← Quay lại trang sách

Chương 16

Clarence nhảy một cái từ bục xuống phóng ào vào tôi, đôi mắt điên dại, nghiến răng ken két và hai bàn tay cong lại thành hai nắm đấm thật to.

Hai nhân viên sắc phục nhảy chồm và khóa chặt hắn lại. Hắn đứng yên một giây, các mạch máu trên trán phồng lên và rồi hắn giãy giụa mãnh liệt. Hai nhân viên bị hất qua phải qua trái. Thoát được sự kềm tỏa, Clarence lại phóng nhanh về phía tôi với một tiếng kêu kỳ lạ, giống tiếng ụt ịt của một con heo rừng, vừa bị đâm bởi một cái cọc.

Tôi có nên hay không rút một bàn tay ra khỏi túi và cho hắn một cú đánh vào đuôi cằm, ngăn chặn sự phóng tới điên cuồng của hắn như ở phim chiếu bóng? Nhưng ai lại nghĩ chơi trò anh hùng khi người ta quay mỗi cảnh chỉ có một lần?

Thế là tôi rút khẩu 38 và ấn nòng súng sâu vào bụng hắn.

- Một câu - Tôi nói - Một câu thôi, nếu không súng sẽ nổ.

Clarence đứng im và yên lặng nhìn tôi.

Liền lúc, hai nhân viên cảnh sát tiến tới, nắm tay hắn, bẻ quặt ra phía sau và tra khóa vào. Tôi hạ súng và cất nó vào túi.

- Dẫn nó đi - Lavers gầm gừ - nhét nó vào xà lim đấy!

Họ dùng sức lôi Clarence đi, nhưng hắn trì kéo lại và đứng yên được một lúc, rồi quay về phía tôi nói to:

- Đến phút này, tao không chống đối, chó săn. Nhưng tao không cần mày đập vỡ vụn cây đàn của tao.

- Thế mày cần tao chơi bản gì? Một bài ca của Tosca?

Lực lượng áp giải làm việc, đẩy Clarence từ cầu thang ra đến xe tuần tiễu đang chờ sẵn ở ngoài. Lavers châm một điếu xì gà để kéo dài thời gian, rồi chậm rãi nói với tôi:

- Được đấy, Wheeler. Anh đã làm xong mục tái lập hiện trường, bây giờ anh có thể giải thích diễn tiến sự việc.

- Cái hộp đêm này là nơi phân phối ma túy - tôi tuần tự nói - nhưng không phải Wes Stewart làm việc này. Đó là Clarence Nesbitt. Anh hầu bàn Booth cũng có liên can vào, Johnny Landis đã mua "cỏ khô” (cần sa) ở đây, cũng như Talbot đã giới thiệu Johnny, lúc đầu.

Landis đứng bật lên khỏi ghế:

- Talbot? Người quản gia của tôi? Một gã nghiện?

- Có vẻ như vậy đối với tôi - Tôi trả lời - Nếu không tại sao hắn bị giết? Người ta đã thủ tiêu tên bồi cũng một lý do, để yên tâm về sự yên lặng của nó.

Lavers hỏi chen vào:

- Thế còn cô gái? Minuit O'Hara?

- Đó không phải là một cô gái tân ngây thơ bị mắc vào lưới, như cô đã làm ra vẻ. Chính cô ả là dầu não vụ việc. Clarence và tên bồi chỉ là tay sai, những người bán hàng đơn giản.

- Tiếp theo? - Lavers hối thúc.

- Johnny Landis lúc đầu chỉ là một khách mua như những người khác. Sau đó anh ta trở thành kẻ tham vọng. Anh muốn dành cho mình một phần lợi tức, bằng cách tống tiền. Anh ta là mối nguy cơ dai dẳng và nguy hiểm đến đỗi Minuit buộc phải quyết định trừ khử ngay. Clarence, con người hạ tiện lãnh làm việc này. Trước hết, họ hăm dọa Johnny, nhưng không kết quả. Chính Clarence đã viết cảnh cáo ngoài bì thư. Các ông còn nhớ: đặt màu đỏ trên...

- Tôi nhớ rất rõ - Lavers nóng nảy cắt ngang - Nhưng nếu cô ả O'Hara đã chủ mưu vụ án, theo ý tôi như vậy, bởi vì Clarence cho thấy hắn không đủ tinh khôn để làm, thì cô ta hy vọng gì vào đó?

- Cô hy vọng đó là một án hoàn hảo - Tôi giải thích - Vũ khí sẽ không bao giờ tìm thấy, như vậy vụ mưu sát không thể kết cho Clarence, hoặc không thể cho ai khác. Sau này, khi thấy nó chuyển biến xấu, cô ả không chần chừ tố cáo Wes Stewart, hy vọng mình sẽ thoát khỏi cùng lúc với Clarence.

Với nụ cười tuồng như chán nản hướng về Lavers, tôi nói tiếp:

- Trước hết, cô ả là đàn bà và thánh mới biết đàn bà nghĩ gì? Trừ một vài trường hợp đặc biệt, dĩ nhiên.

- Trở về chuyện Talbot đi - Lavers lại nóng ruột.

- Talbot có thể cùng cánh với Johnny trong cái chuyện tống tiền này. Chúng ta sẽ không bao giờ biết được nó. Nhưng sau cái chết của Johnny, Talbot bắt đầu sởn tóc gáy. Hắn vội đi tìm Booth cũng trong đường dây phân phối, chắc chắn để hỏi gã này phương cách đối phó. Khi đến nhà Booth phát giác cái chết của gã này, hắn hốt hoảng tột độ. Hắn phải tìm đường thoát thân trước khi bị Clarence thanh toán. Từ lúc đó, bọn chúng rượt đuổi theo nhau. Tôi đi tìm Talbot, hắn lại đi kiếm tôi, và Clarence đi tìm Talbot. Cuối cùng Clarence đã nhặt được Talbot trên chiếc chiếu của tôi.

- Tiếp tục đi, - Lavers thúc hối.

- Clarence đã thoát được, trước khi tôi phăng ra đầu mối của kẻ sát nhân. Tôi bị phiền toái bởi một xác chết cản trở. Nhưng tôi có một suy nghĩ nhỏ về xuất xứ của kẻ sát nhân này.

- Tôi không thấy có một sự động não ở trong việc này - Hammond nói lớn - Đơn thuần chỉ là đoán mò!

Tôi nhìn thẳng vào hắn đưa nhận xét:

- Tôi cược rằng cậu chưa bao giờ đi ngủ trễ như hôm nay.

Tôi kể nốt phần còn lại của câu chuyện: Tôi đặt cáỉ xác của Talbot vào "Guốc Vàng" và phát hiện Wes Stewart đang ẩn nấp ở đó, tôi điện thoại cho Minuit báo cho ả biết sự hiện diện của người quá cố trong chỗ làm ăn của ả. Ngay sau dó tôi báo cho Đội hình sự. Nhưng cái xác đã biến mất, trước khi cảnh sát đến nơi.

- Thực sự cô ả không bao giờ nói đến sự hiện diện của cái xác ở trong nhà mình - Lavers nói - Nhưng tôi cũng mù tịt anh là người đã thông báo cho tôi, Wheeler. Tôi sẽ không quên chuyện này!

Landis bất thình lình đứng bật lên:

- Trung úy, có một điều tôi không hiểu. Tại sao người ta đặt cái xác của Talbot vào trong hầm rượu nhà tôi và tại sao họ cũng mang anh tới đó?

- Có thể chúng nghĩ rằng đấy là nơi duy nhất mà người ta sẽ không bao giờ nghĩ ra, trong khi đó chính là nơi theo lôgic cái xác được an toàn, nghĩa là nhà ông. Nhưng sớm muộn gì chúng cũng phải thanh toán cái xác đi và cả tôi nữa. Thật là nhất cử lưỡng tiện, ông hiểu...

- Chúng sẽ thành công, nếu ông Landis không đến kịp thời, Wheeler. - Lavers nhận xét.

- Tôi đã viết những bài báo rất xúc phạm tới ông, trong tờ "La Tribune" của tôi, trung úy. Nhưng tôi sẽ cho đăng lời xin lỗi công khai trong số báo tới.

- Cám ơn ông, nhưng ông đã cứu tôi sống, ông Landis, như thế là đủ với tôi.

- Như vậy, mọi chuyện xem như đã xong - Lavers nói - Chúng ta có thể đi về ngủ.

- Còn một chuyện mà tôi muốn được hỏi ông Landis - Tôi nói.

- Chuyện gì? - Landis lịch sự hỏi.

- Trong một ngăn kéo bí mật nơi bàn giấy của ông, có một ống kim tiêm da và một hộp bạch phiến. Đó là dụng cụ của người nghiện nặng, thưa ông Landis. Ông có thể giải thích cho tôi sự hiện diện của nó tại nhà ông chứ?

Nét mặt của lão đột nhiên hõm sâu xuống.

- Lẽ ra tôi nên phá hủy nó đi, dĩ nhiên - Lão ta thở dài - Nhưng không biết tại sao tôi giữ nó lại. Có thể vì tôi không thể nào chịu đựng nói, khi phải sờ vào nó?

- Cái gì vậy? - Lavers làu bàu.

- Đó là cái ống tiêm của John con trai tôi - Landis thản nhiên nói - Do tình cờ một hôm tôi trông thấy những thứ đó. Vì vậy tôi hiểu rằng con trai tôi bị nghiện. Đây là nguyên nhân tôi đã ném thằng con nghiên ngập ra khỏi nhà. Có thể đây là bằng cớ để tôi xác minh phần nào...

- Anh đã thỏa mãn chưa, Wheeler? - Lavers hỏi khô khốc.

- Vâng, thưa sếp. Chúng ta đi chứ?

Cảnh sát trưởng gật đầu.

- Tôi được vinh hạnh đưa ông và cô nương về nhà, thưa ông Landis.

- Cám ơn. Tôi rất cảm kích về ưu ái này, thưa ông cảnh sát trưởng.

Lão cầm tay Rena và đi về phía cầu thang. Tôi nắm cùi chỏ Lavers lúc đi qua.

- Còn có gì nữa? - Ông làu bàu.

- Có một tang vật cần thiết mà chúng ta có thể thu thập được lúc đi qua, thưa Cảnh sát trưởng. Nếu ông cho phép tôi lên xe với ông, chỉ độ năm phút thôi. Nó ở trên đường đi.

- Tang vật nào?

- Cái khẩu súng thứ hai, mà Clarence Nesbitt đã sử dụng để giết Talbot và Booth.

Đây là chuyện mới mẻ chợt lóe lên trong óc tôi. Lavers chấp thuận:

- Tốt lắm. Nếu xét thấy cần.

- Tôi sẽ ngồi cạnh tài xế. Cám ơn cảnh sát trưởng.

- Anh là một cớm được nhiều vận may nhất của Đội hình sự - Lão thở dài - Nếu không, tôi bị bó buộc phải tin là anh thông minh.

Khi chúng tôi đi ra, Landis và Rena đã ngồi vào xe của cảnh sát trưởng, Lavers lên với họ ở băng sau còn tôi ngồi cạnh tài xế để chỉ đường cho anh ta.

Độ chừng mười phút sau, Landis hỏi chúng tôi đi đâu.

Lavers trả lời:

- Wheeler cần có một tang vật cần thiết cho cuộc điều tra, chỉ độ năm phút thôi, ông Landis, nhưng chuyện này giúp chúng tôi thu ngắn thời gian. Tôi hy vọng chuyện này không làm ông phiền lòng?

- Không - Landis thì thầm, vẻ không vui.

Tôi châm một điếu thuốc và cố gắng thư giãn. Một cô tóc hung mà tôi quen một hôm đã giải thích rằng người ta cứ để tự nhiên và thư giãn các cơ bắp. Cô đã thử chứng minh nhưng đã không thành công, dầu vậy sự chỉ dẫn đó vẫn không thiếu hấp dẫn.

Tôi nghe có ai đó động đậy phía sau và tôi nhìn vào kiếng chiếu hậu: Lartdis dính mũi vào sát tấm kính tối òm.

- Chúng ta đang ở khu Hillstonel - Lão nói lớn - có phải ông đưa chúng tôi di du lịch, cảnh sát trưởng?

- Anh đã nói năm phút, Wheeler - Lavers nghiến răng.

- Chúng ta gần đến rồi, thưa xếp.

- Nếu hãy còn xa, tôi thích ông để tôi xuống trước - Landis nói - Nếu phải làm một vòng quá xa, thì cho chúng tôi xuống ở trạm xe tắc xi.

- Nếu chúng ta không tới đó trong sáu mươi giây, Wheeler, thì anh có thể bỏ chuyện này.

- Tuân lệnh, sếp, - Tôi mong cách nói ngọt ngào này sẽ làm dịu bớt tính khí của lão ta.

Khi trông thấy bức tường gạch to lớn sừng sững trước mắt, tôi tức khắc cảm thấy nhẹ nhõm. Mười giây sau, chúng tôi qua cổng chính và người tài xế dừng xe lại. Một anh gác cửa tiến đến gần. Tôi nhảy xuống đất, chìa phù hiệu và nói nhanh:

- Tôi rất gấp. Hãy điện thoại báo cho bác sĩ Vĩnh Phúc rằng tôi ở đây với cảnh sát trưởng. Hãy nói rằng nếu ông ấy không nhảy ra khỏi giường và không có mặt tại phòng tiếp tân trong ba mươỉ giây, thì sáng sớm mai tôi sẽ cho các cơ quan an ninh trong nước kiểm soát toàn bộ các khu vực của ông ấy. Có ba trăm tám mươi mốt cơ quan, có quyền pháp luật, nếu ông ta vi phạm chỉ cần với hai cơ quan. Tôi sẽ cho đóng cửa y viện của ông ta tức khắc. Nói với...

Tôi phải dừng để lấy hơi.

- Ông ta chưa đi ngủ thưa trung úy - người gác cửa nói - Tôi mới nói chuyện với ông ta cách đây năm phút. Đã có chút ít sôi nổi, nhưng bây giờ xong rồi. Tôi xin tức khắc báo ông ta biết có ông tới.

Tôi quay lại xe. Người gác cửa mở cửa song sắt và chúng tôi vào. Landis nói giọng phát cáu:

- Cái chòi này là nhà gì? Nhà tù à?

- Một phút nữa sẽ thấy - Tôi gừ gừ.

Xe dừng lại trước thềm. Tôi lịch sự đề nghị:

- Nếu ông vui lòng theo tôi vào trong một giây, chúng ta sẽ có thể...

- Người này điên - Landis thét to - Con gái tôi và tôi có thể làm gì trong...

Đèn thềm cửa bỗng nhiên chiếu sáng choang. Các cửa ra vào đều mở rộng cả hai cánh và Vĩnh Phúc đang nhảy nhanh xuống các bực cấp. Một người dân thường coi Vĩnh Phúc là một bác sĩ, nhưng với tôi, ông ấy là tia chớp. Tôi đi về phía ông ta.

- Chuyện gì không ổn, trung úy? - Bác sĩ lo lắng hỏi tôi.

- Mọi sự đều tốt thưa bác sĩ. Tôi chỉ nghĩ ông có thể sẽ vui thích chào mừng một người bạn cũ.

Ông tròn xoe mắt:

- Một bạn cũ? Vào giờ này à?

- Ông ta ở trong xe. Ông ấy sẽ phật lòng nếu ông không đến chào.

Nhìn cái đầu Vĩnh Phúc, rõ ràng ông coi tôi như một khách hàng tương lai. Ông do dự một lát, rồi nhún vai và tiến lại gần chiếc xe. Ông mở cửa và trông thấy ngay Landis.

- Ơ kìa! Ông Robinson! Một ngạc nhiên bất ngờ đầy sung sướng! - Vĩnh Phúc kêu to giọng vô cùng thân mật.

Sau các lời mời khẩn khoản của tôi, mọi người bước vào văn phòng của Vĩnh Phúc. Landis giận sôi gan:

- Tôi không hiểu gì về cái chuyện kỳ cục này! Tôi chưa bao giờ gặp ông này trong đời tôi! Cái chuyện đùa không đúng lúc này là cái quái gì vậy?

Tôi nhìn Vĩnh Phúc:

- Bác sĩ, xin ông vui lòng nói cho chúng tôi biết - những gì ông biết về ông Robinson.

- Tôi phải nói, Trung úy - Ông bắt đầu vừa lơ đễnh vuốt râu mép. - Một bí mật nghề nghiệp, đúng không? Một y sĩ và bệnh nhân...

- Đây là chuyện sát nhân, bác sĩ - Tôi nói lạnh lùng.

- À! - Ông nói và khó khăn nuốt nước bọt - Thế thì, trong trường hợp! Ông Robinson được điều dưỡng ở đây, ba lần, nếu tôi nhớ rõ, trong hai năm qua.

- Ông ta chữa bệnh gì?

- Cai nghiện ma túy. Chúng tôi chữa khỏi người nghiện, phần thể xác, nhưng sự tiếp theo về phần bệnh nhân. Tuy nhiên họ mắc lại, hầu hết tất cả. Tôi khẩn khoản yêu cầu ông Robinson chữa bệnh thần kinh, nhưng ông ta luôn luôn từ chối.

- Wheeler! - Lavers nổ lên - Anh còn kiếm gì nữa để chứng minh cho chúng tôi?

- Rằng Landis là một người nghiện. Cái ống tiêm không bao giờ là của con trai ông ta. Đó là dụng cụ của chính ông ta.

- Điều đó chứng minh cái gì?

- Một người nghiện cần có thuốc. Vì chức vụ và địa vị trong xã hội. Landis không bao giờ dám mua thuốc ở một người bán vội vàng vì sợ bị nhận diện và dễ bị cột chân tay vào một vụ tống tiền.

- Tôi chưa bao giờ nghe một chuyện láo khoét như vậy! - Landis la lớn - Tao sẽ bẻ gãy mày, Wheeler! Mày sẽ phải trả giá đắt! Về phần ông, cảnh sát trưởng, tôi có thể chứng thực với ông rằng ông...

- Im miệng lại! - Lavers hét lên.

Landis ngồi há hốc miệng vì bị kích động.

- Tiếp tục đi, Wheeler - Lavers nói bình tĩnh - Tôi nghe anh.

- Rena đã kể cho tôi - vụ cãi cọ ầm ĩ giữa Johnny và cha anh ta, trước khi bị đuổi khỏi nhà. Johnny đã trách cứ cha anh bao bọc cho một phụ nữ. Anh ta nói đúng. Người phụ nữ đó là Minuit O'Hara và cũng là cái chuyện hồi nãy, nhất cử lưỡng tiện, không những cô ả là nhân tình của lão ta, mà còn điều khiển hộp đêm "Guốc Vàng" làm nơi phân phối thuốc bảo đảm cho Landis được cung cấp thường xuyên và không nguy hiểm.

- Cô ta kiếm thuốc cho tôi. Cô ta là nhân tình của tôi - Landis cười gằn - Và vì vậy tôi đã giết cô ta, không nghi ngờ chứ?

- Rất đúng. Ông đã bắt gặp Talbot tình tự với Rena, sau đó không ngừng đe dọa gã này và sử dụng hắn làm người chuyển hàng. Hắn mang thuốc cho ông từ nhà "Guốc Vàng".

- Mày là thằng hoàn toàn điên!

- Ông đã đuổi con ông ra khỏi nhà bởi vì phát hiện được hắn hút cần sa. Ông không muốn hắn biết có thể dễ dàng mua ở hộp đêm nói trên, bởi vì hắn biết bà chủ là nhân tình của ông. Johnny không ngốc. Nó có khả năng đối chiếu và khám phá ra điều bí mật. Và mọi chuyện đã xảy ra như thế. Nó không tống tiền Minuit nhưng với chính ông, người cha của nó. Chính vì vậy mà ông đã kết án tử lên đầu đứa con của mình.

- Anh muốn nói chính ông ta đã giết đứa con ruột của mình à? - Lavers nói to đầy vẻ sửng sốt và ngạc nhiên.

- Chính Clarence đã bắn Johnny, theo lệnh của Minuit hay ít ra đó là điều anh ta tin. Nhưng thực tế là Landis ra lệnh cho Minuit.

- Và những người khác cũng thế? - Lavers hỏi.

- Landis không muốn gặp bất cứ hiểm nguy nào. Lão lo lắng về Booth, anh bồi, mà Clarence đã làm câm miệng. Cái chết của Johnny đã làm cho Talbot suy nghĩ đưa tới nghi ngờ Landis. Talbot đi tới nhà anh bồi, muốn biết ý định anh này, liệu gã có đi báo chúng ta hay chưa về vụ buôn ma túy. Tới nơi, hắn trông thấy Booth đã bị ám sát. Thế là Talbot tìm cách cứu mạng mình bằng cách kể cho chúng ta tất cả điều anh biết. Hắn xin tôi một cái hẹn và đến nhà tôi: nhưng Clarence đã đến trước hắn.

- Còn cô ả O'Hara? - Lavers hỏi.

- Johnny chết, Booth chết, Talbot chết, ai có thể còn là mối nguy cơ cho Landis? Không phải Clarence, anh ta chỉ là người giết mướn ngu si vâng lời một cách mù quáng, thậm chí anh ta có thể không biết gì đến sự hiện hữu của Landis... Duy nhất chỉ có Minuit vẫn có thể tố cáo lão.

- Anh muốn nói bố đã thản nhiên hạ sát cô ta ở trong hầm? - Rena hổn hển nói - Không phải bố muốn cứu mạng anh à?

- Ấy là sự trùng hợp ngẫu nhiên, ông ta cứu tôi. Và rồi chuyện đó lại thành hay. Ông ta giành được sự biết ơn của cảnh sát. Ngay ông cảnh sát trưởng đây cũng có thể gắn huy chương cho ông ta!

Tôi nhìn Landis, rồi nói tiếp với lão:

- Xin giở nón chào thua. Ông lạnh như chì. Chính ông đã hỏi tôi tại sao người ta đặt xác Talbot vào trong hầm rượu của ông. Ông đã không rùng mình khi tôi hỏi về dụng cụ tiêm chích ma túy, ông còn làm vẻ buồn bã khi nói những thứ đó là của Johnny, như một người cha tốt, đầy hối hận khi nghĩ đã không biết che chở cho đứa con. Nếu điều này nhằm an ủi ông, để tôi khen ngợi ông đã gần thành công một vụ án hoàn hảo.

Bất thình lình một tiếng thét chói tai phát lên từ trên lầu. Vĩnh Phúc cắn chặt môi lại.

- Xin quí ông thứ lỗi, chúng tôi có chuyện trái khoáy ở trên lầu, với một khách hàng, và tôi phải đi...

- Không có chuyện đó! - Landis gầm lên. - Các ông không được rời khỏi nơi đây!

Lão lùi một bước, rút súng ra khỏi túi và hướng nòng súng về phía chúng tôi.

- Không ai được động đậy!

- Đừng làm chuyện ngốc nghếch! Landis - Lavers nói - Anh không thoát đi được một trăm thước đâu!

- Đó là điều ta sẽ xem, - lão nghiến răng, quai hàm cắn chặt.

Lão vươn tay phía sau, mở cửa và đi vào tiền sảnh, rồi đóng sập cánh cửa: Chúng tôi nghe tiếng chân của lão chạy trong đường cầu thang.

Tôi rút khẩu P38 ra khỏi bao và chạy theo.

- Cẩn thận đừng làm ai bị thương, Wheeler - Lavers nói theo.

Vừa chui vào hành lang, tôi kịp thời trông thấy Landis đang đứng khựng sau một cái trượt chân. Hai người y tá lù lù xuất hiện từ cánh cửa lớn. Lão nhớn nhác quay mặt lại, cặp mắt điên dại, bắn thẳng về phía tôi, rồi phóng vào dãy hành lang kế tiếp. Viên đạn xỉa vào tường bên trên đầu tôi, dội nẩy ra vang to tiếng véo. Tôi đã tới phòng tiếp tân, phóng nhanh trước mặt hai người y tá miệng há hốc và phóng vào cái hành lang mà Landis đã vào.

Lão đã ở đầu kia và đang leo lên cầu thang. Khi tôi tới bậc cuối, thì lão đã mất hút. Leo thang từng bốn nấc một và hầu như lên tới chỗ cao thì tôi nghe tiếng chân chạy điên loạn từ phía sau. Hai người y tá đang phóng đuổi theo chúng tôi.

- Đừng can thiệp vào chuyện này! - Tôi nói to với họ.

Dù vậy họ vẫn tiếp tục leo lên thang.

- Các anh muốn tự sát à? - Tôi la lên một lần nữa.

Lên tới đầu cầu thang, tôi bớt lo về mối nguy hiểm cho hai người y tá để nghĩ đến bộ xương của thằng Al Wheeler.

Cách năm hay sáu thước, hành lang chia làm hai lối, tôi dừng lại tại đây để lắng tai nghe.

Yên lặng và yên lặng hoàn toàn như bãi tha ma. Tôi tự hỏi có thể Landis đang chờ tôi ở góc hầm hành lang. Chỉ có một cách để biết rõ.

Tôi làm một bước nhảy dài đưa tôi tới giữa hành lang: Ở phía trước năm thước, hai bóng người hoàn toàn bất động!

Cái bóng cao lớn được phủ từ đầu tới chân trong một tấm vải trắng toát, Cedric nhìn trừng vào tôi, mắt xanh lóng lánh và miệng cười mở rộng. Một cái bóng thứ hai hoàn toàn bất động đang lủng lẳng ở đầu cánh tay phải đang ra.

- Xem này! - Nó vừa càu nhàu vừa lúc lắc một cách đáng yêu một cái thân hình bất động.

Landis lủng lẳng như một dúm giẻ rách. Vị trí bất bình thường của cái đầu cho thấy lão đã bị gãy cổ và đã lìa đời.

Cedric lúc lắc cái xác của Landis một lần nữa với sự vui sướng tột cùng. Hai người y tá ùa lại phía sau tôi, và tôi đã hiểu tại sao họ không đếm xỉa đến lời cảnh cáo của tôi lúc nãy. Họ đuổi theo Cedric, không phải chạy theo Landis.

Cedric tiếp họ cuồng nhiệt bằng cách lúc lắc cái xác Landis. Cuối cùng nó ngoác miệng cười vui vẻ:

- Ê! Hãy nhìn này! Tôi có một con búp bê rất mới. Một búp bê làm bằng nùi giẻ.

Hai người y tá đồng loạt nhảy xông vào và Cedric buông Landis xuống để tự vệ. Cái thân xác khổng lồ mạnh mẽ với một bộ não hoàn toàn vô dụng của nó lại một lần nữa chịu khuất phục trước hai đối thủ nhà nghề. Hai mươi giây sau, mỗi người một bên, bẻ quặt hai khuỷu tay của Cedric về phía sau làm nó ngã choài về phía trước.

Không suy tư, không hờn oán và không một cảm giác nào, gã thanh niên mất trí đong đưa cặp mắt vô thần nhìn vào cái xác của Landis, bỗng phá lên cười sặc sụa trước khi thét to:

- Khùng... điên quá!

Hai người y tá lôi nó xềnh xệch.