Chương 15
Daniel Landis ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bành bọc da, khẩu súng đặt cạnh lão trên tay ghế. Ánh sáng chói chang trong phòng khách làm lộ những nét bơ phờ mệt mỏi trên gương mặt cằn cỗi của lão. Rena xum xoe lo phục vụ thức uống cho cha cô và tôi. Clarence Nesbitt, mũ quả dưa màu nâu luôn luôn gắn chặt trên sọ, mặt lầm lì ngồi như người chết rồi trên chiếc ghế tựa.
Tôi ngồi đối diện hắn, tay cầm điện thoại tay cầm súng. Đường dây bận rộn tất bật, nhưng tôi tự nói thầm: Sớm muộn gì, Lavers hoặc dồn hết hơi lên để thở hoặc sẽ chết ngạt vì thiếu hơi. Nhưng đối với tôi một trong hai thứ này sẽ diễn ra cách hiển nhiên.
Như chiếc xe bị xì lốp nhưng cuối cùng lão vẫn phải bơm vô cho đầy.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với những điều ông nói, thưa Sếp - Tôi đang phát biểu - Thế nhưng hiện tôi đang có ở đây bộ sưu tập gồm cái xác của Talbot có tử thi của Minuit kết bạn. Rena Landis là nhân chứng biết rõ toàn bộ những điều mà Minuit nói cũng như đã làm. Landis bố cho biết chính lão đã nghe những lời hăm dọa cuối cùng của Minuit và đã tận mắt trông thấy cô ả cầm súng sắp kết liễu đời tôi. Và lão đã bắn trước, một hành động đúng lúc để cứu tôi toàn mạng.
- Điều duy nhất Landis đã làm và buộc tôi phải khen là sự can thiệp hi hữu của lão - Chánh cẩm đưa câu nhận xét có mùi chua cay.
- Điều duy nhất tôi yêu cầu - Tôi nói tiếp - là để tôi được nhanh chóng dựng lại hiện trường. Tôi không có thời gian bốc phét huyên thuyên như sếp đã nhận xét kỳ rồi, nhưng xin sếp vui lòng cho tôi mang mọi người đến hộp đêm "Guốc Vàng" trong vòng năm phút.
Một làn thác lũ làu bàu nguyền rủa tràn ngập vào tai tôi, nhưng tôi cũng lợi dụng được cái giây lão dừng lại lấy hơi để đưa đề nghị:
- Tại sao sếp không tạt qua chỗ của Landis để nhặt chúng tôi nhỉ. Mang luôn Wes Stewart theo. Cùng lúc cho tìm Cuba và...
Rồi bất chợt tôi có một ngẫu hứng.
- Kết cuộc, thưa Sếp, tôi sẽ làm cho sếp một việc đáng ghi nhận.
- Việc gì? - Lão gầm to.
- Tôi sẽ không tường thuật lại cho các ký giả chuyên viết mục bình luận về cái giai thoại ở trong buồng tắm...
- Hừ... biết điều đấy - Lần này giọng của sếp nghe ủn ỉn - Nhưng phải gắng làm thế nào để câu chuyện có tính thuyết phục. Và nhớ đừng để nó kéo dài lê thê, Wheeler!
- Tôi biết thế nào sếp cũng đồng ý - Tôi nói to, giọng vui vẻ - Thế lần này, nếu sếp thấy thích tôi sẽ để Sếp chơi kèn ở chỗ Wes!
Tôi đặt máy xuống nhanh để không phải nghe câu cám ơn của ông lão chánh cẩm.
Ngồi bên ngoài, Clarence đưa câu xỏ xiên:
- Về bốc phét, mày là vô địch, chó săn!
Rena sáp đến gần và trao cho tôi một ly rượu đầy.
- Em không thể làm gì hơn cho anh vào lúc này, anh cưng. - Nàng thỏ thẻ bên tai và tôi đáp lại nhẹ nhàng.
- Không được, bởi vì có ba ở cùng phòng, nhưng anh ghi nhận sự quan tâm của em.
- Thật ra, không có cái gì khác cản trở ta được, Al.
Vừa nói nàng vừa nhích lại gần tôi.
Tôi vội nói nhanh:
- Có chuyện này đây, con gà của anh. Em có thể ra ngoài đứng nơi thềm cửa chờ cảnh sát trưởng. Ngay khi ông đến hãy hướng dẫn ông ta xuống hầm và chỉ cho ông ta thấy xác chết của Talbot và Minuit.
- Được... - Nàng rùng mình nói.
- Em không cần phải nhìn vào xác chết.
- Em chỉ sẽ liếc mắt qua - Nàng, thì thầm - Minuit trong mọi trường hợp. Hết chứ?
- Khi ông ta xem xong các xác, kể cho ông ta điều Minuit đã nói với anh trong hầm. Rõ chứ?
- Đồng ý!
Cô đi vội ra tiền sảnh. Clarence nói khẽ với tôi:
- Ấy là con nỡm đó, chó săn. Có hại cho mày nhiều lắm. Chỉ một trong bốn món của nó cũng đủ nhận chìm thiên hạ. Một ngày nào đó mày sẽ bị nó thay như thay áo.
- Minuit đã làm điều đó rồi.
- Nếu ông được quyền uống rượu thì tôi có thể được hút không? - Hắn hỏi.
- Trời ơi, nếu một dúm thuốc "cỏ mèo" có thể làm mày tỉnh trí thì tao không thấy trở ngại. Và điều này có thể làm thay sắc cái mũ của mày.
Vài giây sau, cái mùi hăng hắc của chất cần sa (Marihuana) đã làm nhột nhạt hai cánh mũi tôi.
- Ôi, hai mươi vị thánh tông đồ của tôi ơi - Clarence thở hắt ra đầy khoái lạc, mắt nhắm nghiền rồi lim dim thì thầm - Thần dược...
Từ xa những tiếng còi đầu tiên vang lên inh ỏi, lan đi rất nhanh và tiến đến gần. Landis đưa mắt nhìn tôi thầm hỏi.
Tôi ê a tụng niệm:
- Với cách sống của những người Viễn Tây còn ở đây thì...
- Chó săn! - Bất thình lình Clarence hét toáng - Mày không làm hại được tao đâu. Tao đã làm gì nào? Tao đi xuống căn hầm thì mày chĩa súng vào lưng tao. Đồng ý, tao tự động đi xuống không có ai mời và rồi sau đó?
- Mày khảy đàn không đúng nhịp, Clarence! Tao có khối tài liệu về hoạt động của mày.
Các xe tuần cảnh xông vào ngõ và dừng trước cửa, tiếng còi rùng rợn cũng im bặt. Tôi nghe tiếng chân nện và giọng nói kích động của Rena kêu lớn:
- Phía này!
Những bước chân nện sàn sạt lên những bục cầu thang khi họ xuống hầm rượu. Tôi nốc cạn ly rượu của mình và châm một điếu thuốc không có mùi vị như thứ cỏ của Clarence. Tôi hút được nửa điếu khi tiếng giày ủng lại văng vẳng.
Một lát sau, Rena bước vào phòng khách, đi theo là một phái bộ khiêm nhường chỉ có Lavers, Hammond, Polnik và, một nửa tá cảnh sát sắc phục.
Cảnh sát trưởng đi thẳng tới Landis:
- Ông mạnh chứ, ông Landis? Wheeler có kể chuyện cho tôi nghe qua điện thoại. Ông có chắc...?
- Tôi rất mạnh, Lavers - Landis trả lời với cái cười khẽ khàng- Tôi cảm thấy hơi suy sụp nhưng đó là phản ứng bình thường, tôi nghĩ vậy.
- Dĩ nhiên rồi - Lavers nói - Chúng tôi sẽ làm sáng tỏ vụ này càng sớm càng tốt. Để rồi sau đó, chúng tôi sẽ để ông yên.
Lavers nhìn Clarence với vẻ miễn cưỡng và với tôi cũng cái cách đó.
- Chúng ta di, Wheeler - Lão nói - Tôi đã nghe cô Landis kể và tôi cũng đã trông thấy hai xác chết rồi. Nhưng hãy còn nhiều chuyện phải giải thích. Tôi trao cho anh nhiệm vụ lập lại hiện trường, nhưng sau đó chúng ta sẽ có mẩu đối thoại nhỏ về tương lai của anh.
- Tôi chưa nghĩ đến việc được thăng trật vào lúc này, thưa sếp - Tôi nói mà đôi mắt nhìn xuống một cách khiêm nhường.
- Thăng trật à? Tôi lại nghĩ tới cái bệnh xá đặc biệt của chỗ tạm giam!
- Chúng ta có thể cất bước tới hộp đêm "Guốc Vàng" được chưa? - Tôi hỏi.
- Tại sao không? Tôi luôn luôn có ý thả lỏng sợi dây khi có thể được. Hammond!
- Có thưa sếp!
Hammond bước tới đứng cạnh Lavers và ném qua tôi một cái nhìn hằn học nhất từ khi cô tóc vàng hoe ở Cincinnatti.
Lavers chỉ Clarence bằng cái hất đầu.
- Trông coi cho nó tới đó.
- Tuân lệnh, sếp - Hammond đáp và rập gót giày.
- Nếu cậu tử tế với hắn - Tôi thêm - hắn sẽ dạy cậu chơi đàn trầm.
Rồi tôi quay về phía cảnh sát trưởng:
- Tôi có thể được phép đề nghị ông Landis và cô con gái cùng đi theo chúng ta? Để làm phụ diễn, nếu tôi dám miêu tả như vậy.
Lavers nhìn Landis, vẫn ngồi trong ghế bành.
- Ông Landis, ông nói gì về chuyện này? Ông có thích dự vào màn cuối hay thích ở nhà dể nghỉ ngơi?
Landis có vẻ do dự:
- Cám ơn ông nhưng tôi nghĩ rằng tôi nên ở nhà.
- Không thể được! - Rena la lớn - Chúng tôi cả hai người cùng đi theo ông! Tôi không muốn lỡ dịp xem mọi người... tất cả đã... tóm lại bằng bất cứ giá nào tôi muốn biết vụ này kết thúc ra sao.
Landis quắc mắt nhìn cô, rồi nhún vai, uể oải đứng lên và miễn cưỡng nói với Lavers qua cái cười lạt:
- Con gái tôi năn nỉ, vậy chúng tôi theo ông, cảnh sát trưởng.
- Hoan hô! - Lavers vui vẻ chấp thuận - Chúng ta đi.
Ông quay qua tôi, nói khẽ:
- Tôi hy vọng anh biết điều anh làm, Wheeler!
- Tôi cũng vậy, tôi hy vọng, tôi thứ tha.
Một nửa giờ sau đó, "Guốc Vàng" mở cửa, nhưng chỉ dành cho một số khách hàng hạn chế và dặc biệt.
Cuba Carter ở chỗ đó, dụi cặp mắt híp vì buồn ngủ. Wes Stewart mỉm cười nồng nhiệt với tôi khi anh thấy tôi bước vào hầm.
Lavers đi kiếm một ghế cho Rena và một cho cha cô ta. Ông ta lăng xăng xung quanh họ và khi Landis đã an tọa, ông quay về phía tôi:
- Xong rồi, Wheeler. Anh đã đạt được những điều anh yêu cầu. Thế thì bắt đầu đi và làm nhanh. Đã hơn bốn giờ sáng rồi.
Lão mím môi và cảnh cáo tôi:
- Nếu anh có ý ngông làm chúng tôi nhìn qua cửa sổ...
- Tôi muốn bộ ba nhạc sĩ lên bục và chơi cho chúng ta một bản. - Tôi cắt lời lão.
Tôi cẩn thận tránh cái nhìn của Lavers trước khi nói:.
- Âm nhạc thực sự. Cái khúc họ chơi lúc Johnny Landis bị giết.
Một anh cớm mặt đỏ tháo còng ra khỏi cổ tay Clarence Nesbitt. Clarence nặng nề tiến về góc cây đàn trầm dựng sát tường. Hắn cầm lấy và mang lên bục.
Vài giây sau, Cuba Carter đã mở khăn đậy dàn trống và tư thế sẵn sàng.
Wes Stewart vuốt ve trìu mến cây kèn và đưa mắt nhìn tôi:
- Thưa Trung úy, chúng tôi sẵn sàng.
- Tốt. Một chi tiết cuối cùng. Trung sĩ Polnik!
- Trung úy?
- Anh sẽ thủ vai Johnny Landis. Ngay khi dàn nhạc bắt đầu, anh sẽ đi ra bằng cửa này - Tôi nói và chỉ cho anh cửa phòng giấy của Minuit, - và anh tiến lên sau cái bục.
- Đồng ý, Trung úy.
Tôi ra hiệu cho Wes và bộ ba chơi bài "Ramport Street Parade", (bản nhạc chót đưa người chết).
Polnik đứng trong khuôn cửa cuối nhà, chờ lệnh của tôi. Tôi ra hiệu cho anh và từ từ tiến lên phía sau cái bục, sau lưng các nhạc sĩ, Wes hòa mình vào một loạt điệp khúc.
- Ngừng lại, Polnik! - Tôi nói to.
Tôi khoát tay để các nhạc sĩ im lặng và họ đứng lên. Cả ba cặp mắt đổ dồn vào tôi.
- Ấy đấy. Hầu như gần cái lúc Johnny Landis vừa nhấm nháp xong. Rất dễ trông thấy hai bàn tay của Wes Stewart đang tất bật với cây kèn không thể nào rút súng, ra được, như... ơ, tôi được vinh hạnh diễn qua để lưu ý ông Cuba Carter, mỗi tay thì một cây dùi trống, cũng không thể nào bắn được. Nhưng với Clarence, anh chàng tinh ranh nhỏ nhít này...
Lắc nhẹ cái đầu, tôi đã nhảy phóc lên bục và đứng cạnh hắn.
- Quí ông sẽ thấy trong lúc chơi đàn, Clarence quay nửa người về phía khán giả, và hắn bấm dây bằng bàn tay phải. Nhưng hắn có thể dễ dàng chỉ một ngón tay về phía Johnny Landis mà không ai nom thấy được. Một ngón tay... hoặc một khẩu súng.
Mọi người không tỏ vẻ tán đồng lắm. Tôi tự nhủ thầm mình phải làm nhiều hơn nữa nếu muốn thuyết phục họ, cái nhìn của Lavers cho thấy tôi không nghĩ sai về điều này.
- Hắn có thể giấu khẩu súng trong tay áo. - Tôi nói tiếp - Và nó sẵn sàng chờ dịp. Tôi cá mười ăn một hắn đã ngừng chơi bốn nhịp đàn để bắn một phát súng. Wes đang hoàn toàn say mê thổi kèn, dĩ nhiên không nhận ra sự sai nhịp và Cuba cũng không nhận thấy. Thế thì Clarence có thể giết Johnny Landis bằng cách đó, rồi tiếp tục khảy đàn như không việc gì xảy ra. Tới khi tất cả họ ngừng chơi, nghĩa là lúc Johnny Landis gục té trước mặt họ,
- Chó săn! - Clarence gầm lên - Mày là thằng điên!
- Cho tôi nói một giây thôi - Hammond nghiến răng nói tức bực - Nhớ lại lần đầu tiên tôi tới đây, cậu chơi trò mèo vờn chuột với Polnik, bằng cách giả vờ đặt giả thiết này nọ, hay xoay sở, hạ cố giải thích vụ án cho mấy anh trung sĩ ngu ngốc khốn khổ này. Tôi đã nghe tất cả!
Chuyện này làm anh ta bật câu làu bàu của hưng phấn:
- Sau khi cho Polnik rối mù bằng những lập luận tinh ranh, cậu đi đến sự kiện, kẻ đó không có vũ khí. Người ta không bao giờ tìm thấy khẩu súng. Người ta đã tìm khắp nơi, đã soát tất cả những người tình nghi, không loại trừ một ai, nhưng vẫn không có kết quả. Thế thì nó làm cách nào để giấu cây súng, sau khi bắn chết Landis? Nó nuốt vô họng à?
Tôi mỉm cười thắng lợi:
- Tôi đã sợ không có ai đặt cho tôi câu hỏi. Thế thì kính thưa quí bà, quí ông, đây chính là vấn đề cốt lõi của đêm nay.
Tôi nhìn Clarence và nói khẽ với hắn dịu dàng:
- Anh cho phép tôi chứ?
Tôi lấy cái đàn từ tay của hắn, nhảy từ bục xuống đất và tiến về phía cảnh sát trưởng.
- Nếu anh tưởng rằng tôi sẽ chịu nghe anh biểu diễn với cây đàn này! - Lão nói to.
- Tôi không hề có ý định trình diễn nó đâu thưa sếp - Tôi nói chắc nịch, rồi giơ cây đàn lên khỏi đầu.
Lavers thét lên một tiếng lớn và cúi xuống thấp khi thấy tôi đong đưa cây đàn và sắp sửa đánh ông bằng hết sức mạnh. Cái thân đàn đập vào thành ghế mà tôi đã nhắm trước và nó bị gãy đôi.
Tôi còn lại trong tay cái cán, nửa thân trên của thùng đàn và với những sợi dây lủng lẳng thảm hại. Nửa kia của cái đàn lăn trên ghế, lắc lư một lúc rồi tòm xuống đất. Và cuối cùng, từ trong thùng đàn văng ra một vật.
Tất cả mọi người tròn xoe mắt, khi trông thấy một khẩu súng nòng nhỏ nằm trên đất.