Chương 308 Lê sơn biến hóa, thần quang lại hiện
Phía tây Lê sơn.
Nơi này có rất nhiều người tu hành, đang tìm kiếm cái gọi là cơ duyên tạo hóa ở khắp núi, mà trong quá trình này, cũng nổi lên không ít xung đột, máu tươi nhuộm rừng núi.
Nhưng đại khái vẫn không có quá nhiều giết chóc.
Dù là hạng người có đạo hạnh cao thâm, cũng không muốn trở thành mục tiêu công kích.
Huống chi, khi chưa tìm được cơ duyên tạo hóa, bởi vì cơn giận nhất thời mà xảy ra tranh đấu làm pháp lực tiêu hao, đợi đến khi cơ duyên chân chính xuất hiện, có lẽ sẽ không bì kịp đối thủ.
Trong núi có rất nhiều người tu hành, tám chín phần mười đều ôm tâm tư tiết kiệm pháp lực, dùng trạng thái tốt nhất để tranh đoạt cơ duyên tạo hóa kia.
"Đúng là cổ quái."
"Cái gọi là cơ duyên tạo hóa kia, tìm kiếm đến nay, thế mà không thu hoạch được gì?"
"Chẳng lẽ đã bị người khác sớm lấy mất rồi sao?"
"Tuyệt đối không thể, lúc trước khi bảo vật xuất thế, thần quang vạn trượng, bây giờ mặc dù đã thu lại, nhưng thần vận vẫn còn, pháp bàn trong tay của ta vẫn có thể phát hiện ra trong núi này có bảo vật."
"Bảo vật rốt cuộc rơi ở phương nào?"
"Pháp bàn này của ta phẩm giai không quá cao, chỉ có thể suy đoán ra phương vị đại khái, nhưng Lê sơn to lớn như thế, lại là không dễ dàng tìm được vị trí xác thực... Đồng thời, trong núi này có rất nhiều người tu hành, mà trong đó không thiếu người biết cách quấy nhiễu khí tức, thật sự muốn tìm được phương vị chính xác cũng rất khó, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi bảo vật kia lại xuất hiện thần quang."
Oanh!
Những người tu hành này vừa nói xong đã thấy ở phía đông ầm ầm vang vọng, khiến thiên địa rung động, càn khôn biến sắc.
Một vệt sáng màu vàng bắn lên trời, tỏa ra thần quang rạng rỡ.
❖ ❖ ❖
Trong Nhân sơn.
Thượng Nhân Bạch thị- Bạch Kính Huyền đã đi vào trong núi.
Nếu như nói cấu tạo dãy núi này không khác gì người thật, như vậy phương vị nơi đây có lẽ là vị trí gan.
"Ở đầu nơi này nhất định có bảo bối."
"Cũng không biết có phải cơ duyên tạo hóa lần này ở Lê sơn hay không?"
"Cho dù không phải đạo thần quang lúc trước kia, chí ít cũng là một pháp bảo, phẩm giai tất nhiên không thấp, dù Bạch mỗ không chiếm được thần quang lúc đó thấy, nếu như bây giờ có thể thu được bảo bối này, cũng có thể xưng là nhận được tạo hóa."
Ánh mắt Bạch Kính Huyền trầm ngưng, pháp bàn trong tay không ngừng vận chuyển, đang phân rõ phương vị của bảo vật.
Ông ta đi vào nơi đây, đã không còn bao nhiêu nguy hiểm.
Dù sao trước đây ông ta đã vượt qua nguy hiểm, dựa vào những người tu hành bắt được kia, từng bước từng bước dùng để dò đường, mới phát hiện ra một con đường sống, đi thông tới nơi này.
"Không biết bảo bối kia ở đâu?"
Bạch Kính Huyền nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên oanh một tiếng!
Trong núi này tỏa ra hào quang rạng rỡ, thần quang sáng chói.
Mà nơi phát ra hào quang mang kia không phải ở bên cạnh ông ta, mà là ở một chỗ khác.
Ánh mắt Bạch Kính Huyền co rụt lại, tràn đầy kích động, nhưng lại kịp phản ứng, sắc mặt hơi biến, thầm nghĩ: "Không xong!"
Ông ta tìm kiếm nơi này, dù thật sự là nơi lần trước chí bảo tỏa ra thần quang, những đông đảo người tu hành ở Lê sơn cũng đang tìm kiếm tạo hóa cơ duyên kia.
Bây giờ ông ta đã đi vào trong núi này, sắp tìm được cơ duyên kia, không ngờ bảo bối kia bỗng nhiên lại thoáng hiện thần quang.
Cũng chính là nói cơ duyên ở nơi đây tất nhiên sẽ hấp dẫn toàn bộ người ở Lê sơn.
"Nguy rồi..."
Bạch Kính Huyền hơi biến sắc mặt.
Ông ta vốn tính sẽ lặng yên không một tiếng động đoạt được trận cơ duyên này.
Nhưng hiện tại xem ra sẽ khó tránh được một trận ác đấu.
Chỉ là ông ta vẫn có ưu thế.
Bây giờ thần quang lại xuất hiện, những người khác đang chạy về chỗ này.
Mà mình thì đã sớm ở bên trong, chỉ cần tìm được con đường chính xác, tìm được nơi phát ra thần quang kia là có thể được lợi.
"Ta đã sắp lấy được cơ duyên, làm sao thần quang lại nở rộ vào lúc này?"
"Nhưng còn may, chí ít ta đến sớm hơn đám người kia một bước."
Bạch Kính Huyền thở sâu, sắc mặt biến đổi.
❖ ❖ ❖
Bên ngoài.
Dãy núi như người khổng lồ ngã nhào xuống đất này, lồng ngực hướng xuống, phần lưng hướng lên trời, mà đầu lại ở bên phải, hai mắt vô thần.
Lúc này Tô Đình đang ngồi ở huyệt thái dương bên phải "Cự nhân", mà bên dưới chính là miệng của cự nhân.
Tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà lại ngồi trên đầu vai hắn.
"Chỉ cần Thượng Nhân Bạch thị kia đi ra, chúng ta sẽ đánh lén từ bên trên, tuyệt đối ông ta không chạy được."
Tô Đình cười hắc hắc nói: "Mà dù người khổng lồ này thật sự có thể sống lại, ta ngồi ở trên đầu của hắn chứ không ở ngay miệng hắn, bị hắn nuốt sống."
Vừa nói xong lời này, bỗng nhiên ầm ầm vang vọng!
Ở phía sau Tô Đình, bỗng lóe ra một luồng thần quang.
Thần quang màu vàng sáng chói vô song, chiếu lên tận trời.
Đó là vị trí ngực bụng cự nhân.
"Ừm?"
Tiểu tinh linh nhìn lại.
Tiểu bạch xà nhìn lại.
Tô Đình cũng nhìn lại.
Một lớn hai nhỏ ba người, hai mặt nhìn nhau.
"Chúng ta... Hiện tại còn ngồi được vững à?"
❖ ❖ ❖
Sâu trong Lê sơn.
Vẻ mặt thanh niên áo bào đen lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng, hừ một tiếng, nói: "Tiểu tử ngươi không tiến bộ, Triệu mỗ đẩy ngươi một cái,xem ngươi làm như thế nào..."
Hắn vung tay lên một cái, thần quang kia lấp lóe, càng thêm sáng chói.
❖ ❖ ❖
Trong thời khắc này.
Toàn bộ Lê sơn cũng vì thế mà sôi trào.
Từ mấy ngày trước, ở Lê sơn nở rộ thần quang, xông lên tận trời, hiển nhiên có chí bảo xuất thế.
Nhưng rất nhiều người tu hành sau khi tìm đến Lê sơn, lại phát hiện thần quang đã thu về.
Mặc dù rất có khả năng thần vật còn ở trong núi, nhưng không có vết tích, không có khí tức.
Cho dù rất nhiều người tu hành có đủ loại bản lĩnh, ngàn vạn kỳ diệu, cũng không thiếu người mang theo vật có thể tầm bảo, nhưng đều không thể chân chính tìm được vị trí chính xác của thần vật.
Có lẽ Thượng Nhân Bạch thị- Bạch Kính Huyền xem như một ngoại lệ, cũng là Thượng Nhân có thể chân chính thu hoạch được thần vật.
Nhưng lúc này thần quang lại xuất hiện, ưu thế cực lớn của Bạch Kính Huyền lại biến mất, chỉ có thể coi là ông ta so với người khác thì đi trước một bước.
"Thần quang lại xuất hiện!"
" Bảo vật này quả nhiên còn ở Lê sơn, không bị người khác thu hoạch!"
"Cũng chưa chắc, bây giờ thần quang lại xuất hiện, có lẽ là có người xúc động, không chừng là có người đang luyện hóa thần vật kia!"
"Cho dù không có, sợ là cũng có người đã tới gần trí thần quang kia vị so với chúng ta."
"Nhanh chạy tới, tốc chiến tốc thắng!"
"Sư huynh nói đúng, nếu đi trễ, nhân vật tụ tập đến nhất định sẽ càng ngày càng nhiều, mà cao nhân cũng có không ít, muốn đoạt được thần vật quá mức không dễ."
"Dù huynh đệ chúng ta đều có đạo hạnh tầng sáu, Chân Nhân không ra, chúng ta không sợ, nhưng những phe khác cũng có người tu hành tầng sáu, đang muốn bắt đầu đấu pháp, muốn đắc thủ thần vật, đúng là không dễ... Thậm chí, nếu đánh đến quá kịch liệt, có lẽ còn bị những hậu bối đạo hạnh thấp đục nước béo cò, đoạt được thần vật."
"Dù như thế nào, vật này không thể khinh thường."
❖ ❖ ❖
Không nói tới những người khác kinh ngạc như thế nào, động tĩnh to lớn đến đâu.
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, kinh ngạc nói: "Thần quang..."
Tiểu tinh linh hỏi: "Thần quang này rất bất phàm?"
Tô Đình nhíu mày nói ra: "Theo đạo lý thì đây ít nhất phải là vật thuộc đẳng cấp pháp bảo, triển hiện ra thần quang... Chính như ngươi lời nói, có một số Thượng Nhân, ngay cả pháp khí đều không có, chỉ có thể sử dụng thần binh lợi khí trong mắt phàm nhân, mà Chân Nhân cũng như thế, không ít Chân Nhân thậm chí chỉ sử dụng pháp khí mà thôi."
Hắn chỉ vào thần quang kia, thấp giọng nói: "Theo đạo lý thì hấp dẫn tới nhiều Thượng Nhân như vậy, kiểu gì cũng nên có Chân Nhân tới đây, vì sao toàn bộ Lê sơn, không thấy bóng dáng Chân Nhân?"
❖ ❖ ❖