MỞ ĐẦU
Malkin tì hai bàn chân trước lên mặt cửa sổ buồng lái và chăm chú nhìn ra bên ngoài. Chiếc khí cầu màu bạc vẫn đang đeo bám họ sát nút. Âm thanh ro ro tạo ra bởi chân vịt của con tàu cùng với cảnh tượng thân tàu sắc nhọn như lưỡi dao đang xé toạc không gian làm cho máy móc cơ khí bên trong nó run lên sợ hãi.
Con cáo quay sang nhìn chủ nhân của mình. Chiếc khí cầu Dragonfly của ông John chạy thì nhanh đấy, nhưng lại chẳng được trang bị chút hỏa lực nào. Ngược lại, chiếc khí cầu bạc lại tua tủa những vũ khí. Vô số chiếc gai kim loại sắc nhọn mọc ra lởm chởm khắp thân tàu, khiến nó trông chẳng khác nào một con nhím hiếu chiến.
Ngay lúc ấy, bánh lái tàu Dragonfly đột ngột chuyển hướng, ông John đã xoay bánh lái một trăm tám mươi độ, làm con tàu quay ngược lại và lướt qua kẻ truy đuổi.
Chiếc khí cầu bạc bị tụt lại phía sau, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nó cũng đã quay đầu đuối theo. Một lần nữa, nó lại sắp tiếp cận tàu Dragonfly . Cánh quạt của nó cắt xuyên qua những đám mây, tạo ra các bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện phía sau đuôi tàu. Ngay lúc cả hai chiếc khí cầu tới được khoảng trời xanh không một gọn mây, chiếc khí cầu bạc liền bắt đầu khai chiến.
Một cây lao móc vun vút lao qua khoảng không và cắm phập vào thân tàu Dragonfly , mũi nhọn chọc thủng đúng vị trí cửa tàu.
Phập ! Một chiếc lao móc nữa lại đâm vào thân tàu.
Malkin kêu lên cảnh báo, có mùi khí ga tràn vào buồng lái, rồi những chiếc kim trên các bảng điều khiển rung bần bật về hướng những vùng chỉ số nguy hiểm màu đỏ. Nổi lên trên những tiếng rền rĩ của động cơ đang tắt dần là âm thanh cót két từ những sợi cáp thép bị kéo căng, chiếc khí cầu bạc bắt đầu kéo Dragonfly lại gần mình.
Ông John khóa bánh lái của Dragonfly lại và cài nó ở chế độ tự lái. Ông mở toang cửa buồng lái ra, và cùng với Malkin bám theo sát gót, ông lao vào buồng máy.
Những chiếc pít tông và tay khuỷu hoạt động hết công suất, còn buồng máy thì rung lắc dữ dội. Ở chính giữa buồng là một cái kén kim loại hình quả trứng nằm giữa những đường ống chạy chằng chịt xung quanh.
Ông John mở cửa buồng kén. “Không có đủ chỗ cho cả hai.” Ông nói. “Malkin, cậu hãy đi đi.”
Con cáo rên rỉ phản đối. “Không được. Ngài nên đi mới phải. Ưu tiên con người hơn máy móc, đó là luật.”
Ông John lắc đầu. “Ta không bỏ tàu lại được, ta cần gắng gượng lái nó tiếp đất an toàn, và cậu thì không điều khiển tàu được!” Ông cười mệt mỏi và lôi từ túi áo ra một chiếc phong bì. Rồi ông cúi xuống và nhét phong bì vào túi da nhỏ đeo trên cổ Malkin. “Phong bì này gửi tới con gái Lily của ta. Hãy đưa cho con bé.”
“Có gì trong này vậy?”
Ông John mỉm cười. “Bí mật. Hãy bảo con bé giữ gìn nó cẩn thận và bất luận điều gì xảy ra cũng không được kể cho ai nghe về nó hết. Cậu nhớ rồi chứ?”
“Tôi nhớ rồi.” Malkin thúc chân vào chiếc túi và dùng mũi hít ngửi nó.
“Tốt lắm.” Ông John nói. “Hãy tới Brackenbridge, đó là nơi con bé đang ở. Nếu sống sót qua kiếp nạn này, ta sẽ tới đó tìm con bé.”
“Ngài còn muốn căn dặn điều gì nữa không?”
“Hãy nói với con bé rằng ta yêu nó.” Ông John xoa xoa đôi tai cơ khí của con cáo lần cuối. “Chuyến hành trình sẽ mất ít nhất một ngày nếu bắt đầu đi từ đây, cậu nghĩ mình có đủ cót để chạy chứ?”
Malkin gật đầu.
“Dù sao thì cũng hãy mang theo chìa khóa lên dây cót.” Ông John lồng chiếc khóa xỉn màu vào một cái dây và đeo nó lên cổ con cáo, bên cạnh chiếc túi da nhỏ. “Mặc dù có trời mới biết ai sẽ lên dây cót cho cậu nếu không có ta ở đó.”
“Cảm ơn ngài.” Malkin bước vào kén thoát nạn và cuộn mình ngồi trên ghế. “Với tất cả tấm lòng đang chạy tích tắc của mình, tôi hy vọng sẽ được tái ngộ ngài.”
“Ta cũng thế anh bạn già ạ.” Ông John đóng cửa lại. Với âm thanh lạch cạch rền rĩ, cửa thoát hiểm mở ra, và chỉ sau một cú xóc, chiếc kén đã rơi ra ngoài.
Qua cánh cửa thoát hiểm, ông John dõi theo chiếc kén, lúc này đang lùi xa dần ngoài không trung, hình ảnh cô con gái Lily thoáng hiện lên trong tâm trí ông. Ông ước giá mình có thể nhìn thấy con bé lần cuối cùng, để nói cho nó biết sự thật về quá khứ. Đáng ra nên làm điều này từ lâu rồi mới phải, nhưng ông chưa bao giờ có đủ dũng khí. Giờ mọi sự trông cậy cả vào Malkin. Tất cả đều ở trong lá thư ấy.
Một chiếc lao móc nữa lại xuyên thủng thân tàu Dragonfly và những lưỡi cưa xẻ qua khung thép của tàu, tạo ra nhiều vết nứt trong “lồng ngực” bằng kim loại của nó. Với một tiếng rít đinh tai, những vết nứt toác ra thành một lối vào và hai cái bóng xuất hiện. Đôi mắt màu bạc của chúng lóe lên dưới ánh sáng. Cái bóng gầy gò hơn giơ một cái gậy có cán hình đầu lâu lên, và ông John cảm nhận được cú đánh đau nhói, rồi mọi thứ trước mắt ông tôi dần đi…