← Quay lại trang sách

Chương 1

Lily nhăn nhó chun cái mũi lấm tấm tàn nhang của mình, chật vật nối đuôi mấy đứa con gái đang xếp hàng dọc đi phía trước. Cứ đi được mỗi bước, tim nó lại đập thùm thụp trong lồng ngực, đôi mắt xanh lướt trên những trang sách quăn queo của cuốn truyện kinh dị yêu thích mà nó giàu kín trong cuốn sách giáo khoa.

Nó đang chìm đắm trong khung cảnh đặc biệt đẫm máu của cuốn Ma cà rồng Varney đối đầu Không tặc , đúng đoạn Varney tóm được vị nữ anh hùng ở căn gác mái bỏ hoang trong một ngôi trường dự bị đại học và đang chuẩn bị hút máu của cô.

Lily cầm sẵn chiếc bút chì để đánh dấu những đoạn ghê rợn nhất trong truyện nhằm tiện lôi ra nghiền ngẫm lại mỗi khi rảnh rỗi. Còn một quyển khác, chẳng rõ tựa là gì, đang ngự ngay ngắn trên đỉnh đầu nó, cứ đi được bước nào là lại chòng chành dọa rơi xuống bước đấy, nhưng giờ chẳng gì có thể làm nó ngưng đắm đuối với Varney được.

“Ngẩng đầu lên! Mắt nhìn thẳng nào!” Với cuốn sách Hướng dẫn của trường Oxford về cách giữ thăng bằng hoàn hảo nằm cân bằng trên đầu, cô giáo McKracken của Lily, một giáo viên dạy hành xử nay đã đứng tuối, lùa đám vịt giời xếp thành vòng tròn xung quanh Sảnh Lớn. Đôi bàn chân dẹt của bà loẹt quẹt trên sàn gỗ sạch bóng. Lily hay gọi bà là Bà Thủy Quái McKracken, mặc dù dĩ nhiên, chẳng bao giờ nó dám gọi thẳng tên này trước mặt bà cả, nếu thế thì thật là nguy hiểm khôn lường.

Bà Thủy Quái có chút ám ảnh về khoản dáng dấp cử chỉ. Lily thì chẳng thèm mảy may nghĩ về những thứ như vậy. Nó nghĩ, sách là để đọc chứ không phải là để đặt lên đầu mà giữ thăng bằng như thế này. Dù sao chăng nữa, đấy mới là mục đích con người sáng tạo ra sách. Và kể cả nếu anh muốn để cái gì đó trên đầu mình thì đã có một món đồ hoàn hảo được thiết kế cho cái nhu cầu ấy, và chúng ta gọi nó là cái mũ.

Lily lén liếc nhìn những đứa bạn khác trong lóp. Ở ngay đầu hàng, Lucretia Blackwell đang hếch cái mũi đoan trang của mình lên, và ba cuốn Những nghi lễ đúng đắn để có cơ hội tốt nhất nằm cân bằng trên mái tóc được cắt tỉa một cách hoàn hảo của cô nàng.

Đứng ngay sau đó là Alice Harvey quý cô này đang đội bảy cuốn Hướng dẫn của Butterwick để hành xử tốt hơn trên mái tóc tết vòng của mình. Với mớ tóc to khủng bố như vậy chẳng trách nàng ta không làm rơi cuốn nào.

Kế tiếp là quý cô Gemma Ruddle. Trên mái tóc của cô nàng có bốn cuốn Những hướng dẫn về phép lịch sự dành cho các quý cô nằm chênh vênh trên đầu. Cứ mỗi bước đi, cô nàng lại phải dừng lại một tí và giả vờ gãi đầu gãi tai để lén chỉnh lại cái tháp sách phía trên.

Lily từ lâu đã biết tỏng mấy đứa con gái kia chẳng bao giờ đọc sách trong lớp học về cách đi đứng này. Dường như với họ, việc vừa phải đi vừa phải nghĩ cùng một lúc là quá sức khó khăn. Nó nghi ngờ lắm, chẳng biết trong trí óc họ có từng thoảng qua dù chỉ là một suy nghĩ quan trọng nào đó hay chưa. Giả như Spring-Heeled Jack, Ma cà rồng Varney, đám hải tặc hay bất cứ kẻ lưu manh nào khác đang hoành hành trên khắp nước Anh này, mà có bắt được mấy cô con gái ấy trong một con hẻm tăm tôi nào đó, thì mấy nàng đó coi như cầm chắc cái chết: Chết trước khi các nàng kịp giở mấy bài đối thoại tiếng Pháp ra thực hành; Chết trước khi họ bàn tán một cách lịch thiệp về thời tiết hoặc hỏi nhau “Trà hay cà phê?”; Nói tóm lại, mấy cô nàng ấy sẽ chết trước khi những thân mình chuẩn mực kia còn chưa kịp ngã xuống lớp đá cuội rải đường. Và rồi những lối hành xử kia liệu có tác dụng gì khi người ta đã chét? Vô dụng. Hoàn toàn vô dụng.

“Dừng!” Bà Thủy Quái hết, và vẫn giữ hàng ngũ chỉnh tề, từng đứa con gái một dừng lại đằng sau bà. Tất cả đám con gái, trừ Lily. Lúc này, nó không nhận thấy rằng dây giày của mình đang tuột ra, thế là nó trượt chân, giẫm lên chân của Gemma và ngã.

“Ối!” Gemma loạng choạng đổ người về phía trước, bám víu vào Alice để cố giữ mình khỏi ngã, nhưng vô ích, bốn cuốn Những hướng dẫn về phép lịch sự dành cho các quý cô rơi tuột khỏi đầu của cô nàng.

“Cẩn thận!” Alice kêu lên, làm rơi bảy cuốn Hướng dẫn của Buttenvick để hành xử tốt hơn xuống đất.

Bụp-bụp-bụp-bụp-bụp-bụp… Bụp.

Lucretia ngả nghiêng hết bên này sang bên khác, cố giữ chặt chồng sách trên đỉnh đầu nhưng đã quá muộn. Ba cuốn Những nghi lễ đúng đắn để có cơ hội tốt nhất trượt xuống trán và rụng lả tả quanh chân cô nàng.

“Sao trò không chú ý chút nào vậy, đồ hậu đậu ngu ngốc!” Bà Thủy Quái la lên. “Trò có điều gì muốn nói không?”

Lily rời mắt khỏi đống sách dưới sàn, ngước lên. Bà ấy đang nói với nó à? “Sao cơ ạ?” Nó rụt rè hỏi.

Bà Thủy Quái gắt: “Tôi bảo TRÒ CÓ ĐIỀU GÌ MUỐN NÓI KHÔNG? Ôi, thôi khỏi.” Bà bỏ cuốn Hướng dẫn của trường Oxford để có tư thế hoàn hảo xuống khỏi đầu và ném về phía Lily, cuốn sách nặng bay sượt qua tai con bé khi nó thụp xuống tránh.

“Trò đang đọc sách. Trò không được phép đọc sách trong lớp tôi…”

“Em nghĩ…”

“Và cũng không được phép nghĩ.” Bà Thủy Quái khoanh tay trước ngực vẻ giận dữ. Mặt bà lúc này đang chuyển sang màu hồng đất ở sắc độ kinh hoàng nhất, một sắc độ hoàn toàn ăn nhập với bộ váy tím của bà. Hay phải chăng cái coóc xê chật ních của bà gây nên sắc độ ấy?

Chuông vang lên và những đứa con gái khác lồm cồm cúi mình trên sàn nhà, nhặt những cuốn sách vừa đánh rơi và gập lại cẩn thận. Rồi họ chồng đống sách lên bàn của Bà Thủy Quái và đứng xếp hàng cạnh tường, chờ tín hiệu cho phép tan học từ bà.

“Các trò có thể đi.” Bà Thủy Quái nói, phẩy tay về phía đám học trò, họ rổng rắn kéo nhau ra ngoài, thì thầm gì đó đầy hiểm độc. Lily cũng phủi bụi trên quần áo và đứng dậy chuẩn bị nhập bọn.

“Không phải trò, Grantham ạ. Tôi có vài lời muốn nói với trò.” Bà Thủy Quái lạch bạch đi về phía nó. “Tại sao trò lại nghĩ có thể phớt lờ bài học của tôi để đọc mấy thứ vớ vẩn này?” Bà giật mạnh cuốn sách giáo khoa khỏi tay Lily và xem xét cuốn truyện đầy bạo lực giấu giữa những trang sách, bà đặc biệt chú ý đến hình ảnh xác chét đẫm máu có đôi cánh dơi.

“Làm thế quái nào mà trò lại có thứ đồ nhảm nhí này?”

“Cha con gửi nó cho con trong gói đồ lần trước, thưa cô. Cha con biết con thích những câu chuyện rùng rợn.”

“Thật vậy à?” Bà Thủy Quái lạnh lùng nhìn nó.

Lily tiếp tục. “Cha con tin rằng người ta cần phải đọc nhiều hơn chứ không chỉ học đi đứng hành xử nếu muốn đạt tới trình độ giáo dục xuất sắc. Cô có nghĩ vậy không ạ?”

Bà Thủy Quái xem xét cuốn tạp chí trên tay. “Không.” Bà nói. “Tôi không nghĩ vậy. Ngoài ra, mấy thứ đồ vớ vẩn này không được chấp nhận trong học viện này. Nó không có tính giáo dục chút nào cả.”

“Nó dạy chúng ta về cướp biển và không chiến ạ.”

“Và đó là điều quý cô trẻ này cần phải biết sao?” Bà Thủy Quái hít một hơi sâu. “Không. Tôi rất tiếc, Grantham, tôi phải tịch thu cuốn truyện này của trò. Và nếu trò còn bất cứ cuốn nào tương tự, tôi khuyên trò nên giao nộp chúng ngay tức khắc.”

Lily lắc đầu. “Con không còn cuốn nào loại ấy nữa ạ.”

“Vô lý. Trò còn một cuốn kìa.”

“Xin thứ lỗi cho con, ở đâu ạ?”

“Cuốn trò đang giấu ấy.”

Bà Thủy Quái nghển cổ, cố soi xem Lily đang giấu gì sau lung. Lily chuyền cuốn truyện từ tay trái sang tay phải. “Con không biết ý cô là gì.”

“Đưa đây cho tôi.” Bà Thủy Quái chìa lòng bàn tay to như cái xẻng ra.

“Được rồi.” Líly quắc mắt khi giao nộp cuốn Spring-Heeled Jack và Người bảo vệ áo đen .

“Đây. Không khó lắm phải không?” Bà Thủy Quái kẹp cả hai cuốn truyện dưới cái nách ướt đẫm mồ hôi của mình.

“Không, thưa cô.”

“Tốt.” Bà Thủy Quái trả lại Lily cuốn sách giáo khoa. “Hãy nhớ.” Bà nói và giơ ngón tay lên đưa qua đưa lại. “Nếu trò còn giữ bất cứ thứ kinh dị nào, tôi có thể đảm bảo với trò rằng tôi sẽ tìm ra chúng. Giờ thì đi đi, trò sẽ không muốn đến muộn tiết học sau đâu. Và vuốt áo sống cho phẳng phiu vào, nó đang nhăn nhúm như cái tai voi kìa.”

“Vâng, thưa cô. Chúc cô buối chiều tốt lành.” Lily phủi chiếc áo khoác nhăn nheo của mình với những ngón tay lem mực và nhún mình chào Bà Thủy Quái. Nhưng ngay khi bà quay lưng đi về phía bàn giáo viên, nó liền lè lưỡi ra dài hết cỡ. Rồi với tư thế chuẩn mực nhất có thể, nó nhanh chóng đi ra cửa và chạy biến xuống hành lang.

⚝ ✽ ⚝

Học viện Đào tạo Thiếu nữ Octavia Scrimshaw là một tập hợp của những tòa nhà xây bằng gạch đỏ trông ngả nghiêng như sắp bị gió thổi bay, ngôi trường nằm ở một vùng hoang vu của nước Anh. Ngôi trường này luôn tự hào khi nhắc tới danh tiếng cao sang của mình với huy hiệu trường chễm chệ trên những mặt báo nổi tiếng, nhưng sự thật là, danh tiếng của ngôi trường, cũng giống như những tòa nhà của nó, đang ngày một xuống cấp hết năm này tới năm khác, và giờ đang cần được tu sửa gấp.

Cha của Lily đã chọn gửi nó tới trường học sau khi một cơ số gia sư thất bại trong việc dạy dỗ nó. Tiêu chuẩn chính để chọn trường của ông như sau: Trường phải ở thật xa và không ai ở đó tò mò hỏi han điều gì về con bé. Thậm chí ông còn đặt cho con mình một cái họ giả: Grantham - kết hợp giữa chữ G của Grace (họ của mẹ Lily) và Hartman - họ thật của nó. Ông không bao giờ giải thích lý do và cũng chưa từng nói ra mình đang bảo vệ con bé khỏi điều gì, nhưng kể từ khi mẹ Lily qua đời, ông bắt đầu lo lắng thái quá về việc giữ bí mật nơi ở của nó, thậm chí ông còn chuyển hẳn nhà từ London về vùng quê xa xôi hẻo lánh. Lily cho rằng chắc ông sinh ra đã mang bản tính của một người hay lo lắng, dù gì thì ông cứ khăng khăng bắt nó phải sống cuộc đời của một quý cô có học thông thường ở thời Victoria này.

Vấn đề là, nó không hề muốn có cuộc sống của một quý cô có giáo dục thông thường, nó chỉ khao khát cuộc sông của một tên không tặc, Lily thầm phản đối khi lẻn lên đến bậc thang trên cùng của khu kí túc xá nữ.

Đó là lý do vì sao, sau sự việc rắc rối với Bà Thủy Quái, nó quyết định trốn tiết học giao tiếp tiếng Pháp và đi giấu tiệt chỗ truyện kinh dị còn lại trước khi chúng bị tịch thu, hoặc tệ hơn, bị tiêu hủy, giống như số phận của tất cả những món đồ hơi hơi thú vị hoặc bị coi là trái phép trong học viện này.

Cửa khu kí túc xá đang bị khóa, nhưng chẳng sao, nó biết cách xử lý vấn đề này. Con bé lấy một cái kẹp tóc từ búi tóc đỏ của mình xuống, dùng răng kéo thẳng nó ra rồi luồn nó vào lỗ khóa. Sau đó, nó vừa ngoáy cái kẹp tóc vừa lấy tay xoay nắm đấm cửa. Nó đã thực hành mánh lới này nhiều lần rồi, một trò học được từ Jack Door Khét Tiếng - Chuyên gia đào tẩu và Kẻ trộm đại tài , ý là từ cuốn sách chứ không phải từ nhân vật chính của truyện. Mặc dầu vậy nếu có ngày nào đó tình cờ đụng độ ông ta, nó cũng sẽ không lấy làm phiền nếu được trao đổi vài lời về nghệ thuật cạy khóa siêu đẳng với cao thủ này. Nói gì đi nữa, theo phương pháp của Jack, tất cả những gì bạn cần làm là dỏng tai hết mức để nghe được tiếng…

Tách!

Được rồi đây. Thật khẽ khàng, Lily mở cửa ra và lách vào trong khu kí túc xá, đôi ủng của nó giẫm lên lớp ván sàn làm phát ra tiếng kêu cót két. Lò sưởi nổ lép bép sưởi ấm căn phòng, và Lily nghe thấy giọng mấy đứa con gái khác đang “tụng kinh” mấy động từ tiếng Pháp ở lớp học bên dưới. Mặt trời tháng Mười một nhợt nhạt treo lơ lửng phía trên những tòa nhà đối diện, hắt vài tia nắng hiếm hoi qua mấy ô cửa sổ phủ đầy băng giá để vuốt ve khuôn mặt nó.

Lily dừng lại bên giường mình và lôi đống truyện kinh dị từ tủ đựng đồ ở đầu giường ra. Nó vừa định nhét chúng xuống dưới lớp đệm thì nghe thây có tiếng thổn thức nghèn nghẹn yếu ớt.

Nó nhìn quanh. Hình như trong phòng không hoàn toàn vắng người như nó nghĩ. Qua lớp vải rèm ngăn cách ở cuối dãy giường, Lily thấy thấp thoáng có bóng của ai đó đang gập người ngồi ở góc tấm đệm. Nó đi tới ngó qua mép rèm và thấy Molly Tarnish, một hầu gái người máy, đang ngồi rấm rứt khóc một mình, đôi vai kim loại rung lên dưới chiếc tạp dề trắng cứng đơ. Xa hon một chút, cánh cửa dẫn tới cầu thang dành cho gia nhân đang khép hờ.

Molly ngẩng đầu lên và hít ngược lại giọt nước mắt dầu đang trực trào ra. “Xin lỗi cô, tôi không biết là cô vào phòng. Có lẽ tôi nên đi.”

“Ồ, không cần phải vậy.” Lily nói. “Tôi cũng không nên có mặt ở đây vào giờ này mà.” Nó lấy chiếc khăn mùi soa nhếch nhác từ tay áo ra và đưa cho Molly, cô hầu gái nhận lấy và xì mũi một tiếng rõ to như tiếng còi tàu hỏa vậy.

“Cảm ơn cô.” Molly lẩm bẩm nói khi đưa trả lại khăn tay cho Lily.

“Xin đừng bận tâm.” Lily nhét “cái giẻ” ướt nhẹp, giờ đã bị dính toàn dầu máy, trở lại tay áo. “Nhưng mà có chuyện gì vậy?”

Molly lấy ra một mảnh vải màu hồng nhạt từ chồng vải phía sau ra. “Tôi đã cho chúng vào máy giặt cùng với những chiếc áo đồng phục và bây giờ chúng đều bị đổi màu cả. Cô Scrimshaw sẽ giết tôi mất nếu cô ấy biết được. Cô ấy sẽ vứt tôi cho mấy kẻ buôn phế liệu. Hay tệ hơn nữa, cô ấy sẽ tháo tung tôi ra thành từng mảnh và nấu chảy tôi như Elsie già tội nghiệp.” Nói đến đây, Molly lại bật khóc nức nở.

Lily vỗ vỗ vào lưng cô hầu gái người máy. “Đừng khóc, Molly. Chúng ta sẽ nghĩ ra cách mà. Tôi sẽ thay bạn viết một bức thư gửi tới ban giám hiệu được không?”

Molly lại nấc nghẹn. “Ôi, xin cô, xin đừng để họ biết, tôi cầu xin cô đấy.”

“Chà, thôi được rồi.” Lily nhìn đăm đăm dãy khung giường bằng sắt và ngẫm nghĩ. “Tôi nghĩ ra rồi.” Nó nói. “Sao chúng ta không dùng những tâm vải bị nhuốm màu để trải ở phía dưới, rồi dùng những tấm cũ màu trắng phủ lên trên để giấu đi nhỉ?”

Molly sụt sịt nói: “Cô nghĩ làm như vậy có thể được sao?”

“Sao lại không được kia chứ.” Lily trả lời. “Nào, ta làm thôi.” Lily giở tâm vải hồng ra và tháo tấm ga phủ trên chiếc giường gần nhất xuống. Molly trân trân nhìn một lúc rồi cũng đứng dậy giúp nó một tay.

Làm cùng nhau nên chẳng mấy chốc cả hai đã thay được ga cho gần hết các giường, và khi đã được phủ ga hoàn chỉnh thì chẳng thể nhận ra tấm ga phía dưới bị nhuốm màu khác lạ. Họ gần như đã hoàn thành công việc và đang trải ga nốt cho chiếc đệm cuối ở phòng trên cùng của khu kí túc xá thì một âm thanh vang lên làm cả hai quay phắt lại.

Alice Harvey đang đứng ngay ngưỡng cửa cùng với Lucretia Blackwell, mặt chúng nhăn nhở lại thành điệu cười chế nhạo.

“Harvey cậu nhìn kìa.” Lucretia nói. “Lily đang giúp một người hầu.”

“Hai cậu làm gì ở đây?” Lily hỏi.

“Cô Laroux bảo bọn này đi gọi cậu về lớp.” Alice trả lời. “Cả lớp đang thực hành chương 22 trong cuốn Nghệ thuật tạo ra cuộc hội thoại lịch thiệp bằng tiếng Pháp .”

“Tôi không đi đâu.” Lily nói. “Tôi không thích môn đấy. Đằng nào thì cậu cũng chẳng biết hội thoại lịch sự là thằng cha nào nếu hắn đánh úp cậu từ phía sau đâu.”

“Sao cậu dám!” Lucretia giật lấy tấm ga cuối cùng trên tay Molly và ném nó xuống đất “Nhìn xem mi đã làm gì này, đồ người máy ngu ngốc, mi đã nhuộm nó thành màu hồng rồi!”

“Tôi xin lỗi, thưa cô.” Molly lí nhí trả lời.

Lily siết bàn tay lại. “Sao các cậu không để bạn ấy được yên chứ?” Nó nói và bước lên trước, che chắn cho Molly khỏi hai đứa con gái kia.

“Việc gì đến cậu?” Alice hỏi.

“Bạn ấy là bạn của tôi.”

“Bạn ấy? BẠN ẤY?” Lucretia đặt tay lên ngực, cười lớn đầy khinh bỉ. “Lily à, nó là đồ vô tri vô giác. Người máy làm gì có sự sống.”

“Hơn nữa…” Alice tiếp lời Lucretia. “Ai mà chả biết người máy và con người không thể làm bạn. Người máy không có cảm xúc mà.”

Lily thở dài ngao ngán. Đôi co với mấy kẻ dốt nát kiểu này thật mệt mỏi. “Đừng có ngó ngẩn như thế.” Nó nói. “Dĩ nhiên họ có cảm xúc chứ. Họ chẳng khác gì tôi hay các cậu.”

Lucretia nguýt nó. “Ôi, Lily ơi, Lily à, cậu hết thuốc chữa rồi. Để tôi chỉ cho cậu nhé.” Con bé vung tay và đập lên đầu Molly.

Mắt Molly như nổ đom đóm, nhưng không hề phản ứng lại.

“Thấy chưa?” Lucretia nói. “Nó thậm chí còn chẳng suy suyển tí nào.”

Molly xoa xoa đầu mình, tạo ra tiếng chà xát cót két. Cô người máy cúi xuống, nhặt tấm ga lên rồi lầm lũi đi về phía cánh cửa dành cho gia nhân. “Xin các cô, các cô đừng cãi nhau vì tôi nữa. Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải đi rồi, tôi có việc phải làm.”

“Thế thì đi đi, người máy.” Lucretia vỗ vỗ nó. “Đi nhanh lên, trước khi bị ném vào đống phế liệu.” Con bé cười đắc thắng với Alice.

Lily chưa bao giờ khao khát muốn đánh ai đó như lúc này, suýt nữa thì nó không kiềm chế được mình. Nhưng rồi nó đã kìm lại được, bởi nó đã hứa với cha là sẽ ngoan, và ngoan có nghĩa là không gây rắc rối. Tuy thế, khi nó nghiến chặt răng và nhìn Molly lập cập đi ra khỏi phòng, cơn giận dữ đang đập từng hồi trong lồng ngực nó lại chực bùng lên.

Lucretia cười khẩy một cách ngạo mạn và Alice hùa theo.

Cuối cùng, Lily không thể chịu đựng nổi nữa - đây không phải là gây rắc rối mà đúng ra là đứng lên bảo vệ lẽ phải. Bởi vì, những người máy kia xứng đáng được đối xử như tất cả mọi người khác.

“Nghe đây, hai kẻ ngốc nghếch điệu đà não phẳng kia!” Con bé nói. “Nếu hai cậu còn nói với Molly kiểu như vậy lần nào nữa, tôi sẽ… sẽ…”

“Cậu sẽ làm gì?” Alice chế giễu. “Cậu định đe dọa tôi chắc?”

Lily mím chặt môi và nghĩ cách đáp trả đích đáng hơn. Alice thấy vậy thì ngoạc mồm ra cười như ngựa hí. “Thấy chưa, đồ kém cỏi khờ khạo bé bỏng! Cậu sẽ chẳng làm được gì đâu, và đó là sự thật. Chỉ vì cậu là đứa yêu thích những người máy nên cậu nghĩ có thể sai khiến được chúng tôi chắc? Để tôi cho cậu biết, cậu không thể làm thế được đâu. Giờ thì hãy xin lỗi ngay lập tức và chúng tôi sẽ coi như chưa từng hay biết tất cả những chuyện này.”

Lily lắc đầu. “Mấy cậu sẽ không đời nào xin lôi Molly nên tôi cũng sẽ không xin lỗi các cậu đâu.”

“Là cậu muốn thế đấy nhé.” Alice nhào về phía Lily, nắm lấy tóc nó. Lily cúi xuống tránh nhưng tay của Alice đã sượt qua cổ áo và tóm được búi tóc của nó. Nó cố đẩy Alice ra nhưng Lucretia đã nhảy vào giúp bạn mình, giữ chặt và khóa cứng cánh tay còn lại của nó.

Móng tay dài của Alice cào lên da đầu Lily, làm xước cả hai tai của nó. Thật quá đáng, nó phải đánh trả. Nó bèn vung nắm đấm giáng thẳng vào mặt Alice.

Rắc! Tiếng khớp ngón tay của nó vang lên khi đánh trúng mục tiêu.

⚝ ✽ ⚝

“Con đã xin lỗi rồi mà.” Lily phản kháng khi Bà Thủy Quái lôi xềnh xệch cổ áo của nó và kéo lê nó xuống hành lang. “Hơn nữa, chính cậu ấy đánh con trước.”

“Vớ vẩn!” Bà Thủy Quái quát. “Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy da mặt con bé giờ trông đỏ tím như củ dền vậy.”

“Mặt cậu ấy lúc nào trông cũng tim tím mà.”

“Nói dối giỏi lắm, ranh con.”

Họ đi qua cửa chính và Lily nhìn thấy khẩu hiệu của học viện được khắc trên xà ngang làm bằng đá granit: Vincit Omnia Veritas - Sự thật chiến thắng tất cả.

Không đúng với trường hợp này rồi, Lily nghĩ thầm khi Bà Thủy Quái đẩy nó bay xuống mấy bậc đá ra ngoài sân trường.

Trong sân, các nữ sinh mặc áo khoác dày mùa đông, đội mũ len và choàng khăn len, họ khoác tay nhau tản bộ hoặc ngồi như chim đậu trên những chiếc ghế băng, lưng thẳng đơ như mấy cái bảng sắt. Họ đưa tay đeo găng lên che miệng thì thầm với nhau khi dõi theo Bà Thủy Quái đang đẩy Lily xuống một con đường nhỏ nằm ở phía xa sân trường.

Ai nấy đều biết con đường đó dẫn tới đâu - đi qua một dãy nhà kho lụp xụp và một nhà xí với vách gỗ bong tróc xập xệ, qua một bức tường cao có gắn nhiều mảnh chai vỡ, tất cả dẫn đến kho than náu mình ở góc xa sân trường, lối đi vào nhà kho ấy tăm tối như trong miệng quỷ vậy.

Người ta đồn rằng kho than này là nơi chôn cất thi thể của những cư dân chống đối trước kia, và khi than được đốt hết, những mảnh xương trắng nhởn sẽ lộ ra từ đám bụi.

“Làm ơn, cô McKracken!” Lily van vỉ. “Đừng đưa con vào đó, con sợ bóng tối lắm!”

“Bậy nào. Bóng tối không bao giờ làm tổn thương ai hết.” Bà Thủy Quái mở cửa kho than và đẩy Lily vào trong. “Nếu trò cứ một mực muốn cư xử như một kẻ quét ống khói tầm thường thì trò sẽ phải sống như kẻ đó mà thôi. Đừng bao giờ cãi lời người lớn tuối hơn và thông thái hơn trò. Trò sẽ phải ở lại đây cho tới khi nào hiểu được giá trị của những quy tắc hành xử.”

Gương mặt tức giận của Bà Thủy Quái cùng với ánh sáng biến mất sau khi bà đóng cánh cửa lại, Lily nghe thấy tiếng lách cách của ổ khóa, và tiếng chân bà huỳnh huỵch rời đi.

Còn lại một mình trong kho than lạnh lẽo, tăm tối, nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim Lily. Nó qườ quạng xung quanh, tay chạm vào những cục than lạnh như băng. Cạnh một bức tường ở góc xa, nó tìm thấy một cái ghế đẩu ọp ẹp, nó ngồi lên đó và chiếc ghế chòng chành về phía trước rồi lại về phía sau không ngừng, hẳn là một chân ghế đã bị mục rồi. Nó định đặt chân lên thanh giằng ngang của ghế thì phát hiện thanh này cũng gãy mất rồi. Vậy là nó đành ngồi ôm gối trên mặt ghế. Ép chặt chân vào ngực, nó cảm nhận được hơi ấm, cảm giác dễ chịu êm ái.

Có thứ gì đó bò ngang qua cổ chân nó, nó lấy đầu mũi giày của mình xua thứ đó đi. Những tiếng lạo xạo nho nhỏ vang lên trong khoảng không gian xung quanh, nó cố không nghĩ tới tất cả những thứ khủng khiếp có thể gây ra tiếng động ấy. Sâu tai, nhện, chuột lớn, chuột nhắt… Nhưng khi mắt nó đã thích ứng được với bóng tối, nó nhìn thấy thứ còn kinh khủng hơn rất nhiều: Một cánh tay bị tách rời đang chòi ra từ dưới đống than.