← Quay lại trang sách

Chương 18

Mười ngày sau người dân được chứng kiến trò hề bán xỉ, thỉnh thoảng người ta lại đưa vào một thảm kịch.

Không có manh mối nào được rút ra tít “bức thư chết” kia và 243 cái tên xuất hiện trong cuốn sổ địa chỉ được chia cho bốn nhóm điều tra theo kịch bản phân công của Jack Tierney nhằm kéo dài tính ly kỳ, phức tạp và sự quan tâm đưa tin của đài báo. Russ Millard đề nghị phân công cho hai mươi nhóm và phải làm thật nhanh nhưng đại uý Jack bán mình cho quỷ Sa tăng từ chối. Người ta cho rằng Bill Koenig to người còn hơi bồng bột trong thẩm vấn nên chuyển sang làm nhân viên văn phòng, tôi phải đi cặp điều tra với Fritz Vogel. Hai chúng tôi thẩm vấn năm mươi người khác nhau, chủ yếu là đàn ông về sự liên quan của họ với Elizabeth Short. Họ kể cho chúng tôi những câu chuyện bất ngờ về việc gặp Betty ở các quán bar, mua thức ăn đồ uống cho cô ta và nghe cô ta kể những câu chuyện thú vị về việc cô ta đang là vợ hoặc goá phụ của các người hùng trong chiến tranh, có người thì đã từng ngủ với cô ta, có người thì chưa. Một vài người thậm chí còn không biết đến vụ án khét tiếng Thược dược đen - họ là những người bạn của những người bạn liên quan đến cô ta, tên tuổi của họ xuất hiện chủ yếu vì đã từng là bạn tình của Betty.

Trong số những tên chúng tôi hỏi chỉ có khoảng 16 người mà theo như lời của Fritzie thì đúng là “bạn tình thực sự của Thược dược đen,” và hầu hết cũng chỉ là những người bợ đỡ, phụ giúp cho các hãng phim như các đại lý, nhân viên săn lùng tài năng, và những người phụ trách vai diễn. Họ kể cụ thể chi tiết với vẻ tự hào hoặc hổ thẹn về chuyện ăn nằm với cô ta. Tóm lại, những người xuất hiện trong cuốn sổ địa chỉ của cô ta có thể liệt vào hai nhóm: hoặc là họ đã từng xuất hiện trên các báo hàng ngày của Los Angeles hoặc là có chứng cớ ngoại phạm đủ để có thể được loại bỏ khỏi danh sách nghi ngờ.

Những người là nữ thì chủ yếu là quan hệ qua loa, bề ngoài làm quen vì những câu chuyện của nữ giới, bạn cùng ăn xin ở các quán bar, hay như cô “nữ diễn viên” đầy nhiệt huyết nhưng lại chả được ai công nhận. Có những ả từng làm gái điếm, hoặc chỉ là những người hợp gu nói chuyện với Betty ở các quán bar. Họ cũng cấp cho chúng tôi những manh mối mà càng đi sâu tìm hiểu trong công tác điều tra càng trở nên vô lý. Họ khăng khăng cho rằng Betty rất ít khi ngồi lê mách lẻo và không hề nghĩ rằng cô ta lại là con người hay có mánh khoé. Fritzie lùng sục tất cả các khách sạn nhưng chỉ quay về với con số không hoặc nếu có thì cũng chỉ là vài cô ả mà theo bên quản lý hồ sơ cá nhân thì đã từng làm gái điếm nhưng lại không xác định được hiện tại họ đang ở đâu.

Cái tên Madeleine Sprague không xuất hiện trong cuốn sổ địa chỉ, cũng không xuất hiện trong bất kỳ cuộc thẩm vấn nào của tôi. Cũng không có manh mối nào về các cô nàng lesbian hay các quán bar dành cho hạng người này xuất hiện trong tổng số 243 cái tên mà chúng tôi hỏi, và đêm nào tôi cũng phải rẽ qua bảng tin của Đội University xem có đội nào tìm hiểu và biết được biệt danh của cô ấy không. Không ai phát hiện ra và tôi cảm thấy yên tâm với hành động che dấu chứng cớ của mình.

Khi hầu hết những cái tên xuất hiện trong cuốn sổ địa chỉ đã xuất hiện trên báo thì trò diễn kịch kia vẫn tiếp tục: lại có dấu hiệu, dấu hiệu, và dấu hiệu khiến chúng tôi mất hàng ngàn giờ. Những cuộc điện thoại và lá thư đánh lừa khiến các điều tra viên của các đội phải căng sức ra mà đi tìm và đổi lại họ chỉ nhận được những lời than phiền, trách móc. Quần áo của phụ nữ bỏ đi được đưa tất cả đến Phòng kỹ thuật hình sự, bất kỳ bộ quần áo màu đen số 8 nào tìm thấy đều được kiểm tra, xem xét kỹ lưỡng.

Điều ngạc nhiên lớn nhất của tôi trong khi chạy theo cuốn sổ địa chỉ chính là Fritz Vogel. Không có Bill Koenig bên mình anh ta đột nhiên trở nên vô cùng hóm hỉnh, và anh ta tỏ ra là một điều tra viên tài giỏi chả kém gì Russ Millard. Fritz biết khi nào thì phải nhanh chóng và phải dùng sức mạnh, phải tỏ thái độ thù hằn rõ rệt để lấy thông tin, nhưng khi có được nó rồi thì nhanh chóng gạt tất cả ra khỏi đầu. Có những lúc tôi nghĩ anh ta chả coi cách điều tra nhẹ nhàng của tôi ra gì mà chỉ có ý nghĩ thực dụng trong con người anh ta biết phải làm như thế nào để đạt được mục đích. Chúng tôi nhanh chóng trở thành một cặp điều tra kẻ đấm người xoa rất ăn ý, tôi là người hạn chế, ngăn cản Fritzie mỗi khi anh ta vì quá ham mê mà quá tay với bọn tội phạm. Anh ta cũng tỏ ra khâm phục tôi vì trận đòn tôi tặng cho Bobby De Witt, có những ngày chúng tôi cùng nhau nói chuyện phiếm về nước Đức bị tàn phá trên đường đi cho đỡ tẻ nhạt. Fritzie ít khi cao hứng trong nói chuyện và với tôi thì như vậy có nghĩa anh ta là con người theo chủ nghĩa trung bình. Anh ta nói chuyện về Thược dược đen, về mong muốn được thăng chức thượng uý nhưng lại không bao giờ nói cụ thể, và vì anh ta không bao giờ đùn đẩy công việc cho tôi và luôn thẳng thắn trong các báo cáo điều tra địa bàn của mình nên tôi nghĩ có thể Loew đã từ bỏ ý định đen tối kia hoặc đang chờ cơ hội. Fritzie liên tục để ý đánh giá tôi và anh ta cũng biết Koenig sẽ không thể trở thành sỹ quan điều tra cao cấp nhưng tôi thì xứng đáng. Ý nghĩ đó khiến tôi như được tiếp thêm sức mạnh và càng tỏ ra sắc bén trong công tác điều tra. Tôi bị đánh giá thấp hơn Lee với tư cách là một điều tra viên nhưng nếu cặp đôi của tôi với Fritzie phát triển tốt, tôi sẽ không bao giờ chịu làm vai phụ cho anh ta như Harry Sears với Russ Millard.

Millard thì trái ngược hẳn với Fritzie, luôn dùng quyền lực áp đặt đối với tôi. Anh ta sử dụng phòng 204 ở khách sạn El Nido như văn phòng phục vụ ngoài hiện trường của mình, mỗi ngày khi kết thúc giờ làm anh ta lại rẽ qua đọc các tài liệu của Lee, và vì Lee không còn làm việc nên anh ta gây áp lực đối với tôi, hầu hết các buổi tối tôi đều phải cùng tham gia công việc với anh ta. Mỗi khi nhìn bức ảnh kinh khủng chụp Thược dược đen, anh ta lại làm dấu cầu Chúa và lẩm bẩm “Elizabeth” với sự tôn kính rõ rệt. Bước ra ngoài Russ thường nói: “Thề có Chúa, tôi sẽ tóm được nó.” Hôm nào cũng phải 8 giờ tối Millard mới về nhà với vợ và bọn con trai. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao người ta có thể rất quan tâm đến một chuyện nhưng lại có thể dễ dàng tạm gác nó sang một bên. Millard trả lời rất thẳng thắn: “Tôi không bao giờ để những chuyện bạo lực như thế này chi phối cuộc sống.”

Từ 8 giờ tối trở đi tôi quay về cuộc sống của chính mình với hai người đàn bà, sự đan xen kỳ lạ thể hiện sức mạnh ý chí lớn lao của tôi.

Rời khách sạn El Nido, tôi quay về nhà với Kay. Không còn Lee chu cấp, Kay buộc phải tìm việc làm và nàng cũng được tiếp nhận vào dạy lớp sáu của một trường cấp hai cách chỗ ở chỉ vài dãy nhà. Mỗi lần về đến nhà tôi thường thấy nàng ngồi sắp xếp sách vở, nghiên cứu rất kỹ các sách viết về tâm lý trẻ con, nàng tỏ ra vui vẻ khi thấy tôi về nhưng vẫn không giấu nổi cảm xúc chua cay, dường như nàng muốn thể hiện với tôi rằng với công việc bận rộn sẽ làm nguôi ngoai sự trống vắng khi không có Lee và tôi cũng không cần thiết phải miễn cưỡng đến với nàng. Tôi lại muốn xoá bỏ bức màn ngăn cách vô hình nàng đang cố dựng lên khi nói rằng tôi cần nàng nhưng tôi sẽ chỉ có thể đến với nàng khi việc mất tích của Lee được làm sáng tỏ. Câu trả lời của nàng thể hiện sự khéo léo vô cùng của con người có học, biến việc Lee cho nàng đi học thành thứ vũ khí lợi hai chống lại cậu ta. Tôi thường dùng những lời lẽ đại loại như “em đang có xu hướng hoang tưởng”; “như thế thể hiện sự ích kỷ vô lý” hay “cậu ấy là người cứu sống đời em, nhờ cậu ấy mà em có được như ngày nay.” Kay thường chống chế, “anh ấy chỉ giúp đỡ em,” và tôi chả biết nói gì hơn mà chỉ biết rằng không có Lee, hai chúng tôi sẽ như hai thái cực đối lập trong một gia đình không có người làm chủ. Chính vì sự tẻ nhạt đó mà đêm nào tôi cùng rời nhà lúc 10 giờ và đến thẳng nhà trọ Red Arrow với Madeleine.

Tình dục là việc trước tiên chúng tôi làm, sau đó mới đến thời gian dành cho các câu chuyện. Chúng tôi thường nói chuyện về gia đình của Madeleine. Tôi pha trò hài hước để không cảm thấy nghèo hèn trước những câu chuyện của Madeleine. Cô gái giàu có thừa kế từ ông bố khiếu hài hước rất được ưa chuộng ở Hollywood, khiếu nghệ thuật và tính cẩn thận trong ăn uống của bà mẹ, và xu hướng thương mại trong nghệ thuật từ cô em gái thiên tài Martha. Trong câu chuyện của nàng còn có thị trưởng Fletcher Bowron, gã côn đồ Mickey Cohen luôn tỏ ra hào nhoáng trước công chúng, con người “mơ mộng” George Tilden, tay sai trước đây của Emmett. Gia đình nhà Donheny, nhà Sepulveda, nhà Hulholland cũng là những người bạn thân thiết của cô bé, ngoài ra còn có thống đốc Earl Warren, và trưởng ủy viên công tố quận Buron Fitts. Còn tôi chả có con người nào danh giá xứng đáng để đưa ra kể chuyện nên đành điểm lại các danh hiệu đã đạt được từ thời đi học, những buổi hoà nhạc từng tham gia, và thành tích đã từng được tham gia bảo vệ tổng thống F.D. Roosevelt năm 1943. Tôi cứ giả vờ chăm chú ngồi nghe nàng kể chuyện cho đến khi hứng thú lại nổi lên, cũng may là chúng tôi thường tắt đèn trong khi làm chuyện đó nên Madeleine không nhìn thấy nét mặt tôi, cũng không biết tôi đang nghĩ gì.

Có một lần rất tình cờ khi chúng tôi đang cao hứng và gần tới đích, tay tôi trượt khỏi thành giường chạm vào công tắc đèn trên tường khiến ánh sáng trong phòng bật lên soi rõ khuôn mặt của Betty Short đang nằm bên dưới tôi. Trong một thoáng tôi nghĩ đó là sự thực và thốt lên gọi Lee và Kay đến cứu. Đến khi nhận ra đó là Madeleine tôi với tay định tắt đèn nhưng nàng đã kịp thời giữ tay tôi ngăn lại. Trong suốt thời gian còn lại dưới ánh sáng đèn tôi hì hục lên xuống dù trong đầu vẫn nghĩ người nằm dưới tôi kia là Betty, ánh mắt của cô màu xanh chứ không phải màu nâu đỏ, thân hình tôi đang ôm là thân hình của Betty trong bộ phim kia khiến cô phải thảng thốt kêu lên: “Thôi mà, đừng như thế nữa đi anh.” Tôi rất cố gắng mặc dù biết rằng với Madeleine như thế này tôi không thể xua đuổi được ý nghĩ kia, khi cô gái giàu có của tôi thì thầm: “Em biết không sớm thì muộn cô ấy cũng tìm đến anh,” thì tôi không thể kiềm chế nổi mình nên thú nhận với nàng tất cả những câu chuyện tôi vừa kể với nàng trong khi chăn gối toàn là dối trá và thú nhận với nàng toàn bộ sự thực chuyện quan hệ Lee, Kay và Bucky, chuyện chàng Lửa của tôi đã bị cô gái kia dày vò thế nào và việc cậu ta biến mất thế nào. Khi tôi kể xong, Madeleine nói: “Em thì sẽ không bao giờ có thể làm giáo viên được, nhưng vì anh em sẵn sàng trở thành Betty hay bất kỳ người nào khác.” Tôi để cho nàng âu yếm xoa đầu và cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải nói dối nữa, nhưng tôi vẫn thấy hơi buồn vì người tôi thú nhận sự thực và bày tỏ tâm sự lại là cô ấy chứ không phải Kay.

Như vậy cũng có nghĩa là Elizabeth Short và tôi đã chính thức ăn nhập với nhau.