời than phiền của Lee về cô em gái bé nhỏ của cậu ta cho đến khi nước chảy làm tràn cả cống thoát làm Nash phải thò đầu ra và bị bắt. Nhưng khi tôi dừng xe thì trời lại quang đãng trở lại và khi mặt trời chiếu sáng thì tôi đã bắt đầu công việc điều tra của mình với hàng loạt các câu trả lời tiêu cực.

Tôi lại hỏi những câu hỏi của ngày hôm trước và có ý nhấn mạnh nhiều hơn đến Nash. Nhưng lần này thì khác; cảnh sát đang lùng sục trong khu vực, ghi lại tất cả các biển số xe, lục lọi các cống thoát nước để tìm quần áo phụ nữ - và người dân địa phương thì cũng đã nghe radio hay đọc báo về vụ giết người này.

Có người thì đưa ra cây thánh giá và yêu cầu tôi phải loại bỏ ngay bọn lang sói kia; có người lại cho rằng cô gái chết chẳng qua cũng chỉ là sự hiến mình cho Chúa vì khu vực công viên Leimert đã bỏ phiếu cho đảng Dân chủ trong cuộc bầu cử năm 1946. Một cậu bé cho tôi xem bức ảnh của ngôi sao điện ảnh Lon Chaney[29] trong vai người sói và nói rằng khu đất trống ở giữa đường số 39 và đường Norton là bãi chuẩn bị phóng tên lửa của nó, một fan hâm mộ quyền anh nhận ra tôi trong trận thi đấu với Blanchard cứ nằng nặc đòi xin chữ ký và nói rất thẳng thừng rằng con chó săn của người hàng xóm với ông ta chính là thủ phạm giết người, ông ta còn hỏi tôi có muốn khử nó hay không. Có rất nhiều câu trả lời nhưng kết quả tôi thu được thì còn nhàm chán hơn cả ngày hôm qua. Tôi bắt đầu cảm thấy công việc nhàm chán này như một cực hình đối với mình.

Đến 1h30 tôi làm xong công việc và quay lại xe dự định sẽ đi ăn trưa và quay lại tại trụ sở Đội University. Có một mẫu giấy ghim bên dưới cần gạt nước - đó là loại mẫu thông báo mà Thad Green thường dùng có đánh máy ở giữa trang dòng chữ “Giấy phép chính thức dành cho cảnh sát vào thăm - cho sỹ quan này vào khu khám nghiệm tử thi của Jane Doe, #031, 2 giờ chiều ngày 16/01/1947”. Chữ ký của Thad Green được ghi nguệch ngoạc ở cuối trang nhìn rất giống chữ viết của trung uý Leland C. Blanchard. Tôi cười thầm và lái xe thẳng đến bệnh viện Queen of Angels.

Hành lang bệnh viện để đầy các loại đồ dùng của y tá và xe đẩy bệnh nhân. Tôi xuất trình phù hiệu cho một cô y tá đã có tuổi và yêu cầu được vào khu khám nghiệm; cô ta dẫn tôi đi qua khu hội trường và chỉ cánh cửa vào bên trên có ghi KHOA BỆNH HỌC. Tôi bước đến chỗ viên cảnh sát tuần tra làm nhiệm vụ bảo vệ và xuất trình giấy mời, cậu ta xem qua và mở cửa. Tôi bước vào gian phòng lạnh trắng toát được khử trùng bên trong, ở giữa phòng kê một chiếc bàn dài bằng kim loại, bên trên là hai vật gì đó phủ khăn trắng. Tôi ngồi xuống chiếc ghế băng đối diện trong lòng thầm lo sẽ lại nhìn thấy điệu cười của cô gái.

Một lát sau cánh cửa bên ngoài lại mở và một người đàn ông khá cao đã luống tuổi, miệng ngậm xì gà, cổ đeo ống nghe bước vào. Russ Millard, Harry Sears và Lee đi sau ông ta. Nhìn thấy tôi Millard lắc đầu: “Cậu và Lee vẫn chứng nào tật ấy. Bác sỹ, chúng tôi hút thuốc được không?”

Viên bác sỹ lấy con dao mổ ở túi sau lau lên quần và nói: “Không sao, chả phiền gì tới cô gái này cả vì cô ta đã về cõi khác rồi. Cô Margaret, kéo tấm vải kia ra cho tôi được không?”

Lee ngồi xuống chiếc ghế băng bên cạnh tôi, Millard và Sears đốt thuốc và lấy sổ, sẵn sàng ghi chép. Lee ngáp dài và hỏi tôi: “Sáng nay cậu có thu được tin gì mới không?”

Tôi nhận ra thuốc Benzedrine đã không còn tác dụng với cậu ta nữa rồi. “Có đấy. Một tên chó sói giết người đến từ sao Hoả đã gây ra vụ này. Buck Rogers đang dùng tàu vũ trụ đuổi theo hắn ta, còn cậu thì nên quay về nhà mà ngủ đi.”

Lee lại ngáp. “Lát nữa. Tớ thì cho rằng thủ phạm là bọn Nazi[30]. Có người nói với tớ rằng ông ta nhìn thấy Hitler trong một quán bar ở đường số 39 và khu phố Crenshaw. Ôi lạy Chúa, Bucky!”

Lee cúi mặt nhìn xuống; tôi nhìn về phía chiếc bàn, tấm vải đã được kéo ra và phần đầu cô gái nằm quay về phía chúng tôi. Tôi cúi xuống nhìn chằm chằm đôi giày của mình trong khi ông bác sỹ bắt đầu giảng giải bằng những thuật ngữ y học:

“Xét nghiệm tổng thể cho thấy đây là một phụ nữ người gốc Cáp-ca-dơ. Mức độ phát triển của cơ cho thấy cô ấy khoảng từ mười sáu đến ba mươi tuổi. Tử thi bị cắt làm hai phần, vết cắt ngang qua rốn. Ở phần trên: đầu còn nguyên hình nhưng có rất nhiều vết cắt sâu trên xương sọ, mặt bị biến dạng do nhiều vết bầm máu, và vết sưng. Sụn mũi bị tụt xuống. Hai vết rạch từ khoé miệng qua hàm dưới lên đến mang tai. Không thấy có vết bầm nào ở cổ. Có rất nhiều vết rạch ở trước ngực, chủ yếu quanh bầu ngực và vết bỏng do đầu thuốc lá dí vào. Vú phải gần như bị cắt đứt hẳn khỏi phần ngực. Kiểm tra phần ổ bụng phía trên không hề thấy có máu chảy. Ruột, dạ dày, gan và lá lách đều bị lấy đi.”

Ông bác sỹ thở rất mạnh; tôi nhìn lên và thấy ông ta đang phả khói thuốc. Cô y tá đang tốc ký trong khi Millard và Sears lờ đờ nhìn cây bút của mình, Lee thì cúi gằm mặt xuống nền nhà, tay liên tục lau mồ hôi trên trán. Bác sỹ sờ cả bầu ngực nạn nhân và tiếp tục: “Không có dấu hiệu bụng nở chứng tỏ nạn nhân không có mang khi bị giết.” Ông ta dùng con dao mổ bắt đầu chọc ngoáy bên trong phần nửa dưới xác chết. Tôi nhắm chặt mắt ngồi nghe.

“Nửa dưới cơ thể có một vết rạch kéo dài từ rốn xuống đến phần xương mu. Màng treo ruột, dạ con, hai buồng trứng và trực tràng đều bị lấy đi. Có rất nhiều vết cắt ở cả phía trước và phía sau ổ bụng. Trên bắp đùi trái có một vết lõm lớn hình tam giác, chị lật xác nạn nhân lên cho tôi đi.”

Bất ngờ cánh cửa phía ngoài mở và có tiếng gọi vọng vào: “Thưa thượng úy!” Tôi mở mắt và thấy Millard đứng lên trong khi bác sỹ và cô y tá đang lật phần trên xác nạn nhân nằm úp xuống. Bác sỹ lắc phần mắt cá và đẩy chân nạn nhân hơi giạng ra. “Cả hai chân đều bị gãy ở đầu gối. Có vết sẹo đang ăn da non và vết lờ mờ do roi quất ở phần trên lưng sau và vai. Có vết dây trói ở cả hai mắt cá. Chị đưa băng và gạc cho tôi đi.”

Millard quay lại đưa cho Sears một mẩu giấy. Cậu ta vừa đọc vừa huých tay ra hiệu cho Lee. Bác sỹ và cô y ta lật úp phần thân thể bên dưới và kéo hai chân nạn nhân rộng ra. Bụng tôi bắt đầu thấy cồn cào; Lee nói: “Có cái để chơi đây rồi.” Cậu ta nhìn tờ giấy đánh máy trong khi ông bác sỹ vẫn đều đều giảng giải về việc không có dấu hiệu âm đạo bị trầy xước cũng như tinh dịch bên trong. Giọng nói lạnh lùng của ông ta khiến tôi tức giận; tôi chộp tờ giấy trên và đọc: “Russ - cô ta tên là Elizabeth Ann Short, sinh ngày 29/07/1924, Medford, bang Massachusettes. Đã xác định được dấu vân tay - cô ta đã từng bị bắt ở Santa Monica năm 1943. Đang điều tra về tiểu sử. Báo cáo về trụ sở cùng với kết quả khám nghiệm. Gọi điện thông báo cho tất cả các sỹ quan đang ở ngoài địa bàn. - J.T.”

Bác sỹ nói tiếp: “Đó là kết quả khám nghiệm ban đầu. Kết quả cụ thể sẽ có sau, tôi cũng sẽ tiến hành các xét nghiệm chất độc.” Ông ta kéo khăn phủ cả hai phần thân thể của Elizabeth Ann Short và hỏi: “Có ai hỏi gì nữa không?” Cô y tá đi ra phía cửa mang theo bản ghi chép của mình.

Millard nói: “Anh có thể nói vắn tắt lại cho chúng tôi nghe được không?”

“Còn phải chờ kết quả xét nghiệm mới khẳng định được. Nhưng ở thời điểm hiện tại có thể khẳng định: Cô ấy không có mang, không bị hiếp dâm, nhưng có quan hệ tình dục khoảng một tuần trước. Có thể cũng bị đánh nhẹ khoảng một tuần trước, nhưng vết chấm ở lưng sau cũ so với vết cắt ở phía trước. Đó là những gì tôi nghĩ. Có thể cô ấy bị trói và bị tra tấn bằng dao trong khoảng 36 đến 48 giờ trước. Chân bị đánh gãy bằng vật gì đó tròn và mềm giống như gậy chơi bóng chày trong khi còn sống. Có thể cô ấy bị đánh chết bằng gậy bóng chày hoặc cũng có thể do máu cháy quá nhiều từ vết thương ở miệng. Sau khi chết, hung thủ cắt đôi xác cô ấy bằng dao bán thịt hoặc vật gì đó giống như thế, nội tạng bị lấy đi bằng dao nhíp. Sau đó hắn rút hết máu trong người cô ấy và rửa sạch cơ thể, có thể là trong bồn tắm. Chúng tôi đã lấy vài mẫu máu trong thận, trong vài ngày tới chúng tôi sẽ kết luận xem trong cơ thể cô ấy có chất kích thích hoặc rượu hay không.”

Lee lên tiếng: “Thưa bác sỹ, liệu tên giết người này có hiểu biết gì về y học hay kỹ thuật mổ xẻ không? Tại sao hắn lại lấy nội tạng của cô ấy đi?”

Bác sỹ nhìn điếu xì gà trầm ngâm: “Những bộ phận ở phần trên cơ thể hắn có thể dễ dàng lấy ra còn những bộ phận ở phần dưới hắn dùng dao, dường như những thứ đó làm hắn quan tâm. Có thể hắn có biết đôi chút về y học, thú y, nhồi thú hoặc ít nhất cũng là kiến thức về sinh học, hoặc thậm chí có thể hắn đã từng theo học khoá học về sinh lý trong hệ thống các trường của thành phố Los Angeles này hay khoá học về mổ xẻ dành cho những người mới bắt đầu do tôi tổ chức ở UCLA[31]. Các anh hỏi thì tôi mới nói những điều mà các anh cần nhớ rõ: Cô ấy chết trước khi các anh tìm thấy xác khoảng sáu đến tám giờ và cô ấy bị giết ở một nơi nào đó vắng vẻ có nước chảy. Anh Harry, đã biết tên của cô ấy chưa?”

Sears cố gắng trả lời nhưng cậu ta lẩm bẩm không thành tiếng. Millard đặt tay lên vai cậu ta và nói. “Tên cô ấy là Elizabeth Short.”

Bác sỹ làm động tác cầu Chúa với điếu xì gà trên tay. “Chúa phù hộ cho cô, Elizabeth. Russell, khi tóm cổ được tên khốn nạn này, anh nhớ đá cho hắn hai phát vào hạ bộ và nói với hắn rằng đó là quà tặng của bác sỹ Frederick. Bây giờ thì mời tất cả mọi người ra khỏi đây. Mười phút nữa tôi có một cuộc hẹn với người nhảy lầu tự tử.”

Bước ra khỏi thang máy tôi nghe thấy tiếng của Ellis Loew quát tháo rất to ngoài hành lang. “Mổ sống một cô gái trẻ đáng yêu như vậy.” “Thằng tâm thần chó đẻ.” “Cảm hứng làm chính trị của tôi chính là khao khát thấy công lý được thi hành.” Mở cửa bước vào phòng làm việc của Phòng điều tra án mạng tôi thấy Loew đang đứng phát biểu trước rất nhiều micrô. Anh ta đeo một cành anh túc biểu tượng của những người lính lê dương Mỹ trên ve áo - chắc là mua lại được của tay lính nghiện ngập ngủ quên ở bãi đậu xe Hall of Record[32] - gã lính mà có lần anh ta đã kiên quyết khởi tố vì tội đi lang thang.

Tôi bước qua hội trường đến thẳng phòng làm việc của Tierney. Lee, Russ Millard, Harry Sears và hai cảnh sát đã có tuổi mà tôi chỉ biết sơ qua - Dick Cavanaugh và Vern Smith - đang ngồi quanh bàn làm việc của Tierney cùng xem một mẫu giấy.

Tôi ngước nhìn qua vai Harry. Ba bức ảnh chân dung của một người phụ nữ da ngăm đen được dán trên đó cùng với ba bức ảnh chụp cận cảnh khuôn mặt của nạn nhân ở khu đất giữa đường số 39 và đường Norton. Cái miệng cười của cô ấy lại làm tôi giật mình; đại uý Jack nói: “Những bức ảnh căn cước này do Sở cảnh sát Santa Barbara cung cấp. Họ bắt cô gái mang tên Short này tháng 9 năm 1943 vì tội uống rượu khi chưa đến tuổi và đã gửi trả về nhà mẹ cô ấy ở Massachusettes. Sở cảnh sát Boston đã liên lạc với bà ta một giờ trước. Ngày mai bà ta sẽ bay đến đây để xác nhận danh tính của nạn nhân. Cảnh sát Boston cũng đang tiến hành điều tra tiểu sử cô này, tất cả những kỳ nghỉ phép của chúng ta sẽ bị hủy bỏ. Ai phàn nàn gì tôi sẽ bảo người đó nhìn những bức ảnh này. Bác sỹ Frederick nói gì, Russ?”

Millard kể vắn tắt lại những phán đoán của bác sỹ. “Bị tra tấn hai ngày. Lý do chết có thể là do vết thương ở miệng hoặc bị đánh vào đầu. Không bị hiếp, nội tạng bị lấy đi. Chết khoảng sáu đến tám giờ trước khi xác bị vứt vào khu đất trống. Chúng ta còn thông tin gì về cô ấy nữa không?”

Tierney kiểm tra lại mấy tờ giấy để trên bàn: “Ngoại trừ tiểu sử vi phạm pháp luật ngay từ độ tuổi vị thành niên thì chưa có tin gì mới. Gia đình có bốn chị em gái, bố mẹ ly dị, làm việc ở trạm bán hàng phục vụ cho trại lính Camp Cooke trong thời gian chiến tranh thế giới thứ hai. Ông bố hiện đang ở Los Angeles này. Sau đây chúng ta sẽ làm gì?”

Tôi là người duy nhất chớp mắt khi nghe vị sếp trưởng hỏi ý kiến cấp dưới của mình. Millard nói: “Tôi muốn đi điều tra lại một lần nữa khu vực công viên Leimert với những bức ảnh căn cước này. Tôi, Harry và hai người nữa sẽ tiến hành. Sau đó tôi sẽ đến Đội University xem các báo cáo và trả lời điện thoại. Loew đã cho báo chí xem những bức ảnh này chưa?”

Tierney gật đầu. “Xem rồi, Bevo Means còn nói với tôi rằng ông bố bán những bức ảnh này cho tờ Thời báo và tờ Herald, là những bức ảnh chân dung đã cũ của cô gái. Cô ấy sẽ lên trang đầu của các tờ báo ngay trong số ra buổi tối nay.”

Millard chửi thề: “Đm”, đó là câu chửi bậy đầu tiên chúng tôi thấy anh ta nói ra. “Rồi người ta sẽ phải ra khỏi nhà mà chào đón cô ấy. Đã thẩm vấn ông bố chưa?”

Tierney lắc đầu và xem lại mấy tờ giấy. “Tên ông ta là Cleo Short, ở South Kingsley mã số bưu điện 10206, quận Wilshire. Tôi đã cử một sỹ quan gọi điện yêu cầu ông ta ở nhà, chúng ta sẽ cử người đến thẩm vấn. Russ, liệu cô ta có tình nhân không?”

“Đã ai công nhận việc đó chưa?”

“Mười tám người.”

“Đến sáng mai con số này sẽ tăng gấp đôi, thậm chí sẽ còn nhiều hơn nữa nếu Loew làm cho báo chí phấn khích với giọng văn hoa mỹ của mình.”

“Tôi cho rằng tôi đã thuyết phục được họ hành động và giọng nói của tôi hoàn toàn phù hợp với lĩnh vực tội phạm này.”

Ellis Loew đang đứng ở ngưỡng cửa, phía sau là Fritz Vogel và Bill Koenig. Millard nhìn chằm chằm vào chiếc radio trước mặt. “Quá nhiều người biết sẽ gây khó khăn cho công việc điều tra, Ellis ạ. Là cảnh sát chắc anh biết điều đó.”

Loew đỏ ửng mặt nắm chặt chiếc chìa khoá có biểu tượng Phi Betta Kappa trên tay. “Tôi là sỹ quan liên lạc giữa bên cảnh sát và bên dân sự có cấp bậc hẳn hoi và được thành phố Los Angeles này lựa chọn.”

Millard mỉm cười lạnh lùng. “Anh chỉ là người của bên dân sự thôi, thưa cố vấn.”

Loew giận dữ quay sang Tierney. “Đại uý, anh đã cử người đến nói chuyện với ông bố nạn nhân chưa?”

Đại uý Jack nói: “Chưa, anh Ellis ạ. Nhưng sẽ sớm thôi.”

“Thế còn Vogel và Koenig? Họ có thể làm được những việc chúng ta cần.”

Tierney ngang mặt nhìn Millard. Viên thượng úy làm động tác lắc đầu mà không ai có thể nhận ra được; đại uý Jack nói: “À, anh Ellis này, trong những vụ án quan trọng thì công việc đòi hỏi phải có những con người phù hợp. À, anh Russ, anh nghĩ nên cử ai đi?”

Millard nhìn chăm chú Cavanaugh và Smith, tôi cố gắng không biểu hiện gì trong khi Lee ngồi dựa vào tường ngáp. “Bleichert, Blanchard, hai cậu đến thẩm vấn ông bố của cô Short. Sáng mai phải có báo cáo ở Đội University.”

Loew giật tung chiếc chìa khoá có biểu tượng Phi Betta ra khỏi dây làm rơi xuống nền nhà. Bill Koenig nép sát vào ngưỡng cửa nhặt lên; Loew quay ngoắt đi ra. Vogel nhìn Millard trừng trừng rồi cũng bước ra theo. Harry Sears thở phào nói: “Anh ta bỏ mấy tay da đen vào phòng khí độc[33], và có lẽ vì thế đầu anh ta cũng bị ngạt.”

Vern Smith nói: “Chắc chắn đám người đó phải nhận tội.”

Dick Cavanaugh nói ngay: “Với Fritzie và Vogel thì ai cũng phải nhận tội.”

Russ Millard chửi: “Thằng chó chết.”

Chúng tôi mỗi người đi một xe đến quận Wilshire, hẹn gặp nhau trước cửa nhà số 1020 South Kingsley lúc chập tối. Đó là chỉ là căn hộ nhỏ ọp ẹp nằm nép sau ngôi nhà lớn mang tên Victoria. Bên trong có ánh đèn. Lee vừa ngáp vừa nói: “Người tốt - kẻ xấu,” và bấm chuông.

Một người đàn ông gầy giơ xương khoảng năm mươi tuổi bước ra và hỏi ngay: “Cảnh sát phải không?” Tóc ông ta màu đen, ánh mắt xanh xao giống như cô con gái trong bức ảnh chân dung, nhưng đó chỉ là của những người cùng dòng máu còn bề ngoài thì Elizabeth Short khác ông bố này một trời một vực: thân hình gầy lom nhom trong chiếc quần dài màu nâu rộng thùng thình và chiếc áo lót bẩn thỉu, nốt ruồi mọc đầy hai vai ông ta, khuôn mặt đầy những vết sẹo do vết khâu để lại và vết mụn trứng cá. Vừa chỉ cho chúng tôi vào trong ông ta vừa nói: “Tôi có chứng cớ ngoại phạm vững chắc nếu các cậu nghi ngờ tôi là người gây ra vụ đó.”

Tôi nói: “Tôi là thám tử Bleichert, thưa ông Short. Còn đây là bạn đồng nghiệp của tôi, trung uý Blanchard. Chúng tôi muốn chia buồn với ông vì ông đã mất cô con gái.”

Cleo Short đóng sầm cửa. “Tôi đã đọc báo, tôi biết các anh là ai. Chả ai trong số hai người có thể trụ nổi một hiệp đấu với Jim Jeffries yêu quý của tôi. Và tôi chả quan tâm đến lời chia buồn của các anh, đó chỉ là cuộc sống. Betty gây ra thì phải tự gánh chịu hậu quả. Không ai cho không ai cái gì trên đời này. Các anh có muốn nghe chứng cớ ngoại phạm của tôi không?”

Tôi ngồi xuống chiếc sofa đã hở hết cả đường chỉ may ra và ngắm nhìn căn phòng. Mé tường có vài giá sách xếp toàn các loại tiểu thuyết rẻ tiền; trong phòng chỉ có một chiếc ghế trường kỷ và một chiếc ghế dựa, ngoài ra không còn gì khác. Lee lấy sổ tay ra và nói: “Ông có vẻ nóng lòng muốn kể với chúng tôi. Vậy thì nói đi.”

Short ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa di chân trên nền nhà như con thú bới đất. “Tôi có mặt ở chỗ làm của mình từ lúc hai giờ chiều thứ Ba ngày 14 đến năm giờ chiều thứ Tư ngày 15. 27 tiếng liên tục. Tôi làm nghề sửa chữa tủ lạnh, là thợ giỏi nhất ở khu phía Tây này. Tôi làm việc cho công ty thiết bị gia dụng Frost King số 4831, ở phía Nam Berendo. Ông chủ công ty là Mike Mazmanian. Nếu các anh gọi điện ông ấy sẽ chứng minh sự ngoại phạm cho tôi còn mạnh mẽ hơn cả tiếng nổ ngô. Rất chặt chẽ kín kẽ.”

Lee ngáp dài và ghi chép lại; Cleo Short khoanh tay trước bộ ngực gầy còm của mình có ý thách thức chúng tôi. Tôi lên tiếng: “Ông gặp con gái ông lần cuối cùng là khi nào, thưa ông Short?”

“Betty bỏ nhà đi từ đầu năm 1943 ôm mộng làm giàu. Tôi không gặp nó kể từ khi tôi bỏ mụ chó chết của tôi ở Charlestown, bang Massachusettes vào ngày 1 tháng 3 năm 1930 và không bao giờ quay lại. Nhưng Betty có gửi thư cho tôi nói rằng nó cần có một nơi ở tạm, vì vậy tôi…”

Lee cắt ngang: “Dẹp câu chuyện ly kỳ đó của ông đi. Ông gặp cô ấy lần cuối cùng là khi nào?”

Tôi chen vào: “Bình tĩnh nào bạn. Ông ấy đang hợp tác với chúng ta đấy. Tiếp tục đi ông Short.”

Cleo lại ngả mình ra ghế, mắt nhìn Lee trừng trừng. “Trước khi phép lịch sự ở đây được lập lại, tôi phải nói với cậu rằng tôi có tiền riêng của mình và bảo Betty đến ở, tôi sẽ trả cho nó năm đô la một tuần nếu nó giữ nhà cửa sạch sẽ. Đó là khoản trả công không đến nỗi tệ. Nhưng Betty lại ôm mộng lớn hơn. Nó không biết trông coi nhà cửa nên tôi tống khứ nó đi ngày mồng 2 tháng 6 năm 1943 và từ đó đến nay tôi không gặp lại nó.”

Tôi ghi chép lại những thông tin cần thiết và hỏi: “Ông có biết cô ấy ở Los Angeles gần đây không?”

Cleo không nhìn chăm chăm Lee nữa mà quay sang nhìn tôi. “Không.”

“Cô ấy có kẻ thù nào mà ông biết không?”

“Kẻ thù là bản thân nó.”

Lee không chịu nổi nữa: “Chả có gì hay ho cả, khỉ gió.”

Tôi thì thầm: “Cứ để cho ông ấy nói,” sau đó quát to, “Khi rời khỏi đây vào tháng 6 năm 1943, Elizabeth đã đi đâu?”

Short chỉ một ngón tay về phía Lee. “Cậu nói với cậu bạn chết dấp của cậu rằng cậu ta gọi tôi là thằng khỉ gió thì tôi sẽ gọi cậu ta là thằng chết tiệt! Nói với cậu ta thái độ không tôn trọng sẽ là con dao hai lưỡi đấy. Nói với cậu ta tôi chính là người sửa chiếc Maytag[34] 821 cho sếp Horrall của các cậu và tôi chỉ muốn chứng minh rằng chứng cớ ngoại phạm của tôi là rất chặt chẽ!”

Lee bước vào nhà tắm và tôi thấy cậu ta nuốt cả vốc thuốc. Tôi cố lấy giọng thật điềm tĩnh: “Ông Short, Elizabeth đã đi đâu vào tháng 6 năm 1943?”

“Thằng chết tiệt đó chạm tay vào người tôi, sau này tôi sẽ là người sửa chiếc Wagon[35] của nó.”

“Chắc chắn rồi. Nhưng ông có thể…”

“Betty đến Santa Barbara làm việc ở trạm bán hàng phục vụ trại lính Camp Cooke. Tháng 7 năm đó nó có gửi cho tôi một tấm bưu thiếp nói rằng có tay lính nào đó đã đánh đập nó dã man. Đó là những lời cuối cùng tôi nghe được từ nó.”

“Tấm bưu thiếp có nhắc đến tên người lính kia không?”

“Không.”

“Có nhắc đến tên người bạn nào của cô ấy ở trại lính Camp Cooke không?”

“Không.”

“Cô ấy có người bạn trai nào không?”

“A ha!”

Tôi đặt bút xuống. “Tại sao ông lại cười?”

Ông ta cười rất to khiến tôi nghĩ lồng ngực của ông ta có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Lee bước ra khỏi nhà tắm; tôi ra hiệu cho cậu ta nguôi bớt cơn giận. Cậu ta gật đầu và ngồi xuống cạnh tôi; cả hai chúng tôi chờ cho Short cười xong. Khi thấy tràng cười của ông ta dịu bớt tôi nói: “Cho chúng tôi biết về Betty và những người bạn trai của cô ấy đi.”

Short vẫn cười rúc rích. “Nó thích người ta, người ta thích nó. Betty thích số lượng hơn là chất lượng và tôi không nghĩ là nó tốt đẹp đến nỗi có thể từ chối bất cứ ai, không giống như mẹ nó.”

“Cụ thể đi,” tôi nói, “Chẳng hạn như tên của họ, ngày tháng năm sinh, ngoại hình.”

“Cậu đòi hỏi quá cao đấy. Đến Einstein cũng không thể nhớ hết được tên những thằng bạn trai của ông ta, trong khi đó tôi lại không phải là Einstein.”

“Chỉ cần kể tên những người mà ông nhớ.”

Short ngoắc tay vào dây lưng và cựa quậy người trong chiếc ghế giống tư thế của kẻ tỏ ra oai phong dởm đời. “Betty thích đàn ông, thích lính đến phát điên. Nó chạy theo bọn khiêu vũ ở các khách sạn và bất cứ thằng nào mặc sắc phục. Khi được giao trông coi nhà cửa cho tôi thì nó lại bỏ ra đại lộ Hollywood rủ rê bọn lính đi uống rượu. Khi nó còn ở đây, căn nhà này trông giống như một chi nhánh của tổ chức vũ trang Mỹ.”

Lee nói: “Ý ông nói con gái ông là loại đàn bà đĩ thõa phải không?”

Short so vai: “Tôi có đến năm đứa con gái. Một đứa hư hỏng cùng chả thấm vào đâu.”

Cơn giận dữ của Lee như muốn tràn ra ngoài. Tôi đặt một bàn tay lên cánh tay ngăn cậu ta lại và cảm giác như máu cậu ta đang sục sôi. “Tên bọn đó là gì, ông Short?”

“Tom, Dick, Harry. Bọn du côn đó chả thèm để ý đến Cleo Short này mà chỉ chăm chăm chuồn đi cùng với Betty. Thực tế đúng là như thế. Nó lần mò đi kiếm những gã lính ngoại hình không đến nỗi nào thì có gì là sai đâu.”

Tôi lật sang trang mới trong cuốn sổ tay. “Thế còn công việc? Betty có làm việc gì trong thời gian ở đây không?”

Lão già quát to: “Betty làm việc cho tôi! Nó nói nó muốn đóng phim nhưng đó là sự dối trá! Tất cả những gì nó muốn làm đó là lang thang trên các đại lộ với bộ đồ đen thối tha và săn đuổi đàn ông! Nó làm hỏng cả bồn tắm của tôi khi giặt đồ đen trong đó và chuồn trước cả khi tôi kịp trừ lương tháng của nó. Lảng vảng trên đường như con nhện cái đen goá chồng thì làm sao tránh khỏi bị người ta hành hạ! Đó là lỗi của mẹ nó chứ không phải lỗi của tôi! Đó là lỗi của mụ Ailen chó đẻ kia! Không phải lỗi của tôi!”

Lee bực tức đưa tay gạt mạnh lên cổ và chúng tôi cùng bước ra đường để mặc Cleo Short gào thét với bốn bức tường. Lee nói: “Lạy Chúa, thằng chết tiệt.” Tôi thở dài. “Ừ,” nếu theo lời của Short thì có lẽ chúng tôi phải nghi ngờ toàn bộ lực lượng vũ trang Mỹ.

Tôi thọc tay vào túi lôi ra một đồng xu. “Theo cậu chúng ta phải viết báo cáo tường thuật thế nào?”

Lee nói: “Cậu làm đi nhé. Tớ muốn ghé qua chỗ nhà thuê của tên Nash kia xem có biển số xe nào mới xuất hiện không.”

“Và cố gắng ngủ một chút.”

“Tớ sẽ ngủ.”

“Không, cậu sẽ không ngủ đâu.”

“Khỉ gió chết tiệt. Cậu ghé qua nhà xem Kay thế nào nhé? Cô ấy đang lo lắng về tớ và tớ không muốn cô ấy phải ở nhà một mình.”

Tôi nghĩ đến những gì tôi đã nói tối hôm qua ở chỗ tìm thấy xác chết - điều mà cả ba chúng tôi đều biết nhưng không bao giờ nhắc đến và chỉ có Kay mới có đủ can đảm đón nhận. “Yên tâm đi, Lee.”

Vẫn như thường lệ, Kay ngồi một mình đọc sách trong phòng khách. Cô ấy không ngẩng lên khi tôi bước vào mà chỉ lười biếng nhả một vòng tròn khói thuốc và nói: “Chào anh Dwight.”

Tôi kéo ghế ngồi đối diện với Kay. “Làm sao em biết đó là anh?”

Kay khoanh tròn đánh dấu chỗ đang đọc dở. “Lee thường lao vào nhà rất nhanh còn anh thì thận trọng hơn.”

Tôi cười: “Đó là nét đặc trưng của bọn anh nhưng cũng chưa đủ để biết chính xác đó là ai.”

Kay dập thuốc và đặt cuốn sách xuống bàn. “Nghe giọng anh có vẻ lo lắng.”

Tôi nói: “Lee đang bị cuốn theo vụ cô gái kia. Cậu ấy làm bọn anh phải lao vào công việc điều tra mà bỏ qua tên tội phạm cần ưu tiên tóm cổ. Lee uống Benzedrine và có vẻ đã hơi khác thường. Cậu ấy đã nói với em về cô ấy chưa?”

Kay gật đầu: “Một chút thôi.”

“Em đã đọc báo chưa?”

“Em cố ý không đọc.”

“Vụ đó đã trở thành đề tài nóng thứ hai sau vụ bom nguyên tử. Hàng trăm người bọn anh được huy động tham gia, Ellis Loew có biểu hiện đang lợi dụng vụ này trục lợi cá nhân trong khi Lee thì lại trở thành chàng ngốc…”

Kay mỉm cười cắt ngang chủ đề tôi đang nói. “Và cả hai anh đều xuất hiện trên trang đầu các số báo ra ngày thứ Hai nhưng không phải là tin tốt. Các anh muốn theo đuổi vụ án tên cướp kia để lại được xuất hiện trên trang đầu.”

“Đúng, nhưng đó chỉ là một phần thôi.”

“Em biết. Và khi được lên trang đầu thì các anh lại lẩn tránh không muốn đọc những tờ báo đó.”

Tôi thở dài. “Lạy Chúa! Anh không muốn em tỏ ra khôn ngoan hơn anh đâu.”

“Còn em thì không muốn anh quá thận trọng và phức tạp như vậy. Anh Dwight, chuyện gì sắp xảy ra với chúng ta?”

“Ý em hỏi là ba chúng ta?”

“Không, chúng ta nói chung.”

Tôi nhìn quanh căn phòng. Tất cả đều là những thứ đồ bằng gỗ, bằng da và mạ crom. Chiếc tủ bằng gỗ gụ có gương phía trước treo đầy các loại áo bằng len casơmia thêu hoa văn hình cầu vồng của Kay. Còn chủ nhân của nó - người đàn bà xuất thân từ South Dakota từng bị coi là thứ đồ bỏ đi được tình yêu của một cảnh sát vực dậy thì lại đang ngồi ngay trước mặt tôi, và lần đầu tiên tôi nói đúng những gì đang nghĩ trong đầu. “Em sẽ không bao giờ rời xa cậu ấy, không bao giờ rời xa nơi này. Nhưng nếu em làm như vậy và nếu tình bạn của bọn anh không còn, thì chúng ta cũng vẫn còn cơ hội gặp lại nhau. Em sẽ không bao giờ chịu từ bỏ hoàn toàn.”

Kay châm điếu thuốc khác, phả ra một làn khói dày và nói: “Anh biết những gì anh ấy đã làm cho em?”

“Và cả cho anh nữa.”

Kay ngả đầu ra sau nhìn trần nhà làm bằng vữa stuco giả màu gỗ gụ. Vừa thổi những vòng khói thuốc vào không khí, Kay vừa nói: “Em đã mê anh theo kiểu rất trẻ con. Bobby De Witt thường lôi em đi xem các trận đấu quyền anh. Em mang theo giá vẽ vì nó sẽ làm em cảm thấy không giống đám đàn bà ghê tởm kia nịnh hót những người đàn ông của họ bằng cách giả vờ thích họ. Người thực sự em thích là anh. Cách anh gây cười với hàm răng của mình, cách anh phòng thủ để không bị dính đòn. Thế rồi anh gia nhập lực lượng cảnh sát và Lee đã kể với em cách anh nói về những người bạn Nhật Bản của anh. Em không ghét anh vì điều đó, nó chỉ làm em cảm thấy đó mới là con người thực của anh. Anh là người hùng trong cuốn truyện của em. Chỉ có những câu chuyện mới là sự thực với những tình tiết khác nhau. Thế rồi trận đấu diễn ra, và mặc dù em không hề muốn xem em vẫn nói với Lee là em sẽ đến bởi vì dường như em đã cảm nhận được điều gì đó giữa ba chúng ta.”

Tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện muốn nói, tất cả đều là những suy nghĩ thật, và chỉ là những sự thật liên quan đến hai chúng tôi. Nhưng tôi vẫn không thể gạt bỏ được Lee. “Anh không muốn em lo lắng về Bobby De Witt. Khi hắn ra tù anh sẽ có rất nhiều việc bắt hắn phải làm. Hắn sẽ không dám đến gần em hay Lee.”

Kay quay xuống nhìn tôi với ánh mắt rất lạ và buồn. “Em không còn lo lắng về Bobby nữa rồi, Lee có thể xứ lý được hắn.”

“Anh nghĩ hắn rất sợ Lee.”

“Đúng. Nhưng vì hắn biết quá nhiều về em và Lee nên Lee sợ hắn sẽ nói hết cho mọi người biết mặc dù không phải ai cũng quan tâm đến chuyện này.”

“Anh quan tâm. Và nếu anh có đủ việc cho hắn làm thì hắn sẽ không còn nhiều thời gian mà nói chuyện đâu.”

Kay đứng dậy. “Anh quả là người có trái tim độ lượng. Bây giờ em phải đi ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon, Dwight.”

Khi nghe thấy tiếng bản tứ tấu của Schubert vọng ra từ phòng ngủ của Kay, tôi lấy giấy bút và bắt đầu viết báo cáo về ông bố của Elizabeth Short. Tôi cũng không quên đề cập đến chứng cớ ngoại phạm “chặt chẽ” của ông ta cũng như việc ông ta thuê cô con gái như thế nào năm 1943, những trận đòn cô ta phải gánh chịu khi còn làm cho trại lính Camp Cooke, và chuyện cô ta đi lại với không biết bao nhiêu người đàn ông. Thêm thắt vào bản báo cáo với những chi tiết không cần thiết khiến tôi không còn nghĩ đến Kay nữa, và khi làm xong tôi tự phục vụ mình hai chiếc sandwich cùng với ly sữa và nằm luôn trên ghế ngủ.

Tôi mơ thấy những bức ảnh chân dung của bọn tội phạm mà tôi tóm gần đây, Ellis Loew, người đại diện cho luật pháp lại bị đánh một dấu nhân của bọn phạm trọng tội trên ngực. Cả cảnh Betty Short đi cùng với anh ta bằng xe của cảnh sát với khuôn mặt lành lặn nhưng tôi chỉ nhìn được góc nghiêng. Thế rồi tất cả các khuôn mặt đều tan biến trong các mẫu báo cáo của Sở cảnh sát Los Angeles khi tôi cứ thế ùa đến và tôi thì cố gắng điền thật nhanh thông tin về những nơi mà Nash đã từng đến vào các chỗ trống. Tôi thức dậy và cảm thấy đau đầu mặc dù tôi biết ngày mới sẽ là một ngày rất dài đối với tôi.

Trời đã sáng. Tôi đi ra cửa cầm tờ Herald buổi sáng và thấy ngay dòng tít “Truy tìm thủ phạm vụ giết người dã man,” bức ảnh chân dung của Elizabeth Short nằm ngay bên dưới được chú thích là “Thược dược đen,” đi liền với dòng chữ: “Hôm nay cảnh sát sẽ điều tra về tình yêu và cuộc đời của cô Elizabeth Short, 22 tuổi, nạn nhân của vụ giết người dã man, người mà, theo lời của bạn bè cô, những câu chuyện đồn thổi đã biến cô từ một cô gái thơ ngây trong trắng thành con người xấu xa, mê mệt đàn ông với biệt danh là Thược dược đen.”

Tôi cảm nhận thấy Kay đã đi ra và đang đứng bên cạnh tôi. Cô chộp tờ báo đọc lướt nội dung trang đầu và thoáng rùng mình. Đưa lại tờ báo cho tôi Kay hỏi: “Rồi tất cả những chuyện này sẽ qua sớm chứ?” Tôi lật sang các trang tiếp theo. Elizabeth Short chiếm trọn sáu trang báo, tất cả đều in hình cô ta mặc chiếc váy dài bó màu đen rất õng ẹo lả lơi. “Không,” Tôi nói.