Chương 357 Quốc sư chờ
Ngậm miệng!"
Tô Đình thẹn quá hoá giận, hướng về phía Tỏa Long tỉnh mắng một tiếng, chợt xoay đầu lại, nói ra: "Tiền bối không cần khách khí, lần sau nếu lão già chết tiệt này còn không an phận, có thể đưa tin cho ta, dù ở chân trời góc biển, Tô mỗ đều đến trấn áp giao long."
Nhân Tiên nghe vậy, lập tức thi lễ cảm ơn. Mà âm thanh dưới giếng càng thêm lạnh lẽo, điềm nhiên nói: "Tiểu tử, bản tôn nhớ kỹ ngươi, ngày sau đợi bản tôn thoát khốn, nếu như ngươi còn không có bị người khác giết chết, như vậy thì nhất định sẽ bị bản tôn rút gân lột da!"
Tô Đình cười lạnh, nói: "Chờ ngươi ra phải đến lúc nào chứ, đợi đến lúc đó, xem ai rút ai gân... Đợi đến lúc đó, Bát Văn Thần Cung của ta vừa vặn đổi một sợi gân rồng."
Tiểu tinh linh nói ra: "Nó không phải giao long à?"
Tô Đình bĩu môi nói: "Nó chính là một con rùa đen vương bát."
Dưới giếng đã yên lặng im ắng, có lẽ là sau khi nói xong lời hung ác, giữ nỗi thầm hận trong lòng, không cần nhiều lời. Cũng có lẽ là nó cảm thấy không nói lại thiếu niên này, nên dứt khoát không tiếp lời.
Tô Đình hừ một tiếng, xích lại gần bên giếng, lại mắng hai tiếng, rồi mới nhìn sang Nhân Tiên kia một chút, để tiểu tinh linh vào trước ngực, truyền âm hỏi: "Người nào chiếm tiên bảo? Không phải Tiên gia xuất thủ chứ?"
Tiểu tinh linh khẽ lắc đầu, nói nhỏ: "Là quốc sư của Ty Thiên Giám tới, nhưng sau khi ông ta chiếm tiên bảo thì thả ta rời đi, nói là đợi ngươi ở phía bắc Minh Nguyên Đạo Quan cách 360 dặm."
Tô Đình cười nói: "Quốc sư này, không tới sớm diệt Thiên Lĩnh lão nhân, chờ ta làm xong, ông ta mới đến cướp chiến lợi phẩm, quá không biết xấu hổ... Mà ông ta muốn tìm ta, còn muốn ta đi gặp ông ta?"
Tiểu tinh linh thầm nói: "Trước khi ông ta đi có nhìn Minh Nguyên Đạo Quan một cái, dường như có chút kiêng kị."
Tô Đình nhíu lông mày lại, trong lòng tính toán, quốc sư kiêng kị chính là Minh Nguyên Đạo Quan, hay tổ sư của Minh Nguyên Đạo Quan, hoặc là lúc trước Yêu Long phát uy khiến ông ta sợ.
Quốc sư mang theo tiên bảo rời đi, mà lại dặn là ở phía bắc chờ hắn, Tô Đình cũng không cần tránh né. Dù không có tiên bảo, chỉ bằng vào thân phận của quốc sư, thì Tô Đình hắn không thể không đi qua, trừ phi hắn tu thành Tiên gia, hoặc là lập tức rời khỏi cảnh nội Đại Chu, không chịu Ty Thiên Giám hạn chế, như vậy Tô Đình cũng có thể không cần quá để ý tới vị quốc sư này. Nhưng Tô Đình tự biết muốn tu thành Tiên Đạo không phải chuyện một sớm một chiều, mà bây giờ mình còn muốn sống ở đây nên cuối cùng vẫn phải đi. Huống chi, tiên bảo rất quan trọng, thật sự không thể khinh thường. Nếu chuyến đi này có thể thu tiên bảo lại thì tất nhiên là tốt nhất.
Tô Đình từ biệt Minh Nguyên Đạo Quan, tạm biệt Trường Lâm lão đạo và Lưu Khê Vân, rồi mới xuống núi, cưỡi mây đạp gió bay về phía bắc.
"Cảm giác bản thân cưỡi mây đạp gió đúng là sảng khoái, không giống như vận dụng phong châu."
Tô Đình tấm tắc lấy làm kỳ lạ, có phần thỏa mãn, cảm thụ được cảm giác thoải mái khi khống chế được mây gió.
Tiểu tinh linh ôm phong châu, tỏ vẻ khinh thường, nói: "Tự mình biết bay là ghét bỏ bảo bối này, ta sinh từ trong bụng mẹ ra là biết bay luôn, cũng không ghét bỏ nó. Ngươi là gia hỏa có tầm nhìn hạn hẹp, phong châu này của ta có tác dụng lớn đấy, chờ ta nghiên cứu ra, có thể thổi Đại Ngưu đạo nhân nhà ngươi lên ba mươi ba tầng trời."
Tô Đình sờ sờ mặt, nhìn về phía phía bắc, nói ra: "Ngươi đoán tại sao quốc sư muốn tìm ta?"
Tiểu tinh linh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Còn cần đoán? Thiên Lĩnh lão nhân kia liều chết tranh đoạt tiên tửu cùng Ty Thiên Giám, mà Ty Thiên Giám tử thương thảm trọng, kết quả tiên tửu bị ngươi chiếm, ngươi đoán quốc sư có thể hút hết máu của ngươi ra, lấy trở về cất rượu không?"
Tô Đình nghe vậy, cả người lạnh toát, chần chờ nói: "Không đến mức đấy chứ? Tốt xấu gì ta cũng là trưởng lão Nguyên Phong Sơn..."
Nhưng nhớ tới gần đây phong ba do tiên tửu gây ra huyên náo xôn xao, cùng hiệu dụng của tiên tửu, còn có chuyện tiên tửu liên lụy đến Đạo Tổ cùng Thiên Đế, tất cả những điều này lập tức khiến Tô Đình có chút không dám chắc chắn. Có lẽ trong lòng quốc sư đầy tức giận, lý trí bị che đậy, sẽ thật sự động thủ thì làm sao bây giờ?
Trong lòng Tô Đình lo sợ bất an, để tay lên ngực tự hỏi, dù bản thân mình có bản lĩnh, nhưng muốn đánh bại quốc sư đương triều, một người trên thân có khí vận, mà đạo hạnh ở tầng tám đỉnh phong, bản lĩnh đấu pháp cũng có thể so với đệ tử Nhân Tiên của Thủ Chính Đạo Môn, quả thực là không phải chuyện dễ.
"Hay là dùng Ngũ Hành giáp, mượn thuật huyễn hóa để đi gặp ông ta?"
"Nhưng gia hỏa kia cũng rất giảo hoạt, sợ là không thể gạt được ông ta."
"Hay là ta đi tìm vị Nhân Tiên trong Minh Nguyên Đạo Quan kia, cùng ta đi một chuyến?"
Tô Đình ngừng giữa không trung, trong lòng suy tư, vẻ mặt không ngừng biến ảo. Nhưng dường như tiểu tinh linh cũng nghĩ tới một chuyện, thấp giọng nói: "Đúng rồi, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta đánh cược không?"
Tô Đình bị nàng đánh gãy suy nghĩ, tức giận nói: "Đánh cược lúc nào?"
Tiểu tinh linh giơ tay, nhắc nhở: "Chính là lúc mới từ Lê sơn đi ra."
Tô Đình vội lắc đầu, nói: "Ta không nhớ được."
Tiểu tinh linh lần nữa nhắc nhở: "Liên quan tới tiên tửu?"
Tô Đình mờ mịt nói: "Có vụ cá cược này à?"
Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Lúc ấy ngươi đã nói, nếu như bị đoạt chính là tiên tửu, như vậy về sau ta chính là chủ nhân, ngươi chính là tọa kỵ của ta rồi."
Tô Đình sờ cằm, suy tư nói: "Ngươi nói lần này quốc sư có thể mời chúng ta ăn tiệc hay không? Dù sao ta cũng đã giết chết Thiên Lĩnh lão nhân, lão ta là trọng phạm của Ty Thiên Giám, ta còn cho đạo sĩ của Ty Thiên Giám kia được toàn thây."
Phía bắc Minh Nguyên Đạo Quan, cách đó 360 dặm chỗ. Nơi này có một thành trì, không tính là phồn vinh, nhưng cũng coi như là nơi náo nhiệt nhất trong vòng mấy chục dặm xung quanh, bách tính ở các hương trấn xung quanh đều muốn tới đây buôn bán. Mà trong thành có một tòa đạo quan rất linh, hương hỏa cường thịnh. Nhưng một ngày này, đạo sĩ trong đạo quan nghênh đón một vị khách khiến cả người chủ sự đều phải cung kính, sau khi khẩn trương qua đi thì càng kích động.
Đạo sĩ bình thường trong đạo quan không biết được người tới là ai, nhưng những đạo sĩ đã miễn cưỡng tu hành nhập môn thì lại mơ hồ biết được chuyện gì đó. Người chủ sự đạo quan đã ký danh ở Ty Thiên Giám, xem như người của Ty Thiên Giám. Mà người lúc trước tới đây có khí thế phi phàm, không phải người thường, nhất định là đại nhân vật từ Ty Thiên Giám tới. Nhưng không có ai ngoài người chủ sự biết, vị này không chỉ là đại nhân vật trong Ty Thiên Giám, mà còn chính là quốc sư đương triều, là thần tiên trong mắt bách tính, ngay cả đám phàm phu tục tử ở giữa chốn chợ búa đều nghe qua danh của quốc sư.
"Lần này quốc sư đến là có chuyện quan trọng?"
"Ngươi không cần quá khẩn trương, lần này bản tọa đến, chỉ là chờ một vị đạo hữu, chừng hôm nay hắn sẽ đến. Người này đạo hạnh không cạn, lòng kiêu ngạo cũng không nhỏ, các ngươi không nên lãnh đạm."
"Vâng, đệ tử lập tức đi phân phó."
Tô Đình chậm rãi đi trên đường trong thành, đưa mắt đánh giá chung quanh, khẽ gật đầu. Nơi đây mặc dù không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng cũng thắng được Lạc Việt Quận."
Quốc sư chỉ nói ở chỗ này, nhưng chúng ta phải đi đâu để tìm?"
Tiểu tinh linh hỏi."Tìm một tòa đạo quan, tự nhiên là tìm được."
Tô Đình cười nói: "Ngươi không nên quên, ta miễn cưỡng cũng coi là người của Ty Thiên Giám, lần trước truy sát Đỗ Hằng và Quỷ Tăng, tìm không ít người Ty Thiên Giám. Một tòa thành trì thế này, đạo quan ở đây chắc chắn có liên quan với Ty Thiên Giám, ngươi nhìn..."
Tiểu tinh nhìn theo ngón tay Tô Đình, chỉ thấy đằng trước có một đạo quan. Tô Đình chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tới gần, đi tới trước cửa đạo quan.
"Thiếu niên kia dừng bước!"
Một đạo sĩ tuổi trẻ chỉ vào Tô Đình, quát: "Hôm nay trong đạo quan có khách quý tiến đến, không thu hương hỏa, ngươi nhanh về đi, chúng ta còn phải đợi một vị tiền bối."
Tô Đình sờ cằm, hơi suy tư, đoán được là quý khách trong đạo quan hẳn là quốc sư, như vậy tiền bối trong miệng những đạo sĩ này chính là Tô mỗ rồi? Nghĩ như vậy, Tô Đình vẫn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như cả người đều cao thêm một đoạn, nói ra: "Làm phiền các ngươi chờ, lần này ta tới..."
"Ai đợi ngươi?"
Đạo sĩ trẻ tuổi kia khua tay nói: "Thiếu niên này, không được cản trở."
Tiểu tinh linh che miệng nhỏ, cười đến mức toàn thân không ngừng rung động.
Sắc mặt Tô Đình cũng đen, nói: "Làm sao ngươi biết ta tới cản trở?"
Đạo sĩ tuổi trẻ cau mày, khua tay nói: "Bớt nói lời vô ích, mau chóng rời đi."
Lúc trước nghe lệnh đến trước cửa chờ đợi quý khách, hắn đã nghe ân sư nói, người đến là người tu đạo, mà lại là nhân vật tu hành có thành tựu. Nhân vật như vậy, trải qua thời gian tẩy lễ, sẽ có khí độ lắng đọng. Người tu hành như thế không phải lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, cũng là một nhân vật khí thái ngang nhiên, xuất trần thoát tục. Nếu có nhân vật như vậy tới trước cửa thì không thể lãnh đạm, không được để mất lễ. Nhưng thiếu niên trước mắt này cười đến mười phần đắc ý, để cho người ta suýt nữa muốn đánh tới một quyền, làm sao có thể là quý khách mà sư phụ nói tới?