Chương 346 Bắt đầu! Đinh Đầu Thất Tiễn Thư
Ba ngày sau.
Tô Đình mới từ trong viện ra.
So với ba ngày trước, lúc hắn vừa mới đột phá thì vô cùng hăng hái, lúc này cả người lộ ra vẻ mệt mỏi rất nhiều.
Luyện chế Đinh Đầu Thất Tiễn thư, quả thực không dễ, nhất là bây giờ dùng để chú sát Thiên Lĩnh lão nhân, phẩm giai tuyệt đối không thể thấp, cho dù đạo hạnh bây giờ của Tô Đình cũng vẫn có chút miễn cưỡng.
Nhưng cũng may là thành công rồi.
"Doanh đài xây dựng thế nào?"
Tô Đình nhìn về phía tiểu tinh linh, hỏi một câu.
Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Lão đạo kia ngày hôm trước đa đến nói doanh đài đã dựng xong, đều theo sự miêu tả của ngươi, mà kích thước không sai một ly."
Tô Đình nhẹ gật đầu, nói: "Trường Lâm lão đạo sĩ này dù sao đã có chút tuổi tác, có rất nhiều kinh nghiệm, làm việc ổn thỏa."
Tiểu tinh linh hỏi: "Vậy ngươi thì sao?"
Tô Đình nói ra: " Hiện tại ta có thể chuẩn bị, đừng cho người của Minh Nguyên Đạo Quan quấy rầy ta."
Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Được, ta chờ một lúc đi nói cùng lão đạo sĩ kia, mặt khác, vật liệu ngươi muốn lúc trước, lão nói đang chuẩn bị, sẽ nhanh chóng có thể giao cho ngươi."
Tô Đình run lên, nói: "Vật liệu cần thiết cho đạo chú thuật này, đã chuẩn bị đầy đủ, nào còn có vật liệu gì khác?"
Hắn nói đến chỗ này, không khỏi nghĩ tới trước đó nói chuyện cùng tiểu tinh linh, nhìn tiểu tinh linh thần thái ngây thơ, đôi mắt tinh khiết này, nhất thời đúng là không phản bác được.
❖ ❖ ❖
Sau khi luyện chế đồ vật xong, Tô Đình cảm thấy mỏi mệt.
Hắn nghỉ ngơi một phen, vận chuyển công pháp xua tan vẻ mệt mỏi, cho đến tinh khí thần tràn đầy, lại tắm rửa đốt hương, bình tâm tĩnh khí, mới chính thức xuất quan.
Lúc này trên đài đã làm một người rơm, dán thư viết hai chữ "Thiên lĩnh", trên đầu một chiếc đèn, dưới chân một chiếc đèn.
Hai ngọn đèn này đều thuộc hàng pháp khí thượng đẳng, một chiếc là tiểu tinh linh vơ vét từ trên thân những người tu hành đã thân tử đạo tiêu ở Lê sơn kia, một chiếc khác là lấy được từ Minh Nguyên Đạo Quan.
Mà bên trong người rơm cũng có giấu một khối huyết nhục, sau khi Tô Đình vận pháp, khí tức đã lan khắp cả người rơm.
Trước mặt người rơm, có một bàn án, mà trên bàn lại bày biện một bức tiễn thư.
Tô Đình lấy ra một thanh pháp kiếm, trong miệng lẩm bẩm, bộ cương đạp đấu, vẽ bùa kết ấn.
❖ ❖ ❖
"Cứ giả thần giả quỷ như vậy, có thể hại một gia hỏa tầng tám đỉnh phong sao?"
Tiểu tinh linh vô cùng buồn bực, nhìn tiểu bạch xà, ý đồ tìm được đáp án trong mắt nó.
Nhưng từ khi tiểu bạch xà nở ra cũng đã đi theo bên người Tô Đình, không có lịch duyệt gì nên càng mờ mịt, lắc đầu.
Tiểu tinh linh nhìn Tô Đình trên đài một chút, chỉ thấy thiếu niên kia tay cầm pháp kiếm, bộ cương đạp đấu, trong miệng lẩm bẩm, nhìn rất có dáng vẻ, nhưng rơi ở trong mắt nàng, luôn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
"Bất kể nhìn thế nào, đều cảm thấy Tô Đình đang giả thần giả quỷ, cố lộng huyền hư..."
Tiểu tinh linh nghĩ như vậy, đã thấy Tô Đình nhìn lại, nàng lập tức có chút chột dạ, chỉ dám oán thầm ở trong lòng.
Mà Tô Đình từ trên đài bỗng nhiên nhảy xuống, thu pháp kiếm lại.
Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Thế là xong rồi?"
Tô Đình cười nói: "Không thì sao? Đây là công phu lâu dài, phải trải qua trình tự hai mươi mốt ngày, nếu bắt ta trong hai mươi mốt ngày này, ngày đêm không ngừng, không ngủ không nghỉ, còn không bằng ra ngoài liều mạng cùng lão đầu kia đâu..."
Hắn khoát tay áo, cười nói: "Chỉ cần một ngày ba bái là xong, chớ nói lão ta chỉ ở tầng tám, dù trong hai mươi mốt ngày này, lão ta đột phá Bán Tiên cũng không tránh khỏi."
Tiểu tinh linh hồ nghi nói: "Thật sự có lợi hại như vậy?"
Tô Đình khẳng định nói: "Chính là lợi hại như vậy."
Sau khi nói xong, hắn xòe bàn tay ra, bắt tiểu tinh linh vào trong lòng bàn tay, thả ở đầu vai, cười hắc hắc nói: "Nếu không phải đạo hạnh của ta hơi thấp chút, luyện chế bảo bối phẩm giai không đủ, thì dù lão ta là Chân Tiên đắc đạo, cũng khó thoát nạn này."
Tiểu tinh linh không đáp lời, chỉ liếc nhau cùng tiểu bạch xà.
Trong ánh mắt hai tiểu gia hỏa tràn đầy vẻtương tự.
Lại đang khoác lác!
❖ ❖ ❖
Giữa trưa ngày hôm đó.
Tô Đình bái qua một lần rồi lại lập tức xuống đài, tìm được Lưu Khê Vân, chỉ điểm cho nàng tu hành, đung lúc gặp được Trường Lâm lão đạo cùng đạo sĩ trung niên kia đến đây.
"Tô đạo hữu."
Hai vị đạo nhân đồng loạt làm lễ.
Tô Đình đáp lễ lại, cười nói: "Nghe Lưu cô nương nói, hai ngày này đạo quan bởi vì tiếng hổ gầm mà có phần là lộn xộn, hai vị phải khắc phục hậu quả, vô cùng bận rộn, bây giờ làm sao có thời gian rảnh mà tới đây?"
Hai đạo nhân liếc nhau, có phần rất bất đắc dĩ.
Trường Lâm lão đạo thở dài, nói: "Chính là muốn hỏi thăm một tiếng, lần này Tô đạo hữu dùng thuật chú sát, thi hành như thế nào?"
Tô Đình cười ha hả nói: "Có chút thuận lợi."
Trường Lâm lão đạo trầm mặc nói: "Tô đạo hữu dường như rất nhàn nhã, nếu có thể, mong đạo hữu nhanh chóng tru sát Thiên Lĩnh lão nhân kia."
Tô Đình lại cười nói: "Dục tốc bất đạt, thường nói hăng quá hoá dở, mọi thứ dù sao cũng nên có hạn độ, bây giờ ta bái ba bái một ngày là đủ rồi."
Hai cái đạo nhân lại nhìn nhau một cái, quả thực là mười phần bất đắc dĩ.
Hai ngày qua, Tô Đình thong dong tự tại, không có cảm giác nguy cơ gì, chỉ đi lên đài kia, một ngày ba bái, thời gian còn lại chỉ uống trà đánh cờ, đùa chim cho cá ăn, ngẫu nhiên chỉ điểm Lưu Khê Vân tu hành, ngẫu nhiên vận công tu hành, ngẫu nhiên nằm ngáy o o.
Ngược lại là hai người bọn họ lại vội đến độ sứt đầu mẻ trán.
"Không có việc gì không có việc gì, ta đã đồng ý trong vòng một tháng sẽ tru sát Thiên Lĩnh lão nhân, nếu không hai Chân Nhân của các ngươi vị kia sẽ tìm ta phiền phức mà nhỉ?"
Tô Đình lơ đễnh, nói ra: "Chỉ là tiễn thư trên đài kia cần cẩn thận bảo vệ, chớ để xảy ra sai lầm... Ta đã để một yêu xà thủ hộ ở bên, cũng có một tôn thiên binh của ta đóng giữ, nhưng trong môn nếu như có người rảnh rỗi có đạo hạnh hơi cao, cũng có thể tiến đến hộ vệ."
Ánh mắt đạo sĩ trung niên ngưng lại, trầm ngâm nói: "Bần đạo gần đây rảnh rỗi, mọi việc có thể giao cho Trường Lâm sư huynh, việc bảo vệ cứ để ta đ."
Tô Đình gật đầu nói: "Rất tốt."
❖ ❖ ❖
Chạng vạng tối.
Trường Lâm lão đạo đang bề bộn xử lý mọi việc, muốn tới tàng thư kho chỉnh lý một phen, lại gặp Lưu Khê Vân đi tới.
"Trưởng lão." Lưu Khê Vân cúi người hành lễ.
"Không cần đa lễ." Trường Lâm lão đạo xua tay, nói: "Tô đạo hữu không phải đang chỉ điểm cho ngươi tu hành sao? Sao ngươi lại nhàn rỗi tới đây lật xem điển tịch?"
"Tô Đình..." Sắc mặt Lưu Khê Vân cổ quái, nói: "Hắn xuống núi."
"Cái gì?"
Trường Lâm lão đạo bỗng giật mình, trong lòng lập tức nổi lên vô số suy nghĩ.
Hẳn là Tô Đình bỏ chạy?
Hoặc là Tô Đình đi tìm Thiên Lĩnh lão nhân liều mạng?
Vẻ mặt Trường Lâm lão đạo biến ảo, vội hỏi: "Hắn xuống núi khi nào? Trước khi hắn huống núi có nói gì không? Hắn mang đi cái gì?"
Lưu Khê Vân khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Từ nửa nén hương trước đã xuống núi, cũng không mang cái gì đi, chỉ là trước khi xuống núi, hắn nói tuân theo mỹ đức kính già yêu trẻ, muốn đi thăm viếng Thiên Lĩnh lão nhân một chút."
Nói rồi nàng chợt nhớ tới cái gì, nói ra: "Đúng rồi, trước khi hắn đi, con chim xanh kia hỏi hắn có mang theo rượu không..."
Trường Lâm lão đạo ngơ ngác một chút, mờ mịt nói: "Rượu đã mang hay chưa?"
Khi lão đang mê mang thì lại nghe ngoài núi truyền đến tiếng gầm đầy giận dữ.
Tê tâm liệt phế, thê lương bi thảm, hung lệ vô cùng.