← Quay lại trang sách

Chương 320 Thần Lê sơn

Mảnh rừng núi này đã như phế tích.

Thi thể nằm khắp nơi trên đất, dư uy từ pháp thuật vẫn còn.

Chỉ có thiếu niên kia vẫn đứng ở chỗ cũ, mặt lộ ý cười.

"Chuyện này..."

Mấy người chạy đến đưa mắt nhìn nhau không nói gì.

Trước khi tới đây, Trường Lâm lão đạo nghĩ tới rất nhiều khả năng.

Ví dụ như thi thể Đại Ngưu đạo nhân nằm trên đất, bảo vật bị người cướp đi, quần áo cũng bị người lột sạch.

Lại ví dụ như Đại Ngưu đạo nhân bị người lột sạch quần áo, ghim trên tàng cây, còn bị mấy kẻ yêu thích nam sắc chiếm tiện nghi.

Đủ tử trạng thê thảm của Đại Ngưu đạo nhân, lão đều đã nghĩ tới.

Cũng từng nghĩ tới khả năng lạc quan, dù sao Đại Ngưu đạo nhân đã từng giết Bạch Kính Huyền, có lẽ cũng có thể ngăn cản những người tu hành này, hoặc là giằng co không xong, hoặc là rơi vào hạ phong nhưng cũng chưa bại, thậm chí còn nghĩ tới Đại Ngưu đạo nhân có phong thái bất phàm, đại chiếm thượng phong.

Nhưng lão chưa từng nghĩ tới cảnh Đại Ngưu đạo nhân trong thời gian ngắn phút chốc này lại có thể giết hết những người tu hành kia!

"Mấy vị vì sao tới đây?"

Một tay Tô Đình nâng thần bảo, một tay nhấc pháp ấn, nhìn đám người, mặt lộ ý cười, nói: "Hẳn là cũng theo đuôi mà đến, muốn chiếm chút tiện nghi?"

Trường Lâm lão đạo hơi biến sắc mặt, vội thi lễ nói: "Là lão đạo phát hiện ra điểm khác thường, hoài nghi có người đi theo tiểu hữu, có mưu đồ làm loạn, mới gọi những vị lão hữu này cùng nhau vội chạy tới, không ngờ tiểu hữu thần uy huy hoàng, thế mà đã đánh chết những kẻ vong ân phụ nghĩa này... Ngược lại là lão đạo đã vẽ vời thêm chuyện."

Những người khác cũng thi lễ theo lão đạo, thoáng giải thích một phen.

Tô Đình cười nói: "Tô mỗ tự nhiên có thể nhìn ra được ngươi không có bao nhiêu tham niệm, nhưng những người khác, Tô mỗ lại không dám hứa chắc... Đương nhiên, thật sự muốn động thủ, sau lưng chính là kết quả."

Hắn nhìn về phía đám người, chỉ thấy sắc mặt đám người khác nhau.

Tô Đình cũng biết, trong đám người ở đây, Trường Lâm lão đạo đúng là người không có lòng tham gì, chỉ là trong số những người cùng lão đến đây lại có hai ba người, trong lòng mang suy nghĩ khác.

Nếu như vị Tô mỗ này có bản lĩnh thật sự không tốt, trước đó chỉ là hào nhoáng bên ngoài, thì bọn hắn cũng sẽ không để ý để thần bảo kia đổi chủ.

Nếu mình bị người giết chết ở đây, bọn hắn mượn danh nghĩa báo thù vì ân nhân, đoạt lấy thần bảo lại càng danh chính ngôn thuận.

Nhưng bọn hắn cũng không ngờ Tô mỗ uy thế lẫm liệt, có thể ra tay giết hết địch đến.

Bây giờ những người này bị hắn chấn nhiếp, trong lòng mặc dù cũng có mấy phần tâm tư, nhưng cũng thấp thỏm, có lẽ còn đang suy đoán xem vị Tô Thần Quân này sau khi tru sát Bạch Kính Huyền, rồi lại đánh một trận ác chiến này thì còn bao nhiêu sức lực?

Sức lực còn sót lại có đầy đủ để giết bọn hắn và giữ được thần bảo không?

Những người này có rất nhiều tâm tư, nhưng cũng không dám nếm thử.

Có thể được Trường Lâm lão đạo coi là hảo hữu có thể thổ lộ tâm tình, chí ít ngoài mặt vẫn là nhân vật chính nghĩa, cho dù trong lòng có tham lam cũng không đến mức che đậy tâm trí, mà muốn vạch mặt.

"Đại Ngưu đạo nhân..."

Lập tức có một Thượng Nhân dáng vẻ như thanh niên hơi biến sắc mặt, thấp giọng nói: "Chúng ta vì cứu ngươi mà đến, ngươi mở miệng đã nói như thế, không khỏi làm lòng người rét lạnh."

Tô Đình nhìn hắn một cái, lại nhìn Trường Lâm lão đạo một chút, chậm rãi nói ra: "Đối với người thực tình muốn tới cứu ta, Tô mỗ thật lòng cảm tạ, cũng áy náy về lời nói trước đó. Nhưng đối với kẻ lòng mang ý đồ xấu thì miễn đi."

Hắn cười một tiếng, chắp tay thi lễ, nói: "Trong số chư vị, chí ít lúc này đều tới vì cứu ta, Tô mỗ ở đây cám ơn chư vị."

❖ ❖ ❖

Sau một lúc lâu.

Đám người Trường Lâm lão đạo cuối cùng vẫn từ biệt rời đi.

Lúc này Tô Đình mới mệnh tiểu tinh linh thu dọn đồ vật xong, chuẩn bị rời đi.

Trên thực tế, bây giờ pháp lực của Tô Đình thật sự đã tiêu hao không ít, chỉ có thể vận dụng thuật liễm tức giấu đi trạng thái hư nhược của mình, giống như phàm nhân, làm cho người khác không nhìn thấu sâu cạn.

Nếu như không phải hắn đã tiêu hao quá nặng, thì hắn đã ẩn nấp đi trước khi đám lão đạo tới đây, cứ không cần ra vẻ như vậy?

Trên thực tế, giả sử nếu như có người thật sự muốn xuất thủ, Tô Đình cũng chỉ có thể mời Trảm Tiên Phi Đao tới.

"Lúc này mới thực sự là chạy trốn."

Tô Đình lấy Long Hổ Huyền đan ra nắm trên tay, vận chuyển Long Tước Tán Thân Quyết, hấp thu dược lực trong Long Hổ Huyền đan để nhanh chóng khôi phục, rồi lại hỏi tiểu tinh linh: "Đồ ở trên người bọn hắn, đều thu hết chưa?"

Tiểu tinh linh khẳng định gật đầu nói: "Tất cả đều đã lục soát sạch sẽ, mấy Thượng Nhân tu vi tầng sáu kia, ngay cả pháp y đều bị ta lột, chờ lát nữa ngươi mặc vào, nhìn xem có vừa người không..."

Tô Đình hài lòng gật đầu nói: "Ngươi làm việc, ta yên tâm."

Bây giờ tiểu tinh linh có thể nói là được Tô mỗ chân truyền, làm sao có thể không yên tâm?

Hắn thấy đã thu dọn xong thì muốn lạp tức rời đi Lê sơn, lại tìm một chỗ để cẩn thận tu hành, khôi phục pháp lực, thậm chí muốn mượn Long Hổ Huyền đan để tiến hành bế quan lâu dài.

Bởi vì lần này, hắn muốn bế quan đột phá cảnh giới tầng năm.

Nhưng còn chưa đi ra khỏi Lê sơn, Tô Đình đã phát hiện ra điểm khác thường.

Trong thức hải của hắn, Lục Áp truyền thừa biến thành hồ lô bỗng rung động.

Lần rung động này cũng không khiến trái tim đập nhanh, không hề giống như xuất hiện nguy cơ sinh tử.

Nhưng có thể làm hồ lô rung động, đủ thấy tình cảnh sắp xảy ra sẽ cực kì kinh người.

"Thế nào?"

Tiểu tinh linh hỏi một tiếng.

Tô Đình không trả lời, ánh mắt lấp lóe, quan sát bốn phía.

Nơi này không giống như tử địa.

Nơi này cũng không giống bị người bày ra trận pháp gì.

Nơi này đáng lẽ sẽ không có cạm bẫy gì mới đúng.

Nhưng vì sao Lục Áp truyền thừa lại có phản ứng, mà lần này phản ứng cũng không có ý rung động?

Tô Đình đứng đó một lúc lâu, ánh mắt ngưng tụ, thấp giọng nói: "Vị cao nhân nào đang nhìn trộm tại ta?"

Tiểu tinh linh bỗng giật mình, nàng là thần thai, cảm giác cực kì nhạy cảm, vậy mà lại không biết?

Mà tiểu bạch xà càng mờ mịt.

Nhưng Tô Đình nói xong lời này.

Bốn phía vẫn yên tĩnh.

Tiểu tinh linh nói nhỏ: "Ngươi có phải đã cảm giác sai rồi?"

Tô Đình khẽ lắc đầu, không nói một lời.

Nhất định có cao nhân đang ở xung quanh nhìn trộm, hơn nữa khoảng cách khá gần, mới khiến Lục Áp truyền thừa rung động!

Người nhìn trộm này chắc không có sát cơ, cho nên mới không làm người sợ hãi.

Ngoài ra, hắn cũng không biết nên giải thích thế nào.

Sau một lúc lâu, Tô Đình đang muốn mang theo tiểu tinh linh rời đi, lại nghe được một tiếng cười khẽ.

"Ngươi đúng là có chỗ bất phàm."

Từ một bên rừng, đột nhiên có một người đi ra, trên người mặc hắc bào, thần sắc lạnh lùng, thân hình gầy gò, nhưng lộ ra vẻ sắc bén, hắn chậm rãi đi tới, chậm rãi nói: "Lúc trước nghe ngươi lên tiếng còn tưởng rằng ngươi chỉ vì cẩn thận, mới nói lời để lừa dối mà thôi, hiện tại xem ra, ở trên thân thể ngươi, còn có thật nhiều điểm ta nhìn không thấu."

Tô Đình thoáng lui lại, lại vỗ thần bảo lên người, lập tức hóa thành khôi giáp, kim quang lấp lóe.

Trong nháy mắt, khí tức của Tô Đình tăng vọt gấp mười.

Nhưng Tô Đình vẫn không có nắm chắc có thể thắng được đối phương.

Thế là hắn lại sờ vào ngực, lấy ra một hồ lô, chính là Trảm Tiên Phi Đao.

"Bảo vật này..."

Thanh niên áo bào đen thở ra một hơi, nói: "Quả thực bất phàm, thật sự có uy lực trảm thần, không biết đây là vật gì?"

Tô Đình không trả lời, chỉ là thấp giọng nói: "Không biết huynh là người nào? Vì sao lại nhìn trộm tại ta?"

Thanh niên áo bào đen chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói: "Bản tọa Triệu Từ, thần của Lê sơn chi thần."