← Quay lại trang sách

Chương 20

Các sỹ quan thuộc Phòng cảnh sát trung tâm và Nha thám tử được phân công tạm thời phụ trách vụ E. Short nay trở lại nhiệm vụ thường xuyên bao gồm:

• Trung úy T. Anders - quay lại Đội chống tội phạm lừa đảo, Phòng cảnh sát điều tra trung tâm.

• Thám tử J. Arcola - quay lại Đội chống trộm cắp, Phòng cảnh sát điều tra trung tâm.

• Trung uý R. Cavanaugh - quay lại Đội chống cướp, Phòng cảnh sát điều tra trung tâm.

• Thám tử G. Ellison - quay lại Phòng thám tử trung tâm.

• Thám tử A. Grimes - quay lại Phòng thám tử trung tâm.

• Thám tử C. Ligget - quay lại Đội chống tội phạm vị thành niên, Phòng cảnh sát điều tra trung tâm.

• Thám tử R. Navarette - quay lại Đội chống tội phạm lừa đảo, Phòng cảnh sát điều tra trung tâm.

• Trung úy J. Pratt - quay lại Đội án mạng, Phòng cảnh sát điều tra trung tâm (gặp thượng úy Ruley nhận nhiệm vụ.)

• Thám tử J. Smith - quay lại Đội án mạng, Phòng cảnh sát điều tra trung tâm.

• Thám tử W. Smith - quay lại Đội thám tử trung tâm.

Giám đốc Horrall và phó giám đốc Green muốn thông qua tôi gửi lời cảm ơn tới các cậu vì đã tham gia vụ điều tra này, đặc biệt các cậu đã tích cực làm ngoài giờ. Thư khen ngợi sỹ quan được gửi tới từng người sau.

Cá nhân tôi cũng gửi lời cảm ơn tới các cậu…

Đại uý J. V. Tierney, chỉ huy trưởng, Phòng chỉ huy thám tử.

Khoảng cách giữa bảng tin và phòng làm việc của Millard chỉ khoảng mười yard. Thấy tôi bước vào, Russ ngẩng mặt lên hỏi ngay: “Bucky, tình hình thế nào?”

“Tại sao tôi không nằm trong danh sách điều chuyển?”

“Tôi yêu cầu Jack giữ cậu lại tham gia điều tra vụ này.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cậu đang tỏ ra rất hiệu quả, trong khi đó chỉ vài năm nữa Harry sẽ về hưu. Như thế được chưa?”

Tôi đang phân vân tìm cách chống chế thì điện thoại reo. Russ nhấc máy: “Tôi Millard, Đội án mạng nghe đây.” Anh ta lắng nghe một lúc và ra hiệu chỉ tôi đến chỗ máy lẻ để ở bàn bên. Tôi nhấc ống nghe và thấy một giọng nam giới đang nói.

“...được điều chuyển sang Cơ quan điều tra hình sự của Lục quân ở ngay Fort Dix đây. Tôi biết đã có rất nhiều người gọi đến nhận tội làm phiền các anh, nhưng lần này có vẻ khác đấy.”

Russ nói: “Thiếu tá cứ nói tiếp đi.”

“Tên anh lính đó là Joseph Dulange, một lính quân cảnh thuộc đại đội trực thuộc Sở chỉ huy ở Dix. Hắn thú nhận với chỉ huy trưởng của mình sau một bữa chè chén say xỉn. Mấy anh bạn của hắn nói hắn có mang theo dao và về thẳng Los Angeles nhân dịp nghỉ phép vào ngày 8 tháng 1. Nghe nói còn có vết máu nhỏ trên quần hắn nhưng lượng quá nhỏ nên không đủ để làm xét nghiệm kiểm tra. Cá nhân tôi cho rằng, hắn có vấn đề. Khi còn ở nước ngoài, hắn thường xuyên cãi lộn và viên chỉ huy trưởng còn nói hắn rất hay đánh vợ.”

“Thiếu tá, Dulange có ở chỗ anh bây giờ không?”

“Có, hắn đang bị giam trong nhà tạm giam bên cạnh hội trường.”

“Thiếu tá làm giúp tôi việc này: Yêu cầu hắn tả lại các vết bớt trên người E. Short. Nếu hắn tả chính xác, tôi và một cậu bạn nữa sẽ đích thân đến trại MacArthur.”

Viên thiếu tá tỏ ra lễ phép: “Vâng.” Russ nói: “Harry đang bị cúm, cậu có muốn làm một chuyến đến New Jersey không?”

“Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”

“Nếu tay lính kia nói đúng được nốt ruồi ở chỗ kín đó của E. Elizabeth thì tôi thực sự nghiêm túc.”

“Theo tôi nên hỏi hắn về những vết rạch trên người cô ấy mà báo chí chưa biết đến.”

Russ lắc đầu. “Không, như thế có thể sẽ làm hắn quá kích động. Chúng ta sẽ im lặng ra đi và báo cáo về từ Jersey. Nếu Jack hay Ellis biết chuyện này, có thể các ông ấy sẽ cử Fritzie đi theo và chỉ sáng mai anh lính kia sẽ phải lên ghế điện cho dù có phạm tội hay không.”

Nhắc đến Fritzie làm tôi hơi khó chịu nhưng vẫn nói. “Anh ta không đến nỗi tồi tệ như thế đâu. Hơn nữa, có thể Loew cũng đã từ bó ý định kia rồi.”

“Vậy thì cậu đang quá lạc quan đấy. Fritzie vẫn là con người như vậy thôi, còn Loew thì…”

Viên thiếu tá ban nãy gọi lại. “Thưa anh, Dulange nói cô gái có ba nốt ruồi nhỏ màu đen ở mé trái… mông.”

“Anh cứ nói thẳng cái đó ra đi. Chúng tôi đang trên đường đến đây.”

Joseph Dulange mới là một hạ sỹ, người cao, rắn chắc, tóc đen, khuôn mặt hơi dài, năm nay anh ta 29 tuổi, mặc bộ quần áo dã chiến màu nâu ngồi đối diện với chúng tôi tại văn phòng phân hiệu của cảnh sát trưởng ở Fort Dix. Thoáng nhìn người ta cũng biết đây là con người ti tiện. Ngồi cạnh Dulange là một luật sư đeo quân hàm đại uý, có lẽ để xem Russ và tôi có sử dụng biện pháp mạnh hay không. Chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn thích nghi sau chuyến bay tám giờ liền, bốn giờ sáng nhưng tôi vẫn quen với chế độ giờ giấc của Los Angeles, vừa mệt mỏi vừa hăng hái. Trên đường từ sân bay đến, viên thiếu tá đã gọi điện lại cho chúng tôi thông báo tình hình vắn tắt về Dulange: Một cựu chiến binh đã hai lần kết hôn, hay đánh vợ. Bản khai của anh ta chưa hoàn chỉnh nhưng có hai điểm cần chú ý: Bay đến Los Angeles vào ngày 8 tháng 1 và bị cảnh sát New York bắt một lần vào ngày 17 tháng 1 vì tội say rượu gây rối.

Russ vào việc ngay: “Hạ sỹ, tôi là Millard còn đây là sỹ quan Bleichert. Chúng tôi thuộc lực lượng cảnh sát Los Angeles và nếu cậu chứng minh được là cậu giết E. Short thì chúng tôi sẽ lập tức bắt cậu và giải về.”

Dulange cựa mình trên ghế và không hề ngần ngại: “Tôi đã rạch người cô ta.”

Russ thở dài. “Rất nhiều người đã từng nói với chúng tôi điều đó.”

“Tôi còn làm tình với cô ta.”

“Vậy sao? Có nghĩa là cậu phản bội vợ mình?”

“Tôi là người Pháp.”

Tôi giả bộ là người bất hảo. “Còn tôi là người Đức, người nước nào thì có nói lên điều gì đâu? Tại sao cậu lại phản bội vợ mình?”

Dulange liếm môi như loài bò sát. “Tôi thường làm chuyện đó theo kiểu của người Pháp nhưng con vợ tôi lại không thích thế.”

Russ huých tay ra hiệu bảo tôi im lặng. “Hạ sỹ, vì sao cậu lại đến Los Angeles nghỉ phép? Cậu có chuyện gì cần quan tâm ở đó sao?”

“Tôi thích gái, Johnnie Red và sự náo nhiệt.”

“Những thứ đó cậu có thể tìm được ở Manhattan mà.”

“Nhưng ở đó còn có ánh nắng mặt trời, các ngôi sao điện ảnh và cây cọ.”

Russ cười to. “Đúng là Los Angeles có tất cả những thứ đó. Có vẻ như vợ cậu kiểm soát cậu rất chặt nhưng cậu vẫn ung dung một mình đến Los Angeles nghỉ phép được.”

“Cô ấy biết tôi là người Pháp. Khi ở nhà tôi vẫn đàng hoàng với cô ấy. Cái đó của tôi rất dài và cô ta không phàn nàn gì cả.”

“Nếu có thì cô ấy sẽ phàn nàn về chuyện gì? Lúc đó cậu sẽ làm gì?”

Dulange ngây mặt ra. “Một lần thì tôi còn sử dụng chân tay, lần thứ hai tôi sẽ cắt cô ta ra làm hai mảnh.”

Tôi chen vào: “Cậu bay ba ngàn dặm đến Los Angeles chỉ để kiếm của lạ sao?”

“Tôi là người Pháp.”

“Với tôi cậu là một gã đồng tính luyến ái thì đúng hơn. Thùng rỗng thì thường kêu to. Chắc cậu biết điều đó rồi chứ?”

Viên luật sư quân sự đứng dậy thì thầm gì đó vào tai Russ và anh ta đá chân ra hiệu cho tôi. Dulange cười nhăn nhở. “Tôi trả lời bằng thứ của quý dài đến mười inch của mình, anh cảnh sát ạ.”

Russ nói: “Cậu sẽ phải xin lỗi thám tử Bleichert đấy. Cái đó của cậu ấy rất ngắn.”

“Tôi biết chứ. Người Đức là như vậy. Tôi là người Pháp tôi biết.”

Russ cười rống lên như vừa nghe một câu chuyện hài hước. “Cậu đúng là thằng bạo dâm.”

Dulange lại ve vẩy chiếc lưỡi. “Tôi là người Pháp mà.”

“Joseph, trường hợp của cậu rất đáng nghi ngờ. Thiếu tá Carrol nói với tôi cậu rất hay đánh vợ có phải không?”

“Thế người da đen thì không khiêu vũ được à?”

“Chắc chắn là có rồi. Cậu thích đánh phụ nữ à?”

“Khi bọn họ thích phải thế.”

“Vậy vợ cậu có thường xuyên thích được như thế không?”

“Đêm nào cô ta cũng đòi của quý dài mười inch của tôi.”

“Ý tôi hỏi là thích bị đánh như lời cậu nói.”

“Cứ mỗi lần tôi đi chơi với Johnnie đỏ về cô ta lại nổi tam bành và thích được như thế.”

“Cậu chỉ uống rượu Johnnie đỏ thôi à?”

“Tôi chỉ thích Johnnie đỏ.”

“Cậu có mang theo rượu Johnnie đỏ đến Los Angeles không?”

“Nó ở trong túi.”

Đôi co với thằng nát rượu này khiến tôi bực mình. Tôi nghĩ đến Fritzie là biện pháp mạnh anh ta thường sử dụng. “Thằng khốn, mày thích ăn đấm thì mới chịu từ bỏ thái độ xấc xược đó à?”

“Bleichert, đủ rồi đấy.”

Tôi im lặng ngay. Viên luật sư nhìn tôi trừng trừng. Russ chỉnh lại nút thắt cà vạt, tôi hiểu anh ta nhắc tôi không được xen vào nữa. Dulange ngồi bẻ ngón tay. Russ tung bao thuốc lá lên bàn, động tác cổ điển ám chỉ quan hệ bạn bè.

Gã người Pháp nói: “Tôi không hút thuốc khi không có Johnnie đỏ. Anh mang Johnnie đỏ đến đây tôi sẽ hút. Có nó tôi thú tội sẽ dễ dàng hơn. Anh cứ hỏi cha tuyên úy[56] thì biết, ông ấy nói lúc nào cũng ngửi thấy mùi Johnnie đỏ khi tôi đến xưng tội.”

Tôi có cảm giác thằng hạ sỹ này cũng chỉ là loại thích được chú ý. Russ nói: “Joseph, thú tội ở toà không được uống rượu đâu. Nhưng tôi có thể khẳng định với cậu là nếu cậu thuyết phục được chúng tôi cậu là người giết Betty Short thì tôi hứa sẽ mang theo Johnnie đỏ đến Los Angeles cho cậu. Cậu sẽ tha hồ mà thưởng thức, thế nào?”

“Tôi nói tôi đã rạch người Thược dược.”

“Tôi thì không. Và cậu sẽ phải tạm xa rượu Johnnie đỏ trong một thời gian.”

“Chính tôi rạch người cô ta.”

“Cậu rạch thế nào?”

“Tôi rạch vú, rạch miệng, cắt cô ta làm hai mảnh. Tôi cắt, cắt, và cắt.”

Russ thở dài. “Cứ nghĩ kỹ lại đi Joseph. Thứ Tư, ngày 8 tháng 1 cậu mới rời khỏi Dix và cậu có mặt ở trại McArthur ngay tối hôm đó. Cậu cùng với chai Johnnie có mặt ở Los Angeles và rất nóng lòng muốn đi tìm của lạ, vậy trước tiên cậu đến đâu? Đại lộ Hollywood, khu Sunset Strip, ra bờ biển hay đi đâu?”

Dulange lại bẻ ngón tay. “Tôi đến quán rượu Nathan Tattoo (Hình xăm Nathan), số 463 đường North Alvarado.”

“Cậu làm gì ở đó?”

Gã Joseph vén tay áo để lộ vết xăm hình lưỡi rắn với chữ “French” bên dưới. Hắn lên gân tay khiến vết xăm giãn ra trông to hơn. “Tôi là người Pháp.”

Millard chuyển sang giọng căng thẳng. “Tôi là cảnh sát và tôi bắt đầu cảm thấy chán với câu chuyện cậu kể rồi đấy. Và khi tôi chán thì thám tử Bleichert đây sẽ nói chuyện với cậu. Thám tử Bleichert từng là võ sĩ hạng trung đứng thứ mười thế giới và cậu ấy không phải là con người nhẹ nhàng đâu, cậu hiểu chứ?”

Tôi nhướng mày, giơ tay. “Tôi là người Đức.”

Dulange cười to: “Không tiền thì làm gì có hàng. Không có rượu Whisky thì cũng không có chuyện trò gì cả.”

Tôi nhào người qua bàn nhưng Millard đã nhanh chóng túm tay kéo lại. Vẫn giữ nguyên tư thế đó, anh ta nói: “Joseph, tôi sẽ thoả thuận với cậu. Thứ nhất cậu phải thuyết phục với chúng tôi là cậu biết Betty Short. Cung cấp cho chúng tôi một số thông tin chẳng hạn như tên tuổi, năm sinh hay miêu tả ngoại hình cô ấy. Cậu làm được như vậy thì trong lúc giải lao cậu sẽ có Johnnie làm bạn. Thế nào?”

“Chỉ một ly Johnnie thôi à?”

“Không, nhiều hơn thế.”

Gã người Pháp chộp bao thuốc lấy ra một điếu. Russ bật lửa cho hắn. Hắn hít một hơi dài và chậm rãi nhả khói:

“Sau khi ở quán rượu đó, tôi vào khu trung tâm và thuê một phòng ở khách sạn Havana nằm ở góc đường số 9 và đường Olive, hai đô la một đêm nhưng trong phòng đầy gián. Tôi phải đặt bẫy bắt mới ngủ được. Ngày hôm sau chúng tôi bắt đầu đi tìm gái nhưng hôm đó không tìm được ả nào. Hôm sau nữa tôi tìm được một ả người gốc Phi-líp-pin ở bến xe buýt. Cô ả nói đang cần tiền mua vé xe đi Frisco vì vậy tôi ngã giá năm đô la để ả phục vụ cả tôi và Johnnie. Cô ta đòi ít nhất mười đô la cho hai người. Tôi nói, Johnnie bị treo như Chúa Giê-su, và cô ta nên trả lại tiền cho tôi. Chúng tôi quay về khách sạn và tất cả bọn gián tôi bẫy đều sổng ra hết. Tôi giới thiệu cô ta với Johnnie và bảo cô ta Johnnie sẽ đi trước. Cô bé kinh ngạc nói: ‘Anh tưởng anh làm thế thì có thể trở thành Fatty Arbuckle[57] được hay sao?’ Tôi nói với cô ta tôi là người Pháp. Cô ấy là hạng người gì mà dám coi thường Johnnie Red của tôi?

“Gián trong phòng lại bắt đầu nhảy múa, cô ả Phi-líp-pin sợ chết khiếp bỏ chạy, tôi và Johnnie Red ngồi lại với nhau mãi đến muộn. Lúc đó chúng tôi lại thấy rất muốn có một cô ả. Chúng tôi lại đến một cửa hàng bán trang phục của lục quân và hải quân vì tôi muốn mua ít dây trang trí cho bộ quân phục Ike[58] của mình. Huy chương DSC[59] cùng với lá sồi, ngôi sao bằng bạc, bằng đồng, tất cả đều cần phải có dây để trang trí. Trông tôi chả khác gì tướng George S. Patton[60], chỉ có điều hơi to con hơn một chút. Sau đó tôi cùng với Johnnie đến quan bar có tên là Night Owl (Cú đêm). Cô nàng Thược dược kia bước vào và Johnnie nói ngay: ‘Vâng, thưa ngài, đó là cô gái của tôi, không đừng nói là có thể, vâng thưa ngài, bây giờ thì cô ấy là của tôi’.”

Dulange dập điếu thuốc đang hút và lấy luôn điếu khác. Russ vẫn đang cần mẫn ghi chép. Tôi cố nhớ những mốc thời gian và địa điểm hắn đề cập. Quán bar Night Owl tôi đã biết từ thời còn làm tuần tra viên. Vào thời gian hắn kể thì tôi đang ở góc đường số 6 và đường Hill, cách khách sạn Biltmore nơi Red Manley bỏ lại Betty Short vào ngày 10 tháng 1 chỉ có hai dãy nhà. Gã đàn ông người Pháp mặc dù chỉ hồi tưởng lại thời gian và địa điểm nhưng cũng đã gây được chú ý.

Russ nói: “Có phải cậu đang nói đêm hôm thứ Bảy ngày 11 và ngày Chủ nhật hôm sau không?”

Dulange châm điếu thuốc. “Tôi là người Pháp chứ không phải cuốn lịch. Chủ nhật tất nhiên là sau thứ Bảy rồi, anh tự tính ra được.”

“Tiếp tục đi.”

“Thược dược cùng với tôi và Johnnie có nói chuyện phiếm một lát, sau đó tôi mời cô ta về khách sạn. Chúng tôi về đến nơi và tất nhiên là bọn gián vẫn đang nhảy múa hát ca trên gỗ. Cô nàng Thược dược nói sẽ không làm chuyện đó nếu tôi không giết bọn gián kia. Tôi cầm chai Johnnie và đập lũ gián, Johnnie nói với tôi nó không hề bị đau. Nhưng cô ả Thược dược lại bảo vẫn không chịu giạng chân ra chừng nào tôi không diệt bọn gián kia bằng biện pháp khoa học. Tôi buộc phải xuống phố đến tìm nhà một bác sỹ. Ông ta bán cho tôi gói thuốc phun với giá năm đô la. Tôi và Thược dược làm chuyện đó như những kẻ đói khát, Johnnie ngồi xem. Nó tức muốn phát điên lên vì Thược dược vô cùng lành nghề và tôi không muốn nhìn thấy nó tội nghiệp như vậy.”

Tôi chen ngang bằng một cậu ra lệnh. “Tả người cô ấy đi. Làm nghiêm túc nếu mày không muốn đợi đến khi ra tù mới được gặp Johnnie.”

Vẻ mặt Dulange đột nhiên ủ rũ như đứa trẻ bị doạ lấy mất con gấu nhồi bông của mình. Russ nói: “Trả lời câu hỏi của cậu ấy đi.”

Dulange cười nhăn nhở. “Đến khi tôi cắt đôi người cô ta tôi mới nhận thấy đôi nụ hoa rất đỏ, chân mập, lông mượt. Cô ấy có mụn ruồi như tôi đã nói với thiếu tá Carroll, có cả vết trầy xước trên lưng còn rất mới như vừa bị đánh bằng roi.”

Tôi giật mình nhớ lại những “vết đánh bằng roi còn mới” mà nhân viên pháp y nói khi khám nghiệm tử thi. Russ nói: “Tiếp tục đi, Joseph.”

Gã ma cà rồng Dulange tiếp tục cười nhăn nhở. “Sau đó Thược dược thắc mắc ‘Làm thế nào mà mới hạ sỹ anh đã được nhiều huân chương thế?’ Và cô ta bắt đầu gọi tôi là Matt nọ, Gordon kia và nói chuyện con cái mặc dù đó mới là lần đầu tiên chúng tôi làm tình và tôi lại đeo cả bao cao su. Johnnie lại khó chịu và cậu ta cùng với lũ gián lại bắt đầu hát ‘Không thưa ngài, đó không phải là cô gái của tôi.’ Tôi muốn có cơ hội làm tiếp chuyện kia nên cùng với Thược dược xuống phố gặp ông bác sỹ diệt gián. Tôi đưa cho ông ta mười đô la để ông ta giả vờ kiểm tra và nói với Thược dược rằng ‘Đứa bé sẽ rất khỏe mạnh và chỉ sáu tháng nữa nó sẽ ra đời’.”

Lại thêm những lời khẳng định, những câu chuyện khó hiểu trong mớ hỗn độn không biết bao nhiêu là thời gian và địa điểm của Dulange. Cái tên Matt và Gordon kia chắc là Matt Gordon và Joseph Gordon Fickling, hai người được Betty Short ngưỡng mộ muốn lấy làm chồng. Tôi nghĩ việc tên này có phải là thủ phạm hay không mới chỉ khẳng định được một nửa, vì vậy cứ tạm gác lại để tính chuyện Lee Blanchard đã. Russ lại nói: “Sau đó thế nào, Joseph?”

Vẻ mặt Dulange đột nhiên trở nên vô cùng bối rối - dường như cơn nghiện rượu của gã lại nổi lên nên muốn có ngay một chai Johnnie đỏ bên mình. “Sau đó tôi cắt cô ta làm hai mảnh.”

“Ở đâu?”

“Ở giữa thân hình.”

“Không, ý tôi hỏi là cậu thực hiện hành động giết người đó ở đâu?”

“Ồ, ở khách sạn chứ còn ở đâu.”

“Phòng số bao nhiêu?”

“Số 116.”

“Làm thế nào mà cậu mang được xác cô ấy đến góc đường số 39 và đường Norton?”

“Tôi lấy trộm một chiếc xe hơi.”

“Đó là loại xe gì?”

“Đó là một chiếc Chevy.”

“Mẫu gì và sản xuất năm nào?”

“Loại sedan sản xuất năm 1943.”

“Trong những năm chiến tranh nước Mỹ không sản xuất xe đâu, Joseph, nghĩ lại đi.”

“Sedan sản xuất năm 1947.”

“Liệu có người nào lại bỏ quên chìa khoá chiếc xe sang trọng như thế của mình không?”

“Tôi không cần chìa khoá.”

“Vậy cậu làm cách nào để khởi động xe?”

“Cái gì?”

“Giải thích cách cậu mở trộm xe đi.”

“Tôi không còn nhớ lúc đó mình đã làm thế nào nữa vì tôi say rượu.”

Tôi chen vào: “Đường số 39 và đường Norton ở đâu?”

Dulange vung vẩy bao thuốc trong tay. “Gần đại lộ Crenshaw và phố Coliseum.”

“Cậu hãy nói những đặc điểm mà báo chí chưa nhắc đến.”

“Tôi rạch miệng cô ta đến mang tai.”

“Chuyện đó ai cũng biết.”

“Tôi và Johnnie của tôi hiếp cô ta.”

“Cô ấy không bị hiếp và nếu cậu có dùng đến chai Johnnie kia thì cũng phải để lại dấu vết. Đằng này chả có dấu vết gì cả. Tại sao cậu lại giết cô ấy?”

“Vì cô ta làm tình quá kém.”

“Vớ vẩn, cậu vừa nói Betty làm chuyện đó nhanh như thỏ.”

“Nhưng là con thỏ xấu.”

“Trong bóng tối thì nhà ngói cũng như nhà tranh, đừng linh tinh nữa. Tại sao cậu giết cô ấy?”

“Vì cô ta không chịu làm theo kiểu Pháp.”

“Đó không phải là lý do. Với năm đô la cậu có thể bắt bất kỳ ả gái điếm nào làm theo kiểu Pháp. Một người Pháp như cậu chắc biết rõ điều đó.”

“Nhưng cách làm kiểu Pháp của cô ta rất tồi.”

“Không có chuyện đó đâu, đừng vờ vĩnh nữa.”

“Tôi chặt cô ta làm hai mảnh.”

Tôi đập bàn rất mạnh như Harry Sears từng làm. “Cậu là thằng dối trá khốn nạn.”

Viên đại uý luật sư vẫn ngồi cạnh hắn ta đứng dậy. Dulange lại than thở: “Tôi muốn có Johnnie của tôi.”

Russ nói với luật sư: “Sáu giờ sau đưa hắn lại đây,” và quay sang mỉm cười với tôi - điệu cười dịu dàng nhất mà tôi nhìn thấy ở anh ta từ trước đến nay.

Việc Dulange là tên giết người bây giờ thì chỉ có thể khẳng định được hai mươi lăm phần trăm. Russ ra ngoài gọi điện báo cáo và phân công một đội điều tra khám nghiệm hiện trường đến phòng số 116 khách sạn Havana kiểm tra vết máu, tôi vào phòng ngủ dành cho các sỹ quan độc thân mà thiếu tá Carroll chuẩn bị cho chúng tôi đánh một giấc. Tôi mơ thấy Betty Short và Fatty Arbuckle trong một bộ phim hài đen trắng và khi chuông báo thức reo thì tôi lại giật mình nghĩ đến Madeleine.

Mở choàng mắt, tôi thấy Russ đã thay bộ comple mới. Anh ta đưa cho tôi tờ báo và nói: “Đừng bao giờ đánh giá thấp Ellis Loew.”

Đó là tờ đưa tin vắn tắt của Newark với dòng tít: “Thủ phạm vụ giết người dã man ở Los Angeles là một anh lính đóng quân ở Fort Dix!” Ngay bên dưới là ảnh của Joseph Dulange và Ellis Loew ngồi rất điệu sau bàn làm việc. Nội dung bài báo viết:

Trong một mẩu tin nóng gửi tờ Mirror của Los Angeles, phó ủy viên công tố quận của Los Angeles, Ellis Loew, phụ trách đại diện về pháp lý trong vụ án giết người đầy bí hiểm “Thược dược đen” thông báo một bước đột phá trong công tác điều tra vào tối hôm qua. “Tôi vừa được hai bạn đồng nghiệp gần gũi nhất, thượng uý Russ Millard và sỹ quan Dwight Bleichert cho biết, hạ sỹ Joseph Dulange ở Fort Dix, New Jersey đã thú nhận hắn chính là thủ phạm giết Elizabeth Short và lời thú tội đã được xác nhận kiểm chứng thông qua những thông tin mà chỉ có tên giết người biết. Hạ sỹ Dulange là con người tha hoá và tôi sẽ tiếp tục thông báo nhiều tin tức hơn nữa cho báo chí khi hai người bạn của tôi đưa Dulange về Los Angeles khởi tố.”

Vụ Elizabeth Short đã làm các cơ quan điều tra phải lúng túng khi thân thể trần truồng bị cắt làm đôi với rất nhiều vết rạch trên người của cô ta được phát hiện tại một khu đất trống ở Los Angeles. Phó ủy viên công tố Loew sẽ không tiết lộ chi tiết lời thú tội của Dulange, nhưng có nói rằng Dulange từng là bạn tình của cô Short. Ông Loew nói: “Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có chi tiết. Điều quan trọng là tên ác quỷ kia đã bị giam giữ và hắn sẽ không thể giết người được nữa.”

Tôi cười: “Thực sự thì anh đã nói những gì với Loew?”

“Chả nói gì cả. Lần đầu tiên gọi điện cho đại úy Jack tôi chỉ nói rằng Dulange rất có thể là thủ phạm. Anh ấy trách chúng ta là đã không báo tin này trước khi lên đường, chỉ có vậy thôi. Lần thứ hai gọi điện thì tôi nói rằng Dulange có vẻ lại là thằng khùng nữa mà chúng ta gặp phải. Anh ấy rất thất vọng, còn bây giờ thì tôi biết lý do nằm ở đâu rồi.”

Tôi đứng dậy vươn vai: “Thôi thì cứ hy vọng hắn chính là người giết cô ta.”

Russ lắc đầu: “Nhân viên khám nghiệm hiện trường thông báo chả có vết máu nào ở khách sạn, mà cũng chẳng có chỗ nước chảy để rửa người cô ấy. Còn Carroll thì đã có báo cáo về những nơi mà Dulange đã đến trong khoảng thời gian từ ngày 10 đến ngày 17 tháng 1. Chúng ta cũng vừa được đền đáp đây: Thằng Pháp đó đã ở bệnh viện St. Patrick từ ngày 14 đến ngày 17 tháng 1. Sáng 17 thì hắn được thả ra và hai giờ sau thì có mặt ở nhà ga Pennsylvania. Trong vụ này hắn hoàn toàn trong sạch.”

Tôi không biết phải tức giận với ai. Loew và đám ăn theo thì muốn giũ bỏ trách nhiệm trong khi Millard thì lại muốn công lý được thực hiện. Tôi lại sắp phải quay về và chứng kiến những lời lẽ có thể làm tôi phát điên lên mất.

“Thế còn Dulange? Anh có muốn thẩm vấn hắn nữa không?”

“Để được nghe tiếng gián hát à? Tất nhiên là không. Carroll đã hỏi hắn rồi, hắn bịa ra chuyện để được chú ý. Hắn muốn hòa thuận trở lại với cô vợ đầu và hy vọng hành động như vậy sẽ được thông cảm đôi chút. Tôi đã thẩm vấn hắn thêm một lần nữa rồi, hắn cũng không còn gì hơn để nói.”

“Lạy Chúa!”

“Chúa cứu tinh thì đúng hơn. Joseph sẽ bị sa thải ngay lập tức còn chúng ta thì sẽ quay lại Los Angeles trong bốn mươi lăm phút nữa. Vì vậy cậu nên chuẩn bị quần áo đi.”

Tôi khoác lên người bộ quần áo đã ẩm mốc và đi ra đường chờ xe Jeep của quân đội đưa ra sân bay. Từ đằng xa tôi thấy một người dáng cao mặc quân phục đi tới. Tôi run rẩy vì lạnh và người kia xuất hiện ngày càng rõ hơn. Đó không phải ai khác ngoài hạ sỹ Joseph Dulange.

Đến chỗ chúng tôi, hắn chìa ra tờ tin vắn và chỉ tấm hình ngay trên trang đầu. “Tôi làm đâu ra đấy rồi đây, anh chỉ là tên người Đức tầm thường thôi.”

Tôi thấy có mùi rượu Johnnie đỏ trong hơi thở của hắn và bực mình cho hắn một quả chặt vào sườn. Dulange gục xuống như đống gạch bị sụp đổ. Millard nhìn tôi với ánh mắt có vẻ trách móc. Tôi nói: “Thằng khốn, đừng thỏa mãn kiểu đó.”