Chương 8 Rối Mê Hoặc-1
Gã chủ tiệm đặt dao nĩa xuống, cầm giấy ăn nho nhã lau khóe miệng.
Đối diện, bác sĩ đang cầm dao ăn giống như cầm dao phẫu thuật, nhanh nhẹn cắt sườn bò chín tái: “Ê, không phải anh không ăn nữa đấy chứ? Lãng phí quá!”.
“Tôi không quen ăn đồ Tây, cậu nên dẫn người khác đi cùng”. Gã chủ tiệm cầm ly rượu vang đỏ, uống một ngụm nhỏ.
Bác sĩ xiên miếng sườn bò của gã chủ tiệm sang đĩa của mình, hậm hực nói: “Nhà hàng đồ Tây này mới khai trương, bạn tôi tặng phiếu giảm giá buộc phải dùng cho hai người, anh tưởng tôi muốn lôi anh tới đây chắc?”.
Gã chủ tiệm vẫn mặc bộ đồ Trung Sơn màu đen đó, con rồng màu đỏ thẫm bò trên vai trái gã, đầu rồng nằm ở sau gáy, đường thêu hoàn mỹ và màu lụa bóng đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Nói gì tới chuyện hai chàng trai tới nhà hàng đồ Tây cực kỳ lãng mạn này dùng bữa, chỉ cần thế đã thu hút sự chú ý của mọi người rồi.
Bác sĩ bắt đầu hối hận, anh nên đến ăn một mình thì hơn!
Đôi mắt phượng của gã chủ tiệm nheo lại: “Lẽ nào cậu không có ai khác đi cùng? Thật đáng thương”.
“Tôi làm việc không ngày đêm như vậy lấy đâu ra thời gian tìm hiểu bạn gái chứ? Tùy tiện mời một cô gái đi ăn cơm lại sợ bị hiểu nhầm. Đàn bà con gái, phiền chết đi được”.
Gã chủ tiệm nhíu mày, không bày tỏ quan điểm nữa, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang.
Bác sĩ bật cười, ghìm giọng nói: “Anh không tin à? Anh nhìn đôi hai gái ở bàn bên cạnh đi, cô gái cười rất ngọt ngào nhưng chàng trai lại tỏ vẻ khó chịu, tôi nghĩ chắc tám phần là sắp chia tay”.
Gã chủ tiệm lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay với vẻ chán ngán, bắt đầu suy nghĩ xem có nên chào tạm biệt rồi về không.
Bác sĩ định nói tiếp gì đó thì bàn bên đó vang lên tiếng tát rất kêu, át cả tiếng nhạc du dương trong nhà hàng đồ Tây, bỗng chốc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ấy.
Chàng trai mặc bộ vest da bị tát lệch mặt sang một bên, vội vã ném giấy ăn xuống rồi thê thảm tháo chạy, cô gái trẻ ban nãy còn cười vui hớn hở đứng sững ra đó, một hồi lâu sau mới vô hồn ngồi thụp xuống ghế.
Bác sĩ giật mình vì cái miệng quạ đen của mình, gã chủ tiệm nhìn về phía cô gái, một lúc sau nhếch mép, nói với bác sĩ: “Ê, cho cậu cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đó”.
“Gì chứ?”. Bác sĩ không hiểu.
“Có vẻ cô gái đó không mang ví tiền, người đàn ông đến cùng cô ấy lại chạy mất rồi, chắc chắn chưa thanh toán, nếu không cô ấy sẽ không ngồi thừ người ra đó lâu như vậy”.
Gã chủ tiệm mỉm cười, lại lắc lắc ly rượu vang trong tay. Dường như so với việc uống nó vào miệng, gã thích nhìn chất dòng màu đỏ như máu này sóng sánh trong cốc hơn.
Bác sĩ nhìn theo ánh mắt gã chủ tiệm, quả nhiên thấy cô gái trẻ mặc đồ dự tiệc kia đứng ngồi không yên, cầm thoại lên lại do dự không bấm.
“Có điều tại sao tôi phải trả tiền chứ? Tôi nhường cơ hội cứu mỹ nhân này cho anh đấy!”.
“Ha ha, bởi vì tôi cũng không mang ví tiền!”.
“...”
“Bây giờ làm thế nào?”. Bác sĩ nới lỏng cà vạt, nhìn cô gái vẫn đang khóc lóc, mặt tỏ vẻ bất lực
Anh vốn tưởng rằng làm người tốt một lần coi như làm từ thiện một ngày, nhưng không ngờ cô gái này vẫn khóc lóc thút thít, đêm hôm để cô ấy ở ngoài đường lại sợ xảy ra sự cố, đành cùng gã chủ tiệm dẫn cô ấy về Á Xá.
“Đợi cô ấy bình tĩnh lại rồi tính vậy”. Gã chủ tiệm nói.
“Bình tĩnh? Chỉ là thất tình thôi mà sao cứ như trời sập vậy?”. Bác sĩ không chịu nổi khi nhìn thấy mấy chuyện thế này nên không kiềm chế được mà to tiếng.
“Hic... tôi... tôi sẽ trả các anh tiền. “
Cô gái mặc bộ lễ phục màu bạc hà ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc sưng đỏ, vốn đã trang điểm nhạt nên nhòe hết, nhìn càng thảm thương.
Bác sĩ bĩu môi: “Em vẫn còn đang đi học hả? Nãy tôi nhìn thấy thẻ sinh viên trong ví tiền của em. Mà thôi, coi như tôi mời em. Có điều chỉ là thất tình mà thôi, chàng trai tiếp theo sẽ tốt hơn đấy!”.
Cô gái trẻ cầm giấy ăn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không có ai tốt hơn anh ấy nữa đâu, cả đời này em chỉ cần Hy thôi. Em và Hy cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chúng em quen nhau từ năm bốn tuổi, tại sao anh ấy lại muốn chia tay với em chứ?”.
Nghe thấy những lời này bác sĩ không còn cách nào khuyên giải nữa, chuyện tình cảm người ngoài cũng không nhúng tay vào được.
Bất ngờ là gã chủ tiệm lại lên tiếng: “Em muốn cậu ấy hồi tâm chuyển ý chứ?”.
Cô gái vội vã gật đầu.
Bác sĩ nhìn gã chủ tiệm đi vào sau bức bình phong bằng ngọc để tìm đồ vật, rùng mình một cái, anh biết gã lại đi lấy mấy thứ lạ lùng quái dị ra rồi.
Không lâu sau, gã chủ tiệm cầm một cái hộp to bằng bàn tay đi ra, mở ra đặt trước mặt cô gái.
Cô gái nhất thời quên cả khóc, ngây người nhìn con rối bằng gỗ lặng im nằm trong hộp gấm.
Đó là con rối hình người to bằng lòng bàn tay, không biết được làm bằng loại gỗ gì, nhưng nhìn những vết sơn gỗ bong ra nhưng cũng có thể nhận thấy nó có tuổi đời khá lâu rồi.
Toàn thân con rối được làm bằng gỗ, từ ngũ quan góc cạnh mà nhìn có thể đoán ra đây là con rối nam nhân. Con rối để kiểu tóc chải ra phía sau, bên trong mặc áo ấm, bên ngoài khoác áo bào rộng tay to, nhiều lớp áo, đai quấn quanh đôi mắt nhắm hờ, diện mạo thanh tú. Cho dù được khắc bằng gỗ nhưng cũng được làm rất tỉ mỉ. Kỹ thuật khắc cổ xưa giản dị tỉ lệ cân đối, mặc dù đơn giản nhưng không thô ráp, chắc chắn là tác phẩm của danh gia.
Con rối này giống như một mỹ nam đang say ngủ, lại giống như cổ thể mở mắt ra ngay phút giây sau đó, có thứ cảm giác kỳ lạ toát ra không diễn tả được bằng lời.
“Đây là con rối mê hoặc của Trần A Kiều”. Khóe môi gã chủ tiệm cong lên thành một đường cong hoàn mỹ: “Lưu Triệt lúc bốn tuổi đã hứa hẹn với Trần A Kiều: Nếu lấy A Kiều làm vợ sẽ cất giữ nàng trong nhà vàng. “Kim ốc tàng Kiều” (nhà vàng giấu A Kiều) vốn không có nghĩa như bây giờ đang dùng, mà là một lời thề hẹn của một chàng trai với chính thê thanh mai trúc mã của chàng”.
“Nhưng, sau khi Lưu Triệt lên làm Hán Vũ đế lại phản bội Trần A Kiều”. Câu chuyện lịch sử này ai ai cũng biết, cô gái dường như nghĩ tới cảnh ngộ của mình nên nói đầy thương cảm.
“Lưu Triệt mê muội Vệ Tử Phu, Trần A Kiều muốn dùng con rối mê hoặc này để gọi tình yêu của Lưu Triệt trở về, nhưng lại lui về Trường Môn Cung, cô độc mà chết”.
Gã chủ tiệm nói ít lời nhiều ý: “Con rối Trần A Kiều sử dụng chưa bao giờ có ý hại Lưu Triệt, mà chỉ mong có một ngày hắn hồi tâm chuyển ý. Con rối trong chiếc hộp này chính là con lối mê hoặc bằng gỗ cây ngô đồng mà Trần hoàng hậu từng sử dụng”.
“Con rối này... bao nhiêu tiền?”. Cô gái lên tiếng hỏi.
“Em cứ cầm về dùng trước đi, nếu không linh nghiệm có thể trả lại tôi. Nếu linh nghiệm thì em mời chúng tôi tới nhà hàng đồ Tây đó ăn một bữa là được rồi”.
Gã chủ tiệm mỉm cười: “Con rối này rỗng bên trong, chỉ cần em cho sợi tóc của cậu ta vào lỗ nhỏ ở bên dưới, sau đó dùng chu sa nút chặt, rồi để ở nơi râm tối hướng Bắc là được”.
Cô gái nắm chặt tờ giấy ăn, mím môi, một hồi lâu sau mới cầm cái hộp gấm lên, cúi đầu cảm ơn gã chủ tiệm và bác sĩ: ‘Tối nay cảm ơn hai anh, tiền nợ hai anh, lần sau tới đây tôi sẽ trả lại”.
Nhìn cô gái đẩy cửa bước ra về, bác sĩ hồi lâu mới nghe thấy giọng mình: “Ê, không phải anh không thích ăn đồ Tây sao?”.
Gã chủ tiệm gật đầu, gã thực sự không thích ăn.
Bác sĩ trừng mắt nhìn gã, vậy mà còn nói nếu linh nghiệm cô gái đó sẽ mời hai người đi ăn đồ Tây? Đột nhiên anh chợt hiểu ra, kinh ngạc hỏi: “Ý anh là, con rối đó vốn không linh nghiệm?”.
Gã chủ tiệm rót một cốc trà, đưa lên ngang mũi hít hà mùi thơm, mỉm cười: “Cậu thấy Trần A Kiều có giữ được trái tim Lưu Triệt không?”.
Đương nhiên là không... bác sĩ hoàn toàn câm nín.
2Dường như hắn đã ngủ một giấc rất dài.
Dài tới mức ngay cả tên mình hắn cũng đã quên.
Thật sự là quá dài mà...
“Cô gái, cô có mong muốn gì?”. Hắn vươn cơ thể vẫn chưa thành hình của mình giữa không trung, đứng từ trên cao nhìn cô gái đang ngạc nhiên với vẻ dò xét.
“Tôi... tôi muốn anh ấy trở về bên mình”. Cô gái bừng tỉnh giữa cơn ngạc nhiên, kiên định nói.
Hắn sững người, dường như ở nơi nào đó trong ký ức xa xôi, cũng có một người con gái nói với hắn như vậy.
Thở một hơi dài, hắn không hiểu tại sao tâm trạng mình lại trở nên tồi tệ thế này: “Pháp lực của tôi chỉ có hiệu quả khi đánh thức người của tôi, vô hiệu với người khác”.
Cô gái trẻ im lặng.
Anh dùng âm mũi “hừ” một tiếng vô thanh, những cô gái ngu muội mãi mãi chỉ biết đắm mình trong tình yêu giả tưởng.
Hắn ngáp một cái giữa không trung, trạng thái bán trong suốt nhìn giống như đám khói trắng chưa thành hình thể. Cô gái ấy vẫn không hồi đáp, hắn kiên nhẫn chờ đợi, nhân tiện cảm nhận một chút thế giới mình đang xuất hiện.
Hóa ra... hắn ngủ một giấc, một giấc dài hai nghìn năm ư...
Hắn sầm mặt lại, không thể nhớ nổi trước khi ngủ say đã xảy ra chuyện gì, một chút cũng không nhớ lại được. Tại sao lại như thế?
Lúc này cô gái chợt ngẩng đầu lên, giọng trong trẻo nói: “Tôi muốn sống cuộc sống trước đây, nguyện vọng này có thể thực hiện được không?”.
Hắn chống cằm, cúi đầu nhìn ánh sáng lấp lánh chờ đợi trong đôi mắt cô gái, bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị. Cũng được, hắn đã ngủ lâu như thế rồi, cũng đủ chán rồi, chơi cùng cô ấy cũng không có gì là không được.
Hắn thổi một hơi, đám khói mờ bao quanh hắn tan dần, một bóng hình cao lớn rắn rỏi từ từ hạ xuống đất. Hắn lịch thiệp quỳ một bên gối, đưa tay cầm một góc váy của nàng và đặt lên môi thơm nhẹ một cái, sau đó ngẩng đầu mỉm cười khe khẽ: “Chủ nhân của tôi, nguyện vọng của cô sẽ do tôi thực hiện”.
Giống như hắn đã dự tính, khuôn mặt cô gái thay đổi từ hoảng loạn tới kinh ngạc, thần thái tỏ vẻ không dám tin.
Biểu cảm của cô khiến hắn rất vui, nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng càng lúc càng tươi hơn.
Bởi bộ dạng hắn xuất hiện bây giờ, có lẽ giống y hệt bạn trai của cô.
Hắn cùng cô đi dạo trong công viên.
Cô mặc chiếc váy liền thân màu xanh non cô thích nhất, dưới ánh nắng vàng mùa thu, nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt cô: “Hy, anh nhìn xem, đóa hoa này nở mới đẹp làm sao!”.
Hắn mỉm cười ấm áp, gật đầu đúng lúc.
Đúng thế, bây giờ hắn có tên là Mục Hy, thân phận là bạn trai của Bùi Dĩnh. Bùi Dĩnh chính là nữ sinh đang cười rạng rỡ trước mặt hắn, học năm thứ hai đại học, vì hoàn cảnh gia đình nên sống một mình ở bên ngoài trường. Và vai diễn hắn đang đóng bây giờ chính là bạn trai cô.
Cô gái đã đánh thức hắn, mong muốn được sống cuộc sống trong quá khứ, vậy thì hắn đành phải làm hài lòng cô gái.
Hắn biết vì sao cô rất cố chấp với mối tình này, không đơn thuần vì cô và Mục Hy là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Lúc Bùi Dĩnh còn rất nhỏ, bố mẹ cô đã ly dị rồi lập gia đình riêng, có những đứa con khác. Vì thế cô là người thừa, thứ cô có mỗi tháng cũng chỉ là trong thẻ ngân hàng xuất hiện thêm khoản tiền nuôi dưỡng. Với tình hình đó, sự tồn tại của Mục Hy vô cùng quý giá.
Sau khi hai người bước sang mối quan hệ yêu đương từ cấp ba, mọi tâm tư của Bùi Dĩnh đều dồn vào Mục Hy, nhưng thứ tình yêu toàn tâm toàn ý khi vượt qua mức thuần túy sẽ trở thành áp lực vô cùng lớn.
Mục Hy cũng có cuộc sống của mình, nhưng Bùi Dĩnh giống như sợi dây leo quấn chặt lấy cậu, giành hết không khí và dinh dưỡng của cậu, khiến cậu không thể nào thở nổi.
Thời gian chính là một con dao sắc. Tình cảm sâu đậm đến mấy cũng dần dần bị chia cắt bởi những việc vụn vặt xảy ra.
Cuối cùng Mục Hy không chịu được nữa và đề nghị chia tay.
Sau đó nữa, hắn bị cô đánh thức.
Nghĩ tới đây hắn bật cười, những hồi ức này hắn đọc được từ sợi tóc đặt trong cơ thể mình. Bản thân là con rối mê hoặc, trong phạm vi có thể chấp nhận được để hoàn thành nguyện vọng của chủ nhân chính là chức trách của hắn.
“Hy, anh còn nhớ chứ? Chính ở nơi này anh đã tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho em”.
Giọng cô như vọng tới từ xa, quay đầu lại nở nụ cười dịu dàng với hắn. Hắn mơ hồ nhớ tới ai đó, người ấy cũng có nụ cười vừa dịu dàng vừa cô đơn thế này.
Cũng như vậy, không phải nụ cười dành cho hắn.
“Đương nhiên nhớ chứ, lúc đó anh còn tặng em một sợi dây chuyền, Dĩnh Dĩnh em có chịu khó đeo nó không thế?”. Hắn cười nhạt.
Nếu đã đọc được ký ức của Mục Hy thì đương nhiên những khoảnh khắc hai người ở bên nhau hắn đều biết rõ ràng. Thứ cô muốn chính là được tiếp tục sống hạnh phúc với Mục Hy. Còn hắn đương nhiên phải hoàn thành vai diễn Mục Hy này.
Là Mục Hy yêu Bùi Dĩnh sâu sắc.
“Anh nhìn này”. Cô kéo sợi dây chuyền trong áo ra mặt dây là hình thiên thần bằng bạc đáng yêu và ngọt ngào, đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Đẹp lắm, rất giống em”. Hắn mỉm cười nói những lời năm xưa Mục Hy từng nói, tự nhiên và đượm tình.
Cô mỉm cười sung sướng, giơ tay ôm trọn cánh tay hắn, mặc kệ ánh mắt nhìn của những người xung quanh, cô ngọt ngào tựa đầu vào vai hắn.
Dưới ánh nắng vàng rực ngày thu cô không hề để ý tới, đằng sau họ thực ra chỉ có bóng một mình cô.
Đúng thế, trên thế giới này chỉ có mình cô nhìn thấy hắn.
Không, hình như... còn một người con gái khác.
Hắn đột nhiên nhớ ra mọi chuyện.
Hai nghìn năm trước, ở hoàng triều Đại Hán xa xôi, vẫn còn một tòa cung điện tên là Tiêu Phòng.
Đó là nơi hoàng hậu Hán triều ở, là nơi đại diện cho địa vị cao nhất trong hậu cung, thế nhưng khi hắn tỉnh dậy trong cung Tiêu Phòng, nơi đây cũng chỉ là cung điện có tường vàng lộng lẫy và một nữ nhân thất sủng.
Khi ấy, mọi người đều gọi nàng là Trần hoàng hậu.
“A Triệt, chàng nhìn bộ y phục này xem, có đẹp không?”. Nữ nhân tuyệt mỹ mặc chiếc váy rườm rà quay vòng vòng trước mặt hắn, trên làn da trắng sáng như tuyết có nụ cười hớp hồn người.
A Triệt? Nàng đang gọi ai? Hắn đưa mắt nhìn một vòng, thấy mình đang đứng giữa cung điện mênh mông, đàn hương bên cạnh đang nhả từng làn hương từ chiếc lư Giáng Long Bác Sơn bằng đồng xanh. Đâu đâu cũng thấy tường vách trang trí bằng vàng, cánh cửa ngọc điện, xà nhà khắc gỗ mộc lan, cột nhà được làm bằng gỗ ngân hạnh, cung điện rộng tới mức ngay cả nói chuyện cũng có tiếng vọng lại.
Mặc dù mọi thứ bài trí lọt vào tầm mắt đều được điêu khắc tỉ mỉ, nhưng tấm màn trướng màu đỏ thẫm và đen lại khiến nơi này trở nên âm u đáng sợ, chỉ có mấy ngọn đèn trong cung le lói thứ ánh sáng mờ tối.
Đây là nơi nào? Rõ ràng là nơi chưa từng thấy tại sao trong tim lại có cảm giác như đã thân thuộc từ lâu vậy?
“Đẹp lắm, A Kiều, chiếc váy màu hải đường này nên phối hợp với chiếc trâm ngọc hình đầu phượng”. Hắn nghe thấy mình nói vậy.
Cô gái tên A Kiều xinh đẹp mỉm cười, dắt tay hắn tới ngồi trước tấm gương đồng, mở ngăn kéo ra lấy chiếc trâm ngọc đưa cho hắn: “A Triệt, chàng cài cho thiếp”.
Hắn sững người nhìn khuôn mặt với nụ cười tươi hiện trong gương đồng, không từ chối mà đón lấy chiếc trâm ngọc. Lúc cúi đầu, hắn phát hiện ra dưới đất có một bóng hình được kéo dài bởi ánh đèn trong cung.
Đó là bóng của nàng, còn dưới chân hắn không có gì cả.
Hắn nắm chặt chiếc trâm ngọc trong tay, cảm giác lạnh lẽo men từ lòng bàn tay nhanh chóng tỏa ra toàn thân, khiến hắn giật mình sực tỉnh.
“... Hy, Hy?”. Một giọng nổi như xa như gần vang lên, hắn khẽ lắc đầu, tiếng người dội lại như thủy triều, xóa sạch mọi thứ cô đơn và tiêu điều trong cung điện lạnh lẽo kia đi.
“.... Hy, Hy? Anh có đang nghe em nói không? Em mặc bộ này có đẹp không thế?”. Giọng nói ấy vẫn đang hỏi.
Hắn chớp mắt, nhìn Bùi Dĩnh trước mặt. Tiếng ồn ào xung quanh khiến hắn khó xử.
Họ đang đứng ở một quầy bán đồ trong cửa hàng lớn, điều hòa mở lớn tới mức lạnh thấu xương. Không có cung điện nguy nga cổ kính, không có nữ nhân mặc đồ cổ trang, chỉ có tiếng người hỗn tạp và ánh mắt kỳ lạ xung quanh. Giữa cửa hàng huyên náo càng khiến hắn nhớ tới cung điện mênh mông tĩnh lặng kia.
Trong phút chốc, hình như hắn ngửi thấy mùi đàn hương còn vương bên mũi. Nhưng chớp mắt nhanh chóng bị mùi nước hoa Lancome trên người Bùi Dĩnh lấn át hết.
Hắn giấu niềm thất vọng trong tim, mỉm cười nói: “Đẹp lắm, mua cái này đi.”
Cô vui vẻ gật đầu, quay người đi thử đồ.
Hắn thở dài một hơi, mình đang diễn rất tốt vai Mục Hy, từng lời nói hành động đều dựa theo những hồi ức hai người từng ở bên nhau, không có điều gì sơ hở. Có lẽ, cho dù Mục Hy thực sự đứng trước mặt cô, cô cũng không phân biệt nổi đâu là thật đâu là hư ảnh.
Mục Hy yêu thương Bùi Dĩnh sâu sắc như vậy nên đương nhiên sẽ không chán ghét việc cùng cô đi mua quần áo, chỉ là khi tình cảm bị bào mòn càng ngày càng mỏng, Mục Hy cũng không cùng cô đặt chân tới nơi này nữa.
Vì thế, đây có lẽ là một nguyện vọng rất đơn giản, hắn chỉ đóng tốt vai Mục Hy yêu Bùi Dĩnh sâu sắc, tạo ra ảo ảnh như cô mong muốn là được.
Thế nhưng tại sao hắn lại lạc lối ở một trường cảnh khác, và cảm giác bi thương không ngừng dội lên từ lồng ngực hắn là từ đâu mà có?
“Hy, chúng ta đi thôi, hôm nay ăn cơm ở chỗ em nhé, em sẽ làm món cà ri bò mà anh thích ăn nhất”.
Cô thử quần áo xong bước ra, quẹt thẻ thanh toán rồi vui vẻ khoác tay hắn.
Hắn định thần lại, mỉm cười ấm áp đáp lại cô: “Ừ, đi thôi”.
Hai người sánh vai bước qua gương thử đồ của cửa hàng, trong gương vô tình phản chiếu một cách chân thực nụ cười ngây ngất của một mình Bùi Dĩnh. Động tác tay của cô tự nhiên khoác vào không khí, tư thế kỳ quái bước đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhưng bản thân cô lại không hề hay biết gì.
3“A Triệt, giờ này chàng nên tới Tuyên Thất điện bàn việc chính sự rồi”. Nàng đoan trang ngồi giữa đình nghỉ mát, mặc dù ngoài miệng nói muốn chàng đi nhưng trong ánh mắt hiện rõ ràng không nỡ để chàng đi.
Hắn mỉm cười đáp: “Sao thế? Không phải muốn ta cùng nàng thưởng hoa sao? Nàng nhìn những đóa thược dược này nở mới rực rỡ làm sao”.
Nàng chu môi, thở dài giận dỗi: “Đã chiếm dụng của chàng thời gian dài như vậy rồi, đến lúc đó thiếp lại bị ngự sử dâng sớ nói hoàng hậu làm bừa do quá được nuông chiều”.
Hắn nhìn mà buồn cười, bất giác nói những lời trong ký ức người ấy đã từng nói: “Hoàng đế quá sủng ái một phi tử nào đó thì mới là thất đức, nhưng ta sủng ái hoàng hậu của mình, đó chẳng phải phu thê hòa hợp, là điều quốc gia mong muốn sao?”.
Khuôn mặt nàng biến sắc, nụ cười khựng lại giữa đôi môi.
Hắn bất giác cũng buồn bực theo, bởi hắn biết năm xưa người ấy nói câu này, bây giờ đang ở đầu khác của cung điện rộng lớn này, vô cùng sủng ái một phi tử nào đó.
Nàng cúi đầu cụp mắt, hờ hững nói: “Chàng đi trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình”.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng buồn tẻ, không muốn ngụy trang thành một người khác nữa, nên phất tay áo đi ra khỏi đình.
Hắn chẳng qua chỉ là con rối do nàng đánh thức, một con rối tồn tại để diễn kịch. Người diễn kịch và người xem kịch đều biết, cho dù câu chuyện có đẹp đến mấy thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một vở kịch mà thôi.
Bước ra ngoài đình, lúc đi qua hai cung nữ đi từ ngoài đình về hành lang, hắn vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
“Ngươi xem, hoàng hậu lại sai chúng ta bày hai cốc trà, người lại đợi hoàng thượng tới”.
Hừ, vớ vẩn, cốc trà đó là dành cho hắn, chỉ là người khác không nhìn thấy hắn mà thôi.
“Haizz, hoàng thượng tới làm sao được chứ? Nghe nói Vệ phu nhân đã có thai rồi”.
Hắn sững người, bất giác quay đầu lại.
Bóng hình cô đơn trong đình kia, đang giơ tay cầm cốc trà phía đối diện đổ hết trà lạnh trong cốc đi, sau đó cầm bình trà lên tiếp tục rót đầy một cốc trà nóng thơm khác.
Hắn sững sờ nhìn làn khói mỏng manh đang tan dần, hai bàn tay nắm chặt lại.
Hóa ra, nàng thực sự đang đợi người ấy tới...
Nàng phân biệt được rõ ràng. Đâu là ảo ảnh của nàng, đâu là Lưu Triệt mà nàng yêu thương.
Hắn không nén được tiếng thở dài, mọi thứ trước mắt như khối đặc dần tan...
“Hy? Hy? Sao anh lại thừ người ra thế?”.
Hắn sực tỉnh, nhìn tờ tạp chí trong tay, không ngờ hắn đang cầm ngược.
Bình tĩnh gấp tờ tạp chí lại, hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Dĩnh đang bận rộn trong bếp, dáng người cao dỏng của hắn đứng lên: “Không cần bận rộn nữa đâu, tối nay anh có việc, anh về đây”.
Nhiệm vụ của hắn là đóng tốt vai Mục Hy, như thế này cũng phù hợp với tính cách của Mục Hy, thực ra với Mục Hy mà nói, Bùi Dĩnh là một phần trong cuộc đời cậu ta, nhưng tỉ lệ mà phần ấy chiếm giữ càng ngày càng nhỏ đi theo dòng chảy thời gian.
Cuối cùng, thậm chí có cũng được không có cũng xong.
Cô vội lao từ trong bếp ra, cuống cuồng lau tay lên tạp dề, kéo tay hắn lại khẩn cầu: “Chẳng phải anh thích ăn món cà ri bò nhất sao? Lâu lắm rồi anh không ăn cơm ở chỗ em, nếu có việc gấp vậy đợi em làm xong rồi mang đi, được không?”.
Hắn cúi đầu, nhìn hình ảnh đổ ngược phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, là khuôn mặt của một chàng trai xa lạ.
Cô không phải Trần A Kiều, cô không phân biệt nổi. Đâu là ảo mộng của cô, đâu là Mục Hy mà cô yêu thương.
Hắn sững lại, những lời từ chối vốn định nói cứ xoay vòng giữa đôi môi, cuối cùng là cái gật đầu.
Nụ cười của cô bỗng chốc tươi đẹp như những khóm thược dược dưới nắng vàng trong hồi ức.
Và nụ cười thế này hắn chưa bao giờ thấy trên đôi môi người con gái ấy...
“Hoàng thượng...”
Hắn kinh ngạc quay người lại, thấy một cô gái nằm rạp xuống đất, hắn vội tới nâng nàng dậy: “Nàng gọi ta là gì thế?”.
Ánh mắt cô gái lảng tránh, mỉm cười chua chát: “Là chàng nổi, không cho thiếp gọi chàng là A Triệt nữa, phải gọi là hoàng thượng..
Hắn sững người, biết người nàng đang nói tới là Lưu Triệt thực sự. Trong tim đau đớn như có kiến đang gặm nhấm, hắn nhận thức rõ ràng mình chỉ là vật thay thế mà thôi.
Cũng phải, nhiệm vụ của con hát chính là diễn tốt vở kịch mà khán giả muốn xem.
Khán giả của hắn mãi mãi chỉ có một mình nàng.
“Không cần gọi ta là hoàng thượng, nàng biết mà, trên đời này cũng chỉ có nàng có thể gọi ta là A Triệt mà thôi”. Hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, giống như vào đêm đăng cơ mười năm trước, người ấy nói những lời như vậy với nàng.
Nàng thuận theo tư thế ngả người vào hắn, mùi tóc thơm thật dễ chịu.
“A Triệt, tại sao chàng không yêu thiếp nữa? Tại sao chàng lại yêu người khác? Chẳng phải chàng từng nói, muốn xây một tòa kim ốc cho thiếp sao?”. Nàng lẩm bẩm khe khẽ.
Hắn đơ người đứng tại chỗ, không biết phải trả lời những câu chất vấn của nàng ra sao. Bởi người nàng hỏi không phải hắn.
Hắn chỉ có thể diễn nhất cử nhất động nhất ngôn nhất hành của người nàng yêu sâu sắc, nhưng mãi mãi không thể diễn được trái tim của người ấy.
Hắn đã có tâm đóng vai người nàng mong ngóng, kết quả vẫn không được sao? Hắn không muốn như thế, chí ít... lần này, hắn không muốn thua cuộc!
Hắn nghiến răng, không phát hiện ra Bùi Dĩnh trước mặt mình đã buông đũa, lo lắng nhìn hắn.
“Hy, gần đây anh khác lắm”. Cô nghi ngờ chau mày, khẽ hỏi.
“Hả? Khác ở chỗ nào?”. Hắn thay đổi tự nhiên, khóe miệng nhếch lên, ngay cả nụ cười cũng hoàn hảo tới mức không có gì bới móc.
Cô cúi đầu, chơi đùa tấm khăn trải bàn, nhút nhát hỏi: “Gần đây anh... đối xử quá tốt với em...”.
Nụ cười bên khóe môi hắn càng sâu hơn. Hắn hiểu ý cô, với tính cách của Mục Hy một tuần tới thăm cô hai lần là tốt lắm rồi, mà hắn bây giờ hầu như ngày nào cũng tới.
Mục Hy trước đây không chịu cùng cô đi dạo phố, hắn bây giờ chịu đi cùng cho tới khi chân cô mỏi nhừ. Mục Hy trước đây không muốn ở lại ăn cơm cùng cô, hắn bây giờ muốn ở lại ăn cơm thậm chí còn rửa bát cho cô. Mục Hy trước đây không muốn nghe cô than phiền, hắn bây giờ muốn nghe cô nói mãi nói mãi...
Hắn biết bản thân mình đã làm hơi quá, thứ cô muốn là cuộc sống trước đây, là một người giống hoàn toàn Mục Hy.
Nhưng hắn đã làm hơi quá.
“Sao thế? Đối xử tốt với em em không vừa ý sao?”. Hắn nói có phần ấm ức, nhưng trong lòng không giấu nổi sự đắc ý.
Lần này, hắn sẽ không dễ dàng buông tay nữa, hắn không muốn làm Lưu Triệt, càng không muốn làm Mục Hy.
Nếu cố gắng trở thành người khác nhưng vẫn không giành được hạnh phúc, vậy hắn sẽ sống với chính mình, giành lấy hạnh phúc thuộc về mình từ những người hắn đóng vai.
“Không phải, chỉ là em quá hạnh phúc... có chút, không biết phải làm sao...”, ánh mắt của cô để lộ sự mông lung và bất an, giống như nhớ ra điều gì đó, lại giống như không muốn nhớ lại điều gì.
Hắn đứng dậy, tách những ngón tay cô đang đan xoắn vào nhau.
“Đừng không biết phải làm sao, sau này, mọi chuyện đều nhớ tới anh được không? Đừng nói chuyện với ai khác, anh sẽ luôn bên em, được không?”
Cô ngẩng đầu, định thần nhìn vào mắt hắn, chậm rãi gật đầu.
4Hắn bắt đầu tò mò, càng ở bên cạnh nàng càng tò mò tại sao A Triệt lại có thể bỏ nàng ở cung cấm rộng mênh mông không hỏi han gì thế này.
Có nhiều đêm liền, sau khi nàng ngủ say, hắn lặng lẽ tới Tuyên Thất điện, đứng từ xa nhìn người đang ngồi trên ngai vàng.
Rõ ràng tướng mạo giống hắn y hệt, rõ ràng mọi thứ hắn có đều giống người ấy, nhưng nhìn người đó ngày ngày đọc sách thẻ tre, chỉ di chuyển thôi cũng khiến mấy tên nội thị mệt nhoài, mấy ngày liền thâu đêm không ngủ lo việc chính sự, hắn bắt đầu mông lung.
Nhìn người đó trị vì giang sơn, phái binh tướng đi chinh phạt Hung Nô, nhìn người đó triệu kiến hiền tài, chính trực ngay thẳng, ra sức khuyên nhủ binh sĩ, đích thân hỏi thi vấn đáp, nhìn người đó bên ngoài thì thi hành nhân nghĩa, kết hợp đức và trị, đồng thời nghiêm túc dùng pháp trị để quản lý đất nước...
Người ấy ở trong cung Vị Ương đã không còn là chàng thiếu niên sau khi tan triều là ném bàn đập ghế, tố cáo vị thần tử nào đó tố cáo mình. Người đó bây giờ chỉ cần lạnh lùng đưa mắt một cái, tất cả mọi người đều phải câm như hến.
Cũng không phải là người đàn ông dựa vào lòng nàng, nhất định đòi vẽ lông mày cho nàng nữa, người đó bây giờ chỉ cần phẩy tay là sẽ có vài cô cung nữ tới hầu hạ.
Người đó bây giờ, là một vị hoàng đế đủ tư cách.
Chễm chệ trên cao, cô độc lẻ loi.
Đêm thì sao? Đêm vẫn chưa kết thúc.
Trong cung Vị Ương, luôn có ngọn đèn rực rỡ không tắt.
Người từng hứa “kim ốc tàng Kiều” kia đã lớn rồi. Thế giới của người ấy đã trở nên rộng lớn hơn, còn nàng lại dừng chân trong những gì tốt đẹp năm xưa mãi không dứt ra được.
Haizz, người con gái ngốc nghếch... rõ ràng biết con người thực sự của người đó mãi mãi không bao giờ trở về bên mình nữa, nhưng vẫn đánh thức hắn dậy, đổi lấy một cơn mơ đẹp nhưng hư ảo.
Nhưng, như thế này cũng được, nếu tên Lưu Triệt đó đã lựa chọn mục tiêu cao hơn, vậy để hắn bảo vệ nàng là được rồi.
Nghĩ như vậy, hắn liền rảo bước từ cung Vị Ương về điện Tiêu Phòng, gấp gáp muốn về bên nàng.
Thế nhưng khi hắn đẩy cánh cửa cung bước vào, đón chờ hắn lại là một câu nói lạnh lùng.
“Chàng đi đâu vậy?”. Nàng ngồi giữa điện Tiêu Phòng, ánh mắt phượng dài bình thản liếc về phía hắn.
Ánh mắt ấy là ánh mắt của hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, khi nhìn tì nữ, nô lệ của mình, là thứ ánh mắt chễm chệ trên cao, ngạo nghễ nhìn mọi thứ.
Bắt gặp ánh mắt không có chút tình cảm của nàng, cả người hắn lạnh toát. Nàng nhìn người đàn ông giống y hệt Lưu Triệt nhưng ánh mắt lại tỉnh táo tới mức khiến hắn sợ hãi. Hóa ra, người luôn đắm chìm trong mộng cảnh không phải nàng, mà là hắn.
“Tại sao nàng nhận ra được?”. Hắn đau đớn hỏi, rõ ràng hắn đã nhập vai vô cùng hoàn hảo. Hắn có tướng mạo giống như người ấy, cổ thân hình như vậy, có ký ức như thế. Ngoài việc không có bóng ra, người khác không nhìn thấy ra, nhưng trong ánh mắt nàng chắc không có gì khác so với Lưu Triệt kia cả.
Nàng chậm rãi bước tới, dừng lại cách hắn một tấc, điềm tĩnh đáp: “Bây giờ khi xưng hô với ta chàng ấy tự xưng trẫm, mặc dù trước đây chàng ấy không bao giờ xưng hô như vậy”.
“Vậy ta cũng, không, vậy trẫm cũng...”. Hắn vội vã đáp.
Nàng ngẩng đầu, trong mắt là nỗi đau hắn đọc không hiểu nhìn không thấu, ánh mắt ấy chợt dịu dàng hơn.
Nàng giơ ngón tay khẽ đặt lên môi hắn, giọng run run: “Đừng thay đổi, chàng đừng thay đổi cách xưng hô. Ta biết... là chàng ấy đã thay đổi, nhưng ta không muốn chàng cũng thay đổi theo, chàng chỉ cần là chàng ấy của ngày xưa... là đủ rồi”.
Hắn chợt im lặng, hắn biết, thực ra hắn đang bắt chước Lưu Triệt mà nàng yêu thương, nhưng nàng lại luôn chờ đợi Lưu Triệt kia hồi tâm chuyển ý.
Giọng nói yếu ớt của nàng vang lên: “Chàng và chàng ấy rất dễ nhận... ánh mắt chàng ấy nhìn ta không có sự nồng nhiệt không che đậy như khi chàng nhìn ta...”.
Hắn chìa tay ra, muốn ôm nàng đang đứng cận kề vào lòng.
Nhưng hắn không thể.
Bởi hắn biết trong trái tim nàng không bao giờ là hắn.
Chính bởi vì thế, lần này hắn muốn người ấy trong lòng Bùi Dĩnh là hắn một cách hoàn chỉnh, thực sự.
Hắn nghe thấy nhạc chuông điện thoại của Bùi Dĩnh vang lên, cô nghe điện thoại, dường như đang nói gì đó với đối phương. Một lúc sau cô buông điện thoại xuống, nhìn hắn muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng, cô khẽ gọi: “Hy...”.
“Sao thế?”. Hắn dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt nhút nhát thế này chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt của A Kiều. Nàng luôn là cô gái cao ngạo, tỉnh táo và lạnh lùng.
Hai nghìn năm trước, hắn không giành được trái tim nàng. Nhưng Bùi Dĩnh, cô gái yếu đuối thế này hắn cảm thấy mình sẽ giành phần thắng. Những ngày qua hắn liên tục tăng tần suất xuất hiện trước mặt cô, cố ý chiếm hết thời gian của cô, không cho cô đi học, không cho cô đi chơi với bạn, đi ra ngoài cũng chỉ được phép đi với hắn, hèn chi những đứa bạn cô bắt đầu nghi ngờ.
“Bọn họ... bọn họ nói, chắc em có bệnh về tinh thần, còn khuyên em đi khám bác sĩ...” Cô bồn chồn bất an.
“Vớ vẩn, họ dựa vào cái gì mà nói em như vậy?”. Hắn chau mày.
“Họ nói, anh là do em tưởng tượng ra”. Cô lo lắng nhìn hắn, không dám lại gần.
Đó là bởi vì đám bạn ngu dốt của em không nhìn thấy tôi! Hắn khinh khỉnh, đưa tay kéo cô lại gần mình: “Tưởng tượng ra? Vậy em tự cấu mặt mình xem có đau không?”.
Cô nhéo mặt mình một cái rõ đau, mặt mày nhăn nhúm lại, nhìn hắn thẹn thùng cười.
“Ngoan, đừng nghĩ lung tung, đám bạn đó của em đang ghen tị với hạnh phúc của em đấy”. Hắn nói dối không đổi sắc mặt
Nếu cô không phân biệt được thực tế và hư ảo vậy cần gì bắt cô phân biệt rõ ràng? Để cô sống hạnh phúc chẳng phải là nhiệm vụ của hắn sao?
“Thế à?”. Cô bán tín bán nghi, lúc này điện thoại đặt trên bàn trà lại vang lên khúc nhạc thanh nhã.
Hắn cầm điện thoại lên, liếc mấy chữ trên màn hình, hóa ra là Mục Hy. Xem ra những lời đồn đại về cô đã tới tai cậu ta rồi. Nhưng như thế có tác dụng gì chứ? Là ai tự tay đẩy cô đi? Có cần thiết tới va chạm với cô nữa không? Hắn ấn nút từ chối rất tự nhiên, sau đó tháo pin ra. Khúc nhạc tắt ngấm.
“Mặc kệ bọn họ đi, không phải hôm nay em muốn nấu ăn cho anh sao?”. Hắn mỉm cười đáp.
“Ha ha, đúng rồi, để em đi làm cho anh”. Cô nhảy dựng lên, không chút nghi ngờ, buộc tạp dề lại rồi đi vào bếp.
Nụ cười nở trên khuôn mặt hắn, lúc này điện thoại cố định ở bên cạnh đổ chuông, hắn đưa tay rút dây điện thoại ra, mặt không biến sắc.
“Điện thoại của ai thế anh?”. Cô hỏi vọng ra từ trong bếp.
“Gọi nhầm số”. Hắn trả lời như vậy.
5“... Hoàng hậu làm loạn lẽ thường, tin lời bói toán, không thể đảm đương thiên mệnh. Nộp lại ấn tỉ, phế về ở Trường Môn cung”.
Giọng người tuyên chỉ lạnh lẽo vô tình vang lên trong cung điện rộng thênh thang, giọng nói cứ vọng lại từng hồi, càng lạnh lẽo hơn. Nàng quỳ dưới đất, mặt vẫn ngẩng cao, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của một hoàng hậu.
Chờ đợi nhiều năm, chỉ đổi lại một dòng thánh chỉ. Tình ý bao năm ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có.
Tại sao? Hắn đọc được điều đó trong ánh mắt nàng khi nhìn hắn.
Hắn biết người nàng hỏi không phải hắn, mà thông qua gương mặt hắn hỏi vị hoàng đế không có mặt ở đây.
Hắn cũng có vô số lý do để trả lời nàng. Nuông chiều, không con, thế lực ngoại thích lớn... nhưng gã hoàng đế đó lại dùng cái lý do là “sử dụng tà thuật” để lấy lệ trước thiên hạ.
Quá nực cười, lẽ nào vì sự tồn tại của hắn nên nàng mới bị giáng hạ xuống ở Trường Môn Cung?
Hắn không muốn như thế... hắn chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho nàng. Không... thực ra cũng không sai, sau này trong thế giới của nàng sẽ không bao giờ có tên hoàng đế kia nữa, chỉ có hắn mà thôi.
“Bùi Dĩnh! Là anh đây! Mục Hy đây! Em có nhà không? Bùi Dĩnh, em ra đây, mọi người đều rất lo lắng cho em”.
Tiếng đập cửa vang lên thùm thụp đánh thức hắn từ trong quá khứ, Bùi Dĩnh và hắn đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, nghe thấy tiếng gõ cửa cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Hy, anh đang ở đây, vậy người ngoài kia đang gõ cửa là ai?”. Vẻ hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt cô.
“Ngoan, không có ai cả, là ảo giác của em thôi”. Nhìn thấy cô bất an hắn liền nhìn cô mỉm cười dịu dàng.
“Thế à? Sao người ấy lại có giọng nói giống anh thế Hy?”. Cô nghiêng đầu lắng nghe.
“Ngoan. Em ốm rồi, Ngày mai đừng đi học nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Anh sẽ luôn bên em, nhé?”.
“... Vâng...” Cô mãn nguyện nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên xinh xắn, chỉ là bên khóe mắt có giọt lệ trong veo lăn xuống.
Hắn ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm bên tai cô. Nếu cô đồng ý, hắn sẽ bên cô trọn đời.
“... Đêm đằng đẵng như năm chữ, nhớ bứt rứt mà chẳng thể nguôi lòng. Hết đi rồi đứng đợi sáng chừ, bình minh dần tỏa bừng bừng. Thần thiếp trộm buồn tủi chừ, đến già chẳng dám quên quân vương”*.
Chú thích: “Trường Môn cung phú”, Tư Mã Tương Như viết, bản dịch của Điệp Luyến Hạ.
Nàng nằm trên giường, dung nhan còn trẻ nhưng xanh xao giống một đóa hoa yếu ớt héo tàn.
Hắn đặt “Trường Môn cung phú” trên tay xuống, bài thơ “Trường Môn cung phú” dùng cả ngàn vàng mua về nhưng chỉ đổi lại những lời tán thưởng của Hán Vũ Đế dành cho bài phú. Thậm chí hắn ta không nhìn nàng nữa.
Hắn đưa tay sờ vào bầu má lạnh lẽo của nàng, với dung nhan của người đàn ông nàng yêu nhất.
Nàng đã không cười nữa rồi. Nói cách khác, hắn không nhìn thấy nàng mỉm cười thực sự nữa. Đã từ rất lâu rất lâu, nàng không cười nữa.
Hắn tưởng rằng độc chiếm nàng là có thể khiến nàng hạnh phúc hơn, nhưng nàng biết rõ mọi thứ chỉ là hư ảnh mà thôi.
Nàng xuất thân cao quý, từ nhỏ vinh hoa phú quý, được yêu chiều sủng ái, chưa bao giờ quỳ gối, từ bỏ sự kiêu ngạo, nói gì tới chuyện bị đối xử như thế này.
Dời tới Trường Môn cung đã năm năm, mọi ưu sầu buồn vui của nàng hắn đều tính toán cả, nhưng không có cách nào khiến nàng vui.
“A Kiều, thực ra mê hoặc không chỉ có thể mang lại ảo cảnh cho người khác, mà tác dụng quan trọng nhất của mê hoặc chính là lời nguyền”.
Hắn mở miệng, dịu dàng nhìn hoàng hậu sắp chết trong lãnh cung này.
“Ta biết chàng sẽ không để chàng ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù chàng ấy đối xử với chàng thế nào, chàng cũng chưa từng muốn hại chàng ấy tí chút”. Nàng yếu ớt đáp, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo khiến người ta đau lòng.
“Không sao, ta không nguyền rủa hắn ta đoản mệnh, hắn ta có thể sống lâu, sau đó tận mắt chứng kiến những người thân cận nhất phản bội hắn ta, hắn ta cũng đích thân giết chết người hắn ta quan tâm, cô độc chết đi, giống như nàng...”.
“A Kiều, nàng vẫn chưa biết tên của ta nữa...”.
Thân hình hắn dần dần tan biến, giống như hòa tan vào không khí, mang theo chút hơi thở khiến người khác bất an, dần dần tan biến trong cung điện rộng mênh mông này.
Cuối cùng của cuối cùng, hắn cúi người đặt một nụ hôn lên trán nàng: “A Kiều, ta tên là Yếm Thắng, nếu... nếu chúng ta còn gặp nhau lần nữa, mong nàng đừng bao giờ gọi nhầm tên ta...”
Trong góc tối tăm nhất của cung điện, một con rối bằng gỗ, đổ gục ra đất dù không có gió thổi.
Cùng lúc đó, một dải hồn thơm cũng tan biến trong lãnh cung.
“Hy, anh dẫn em tới đây làm gì? Ở nhà chẳng phải rất tốt sao? Em không muốn ra ngoài lắm”. Cô nheo mắt lại, không quen với ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài.
“Thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài một chút mà”. Hắn dẫn cô đi dạo trên phố mua sắm. Hắn đã tính ra, cái tên Mục Hy đó hôm nay tuổi thọ đã tận, nếu mình có thể nhân cơ hội lúc hồn của hắn ta bay ra mà đoạt lấy cơ thể và nhập vào, vậy thì hắn có thể trở thành Mục Hy thực sự, đàng hoàng ở bên cô.
Hắn không cảm thấy mình ti tiện gì cả, hắn muốn cô hạnh phúc, muốn mang lại hạnh phúc cho cô, chỉ như vậy thôi.
Kiếp trước hắn đã bỏ lỡ, kiếp này hắn không muốn buông tay như thế.
Mọi thứ dưới ánh dương đều tuyệt vời như vậy, hắn đi bên cô, cúi đầu nhìn bóng cô.
Không bao lâu nữa hắn sẽ đường đường chính chính đứng bên cô, làm một Mục Hy thực sự, sống, mãi mãi yêu cô.
Đúng lúc đó, hắn thấy cô hất tay mình ra.
“Hy”. Tiếng hét xé ruột xé gan của cô vang lên, dường như vọng tới từ một thế giới khác. Cô không phải đang gọi hắn, mà đang hét về phía Mục Hy sắp bị xe chở hàng đâm vào.
Hắn sững người đứng dưới ánh nắng, nhìn thế giới của mình từ từ sụp đổ.
Lịch sử vẫn xoay vần vô hạn, kiếp trước A Kiều không giành lại được trái tim của Lưu Triệt. Kiếp này, Bùi Dĩnh cũng không giành lại được trái tim của Mục Hy. Nhưng cô thà chết cũng phải cứu cậu ta.
Mọi thứ đều như trước đây.
Hắn mãi mãi chỉ là vật thế thân, mãi mãi chỉ là con rối, mãi mãi chỉ là một diễn viên diễn vở kịch chỉ một người nhìn thấy. Hóa ra, người luôn chìm đắm trong mộng cảnh không phải là cô, mà chính là hắn.
“Ơ? Sao con rối này lại trở về rồi?”. Bác sĩ ngồi trước quầy, nhìn thấy con rối bằng gỗ cây ngô đồng đặt trong chiếc hộp gấm. Anh sán lại nhìn kinh ngạc kêu lên: “Sao lại nứt thế này? Cô gái đó không giữ gìn cẩn thận à? Trời ơi? Đây không phải đồ cổ từ thời Hán sao? Sao cô gái lại bất cẩn thế chứ?”.
Gã chủ tiệm nhẹ nhàng lau cái bình hoa men đỏ, liếc nhìn một cái, nói: “Nghe nói là tai nạn xe, con rối mê hoặc này chắn cho cô gái, nên bị nứt”.
“Tai nạn xe?”.
“Ừ, nghe nói lại do tên con nhà giàu nào đó lái xe sau khi uống rượu, vượt đèn đỏ. Có điều người không sao, cả hai đều bình an. Chỉ có con rối mê hoặc này nứt thôi”. Gã chủ tiệm bình thản kể lại câu chuyện.
“Thật đáng tiếc...”. Không hiểu tại sao bác sĩ lại thấy thương cảm. Có lẽ do tới Á Xá một thời gian dài nên ít nhiều cũng cảm nhận thấy cổ vật ở nơi đây phần lớn đều có sinh mệnh của mình.
Hôm đó khi lấy con rối mê hoặc này ra, anh cảm nhận rõ ràng nỗi bồi hồi như lịch sử lắng đọng nhưng bây giờ đã không còn cảm giác ấy, chỉ còn lại nỗi bi thương khó diễn tả bằng lời.
Bên cạnh anh vẫn còn một người đau lòng hơn. Ông giám đốc viện bảo tàng thở ngắn than dài: “Đây là con rối mê hoặc của Trần A Kiều đó! Đây là kỹ thuật điêu khắc Hán bát đao đẹp như chạm ngọc đó! Cái này được làm bằng gỗ ngô đồng nghìn năm đó! Cái này là... “.
“Cho ông đấy...” Gã chủ tiệm ngắt những lời lải nhải của ông giám đốc.
Ông giám đốc lập tức vui vẻ, từ sau chuyện kiếm Việt Vương, ông thường xuyên tới Á Xá ngồi chơi, vì muốn xem có vớt được món đồ tốt nào không.
“Haizzz, nứt rồi, mặc dù đáng tiếc nhưng dán lại xong vẫn không nhìn ra được đâu. Này cậu nhìn xem, đằng sau lưng con rối này còn khắc ngày sinh của Lưu Triệt... hây da, xem ra khu triển lãm đời Hán phải chuẩn bị một nơi thật lớn để bày con rối này rồi...”
Bác sĩ không nghe nổi những lời càm ràm của ông giám đốc, bèn hỏi gã chủ tiệm với vẻ khó hiểu: “Con rối mê hoặc này cứ thế mà quyên tặng cho viện bảo tàng à? Trước đây không phải anh từng nói với tôi, con rối này không đơn giản sao? Hình như còn có tên, là gì ấy nhỉ?”.
Gã chủ tiệm cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Con rối Yếm Thắng. Có điều, bây giờ nó chỉ là một con rối mà thôi”.