Chương 2
Thời gian tôi tiến đến cái xác, khán thính giả đã phân tán mong quá nửa. Nghe tiếng ồn ào huyên náo của số tín đồ nhạc Jazz chen chân lên bục thang, tôi vừa kịp chặn lại, không để họ chuồn.
Tôi quì một chân cạnh tay mộ điệu "hí hê” và nhận ra gã đã rồi đời, toàn thân bất động. Có một lỗ nhỏ trên chiếc áo vét thể thao màu hột gà, ngay phía trên nơi có trái tim. Cũng lấy làm lạ, gã đã đứng chịu đựng khá lâu để nghe dứt bản "Tuột dốc"!
Ba tay nhạc công chăm chú nhìn tôi đứng lên và phủi phủi đầu gối. Gã hầu phòng chạy tới, hỏi tôi với cặp mắt thăm dò và giọng châm chọc:
- Anh là nhà phẫu thuật xác chết?
- Không! Cớm đây.
Tôi chìa phù hiệu, trả lời cộc lốc.
- Thế thì còn gì bằng! Tôi đang tự hỏi không biết đào đâu ra tay khám tử thi hay một anh cớm nào đó - Gã nhún cặp vai to bè, tỏ vẻ khoan khoái - Vậy là tôi rảnh nợ. Một thứ rác rưởi...
Tôi hỏi gã:
- Chủ nhân là ai?
- Chính tôi đây! - Một giọng nóng sốt và khàn đục ở phía sau tôi.
Tôi xoay người lại và chạm mặt Minuit O'Hara. Tôi nhắm nghiền mắt một giây, hít mạnh một hơi dài:
- Chà mùi nước hoa - Tôi thì thầm - Nó phải có một cái tên chứ?
- Minuit, dĩ nhiên!
Nàng trả lời khô khốc và hỏi lại, giọng cứng đanh:
- Tôi muốn hỏi ông chuyện gì đã xảy ra?
- Một án mạng, nếu như nó không tự sát rồi nuốt luôn khẩu súng vào mồm. Việc thông thường này, cô đồng ý chứ?
Nàng cụp mắt xuống trước cái nhìn của tôi, hỏi có hơi khó chịu:
- Người này là ai? - Nàng trỏ tay vào xác chết.
- Tất nhiên không phải bồ bịch của tôi rồi - Tôi đáp và chỉ gã hầu phòng - Có phải bà con với anh không?
Gã giẫy như đỉa phải vôi:
- Không! Tôi không biết anh ta. Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ nghe nói về tên cục mịch này.
Tôi nói với nụ cười mỉm:
- Vậy thì anh sẽ không bao giờ được nghe hắn nói.
- Bởi vì ông là người của cảnh sát - Minuit xen vào - Tôi hy vọng ông sẽ làm được cái gì đó. Thật tệ hại cho quán của tôi, gặp loại chuyện thế này!
Tôi nhìn quanh hiện trường, thấy khoảng nửa tá khách hàng, không đủ khả năng cựa động nếu không được một ai đó đưa tay dẫn đi. Họ ngơ ngáo nhìn nhau như đợi một phép mầu.
Tôi hỏi Minuit:
- Điện thoại đặt ở đâu?
- Trong phòng làm việc của tôi. Tôi sẽ đưa ông đến đấy.
Tôi quay qua gã hầu phòng:
- Anh ở lại đây, không được rời khỏi nơi này. Canh chừng không cho ai sờ mó vào cái xác.
Gã nói như mếu:
- Bố ai dám dây vào cái của nợ đó.
Tôi theo sau Minuit băng qua cánh cửa ở cuối bục diễn. Ba ông thần tượng của Annabelle đứng trên đó chết trân, đôi mắt lạc thần, như lúc họ sắp trỗi bản “Oh! Didn't the ramble" dành cho một linh hồn lang thang gửi mình lạc lõng lên không gian chẳng được cái tích sự gì.
Phòng làm việc của Minuit gồm một bàn viết, một ghế đặt trong góc. Bàn trang điểm chiếm góc kia, còn dùng làm phòng hóa trang nghệ sĩ trước giờ trình diễn. Nền sàn được trải tấm da hổ, đôi mắt thủy tinh của con dã thú cho cảm giác vô hại, cái điều tôi đoán được rất dễ dàng. Không phải lúc nào một con mãnh thú cũng được cơ hội quanh quẩn trong phòng làm việc của một cô gái trẻ đẹp và được diễm phúc ở lại ngủ suốt đêm trong đó.
Tôi chộp điện thoại đặt trên bàn và gọi Đội điều tra hình sự. Hammond đang trực ban. Tôi giải thích hắn nghe sự cố xảy ra và yêu cầu hắn tức tốc đến nơi.
- Tớ gửi trung sĩ Polnik và vài chú khác đến tăng viện với cậu - Hắn trả lời cụt ngủn - Xong việc, tớ sẽ đến ngay. Tớ bị vướng chân với các nhân chứng mới trong vụ Hurot. Người chồng đã vào xà lim. Tớ có cảm giác nội vụ sẽ hạ màn. Tớ không thể bỏ đi vào lúc này được. Trong khi chờ đợi, cậu tự xoay lấy. Wheeler.
- Trung úy thân mến ơi - Tôi xuống nước - Đêm nay vừa đúng lúc tớ xuống ca trực. Thật ra, tớ không lòng dạ nào nhìn thấy cậu vướng víu trong mớ bòng bong, làm trật đường rầy trong vụ người chồng đau khổ đã giết người mà chứng cớ rành rành. Nhưng...
- Biết rồi, tớ thông cảm với cậu lắm, Wheeler ạ. Hãy vui vẻ nghỉ ngơi. Tất nhiên vụ này sẽ không mang hiệu quả cho lắm trong tờ báo cáo mà tớ đang bù đầu với nó đây.
- Được, được... Tớ đồng ý - Tôi miễn cưỡng nhận, giọng chua như giấm - Biết rồi, tớ sẽ ở lại, song với con tim khắc khoải.
Hắn càu nhàu:
- Trời ạ, mất ngủ đêm nay mất thôi! Mà này trong khi cậu còn ở đấy, nhớ đừng để ai làm rối tung lên. Có thể còn nhiều dấu vết bất ngờ.
Tôi nhún vai, hỏi vặn lại:
- Cậu phát hiện những dấu vết gì đó từ lúc nào vậy?
- Thì tôi nói cho chắc - nhưng cậu sẽ ngủ sau khi đến bốc tớ ra khỏi đây.
Bốc ống nói ra khỏi tai, tôi cầm nó lơ lửng một chập, rồi dằn mạnh xuống giá đỡ đến nỗi từ bên kia đầu dây, Hammond chưa kịp hạ xuống nghe.
Minuit nhìn tôi vẻ mệt mỏi, rồi hỏi:
- Thế nào? Trung úy liệu định việc này ra sao?
- Việc gì?
Nàng trả lời, vẻ mặt hơi bực bội:
- Về cuộc điều tra hoặc ít ra cái gì đó ông muốn - Nàng trỏ ngón tay tô màu đỏ chói ra bên ngoài và nhăn mặt: - Tôi muốn nói cái của nợ kia. Ông định để nó nằm vạ trong quán của tôi tới bao lâu?
- Chỉ một chốc thôi. Trước tiên phải để y sĩ pháp y nhìn qua dung nhan của nó, rồi đến phần việc của anh phó nhòm. Việc này là thủ tục thông thường và nhờ nó những nhân viên khác trong ngành Điều tra hình sự của chúng tôi mới đặt bút ký lên tờ giấy lĩnh lương hàng tháng. Tôi chưa rõ ai đã phát minh ra thủ tục này.
Tôi nói, rồi móc điếu thuốc lá châm lửa hít một hơi dài. Tôi nhìn Minuit với sự háo hức muốn làm một việc gì, rồi tiếp:
- Bởi vì người hầu phòng của cô quá bận rộn công việc, cô có phiền toái chăng để tôi tự phục vụ cho mình một cốc Scotch?
Nàng đáp bằng giọng không nồng nhiệt lắm:
- Có đủ loại rượu trong chiếc rương kia - Nàng nheo một bên mắt - Có phải trong khi hành sự, lúc nào ông cũng chuốc rượu không?
Tôi nheo mắt đáp lại:
- Chỉ khi nào tôi có dịp.
Tôi bước tới cái rương, giở nắp lôi ra một chai Scotch, rồi quay lưng lại nhìn Minuit nói:
- Tôi có thể chọn cho cô một thứ nào đó để nhấm nháp tí chút, được không?
Nàng gật đầu đáp gọn:
- Vâng, cho tôi chút rượu. Tôi cần lấy tinh thần.
Tôi đánh cho nàng ly cốc-tai Vodka pha chanh rồi cầm ly Scotch với ly của nàng đến ngồi trên chiếc ghế có lưng tựa bọc da. Tôi trao ly Vodka qua tay nàng và hỏi:
- Cô cần có rượu để lên tinh thần, thật vậy sao?
Tôi đưa cái nhìn nghề nghiệp quanh gian phòng, chờ câu trả lời.
Nàng cầm ly Vodka trong tay, nói vẻ mỉa mai:
- Xin cám ơn ông về ly cốc-tai và công nhận ông có cặp mắt nhà nghề - Nàng không trả lời, mà hỏi ngược lại - Hóa ra ông không công nhận rượu có khả năng tác động con người về nhiều mặt?
Tôi cho qua câu đáp, nói tiếp ý nghĩ của mình:
- Cách bài trí của gian phòng cho thấy chủ nhân có cuộc sống bình dị.
Nàng cúi xuống nhìn vào hai bàn tay, rồi ngước mắt lên, nói mỉa mai với cái nhếch mép bất cần đời:
- Xin cám ơn, không ngờ ông khéo ăn nói!
- Tôi sẽ còn phải trau dồi thêm - Tôi nhìn sâu vào mắt nàng, rồi tiếp - Có điều gì đã làm cô băn khoăn?
- Đơn giản tôi muốn biết - Nàng nói giọng chua chát - Nếu anh không cần đến cái đó nữa, tôi có thể cho tẩm liệm.
Tôi chưa kịp nói, đã có tiếng chân sầm sập ở bên ngoài. Minuit xô ghế đứng lên, bước nhanh ra. Tôi cũng vội vã bước theo.
Một bầu đoàn thê tử đi vào như diễu binh, dẫn đầu là trung sĩ Polnik, có bác sĩ pháp y Murphy, một người to béo, đầu hói, mặt đỏ gay theo đuôi.
Lão thầy lang ngắm nghía tôi như nhà khảo cổ tìm được mẩu thiên thạch rơi vào trái đất.
Tôi quát:
- Nếu có con dao mổ trong tay, tôi thử làm cuộc giải phẫu xem cái gì đã bịt kín đôi tai của ông.
Lão sủa ngay:
- Một y sĩ pháp y có lương tâm nghề nghiệp không thể bịt kín tai. Tôi rất thính tai, nhà thám tử.
- Thế thì hãy bắt tay nhanh vào việc. Tôi muốn biết trong cái sọ của gã nằm thẳng đuỗn kia, có cái gì làm cho nó hết yêu đời.
Rồi tôi quay sang Minuit O'Hara;
- Hân hạnh giới thiệu, Bác sĩ Murphy chuyên gia cắt xén tử thi kiêm chủ tịch đại công ty mai táng. Riêng ông trong tay đã có hơn hai trăm cái nghĩa địa.
Vị pháp y nhìn trừng Minuit, đưa tay giụi mắt, rồi thở dài thất vọng. Ông lắc đầu, mấy sợi tóc còn lại, hơi phe phẩy:
- Không phải thân chủ của tôi, cô ấy vẫn còn thở. Vậy là thế nào?
Minuit giậm chân kêu trời:
- Cái lão pháp y này còn lắm tài hơn ông đấy, Trung úy ạ!
Polnik đứng phía sau, đằng hắng:
- Trung úy!
Tôi quay lưng lại:
- Trung sĩ, gì cơ?
- Người của ta đã đến đông đủ. Có thể tiến hành được chưa?
- Tất nhiên - Tôi đáp.
Rồi mọi người đi theo tôi bước lên bục sân khấu.
Murphy quì một chân cạnh xác chết, loay hoay khám nghiệm:
- Tôi muốn đổi thế nằm của nó. Anh có thể cho nhiếp ảnh làm việc trước đi.
Anh phó nhòm chồm tới bấm lia vài kiểu ăn ý, rồi phụ với Murphy lăn tròn lưng cái xác.
Ông đứng lên xoa mạnh hai bàn tay múp míp vào nhau: - Viên đạn ăn xuyên phổi trái đi ngọt vào tim. Cái chết đến ngay tức khắc.
- "Điên quá đi!" - Tôi làu bàu trong miệng.
Murphy chột dạ, hỏi ướm:
- Anh nói cái gì vậy?
- Không phải tôi, chính hắn nói đấy - Tôi trỏ tay vào cái xác - Tôi nghe tiếng súng nổ, lúc đó gã đứng trước sân khấu, quay mặt lại và nói lớn: "Điên quá!". Co dúm người rồi ngã khuỵu...
Vẻ mặt đăm đăm khó chịu, lão hỏi:
- Khoảng cách giữa tiếng la và cái xác đổ xuống độ bao lâu?
- Có thể năm giây. Không lâu hơn.
- Ngay khi đó, anh gọi ai đến?
- Chính ông! Thưa ngài chuyên gia.
- Tôi sẽ làm thủ tục mổ xẻ khi nhân viên nhà xác mang nó về. Anh không cần gì thêm chứ?
- Kết quả khám nghiệm của ông. Và bây giờ tôi có thể lục soát cát túi của nạn nhân chứ?
- Làm đi! Công việc này thuộc về anh mà.
Tôi khom xuống lục soát hết cái túi của gã tín đồ đã ngoẻo, rút ra một mớ tạp nham trao qua tay Polnik. Anh này vội vã mang vào phòng Minuit.
Nhân viên nhà xác đến mang tử thi đi. Murphy lết bết theo sau.
Không đầy một phút, Polnik trở ra, kề tai tôi nói nhỏ:
- Thưa trung úy, cô ả có vẻ không bằng lòng cho mình tạm sử dụng căn phòng.
- Chúng ta sẽ yêu cầu ông thị trưởng gửi lời xin lỗi, nếu ông ấy thấy cần. Tôi đang trong tình trạng việt vị, còn phải chờ lệnh.
- Thưa Trung úy, nghe rõ! - Polnik đáp khẽ, vẻ chịu đựng.
- Tôi đến cô ả đây - Tôi trỏ tay về phía ba gã nhạc công - Xong việc với cô ấy, tôi còn có mẩu đàm thoại ngắn với ba anh chàng kia.
- Tỉa dần từng người một?
- Không! Khởi đầu sẽ hỏi chung, sau đó đến lượt gã hầu phòng.
- Gã nào đâu?
- Cái gã thủ xuất sắc trong vai "Hầu bàn, mang chai rượu Khum!" hoạt cảnh không thể lầm lẫn. Đó là tay hầu rượu diện bộ cánh oách, có áo hồ bột trắng muốt duy nhất trong quán này.
Trước khi Polnik đi làm quen với gã hầu phòng, tôi quay trở lại với Minuit.
Nàng đang ngồi giũa móng tay, thấy tôi xô cửa bước vào, bèn hỏi giọng đanh cứng.
- Dường như chưa một ai báo cho ông biết, trước khi vào phải gõ cửa?
Tôi nói tỉnh bơ:
- Nếu cô không phiền bực thì căn phòng này sẽ được chúng tôi tạm thời dùng làm "Bộ chỉ huy".
- Về phiền bực thì có hàng tá cái để nói - Nàng nói qua cái nhếch miệng - nhưng tôi cho rằng sẽ vô ích khi kể hết chi tiết cho ông.
Nàng đã có trong tay một ly Vodka mới rót.
Tôi bước ngay tới chiếc bàn hẳn còn để chai Whisky, tự rót cho mình một ly cối scotch, rồi cầm ly đến ngồi thỏm vào chiếc ghế bành bọc da.
Polnik gõ cửa bước vào, bày tất cả tài sản của nạn nhân lên tấm lót bàn. Tôi đứng lên trải nó ra từng món. Đó là đống tạp nham khá sạch sẽ gồm một bao thuốc khắc chữ "Guốc Vàng" mặt kia là "Minuit - Nửa đêm", một chiếc mùi xoa cuộn tròn, xấp tiền giấy loại mười đô đếm ra được trăm sáu mươi đồng, một cái lược bỏ túi, một cái giũa móng tay.
Vật chót hết là chiếc phong bì đã đổi màu vấy bẩn mang hàng chữ nguệch ngoạc viết bằng bút chì "Ken ơi, hãy trang điểm trong phi vụ bằng Oscar!"
Tôi bốc bao thuốc lá trong đám tạp nham, rút ra một điếu hít vào mũi. Không thể lầm lẫn, đây là ma túy có tên khoa học Marihuana, giới nghiện truyền khẩu qua nhiều tên: trà, cỏ khô, bù đà, chiếc lá vàng hoặc thông thường gọi là Ken và người sử dụng nó gọi là "phi xì ke".
Tôi hỏi Minuit:
- Cô có biết người nào tên Oscar không?
Nàng trề môi:
- Việc của ông là tự đào bới lấy!
Lập tức bộ óc nhạy bén của tôi làm việc: "Oscar" hai chấm, mở ngoặc kép "Một trong nhiều biểu tượng, để xác nhận tài năng kịch nghệ của cá nhân trong một lĩnh vực hạn chế về nghệ thuật nào đó" đóng ngoặc kép. Annabelle sẽ hãnh diện về sự tiếp thu nhanh chóng này của tôi về những nghịch và đảo phách trong trường phái Jazz đang phổ biến. Cũng như mớ kiến thức của tôi về các loại tiếng lóng đang thịnh hành vô tội vạ. "Phi vụ", một hoặc nhiều cuộc làm ăn bất chính có tính bạo lực, mục tiêu nhắm vào việc tống tiền trấn lột tiền bạc của cá nhân hay tổ chức nào đó. Trường hợp Oscar ở đây nghĩa bóng của nó có thể là viên đạn chì hoặc một nấm mồ.
Giải đoán theo cách đó, tôi có giải thuyết này: Có một âm mưu tống tiền hoặc hành động phi pháp nào đó mà những hàng chữ viết trên phong bì gã bỏ trong túi ngụ ý "mời anh đi cho rảnh tay..." Có thể gã không nghe, mà muốn đầu tư canh bạc bằng mạng sống của chính mình. Kết cục, gã bị khử trừ vĩnh viễn.
Nhận xét nghe được đấy, nhưng không vẫn hoàn không: Tôi vẫn luống cuống trong mớ bòng bong. Thậm chí đến cái tên của gã này tôi cũng mù tịt!
Tôi nốc một hơi cạn phần Scotch còn lại trong cốc, đặt nó lên bàn rồi đựa tay kéo hộc bàn viết đầu tiên. Lục lọi thấy nó trống rỗng, tôi đưa mớ tạp nham của người chết vào đó, rồi đóng hộc bàn lại.
- Xin trung úy tự nhiên xem như ở nhà - Minuit nói móc - Tôi có cần mang đến cho ông một cái gối để tựa lưng không?
- Chà, điều này thật dễ chịu, nhưng tôi lấy làm tiếc - Tôi bỏ lửng câu nói, rút bao thuốc lá lấy ra hai điếu và mời nàng một điếu. Cả hai châm lửa đốt thuốc. Tôi tế nhị nhìn nàng và tiếp - ít ra mình phải loay hoay với một số việc vặt vãnh, chẳng hạn như đặt một ít câu hỏi về việc này việc nọ trong số người có mặt ở đây. Có thể tôi bắt đầu chuyện trò với cô trước. Được chứ?
Minuit cố gắng mỉm cười:
- Được thôi, nhưng chóng vánh một chút, đừng kéo dài. Tôi còn phải cho dọn dẹp lại nơi này và dặn dò những người làm một vài việc, trước khi họ ra về.
- Đồng ý, vẻn vẹn chỉ hai câu hỏi thôi mà. Trước tiên xin hỏi, hàng đêm cô có mặt thường xuyên ở đây không?
- Chúng tôi chỉ nghỉ bán vào chủ nhật và trọn ngày thứ hai. Ngoài ra hầu như tối nào tôi cũng không rảnh.
Tôi nheo một bên mắt và hỏi một cách nồng nhiệt:
- Hay quá! Thế thì, tối thứ hai cô làm gì?