Chương 307 Cự nhân ở Lê sơn
Sâu trong Lê sơn.
Nơi này có một ngọn núi vô cùng đặc biệt, không giống những đỉnh núi khác.
Một ngọn núi này cũng không tính là cao, nhưng lại kéo dài liên miên, mười phần hùng vĩ.
Mà càng kỳ quái hơn là nham thạch trên ngọn núi này lại có màu sắc khác nhau, có đá đỏ, có đá xanh, có đá trắng, cũng có tảng đá vàng nhạt, còn có đá màu đen.
"Ngọn núi này thật sự là là cổ quái."
Tô Đình nhìn ngọn núi này, hết sức ngạc nhiên.
Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Nơi này đúng là rất cổ quái, khi ta ở trên trời nhìn xuống còn giật nảy mình..."
Tô Đình cười nói: "Làm sao lại giật nảy mình?"
Tiểu tinh linh nói ra: "Ngọn núi này thoạt nhìn như hình người, ngươi nhìn những tảng đá màu sắc khác nhau kia đi, giống như từng bộ vị khác biệt ấy."
Tô Đình nghe vậy, ngược lại cũng thấy kinh dị, chợt cười nói: "Thiên nhiên quỷ phủ thần công, rất nhiều vật đáng ngạc nhiên, đã sớm không còn thấy kinh ngạc nữa, huống chi chúng ta chính là người tu hành, làm gì phải kinh dị?"
Tiểu tinh linh nghe vậy, nhẹ gật đầu, nói ra: "Cũng đúng."
Sau khi nói xong, nàng chỉ hướng về phía trước, nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy, ánh sáng từ trên chuôi kiếm dâng lên tạo thành người kia lúc trước đứng ở phía trước."
Tô Đình nhìn về phía đó nhìn, nhưng lại không thấy gì.
Tiểu tinh linh buồn bực nói: "Mới vừa rồi ông ta còn ở đó."
Tô Đình cười nói: "Cũng có lẽ ông ta không một mực ở tại chỗ này, ngươi lại bay lên cao đi, cẩn thận tìm kiếm khắp Lê sơn, nhìn xem có thấy tung tích của ông ta hay không."
Tiểu tinh linh lên tiếng, đằng không bay lên, bay vào trong mây, quan sát toàn bộ Lê sơn.
Mà Tô Đình cũng không đứng tại chỗ, chạy tới vị trí lúc trước của Thượng Nhân Bạch thị kia.
❖ ❖ ❖
"Không có?"
Tiểu tinh linh cẩn thận tìm kiếm một lần, cũng không thấy thân ảnh của Thượng Nhân Bạch thị kia, nàng không tin nên lại lần nữa cẩn thận tìm kiếm một lần.
Nàng quan sát khắp Lê sơn, nhìn chăm chú người tu hành các phương, quá nhiều lần nên khiến một số người tu hành chú ý.
Trong lòng tiểu tinh linh run lên, biết được không ổn, nếu cứ như vậy bay xuống sẽ có người phát hiện con chim xanh trên trời này đang giám thị bọn hắn.
Nghĩ như vậy, tiểu tinh linh bỏ qua suy nghĩ tìm kiếm lại lần nữa, hạ xuống, bay về phía Tô Đình.
"Tìm không thấy..."
Tiểu tinh linh dừng trên đầu Tô Đình, nói ra: "Tìm không thấy ông ta, mới chỉ một lát như thế, cũng không biết ông ta nấp ở nơi nào rồi?"
"Ta đã biết."
Tô Đình chỉ về đằng trước, nói: "Ngươi nhìn đi."
Tiểu tinh linh nghiêng đầu nhìn lại, thật sự không biết nói gì.
Bởi vì phía trước là một cửa hang tĩnh mịch, không nhìn ra bên trong rốt cuộc có vật gì.
Hiển nhiên Thượng Nhân Bạch thị kia đã đi vào hang động này.
"Từ bên trên nhìn xuống, Có thấy cửa hang kia thuộc về vị trí nào không?"
Tô Đình bỗng nhiên sờ cằm, trầm ngâm nói: "Lỗ mũi? Lỗ tai? Miệng? Mông?"
Tiểu tinh linh lộ ra chán ghét, nói: "Hình như là ở mông?"
Sắc mặt Tô Đình không tốt lắm, vừa muốn bước ra, lại lập tức ngừng chân.
Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, hỏi: "Làm sao không đi thế? Không phải ngươi muốn đuổi giết ông ta sao?"
Tô Đình dừng lại, nói với vẻ tràn đầy ý dạy bảo: "Ngươi không biết cái này gọi là ôm cây đợi thỏ, chúng ta tự nhiên đuổi giết ông ta, không phải ý tưởng tốt đẹp gì, nếu ông ta đã đi vào từ nơi này, vậy cũng sẽ phải đi ra từ đây, chúng ta không cần đi vào, cứ ở chỗ này chờ đi... Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đi ra, đến lúc chúng ta bổ một đao là xong."
Tiểu tinh linh nói ra: "Nếu ông ta đi ra từ một hướng khác thì sao? Người có cửu khiếu, nếu nó là cái hình người, mà nơi này lại còn có sơn động, rất có thể sẽ có chín lối ra đấy?"
Tô Đình nhìn hang động tĩnh mịch trước mắt, do dự hồi lâu, chợt nhớ tới cái gì, hai mắt tỏa sáng.
"Đúng vậy, sao ngươi không tìm miệng của nó ở đâu?"
Tô Đình vui vẻ nói: "Nếu quả thật có chín lối ra, như vậy chúng ta đi vào từ miệng cũng được... Nếu như bên kia không có, như vậy đại biểu là không có chín cái lối ra."
Hắn nghiêm túc nói: "Kỳ thật ngọn núi này hẳn là tự nhiên hình thành, vừa vặn có hình dạng giống thân người, chưa chắc đã thật sự hoàn toàn tương tự như thân người."
Tiểu tinh linh chỉ tới một phương hướng, nói ra: "Nơi đó chính là miệng, ngọn núi này có dáng vẻ như thân người, đầu của nó hướng về bên phải."
Tô Đình nghe vậy, mượn lấy phong châu, bay thẳng lên cao, bay dọc theo ngọn y núi này tới.
Đi tới bên núi này, tương đương với miệng người.
"Quả nhiên có cửa hang?"
Tô Đình khẽ nhíu mày, quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy núi đá trước mặt cực kỳ giống mặt người, chỉ là vô cùng dữ tợn, mặt xanh nanh vàng... Mà hàm răng của nó, màu da, con mắt, cùng tóc, màu sắc tảng đá đều khác nhau, cũng không phải cùng màu.
Đồng thời, ngọn núi này mọc đầy hoa cỏ, nếu không phải Tô Đình tu thành Âm Thần, cảm giác phi phàm, ngược lại sẽ không dễ dàng thấy rõ ràng như vậy.
"Cho dù là tự nhiên sinh thành, không khỏi cũng quá tương tự thân người?"
Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, trong lòng có chút tính toán.
Nếu là ở kiếp trước, hắn cũng chỉ có thể sợ hãi thán phục thiên nhiên quá thần kỳ, thiên địa quá huyền diệu, thật sự khiến người ta nhìn mà than thở.
Mà bây giờ hắn đã là người tu hành, tầm mắt phi phàm, gặp lại tình cảnh như vậy, trong lòng cân nhắc đã có chỗ khác biệt.
Trong rừng sâu núi thẳm, một ngọn núi có tạo hình như thế, đối với thường nhân mà nói, cần hao phí vô số nhân lực vật lực, huống chi, nơi này cũng không có vết tích nhân công điêu khắc.
Có lẽ dãy núi này là tác phẩm của một người tu đạo, mới có tràng cảnh kinh người như vậy.
Dãy núi này có lẽ là một vị đại thần thông giả biến thành.
Hoặc có lẽ ngọn núi cũng như tiểu tinh linh, do thiên sinh địa dưỡng.
Chỉ là hỏa hầu không biết đã đủ chưa?
"Có nên đi vào hay không?"
Tiểu tinh linh hỏi.
Tô Đình chần chờ nửa ngày, nói ra: "Không tiện tiến vào nha..."
Hắn nhìn cửa hang tĩnh mịch trước mắt, cứ có cảm giác cổ quái.
Thường nhân đối mặt với một sơn động tĩnh mịch, cũng sẽ có cảm giác tim đập nhanh, nhìn không thấu tràng cảnh bên trong, đối với những chuyện không biết sẽ tràn đầy sợ hãi... Giống như sau một khắc, bên trong sẽ có một mãnh thú hung hãn xông ra.
Mà bây giờ Tô Đình không sợ mãnh thú, nhưng cũng cảm thấy bên trong có lẽ có một đầu ác long, có lẽ là một Ma Thần, làm người ta rung động.
Hắn càng có một loại ảo giác, giống như sau một khắc, dãy núi sẽ sống lại, hóa thành một người khổng lồ đứng thẳng vào trong mây.
Hắn cảm thấy đi vào trong đó sẽ bị nuốt vào, cũng không thể đi ra.
Hắn thở sâu, nói: "Chúng ta không cần thiết vì Thượng Nhân Bạch thị kia mà mạo hiểm nha, chúng ta tới giết ông ta, cũng không phải đi cầu ông ta cứu mạng, cần gì phải tự thân mạo hiểm?"
Tiểu tinh linh nghe vậy, cũng thấy có đạo lý, gật đầu nói: "Vậy chúng ta không tiến vào."
❖ ❖ ❖
Ở một chỗ khác của Lê sơn.
Ba!
Núi đá vỡ vụn, biến thành bột đá khắp nơi trên đất.
Thanh niên áo bào đen kia đứng tại chỗ, méo mặt không thôi, thần sắc khó coi đến cực điểm.
Đây chính là người nhận được công pháp truyền thừa từ sứ giả Tổng binh Lôi bộ?
"Đưa cơ duyên tạo hóa đến trước mặt tiểu tử ngươi, thế mà tiểu tử ngươi lại không dám đi vào?"
Thanh niên áo bào đen vô cùng tức giận, nói: "Ngươi là kẻ hèn nhát, thế mà bị một cửa hang dọa?"
Trong lòng của hắn hận không thể trực tiếp hiện thân ra, đạp Tô Đình một cước bay vào bên trong.
❖ ❖ ❖