Chương 7 Ngọc Thủy Thương-1
Ninh Kỳ Kỳ tỉnh dậy vì đau, cảm giác đau đớn từ eo truyền tới khiến cô thở hắt ra một hơi lạnh.
Cô mở choàng mắt, thấy ánh đèn nháy trên trần nhà đang chiếu rọi bốn phía, bên tai văng vẳng tiếng nhạc bài “Listen” của Beyonce.
À đúng rồi, hôm nay cô và bạn hẹn nhau hát karaoke ở KTV. Nhưng tại sao cô lại nằm dưới đất, vùng eo lại đau như vậy?
A, mùi vị ở đây thật khiến người ta không chấp nhận được. Ngoài mùi thuốc lá hình như còn mùi gì đó rất khó ngửi. Giống mùi máu tanh.
Ninh Kỳ Kỳ định ngồi dậy nhưng thấy bên cạnh mình hình như còn một người nữa nằm đấy. Cô quay đầu sang nhìn theo phản xạ, sững sờ. Bởi, cô nhìn thấy người đang nằm cạnh mình bây giờ, chính là bản thân cô!
Ninh Kỳ Kỳ nhìn thấy hai mắt mình mở to, trong đồng tử không có bất cứ hình ảnh phản chiếu nào, sắc mặt trắng bệch, hình như còn hơi tái, đầu tóc rối bù, dáng vẻ chết chóc... Lạ thật, trong phòng kín còn bức tường gương nữa à? Hơn nữa tại sao mình lại có bộ dạng chết chóc như vậy?
Là bởi vì hôm nay cô đi vội quá nên không chăm chút kỹ lưỡng cho bản thân? Ninh Kỳ Kỳ tự cười nhạo bản thân, bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.
Rõ ràng cô đang cười, nhưng cô trong gương không hề cườỉ!!!
Đây không phải gương!
Ninh Kỳ Kỳ đột ngột ngồi dậy, thấy trên ngực “cô” bị cắm một con dao gọt hoa quả, áo sơ mi trắng cuốn bèo nhún, là chiếc áo cô thích nhất bây giờ có thêm con dao cắm trên đó nhìn càng đáng sợ. Máu trên ngực chưa khô vẫn đang âm ỉ chảy ra ngoài, làm ướt cả tấm thảm vốn màu đỏ thẫm. Ánh đèn nháy chiếu rọi khắp phòng đang chiếu trên người “cô”, không ngờ lại có mỹ cảm đáng sợ.
“Listen to the sound from deep within. It’s only beginning to And release...”, giọng hát của Beyonce vang lên trong phòng kín.
Ninh Kỳ Kỳ muốn hét lên, nhưng cô không tìm được giọng mình nữa. Cô đã chết sao? Bây gỉờ oô là u hồn sao? Nhưng tại sao cô vẫn cảm nhận được eo mình rất đau?
Ninh Kỳ Kỳ lấy hết sức dũng cảm thò tay sang thăm dò “mình” bên cạnh, nhưng chưa kịp chạm vào mặt “mình”, cô đã khựng lại. Bởi vì bàn tay cô thò ra rõ ràng là bàn tay của con trai với các khớp ngón rõ ràng!
Ninh Kỳ Kỳ sững sờ nhìn bàn tay trước mặt mình, muốn động đậy ngón tay, thấy bàn tay trước mặt cũng động đậy theo. Ninh Kỳ Kỳ run rẩy, bàn tay này cũng run rẩy.
Ninh Kỳ Kỳ run rẩy quay đầu, thấy trên tấm kính phản quang của bức tường cách âm xuất hiện gương mặt hoảng hốt của một chàng trai xa lạ... không đúng, không hoàn toàn xa lạ, cô đã gặp chàng trai này ở đâu đó!
Trước ngực chàng trai có đeo một mặt dây chuyền, là hình Chúa gặp nạn bị đóng đinh trên thập tự giá, cơ thể của Jesu hình Chúa được khắc từ một miếng ngọc màu xanh biếc, thần thái lúc Jesu gặp nạn được khắc một cách sống động như thật, thậm chí máu tươi trên người...
Máu tươi? Đợi đã!
Ninh Kỳ Kỳ hoảng hốt nhìn bàn tay trắng trẻo thon dài trước mặt mình, nhuốm đầy máu tươi ấm nóng.
“There is someone here inside, someone I thought had died so long ago. Oh, I’m screamin out...”. Bài “Listen” trong quán lại vang lên hết lần này tới lần khác, không biết đã hát bao nhiêu lần, Cuối cùng Ninh Kỳ Kỳ cũng run rẩy đưa tay ra, không cam tâm đặt lên mũi “mình”, tuyệt vọng chắc chắn “mình” đã chết.
Cô vốn không thể nhớ được lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nhớ mình và bạn tới KTV, giữa chừng cô đi vệ sinh, lúc về thì vào nhầm phòng, hình như đã nhìn thấy gì đó... sau đó... sau đó tỉnh dậy vì đau...
Cô đã chết thế nào, sao lại biến thành đàn ông, cô không hề biết...
Sau khi bình tĩnh một chút, Ninh Kỹ Kỹ phát hiện ra mình đang đối mặt với một câu đố lớn hơn - Trong phòng kín này chỉ có xác của cô và cô bây giờ, mà trong cơ thể mới của cô đang bị đâm một dao vào eo. Cô khẳng định chắc chắn mình không thể là hung thủ, vậy nghi phạm lớn nhất chính là chàng trai cô đang sống nhờ trong thân thể này sao! Có nghĩa là, bây giờ cô là người bị hại và cũng là phạm nhân?
Ninh Kỳ Kỳ ngồi đờ đẫn một lúc, như cái máy lấy giấy ăn từ trong túi quần của “mình” ra, cẩn thận lau sạch dấu vân tay trên con dao gọt hoa quả và máu ở tay xong, đứng dậy cầm áo khoác dài treo trên tường, ngay cả dũng khí nhìn “mình” đang nằm dưới đất một cái cuối cùng cũng không có, mặc áo che đi vết thương ở eo xong, cúi đầu bước ra ngoài.
Cô nhớ quán KTV này có cửa sau, có thể đi thẳng ra một con ngõ hẻo lánh... Ninh Kỳ Kỳ hoảng hốt cúi đầu bước đi, vết thương ở eo khiến cô lê từng bước chân chậm chạp.
“Anh ơi, anh có nhìn thấy một cô gái không? Cô ấy mặc áo sơ mi trắng, dáng không cao lắm, nhưng rất đáng yêu?”. Đột nhiên có người chặn cô lại hỏi.
Ninh Kỳ Kỳ hoảng loạn ngẩng đầu lên nhìn, thấy đối phương chính là bạn thân La Già của cô! Xem ra cô ra ngoài khá lâu không quay lại nên La Già mới đi tìm cô.
“Anh ơi?”. La Già cảm thấy ánh mắt người này rất lạ lùng, mặc dù nhìn rất đẹp trai nhưng sắc mặt xanh xao, khiến người khác có cảm giác bất an. Hơn nữa nhìn rất quen...
Ninh Kỳ Kỳ cúi đầu nhìn cô gái, miệng mấp máy, muốn nói cho cô ấy biết mọi chuyện xảy ra với mình, nhưng lý trí đã ngăn cô mở miệng. Cuối cùng Ninh Kỳ Kỳ lắc đầu, khó khăn nói: “Xin lỗi, không thấy”. Âm thanh thốt ra từ miệng cô có phần lạc đi, nhưng âm trầm rất dễ nghe.
La Già chau mày nhìn Ninh Kỳ Kỳ trong bộ dạng đàn ông với vẻ dò xét, rõ ràng cô rất cảnh giác trước chàng trai nhìn có vẻ đáng nghi này.
Ninh Kỳ Kỳ biết bình thường La Già rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám, Conan chính là cuốn cô thích nhất, khó mà nói cô không nhìn ra điều gì bất thường. Vì thế cô không dám chần chừ, đẩy La Già ra rồi vội vội vàng vàng đi ra cửa sau của KTV. Men theo cầu thang tối tăm đi xuống, lúc đi ra ngoài con hẻm hẻo lánh, cô không gắng gượng được nữa, ngã khụy xuống đất. Cô hé mở áo khoác, mượn ánh đèn le lói nhìn vết thương ở eo đã ngấm ướt cả chiếc áo, quần cũng đầy máu tươi, Ninh Kỳ Kỳ biết tính mạng của mình đã vô cùng nguy hiểm, nếu không được cấp cứu kịp thời e rằng mình sẽ chết lần thứ hai ngay lập tức, nhưng tình hình của cô bây giờ tuyệt đối không thể tới bệnh viện!
Lúc này, điện thoại trong túi áo khoác của cô chợt rung chuông.
“Listen, I am alone at a crossroad. I’m not at home in my ownhome...”.
Chuông điện thoại không ngờ lại là bài “Listen” của Beyonce, tiếng chuông to tới mức cả con hẻm đều có thể nghe thấy.
Chết tiệt! Cô không muốn bị ai phát hiện!
Ninh Kỳ Kỳ tìm cách tắt điện thoại, lúc này hình như có người ngồi xổm trước mặt cô, bởi mất máu quá nhiều nên thần trí cô không còn tỉnh táo, chìa tay ra cầu cứu, miệng lẩm bẩm: “Đừng tới bệnh viện... hãy cứu tôi...”.
Đối phương hình như có nói gì đó nhưng Ninh Kỳ Kỳ nghe không rõ.
Trước khi hôn mê, dường như cô nghe thấy tiếng hét thảm thiết của La Già, sau đó là tiếng còi cảnh báo kêu đinh tai đang đổ dồn về phía cô.
“Cậu lại nhặt được thứ kỳ lạ gì về thế”. Gã chủ tiệm đứng trong quầy ngẩng đầu lên, bình thản nói.
“Không phải thứ gì, là người đó! Hình như bị bọn lưu manh đâm bị thương, nhưng ví tiền và điện thoại đều không bị cướp đi”. Bác sĩ không khách khí đặt ngay chàng trai vừa cứu được lên trên chiếc bàn dài trong tiệm, kiểm tra vết thương bị đâm ở eo cho cậu ta.
Gã chủ tiệm chau mày, đương nhiên không phải vì vết thương ghê sợ kia, mà bởi gã đang lo lắng chiếc bàn dài bằng gỗ kim tử đàn khắc hoa văn uốn khúc đời Minh bị làm bẩn thì không thể rửa sạch được: “Sao không đưa tới bệnh viện?”.
“Lúc hôn mê cậu ta nói không muốn tới bệnh viện. Cũng may tôi vừa ra ngoài khám bệnh nên bên mình có mang theo hộp cứu thương”. Bác sĩ cởi đồ trên người chàng trai ra: “Chủ tiệm, trong tiệm của anh không thể sáng hơn một chút sao? Tối thế này làm sao tôi cấp cứu được!”.
“Không vừa ý thì đi ngay khỏi tiễn”. Gã chủ tiệm uể oải liếc một cái, ánh mắt chợt khựng lại.
Haizz, chấp nhận vậy. Bác sĩ thở dài, đột nhiên thấy gã chủ tiệm đứng trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền trên ngực chàng trai.
Bác sĩ tò mò nhìn theo: “Tượng chúa bị đóng đinh trên thập tự giá? Sao lại làm bằng ngọc? Thật kỳ lạ... Có điều tôi còn đeo khóa Trường Mệnh nữa là...”. Anh vừa nói tay vừa làm thoăn thoắt không bị ảnh hưởng, nhanh nhẹn dứt khoát.
“Đây không phải ngọc bình thường mà là ngọc Thủy Thương”. Gã chủ tiệm không biết móc đâu ra một viên dạ minh châu bằng nắm tay, căn phòng vốn u tối chợt sáng bừng lên.
“Ngọc Thủy Thương là loại ngọc gì?”. Bác sĩ vui mừng, cầm cái kẹp kẹp tay gã chủ tiệm, kéo gã nhìn về phía anh.
“Sắc ngọc có nhiều đường nét pha trộn như màu đen của núi, màu xanh của nước. Trong câu này đã bao hàm hai tên gọi của hai loại ngọc này, ngọc Sơn Huyền và ngọc Thủy Thương. Thời xưa, các vương công chư hầu đeo ngọc Sơn Huyền, đại phú quan viên đeo Ngọc Thủy Thương”. Gã chủ tiệm nheo mắt lại, cúi đầu tỉ mỉ nghiên cứu mảnh ngọc hình chúa bị dính máu.
Bác sĩ đứng bên quan sát đôi mắt của gã chủ tiệm đang phản xạ ánh sáng xanh của dạ minh châu, cảm thấy dường như gã rất muốn chiếm hữu mảnh ngọc hình chúa này? Không được, người này vẫn chưa chết! Sao có thể giết người cướp của được? Bác sĩ ho khẽ một tiếng, tay làm nhanh hơn, bắt đầu khâu vết thương, miệng nói liên tục: “Anh đang nói về thời cổ đại nước ta à? Nhưng đây là tượng chúa mà? Lẽ nào vị quan viên đó thích đồ Tây?”.
“‘Sách tiên tri Daniel’, mục sáu chương mười, thân thế của chúa giống như ngọc Thủy Thương... ha ha, đồ cổ thật thú vị, ngọc Thủy Thương có khả năng hấp thụ linh hồn mạnh nhất, có thể khiến những oan hồn vô chủ bám vào... Ế? Chất ngọc này hình như rất quen...”. Gã chủ tiệm đứng sau lưng anh lẩm bẩm gì đó nhưng bác sĩ không nghe lọt chữ nào, anh đang chuyên tâm khâu vết thương ở eo cho chàng trai này.
2Giây phút mở choàng mắt ra, Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy mình giống như vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng mơ hồ.
Cô mơ thấy mình đã chết, nhưng cô lại đang sống dậy trên cơ thể của hung thủ giết người!
“Cậu tỉnh rồi?”. Một giọng nam lạnh lùng vang lên, khiến Ninh Kỳ Kỳ đang đơ người ra chợt giật mình, sực tỉnh lại xem bản thân mình đang ở nơi đâu.
Trong căn phòng tối chỉ có ánh đèn đang nhảy múa, mọi cổ vật xuất hiện trong tầm nhìn khiến Ninh Kỳ Kỳ há hốc miệng. Nếu không phải một người đàn ông đang ngồi sau quầy cầm cuốn sách bán chạy vừa xuất bản, có lẽ cô tưởng mình đã xuyên không thật.
Ninh Kỳ Kỳ định ngồi dậy thì phát hiện ra bên cạnh mình có một người đàn ông đang nằm đó, vẻ mặt mệt mỏi đang ngủ say, hình như trước khi hôn mê cô đã gặp người này. Cô thấy tay mình đang truyền nước, biết ngay là người này đã cứu mình.
“Cảm ơn.” Ninh Kỳ Kỳ mở miệng nói liền giật mình bởi âm thanh phát ra. Mặc dù đã ý thức được mình không phải là mình của trước đây nhưng bất thình lình nghe thấy mình phát ra giọng đàn ông, cô vẫn không thể chấp nhận được.
“Xin chào, đây là Á Xá, tôi là chủ tiệm”. Người đàn ông ngồi sau quầy đứng dậy, gã vận bộ đồ Trung Sơn màu đen, trên vai thêu một con rồng đỏ sống động như thật, đôi mắt rồng hừng hực có thần dường như đang nhìn cô chằm chằm. Một cơn gió thổi qua, cô mới phát hiện ra mình đang ở trần, trên người không mặc quần áo, giật mình hốt hoảng kéo tấm chăn đắp lên người.
Mặc dù một chàng trai làm vài động tác như nữ sinh nhìn có vẻ... ghê tởm, cho dù bây giờ cô trong bộ dạng đàn ông, nhưng vẫn không thể nào quen được việc trên người không có quần áo! Đúng lúc Ninh Kỳ Kỳ không biết phải làm thế nào mới được, thì gã chủ tiệm nói một câu khiến cô sững người.
“Cô gái, có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”.
Ninh Kỳ Kỳ hé nhìn tấm chăn đắp trên người mình, thấy mình đã biến trở lại đâu. Người này tại sao lại nhìn ra cô là nữ?
“Ê, chủ tiệm, mắt anh mọc ở đâu thế? Sao lại gọi một chàng trai là cô gái?”. Bác sĩ ngủ không sâu nên lúc Ninh Kỳ Kỳ dậy thì anh đã tỉnh. Anh đeo kính, kiểm tra vết thương một lượt, chau mày đáp: “Mặc dù tôi đã khâu vết thương giúp cậu, nhưng để đảm bảo tốt nhất cậu nên tới bệnh viện một chuyến”.
Ninh Kỳ Kỳ dường như không nghe thấy anh nói gì, cô chỉ lắp bắp nhìn gã chủ tiệm hỏi: “Anh... tại sao anh biết tôi là con gái?”.
Bác sĩ đang thay băng cho cô, nhìn cơ ngực phẳng lì, bác sĩ như bị sét đánh: “Cô... là con gái?”. Anh nhìn kiểu gì cũng thấy đây chắc chắn là nam nhi mà!
“Tôi nghĩ, mọi chuyện có lẽ do miếng tượng chúa bằng ngọc Thủy Thương cô đang đeo trên người”. Gã chủ tiệm điềm tĩnh nói: “Cô có thể kể lại chuyện cô gặp phải, không chừng tôi có thể giúp được cô”.
Ninh Kỳ Kỳ nghi ngờ một hồi, cuối cùng kể lại hết những gì mình gặp phải cho hai người nghe. Vì quá sợ hãi khi nhớ lại lúc mình mở mắt ra thấy xác mình nằm bên cạnh nên Ninh Kỳ Kỳ không kiềm chế được mà bật khóc.
Bác sĩ nhìn một chàng trai cao to một mét tám khóc lóc như mưa, hai tay nắm chặt, ngây thơ đưa tay lên dụi mắt, khiến anh toàn thân nổi da gà. Nhưng sau khi cô kể xong chuyện anh vẫn đưa giấy ăn cho cô: “Có nghĩa là, thực ra bây giờ cô chính là hung thủ giết người?”.
“Tôi là người bị hại mà! Đợi đã, anh tin những gì tôi nói sao?”. Ninh Kỳ Kỳ ngừng khóc, mở to mắt ngạc nhiên.
“Ừ, tôi tin”. Bác sĩ nhìn gã chủ tiệm đứng bên, thực ra anh không tin cô gái mà tin gã chủ tiệm. Mặc dù chuyện di hồn phục thân nghe quá kỳ lạ nhưng có những chuyện kỳ lạ hơn xảy ra xung quanh gã chủ tiệm anh cũng đã từng thấy.
Đột nhiên bác sĩ chau mày, anh thấy con rồng đỏ trên áo gã chủ tiệm hình như vừa động đậy? Thật, anh thề, ban nãy anh thấy đuôi nó động đậy! Điều này chắc không phải chứ? Bác sĩ bỏ kính ra dụi mắt, chắc chắn mình thiếu ngủ nên hoa mắt!
“Xin hỏi ở đây có gương không?”. Ninh Kỳ Kỳ khẽ thở một hơi, mặc dù không dám đảm bảo hai người này hoàn toàn tin lời cô, nhưng có người lắng nghe cũng đủ khiến cô nhẹ nhõm phần nào.
Gã chủ tiệm gật đầu, lấy cái gương đồng cổ kính trên giá bảo vật bên cạnh xuống.
Ninh Kỳ Kỳ hít một hơi sâu, ngửa mặt gương lại. Trong chiếc gương mờ mờ, hiện lên một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Nho nhã, thanh tú, dáng vẻ như vừa hòn hai mươi, hơn nữa nhìn rất quen.
Ninh Kỳ Kỳ đột nhiên nhớ tới một người, cô sợ hãi đặt gương đồng xuống.
Bác sĩ cầm cuốn sách đặt trên quầy gã chủ tiệm vừa đọc ban nãy, đưa ra hước mặt cô: “Không sai, nếu tôi nhớ không nhầm, cuốn tiểu thuyết trinh thám “Listen” ăn khách gần đây chính là do ‘cô’ viết”.
Ở bìa bốn cuốn sách có in ảnh một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, giống y hệt gương mặt cô vừa nhìn thấy trong chiếc gương đồng.
Ninh Kỳ Kỳ nhìn chiếc gương trước mặt. Chiếc gương chạm đất rất to, hiện lên khuôn mặt anh tuấn nhưng sắc mặt xanh xao của một chàng trai, rõ tới mức cô nhìn thấy từng sợi lông mi, khiến Ninh Kỳ Kỳ không thể chạy trốn.
Nghe nói, người trong gương tên là Tiêu Tịch, là tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám lừng lẫy.
Ninh Kỳ Kỳ bây giờ đang ở nhà bác sĩ, anh chàng bác sĩ tốt bụng kia đã thu nhận cô, vết thương ở eo đã bắt đầu liền. Ban ngày bác sĩ tới bệnh viện đi làm, trong căn phòng không rộng lắm chỉ còn một mình cô.
Nhưng, cô luôn có cảm giác trong căn phòng này không chỉ có mình cô, cảm giác này xuất hiện càng lúc càng mãnh liệt mỗi khi cô soi gương. Ninh Kỳ Kỳ nhìn khuôn mặt trong gương, giống như nhìn một người lạ, nhưng lại chính là khuôn mặt này thay đổi theo cảm xúc của cô.
Ninh Kỳ Kỳ không đừng được chạm vào miếng tượng chúa bằng ngọc Thủy Thương trước ngực, nghe chủ tiệm nói, linh hồn của cô phục thân lên cơ thể Tiêu Tịch chính là vì món đồ trang sức này, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nó rất bình thường.
“Chắc mình đang nằm mơ...”, Ninh Kỳ Kỳ chau mày, thở dài.
“Tôi lại hy vọng mình đang nằm mơ”. Một giọng nói đột ngột vang lên trong phòng, Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy miếng tượng chúa trong tay mình nóng bừng, nhìn kỹ lại phát hiện ra trong gương có thêm một người.
“A!”. Cô thét lên, ngã ngồi xuống đất, nhìn kỹ lại trước mặt mình trống trơn làm gì có ai! Nhưng khi ánh mắt cô nhìn vào trong gương lần nữa, thấy một chàng trai giống y hệt hình ảnh cô bây giờ, đang đứng rất lịch sự, hơi cúi người nhìn cô đang ngã thê thảm dưới đất.
“Haizz, may mà tôi đẹp trai thế này, cô đừng lãng phí thân thể của tôi chứ?”. Người ấy thở dài một cách khoa trương.
Trong gương có hai Tiêu Tịch, một người là thực thể, một người là hư thể. Người ấy có khuôn mặt giống hệt cô trong gương bây giờ, ngũ quan như nhau, thậm chí quần áo mặc cũng như nhau, chỉ là người ấy nhìn trong suốt, giống hồn ma.
“Anh... anh là Tiêu Tịch?”. Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy mình đã mạnh mẽ tới mức bất kể xảy ra chuyện gì cô đều có thể bình tĩnh đối mặt. Vì thế cho dù ban ngày gặp ma, cô cũng không để tâm lắm, chỉ là nhìn bốn phương tám hướng để chắc chắn hồn ma này chỉ xuất hiện trong gương, không nhìn thấy trong không khí.
“Đúng thế, tôi là Tiêu Tịch, là chủ nhân chính thức của cơ thể cô bây giờ. Ê cô gái nhỏ, cô có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”. Tiêu Tịch trong suốt một nửa chau mày, xem ra anh cũng rất mơ hồ.
Ninh Kỳ Kỳ đành kể lại câu chuyện một lượt cho anh ta nghe, cô còn hy vọng gì việc Tiêu Tịch sẽ kể cho cô chuyện đã xảy ra chứ!
“Hung thủ!”. Ninh Kỳ Kỳ nghiến răng nói.
Tiêu Tịch sững người, sau đó ôm bụng cười lớn: “Cô tưởng tôi là hung thủ à? Mặc dù tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi biết chắc bản thân mình không nhạt nhẽo tới mức một mình tới quán KTV hát ca cả”.
Ninh Kỳ Kỳ khựng lại: “Ý anh là... hung thủ là người khác? Nhưng tôi... tôi còn lau sạch dấu vân tay trên hung khí rồi...”.
“Tôi chỉ nhớ hôm ấy là ngày đầu tiên tôi tới thành phố này, chuyện sau đó tôi hoàn toàn không nhớ gì cả”. Tiêu Tịch xoa cằm, nghĩ một lúc anh búng tay, cười thoải mái: “Không nhớ cũng không sao, chúng ta tới hiện trường xem đi”.
“Hiện trường?”. Ninh Kỳ Kỳ chau mày, một là nghĩ tới việc quay lại hiện trường nơi mình chết cô có phần run sợ, hai là... “Anh không sợ bị cảnh sát bắt sao?”.
“Dù sao tôi cũng là người viết tiểu thuyết trinh thám, biết đâu có thể nhìn ra chút manh mối gì đó. Đi thôi đi thôi!”. Tiêu Tịch trong gương ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Ninh Kỳ Kỳ, anh vỗ đầu cô, nụ cười rạng rỡ.
Rõ ràng không thể chạm vào nhưng nhìn thấy nụ cười của Tiêu Tịch trong gương, Ninh Kỳ Kỳ thực sự cảm thấy có một bàn tay vững chắc nồng ấm vỗ đầu cô, khiến cô dường như dũng cảm hơn.
“À, đúng rồi, trước khi ra ngoài phải cạo râu đã, còn nữa, phải thay bộ khác, cho tôi ăn vận đẹp trai một chút chứ”.
Ninh Kỳ Kỳ nhìn Tiêu Tịch đang cười ha ha trong gương, không biết nên nói gì.
Hai người trong gương có khuôn mặt giống hệt nhau. Một người mặt mày tươi rói, một người mặt mày u sầu.
3Trên đường tới hiện trường xảy ra vụ án, nghĩ tới cảnh tượng khủng khiếp khi mở mắt ra nhìn thấy xác mình lúc đó Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy cả người gai lạnh, ban nãy có thêm chút dũng khí bây giờ không biết đã đi đâu hết.
Chỉ có miếng ngọc Thủy Thương hình chúa trước ngực vẫn còn chút hơi ấm.
Cô biết Tiêu Tịch luôn ở bên cô, nhưng cô không nhìn thấy, chỉ thỉnh thoảng đi qua cửa kính hoặc gương, cô mới có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng đang chau mày của anh.
Hóa ra không chỉ một mình cô không biết phải làm gì. Hóa ra anh không giống như bộ dạng không quan tâm mà anh thể hiện ra ngoài.
Anh có cha mẹ không? Anh có bạn bè không? Anh có người thương không? À anh còn có độc giả nữa, bây giờ anh chết rồi, những người ấy có buồn vì anh không?
Cô may mắn là còn cơ thể này, có thể nói chuyện, có thể bước đi, có thể giao lưu với người khác. Nhưng anh chỉ còn lại linh hồn, không ai có thể nhìn thấy anh, không ai có thể nghe thấy anh nói, không ai có thể chứng minh được sự tồn tại của anh.
Nhớ tới bố mẹ, nhớ tới những người bạn tốt của mình, Ninh Kỳ Kỳ bất chợt cảm thấy sống mũi cay cay... Người chết không thể sống lại, cô đã không thể nào sống lại được nữa, nhưng chí ít cô nhất định phải tìm được hung thủ giết mình, hủy hoại đời mình!
Ninh Kỳ Kỳ Héc mắt nhìn hình bóng phản chiếu trên cửa ỉ kính, cảm thấy anh hình như đang cô đơn, không biết phải an ủi anh ra sao, cô chỉ biết lấy hết tinh thần, bước vào gian phòng KTV đã đặt trước.
Đúng lúc cô đang thanh toán tiền ở quầy, một bóng người quen thuộc vội vã đi về phía gian phòng xảy ra vụ án, chắc chắn cô không nhìn nhầm, người ấy chính là La Già, bạn thân của cô.
Tại sao La Già lại ở đây? Cô ấy quay lại nơi này với mục đích gì? Cô ấy... liệu có liên quan gì tới cái chết của mình không? Trong đầu Ninh Kỳ Kỳ lóe lên một ý nghĩ, cô luôn cảm thấy đêm hôm gặp nạn lúc gặp La Già có điều gì đó không ổn... bây giờ cô đã hiểu! La Già là một người thích đọc truyện trinh thám, còn Tiêu Tịch là tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng, sở dĩ cô biết Tiêu Tịch là bởi vì La Già từng mua tiểu thuyết của anh ấy! Vậy tại sao đêm đó La Già không nhận ra “Tiêu Tịch” chứ!
Ninh Kỳ Kỳ suy nghĩ sâu hơn, càng nghĩ càng cảm thấy lạnh buốt trong tim. Cô đang nghi ngờ bạn thân mình sao? Ninh Kỳ Kỳ một mình đứng trong KTV suy nghĩ toát mồ hôi. Cô lắc đầu, nếu đã nghi ngờ thì nên điều tra cho rõ ràng!
Cô làm theo lời Tiêu Tịch mở nhạc ở mức to nhất. Ngắm chuẩn lúc không có ai thì bước ra, đi qua nhân viên phục vụ, bước vào phòng xảy ra vụ án hôm đó như không có chuyện gì.
Cửa phòng không khóa, hình như đã có ai tới đây. Mở cửa ra có luồng khí lạnh ùa ra. Thảm trong phòng cũng đã thay cái khác, bên trong chỉ bật một ngọn đèn nhỏ chiếu thẳng lên chiếc bàn đá cẩm thạch màu đen, trên đó có một bình hoa có bông cúc trắng cắm trong đó.
Ninh Kỳ Kỳ vẫn nhớ cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt ra. Nhìn ánh sáng yếu chiếu trên đóa cúc trắng muốt ấy, cô bất giác rùng mình.
“Ồ, xem ra cảnh sát đã tới đây điều tra một lượt”. Trong phòng tối mờ trống trải, giọng Tiêu Tịch vang lên xa xăm, có luồng khí lạnh dội từ gót chân lên khiến không khí càng thêm vài phần quái dị.
Ninh Kỳ Kỳ bực bội trợn mắt: “Lẽ nào anh nghĩ đám cảnh sát cũng vô dụng như trong tiểu thuyết anh viết sao?”.
“Haizz, tôi tới đây thực ra muốn xem mình có thể nhớ lại được gì không”. Giọng Tiêu Tịch bay lượn bất định trong căn phòng, nghe như đang tìm kiếm bốn phía.
Ninh Kỳ Kỳ ngây người nhìn đóa cúc trắng trên bàn. Một lúc sau bỗng dưng cô lên tiếng: “Nếu chúng ta chỉ có thể giữ được tình trạng như bây giờ thì phải làm sao?”.
Cô cũng không biết vì sao mình lại nói những lời này, có lẽ trong tiềm thức cô tin Tiêu Tịch không phải hung thủ giết mình, nên tự nhiên bắt đầu nghĩ tới những chuyện sau này.
Cô có thể chiếm hữu cơ thể của người khác để tiếp tục sống ư? Cho dù cô muốn thế, nếu chủ nhân là Tiêu Tịch không cho phép thì sao? Nhưng cô không cam tâm mình cứ thế mà chết một cách không rõ ràng thế này...
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khe khẽ của Tiêu Tịch: “Đồ ngốc, đừng nghĩ những chuyện vô ích ấy nữa, mau xem góc phải bên trên phòng đi”.
Ninh Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, thấy một điểm đỏ nhỏ ở chỗ anh nói, cô ngạc nhiên hỏi: “Đó là... là camera?”.
“Đúng thế, tôi nghĩ trong camera chắc ghi được chuyện xảy ra hôm đó. Đi, chúng ta tới phòng giám sát xem sao”.
Nói thì dễ thế. Ninh Kỳ Kỳ mắng thầm rồi hỏi tiếp: “Mặc dù tôi đã xóa dấu vân tay trên hung khí, nhưng trong phòng này chắc còn lưu lại dấu vân tay của hung thủ chứ?”.
Tiêu Tịch thở dài: “KTV một ngày có bao nhiêu người tới đây? Dấu vân tay vô số, lại lung tung, vốn không thể nào lấy bằng chứng được”.
Ninh Kỳ Kỳ lộn mũ trên áo ra rồi đội lên đầu, vừa quay người thì cửa phòng bị đẩy vào, La Già đứng trước cửa, trong tay cầm một bông cúc trắng hơi héo.
“Cuối cùng anh đã đến, anh Tiêu”. La Già bình tình nói, cô nhìn bông cúc trong tay mình, tiếp lời: “Tôi là... bạn của Ninh Kỳ Kỳ, chính là cô gái chết ở đây... ngày nào tôi cũng tới đây đợi anh, nhân tiện thay hoa, mặc dù Kỳ Kỳ không thích cúc trắng, nhưng tôi... tôi...”.
La Già vừa nói vừa bật khóc, Ninh Kỳ Kỳ thấy cay cay sống mũi, hóa ra ngày nào La Già cũng tới đây tiếc thương cho cô, còn cô ban nãy lại nghi ngờ bạn thân mình!
“Chắc anh sẽ rất ngạc nhiên tại sao tôi lại đợi anh”. La Già đã bình tĩnh hơn một chút: “Không biết anh có nhớ không hôm Kỳ Kỳ chết tôi và anh đã chạm mặt nhau”.
Ninh Kỳ Kỳ chột dạ, nhớ chứ! Đương nhiên cô nhớ! Cô sợ chết đi được!
“Tôi là fan cuồng của anh, nhưng lúc đó tôi không nhận ra anh vì sắc mặt anh xấu quá, giống như biến thành người khác”.
“Ha ha... cô ở đây đợi tôi không phải vì muốn xin chữ ký đấy chứ?”. Ninh Kỳ Kỳ vô cùng căng thẳng, gượng gạo nói đùa.
“Sau khi anh đi, tôi... tôi phát hiện ra xác Kỳ Kỳ...”. La Già hít một hơi sâu, sắc mặt cũng xanh xao, chắc đang nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy bạn mình chết, nhưng cô vẫn kiên trì nói tiếp: “Tôi hét ầm lên, chạy ra quầy lễ tân cầu cứu, lúc đó có người đi từ phòng giám sát bên cạnh hốt hoảng lao ra, đâm vào tôi, tôi liếc nhìn người ấy một cái, mới nhớ hóa ra anh chính là Tiêu Tịch...”.
“Cô nhìn thấy hung thủ chứ?”. Ninh Kỳ Kỳ kích động tiến lên.
Lúc này, có một thanh niên lạ đi từ phòng bên cạnh sang. Anh ta móc trong túi ra giấy tờ chứng nhận, nói: “Tôi họ Tiêu, anh Tiêu, mời anh về đồn công an cùng chúng tôi phối hợp điều tra”.
Ninh Kỳ Kỳ nắm chặt tay, nhìn gương mặt đắc ý phản chiếu qua gương của Tiêu Tịch, vô cùng đau đớn, hận vì anh ta không có thực thể.
Nếu không nhất định sẽ đánh anh ta nhừ đòn!
Đây là lần đầu tiên Ninh Kỳ Kỳ tới sở cảnh sát. Cô bị đưa thẳng tới phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn giống như trên ti vi từng chiếu, chỉ có một chiếc bàn và hai chiếc ghế, không có cửa sổ, trong phòng tối om một màu, ngọn đèn duy nhất trên bàn chiếu vào mặt cô, khiến tinh thần cô căng thẳng cao độ.
“Thả lỏng bản thân một chút đi, cô không phải phạm nhân thì căng thẳng cái gì?”. Giọng nói đầy vẻ thất vọng vang lên bên cạnh.
Cô chột dạ mà! Ninh Kỳ Kỳ rất muốn cãi nhau với anh nhưng tình hình hiện tại cô không thể nói được, đành trợn mắt nghe Tiêu Tịch làu bàu bên tai.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn vang lên một tiếng rồi mở ra, viên cảnh sát trẻ tuổi cô gặp ở KTV bước vào, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống trước mặt cô.
Dây thần kinh của Ninh Kỳ Kỳ cũng căng thẳng theo, cho đến khi Tiêu Tịch không ngừng giục cô nói cô mới mím môi, lấy hết sức dũng cảm nói: “Trong phòng KTV không phải có máy quay sao? Chắc chắn sẽ quay được sự việc xảy ra hôm đó, có thể cho tôi xem một chút không?”.
Ninh Kỳ Kỳ cứ nghĩ tới chuyện tận mắt mình chứng kiến sự việc tối hôm đó là cả người nổi gai ốc. Mặc dù đã trải qua một lần chết chóc nhưng sự việc cụ thể xảy ra thế nào cô không nhớ nổi, ngay cả nỗi đau đớn trước khi chết cô cũng không cổ ấn tượng. Nếu tiếp tục nhìn lại cảnh mình chết thế nào một lần nữa, cô sợ mình không chịu nổi.
Đối phương chần chừ một chút rồi gật đầu. Ngay lập tứ có người mang laptop vào, cảnh sát Tiêu mở file ra, có một cửa sổ nhảy ra màn hình nhiễu.
Ninh Kỳ Kỳ nhìn màn hình khó hiểu, cảnh sát Tiêu tua nhanh tốc độ lên bốn lần, cho đến một điểm nào đó mới dừng lại chiếu chạy bình thường.
Màn hình nhiễu một lúc, đột nhiên có hình ảnh hiện lên. Trên màn hình tinh thể lỏng, “Tiêu Tịch” loạng choạng ngồi dậy, lấy giấy ăn trong túi áo khoác ngoài của nạn nhân, nhìn có vẻ bình tình lau dấu vân tay trên hung khí, sau đó đứng dậy mặc áo khoác ở bên cửa, nhanh chóng rời khỏi đó. Cửa phòng KTV vẫn rung, ánh đèn nháy trên màn hình vẫn không ngừng quét, và xác Ninh Kỳ Kỳ vẫn nằm im ở đó.
“Hỏng rồi, có người xóa băng rồi, cố ý để lại đoạn bất lợi cho cô”. Giọng Tiêu Tịch lo lắng vang lên, cách cô dường như rất xa lại giống như vang lên từ thế giới khác.
Ha ha, vốn chẳng phải vang lên từ thế giới khác sao?
“Vậy, tôi phải làm thế nào...” Ninh Kỳ Kỳ hỏi nhỏ.
“Đừng sợ, kể lại những gì bạn cô nói cho cảnh sát, cô ấy nhìn thấy người đi từ phòng giám sát ra, có khả năng là hung thủ”. Giọng Tiêu Tịch vang lên sát tai cô.
“Tôi không giết người. Cô La... bạn của nạn nhân nói, cô ấy nhìn thấy có người đi từ phòng giám sát ra, chắc chắn là người đó đã xóa đoạn băng, giá họa cho tôi”.
“Về chuyện này cô La cũng đã nói với chúng tôi rồi”.
Ninh Kỳ Kỳ và Tiêu Tịch cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cảnh sát Tiêu tiếp lời: “Nhưng tôi không loại trừ khả năng anh và kẻ đó là đồng phạm”.
Ninh Kỳ Kỳ và Tiêu Tịch cùng sững sờ, cảnh sát Tiêu nghiêm túc hỏi: “Anh Tiêu, chuyện tối hôm đó anh còn nhớ bao nhiêu?”.
Đương nhiên cô không nhớ bất cứ chuyện gì! Ninh Kỳ Kỳ định thần lại, đập mặt bàn, bình tĩnh đáp: “Tôi có quyền giữ im lặng, mong các anh đợi khi có mặt luật sư của tôi ở đây hẵng đặt câu hỏi”.
Tiêu Tịch câm nín bay đi bay lại trong phòng thẩm vấn, cô nhóc này chắc xem quá nhiều phim Mỹ rồi... anh lấy đâu ra luật sư chứ...
4Ninh Kỳ Kỳ đờ đẫn ngồi bên đường nhìn nơi hỏa táng, làn khói xám đại diện cho người chết đang cao dần lên, trong lòng cô không rõ cảm xúc bây giờ thế nào nữa.
Cơ thể cô hôm nay được hỏa táng rồi.
Về lý mà nói, liên quan tới án mạng thì thi thể không được hỏa táng nhanh vậy, nhưng hình như bố mẹ cô đã can dự vào, muốn cô sớm được mồ yên mả đẹp.
Nhưng rõ ràng cô vẫn đang còn sống, chỉ là đổi thân thể mà thôi.
Ninh Kỳ Kỳ đẩy cặp kính đen trên mặt, cằm cô còn mọc râu lún phún chưa cạo sạch sẽ. Chẳng ai ngờ rằng chàng trai có tinh thần sa sút này chính là tiểu thuyết gia Tiêu Tịch tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng có lẽ bây giờ sắp trở thành hung thủ giết người Tiêu Tịch rồi.
Ninh Kỳ Kỳ cười chua chát. Mặc dù phía cảnh sát không công bố với bên ngoài nghi phạm giết người là ai, nhưng chắc chắn cô bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai, hơn nữa gần KTV cũng có người nhận ra khuôn mặt Tiêu Tịch, trong phòng kín vẫn còn máu của Tiêu Tịch. Đám phóng viên bắt bóng bắt gió sớm đã ba hoa chích chòe trên mặt báo rồi.
Nhưng cô vẫn không nén được mà tới tham dự “đám tang của mình”, đứng từ xa nhìn cha mẹ bước ra từ trong sảnh chia buồn. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mái tóc cha mẹ đã điểm bạc, cô chỉ muốn chạy tới nói cho họ biết thực ra cô chưa chết.
Đôi tay nắm chặt giấu trong tấm áo khoác đen, Ninh Kỳ Kỳ kiềm chế cảm xúc của bản thân, sợ có người nhận ra mình nên nghiến răng cúi thấp đầu xuống.
Đang ngây người nhìn hoa văn của những viên gạch dưới đất trước mặt, chợt có một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt, cô vội ngẩng đầu lên, trước mặt là khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng như búp bê.
Đối phương nhìn thấy cô liền giậm chân giận dỗi: “Tiêu Tịch? Cái tên nhóc này sao mất tích mấy ngày liền thế hả? Rốt cuộc đi đâu thế? Gọi điện thoại thì không liên lạc được! Cậu có biết buổi ký tặng sách mấy hôm trước bị bỏ ngỏ không hả!”.
Sau cặp kính râm đôi mắt Ninh Kỳ Kỳ chớp chớp tỏ vẻ không hiểu, sim điện thoại của “Tiêu Tịch” đương nhiên cô không dám dùng, phải làm cái mới, tất nhiên không có ai gọi được. Đón nhìn ánh mắt chờ đợi của mỹ nhân, Ninh Kỳ Kỳ vẫn dùng một chiêu vô cùng khôi hài - mất trí.
“Cô... là ai?”.
Mỹ nhân để lộ ánh mắt kỳ quái, sau đó cô ta nói cho Ninh Kỳ Kỳ biết mình là biên tập xinh đẹp Sa Sa của Tiêu Tịch. Hai người tới thành phố H để tổ chức buổi ký tặng sách, nhưng mấy hôm trước không ngờ họ bị lạc nhau. Sa Sa làu bàu một hồi rồi kéo Ninh Kỳ Kỳ rời khỏi buổi hỏa táng, lái xe về thành phố.
Chắc chắn Sa Sa biết điều gì đó, nếu không cô ta sẽ không đến nơi hỏa táng “Ninh Kỳ Kỳ”, bởi vì phía cảnh sát không công bố tên họ thật của người bị hại. Nhưng hỏi nhiều sai nhiều, Ninh Kỳ Kỳ ngoan ngoãn ngồi bên ghế lái phụ, tiếp tục diễn vai mất trí.
Sa Sa dẫn cô tới một khách sạn năm sao trong thành phố, Ninh Kỳ Kỳ lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, cầm chai nước lọc lên uống một ngụm.
Sa Sa nhìn cô một hồi, phì cười thành tiếng: “Tiêu đại thiếu, cậu nói cậu mất trí tôi vốn không tin, có điều bây giờ nhìn cậu trong bộ dạng như dâu mới thế này tôi mới tin chút chút.”
Ninh Kỳ Kỳ e lệ cười, cô biết Tiêu Tịch là người thế nào. Khi sống nhờ nhà anh bác sĩ tốt bụng kia cô đã lên mạng tìm đọc rất nhiều tin tức sự việc liên quan tới Tiêu Tịch. Tiêu Tịch thành danh khi còn trẻ, tính. khí. cao ngạo, ăn nói không ngại ngùng, đắc tội không ít người trong giới, nhưng vẫn có vô số người hâm mộ. Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy miếng ngọc hình chúa trước ngực đột nhiên nóng ran, cô biết Tiêu Tịch không chịu được nên chạy ra rồi, nhưng không có chiếc gương nào nên cô không nhìn thấy anh.
Ninh Kỳ Kỳ sờ miếng ngọc hình chúa trước ngực qua lớp áo, bỏ kính râm ra nhìn Sa Sa: “Sa Sa, cô biết mấy hôm trước xảy ra chuyện gì không?”.
Đôi mày được vẽ rất tỉ mỉ của Sa Sa chau lại: “Không biết, hôm nay tôi cũng thử vận may nên mới tới lễ hỏa táng thôi, không ngờ thực sự tìm được cậu”.
Ninh Kỳ Kỳ chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Sa Sa, bình tĩnh nói: “Tối hôm ấy chắc tôi không tới KTV hát hò một mình chứ?”.
Có ánh sáng lóe qua đôi mắt đẹp của Sa Sa: “Tối hôm đó cậu bảo đi gặp fan, tôi thì đi thăm bạn, ai biết sau đó lại xảy ra chuyện như vậy chứ”.
“Ồ?”. Ninh Kỳ Kỳ kéo dài giọng tỏ vẻ nghi ngờ, đột nhiên mất hứng chơi đùa với cô ta, cô lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, ấn nút gọi, bình thản nói: “Cảnh sát Tiêu, anh vào đi, hung thủ trước mặt tôi đây”.
Sa Sa nghe thấy vậy mặt liền biến sắc, cùng lúc đó cửa phòng mở ra, mấy anh cảnh sát xông vào, khống chế Sa Sa đang định chạy trốn. Khuôn mặt xinh đẹp của Sa Sa tức tối tức giận, cô ta gào lên: “Các người đừng vu oan cho người tốt! Tôi có bằng chứng không có mặt ở hiện trường!”.
La Già thò đầu ra sau lưng cảnh sát Tiêu, nhìn gương mặt cau có của Sa Sa, nói chắc chắn: “Không sai! Người tôi nhìn thấy đi từ trong phòng giám sát ra chính là cô ta! Cô ta là kẻ điên cuồng bám theo Tiêu Tịch, fanclub của chúng tôi đều biết cô ta!”.
Ninh Kỳ Kỳ hít một hơi sâu, cười yếu ớt: “Cảnh sát Tiêu, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, có thể lấy Iời khai muộn một chút được không?”.
Đối phương đồng cảm vỗ vai “Tiêu Tịch”, dẫn Sa Sa đang làm ồn ra ngoài. La Già nhìn “Tiêu Tịch” rồi cúi chào, cũng đi ra ngoài theo.
Căn phòng tĩnh lặng như tờ. Ninh Kỹ Kỳ đi tới trước gương chạm đất dùng để mặc quần áo, nhìn chàng trai xa lạ trong gương, sờ miếng ngọc hình chúa trước ngực, thở dài một hơi: “Hung thủ đã bị bắt rồi”.
Lời vừa dứt, bên cạnh Tiêu Tịch trong gương xuất hiện một hư ảnh, một lúc sau biến thành một Tiêu Tịch nửa trong suốt giống y hệt cô.
Ninh Kỳ Kỳ vẫn không quen, cô đi về phía mình, vẫn như những lần trước, không có ai cả. Tiêu Tịch hư thể chỉ có thể nhìn thấy trong gương mà thôi.
“Ê, chẳng phải chúng ta đã nói trước rồi sao? Phải từng chút từng chút ép cô ra nói hớ ra. Đây vốn là phần cao trào trong tiểu thuyết trinh thám, sao cô lại bỏ qua thế?”. Tiêu Tịch trong gương bất mãn bóp cổ Ninh Kỳ Kỳ, nhưng hư thể như anh chỉ làm bộ dạng thế thôi chứ chẳng có chút uy hiếp nào.
“Cái gì mà suy đoán? Sa Sa đã gây ra một vụ án giết người vô cùng hoàn hảo, nhưng bản thân anh nói cuối cùng phá án thế nào được?”. Ninh Kỳ Kỳ thấy huyệt Thái Dương của mình đau hơn, đều do fan hâm mộ trinh thám đáng chết kia khiến cô bị tai bay vạ gió.
Tiêu Tịch chợt không muốn nổi nóng nữa.
Thực ra mọi chuyện rất hoang đường. Nguyên nhân do anh có phát ngôn trên mạng, cho rằng sách mới “Listen” của mình là tội phạm hoàn hảo, không ai có thể vượt qua, gây ra sóng to gió lớn, vô số người hâm mộ trên mạng thảo luận cãi nhau.
Sa Sa vốn là quản lý của Tiêu Tịch, đồng thời cũng là người hâm mộ Tiêu Tịch mê muội tới mức phát bệnh, mượn cớ công việc ngày đêm bám theo anh, ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống bình thường của Tiêu Tịch, Tiêu Tịch và công ty không chịu nổi bèn đuổi việc Sa Sa. Do quan tâm tới bệnh trạng tinh thần của Sa Sa nên không công bố rộng rãi ra ngoài, điều này khiến cô ta dựa vào mác “người quản lý” mà tổ chức một buổi gặp mặt người hâm mộ giả, lừa Tiêu Tịch tới KTV.
Kế hoạch của Sa Sa vốn dựa trên sách mới của Tiêu Tịch để chuẩn bị một vụ phạm tội hoàn hảo, định giết Tiêu Tịch xong sau đó tự sát, để hai người mãi mãi bên nhau, nhưng bởi vì Ninh Kỳ Kỳ đi nhầm phòng nên lúc đâm Tiêu Tịch đã sợ hãi đâm lệch sang một bên, đâm vào phần eo. Vì thế Tiêu Tịch thoát chết, có điều Ninh Kỳ Kỳ chứng kiến mọi việc đã bị Sa Sa mất hết lý trí giết hại.
Mặc dù cuộn băng trong KTV đã bị Sa Sa xóa một phần, nhưng những lời của La Già đã xóa bỏ bằng chứng không có mặt tại hiện trường của Sa Sa. Hơn nữa, lúc đó cảnh sát đã phát hiện ra máu của người thứ ba trên tấm thảm đầy máu.
Sau khi xét nghiệm, DNA của vết máu trùng khớp với Sa Sa. Sau đó phía cảnh sát tiếp tục phát hiện quần áo dính máu và hung khí trong căn hộ thuê tạm thời của Sa Sa, mới chắc chắn Sa Sa chính là hung thủ.
Nhưng vì không biết Sa Sa đang ở đâu nên cảnh sát Tiêu đề nghị hợp tác với “Tiêu Tịch”, tới tham dự đám tang của Ninh Kỳ Kỳ, dẫn dụ Sa Sa xuất hiện.
Cái gì mà phạm tội hoàn hảo chứ, vốn chẳng có ý nghĩa gì cả. Trong hiện thực vốn có quá nhiều nhân tố bất định, giống như sự xâm nhập bất thình lình của Ninh Kỳ Kỳ, camera ẩn trong phòng, sự chứng kiến của La Già, mọi thứ đều là lý luận. Nói thì hoàn mỹ vô cùng, thực sự khi bắt tay vào làm mới thấy không thể thành công được.
Về hành động “Tiêu Tịch” tỉnh dậy liền xóa dấu vân tay, Ninh Kỳ Kỳ giải thích mình vừa tỉnh dậy, biết mình bị người khác giá họa, trên hung khí chắc chắn có dấu vân tay của mình nên mới làm như vậy. Cảnh sát Tiêu bán tín bán nghi, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của cô.
Chuyện này xem ra nên kết thúc thôi.
Chỉ là, cơ thể Tiêu Tịch đã đổi linh hồn, chuyện này chỉ có chủ tiệm đồ cổ, bác sĩ cứu cô và Tiêu Tịch thật biết.
“Haiz, vẫn không đã lắm! Cô thấy đấy, Sa Sa còn làm biên tập của tôi, có thể thấy cô ta muốn viết lại phạm tội hoàn hảo! Tôi vẫn muốn xem cô ta đã chuẩn bị thế nào, tự nhiên cô lại ngắt giữa chừng cơ chứ?”. Tiêu Tịch thất vẫn đang lẩm bẩm.
“Bây giờ phải làm sao?”. Ninh Kỳ Kỳ nhìn Tiêu Tịch trong gương một cái. Hung thủ đã bắt được nhưng cơ thể cô cũng đã thành tro bụi, vậy tiếp theo đây phải làm thế nào? Ninh Kỳ Kỳ nắm chặt miếng ngọc Thủy Thương trước ngực, không biết nên nói gì.
Gã chủ tiệm đồ cổ từng nói, nếu Tiêu Tịch muốn trở về thân thể mình, anh ta có thể giúp được.
Có nghĩa là, Tiêu Tịch có thể trở lại bình thường, người cuối cùng biến mất vẫn là cô?
“Chúng ta... chúng ta lại tới Á Xá một chuyến vậy”. Ninh Kỳ Kỳ giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định trả lại thân thể cho anh. Có thể vì anh mà cô mất mạng, nhưng cũng không mặt dày tới mức tiếp tục mượn thân thể anh mà sống.
Mọi thứ đều là trò đùa của số mệnh.
Mặc dù bên ngoài nắng vàng rực rỡ nhưng trong Á Xá vẫn âm u tăm tối, giống như bị ánh nắng lãng quên vậy.
“Cô quyết định rồi? Sẽ trả lại thân thể cho Tiêu Tịch?”. Gã chủ tiệm đứng sau quầy ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng nheo lại nhìn cô.
Ninh Kỳ Kỳ mân mê ngón tay, gật đầu khó khăn, cô tự cười nhạo: “Lần trước tôi không biết bản thân mình vì sao lại chết, chí ít... lần này để tôi quyết định”.
“Ồ? Vậy ý cậu thì sao?”. Gã chủ tiệm nhíu mày, ánh mắt lướt qua người cô, nhìn về phía sau cô.
Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy nổi gai ốc, trong tiệm này ngoài cô và gã chủ tiệm ra, cô biết chắc Tiêu Tịch có mặt ở đây. Nhưng dường như gã chủ tiệm không cần dựa vào tấm gương vẫn có thể nhìn thấy Tiêu Tịch? Bỗng nhiên cô muốn nhìn Tiêu Tịch nên vội lấy chiếc gương trong túi áo ra, chiếu về phía sau.
Chỉ thấy gương mặt trắng bệch của Tiêu Tịch hiện lên trong gương, linh thể của anh hình như trong suốt hơn bình thường, trong tới mức cô không thể nhìn rõ rốt cuộc trên khuôn mặt anh đang có biểu cảm thế nào, thậm chí cô có thể nhìn thấy đôi môi anh lúc đóng lúc mở nhưng không nghe ra anh đang nói gì.
Ninh Kỳ Kỳ vội quay đầu lại theo ý thức, vẫn chỉ là không khí. Và lúc quay mặt lại cô thấy trong gương chỉ có một mình cô, cho dù cô gọi thế nào anh ấy cũng không xuất hiện nữa.
“Anh ấy làm sao vậy?”. Ninh Kỳ Kỳ như người chết đuối, đang nhìn gã chủ tiệm cầu cứu.
Gã chủ tiệm đồng tình nói: “Linh hồn rời khỏi thân thể nhiều nhất chỉ ở trên thế gian được bảy ngày, vào chính ngọ ngày thứ bảy dương khí mạnh nhất, sẽ tan thành mây khói, hôm nay chính là ngày thứ bảy”.
Ninh Kỳ Kỳ như sét đánh ngang tai, một hồi lâu sau mới tìm thấy giọng mình: “Anh ấy... cuối cùng đã nói gì?”
“Cậu ấy muốn cô hãy chăm sóc tốt cơ thể cậu ấy.”
5Sau đó, Ninh Kỳ Kỳ trở thành Tiêu Tịch.
Linh hồn của Tiêu Tịch không bao giờ trở lại nữa, quãng thời gian trải qua cùng Tiêu Tịch khiến Ninh Kỳ Kỳ nghĩ mình hoang tưởng, Tiêu Tịch thực ra đã chết từ sớm, linh hồn anh là do cô tưởng tượng ra.
Miếng ngọc Thủy Thương hình chúa cũng không nóng lên nữa.
Mỗi ngày cô đều ngồi thừ người trước gương, trong phòng cũng bày gương khắp nơi, hy vọng có thể nhìn thấy bóng hình ấy một lần nữa, nhưng đến cùng cô vẫn không nhìn thấy.
Cô cũng trở lại Á Xá nhiều lần, hy vọng có thể có được gợi ý nào đó từ gã chủ tiệm, nhưng gã chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, khuyên cô quên chuyện cũ đi, đừng cố chấp với quá khứ làm gì.
Quên, mới là lựa chọn tốt nhất sao?
Cô ngây người đứng trong tiệm đồ cổ tối tăm đó rất lâu, cuối cùng quyết định tháo miếng ngọc Thủy Thương trước ngực ra tặng cho gã chủ tiệm.
Có lẽ như thế này mới đúng... đã đến lúc vứt bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới rồi.
Đúng thế, Ninh Kỳ Kỳ chết rồi, nhưng Tiêu Tịch vẫn phải tiếp tục sống.
Cô phải tiếp tục sống thay Tiêu Tịch.
Cô trở thành Tiêu Tịch đương nhiên không thể viết ra tiểu thuyết trinh thám gì đó rồi, nhưng dựa vào tên của anh cô được nhận vào làm biên tập ở một nhà xuất bản Tiêu Tịch từng hợp tác. Cô vốn là sinh viên khoa Ngữ văn, lại thích đọc tiểu thuyết, mặc dù công việc ban đầu không thuận lợi nhưng cô cố gắng học tập, mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo.
Thỉnh thoảng soi gương cô nhìn khuôn mặt anh tú của mình, có lúc cũng nhớ nhung nụ cười ngạo mạn từng xuất hiện trên đó.
Chỉ là cô không biết cười như vậy, bắt chước thế nào cũng không giống.
Cô vẫn nhớ anh dạy cô dùng dao cạo râu thế nào, mặc dù ban đầu luôn lóng ngóng cạo sứt da, nhưng bây giờ dùng đã thành thục lắm. Cô vẫn nhớ anh dạy cô thắt cà vạt thế nào, trước đây cô chỉ biết cách thắt khăn quàng đỏ, bây giờ ngay cả cách thắt cà vạt đối xứng khó như vậy cô cũng biết. Cô vẫn còn nhớ, là anh dặn cô phải đối xử tốt với cơ thể anh.
Cô luôn ghi nhớ.
Cho đến một hôm, chủ biên đột ngột đưa cho cô một bản thảo, nói đối phương chỉ đích danh cô nhận.
Ninh Kỳ Kỳ trước khi vào phòng họp chỉ kịp nhìn ngoài phong bì của bản thảo, không ngờ là “Listen 2”. Kinh ngạc đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy một nữ sinh ngoại hình thanh tú, nhẹ nhàng đứng dậy.
“Chào anh, tôi là Ninh Kỳ Kỳ”. Đối phương cười ngạo mạn, vẻ mặt hớn hở ấy không ngờ trên khuôn mặt người lạ lại thân thuộc như vậy.
Cái gì? Ninh Kỳ Kỳ sững sờ, vội cúi đầu nhìn tên tác giả kí dưới phong bì bản thảo, ba chữ “Ninh Kỳ Kỳ” được viết rõ ràng. Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, mọi chuyện chỉ là trùng hợp? Trùng hợp thôi!
Lúc này cô nhìn vào phía ngực cô nữ sinh, trên đó là miếng ngọc Thủy Thương hình chúa vô cùng quen thuộc.
Đối phương mỉm cười rạng rỡ đáp lại cô, rồi nháy mắt rất hài hước, còn sán lại gần cười khẽ: “Xem ra, cô chăm sóc cơ thể tôi cũng tốt đấy chứ”.
“For more than what you made of me. I followed the voice you think you gave to me. But now I’ve got to find my own, my own...”.
Mang máng vang lên giai điệu quen thuộc của bài “Listen”, Ninh Kỳ Kỳ mỉm cười, chủ động đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Tiêu Tịch, lần đầu gặp mặt mong được chỉ bảo nhiều nhiều”.
Đối phương nắm chặt tay cô, siết mạnh lắc lên lắc xuống, cả hai nhìn nhau mỉm cười, mọi chuyện không cần thể hiện bằng lời nói.