← Quay lại trang sách

Chương 26

Vài ngày sau đó, Robert và Malkin nhảy xuống từ chiếc xe buýt hai tầng số ba mươi tám và đi tới những con phố ồn ào náo nhiệt của Westminster. Tay Robert đã được băng bó, vết thương lành nhanh nhưng vẫn cảm thấy hơi nhói.

Hôm nay là ngày họp chợ, những mái hiên rực rỡ của các cửa hàng vươn mình ra che kín bầu trời xanh lơ mùa đông, in bóng của chúng lên vỉa hè trong ánh nắng tháng Mười một. Dọc theo giữa con phố lát đá cuội là những gian hàng và những chiếc bàn dài nép mình vào các hàng lối quanh co, mỗi cái bàn lại chất đầy những máy móc chẳng liên quan gì tới nhau: những cái đèn đốt khí ga đặt cạnh những mỏ neo khí cầu kế bên những vòng hoa kết từ cây nhựa ruồi và thường xuân; những bó gậy chống đặt cạnh những xâu đồng hồ đeo tay cùng đồng hồ bỏ túi đang tích tắc hòa âm với nhau.

Xuôi sang những con hẻm, từng nhóm người buôn đồ phế liệu đang trao đổi các phụ tùng cơ khí đã hỏng hóc lấy từ đằng sau những chiếc xe chạy bằng hơi nước.

Đuôi hạ thấp, Malkin len lỏi đi phía dưới những xe hàng, lắt léo tránh chân của những người chủ gian hàng, tìm những quả táo thối và gốc rau để hít ngửi và thúc bằng mũi của nó.

Đến cuối dãy, Robert thấy một gian hàng bán hoa quả và dừng lại để mua quà tặng Lily và ba con bé. Cậu có trong tay vài đồng cô Anna đưa, vì thời gian này cậu đang ở cùng cô, cùng với bà Rust và những người máy bạn hữu khác trong lúc chờ đợi ông John và Lily xuất viện.

Robert chọn lựa vài quả táo trong đống hoa quả, tất cả đều giòn, đỏ và gần như đạt độ chín hoàn hảo. Người máy bán hàng cho táo vào trong một túi giấy cho Robert, xoắn đầu túi lại với những ngón tay hình gọng kìm to đùng.

Khi chờ trả lại tiền thừa, Robert nghe thấy cậu bé bán báo rao bên kia con phố: “Tiếp tục sửa chữa tháp Big Ben! Xác chết bí ẩn được tìm thấy kẹt trong cỗ máy!”

Robert có cảm giác hơi nôn nao. Thật tốt vì họ đã thoát khỏi tháp kịp thời, trước khi cảnh sát và lính cứu hỏa lên tới nơi. Sau vụ đâm khí cầu, ở phía dưới, New Palace Yard đã trở nên hỗn loạn và trước khi có bất cứ câu hỏi nào đặt ra cho bọn họ thì cả bốn đã bị tống lên xe cứu thương và đưa tới bệnh viện St. Thomas bên kia sông. Trên đường tới bệnh viện, Robert, ông John và Lily đã thống nhất rằng sẽ không nhắc tới vai trò của họ trong vụ đâm khí cầu, đặc biệt là không kể với bất cứ người nào của chính quyền. Điều ấy sẽ tạo ra nhiều rắc rối và cũng sẽ có quá nhiều câu hỏi đặt ra cho họ về Lily, Giáo sư Silverfish và trái tim máy.

Sau tất cả, không ai dưới mặt đất bị thương. Ngay cả tháp Big Ben cũng không bị hư hỏng nặng nề, ấy là không tính đến lỗ thủng trên mái, hoặc là cần sửa chữa lại cơ cấu truyền động, và Robert cố không tính đến điều này. Cũng giống như ba thường nói với cậu: Những chiếc đồng hồ hỏng luôn có thể sửa được, nhưng trái tim mà đã hỏng thì rất khó cứu rỗi.

Tiếng ăng ẳng của Malkin kéo Robert ra khỏi những ý nghĩ mơ màng. “Đi nào.” Con cáo sủa. “Nếu không thì chúng ta sẽ tới gặp họ muộn đấy.”

“Chờ một chút.” Robert nói và cậu mua một tờ báo của chú bé nọ.

Khi cả hai bước tới bệnh viện, Robert liếc nhanh qua trang nhất tờ báo.

Phóng viên của chúng tôi, cô Anna Quinn, đã tiết lộ rằng chủ nhân xấu xa của chiếc khí cầu Behemoth đã được phát hiện. Cô đã theo dấu những tài liệu của Giáo sư Silverfish, một cư dân của London, một nhà sáng chế lỗi lạc, một thành viên của Hiệp hội Chế tạo máy. Hiện có nghi vấn cho rằng gần đây ông ta đã đăng ký lại chủ sở hữu chiếc khí cầu bằng tên của hai cựu quân nhân cảnh sát mất tích là ông Roach và ông Mould. Cảnh sát London vẫn chưa tiết lộ thi thể được tìm thấy trong tháp đồng hồ vào ngày đâm tàu định mệnh ấy là của ai trong số ba người này, hay là làm cách nào mà người này bị ngã vào cơ cấu đồng hồ của Big Ben nhưng xác ông ta lại bị nghiền nát và không nhận dạng được. Hai xác người nữa đã được tìm thấy ở dòng sông Thames ngay cạnh đó.

Trong vài ngày gần đây, những người giúp việc của Giáo sư Silverfish và những người có giao kết thân tình với ông ta đã bị bắt giữ và thẩm vấn để tìm hiếu thêm về vụ tấn công kinh hoàng vào tháp Big Ben và Nghị viện.

Robert dừng đọc ở đoạn này và lướt qua phần còn lại của bài báo bởi cậu không muốn khơi lại những chi tiết về ngày hôm ấy. Cậu đã kể cho cô Anna nghe từng đấy chuyện khi tường thuật lại vụ việc, toàn bộ sự thực, và sau đó bắt cô phải thề giữ bí mật.

Cô đã giữ lời. Không có lời nào trong bài báo nhắc tới việc ông John, Lily hay chính cậu liên quan đến vụ đâm khí cầu hay nguyên nhân thực sự dẫn tới vụ đâm này. Cô Anna cũng không tiết lộ gã giáo sư đã ngã xuống khi cố sức giết bọn họ ra sao.

Robert biết cô đã làm tất cả những điều này với một điều kiện duy nhất: Cô bắt cậu phải hứa rằng một ngày nào đó, khi cậu và Lily trưởng thành hơn và để mọi thứ trở thành quá khứ, họ sẽ để cô kể lại câu chuyện ly kỳ này trong một cuốn sách. Và Robert đã đồng ý với cô, bởi cậu không nghĩ ra ai có thể viết cuốn đó hay hơn cô và không có tấm bia kỷ niệm nào phù hợp hơn thế đế tưởng nhớ tới ba.

Cậu gập tờ báo lại, kẹp dưới nách và theo đuôi Malkin đang nhảy tung tăng lên các bậc thang để vào bệnh viện St. Thomas.

Ở khu số chín, cậu nhìn thấy Lily và ông John đang mặc đồ và đóng gói hành lý chuẩn bị xuất viện. Ông John xếp những món đổ vào trong một chiếc va li, trong khi đó Lily bận rộn chuyển những món nữ trang của mẹ từ chiếc tủ cạnh giường vào túi áo con bé. Malkin đã quay lại nhà ông giáo sư lấy những món nữ trang này cho con bé trong những ngày chờ nó bình phục.

“Robert! Malkin!” Lily reo lên rạng rỡ khi nhìn thấy hai người bạn. “Thật tốt được gặp lại các bạn.”

“Tôi cũng vậy.” Malkin nói.

“Bạn thế nào rồi?” Robert hỏi.

“Nhìn thấy hai bạn là khỏe hơn nhiều rồi.” Lily nói và ông John gật đầu tán thành.

Robert nhìn vào chiếc hộp gỗ hồng sắc và nhận thấy Lily đã thêm chiếc mũ lưỡi trai cậu tặng và một cái cúc áo khoác của ba vào những món đồ kỷ niệm của con bé.

Cậu bước tới cửa sổ và nhìn tháp đồng hồ bên kia sông một lúc. Những nhóm người, trông giống những chú kiến tí hon, đang trèo lên những dây treo ở cạnh tháp để sửa chữa các mặt đồng hồ. Robert nghĩ có lẽ công việc sửa chữa bên trong lòng tháp đồng hồ cũng đang diễn ra tương tự, chỉ có điều chẳng ai đứng ngoài nhìn thấy được cả.

Cậu quay vào căn phòng, thấy Lily đang đóng nắp va li lại.

Con bé đặt va li lên sàn và bước tới ôm cậu một cái cực kỳ nồng nhiệt. “Tôi rất mừng vì bạn đã tới đón cha con tôi, Robert ạ, và cả cậu nữa, Malkin.” Lily xoa lông con cáo. “Tôi nghĩ giờ mình đã sẵn sàng về nhà rồi.”

Mặt Robert chùng xuống. Cậu ước gì mình cũng có thể nói câu đó. Vài ngày gần đây, khi những kích thích của chuyến hành trình đã giảm đi, có những lúc cậu tha thiết mong được về nhà, về cửa hàng của cậu và nhìn ba lần nữa, nhưng cậu biết đó là điều không thể. Chẳng còn gì dành cho cậu để mà quay về.

“Còn tôi thì sao?” Cậu hỏi. “Tôi đi đâu bây giờ? Tôi không có gia đình. Tôi nghĩ mình có thể tới với mẹ nếu tôi biết nơi bà đang ở, nhưng tôi không nghe tin gì về bà nhiều năm rồi.”

Ông John đặt tay lên lưng Robert. “Bác nghĩ chúng ta đã thảo luận về vấn đề này rồi chứ hả, Robert? Cháu sẽ tới sống cùng gia đình bác ở Brackenbridge.”

Robert lắc đầu. “Cảm ơn bác.” Cậu nói. “Nhưng cháu không muốn bác giúp đỡ cháu chỉ vì bác cảm thấy có trách nhiệm phải giúp.”

Lily siết nhẹ những ngón tay của Robert trong lòng bàn tay mình. “Không phải thế Robert. Hoàn toàn không phải.”

Ông John lại lên tiếng. “Robert à, trong thời gian dưỡng bệnh, Lily đã nhắc bác nhớ về con người tuyệt vời của ba cháu. Ông ấy dũng cảm và thông minh ra sao nữa. Ông ấy đã cứu mạng của con bé, Malkin và cả cháu nữa. Gia đình bác nợ ông ấy lời cảm ơn. Và chúng tôi cũng mang nợ cháu nữa, Robert à, vì sự dũng cảm của cháu. Cháu xứng đáng là con trai ông ấy và ông ấy cũng sẽ tự hào lắm vì những gì cháu đã làm để giúp đỡ chúng tôi.”

Ông John ngồi xuống cạnh giường để mặt ông ngang tầm với Robert, và ông nhìn vào mắt cậu.

“Có thể cháu không biết, nhưng ba cháu và bác từng là bạn bè. Bảy năm về trước, khi gia đình bác mới chuyển tới Brackenbridge, ông ấy thường tới nhà bác để lên cót cho đồng hồ và sau này, ông ấy cũng đặt hàng các phụ tùng dưới danh nghĩa của cửa hàng để giúp sửa chữa những người máy của bác. Trong những lần ông ấy tới chơi, bọn bác thường ngồi cùng nhau trong xưởng làm việc của bác và trò chuyện về các dự án hay những món đồ chạy bằng bộ máy đồng hồ ông ấy đang làm. Ông ấy thường kể cho bác nghe về cháu, rằng cháu tiến bộ trong việc học nghề ra sao, cháu tuyệt vời như thế nào và ông ấy tự hào nhường nào khi gọi cháu là con trai. Rồi bác nói với ông ấy, nếu ông ấy chỉ ra được những tiềm năng của cháu, bác sẽ giúp cháu học nhiều nhất theo khả năng của cháu. Bác sẽ dạy cháu cách làm người máy và thú máy, giống như bác đã làm, và ba cháu đã đồng ý rằng đó là điều ông ấy muốn dành cho cháu. Vậy nên, nếu cháu quyết định tới sống cùng với gia đình bác, bác sẽ rất sẵn lòng dạy cháu mọi điều bác biết. Thêm vào đó, bác cũng sẽ rất tự hào coi cháu là con trai của mình.”

“Và tôi sẽ tự hào gọi bạn là anh trai.” Lily nói.

“Và tôi sẽ gọi cậu là bạn.” Malkin nói. “Mặc dầu cậu vẫn chỉ là một chú cún con.” Con cáo nói thêm vẻ miễn cưỡng.

Robert không biết phải nói gì. Một giọt nước đọng trên mắt cậu và cậu lấy tay áo khoác gạt đi. “Cảm ơn mọi người. Nhưng cháu còn cô Anna nữa.” Cậu nói thêm. “Cháu đã ở cùng cô ấy vì không biết phải đi đâu. Cháu đang làm việc trên tàu Ladybird . Cô Anna trông nom cháu từ bây đến nay.”

“Anna cũng có thể tới ở với chúng ta nếu cô ấy muôn.” Ông John nói. “Cô ấy có thể neo đậu khí cầu trong vườn bao lâu tùy thích, và nếu cô ấy có bắt đầu một chuyến phiêu lưu nào đó thì cháu có thể đi cùng nêu cháu cảm thấy trái tim mình thuộc về nơi đó. Những chuyến phiêu lưu chỉ vui thú khi cháu có một ngôi nhà để quay về và một gia đình yêu thương ở bên cạnh vào lúc mà mọi chuyến phiêu lưu kết thúc. Bác muốn cháu biết điều này, Robert, cháu luôn có những thứ đó ở Brackenbridge, cùng với gia đình bác.”

Robert mỉm cười. “Vậy thì về nhà thôi ạ.” Cậu nói.

⚝ ✽ ⚝

Họ bắt đầu hành trình trở về ngay buổi chiều hôm đó, Robert sắp xếp để cô Anna đón mọi người về bằng tàu Ladybird . Cậu và cô Anna đã bận rộn chắp vá lại con tàu, lắp đặt một động cơ mới truyền động bằng cơ cấu đồng hồ, vậy nên họ chẳng tốn mấy thời gian để bay về phía bắc, ấy là tính cả thời gian dừng bay ban đêm để Lily và ông John được nghỉ ngơi. Đồng hành cùng họ là bà Rust, Đội trưởng Springer, cô Tock và ông Wingnut.

Và mặc dù Malkin nói rằng đây vẫn là một hành trình tệ hại và Lily thấy hơi chóng mặt, nhưng Robert vẫn nghĩ đây là một chuyến đi thú vị. Với những người bạn xung quanh, Robert nhận ra cậu đang tạm quên đi những mối bận tâm của bản thân mình.

Cô Anna và ông John khá hợp nhau, cô kể với tất cả mọi người rằng cô cảm thấy hài lòng ra sao khi không còn phải xúc than nữa, dù vậy cô vẫn nhớ công việc bếp núc. “Nhưng cô mừng là cuối cùng cô đã thỏa ước nguyện được tham gia vào một phi vụ không tặc ngoạn mục, lại còn ở trên bầu trời London nữa, thật không gì bằng. Ai mà tin được cơ chứ?” Cô nói thêm.

Khi màn đêm buông xuống, họ tạm dừng và cắm trại trên một cánh đồng dưới bầu trời đầy sao. Con người thì cuốn mình trong những chiếc áo len dày, còn người máy thì tản mát quanh đó nhặt nhạnh gỗ và canh lửa.

Lily hít vào một luồng không khí lạnh, tươi mát và tự do, khác hẳn với sương khói của London. Con bé và Robert đang giúp cô Anna nhóm lửa, nhưng vẫn cảm thấy có một chút mất mát. Khi Lily ngước nhìn lên, Robert đang quan sát con bé.

“Có chuyện gì vậy?” Robert hỏi.

Con bé lắc đầu. “Tôi không chắc mình có thể giải thích được. Cứ như có thứ gì đó vẫn còn thiếu.”

Robert chờ đợi.

“Tôi ước…” Lily nói. “Tôi ước mình có thể chắc chắn rằng cha đưa ra những lựa chọn vì ông yêu thương tôi, chứ không phải vì lời cha hứa với mẹ, hay là…” Một ý nghĩ tệ hại hơn bất giấc tới với con bé. “Vì cha muốn cứu phát minh của ông.”

Con bé lắc đầu để xua ý nghĩ đó đi. “Điều đáng buồn cười là…” Con bé tiếp tục. “Trái tim máy đã có thể giúp ích cho rất nhiều người. Nó đã có thể làm nhiều điều tốt đẹp cho thế giới. Dẫu vậy, cha vẫn lựa chọn giữ bí mật về nó. Tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được điều ấy. Ý tôi là, điều đó có thật sự nguy hiểm đến vậy không?”

Robert nhún vai. “Có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết.” Cậu nói. “Hoặc có lẽ chính bạn sẽ là người tìm ra câu trả lời.”

“Tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ về những quyết định của cha.” Lily nói với Robert. “Nghĩ mẹ đã qua đời vì những quyết định ấy ra sao. Và tôi cũng không biết liệu mình có xứng đáng ở đây hay không nữa. Không biết tôi có đủ tốt đẹp để đảm bảo rằng mẹ không chết đi một cách vô ích hay không.”

Robert nói: “Bạn biết không, hồi tôi còn làm việc ở cửa hàng, có một lần tôi đã sửa một chiếc hộp nhạc, và mọi thứ đều hỏng bét. Ba đã kéo tôi ra một góc và bảo tôi phải suy nghĩ về nó giống như cuộc sống. “Trông nó có vẻ phức tạp khi con nhìn vào tất cả những bộ phận riêng biệt, nhưng mục đích của hộp nhạc là chơi bản nhạc hạnh phúc. Con chỉ cần nhớ làm cách nào để gắn kết các bộ phận ấy lại với nhau để nó thực hiện được mục đích của mình. Thực ra cuộc sống cũng giống như vậy. Tất cả chỉ xoay quanh cách sống mà thôi. Tất cả những gì con phải làm và có thể làm là: hãy sống và hãy hạnh phúc.”

Lily mỉm cười. “Có thể sẽ phải tốn chút công sức đây.”

“Tôi biết.” Robert nói với con bé. “Trong lòng tôi cũng cảm thấy y như vậy.”

Hai đứa nhìn về phía cha Lily, ông đang ngồi ở bên kia cánh đồng băng giá. Người đàn ông mà con bé nghĩ nó đã hiểu thấu, người đã cứu mạng nó, nhưng rồi lại giao phó nó cho các kiểu gia sư và người giám hộ khác nhau, rồi đưa nó đi nhập học ở tít nơi xa. Lily chắc chắn cha yêu thương nó, nhưng có thể, chỉ là có thể thôi, đôi khi nó tự hỏi liệu có phải ông đang hối tiếc vì đã lựa chọn cứu nó thay vì mẹ hay không.

“Thậm chí sau tất cả những gì đã qua, trong sâu thẳm trái tim mình, tôi vẫn không chắc chắn về con người cha và đức tin của ông. Ở cha có điều gì đó như người lạ đối với tôi.” Lily nói với Robert.

“Vậy thì bạn nên nói với bác ấy điều đó.” Robert nói. “Khi bạn còn có thể.”

Lily gật đầu.

Một lát sau, mọi người đều tập trung ngồi quanh đống lửa, trong khi cô Anna và bà Rust bận bịu nấu nướng, những người máy còn lại tụ tập chơi bài trên một khúc gỗ, Robert và Malkin đứng dậy và đi dạo khắp cánh đồng, Lily tận dụng cơ hội này để nói chuyện riêng với cha.

“Sao cha lại làm điều ấy?” Lily hỏi, xích tới gần ông hơn. “Sao lại cứu con thay vì cứu mẹ?”

Ông gãi gãi đằng sau cổ và nhìn con bé đầy suy tư. “Cha lựa chọn như vậy vì cả cha và mẹ đều yêu con, Lily ạ. Nếu đổi lại là mẹ, mẹ cũng sẽ làm điều tương tự.”

Lily đặt tay lên đùi, nhưng những ngón tay con bé vặn xoắn lại với nhau. Cuối cùng, nó thì thầm: “Sao cha có thể chắc chắn điều ấy được?”

“Ôi, Lily.” Cha ôm con bé. “Trước khi xảy ra tất cả những chuyện này, khi con còn rất nhỏ, khi cha và mẹ còn sống cùng nhau, cha mẹ đã ước định với nhau rằng nếu có bất cứ điều gì xảy ra, cha mẹ sẽ cứu con trước tiên. Cha biết nghe thì có vẻ hơi gở, nhưng cha mẹ bắt buộc phải suy nghĩ về những điều kiểu như vậy. Công việc của cha, hay nói đúng hơn là của cha mẹ, quá nguy hiểm. Và luôn luôn có khả năng điều xấu gì đó có thể xảy ra.”

“Mẹ cũng làm việc cùng cha sao?” Lily hỏi, kinh ngạc. Lại một điều nữa cha giấu nó. “Tại sao cha chưa từng kể cho con nghe điều ấy?”

“Cha xin lỗi con, Lily. Xin lỗi con vì cha đã giấu kín quá khứ suốt một thời gian dài, nhưng quá khứ ấy quá đau đớn, và cha đã quá ngu ngốc nên cứ nghĩ rằng nếu mình lờ đi mọi thứ đã từng xảy ra thì cuối cùng nỗi đau sẽ biến mất.” Cha lắc đầu. “Mẹ con là một nhà chế tạo máy tuyệt vời. Một nhà sáng chế tài giỏi. Nhưng cũng bởi vì công việc này nên cha mẹ luôn phải cẩn trọng. Bất cứ khi nào cha mẹ đi vắng và để con lại với bà Rust, cha mẹ sẽ luôn đi riêng rẽ để đề phòng. Mẹ con chắc chắn sẽ luôn ưu tiên con trước nhất, Lily ạ. Tất cả những suy nghĩ của mẹ đều là về con. Thế cho nên, trong giây phút kinh hoàng ấy, khi cả mẹ và con đều ở ngưỡng cửa của thần Chết, và cha phải đưa ra lựa chọn, cha đã biết ai là người mình sẽ cứu. Bởi, đó là điều mà mẹ cũng sẽ lựa chọn. Cha sẽ không thể tha thứ cho mình nếu cha làm trái ước nguyện của mẹ. Cha yêu mẹ còn hơn tất thảy mọi thứ trên thế giới này, và cha cũng yêu con nhiều như vậy.” Ông gạt một giọt lệ khỏi mắt.

Lily mỉm cười và hôn má ông. “Cảm ơn cha.”

Hai cha con nhìn Robert đang ném một cái que đi. Cậu đang cố xua con cáo chạy đi lấy cái que cho mình, nhưng lần nào con thú máy cũng lắc đầu từ chối.

“Giữa hai đứa ấy, cha không biết đứa nào ngoan cố hơn.” Ông nói.

“Con cũng vậy.” Lily đồng ý.

⚝ ✽ ⚝

Sáng sớm ngày hôm sau, họ đã bay tới trang viên Brackenbridge, và cô Anna cho tàu Ladybird hạ cánh xuống bề mặt đóng băng của bãi cỏ phía nam trong những khu vườn nằm xa ngôi nhà nhất.

Cả nhóm leo xuống khỏi khí cầu. Khi họ bước lên các bậc thang, Lily chạy lên đằng trước, con bé muốn vào nhà trước để có thể đón chào mọi người trở về.

Con bé mở cửa trước bằng chìa khóa của cha, nhưng rồi khi bước qua cổng vòm, nó đau khổ nhận ra căn nhà đang chát đầy những thùng đựng trà trống rỗng, tất cả đều được đóng dấu với nhãn địa chỉ ghi tên Rent & Sunder. Đồ đạc giá trị nhất đã được tập hợp lại ở hành lang, và một nhóm những người máy khuân vác đang tràn tới, gói ghém mọi thứ lại bằng chăn và những mảnh vải che bụi. Madame Verdigris đang đứng bên cầu thang chỉ đạo mọi việc, trong khi ông Sunder xông xáo khắp nơi, xếp những đổ đã được đóng gói vào các hộp. “Cái này mang bán đấu giá à?” Ông hỏi khi kéo một cái thùng đựng trà dọc theo hành lang, làm trầy xước bề mặt của sàn nhà.

“Tôi nghĩ thứ đó để đem bỏ.” Madame nói. Bà ta đang bận rộn bọc một bình hoa lại bằng tờ báo, khi ngước nhìn lên và thấy Lily, bà ta đánh rơi nó xuống kèm theo tiếng loảng xoảng.

“ Mon Dieu, ma chérie . Cháu đã ở chỗ quái quỷ nào vậy?” Madame nói. “Mọi người đã lo lắng đến phát ốm. Bà đã phải bán những thứ này đi, bà e là vậy. Giá mà cháu có thể đưa bà cỗ máy chuyển động vĩnh cửu của cha cháu thì chúng ta sẽ chẳng đời nào gặp rắc rối này.”

Lily khoanh tay trước ngực mình. “Cháu hiểu.” Con bé nói. “Bây giờ, trước khi bà biến khỏi đây mãi mãi, cháu nghĩ tốt hơn hết bà nên để lại mọi thứ về đúng chỗ cũ của chúng đi.”

Madame cười nhạo. “ Zut alors *. Đừng có lố bịch thế chứ, Lily. Giờ ta là người giám hộ của cháu - người thừa kế cuối cùng trong gia đình này - và nếu ta quyết định bán những đồ này thì cháu chẳng thể làm gì được hết. Tại sao thậm chí khi cha cháu còn ở đây…”

“Bà không phải là gia đình cháu.” Lily ngắt lời. “Không đời nào. Đây mới là gia đình cháu…”

Con bé đẩy những chiếc thùng ở mái vòm sang bên và mở chiếc cửa đôi ra, để lộ ra cha, Robert, Malkin, cô Anna và bà Rust yêu dấu đang đứng cạnh nhau trên bậc thềm trước ngôi nhà. Phía sau họ, trên lối lái xe là những người máy khác đang đứng: ông Wingnut, cô Tock và Đội trưởng Springer. Tất cả đều hoạt động và hừng hực khí thế chiến đấu.

⚝ ✽ ⚝

Họ đã về nhà được vài tuần, và Lily đang ngồi dùng bữa sáng với mật ong và bánh ngọt trong bếp với Robert, Malkin, cha và bà Rust. Con bé yêu căn phòng này. Đây là nơi nó thích lui tới nhất.

Malkin đang nằm cuộn tròn dưới chân con bé như cái ghế để chân bằng lông. Cha đã hoàn thành một nửa chặng đường thưởng thức cà phê của mình và đang đọc báo ngày hôm qua, còn bà Rust thì lăng xăng chạy đằng sau ông để đánh trứng, chiên và nấu bằng những dụng cụ gắn tay bằng bạc khác nhau của bà.

Robert đặt chân lên tấm chắn lò sưởi để làm ấm chúng theo cách Lily đã chỉ trong lúc cậu bận bịu phết bơ lên bánh mì bằng con dao nhíp của mình. Lily cảm thấy vui vì Robert ở đây. Với tất cả những gì mà nó đã trải qua, thật tốt là tất cả mọi người đang ở bên nhau như một gia đình.

Nó chộp lấy một cái bánh ngọt từ chiếc đĩa sáng loáng giữa bàn, trét đầy bơ và mật ong lên đó, cuộn bánh lại trong lòng bàn tay rồi cắn một miếng to nhất có thể.

“Bánh răng và giá treo hỡi!” Bà Rust lục cục nói. “Ít nhất cũng phải dùng đĩa chứ.”

“Robert có dùng đâu ạ.” Lily phản đối với cái mồm đầy bánh.

“Có chứ.” Robert nói. “Tôi đã chọn cái đĩa nào đâu.” Cậu lấy một cái đĩa trông trên bàn và thả phịch cái bánh lên đó. “Đây này.”

Thật nực cười là mọi người vẫn hay phàn nàn về cách cư xử của Lily trong khi Robert có thể ăn bất cứ thứ gì theo bất kỳ cách nào cậu ấy thích. Rốt cuộc cậu ấy là con trai, mà con trai thì luôn được đối xử khác biệt, tự do hơn để làm những điều hay ho, chẳng như Lily.

Cho tới gần đây, tình hình là thế này. Từ khi họ trở về và nói chuyện với nhau nhiều hơn, cha đã quyết định không gửi nó tới học ở cái học viện kinh hoàng của cô Scrimshaw nữa, mà thay vào đó, ông dạy nó về người máy và động cơ cùng với Robert. Lily thích chúng hơn rất nhiều những tiết học dài lê thê vô tận mà nó phải chịu đựng ở học viện, nào là thăng bằng với sách, nào là thêu thùa, rồi làm tóc. Giá mà cha đưa cuốn sách của Jack Door vào chương trình học thì chắc chắn nó sẽ thấy sự nghiệp học hành của mình sớm trở nên hoàn hảo.

“Nghe này.” Cha nói vọng ra sau tờ Nhật báo Cog . “Hiệp đoàn thợ làm đồng hồ của London được thuê để sửa tháp Big Ben đã hoàn thành công việc sửa chữa tòa tháp đồng hồ này…”

“Thật là một tin tốt lành.” Lily nhồm nhoàm nói qua cái miệng đầy ụ bánh. Nó xem hàng cuối của tờ báo. Đó là câu chuyện của cô Anna, có lẽ đó là lý do vì sao cô phi công gần như không tới thăm họ suốt bốn tuần qua. Hay là còn có nguyên có gì khác?

Nhưng Lily không có thời gian suy xét về vấn đề này quá lâu, bởi Robert đã ăn xong chiếc bánh của cậu. “Thôi nào, Lily.” Cậu vừa nói vừa đứng dậy và phủi những vụn bánh ra khỏi áo. “Gần mười rưỡi rồi đầy. Sao bọn mình không đi dạo trước khi học nhỉ?”

“Ý tưởng xuất sắc đấy.” Cha nói. “Hai con có thể tìm được một cây thông Giáng sinh đẹp để chúng ta chặt về vào tuần sau. Và hãy chú ý mặc ấm đấy nhé.” Ông nói thêm. “Bên ngoài trời còn lạnh hơn cả một hộp nước đá, và dự báo thời tiết nói lát nữa có thể có tuyết rơi trở lại đấy.”

“Hỡi những nhíp đồng hồ và xô nước!” Bà Rust lẩm bẩm. “Đừng có mà mang thêm tuyết vào nhà của bà đấy. Bà không muốn lau dọn nhà lần nữa vào thời điểm tích tắc chết tiệt này trong ngày đâu. Bà đã phải lau một lần sáng nay rồi.”

Lily gật đầu và khoác áo choàng đang để sau ghế lên người. Khi con bé và Robert vật lộn đeo ủng vào chân, nó nhìn thấy bà Rust đang lấy một cái chảo rán có tay cầm dài từ bộ đồ nghề đang treo trên tủ bát xuống bằng đôi tay có thể tháo lắp được của bà, còn cha đang lật giở tờ báo và chăm chú đọc qua đôi mắt kính. Từ khi ông về nhà, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Hầu như mọi thứ, bởi giờ Lily đã biết sự thực về bản thân nó.

Nó cài cúc áo khoác và mở cánh cửa sau nhà. Tuyết rơi nhiều hơn suốt cả đêm, không khí buốt và lạnh. Cùng với Robert và Malkin bám sát gót, Lily hăng hái lao ra khu vườn trắng xóa, tạo nên những dấu vết mới trên nền tuyết tinh khôi.

Nhịp đập trái tim nó nhanh hơn khi nó chạy, và nó đặt một tay lên ngực mình, cảm nhận trái tim máy nằm bên trong, dưới nhiều lớp áo.

BỤP-TÍCH

BỤP-TÍCH

BỤP-TÍCH

Nó đây rồi. Trong những tuần vừa qua, âm thanh của trái tim đã thay đổi, mạnh mẽ hơn, trầm hơn và vang dội hơn. Tới giờ, Lily gần như tin rằng trái tim này sẽ tiếp tục đập mãi. Nó vẫn không hoàn toàn chắc rằng sở hữu một trái tim như vậy là một món quà hay một gánh nặng, nhưng nó biết một điều rõ ràng, đó là nhịp đập của trái tim ấy là âm nhạc của sức sống, là giai điệu của cuộc đời.

Và, với nó, âm thanh ấy thật đẹp.

Hết