← Quay lại trang sách

Chương 311 Trong đan điền của cự nhân

Đúng là thú vị."

Thanh niên áo bào đen chắp hai tay sau lưng, trong ánh mắt lấp lóe quang mang, đôi mắt này giống như có thể khám thấu tất cả hư ảo, nhìn thấy hết thảy biến hóa trong núi như người khổng lồ kia.

Hắn nhếch miệng hiện lên ý cười, nói: "Tầm Long Bàn của Bạch thị, quả nhiên là không tầm thường, giúp vị Bạch trưởng lão này trở thành người thứ nhất tìm được bảo vật này."

Trên thực tế, nếu không có biến hóa, Bạch Kính Huyền dựa vào bảo vật tổ truyền, tìm được chí bảo Lê sơn này rồi có thể lặng yên không một tiếng động rời khỏi Lê sơn.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có Tô Đình để mắt tới Bạch Kính Huyền.

Càng bởi vì Tô Đình, làm hắn đành phải để bảo vật kia lại lần nữa nở rộ thần quang, thu hút rất nhiều người tu hành tới mới khiến cho Tô Đình đặt chân vào trong núi như người khổng lồ kia.

Bây giờ mặc dù Bạch Kính Huyền đoạt được bảo vật, nhưng có thể mang bảo vật đi hay không, còn phải xem bản lĩnh của ông ta.

Ánh mắt thanh niên áo bào đen nhìn về phía bắc, rồi lại thu hồi lại.

Bây giờ Chân Nhân Dương Thần các phương đang tề tụ ở phía bắc.

Cho nên bây giờ chí bảo ở Lê sơn, lại không thể hấp dẫn Chân Nhân Dương Thần các phương tới, nhiều nhất chỉ là Thượng nhân tầng sáu đỉnh phong.

Mà trong số đó, Bạch Kính Huyền có tu vi tầng sáu đỉnh phong, chính là một hàng cao nhất.

Dù có đạo hạnh tương tự như Bạch Kính Huyền còn có sáu người, nhưng bây giờ Bạch Kính Huyền được bảo vật này, bản lĩnh tăng nhiều, hơn xa sáu vị Thượng Nhân kia.

Chỉ là hơn xa sáu vị Thượng Nhân cũng không có nghĩa là có năng lực đè ép toàn trường.

"Trong Lê sơn có mấy trăm người tu hành tề tụ ở bên trong, trong đó còn có hai mươi bảy người có cảnh giới tầng sáu, có sáu người có cảnh giới tầng sáu đỉnh phong."

Thanh niên áo bào đen mỉm cười nói: "Bạch Kính Huyền có thể đạt được bảo vật hay không, còn phải xem ông ta có bản lĩnh ngăn cản được mấy trăm người tu hành kia hay không."

Bạch Kính Huyền đoạt được bảo vật trước, bản lĩnh tăng nhiều, nhưng cũng trở thành mục tiêu công kích.

Chỉ là Bạch Kính Huyền có thể giữ được bảo vật an toàn rời đu trong tình cảnh này hay không thì không chắc được.

Chuyện này ngoài việc dựa vào có phải Bạch Kính Huyền có bản lĩnh cường hãn hay không, còn phải xem mấy trăm người tu hành này có thể đồng lòng hay không.

Ngoài ra, giả sử trong những người tu hành này xuất hiện người có thể thống lĩnh đám người, liên hợp vây công thì dù Bạch Kính Huyền có là Chân Nhân Dương Thần, chỉ sợ cũng khó thoát.

"Cơ duyên của Lê sơn cũng không phải dễ đoạt như vậy."

Thanh niên áo bào đen nhếch miệng hiện lên ý cười, lại là nhìn về phía Tô Đình, ý cười càng thêm sâu, thấp giọng nói: "Nhưng tiểu tử ngươi chỉ có bản lĩnh tầng bốn, dựa vào bảo bối đến nay còn chưa từng thi triển qua, thật sự có thể thắng được Bạch Kính Huyền sao?"

❖ ❖ ❖

Trong núi cự nhân.

Ở vị trí đan điền.

Oanh!

Tô Đình rốt cục đã đi đến nơi đây!

"Dựa vào sự thông minh tài trí của Tô mỗ ta, sau khi nghĩ sâu tính kỹ, có thể biết được trong đan điền tất nhiên chất chứa bảo vật. Dù không phải lúc trước thần quang nở rộ, tất nhiên cũng sẽ có không ít lợi ích, cho nên chúng ta tới chỗ này trước."

Tô Đình từ dưới đất bò dậy, xem xét bốn phía buồn bực nói: "Kỳ quái... Tại sao không có?"

Tiểu tinh linh nhìn chung quanh một lần, nói ra: "Nơi này hình như là trống không? Không phải đã bị người khác nhanh chân đến trước chứ?"

Tô Đình nhíu mày nói ra: "Không đến mức, tính tới lúc này nhìn từ dấu hiệu thì Thượng Nhân Bạch thị hẳn là tiến vào nơi này trước, mà chúng ta theo sát phía sau... Ngươi cũng biết rằng dựa vào bản lĩnh xu cát tị hung của ta, có thể một đường thông suốt đi đến, hẳn là rất nhanh mới đúng."

Hắn đi thẳng một đường đến đây, dựa vào phản ứng của hồ lô trong đầu, có thể xu cát tị hung, cho nên thông suốt.

Về phần những người khác lại không có loại bản lĩnh này, muốn tiến lên trong núi này lại không phải chuyện dễ.

Dù Thượng Nhân Bạch thị đi ở phía trước, nhưng Tô Đình vẫn cảm thấy đối phương hẳn là sẽ không đi nhanh hơn mình.

"Không đúng..."

Tô Đình trầm ngâm nói: " Thượng Nhân Bạch thị trước đó từng bắt người dò đường, có khả năng lúc trước ông ta đã xác minh con đường, về sau mới một lần nữa đi qua."

Nghĩ như thế thì bảo bối ở đây quả nhiên đã bị Thượng Nhân Bạch thị nhanh chân đến trước.

Tiểu tinh linh nghe vậy, có chút thất vọng, lại tức giận nói: "Đều tại ngươi nhát gan."

Tô Đình giang tay ra, nói: "Không phải chỉ là một cái bảo bối sao, trước tiên cứ gửi ở trên người ông ta, chờ một lúc nữa vẫn sẽ thuộc về chúng ta. Nhưng việc cấp bách lúc này chính là chúng ta cần vơ vét nơi này một lần, nhìn xem có sơ hở gì không... Nếu như Thượng Nhân Bạch thị chỉ đoạt được bảo bối là chạy, phía sau có lẽ còn có cái gì khác."

Tiểu tinh linh nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, lại chỉ sang tiểu bạch xà.

Tiểu bạch xà kia vốn có hai mắt hồng nhuận, bây giờ nghe nói có lẽ có bảo bối bỏ sót, con mắt lập tức như sung huyết, giống như huyết ngọc... Từ khi nó đi theo Tô Đình, lại bị tiểu tinh linh một phen dạy bảo, bây giờ đã chân chính kế thừa truyền thống tốt đẹp của hai vị chủ nhân.

"Lục soát!"

"Ta cũng không tin!"

"Phá ba thước, tìm kiếm cho ta!"

Sau một phen bận rộn.

Không thu hoạch được gì!

"Đậu xanh!"

Tô Đình tức giận nói: "Tên hỗn trướng kia, thế mà thật sự dọn sạch?"

Tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà tràn đầy thất vọng, toàn thân vô lực.

Cả tòa phòng ngầm dưới đất này, cái gì cũng không có, cũng chỉ có phía trên vách đá có mấy hàng văn tự... Nhưng những văn tự kia đều không rõ, mà đa số đã bị thời gian ăn mòn.

Mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ như "Quảng Nguyên", "Thiên tôn", "Địa long".

Nhưng bằng vào những chữ này, cho dù là Tô Đình cũng không suy đoán ra ý tứ trong đó.

Chỉ là hắn có thể kết luận chính là bảo vật nơi này có thể bất phàm hơn Tô Đình suy nghĩ lúc đầu.

"Đi tìm Thượng Nhân Bạch thị kia, trực tiếp xử lý ông ta!"

Tô Đình đứng dậy, xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Bảo bối kia thuộc về chúng ta!"

Vừa dứt tiếng, bỗng nhiên oanh!

Vách đá bốn phía không ngừng rung động!

Những văn tự trên tường kia lại biến mất rất nhiều.

"..." Tô Đình giật nảy mình, còn tưởng rằng hắn ở trong núi này lai đưa tới sấm vang.

"Là ai rung chuyển dãy núi này?" Tiểu tinh linh kinh ngạc nói.

"Không đúng, không phải có người rung chuyển dãy núi này, là có người đang đấu pháp, mà còn ở cách đây không xa..." Tô Đình kinh ngạc nói: "Khí thế kia mười phần cường thịnh, hơn nữa còn không khiến trong núi này biến hóa, quả thực cổ quái."

Đúng lúc này, bên kia lại là ầm vang chấn động!

Trong tiếng động ầm ầm, chỉ nghe thấy có một tiếng cười to đầy càn rỡ.

"Đỗ Trần Không!"

"Bạch mỗ rốt cục tìm được ngươi!"

"Trong quá khứ chúng ta kết thù kết oán cũng không sao, bây giờ ở Lê sơn, ngươi lại khắp nơi kiềm chế ta, lúc trước chúng ta có đạo hạnh tương đương, Bạch mỗ không làm gì được ngươi, bây giờ Bạch mỗ được trời ưu ái, đã đoạt được cơ duyên, nếu như không giết ngươi thì dùng cái gì để tế bảo vật này?"

"Giết!"

Trong tiếng quát tràn đầy sát cơ, lại có vẻ thật thoải mái.

❖ ❖ ❖

"Quá làm càn. "

Thanh niên áo bào đen hơi lắc đầu.

Dùng bản lĩnh của Bạch Kính Huyền, đoạt được bảo vật này, đúng là có thể vượt lên trên chúng sinh, nhưng kiệt ngạo làm càn như thế, thu hút đám người, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Nếu như bây giờ Bạch Kính Huyền đoạt được bảo vật, quay người rời đi núi này, người tu hành trong núi sẽ không có ai ngăn cản được.

Nhưng Bạch Kính Huyền có vẻ có chút đắc ý quên hình.

❖ ❖ ❖

Mà ở bộ vị đan điền.

Tô Đình cùng tiểu tinh linh liếc nhau.

Ở phía trái!

Cách nơi này không xa!

Tô Đình vui vẻ nói: "Ha ha ha, bảo bối của ta chính là ở nơi đó!"

❖ ❖ ❖