Chương 345 Thiên tư cao thấp, cách biệt một trời
Lời này là có ý gì?"
Tiểu tinh linh không biết từ chỗ nào xông ra, nhìn Tô Đình lơ lửng giữa không trung, có phần hiếu kì.
Tô Đình hạ xuống dưới đất, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói: "Ta uống tiên tửu vào, đã nhìn thấy Đạo Tổ và Thiên Đế năm đó."
"Bọn hắn đã từng ngồi dưới ánh trăng, đối diện cùng uống rượu, tâm tình mọi việc."
"Một vầng trăng này chiếu rõ vô số người và vật từ xưa đến nay, trong đó không thiếu hạng người kinh tài tuyệt diễm, những chuyện đặc sắc tuyệt luân."
"Ta bỗng nhiên nghĩ đến, tám trăm năm trước, trong trận chiến Phong Thần, tầng tầng lớp lớp người tu hành ở khắp nơi, các loại Tiên gia rơi xuống nhân gian, những thần linh ở các phương phong thành thần vị kia sẽ có phong thái như thế nào?"
"Ánh trăng đã từng chiếu rọi bọn họ, nhưng ta có thể thấy một vầng trăng sáng này, lại không trải qua một thời đại ầm ầm sóng dậy, đặc sắc sôi trào kia."
"Chuyện này thật sự khiến người ta cảm khái tiếc nuối."
Hắn buồn bã thở dài, ngữ khí trầm trọng.
Tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà đều đắm chìm trong sự cảm khái của hắn, rất đồng cảm.
Tuy nói từ trước đến nay Tô Đình không quá đứng đắn, nhưng trong lòng vẫn có hùng tâm tráng chí, nghĩ muốn trải qua thời đại như tám trăm năm trước, tranh đấu cùng tiên thần các phương, giao phong cùng Đạo Tổ, đối mặt cùng Thiên Đế.
Thời đại bây giờ quả thực hơi thái.
Tiểu tinh linh dường như cảm thấy mình đã thấy được một Tô Đình khác, nàng có cảm giác lau mắt mà nhìn.
Nhưng lúc này, chỉ nghe Tô Đình hít một tiếng, lại cảm thán, nói: "Quả thực là CMN đáng tiếc, nếu ta xuất hiện ở tám trăm năm trước, xác định vững chắc có thể hòa vào đến phong sinh thủy khởi... Ta chỉ cần tìm tới chỗ kia, cùng tổ sư lúc ấy chưa thành đạo và Thiên Đế chưa chấp chưởng tam giới, uống một chén rượu, bây giờ có lẽ đều có thể xông pha?"
Tiểu tinh linh trầm mặc một chút, trong lòng lập tức xóa đi hình tượng Tô Đình vừa mới sinh ra kia.
❖ ❖ ❖
"Sáu ngày?"
Đạo sĩ trung niên run lên, nhìn lại.
Trường Lâm lão đạo trầm mặc hồi lâu, mới là nói ra: "Hắn bế quan đến nay mới có ba ngày."
Đạo sĩ trung niên im lặng hồi lâu, nói ra: "Kinh thành tổ chức thịnh hội, đến nay chưa qua bao lâu, hắn từ tầng ba đột phá tới tầng bốn, ở Lê sơn đột phá tầng năm, bây giờ lại lên tầng sáu."
Trường Lâm lão đạo gật đầu nói: "Ngươi nói không sai."
Đạo sĩ trung niên yên tĩnh một chút, mới nói: "Đều nói tư chất sinh ra làm tiên, ngàn năm mới có một người... Ngươi nói trong thế hệ này, có phải là hoa nở tịnh đế, song kiêu tề xuất hay không?"
Trường Lâm lão đạo buông tiếng thở dài, nói: "Có lẽ thế."
Ngữ khí của lão tiêu điều, lấy ra vật liệu mà Tô Đình muốn, đi về phía sân viện của Tô Đình.
Đạo sĩ trung niên nhìn bóng lưng của lão, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác chán nản.
Giờ khắc này, dù là ông ta hay Trường Lâm lão đạo đều không thắc mắc vấn đề Tô Đình chỉ là Thượng Nhân tầng sáu có thể chú sát Thiên Lĩnh lão nhân đã tới gần Nhân Tiên hay không... Bởi vì lúc này tu vi của Tô Đình đã tiến thêm một bước, cũng chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hai người bọn họ đều không có cảm giác nhẹ nhõm khi thoát khỏi nguy cơ, trong lòng ngược lại như có một tảng đá hung hăng đè xuống.
Hai người đều là tu hành từ thuở nhỏ, trải qua vô số trở ngại, mới thành tựu Thượng Nhân, ngưng tụ Âm Thần, về sau tu luyện Âm Thần đến đỉnh phong, cũng hao phí gần trăm năm.
Nhưng người thiếu niên kia, từ lúc vừa ngưng tụ Âm Thần, cho tới bây giờ Âm Thần đạt tới cấp bậc cao nhất, lúc này mới qua mấy ngày?
Bây giờ hai người vẫn đang ở cảnh giới Thượng Nhân cảnh, đắm chìm trong cảnh giới tầng sáu, cũng đã rất nhiều năm thời gian, nhưng cho đến ngày nay vẫn không đụng chạm đến cánh cửa Dương Thần.
Đời này kiếp này, cũng chưa chắc có thể đột phá cảnh giới Dương Thần.
Nhưng thiếu niên kia, tư chất rất cao, không chỉ có hi vọng đạt tới Dương Thần, thậm chí đắc đạo thành tiên cũng không phải vô vọng.
"Cách biệt một trời."
Vẻ mặt đạo sĩ trung niên ủ rũ.
❖ ❖ ❖
Tô Đình đang ở ngay trong tiểu viện lạc, đắm chìm trong cảm ngộ.
Bây giờ Âm Thần của hắn gần như đã đạt đến một bước cuối cùng, pháp lực cũng là nước lên thì thuyền lên.
Âm Thần của hắn chỉ cần chân chính thôi diễn viên mãn, có lẽ có thể du lịch giữa ban ngày, chỉ cần không phải lúc mặt trời giữa trưa thì sẽ không có tổn hại.
"Âm cực mà sinh dương."
Tô Đình thầm nghĩ: "Chỉ cần thai nghén ra Chân Dương, chính là có hi vọng Dương Thần, nhưng bây giờ ta mới sơ phá tầng sáu, còn kém một số."
Hắn nghĩ như vậy, đứng dậy nhìn về phía ngoài viện.
Ngoài viện chính là Trường Lâm lão đạo, thi lễ.
Tô Đình cười nói: "Lão ca đang làm gì?"
Trường Lâm lão đạo thấp giọng nói: "Bây giờ đạo hạnh của đạo hữu đã chân chính sánh vai cùng lão đạo, lão đạo không thể lại có tư thái trưởng bối."
Tô Đình khoát tay áo, nói: "Ngươi vốn lớn tuổi, không phải lão ca thì là cái gì? Tình cảm của chúng ta vẫn như cũ... Nhưng người sinh trước thì ngẫu nhiên thi lễ cũng không sai."
Sau khi nói xong, hắn đưa tay nhận lấy những thứ mà Trường Lâm lão đạo đưa tới lật xem một lúc, có phần hài lòng, cười nói: "Không hổ là Tiên gia đạo phái, dù nhân khẩu ít, nhưng nội tình tích lũy mấy trăm năm, không phải một chút bảo tàng trong túi kia của ta có thể so sánh được."
Những vật này đúng là những thứ như hắn cần, tất cả đều đủ, không có sơ hở, mà lại đều có phẩm giai không thấp, vô cùng bất phàm.
Trường Lâm lão đạo nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu đã phù hợp với yêu cầu của đạo hữu, như vậy xin đạo hữu sớm động thủ cho kịp..."
Dừng một chút, Trường Lâm lão đạo cười khổ nói: "Bị người ngăn chặn sơn môn, quả thực là vô cùng nhục nhã, nhanh chóng giải quyết mới đúng... Mà tuy nói bản môn cũng có thể tru sát Thiên Lĩnh lão nhân cao nhân, nhưng chân chính để cao nhân xuất thủ, những người ở lại tông môn chúng ta sẽ bị xử phạt không nhẹ."
Nhất là Tạ tổ sư đi Đông Hải thăm bạn, xưa nay đều giữ mặt mũi, làm việc cũng có phần tùy tính.
Nếu là nàng biết được sơn môn bị người chặn lại, không chừng sau khi trở về sẽ trói bọn hắn ở trước cửa, tới Địa Phủ mượn hồn roi để quất một phen.
"Yên tâm yên tâm."
Tô Đình vỗ ngực nói: "Trong vòng ba ngày, có thể luyện chế thành... Sau đó ta lại thi pháp, đợi đến lúc đó, dù lão ta có là Bán Tiên, cũng nhất định phải chết không nghi ngờ."
Trường Lâm lão đạo muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn thi lễ rồi thối lui.
Tô Đình thu những tài liệu này rồi nhìn lại, đúng lúc đụng tới ánh mắt sáng lấp lánh của tiểu tinh linh.
"Ngươi làm gì?"
"Phát tài rồi..."
"Phát tài cái gì? Đây đều là đồ phải dùng đến chú sát Thiên Lĩnh lão nhân kia!"
"Sau khi chú sát xong thì sao?"
"Sau khi chú sát xong..." Tô Đình sờ cằm, nói: "Có mấy thứ không thể dùng lại, có mấy thứ thì có thể tiếp tục dùng... Ta nghĩ những vật này,sau khi trải qua ta luyện chế, Minh Nguyên Đạo Quan sẽ không lấy trở về."
Sau khi nói xong, một lớn một nhỏ liếc nhau, đều gật gật đầu.
Tiểu tinh linh gật đầu xong, lại duỗi ra đầu ngón tay nho nhỏ, sờ cằm nhỏ, suy tư nói: "Bằng không, chúng ta lại lấy chút vật liệu từ chỗ lão đạo sĩ? Nhưng không nên mở miệng trước, phải chờ ta đi tàng thư các của bọn họ xem, nhìn những điển tịch kỳ trân dị bảo kia một chút, sau đó lại nói..."