Chương 21
Ellis Loew nói: “Bucky, tôi triệu tập cuộc họp này vì một số lý do. Thứ nhất tôi muốn xin lỗi vì đã vội vàng kết tội cho Dulange. Tôi đã quá thẳng thắn khi nói chuyện với báo chí và việc làm đó khiến cậu bị tổn thương. Tôi xin lỗi về việc này.”
Tôi nhìn Loew và Fritz Vogel ngồi cạnh anh ta. Cuộc “họp nhỏ” diễn ra trong phòng khách nhà Fritzie. Hai số báo liên tiếp viết về vụ gã Dulange khiến tôi cảm thấy như thằng ngốc vội vàng hấp tấp đuổi theo con ngỗng hoang. “Thực sự thì anh muốn gì, thưa sếp Loew?”
Fritzie cười rất to. Loew nói: “Cứ gọi tôi là Loew thôi.”
Chai rượu mạnh đã cạn đến tận đáy cùng với đĩa bánh quy cay mà Fritzie đưa ra. Để đãi những người được coi là bạn bè. Tôi đã hẹn gặp Madeleine trong một giờ nữa - có một người bạn để tìm đến sau khi hết giờ làm là điều duy nhất tôi mong đợi lúc này. “Được thôi, Ellis.”
Loew tức giận với cách nói của tôi. “Bucky, chúng ta đã va chạm một vài lần trước đây và ngay bây giờ có thể chuyện đó cũng đang xảy ra, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn đồng ý với nhau ở một vài điểm. Chúng ta đều muốn vụ Betty Short được giải quyết nhanh chóng để trở về với công việc bình thường. Cậu muốn quay về Phòng cảnh sát điều tra, còn tôi mặc dù cũng rất muốn khởi tố tên giết người kia nhưng vai trò của tôi trong việc điều tra không đáng là mấy và có lẽ tôi nên quay lại với các vụ án trước đây vẫn đang chờ mình.”
Tôi có cảm giác như đang đứng trước một con người gian xảo đang cầm chắc chiến thắng trên tay. “Anh muốn gì?”
“Tôi muốn chuyển cậu trở lại Phòng cảnh sát điều tra vào ngày mai, còn tôi cũng sẽ thử cố gắng lần cuối cùng trước khi quay lại với những hồ sơ trước đây đang chờ tôi. Chúng ta đều là những người còn trẻ, còn nhiều triển vọng. Fritzie muốn đi cặp cùng với cậu khi anh ấy được lên chức thượng úy, và …”
“Russ Millard muốn có tôi khi Harry Sears nghỉ hưu.”
Fritzie tu hết nửa ly rượu của mình. “Cậu không thích hợp với anh ta đâu. Russ nói với mọi người rằng cậu không biết kiềm chế tính khí của mình. Hơn nữa, anh ta lại ưa sử dụng biện pháp nhẹ, tôi sẽ phù hợp với cậu hơn rất nhiều.”
Đúng là canh bạc. Tôi nghĩ đến ánh mắt kinh tởm của Russ khi tôi đánh gục Joseph Dulange. “Anh muốn gì, Ellis?”
“Rất tốt, Dwight, tôi sẽ nói với cậu ngay đây. Còn bốn tên tự nhận tội nữa vẫn đang bị giam trong nhà tạm giam của chúng ta. Bọn chúng không có chứng cớ ngoại phạm trong thời gian Betty Short mất tích và trong lần thẩm vấn đầu tiên, các câu trả lời cũng không chặt chẽ. Tất cả đều là bọn ưa bạo lực, những thằng điên thối mồm. Tôi muốn thẩm vấn lại bọn chúng một lần nữa bằng biện pháp mà cậu gọi là ‘phù hợp’. Cần phải sử dụng sức mạnh. Fritzie muốn sử dụng Koenig vào công việc này nhưng cậu ta lại hơi thái quá cho nên tôi chọn cậu. Bây giờ thì hoặc là có hoặc là không. Cậu sẽ quay lại Đội điều tra án mạng cho đến khi Russ Millard chán ngấy cậu chứ? Russ là người bảo thủ và rất cam chịu đấy. Và tính cách đó không thể thay đổi trong một sớm một chiều được đâu.”
Niềm tin của tôi sụp đổ hoàn toàn. “Vâng.”
Loew tươi tỉnh hẳn lên. “Vậy thì đến nhà tạm giam ngay đi. Nhân viên cai ngục trực ca đêm đã chuẩn bị hồ sơ thông tin về chúng rồi. Ngoài bãi đậu đã có sẵn xe, chìa khoá để dưới thảm lót chân. Đưa bọn nghi phạm đó đến số 1701 đường South Alameda gặp Fritzie. Chúc mừng cậu sắp được trở lại Phòng điều tra, Dwight.”
Tôi đứng dậy. Loew lấy một chiếc bánh quy hờ hững nhấm. Fritzie nốc hết ly rượu, hai tay run lẩy bẩy.
Khi tôi đến, bọn điên khùng đã sẵn sàng trong bộ quần áo tù, bốn tên bị trói vào nhau. Hồ sơ mà nhân viên cai tù đưa cho tôi có dán ảnh chân dung và những thông tin cần chú ý. Anh ta mở cửa và tôi bước vào đối chiếu khuôn mặt với ảnh.
Paul David Orchard, người thấp nhưng vạm vỡ, mũi rất dài nhưng tẹt, tóc nâu có bôi sáp thơm. Cecil Thomas Durkin, khoảng 50 tuổi, da ngăm đen, đầu hói. Charles Michael Issler mắt nâu rất to và sâu, và cuối cùng là Loren Bidwell (không có tên đệm) đã già, thân hình yếu đuối, run rẩy, da nổi đầy vết do bị bệnh gan. Nhìn ông ta thảm hại đến mức tôi phải kiểm tra ảnh và đối chiếu mấy lần cho chắc chắn, xem tiểu sử gạ gẫm trẻ em từ năm 1911 của lão ta tôi biết mình không hề nhầm. “Ra ngoài hết đi. Cuốn gói hết đồ đạc.”
Bốn tên lẽo đẽo đi ra, dây xích quét lê trên nền nhà. Tôi chỉ cho bọn họ lối ra bên cạnh đường đi và cả lũ tự mở cửa kéo lê nhau ra bài đậu xe, nhân viên cai ngục treo biển số cho chúng còn tôi chạy đi lấy xe.
Tôi ngồi phía trước nhìn qua kính chiếu hậu kiểm tra cho đến khi bốn vị khách quý lên cả. Viên cai ngục khoá cửa phía sau và giơ súng ra hiệu, tôi nổ máy phóng đi.
Số 1701 đường Nam Alameda nằm ở phía Đông quận Công nghiệp của Los Angeles, cách khu tạm giam chỉ khoảng một dặm rưỡi. Năm phút sau tôi đã tìm được đến nơi - đó là một dãy nhà kho vô cùng rộng, địa điểm duy nhất của khu phố có đèn chiếu sáng phía trước: KOUNTY KING LUNCH - PHỤC VỤ HẠT LOS ANGELES TỪ NĂM 1923. Tôi dừng xe và bấm còi, cánh cửa bên dưới tấm biển mở ngay lập tức và đèn cũng tắt, Fritzie Vogel đang đứng móc tay vào dây lưng chờ.
Tôi nhảy xuống mở thùng xe và bốn tên điên tự động bước xuống đường. Fritzie gọi: “Các quý ông, vào đây.” Bọn họ bước về phía Fritzie, tôi khoá xe và cũng bước lại.
Fritzie chờ cho tên cuối cùng bước vào rồi mới quay sang nói với tôi. “Chỗ này là sự phúc đáp của chính quyền hạt đấy. Người sở hữu nơi này nợ cảnh sát trưởng Biscailuz, anh ấy lại có một viên thượng úy hoạt động ngầm có anh trai là bác sỹ nợ tôi. Chỉ lát nữa thôi cậu sẽ hiểu ý tôi đang nói đến chuyện gì.”
Tôi đóng cửa và cài then bên trong. Fritzie dẫn tôi vào căn phòng rộng nồng nặc mùi thịt, phía cuối có cửa thông sang một phòng khác cũng rất rộng, mùn cưa phủ đầy nền nhà, hàng dãy các móc treo thịt thòng xuống từ trần nhà, quá nửa số móc vẫn còn treo thịt bò ruồi bu đầy xung quanh. Bụng tôi bắt đầu nôn nao, phía cuối căn phòng có bốn ghế đặt ngay bên dưới bốn móc treo thịt bỏ không, và tôi bắt đầu hiểu ý nghĩa của những việc sắp diễn ra.
Fritzie tháo xiềng chân cho bốn tên và còng tay chúng ra phía trước. Tôi đứng bên quan sát phản ứng của chúng. Ông già Bidwell có vẻ đã không còn chịu đựng nổi với bệnh liệt, Durkin đang rên hừ hừ, Orchard nghếch hẳn đầu sang một bên có vẻ khinh bỉ, hình như mái tóc bôi sáp của hắn quá nặng so với sức chịu đựng. Chỉ có duy nhất Charles Issler là tỉnh táo, hắn đung đưa tay liên tục, mắt hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Fritzie có vẻ giận dữ.
Fritzie lấy cuộn băng dính trong túi tung cho tôi. “Dán mấy bản sao giấy than đó lên tường ngay cạnh móc theo thứ tự chữ cái của từng tên.”
Tôi làm theo và thấy chiếc bàn trải khăn kê chéo cánh cửa thông sang một phòng khác chỉ cách đó vài foot. Fritzie dẫn đám tù nhân đến bắt đứng lên ghế và gã còng tay lên móc treo thịt. Tôi nhìn qua bản sao trích ngang về bốn tên hy vọng sẽ tìm được thông tin gì đó làm tôi căm ghét chúng, giúp tôi vượt qua nốt đêm đó trước khi quay lại công việc thường xuyên của mình.
Loren Bidwell đã từng ba lần bị tù vì tội bạo dâm trẻ em. Tất cả các lần bị bắt hắn đều nhận tội và là thủ phạm đáng ngờ chính trong vụ giết đứa trẻ Hickman năm 1920. Cecil Durkin là tên nghiện, thích bạo lực và cũng đã bị tù vì tội hiếp dâm, có tài chơi trống cho nhạc jazz, hai lần hắn bị đi tù vì tội đốt nhà trong đó một lần bị bắt sống trong khi đang đốt nhà người trưởng ban nhạc vì quá chặt chẽ với hắn trong ăn chia tiền thuê ban nhạc ở một hộp đêm. Vì vụ đó hắn bị tù mười hai năm, kể từ khi ra tù chỉ làm chân rửa bát và sinh sống ở một khu tập thể của quân đội.
Charles Issler từng hành nghề phe giá và đã dính líu đến vụ giết một ả gái mại dâm và bị một năm tù; trong khi đó Paul Orchard lại từng hoạt động như một gã điếm nam mặc dù đã có thời gian làm đến phó cảnh sát trưởng hạt San Bernardino, khi đương chức từng hai lần bị buộc tội vì hành động quá bạo lực.
Tôi bắt đầu cảm thấy căm ghét đám người này, cảm giác như khi chuẩn bị bước lên sàn đấu mà không biết chắc mình có cầm cự được với đối thủ hay không. Fritzie nói: “Một bộ tứ rất thú vị đúng không?”
“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
Fritzie búng tay ra hiệu và tôi bước ra trước mặt bốn nghi phạm. Fritzie lên tiếng trước, “Tất cả đều thừa nhận là đã giết Thược dược. Chúng tôi muốn các anh chứng minh điều đó. Bucky, cậu hỏi xem bọn họ đã ở đâu và làm gì trong thời gian Betty mất tích, tôi sẽ ngồi nghe cho đến khi phát hiện ra là họ toàn nói dối.”
Tôi nhằm vào Bidwell trước. Cơn co giật do chứng bại liệt khiến hắn ta ngồi không vững, tôi bước lên nắm chiếc móc treo thịt giữ cho hắn ngồi im. “Tại sao anh giết cô ấy?”
Gã hiếp dâm nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn khiến tôi phải nhìn đi nơi khác. Fritzie đứng xem bản sao trích ngang của bọn họ và phá tan sự im lặng. “Đừng rụt rè như thế. Với cô ả đó đến trẻ con cũng phải thèm thuồng.”
Tôi siết mạnh tay và lắc chiếc móc nhắc nhở. “Nói đi, tại sao anh giết cô ấy?”
Bidwell thì thào: “Tôi không giết cô ấy, thưa anh cảnh sát. Tôi muốn có tiền mua vé để về trang trại của mình. Xin anh hiểu cho.”
Nhìn bộ dạng ông ta đến một con dao nhỏ cũng không nhấc nổi còn nói gì đến chuyện trói người phụ nữ kia và chặt cô ấy làm hai mảnh. Tôi quay sang Cedil Durkin.
“Đến lượt anh đấy, Cedil.”
Gã nghệ sỹ nhạc jazz chế nhạo tôi. “Nói với mày chuyện gì? Mày học câu đó từ thám tử Tracy hay bọn găng-tơ?”
Không cần quay sang nhưng tôi vẫn thấy Fritzie đang tức tối xem thái độ của tôi thế nào. “Tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện của anh và Betty Short như thế nào?”
Durkin cười khúc khích: “Tao làm tình với cô ta, với cả mẹ mày vì tao là bố mày đấy!”
Tôi thọi luôn cho hắn hai quả đấm như trời giáng. Chân Durkin nảy lên nhưng hắn vẫn đứng được trên ghế. Hổn hển thở vì đau đớn nhưng hắn vẫn cố tỏ ra can đảm: “Mày tưởng mày thông minh à? Mày chỉ là thằng tồi, bạn mày kia mới là người tốt. Mày đánh tao thì bạn mày sẽ cứu tao. Thằng hề, mày đang diễn kịch vui à?”
Tôi xoa tay vì vẫn chưa hết đau sau vụ xô sát với Lee và xử lý gã Dulange. “Tôi là người ưa nhẹ nhàng, ông nên nhớ điều đó.”
Quả là có tác dụng. Durkin không nói gì nữa mà chỉ loạng choạng cố đứng thẳng dậy. Tôi quay sang Charles Michael Issler.
Hắn lúng túng nhìn xuống và nói: “Tôi không giết cô ấy, không hiểu sao tôi lại gây ra chuyện ngớ ngẩn này, tôi xin lỗi. Đừng để anh kia đánh tôi nữa.”
Thái độ của hắn có vẻ thành thật nhưng vẫn có gì đó khiến tôi chưa hoàn toàn bị thuyết phục. “Được, cứ tạm thời cho là thế đã.”
“Tôi… tôi không thể. Tôi không hề.”
Tôi chợt nghĩ đến việc tên Issler này từng làm nghề phe gái và Betty Short lại có thời gian hoạt động mại dâm, có thể có sự liên quan nào đó - nhưng trong cuốn sổ địa chỉ của cô ta lại nói cô ta chỉ hoạt động tự do. “Anh có biết Betty Short không?”
“Không.”
“Anh có từng quen cô ấy không?”
“Không.”
“Vậy tại sao anh lại tự nhận giết cô ấy?”
“Cô… nhìn cô ấy rất đáng yêu và dễ thương nên tôi không kiềm chế nổi cảm xúc khi thấy ảnh cô ấy xuất hiện trên báo. Tôi luôn thông cảm với những cô gái xinh đẹp.”
“Trong hồ sơ nói anh chỉ làm ăn với bọn gái mại dâm. Tại sao vậy?”
“Tôi…”
“Anh có đánh họ không? Có bắt ép họ phải phục vụ bạn bè mình không…”
Tôi phải ngừng lời giữa chừng khi nghĩ đến Bobby De Witt. Issler gật đầu liên tục, lúc đầu còn nhẹ nhàng, một lát sau hắn gật đầu như búa bổ và nức nở. “Tôi làm những việc bẩn thỉu, vô cùng bẩn thỉu. Bẩn thỉu, bẩn thỉu quá.”
Fritzie bước đến đứng cạnh tôi. Các đốt ngón tay đã bọc đồng sẵn sàng hành động. “Trò trẻ con này không giải quyết được gì đâu.” Nói đoạn anh ta đá bay chiếc ghế dưới chân Issler đi. Gã phe gái thét lên và giãy giụa như con cá bị treo, các khớp xương của hắn kêu răng rắc khi trọng lượng toàn thân bị dồn vào đôi tay. Fritzie nói: “Nhìn đây.” Và đột nhiên quát rất to: “Thằng đĩ nam! Thằng con lai! Thằng hiếp trẻ con!” vừa nói vừa đá bay luôn ba chiếc ghế dưới chân mấy gã còn lại. Bây giờ thì cả bốn gã vùng vẫy la hét, chân quấn lấy nhau như con bạch tuộc bị treo. Tiếng la hét của chúng rất đồng thanh cho đến khi Fritzie nhằm vào Charles Michael Issler.
Anh ta đấm một phát rất mạnh vào bụng khiến người hắn đu đưa lắc lư liên tục. Issler hét toáng lên, giọng líu ríu. Fritzie quát: “Khai ngay, những ngày Betty mất tích chúng mày làm gì, bọn dối trá khốn nạn.”
Issler kêu thất thanh: “Tôi… không… biết gì cả.”
Fritzie tặng thêm cho hắn quả đấm nữa vào hạ bộ. “Nói những gì mày biết đi!”
“Tôi biết anh từng làm bên Phòng quản lý hành chính.”
Fritzie lại ra những cú đấm khác. “Nói những gì mày biết đi! Mày phải nói với tao những gì mà đám gái điếm kia đã nói với mày, thằng khốn ạ!”
Issler nôn oẹ, lần này Fritzie bước đến sát người hắn. Tôi nghe có tiếng xương sườn kêu răng rắc và không dám nhìn vào bọn họ nữa. Lát sau Fritzie chạy vòng ra chỗ chiếc bàn phủ khăn mà lúc trước tôi đã nhìn thấy.
Bọn điên khùng vẫn bị treo trên móc, miệng liên tục rên rỉ. Fritzie đứng cạnh nhìn tôi có vẻ chế giễu và lật tấm vải ra.
Trên bàn là xác của một cô gái trần truồng bị cắt làm hai mảnh giữa người trông rất giống Betty Short. Fritzie tóm cổ Issler rít lên: “Chúng mày thích chặt chém à. Tao mang Jane Doe đến đây. Tất cả chúng mày sẽ phải chặt người cô ấy càng mạnh càng tốt.”
Issler nhắm chặt mắt cắn môi. Cổ tay trái bị gãy của Orchard nằm lủng lẳng trên cổ tay phải, xương lồi cả ra ngoài. Fritzie lấy ra một con dao. “Cho tao xem chúng mày đã làm thế nào. Những việc mà báo chí chưa nhắc đến rồi tao sẽ nhẹ nhàng với chúng mày. Bucky, còng tay cho chúng đi.”
Hai chân tôi di chuyển. Tôi lao vào Fritzie, đẩy anh ta ngã xuống sàn và chạy đến bấm nút chuông báo động. Tiếng chuông vang lên rất to và nhanh như những làn sóng đẩy tôi chạy ra khỏi ngôi nhà và lên xe về với Kay mà không hề nghĩ đến những lời xin lỗi dành cho Lee.
Và rồi tôi cùng với Kay Lake hai người hoà làm một.