Chương 313 Dã tâm của Bạch Kính Huyền
Ầm ầm vang vọng, tiếng động liên tiếp.
Cả dãy núi đều đang rung động, bụi bặm nổi lên bốn phía, đá vụn rơi xuống.
Đây là kết qua do hơn một trăm người tu hành tranh đấu gây ra, trong đó đa số là Thượng Nhân.
Đẳng cấp đấu pháp này đủ khiến núi nở đất nứt, cho dù là một ngọn núi cao cũng có thể vỡ nát.
Nhưng trong núi "Cự nhân" này xảy ra đấu pháp kịch liệt như thế mà chỉ khiến dãy núi rung chuyển, chứ không thể khiến cả dãy núi này sụ đổ.
Thậm chí ngay cả vách đá đều không sụp đổ vỡ vụn!
Dãy núi này cực kì cổ quái!
Chính bởi vì cổ quái, mới có rất nhiều cơ duyên!
"Ha ha ha, các ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy?"
Bạch Kính Huyền cười ha ha, ánh mắt âm u, sát cơ lạnh thấu xương.
Dựa vào sức một mình, chống lại cả trên trăm người tu hành vây công, ông ta lại có thể đấu đến mức lông tóc không thương.
Ngược lại là hơn một trăm người tu hành kia lại liên tục bại lui, trong lúc đó có gần hai mươi người tu hành bị ông ta giết, thi thể ngã xuống trên đường.
Đánh đến nơi này, địa hình đã tương đối rộng lớn, ưu thế về số lượng người bắt đầu được triển khai, vậy mà lại có thể chống lại Bạch Kính Huyền.
Nhưng cũng chỉ có thể chống lại Bạch Kính Huyền giống như thiên thần thôi, chứ không thể ngăn chặn hắn.
"Bạch Kính Huyền này thu được bảo vật gì, làm sao lại lợi hại như thế?"
"Vốn cho rằng chúng ta liên thủ, nhất định có thể có thể giết được ông ta, sau đó lại bàn xem bảo vật thuộc về người nào, nhưng bây giờ xem ra có vẻ thật sự sẽ bị một mình ông ta đè chết rồi?"
"Cứ tiế tục như vậy, chẳng lẽ sẽ thật sự bị ông ta giết chết?"
"Cũng không nhất định, ông ta sử dụng kiện bảo bối này, tất nhiên sẽ có hạn chế, có lẽ sau một lát nữa, ông ta sẽ hao hết pháp lực."
"Ngươi nhìn ông ta thần uy cuồn cuộn, giống bộ dáng hao hết pháp lực à?"
"Chuyện này..."
"Nhất định phải tìm phương pháp giết ông ta! Không thì chúng ta sẽ bị ông ta mài chết ngược lại trước... Mà lại, ngươi nhìn kỹ một chút, những vị đạo hữu sau lưng chúng ta này đều đứng tại nơi hẻo lánh, đã có dấu hiệu muốn thối lui."
"Chúng ta không có thuật hợp kích, nếu như có người hiểu kiếm trận, liên thủ lại với nhau cùng thi triển thì nhất định có thể công phá Bạch Kính Huyền... Nhưng trong chúng ta, dường như không có người hiểu được pháp môn này."
"Cho dù có, người ta cũng muốn truyền cho tâm phúc nhà mình để tu hành, làm sao có thể truyền cho người ngoài? Đồng thời, cho dù là người này đồng ý truyền dạy, nhưng chỉ trong một lát thì làm sao có thể tu thành?"
"Chỉ trách mọi người vẫn không thể đồng lòng!"
❖ ❖ ❖
Ngoài núi cự nhân.
Thanh niên áo bào đen chắp hai tay sau lưng, ánh mắt như lửa, nhìn thấu tất cả mọi chuyện, không khỏi khẽ lắc đầu.
Hắn nhìn thấy Bạch Kính Huyền dựa vào kiện bảo bối này thi triển ra thần uy cuồn cuộn, đại sát tứ phương.
Hắn cũng nhìn thấy rất nhiều người tu hành kia liên tục bại lui, không chịu nổi một kích.
Hắn khẽ lắc đầu, cảm thấy thất vọng.
"Phần lớn là tán tu, chỉ có một số người tu hành là từ tông phái gia tộc ra... Mà trong đó cũng không có đại tông phái như Thủ Chính Đạo Môn, tầm mắt đúng là vẫn có hạn."
Thanh niên áo bào đen thấp giọng nói: "Theo đạo lý, chỉ cần có thể đồng lòng thì dù Bạch Kính Huyền có bản lĩnh lại cao hơn, cuối cùng cũng sẽ thua... Đáng tiếc đám người này đều mang tâm tư riêng."
Hắn đã nhìn thấy, mấy người tu hành ở nơi hẻo lánh kia đã thừa cơ rút đi, cứ như vậy mà chạy.
Người ở phía trước thấy sợ hãi nhưng lại không trốn được.
Người phía sau thấy những người khác có dấu hiệu muốn đào tẩu, nên cũng dần tán loạn.
Tuy nói hiện tại đã coi như thất bại, nhưng một khi tán loạn, thì như cành khô bị bẻ, có muốn ngăn cản cũng không nổi.
"Nhìn tình huống này thì có vẻ cũng không phải Bạch Kính Huyền quá càn rỡ hung lệ, đắc ý quên hình, mà là những người này quả thực không có triển vọng."
Thanh niên áo bào đen tràn đầy thất vọng, nhưng lại nhìn về phía Tô Đình.
Bây giờ Tô Đình vẫn đang ở chỗ cách nơi đấu pháp kia hơi xa một chút.
❖ ❖ ❖
"Hung ác như thế?"
Tô Đình hít một hơi.
Nơi này còn lưu lại tàn tích đấu pháp.
Dù bởi vì núi cự nhân cổ quái, không tạo thành tổn hại quá lớn, nhưng các loại vết tích còn sót lại, khí tức pháp lực lại hết sức rõ ràng.
Ngoài ra, hắn đi tới đây cũng thấy được rất nhiều thi thể tàn khuyết không đầy đủ, tử trạng rất thê thảm.
"Bạch Kính Huyền dựa vào lực lượng một người, ngăn cản gần một trăm người tu hành, trong đó không thiếu người có thể so với tông chủ Cổ Đạo?"
Bước chân của Tô Đình không khỏi chậm lại một chút, vẻ mặt đầy quái dị, lúc nào cũng trợn mắt há mồm, giống như đang đau răng.
Ngay cả tiểu tinh linh nhìn thấy thảm trạng nơi này cũng sợ mất mật, thấp giọng nói: "Sao ông ta lại trở nên lợi hại như vậy? Chúng ta còn muốn đi tìm ông ta để giết không? Lỡ may lại thành đưa đồ ăn tới cửa thì sao?"
Tô Đình dừng bước lại, nhìn về phía tiểu tinh linh, cau mày nói: "Làm sao? Ngươi sợ à?"
Tiểu tinh linh cố tự trấn định, cắn răng nói: "Ai sợ chứ?"
Tô Đình cười đắc ý, nói: "Ngươi chính là sợ rồi, ta đã nhìn ra! Sợ cũng không cần gấp, ta có thể chiếu cố cảm thụ của ngươi một chút, chúng ta lại đi dọc theo đường cũ trở về, đợi phía trước đấu pháp xong, chúng ta lại đi, dù sao cũng không muộn..."
Tiểu tinh linh đang muốn đá lại một tiếng tốt, đột nhiên cảm thấy cổ quái, nhìn Tô Đình một chút, đột nhiên cười lạnh nói: "Sao ngươi nửa đường lại muốn bỏ cuộc rồi?"
Tô Đình hừ một tiếng, nói: "Sao Tô mỗ có thể nửa đường bỏ cuộc? Dù Bạch Kính Huyền đoạt được bảo bối, đạp phá cảnh giới Dương Thần, trở thành Chân Nhân thì ta cũng không sợ, vẫn trảm đầu của ông ta như thường!"
Sau khi nói xong, hắn hơi chút tiếc nuối, nói: "Chỉ là tình cảnh đánh quá loạn, lại không biết bọn hắn đi đâu, quả thực không dễ tìm."
Tiểu tinh linh không nói một lời, chỉ về hướng phía trước, nói: "Ta nhớ ngươi đã dạy tiểu bạch xà, bộ vị yếu hại trên thân người, về sau khi đấu pháp cùng người, cứ ra tay về phía những bộ vị yếu hại, chết như thế nào để thảm nhất... Ta nhớ được vị trí phía trước kia hẳn là 'Trung đình huyệt', bọn hắn hẳn là ở nơi đó!"
Tô Đình sờ cằm, nói ra: "Ta đi trảm ông ta? Nhưng ngươi thật sự không sợ?"
❖ ❖ ❖
Ở trung đình huyệt!
Vùng đất trống làm thềm trước đình!
Nếu như dãy núi này chính là một cự nhân chống trời, như vậy vị trí này chính là huyệt trung đình!
Nơi này tương đối trống trải, đám người trải rộng ra, không còn đè ép, có thể hiện ra ưu thế, nhưng vẫn không đấu lại Bạch Kính Huyền.
"Bạch Kính Huyền!"
Lão giả lúc trước kia cắn răng, thấp giọng nói: "Mạng ngươi rất tốt, đoạt được chí bảo là cơ duyên tạo hóa của ngươi... Người ta vẫn nói thất phu vô tội, mang ngọc có tội, bây giờ ngươi đúng là có bản lĩnh giữ kiện bảo bối này, dù đám người liên thủ, vẫn không đoạt được từ tay ngươi."
Ông ta nhìn về phía Bạch Kính Huyền, bên trong ánh mắt đã có chút yếu thế.,
Mà những người tu hành khác cũng có ý tương tự.
Nhưng Bạch Kính Huyền cười lạnh, nói: "Ta được bảo vậy này, còn cần các ngươi thừa nhận?"
Ông ta vung tay lên, khí thế ngàn vạn, quát: "Ta giết hết các ngươi, bảo vật vẫn là của ta, cũng không uổng phí khí lực gì... Mà bảo vật trên người các ngươi cũng sẽ thuộc về ta!"
Sắc mặt đám người kịch biến, người người cảm thấy trái tim đập nhanh.
Một câu nói kia đã lộ ra suy nghĩ lúc này của Bạch Kính Huyền!
Cũng không phải ông ta thật sự bị thần lực che đậy ý thức, trở nên cuồng vọng tự đại, mà là thần lực khiến tham lam trong lòng của ông ta triệt để được thả ra ra, cổ vũ dã tâm của ông ta!
Ông ta muốn là tính mệnh cùng bảo vật của đám người!
"Hôm nay các ngươi không ai sống nổi đâu!"
❖ ❖ ❖