← Quay lại trang sách

Chương 338 Lão đạo phát hiện

Minh Nguyên Đạo Quan.

Đạo sĩ trung niên cùng Trường Lâm lão đạo đang thương nghị mọi việc trong môn, mới phóng ra cửa, đang muốn đi chung quanh trong núi một chút.

Nhưng mới vừa ra cửa, đã thấy Tô Đình đi dọc theo đường núi, đi về phía đạo quan.

Hai người đều khẽ giật mình, có phần khá kinh ngạc.

"Sao Tô đạo hữu đã đi rồi lại quay lại?"

Trường Lâm lão đạo tiến lên đón, ngạc nhiên nói.

Tô Đình khụ một tiếng, thấp giọng nói: "Lần này ta đến đạo quan, một là vì đạo huynh, hai là vì quen biết cũ... Lúc trước một lòng ôn chuyện cùng đạo huynh, ngược lại đã quên mất ôn chuyện cùng vị bằng hữu kia của ta, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là thất lễ, cho nên ta dự định lại ở thêm ba ngày."

Trường Lâm lão đạo run lên nửa ngày.

Đạo sĩ trung niên kia cũng mờ mịt.

Tiểu tinh linh nhô đầu ra, lấy cánh che mặt, lại rụt trở về.

Kỳ thật hai ngày này, Tô Đình ngoại trừ ôn chuyện cùng lão đạo này, cũng chỉ điểm Lưu Khê Vân tu hành, có lời gì cần nói cũng đã sớm nói hết rồi.

Sắc mặt Tô Đình như thường, trong lòng lại có mười vạn con ngựa chạy qua.

Cũng không thể nói thẳng là có đại địch chắn ở cửa ra vào, Tô mỗ tự biết không phải là đối thủ nên mới vòng trở lại tị nạn nhỉ?

Mặc dù lão đầu nhi kia hiển nhiên là muốn phong sơn, việc này nhất định không gạt được.

Nhưng chờ một lúc người trong đạo quán phát hiện, cũng coi như tương đối tự nhiên.

❖ ❖ ❖

Qua không lâu.

Đợi Tô Đình đi vào viện lạc.

Trường Lâm lão đạo cùng đạo sĩ trung niên liếc nhau một cái, vẻ mặt đều khác thường.

"Vị Tô tiểu hữu này dường như có lời gì khó nói?" Đạo sĩ trung niên nói như vậy.

"Nhìn ra được." Trường Lâm lão đạo thấp giọng nói: "Nhất định là có duyên cớ."

"Đợi ta xuống núi, dò xét thử xem?" Đạo sĩ trung niên hỏi như vậy.

"Cũng tốt." Trường Lâm lão đạo trầm ngâm gật đầu, nói ra: "Vị tiểu hữu này, bản lĩnh cực cao, lúc ấy ở Lê sơn, Bạch Kính Huyền có pháp lực có thể so với Chân Nhân Dương Thần cũng bị hắn giết chết... Nếu hắn tới đây tị nạn, như vậy chuyện này nhất định không nhỏ, ngươi đừng ra bên ngoài sơn môn, trước tiên cứ thăm dò một phen."

"Ừm." Đạo sĩ trung niên gật đầu nói: "Hai vị trưởng lão Dương Thần đều đang bế quan, trước tiên cứ tạm tra rõ ràng, nếu như thật sự có chuyện lớn, lại mời hai vị trưởng lão ra."

Sau khi nói xong, trên mặt đạo sĩ trung niên có gì đó quái lạ, hỏi: "Chỉ là theo ta thấy thì vị Tô đạo hữu này cũng không chân chính che giấu, chỉ cần chúng ta hỏi, chắc hẳn hắn sẽ không dấu diếm, vì sao không trực tiếp hỏi hắn?"

Trường Lâm lão đạo khẽ lắc đầu, nói ra: "Hắn không chủ động mở miệng, chính là muốn chính chúng ta đi dò xét..."

Đạo sĩ trung niên hỏi: "Vì sao?"

Trường Lâm lão đạo suy tư một lát, nói: "Sau chuyện ở Lê sơn, ta từng điều tra lai lịch của hắn, căn cứ vào nhận xét ở Ty Thiên Giám, tác phong làm việc của hắn vô cùng không biết xấu hổ, nhưng vấn đề là trước mặt người khác, hắn lại xấu hổ nhất."

❖ ❖ ❖

Sau một lúc lâu.

Đạo sĩ trung niên trở về, thần sắc cũng không dễ nhìn.

Trong lòng Trường Lâm lão đạo cảm giác nặng nề, nói: "Làm sao?"

Đạo sĩ trung niên thi cái lễ, nói: "Ta xuống núi nhìn một lần, ngoài trận có một vị Chân Nhân, chặn lại sơn môn của chúng ta."

Trường Lâm lão đạo nghe vậy, trên mặt hiển hiện ra sắc mặt giận dữ, nói: "Chặn lại sơn môn của chúng ta?"

Đường đường là Minh Nguyên Đạo Quan, tổ tông đã từng là người đắc đạo Tiên gia, dù bản môn thu đồ nghiêm khắc, cũng không có thanh thế to lớn, môn đồ đông đảo như Thủ Chính Đạo Môn.

Nhưng Tiên gia đạo phái tôn quý cỡ nào, sao có thể để người ta tuỳ tiện chặn lại sơn môn?

Sắc mặt Trường Lâm lão đạo vô cùng khó coi, lại nhìn đạo sĩ trung niên kia, nói: "Như lời ngươi nói thì tuyệt đối sẽ không phải là Chân Nhân bình thường, hắn là người phương nào?"

Đạo sĩ trung niên thở sâu, nói: "Người là Thiên Lĩnh lão nhân của Thanh Linh Tông, lão là một vị Chân Nhân tầng tám đỉnh phong, mà Thanh Linh Tông truyền lại từ tại một vị Địa Tiên, bởi vì ở nhân gian xúc phạm thiên điều, lúc ấy đang là ngày tết, liền có Chấp Niên Thái Tuế tinh quân trên trời hạ giới, diệt đạo quả của hắn, tước đoạt Nguyên Thần, đánh vào luân hồi. Nhưng mặc dù như thế, Thanh Linh Tông vẫn là đạo phái Tiên gia, vị Thiên Lĩnh lão nhân tầng tám đỉnh phong này không dễ ứng phó..."

Trường Lâm lão đạo trầm giọng nói: "Không dễ ứng phó? Hẳn là bằng một mình lão màmuốn ngăn chặn sơn môn của chúng ta?"

Đạo sĩ trung niên thấp giọng nói: "Từ trước đến nay bản môn thu đồ rất nghiêm, nhân khẩu đơn bạc, không có gì ngoài bốn vị tổ sư đắc đạo, chỉ có sáu vị Chân Nhân mà thôi, trong đó bốn vị cần thường xuyên trấn thủ hậu viện, một bước cũng không thể ra. Còn bốn vị tổ sư, ba vị đứng hàng Thiên Tiên, thường ở Thiên Cung, về phần Tạ tổ sư, lại đi về hướng đông, cũng không biết mấy năm mới về, chỉ bằng vào đệ tử trong môn, quả thực không giết được lão."

Ông dừng một chút, nói: "Lúc này đành phải mượn nhờ trận pháp, cùng lão quần nhau một phen, nhưng..."

Sắc mặt Trường Lâm lão đạo khó coi, nói: "Nhưng thế nào?"

Đạo sĩ trung niên cười khổ nói: "Nhưng trong Thanh Linh Tông có một tiên bảo, chính là là năm đó sau khi Chấp Niên Thái Tuế tinh quân đánh vị Tiên gia kia vào luân hồi đã trả lại cho Thanh Linh Tông, làm căn cơ trấn sơn."

Sắc mặt Trường Lâm lão đạo khẽ biến, nói: "Tiên bảo gì?"

Đạo sĩ trung niên khẽ lắc đầu, nói: "Ta cũng không rõ ràng, nhưng nghe nói uy năng cực lớn, mà tích súc càng lâu sẽ càng kinh người... Giả sử như bị lão dùng tiên bảo đánh, hộ sơn đại trận của chúng ta chưa hẳn đã bảo vệ được "

Sắc mặt Trường Lâm lão đạo rất khó coi, cắn răng nói: "Ngươi báo cáo việc này cho hai vị trưởng lão, ta đi tìm Tô đạo hữu, hỏi hắn cho rõ."

❖ ❖ ❖

Trong sân.

Tô Đình khoanh chân tại chỗ.

Trước mắt hắn là một cái túi.

Đây là cái túi mà vị đạo nhân của Ty Thiên Giám giao cho hắn.

Bên trong rốt cuộc là cái gì, Tô Đình cũng không biết, nhưng hắn cũng mơ hồ có chút suy đoán.

Chỉ là mặc dù hắn luôn luôn làm việc phóng đãng, nhưng cũng vẫn có nguyên tắc, nếu đã được người nhờ vả thì không thể nổi lên lòng tham, bởi vậy những ngày này, hắn chưa từng mở cái túi này ra, chỉ muốn sau khi rời đi sẽ trao đổi với Ty Thiên Giám.

Đương nhiên, hắn cũng không phải không hiểu biến báo, tự nhiên hiểu được tùy cơ ứng biến, nếu thật sự gặp chuyện khó, tự nhiên sẽ sự cấp tòng quyền.

"Minh Nguyên Đạo Quan tốt xấu gì cũng là một tiên tông đạo phái, dù đối mặt với bán tiên, có lẽ đều dễ như trở bàn tay..."

Tô Đình sờ cằm, thầm nghĩ: "Chỉ là Minh Nguyên Đạo Quan chưa hẳn đã nguyện ý vì ta mà ứng phó với một vị Chân Nhân tầng tám."

Hắn đang nghĩ như vậy, bên tai bỗng nhiên khẽ động, đứng dậy, nhìn ra ngoài viện.

Chỉ thấy Trưởng Lâm lão đạo vội vàng mà tới.

Tô Đình cùng tiểu tinh linh liếc nhau.

Xem ra những ẩn sĩ như Minh Nguyên Đạo Quan đã phát hiện ra mánh khóe, xuống núi tra rõ ràng nguyên do.

"Tô đạo hữu..." Trường Lâm lão đạo đi vào trong viện, trên mặt cười khổ.

"Thế nào?" Tô Đình đầy mặt vô tội.

"Hóa ra tiểu hữu thật sự là đến tị nạn, lúc này tìm kiếm che chở, nhưng có vẻ muốn họa thủy đông dẫn đấy." Trường Lâm lão đạo cười khổ, trong lời nói cũng không thiếu vẻ oán trách.

"Chuyện này..." Tô Đình ngượng ngập chê cười nói: "Vốn cho rằng lão già này đợi hai ba ngày sẽ không ở lại nữa, chưa không ngờ lão lại cố thủ ở đây, ta mới vòng trở lại. Ta nghĩ trận pháp ở Minh Nguyên Đạo Quan là tòa tiên trận, dù lão là Nhân Tiên tầng chín, chỉ sợ cũng bất lực?"

"Ngươi nói cũng không sai." Trường Lâm lão đạo bất đắc dĩ nói: "Nhưng hắn không phải Nhân Tiên, lại càng đáng sợ hơn Nhân Tiên."

"Cái gì?" Tô Đình bỗng giật mình.