← Quay lại trang sách

Chương 17

Buổi sáng, tôi gửi cho những người trên quyền mỗi người một bản đề nghị. Tôi sao lá thư đề nghị được điều chuyển và gửi cho Ellis Loew, Russ Millard, và đại uý Jack Tierney, trong đó viết:

Tôi đề nghị được chấm dứt công việc điều tra vụ Elizabeth Short ngay lập tức và quay lại công việc bên Phòng cảnh sát điều tra trung tâm. Tôi thấy vụ Short xứng đáng với những người có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Hơn nữa, với việc bạn tôi, trung úy L. C. Blanchard đang mất tích, tôi sẽ tiếp nhận chức sỹ quan điều tra cao cấp, và tôi muốn mình phải làm được những công việc xứng đáng với vị trí mình thay thế đó. Để chuẩn bị cho việc tiếp nhận vị trí đó, tôi đã nghiên cứu nội dung sát hạch lên trung úy và hy vọng sẽ được tham gia trong đợt thăng chức đầu năm tới. Tôi nghĩ như vậy tôi sẽ có cơ hội được làm công việc huấn luyện, dù sao thì đó cũng là sự bù đắp cho những kinh nghiệm còn thiếu sót trong điều tra ngoài hiện trường.

Trân trọng,

Dwight W. Bleichert, phù hiệu số 1611

Phòng cảnh sát điều tra trung tâm

Viết xong, tôi đọc lại lá thư một lần nữa và hài lòng với thái độ tôn trọng và sự khoe khoang vừa phải, lời kết cũng chấp nhận được. Đang ký các bức thư thì có tiếng huyên náo rất to trong phòng họp.

Tôi cất mấy lá thư vào túi và đi ra xem. Một nhóm các thám tử và kỹ thuật viên thuộc Phòng kỹ thuật hình sự mặc áo trắng đang đứng vây quanh một chiếc bàn nhìn ngó chỉ trỏ. Tôi đi ra cùng với họ và buột mồm chửi “Chó chết” khi nhận ra thứ làm mọi người huyên náo.

Trên khay kim loại đựng chứng cớ có một phòng bì có dán tem, số bưu điện và thoang thoảng mùi xăng, trên ghi mấy chữ:

GỬI TỜ HERALD VÀ CÁC BÁO KHÁC CỦA LOS ANGELES.

ĐÂY LÀ NHỮNG GÌ THUỘC VỀ THƯỢC DƯỢC ĐEN.

LÀM THEO BỨC THƯ NÀY.

Một nhân viên kỹ thuật hình sự đeo găng tay rạch lá thư và lấy nội dung bên trong ra - một cuốn sổ nhỏ ghi địa chỉ, một tấm thẻ an sinh xã hội bọc nhựa, và một tập mỏng các bức ảnh. Ngó vào tôi thấy tên ghi trên tấm thẻ - Elizabeth Ann Short - và tôi biết vụ Thược dược đen này đã vỡ lở. Người đàn ông đứng cạnh tôi giải thích - một nhân viên đưa thư thấy chiếc phong bì trong hộp thư gần thư viện trong trung tâm, anh ta suýt ngất xỉu, sau đó gọi được hai cảnh sát tuần tra và cả ba người mang bức thư về đây.

Ellis Loew đẩy mấy nhân viên kỹ thuật ra xen vào, Fritzie Vogel bám gót anh ta. Người phụ trách kỹ thuật đập tay bực tức và ngay lập tức căn phòng ầm ầm tiếng quát tháo, chửi bới. Russ Millard phải thổi còi hiệu và hét: “Tránh ra để người ta làm việc. Im lặng đi.”

Tất cả chúng tôi làm theo.

Nhân viên kỹ thuật rắc bột lấy vân tay lên phong bì, lấy cuốn sổ ghi địa chỉ ra kiểm tra ảnh dán trên đó và reo lên như bác sỹ phẫu thuật đứng bên bàn mổ:

“Hai vết dấu vân tay ở mặt sau, hơi bẩn, có rất ít điểm để so sánh, không đủ để tái tạo lại dấu vân hoàn chỉnh, nhưng có thể cũng đủ để đối chiếu với dấu vân của những đối tượng nghi ngờ… Không có dấu nào trên tấm thẻ an sinh… Cuốn sổ địa chỉ đọc được, nhưng bị xăng làm ướt, không thể tái hiện dấu vân tay. Tên và số điện thoại chủ yếu là đàn ông, không được sắp xếp theo thứ tự chữ cái, vài trang đã bị xé đi... Các bức ảnh chụp cô gái tên Short và vài quân nhân mặc quân phục, mặt những người đàn ông đều bị gạch ngang.”

Tôi giật mình kinh hãi và thầm nghĩ: Liệu chỉ với một lá thư thế này có đủ để làm căn cứ? Giả thuyết của tôi có bị phủ nhận? Rõ ràng lá thư này do tên giết người gửi, như thế liệu hắn có phải là một trong những quân nhân xuất hiện trong ảnh? Có phải lá thư này là trò mèo vờn chuột hay là tín hiệu báo trước việc hắn ra thú nhận? Xung quanh tôi, các sỹ quan cảnh sát dường như cũng đang phân vân với những câu hỏi tương tự, họ túm tụm hai ba người nói chuyện, hoặc đang trầm ngâm suy nghĩ có vẻ thích thú như đang nói chuyện với chính mình. Các nhân viên kỹ thuật mang toàn bộ số manh mối vừa được phát hiện đi.

Mọi người lại rơi vào trạng thái bối rối. Russ Millard với vẻ mặt lạnh như tiền đếm số người có mặt và ra hiệu bảo tất cả chúng tôi đi ra phía sau bảng tin. Anh ta lên tiếng: “Tôi không rõ hành động này nhằm mục đích gì, nhưng chắc chắn tên giết người đã gửi bức thư đó. Nhân viên kỹ thuật sẽ tiếp tục nghiên cứu chiếc phong bì kia, họ sẽ nhân bản cuốn sổ địa chỉ và cung cấp cho chúng ta tên những người cần thẩm vấn.”

Dick Cavanaugh nói: “Russ, hắn đang giễu cợt chúng ta. Có những trang trong cuốn sổ đó bị xé đi, và tôi dám cá với anh rằng tên hắn sẽ nằm trong đó.”

Millard mỉm cười: “Có thể có mà cũng có thể không. Có thể hắn là thằng điên nên muốn mình bị bắt, cùng có thể trong đó là tên những người biết hắn. Hy vọng bên kỹ thuật sẽ lấy được dấu vân tay trên các bức ảnh hoặc xác định được vài người căn cứ vào phù hiệu trên sắc phục của họ. Có thể tên chó má kia sẽ gửi tiếp một lá thư nữa. Có rất nhiều khả năng, và bây giờ tôi sẽ chỉ nói với các cậu những điều đã chắc chắn: Tất cả mười một người tạm dừng ngay hoạt động hiện tại để tập trung kiểm tra khu vực hộp thư nơi tìm thấy chiếc phong bì. Tôi và Harry sẽ kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ xem có tên nào chúng ta từng nghi ngờ còn sống và làm việc quanh đây không. Sau đó, khi có danh sách tên cụ thể lấy từ cuốn sổ địa chỉ, chúng ta sẽ bí mật điều tra. Betty rất ít thể hiện mình với đàn ông. Cậu Harry?”

Sears đang đứng bên tấm bản đồ thành phố Los Angeles, tay cầm bút và sổ tay. Nghe gọi cậu ta run rẩy: “Chúng ta sẽ đi b…ộ.” Tôi thấy rất có thể bức thư đề nghị thuyên chuyển của mình sẽ bị đóng dấu “Từ chối”. Lại có tiếng cãi nhau bên đối diện phòng họp chung.

Hai người cãi nhau là Ellis Loew và Jack Tierney, người nào cũng muốn chiến thắng nhưng vẫn cố giữ giọng lầm rầm nhỏ nhẹ. Cả hai kéo nhau ra sau cột nhà và tôi đến buồng gọi điện thoại gần đó để nghe trộm - hy vọng sẽ biết thông tin gì đó liên quan đến Lee.

Họ không tranh luận về trường hợp của Lee mà đang nói về cô nàng nào đó.

“…Jack, Horrall muốn rút bớt ba phần tư số người ra khỏi công tác điều tra. Cho dù có thông qua khoản đề nghị kia hay không thì chúng ta cũng đã thể hiện hết mức với cử tri rồi. Chúng ta có thể giúp đỡ anh ấy bằng cách lần tìm theo danh sách các tên trong cuốn sổ kia, tất cả các tên. Vụ án càng được công chúng quan tâm thì quan hệ của chúng ta với anh ấy càng chặt chẽ…”

“Khỉ gió, Ellis…”

“Không đâu. Nghe tôi nói đã. Trước đây tôi cũng coi cô bé kia chỉ là hạng gái điếm bỏ đi. Nhưng bây giờ thì vụ việc đã gây quá nhiều sự chú ý và chúng ta có thể tranh thủ điều này. Chúng ta biết sự thực cô bé là người thế nào, chúng ta sẽ làm cho sự thực đó được thể hiện sinh động gấp nhiều lần bằng những người đàn ông xuất hiện trong cuốn sổ địa chỉ kia. Chúng ta sẽ tiếp tục cử người thẩm vấn họ, tôi sẽ cung cấp tên cho bên báo, chúng ta sẽ làm cho sự việc lúc nào cũng nóng cho đến khi nào bắt được tên giết người kia.”

“Đó là trò xảo trá, Ellis ạ. Tên của gã giết người kia có thể không nằm trong cuốn sổ địa chỉ. Hắn là thằng bị bệnh tâm thần và hắn đang quay lưng về phía chúng ta mà nói rằng: ‘Làm gì thì làm đi'. Cô bé đó là người thế nào tôi đã biết điều đó ngay từ đầu cũng như anh. Nhưng điều đó đem lại kết quả ngược sự mong đợi của chúng ta. Tôi đã điều tra rất nhiều vụ án giết người dã man rồi, thử hỏi nếu người đàn ông đã có gia đình mà tên mình lại đột nhiên xuất hiện trên báo chí như thế thì kể như cuộc sống gia đình của họ đã chấm dứt chỉ vì một lần ghé qua giải sầu với cô nàng Betty Short kia.”

Im lặng kéo dài. Lát sau Loew lên tiếng: “Jack, anh biết sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ trở thành trưởng ủy viên công tố, nếu không phải năm tới thì sẽ đến năm 1952. Và anh biết là chỉ vài năm nữa Thad Green sẽ về hưu, như vậy chắc anh cũng biết người tôi muốn đưa lên thay thế anh ấy là ai. Jack, tôi mới 36 tuổi còn anh đã 49 rồi. Tôi thì còn có cơ hội để thể hiện mình trong những vụ án lớn như thế này còn anh thì không đâu. Vì Chúa, hãy nhìn xa hơn một chút đi.”

Lại im lặng. Và tôi biết đại úy Jack Tierney đang cân nhắc những cái được và mất khi bán tâm hồn mình cho quỷ Sa tăng để đối lấy chiếc chìa khoá Phi Beta Kappa và một chút hứng khởi cho thành phố Los Angeles này. Khi thấy anh ta nói: “Tôi đồng ý, Ellis,” tôi xé toạch tờ đề nghị thuyên chuyển và quay lại chỗ đông người.