← Quay lại trang sách

Chương 319 Giết hết địch đến

Hơn mười người tu hành đều là Thượng Nhân.

Bọn hắn không cam lòng để một hậu bối ở trước mặt bọn hắn nghênh ngang mang thần bảo đi.

Ôm suy nghĩ tên hậu bối này có lẽ đã dầu hết đèn tắt, chỉ là hắn đang cố gắng ngụy trang nên cả đám theo đuôi mà tới.

Dù không đoạt được thần bảo này, bọn hắn cũng nghĩ có thể bình yên thối lui trong tay Tô Đình chỉ có tu vi tầng bốn.

Nhưng không có ai ngờ được gia hỏa này lại hung hãn vô song, đối mặt với gần hai mươi Thượng Nhân, vậy mà lại dám chủ động xuất thủ, đồng thời còn bá đạo vạch rõ tâm tư chúng người.

Chính là có người muốn chạy trốn, cũng bị hắn chặn về.

Hậu bối chỉ có tu vi tầng bốn này, thế mà lại muốn lưu toàn bộ bọn hắn ở nơi này!

Đây là suy nghĩ kinh thế hãi tục bực nào?

Dù hắn có thần bảo, dù hắn có nội tình trầm hậu, cũng không tránh khỏi quá cuồng vọng!

Đừng nói là một tán tu, cho dù là chân truyền đệ tử từ Chính Tiên Đạo ra, dùng đạo hạnh này, chỉ sợ cũng chỉ có thể tự vệ.

Ai lại điên cuồng giống kẻ này?

"Các ngươi đừng ai nghĩ trốn!"

Tô Đình nói bằng giọng đầy sát cơ, thần bảo gia thân, lập tức thần lực cuồn cuộn.

Hắn chỉ cảm thấy nhục thân của mình dường như cũng biến thành cứng rắn hơn.

Mà pháp lực của hắn mặc dù không tăng nhiều, nhưng thi triển ra, trải qua khôi giáp, uy năng lại tăng gần như gấp mười.

Mà pháp thuật có uy lực ngang nhau, hắn chỉ cần hao phí một thành pháp lực là có thể thi triển ra.

Chuyện này tương đương với pháp lực tăng gấp mười!

Điều này khiến Tô Đình có chút bừng tỉnh đại ngộ, khó trách trong núi cự nhân, pháp lực của Bạch Kính Huyền lại hùng hậu đến mức giống như vô cùng vô tận, hóa ra thần bảo này ngoại trừ tác dụng hộ thân, còn có hiệu dụng bực này!

Hắn lệnh cho thiên binh ngăn cản ở phía trước, còn bản thân mình lại mượn nhờ "Thuật hóa hồng ", thân như gió táp, tay cầm cục gạch, tìm cơ hội, xuyên qua khe hở giữa đám người rồi đập tới một cái pháp ấn.

Thần lực gia thân, hung hãn vô song.

Những người này cuối cùng đều không phải Bạch Kính Huyền.

Chịu một nhát đập, cơ bản sẽ chết hẳn.

Thậm chí Tô Đình không cần vận dụng Trảm Tiên Phi Đao, đã có thể đại sát tứ phương, cực kì thoải mái.

❖ ❖ ❖

Nếu như những người này ở lúc toàn thịnh, có lẽ Tô Đình sẽ không sợ, nhưng cũng sẽ không có suy nghĩ giết được hết bọn hắn.

Vấn đề là hôm nay pháp lực của những người này đã tiêu hao cực lớn, nhiều người còn bị thương, đều là một đám tàn huyết, không lấy chiến tích này, quả thực không đành lòng!

Mà những người kia cũng bị Tô Đình giết đến sợ hãi, tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi, lòng tham của bọn hắn đã sớm bị sự sợ hãi rửa sạch, tất cả đều tỉnh táo lại.

"Ta không cầu thần bảo, ta sẽ lập tức thối lui, ngươi tha cho ta một mạng đi..."

Có người xin tha, cũng có người quát chói tai uy hiếp.

"Tô Đình, ngươi đừng tưởng rằng mình đoạt được thần bảo thì thật sự có thể như Bạch Kính Huyền, giết hết đám người ở đây! Đạo hạnh của ngươi so với ông ta chính là ngày đêm khác biệt, không nên bắt chước với ông ta, khiến mình rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!"

"Đến đây thì dừng tay đi, chúng ta thối lui, bình an vô sự!"

"Mặc dù chúng ta không phải lúc toàn thịnh, nhưng cũng không phải dễ dàng giết như vậy, thật sự muốn liều mạng, ngươi chưa chắc đã tốt hơn!"

Tiếng uy hiếp tương tự không dứt bên tai.

Tô Đình cười ha ha một tiếng, lại vung pháp ấn đạp tới, không khí cũng đều bị đánh cho vặn vẹo.

Hai tay tên Thượng Nhân kia toát ra quang trạch, ngăn cản pháp ấn này, đang muốn hô to cầu cứu đám người cùng xuất thủ.

Chỉ thấy trên pháp ấn bằng tinh thiết này đột nhiên lóe lên lôi đình!

Sắc mặt Thượng Nhân kia kịch biến, pháp lực tán loạn, cả người bị sét đánh, lập tức cứng đờ!

Mà pháp ấn ầm ầm đánh xuống, đánh thân thể này thành thịt muối.

Lại có một Thượng Nhân chết đi!

"Chỉ bằng các ngươi?"

Tô Đình chập chỉ thành kiếm, tiện tay vạch một cái.

Thiên Lôi kiếm chỉ tùy tâm mà động, lập tức đánh bay một thanh pháp kiếm âm thầm bắn tới.

Mà vị đạo nhân kia lại kêu lên một tiếng đau đớn, lui mấy bước.

"Hôm nay các ngươi nhất định phải chết, có bao nhiêu bản lĩnh thì đều xuất ra đi!"

Tô Đình đạp mạnh về phía trước, đại địa đều rung động, uy thế nghiêm nghị.

Lần này, ngay cả nhân vật có tu vi tầng sáu đều thấy sợ hãi, bỗng dưng đằng không bay lên tận mây xanh.

Nhưng Tô Đình chỉ cười lạnh một tiếng, vung phong châu một cái.

Bầu trời rơi xuống một luồng gió, đè Thượng Nhân bay lên không kia lại.

Sau đó Tô Đình ném pháp ấn lên!

Hiện tại hắn có thần lực trợ giúp, uy năng pháp ấn tăng lên gấp mười.

Thượng Nhân có tu vi tầng sáu kia đón đỡ pháp ấn, cũng kêu lên một tiếng đau đớn, dù chưa thổ huyết, nhưng khí tức uể oải, một lần nữa rơi xuống mặt đất.

Mà vào lúc này, người tu hành xung quanh không ngờ đã hao tổn hơn một nửa.

Tô Đình nhìn như chỉ có tu vi tầng bốn, sau khi mượn nhờ thần bảo, uy thế có thể so với Bạch Kính Huyền lúc trước, cũng không kém bao nhiêu!

Mà trên thực tế, Trảm Tiên Phi Đao trong tay hắn còn chưa vận dụng.

"Không dùng đám người này làm đá mài đao, ta còn không biết."

"Đao sau khi mài mới biết sắc bén."

"Không mài không biết, mài một cái là giật mình."

"Hóa ra Tô mỗ nhân lại lợi hại như vậy."

Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, trong lòng thầm nghĩ như vậy

❖ ❖ ❖

Ngoài núi cự nhân.

Trường Lâm lão đạo của Minh Nguyên Đạo Quan cứ có cảm giác cổ quái.

Âm Thần của lão hơi động, bỗng nhiên phát giác, dường như rất nhiều vị đạo hữu không biết hướng đi, lão lập tức hơi biến sắc mặt.

Lão vội vàng vận chuyển pháp lực, gọi mấy vị đạo hữu có thanh danh chính trực, đi về phía Tô Đình lúc trước vừa đi.

" Chỉ sợ Tô tiểu hữu có phiền phức."

"Chỉ sợ có mấy người còn không cam lòng, muốn nửa đường chặn giết."

"Mặc dù Tô tiểu hữu bất phàm, nhưng dù sao đạo hạnh có hạn, tu hành ngắn ngày, lịch duyệt nông cạn, chúng ta nên mau mau đi qua, nếu chậm để ân công xảy ra chuyện, thì lòng chúng ta sẽ sinh áy náy, tu hành cũng sẽ bị ngăn trở, hối hận cũng không kịp."

❖ ❖ ❖

Hưu một tiếng!

Vị Thượng Nhân cuối cùng bị Tô Đình dùng một chiêu Thiên Lôi kiếm chỉ chấm dứt tính mệnh.

" Ngươi đã giết hết rồi?"

Lúc này tiểu tinh linh mới xuất hiện, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dưới đất thi thể nằm khắp nơi, phần lớn là Thượng Nhân cảnh, đạo hạnh kỳ thật đều cao hơn Tô Đình.

Nhưng bây giờ đều chết trong tay Tô Đình.

Tô Đình thở dài một hơi, khí như sương trắng, ngưng thực không tiêu tan.

Lúc này hắn mới thu thần bảo về, ngưng tụ thành một thiết cầu phát ra kim quang, nắm trên tay.

Mà bản thân đã khôi phục diện mạo như cũ, pháp lực trong người cũng giảm đi rất nhiều.

Dù thông qua thần bảo, tương đương với pháp lực tăng lên gấp mười, nhưng tru sát những đại địch này cũng khiến hắn tiêu hao sạch sẽ, cực kì mệt mỏi.

Nếu không có thần bảo mang theo, muốn ứng phó với những đại địch này, cũng thực không dễ.

"Bảo vật này không tệ, cực kỳ lợi hại."

Tô Đình hết sức hài lòng, đang muốn cùng tiểu tinh linh tán dương bảo vật này, nhưng không thấy tiểu tinh linh đâu thì vội ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phía trước một con chim xanh và một bạch xà đang không ngừng lục soát những thi thể đầy đất kia, lục soát các loại bảo vật pháp khí.

Tô Đình thấy thế thì trợn mắt há mồm.

Hai người này quả thực là được Tô mỗ chân truyền, đợi một thời gian nữa, chỉ sợ sẽ trò giỏi hơn thầy.

Đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy bên kia truyền đến rất nhiều âm thanh.

"Nhanh dừng tay!"

"Các ngươi dám can đảm lấy oán trả ơn?"

"Ai dám ra tay với Tô tiểu hữu, lão đạo liều tính mạng, cũng muốn cùng các ngươi không chết không thôi!"

"Kiếm của bần đạo sắc bén..."

Những tiếng kêu này lại im bặt mà dừng.

Mấy người tu hành đều vội dừng lại.

Mà ở phía trước, sơn lâm rách nát, cây cối đôt gãy, núi đá vỡ toang, thổ địa cháy đen, lại có thi thể khắp nơi trên đất, nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng ở trong đó, một người thiếu niên đứng chắp tay, cười không ngớt.