← Quay lại trang sách

Chương 339 Ta có một đạo pháp có thể chú sát Chân Nhân

Tiên bảo?"

Tô Đình kinh hô một tiếng, suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Hắn trợn mắt há mồm, nói: "Lão đầu kia xuất thân từ đạo phái Tiên gia? Mà tổ sư nhà lão đã sớm diệt? Cho nên lão có một tiên bảo?"

Trường Lâm lão đạo nghiêm túc nhẹ gật đầu.

Tô Đình giống như bị đau răng, hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Khi lão truy sát ta lúc, cũng không thấy dùng tiên bảo gì mà nha?"

Trường Lâm lão đạo chậm rãi nói ra: "Tiên bảo kia rất đặc biệt, tích súc càng lâu sẽ càng là mạnh, mà ứng phó với một Thượng Nhân, kì thực cũng không cần dùng tới tiên bảo?"

Tô Đình giống như bị người đánh một quyền, sắc mặt không tốt lắm.

Nhưng Tô Đình không phản bác, chỉ khẽ khụ một tiếng rồi nói: "Nhưng Minh Nguyên Đạo Quan cũng là Tiên gia đạo phái, làm sao trong môn lại không có trưởng lão đẳng cấp Nhân Tiên? Mà đối phương đã có tiên bảo, như vậy trong môn cũng nên có tiên bảo mới đúng, cộng với tòa đại trận này, làm sao cũng không đến mức không làm gì được người ta?"

Sắc mặt của Trường Lâm lão đạo còn khó nhìn hơn cả Tô Đình, giống như sống sờ sờ bị người nện cho mười bảy mười tám quyền.

"Bản môn thu đồ rất nghiêm, cho nên đệ tử không nhiều."

Trường Lâm lão đạo chậm rãi nói: "Về phần tiên bảo tự nhiên cũng có, nhưng không dùng như lão... Mà tổ sư của bản môn, ba vị đã vào Thiên Cung, chỉ có một vị Địa Tiên trú thế thì đã ra ngoài, mà vị tổ sư này từ trước đến nay lười nhác, tiên trận trong môn trải qua mấy trăm năm mài mòn, nàng cũng chưa từng chữa trị qua."

Tô Đình sờ cằm, nói: "Nói cách khác, các ngươi dù không sợ lão, cũng không làm gì được lão?"

Sắc mặt Trường Lâm lão đạo khó coi tới cực điểm, nói: "Trong bản môn, tự nhiên cũng có người có thể giết hắn, nhưng không thể phân thân, một khi rời đi, chính là tai hoạ diệt môn."

Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, nhưng không hỏi thăm việc này.

❖ ❖ ❖

Trường Lâm lão đạo thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn rời đi.

Mà một khắc đồng hồ sau.

Lưu Khê Vân tới trong viện.

"Trong đạo quán là thái độ gì?"

Tô Đình sờ cằm, nói: "Có phải muốn giao ta ra, để làm dịu lửa giận của lão già kia hay không?"

Lưu Khê Vân khẽ lắc đầu, nói: "Đúng là có mấy vị sư huynh có là thái độ này, nhưng chư vị trưởng lão lại không đồng ý."

Tô Đình nghe vậy, kinh ngạc nói: "Chư vị trưởng lão đều không đồng ý? Trường Lâm lão đạo được ta cứu, lão bảo đảm ta thì cũng thôi đi, các trưởng lão khác cũng nói đạo nghĩa như thế?"

Lưu Khê Vân cười lạnh nói: "Mấy vị trưởng lão có ý là nếu như đối phương trực tiếp tới đòi người, nể tình Thanh Linh Tông, tự nhiên là giao ngươi cho đối phương... Nhưng đến chắn sơn môn, nhất định là không chết không thôi!"

Tô Đình tự mình đa tình bất đắc dĩ sờ sờ mặt, chợt nói ra: "Không chết không thôi a? Xem ra Minh Nguyên Đạo Quan có lực lượng diệt đi đối phương?"

Sắc mặt Lưu Khê Vân dị dạng, lắc đầu nói: "Kỳ thật trong môn không thiếu cao nhân, nhưng Tạ tổ sư đã rời đi, mấy vị cao nhân khác nghe nói muốn trấn áp khí vận trong môn nên không thể vọng động. Cho nên, hiện tại chỉ có hai vị Chân Nhân Dương Thần có thể tranh đấu cùng đối phương, chỉ là đối phương cũng có tiên bảo, mà đạo hạnh cao hơn một tầng, không dễ dàng giết..."

Tô Đình trầm ngâm một lát, nói: "Ta có biện pháp, có thể tru sát lão."

Lưu Khê Vân biến sắc, nói: "Thật chứ?"

Tô Đình gật đầu nói: "Thật!"

❖ ❖ ❖

Lưu Khê Vân vội vàng rời đi.

Sau một lúc lâu, bốn vị trưởng lão tới.

Hai vị Chân Nhân Dương Thần, hai vị Thượng Nhân tầng sáu đỉnh phong.

Bây giờ Minh Nguyên Đạo Quan chính là do bốn người bọn họ tọa trấn.

Trong lòng Tô Đình cảm thấy keo kiệt, âm thầm oán thầm, rõ ràng là trong môn có bốn vị Tiên gia đạo phái, nhưng trở ngại quy củ, thu đồ thưa thớt, ngược lại là thê lương như thế.

"Ngươi có biện pháp gì?"

Trưởng lão tra hỏi có dung mạo như trung niên, rất có uy nghiêm, chỉ là thần sắc bất thiện.

Dù sao bị người chặn lại sơn môn, chính là vô cùng nhục nhã.

Mà việc vô cùng nhục nhã này chính là do Tô Đình dẫn tới.

Cho dù là Trường Lâm lão đạo, trong lòng cũng khó tránh khỏi có mấy phần oán khí, huống chi là các trưởng lão khác?

Tô Đình cũng biết trong lòng bọn họ bất mãn, cũng có phần hiểu được, hắn xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Đúng là có phương pháp, nhưng cần làm phiền hai vị trưởng lão xuất thủ một lần."

Trưởng lão này trầm ngưng nói: "Ngươi muốn chúng ta xuất thủ?"

Tô Đình gật đầu nói: "Tiên trận dùng để thủ hộ là chủ, lão già đáng chết ngoài trận kia lại không dám đến gần, nên khó có thể mượn nhờ tiên trận tru sát đối phương... Nhưng dùng nội tình trong môn, hai vị trưởng lão liên thủ, coi như không giết được đối phương, cần khiến đối phương rơi xuống chút lông tóc, một chút da thịt, rơi một chút huyết dịch, cũng không phải việc khó gì chứ?"

Trưởng lão này trầm giọng nói: "Mặc dù đạo hạnh của lão ta đã tới gần Nhân Tiên, mà còn xuất thân từ tiên tông, bản lĩnh kỳ cao, nhưng hai người chúng ta liên thủ, cũng có thể giao thủ với lão ta, liều mạng chịu chút vết thương nhẹ, lấy thương đổi thương, lấy một chút da lông huyết nhục của lão ta cũng không tính là việc khó."

Nói rồi trưởng lão này khẽ nghiêng, nói: "Nhưng ngươi chỉ là Thượng Nhân cảnh, muốn huyết khí của lão ta thì làm được gì?"

Tô Đình thở sâu, thần sắc nghiêm túc, nói: "Không dối gạt tôn giả, vãn bối tinh thông chú thuật, ở đương đại cũng là người có trình độ số một số hai, mặc dù từ trước đến nay dùng bản lĩnh thật sự để đánh ra thanh danh, nhưng chưa hề bỏ qua chú thuật. Vãn bối muốn dùng những vật này để thi hành chú thuật, chú sát lão ta!"

Đám người giữa sân ngẩn người.

Trưởng lão kia cười nói: "Ngươi lại tự khen bản thân như thế, đúng là không hàm súc."

Tô Đình thành thật nói: "Vãn bối luôn luôn thẳng thắn, nói chuyện tuyệt đối không giấu diếm."

Sau khi hắn nói xong, chỉ cảm thấy Trường Lâm lão đạo cùng Lưu Khê Vân, ánh mắt đều cổ quái, lập tức khẽ khụ một tiếng, coi như không nhìn thấy.

"Dù chú thuật của ngươi có lợi hại hơn nữa, nhưng mới chỉ là Thượng Nhân tầng năm, muốn chú sát Chân Nhân tầng tám, ta cũng chưa từng nghe qua."

Vị Chân Nhân Dương Thần kia chậm rãi nói: "Có lẽ chú thuật của ngươi chưa hề thất thủ, nhưng ta muốn nói rõ cho ngươi biết, người tu thành Dương Thần, Thượng Nhân không thể so sánh, mà lại Chân Nhân tầng tám đã khám phá ra hư ảo, có thể xu cát tị hung, càng không dễ ứng phó. Ngươi thật sự có nắm chắc?"

Tô Đình gật đầu nói: "Có."

Hai vị Chân Nhân trưởng lão liếc nhau, đều có suy tư.

Sau một lúc lâu, vị Chân Nhân vừa mới nói kia mới cao giọng nói được, nhẹ gật đầu.

"Nếu ngươi có thể chú sát đối phương, thì chuyện ngươi dẫn họa đến sẽ không truy cứu nữa."

Trưởng lão này chậm rãi nói: "Nhưng hai người chúng ta liều chết đi tổn thương đối phương, nếu như ngươi chú sát không thành, như vậy đừng trách bản tọa ra tay vô tình."

Tô Đình nghiêm nghị nói: "Vãn bối biết được."

Lúc này hai vị trưởng lão mới đi ra ngoài núi.

Chân Nhân có diện mạo như trung niên đi hơi nhanh.

Mà một vị Chân Nhân khác, diện mạo già nua, khi đi qua Tô Đình lại ngừng lại một chút.

"Thiên Lĩnh lão nhân, phong sơn môn ta, thù này không chết không thôi!"

"Đúng lúc gặp tổ sư bản môn ra ngoài, khí vận phía sau núi rung động, hiện tại chỉ có hai người chúng ta trấn thủ tiền viện, mà chúng ta không muốn gánh tội thủ sơn bất lợi, cho nên muốn tru sát người này trước khi tổ sư về, chư vị sư huynh phía sau núi bình định xong."

"Chỉ có như vậy, mới không cô phụ chức trách thủ sơn của chúng ta."

"Chúng ta nguyện ý liều mạng, không phải chúng ta tin bản lĩnh của ngươi, mà là nguyện ý đánh cược một lần, đi giết người này."

"Ngươi không thể để cho chúng ta thất vọng, không thì lão phu sẽ để ngươi tuyệt vọng."

Sau khi lão giả nói xong, lập tức hóa thành một tia sáng, bay ra ngoài núi.

Tiểu tinh linh nhô đầu ra, nói: "Ngươi bị người ta uy hiếp, chúng ta có cần cho hắn một gạch hay không?"

"Được rồi."

Tô Đình giang tay ra, nói: "Ta căn bản không thể khiến người ta thất vọng."