← Quay lại trang sách

Chương 25

Robert, Malkin và ông John nhảy qua ô cửa sổ vỡ và bò ra từ dưới bụng chiếc khí cầu đang áp lên mái tháp Big Ben bóng mướt bởi nước mưa.

Bộ khung khổng lồ của chiếc khí cầu bùng cháy phía trên họ. Chiếc khí cầu nhanh chóng sụp đổ thành một địa ngục đầy khói.

Một ngọn lửa khổng lồ hình bầu dục cháy khắp mặt của khí cầu, và những lưỡi lửa bén lên những mảnh vải và bạt còn sót lại, kéo chúng bay đi, trôi dạt khắp bầu trời đêm.

Chỉ còn lại thân kim loại của khí cầu và những chiếc gai rậm rạp đang bảo vệ họ không bị rơi xuống. Thêm vào đó, gió đang thổi lửa bay xa khỏi tháp. Tuy vậy, sức nóng vẫn rất dữ dội, hơi nóng phả ra từng đợt ập vào người Robert cho tới khi cậu gần như không thể bình tĩnh suy nghĩ được.

Thế rồi, qua lớp khói, cậu thoáng thấy bóng Giáo sư Silverfish và Lily ở lưng chừng dốc mái. Lily gào thét và đá vào ông ta, nhưng ông ta đang kéo con bé qua hàng lan can ở ban công. Robert, ông John và Malkin bò tới đó ngay lúc hai người biến mất qua khung tò vò cao trang trí lá vàng để vào bên trong cầu thang xoắn ốc của tháp Big Ben.

Khi họ men theo đường máng nước, có một tiếng nổ lớn khác của khí ga bùng ra từ vỏ khí cầu. Một ngọn lửa phụt ra làm bỏng hai má Robert. Những chiếc đinh tán bung ra từ các tấm kim loại bị nung nóng và bắn vào họ.

Họ ngồi trên lớp ngói và Robert nhìn xuống phía dưới. Dưới chân tháp, những người lính cứu hỏa và cảnh sát đang hối hả băng qua quảng trường Parliament Square tới hiện trường vụ hỏa hoạn.

Việc đi xuống dốc khiên đầu óc Robert xoay mòng mòng và suýt chút nữa cậu trượt chân khỏi gờ mái, may mà ông John đã tóm được tay cậu và kéo trở lại.

Họ vật lộn đi qua màn hơi nước và tới được hàng lan can, nơi họ thấy Lily và Giáo sư Silverfish biến mất.

Trèo qua lan can, họ chạy về hướng những khung tò vò trang trí lá vàng.

⚝ ✽ ⚝

Bên trong mái tháp nóng như nung, mồ hôi chảy ròng ròng xuống lưng Robert khi cậu, ông John và Malkin nhảy xuống những bậc thang xoắn ốc dẫn tới tháp chuông của Big Ben, bám theo âm thanh vang ra từ những bước chân của ông giáo sư. Với mỗi vòng xoắn của cầu thang mà họ xuống được, trần nhà dốc càng mở rộng ra và tiếng ồn của các cơ cấu trong chiếc đồng hồ khổng lồ càng lúc càng lớn hơn.

Họ chạy qua đỉnh của chiếc chuông đồ sộ bằng đồng và thiếc của Big Ben, nó được treo lên một mái vòm lớn cùng với bốn người anh em là bốn chiếc chuông nhỏ hơn, rồi họ tới một giàn cầu ở nền tháp chuông, nơi những tiếng tích tắc vang vang hòa cùng với tiếng nghiến ken két của những bánh răng truyền động dội lên từ đâu đó phía dưới.

Tim của Robert đập rộn ràng cùng với vô số cơ cấu đồng hồ đang chạy. Những âm thanh gợi cậu nhớ về xưởng của ba trước khi vụ cháy xảy ra, trước khi mọi thứ ngừng lại - nhưng âm thanh ở đây mạnh mẽ gấp nghìn lần. Cậu nhìn quanh tìm kiếm gã giáo sư và Lily.

Đằng sau những tấm chắn của mấy chiếc chuông, có bốn mặt đồng hồ y hệt nhau choán hết bốn bức tường, và xa phía dưới giàn cầu kim loại chịu tải cho những chiếc đồng hồ đặt trên đó có bồn bộ cơ cấu vươn ra từ thiết bị định thời gian ở chính giữa, những chiếc bánh răng và nhíp khổng lồ đang lách cách và hoạt động nhịp nhàng đồng nhất.

Một viên đạn rít ngang qua tai Robert. Cậu thụp xuống dưới vành của chiếc chuông lớn, kéo ông John và Malkin theo mình. Bốn viên đạn nữa bắn trúng bên ngoài mái vòm rộng lớn. Sau đó, tiếng đạn im hẳn.

“An toàn rồi.” Ông John nói.

Họ lồm cồm bò ra khỏi nơi ẩn náu của mình và Robert thoáng thấy một ánh đỏ nhá lên trong bóng tối - tóc của Lily.

Cách đó vài feet, bóng Lily và giáo sư đang phản chiếu lên mặt đồng hồ gần nhất, giống như những lát cắt trong một màn chiếu bóng vậy. Khi họ đi tới trước những tấm kính khổng lồ nhiều họa tiết của mặt đồng hồ, Giáo sư Silverfish đang bồn chồn đứng đó với khẩu súng hết đạn. Tay kia của ông ta bịt lấy miệng Lily. Con bé đá vào ông quyển của ông ta để kháng cự.

Robert chạy tới gã giáo sư và hất khẩu súng khỏi tay ông ta. Cậu túm lấy cỗ máy trên ngực ông ta, giật những cái ông ra, cố tháo tung chúng, nhưng ông ta đã đánh trả. Robert ngã nhào, khuỷu tay cậu đập vào một thanh vịn của giàn cầu, làm cậu đau điếng.

Ông John đang đứng ngay sau cậu - ông siết chặt nắm đấm và thụi vào người gã giáo sư. Ông ta đẩy Lily sang một bên để giáng một cú đấm về phía ông John. Ông John lùi lại và cố tránh đi, nhưng Silverfish đã đánh trúng ông với một cú móc phải, khiến đầu ông đập vào chiếc chuông tạo ra tiếng kêu lanh lảnh. Ông John ngã xuống, ôm lấy thái dương mình, máu chảy qua kẽ ngón tay.

Lily loạng choạng xoay đi, một tay con bé ôm chặt lấy ngực. Khi Robert tới được chỗ Lily, gã giáo sư đã nhanh chóng quay lại và tóm lấy con bé lần nữa. Malkin lao mình về phía trước, cắn xé gót chân, cắm phập răng nó vào cẳng chân của ông ta.

“Tránh xa khỏi tao, đồ thú máy chết bằm!” Ông ta đá Malkin sang bên và lại túm lấy Lily.

Robert xông vào gã giáo sư lần nữa, bám lấy cái thiết bị thô kệch trên người của ông ta và tung những cú đấm vào xung quanh nó, còn Lily thì giật mạnh những đường ống để cố tháo rời chúng ra. Gã giáo sư chửi thề và vung tay điên loạn, nhưng cả hai đứa vẫn bám riết lấy không buông. Ông ta lùi lại, bám lấy một thanh vịn bị gãy nhưng nó đổ sập và cả ba ngã xuống mép lỗ mở của giàn cầu.

Cú ngã làm Robert sợ đến không thở nổi. Cậu đang nằm bập bênh ở ngoài rìa. Cậu há hốc mồm kinh hãi, lồm cồm đứng dậy và thấy mình đang ở trên một cái xà kim loại hẹp, chỉ rộng hơn bàn chân cậu một chút xíu. Thanh xà chạy từ cỗ máy khổng lồ của tháp tới điểm giữa to đùng trên mặt đồng hồ.

Phía trước cậu, gã giáo sư đang chầm chậm đứng dậy, còn phía sau cậu, Lily cũng đang trèo lên từ nơi con bé ngã xuống. Robert là vật chắn duy nhất giữa hai người.

Gã giáo sư dấn tới phía Robert. “Mi không thắng được đâu, mi biết đây. Mi không có mưu mẹo.”

Những nỗi sợ hãi xưa kia lại trỗi dậy. Có lẽ ông ta nói đúng. Robert nhìn qua rìa của xà kim loại, xuống địa ngục phía bên dưới. Lily ho hắng, cố gắng lấy lại hơi.

Robert nắm tay con bé. Xa phía dưới họ, những cơ cấu sắc nhọn của đồng hồ dịch chuyển với một tiếng tách.

Sau tất cả những gì đã trải qua, Robert không biết liệu cậu có thể làm việc này hay không. Cậu có cảm giác như thể mình đang sắp sửa ngã, nhưng rồi cậu nhớ lại những lời của ba: Robert à, không ai dễ dàng chế ngự được nỗi sợ hãi. Cần một trái tim dũng cảm để chiến thắng những trận đánh lớn.

“Tôi có trái tim là đủ.” Cậu lẩm bẩm.

“Cái gì?” Gã giáo sư hỏi.

Cậu nói to hơn. “Tôi nói rằng tôi có trái tim là đủ, để chiến thắng trận đánh này.”

Robert xông tới, húc vai vào ông ta, nhưng dường như gã giáo sư đã có thêm sức mạnh. Ông ta nhún nhảy trên chân mình, đẩy Robert và Lily xuống dọc thanh xà cho đến khi hai đứa bị gí sát vào mặt đồng hồ bằng kính.

“Cẩn thận.” Lily nói, và Robert cảm thấy tay con bé ở gần eo cậu. Bị ép sát vào Lily, Robert có thể cảm thấy tiếng tim con bé đang đập loạn nhịp sau lưng mình. Cái bóng của hai chiếc kim đồng hồ khổng lồ của tháp Big Ben ở mặt kính bên ngoài phía trên hai đứa, chúng đang gãy răng rắc và méo mó đi vì sức nóng bên ngoài.

Giáo sư Silverfish nhào tới, xô đầu của Robert vào một cái khung hình tam giác, cố đẩy cậu ngã khỏi thanh xà. Nhưng Lily vẫn bám chắc, nó không đời nào thả tay ra, không đời nào để Robert ngã.

R-Rắc! Những mảnh kính vụn cứa vào hai tai Robert khi đầu cậu đập vào khung. Máu chảy nhỏ giọt xuống mặt và giày của cậu. Không còn đường thoát. Cậu nhìn xuống phía dưới một lần nữa và cảm thấy kinh hãi.

Từ số VI trên mặt đồng hồ xuống hai mươi phút và thêm ba mươi phút nữa xuống tới những cơ cấu sắc lẹm và những bánh răng đang chuyển động bên dưới, nằm chính giữa tòa tháp.

Tiếp theo, Robert nhận ra một điều: Thanh xà mà họ đang đứng lên đi xuyên qua một cái lỗ ở chính giữa mặt đồng hồ. Hình ảnh cơ cấu bên trong những chiếc đồng hồ của ba hiện lên trong đầu cậu:

Cơ cấu chuyển động… bánh răng trung tâm… thanh trục chạy từ đó sẽ di chuyển những chiếc kim trên mặt đồng hồ. Dĩ nhiên rồi - họ đang đứng trên cái trục đó, chính là thanh xà này! Mỗi giây trôi qua, thanh xà sẽ quay kim phút của đồng hồ…

Nghiến chặt răng, Robert với lên và dùng những ngón tay tóm lấy góc của khung kính bị vỡ. “Bám chắc vào mình, Lily.” Cậu thì thầm. “Từng giây kể từ bây giờ…”

“Tránh đường cho ta, cậu nhóc.” Giáo sư Silverfish dồn toàn bộ sức nặng của ông ta húc vào người Robert. Khoảng cách gần đến mức Robert có thể ngửi thấy mùi hơi thở sau những chiếc răng to ố vàng của ông ta. Nhưng ông ta đang không bám vào bất cứ thứ gì…

Kim phút chắc chắn sắp dịch chuyển lên trên. Robert bám lấy góc khung kính vỡ chặt hơn. Cơn đau xuyên qua cậu cho tới khi cậu gần như không thể chịu nổi nữa.

Tách!

Thanh xà di chuyển kim đồng hồ, xoay bên dưới họ.

Giáo sư Silverfish lảo đảo lùi về sau, chân ông ta trượt đi, cánh tay quơ quào trong không khí. Ông ta mất thăng bằng, và sức nặng của cỗ máy trái tim kéo ông ta ra khỏi mép thanh xà. Mắt ông ta mở lớn đầy kinh hãi, những đầu ngón tay của ông ta vuột qua tay Robert…

Và ông ta ngã xuống.

Robert nghe thấy tiếng gào thét của ông ta vang vọng lên.

Tiếp đó là một tiếng răng rắc ghê rợn và tiếng nghiến kèn kẹt của các cơ cấu.

Tiếng đồng hồ chạy tích tắc và tiếng lóc cóc của cơ cấu chuyển động rùng mình dừng lại.

Robert và Lily đăm đăm nhìn xuống khoảng tối bên dưới họ, nơi xác của gã giáo sư và cỗ máy của ông ta đang bị kẹt trong bộ máy đồng hồ khổng lồ với những bánh răng đã ngừng hoạt động.

“Tôi nghĩ ông ta chết rồi.” Lily rùng mình, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Con bé nới lỏng vòng tay đang ôm eo cậu bạn và Robert cảm thấy mình có thể thở được trở lại. Cậu hít vào một hơi đầy phổi và thả tay khỏi khung kính vỡ đang bám vào.

Đồng hồ đã ngừng chạy. Không còn tiếng ổn của những bánh răng chuyển động, xung quanh đột nhiên tĩnh lặng đến lạ kỳ. Robert nắm lấy tay Lily và hai đứa loạng choạng bước trên thanh xà giờ đã đứng yên và trèo lên chỗ an toàn ở giàn cầu.

“Malkin và cha đâu?” Lily hỏi khi Robert giúp con bé trèo lên.

Như để trả lời câu hỏi, ông John lồm cồm bò dậy phía sau vành chuông, lấy tay xoa đầu. Malkin sủa lên và lê bước phía sau, dụi đầu nhè nhẹ vào cẳng chân ông chủ.

“Lily!” Ông John mừng rỡ. “Con không sao rồi.” Và ông chạy tới ôm lấy Lily, siết con bé trong tay mình. Đôi tai Malkin dựng lên và con cáo nhảy vòng tròn quanh họ một cách điên cuồng, vẫy cái đuôi to đầy lông của mình và liếm láp tay họ, nó sủa lên đầy hạnh phúc cho tới khi được Lily bế lên và ôm vào lòng.

“Ôi, con gái yêu dấu.” Ông John nói. “Cha thật mừng vì con đã an toàn.”

Lily cười nhẹ nhõm, rồi con bé thấy những hàng nước mắt đang chảy dài xuống má Robert.

Ông John và Lily kéo Robert vào ôm cùng. Và Malkin, đang ăng ẳng đâu đó giữa bọn họ, tặng cho Robert cái liếm ram ráp lên mũi cậu, khiến tất cả mọi người đều cười vang.

“Cảm ơn bạn vì tất cả mọi điều, Robert.” Lily nói. “Bạn đã cứu chúng tôi. Làm sao bạn biết cái thanh ấy sẽ di chuyển?”

Robert nhún vai. “Tôi nhớ ra…” Cậu nói. “Nhớ ra mọi điều ba đã dạy tôi trước khi ông ra đi… Không chỉ là về cách mà các cơ cấu đồng hồ liên kết thế nào, mà cả cách con người ta sống ra sao nữa. Làm sao để suy nghĩ nhanh và có trái tim dũng cảm để chiến thắng những trận đánh lớn.”

Nước mắt lấp lánh trong mắt Lily. “Chà, đó chính là con át chủ bài của bạn.”

“Và ba của cháu cũng thế.” Ông John nói với Robert. “Bác không biết rằng ông ấy đã mất. Ông ấy là một người tốt.” Ông ôm tất cả một lần nữa, và lần này là một cái ôm ghì thật âu yếm, rồi ông hôn lên trán Robert. Và bên dưới tiếng nức nở của mình, Robert có cảm giác ấm áp và dịu dàng, một ngọn lửa hy vọng bập bùng cháy trong cậu.

Malkin sủa lên một tiếng lớn phản đối. “Hãy ra khỏi đây nào.” Con cáo nói. “Trước khi có thêm phiền phức.”

“Đồng ý. Đi nào, dẫn đường đi, Macduff.” Ông John cầm lấy cánh tay bọn trẻ và họ cùng nhau chui xuống dưới cái chuông, khập khiễng đi dọc giàn cầu sắt và ra khỏi tháp chuông, Malkin nhảy chân sáo theo sát họ.

Đi chầm chậm và tập tênh, cuối cùng cả bốn đã tới được những bậc thang hướng xuống nền của tòa tháp và những âm thanh hỗn loạn của New Palace Yard, những nhóm lính cứu hỏa, xe cứu thương và những chiếc xe chạy bằng hơi nước đang lấp đầy quảng trường Parliarment Square bên dưới.