← Quay lại trang sách

Chương 312 Thần uy cuồn cuồn

Ha ha ha, Đỗ Trần Không, hôm nay ngươi nhất định phải chết!"

Bạch Kính Huyền cất tiếng cười to, thoải mái đến cực điểm.

Mà ở đối diện ông ta là một vị lão giả tầm sáu mươi tuổi, sắc mặt ngưng trọng, lui lại từng bước, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, mà khóe miệng đã tràn ra tia máu.

"Bạch Kính Huyền..."

Lão giả này nghiến răng nghiến lợi, nói: "Hai chữ số phận cũng là mệnh. Vận mệnh của ta không bằng ngươi, nhưng ngươi cũng chớ càn rỡ!"

Ông tu hành nhiều năm, dù đạo hạnh chỉ tương đương với Bạch Kính Huyền, nhưng độ tuổi còn lớn hơn Bạch Kính Huyền gấp đôi, rất nhiều phương diện còn cay độc hơn cả Bạch Kính Huyền.

Dù Bạch Kính Huyền xuất thân Bạch thị, kiến thức hiểu biết, công pháp đạo thuật đều cực kì bất phàm, nhưng ông ta cũng có sư phụ là một vị Chân Nhân Dương Thần, nhận được truyền thừa hoàn chỉnh, hơn nữa còn có trình độ trận pháp khá cao, cho nên không hề kém gì Bạch Kính Huyền.

Thậm chí ở rất nhiều phương diện, ông ta còn mạnh hơn Bạch Kính Huyền một chút.

Hai người kết thù hận đã nhiều năm, mà lần này ở Lê sơn lại xảy ra xung đột càng thêm kịch liệt.

Nhưng không ngờ Bạch Kính Huyền lại thật sự tìm được bảo bối, hơn nữa còn nhờ vào đó mà bản lĩnh tăng lên, có uy thế như Chân Nhân Dương Thần.

Oanh!

Toàn thân Bạch Kính Huyền là thiết giáp, màu sắc đen nhánh, nhưng lại tản ra kim quang óng ánh, giống như một vị thiên thần hạ giới, thần uy lẫm liệt, nhất cử nhất động của ông ta đều tràn ngập lực lượng.

Lão giả kia dựa vào trình độ trận pháp cao thâm, và địa thế vô cùng đặc thù trong núi cự nhân này để bày ra trận pháp cực kì bất phàm, nhưng lại vẫn liên tục bại lui, mắt thấy đã không chống đỡ nổi nữa.

"Đỗ Trần Không, nếu không phải địa thế trong núi này cổ quái, để trận pháp của ngươi tăng mạnh thì ta chỉ cần một quyền là có thể giết chết ngươi!"

Bạch Kính Huyền cười lạnh thành tiếng, nhưng không thật sự tức giận, mà giống như mèo vờn chuột.

Sắc mặt Đỗ Trần Không âm trầm, quát: "Ở trong núi này, dựa vào trận pháp, ta vốn nên là người tu hành chiếm ưu thế lớn nhất trong lần tranh đoạt ở Lê sơn này,... Nếu không phải vận mệnh ngươi quá tốt, đoạt được bảo vật này trước, lão phu nhất định sẽ giết chết ngươi trước!"

Bành!

Bạch Kính Huyền lại vỗ tới một chưởng!

Xung quanh không ngừng rung động, trận pháp đột nhiên tán loạn.

Đỗ Trần Không bỗng phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc ảm đạm... Lúc đầu tiến vào trong núi này, phát hiện nơi đây vô cùng bất phàm, ông ta tinh thông trận pháp sẽ chiếm ưu thế cực lớn, trong lòng mừng rỡ không thôi, nhưng không ngờ tử địch là Bạch Kính Huyền này lại thu được ưu thế, ông ta hoàn toàn không thể so sánh được!

"Ngươi nhận lấy cái chết đi!"

Bạch Kính Huyền bỗng nhiên lại đánh tới một quyền!

Ầm ầm vang vọng, thổ địa lún xuống, giống như một cái hố.

Mà trong hố lún kia không thấy thân ảnh của Đỗ Trần Không, chỉ thấy một vũng máu.

Vị Thượng Nhân tầng sáu đỉnh phong kia rõ ràng đa bị một quyền toàn lực của Bạch Kính Huyền đánh thành bột mịn, ngay cả cốt nhục đều không thể giữ được.

"Ha ha ha..."

Bạch Kính Huyền cười to nói: "Ngươi và ta vốn là một trong mấy người có bản lĩnh cao nhất ở Lê sơn, bây giờ ngươi có ưu thế là trận pháp mà vẫn không chịu nổi một kích trong tay ta! Phóng nhãn khắp Lê sơn, mấy trăm người tu hành kia, dù có tụ tập hết ở đây, Bạch mỗ cũng không e ngại!"

Ông ta lại nhìn về phía cuối đường, quát: "Người đến!"

❖ ❖ ❖

Tiếng vang rầm rầm!

Thần quang sáng chói!

Động tĩnh của nơi này truyền khắp bốn phương tám hướng!

Người tu hành ở trong núi cự nhân vooij đuổi tới nơi này, tìm kiếm cơ duyên kia.

Có mấy người cách khá xa, đuổi không kịp.

Có mấy người cách rất gần, thậm chí chỉ cách một mặt vách đá, nhưng lại đánh không nát, chỉ có thể đi dọc theo thông đạo trong núi này, ngược lại luẩn quẩn đường xa.

Nhưng người tu hành ở xung quanh vẫn có không ít.

Cộng với một tiếng quát chói tai này của Bạch Kính Huyền, ngược lại để rất nhiều người tu hành có ý đồ đang đứng quan chiến khó mà bình tĩnh.

"Chỉ bằng các ngươi mà cũng vọng tưởng nhúng chàm cơ duyên?"

Bạch Kính Huyền đứng chắp tay, dáng vẻ như đang nhìn xuống chúng sinh.

Ở trước mắt ông ta, có gần một trăm người trong tu hành, trong đó có hơn một nửa là Thượng Nhân đã tu thành Âm Thần, lại không ít hạng người tầng năm, còn có mấy vị có đạo hạnh tầng sáu.

Mà trong những người này, thậm chí cũng còn có thật nhiều người là đồng môn kết bạn cùng đến, hoặc là sư đồ, hoặc là sư huynh đệ, có một số tổ hợp còn hiểu kết thành kiếm trận hợp kích.

Nhưng Bạch Kính Huyền cũng không để vào mắt, ánh mắt lạnh lẽo, muốn xuất thủ giết chết đám người.

Song khi ông ta đánh ra một chưởng.

Lại có mấy người xông tới, liên thủ chặn ông ta lại!

Một chưởng của Bạch Kính Huyền bị ngăn cản nhưng không hề tức giận, mà là khá hứng thú dò xét đám người, nói: "Trong Lê sơn này, những kẻ có đạo hạnh tầng sáu hình như chỉ có hai mươi người, nơi đây đã có mười tám người, mà năm người các ngươi đều có đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong, dường như ngoại trừ Đỗ Trần Không ra, nhân vật đứng đầu có đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong bên trong Lê sơn đều đã tụ tập ở đây."

Ông ta mỉm cười, song quyền nắm chặt, toàn thân tỏa ra thần quang sáng chói, vô cùng kịch liệt, nói: "Đang muốn bắt các ngươi tới thử bản lĩnh lúc này của Bạch mỗ!"

Ánh mắt của ông ta gần như ngưng tụ thành thực chất, giống như ngọn đuốc, bắn ra.

"Thế này..."

Đám người thấy thế không không kinh sợ thối lui.

Dù là mấy vị có đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong cũng đều cảm thấy trái tim đập nhanh.

Bản lĩnh của Bạch Kính Huyền không kém bọn hắn bao nhiêu.

Nhưng bây giờ trên người Bạch Kính Huyền có một bộ khôi giáp, thần quang loá mắt, khí thế hung hăng, đúng là có xu thế ép bọn hắn xuống.

"Bảo vật này đúng là bất phàm, nếu có thể đoạt đến, thật sự là không thể tưởng tượng."

Mọi người không khỏi đều có ý niệm như vậy.

Nhưng lúc này không phải thời điểm lộ ra suy nghĩ đoạt bảo.

Lập tức có một người quát: "Bạch Kính Huyền, ngươi vừa đoạt được bảo vật, đột nhiên có thần lực, tâm cảnh bị che đậy, quá đắc ý đến quên hình, lại là muốn tru giết đám người chúng ta, quả thực là càn rỡ đến cực điểm!"

Có một lão giả khác cũng quát lớn: "Bạch Kính Huyền, ngươi có bản lĩnh hơn nữa, sợ là cũng không địch nổi pháp lực của Chân Nhân Dương Thần, nhưng đám người chúng ta liên thủ lại, ngươi chưa hẳn đã có thể thắng!"

Đạo sĩ lên tiếng trước kia lại hô: "Chư vị chớ e ngại, liên thủ bao vây Bạch Kính Huyền thì ông ta không có đường có thể trốn, nhưng nếu e ngại không tiến, không thể đồng tâm thì ông ta nhất định sẽ giết hết chúng ta, để độc chiếm bảo bối kia!"

Còn một người khác, tay cầm pháp kiếm, chỉ thẳng vào Bạch Kính Huyền, quát: "Bạch Kính Huyền, sau khi ngươi chết, quyền sơ hưu bảo bối sẽ dựa vào bản lĩnh của riêng chúng ta, nhưng bây giờ ngươi muốn giết chết hết chúng ta thì không đơn giản như vậy đâu!"

"Ha ha ha..."

Bạch Kính Huyền khẽ lắc đầu, cười nói: "Một bầy kiến hôi mà thôi! Các ngươi còn tưởng các ngươi liên thủ với nhau, còn ta lại khiến các ngươi phẫn nộ, trở thành mục tiêu công kích? Nhưng các ngươi là thứ gì?"

Ông ta lại giơ tay, song chưởng đánh ra, phong vân lập tức nôi lên, mơ hồ có tiếng hổ gầm, bỗng nhiên nhào tới.

Ông ta đúng là dùng sức một mình, trực tiếp đối mặt với gần một trăm người tu hành trước mắt, thần uy lẫm liệt, hung hãn vô song!

❖ ❖ ❖

Mà ở trong một thông đạo thông tới hướng này.

Tô Đình bỗng ngừng lại, khẽ nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.

Tiểu tinh linh cũng hơi nghiêng đầu, nói: "Tên Thượng Nhân Bạch thị hình như gọi là Bạch Kính Huyền? Ông ta có vẻ thật hung ác, muốn giết người lung tung?"

Tô Đình nhẹ gật đầu, sờ cằm, thấp giọng nói: "Ông ta đọa được bảo bối gì? Lúc đầu ông ta ở Lê sơn cũng không tính là hàng đầu, tốt xấu gì vẫn còn có người tương đương, bây giờ dù có đoạt được bảo bối, có thể vượt qua đám người, thắng được những đối thủ cũ, nhưng ông ta cũng không thể vượt qua được đám người liên thủ chứ?"

"Chẳng lẽ ông ta tự tin đến mức ngay cả đám người liên thủ với nhau mà cũng có thể trực tiếp giết chết?"

"Trong núi này sinh ra tới bảo bối, rốt cuộc là vật gì? Làm sao lại hung ác như thế?"

Tô Đình trầm ngâm suy tư, sắc mặt ngưng trọng.

❖ ❖ ❖