← Quay lại trang sách

Chương 356 Chuyện xưa về giao long

Minh Nguyên Đạo Quan có nguồn gốc xa xưa, lịch sử lâu dài, truyền thừa đến nay đã nhiều năm, sáng lập trước cả khi Đại Chu lập quốc, thậm chí còn trước xa trận chiến phong thần năm đó.

Ở thời đại kia, đạo sĩ Minh Nguyên Đạo Quan ít có người có đạo hạnh cao thâm, chỉ tương đương với chùa miếu đạo quan giữa phàm trần tục thế bây giờ mà thôi.

Một cái giếng này là đạo quan dùng để lấy nước uống.

Để đề phòng có người hạ độc, nên có thả xuống một ít tôm cá rùa đen, để chúng bơi trong đó.

Trôi qua nhiều năm, con rùa đen kia vốn có tuổi thọ rất dài, bây giờ sống trên đạo quan, nơi này cũng coi như đị phương linh vận, lại có đạo sĩ tu hành ở xung quanh, giảng đạo truyền pháp.

Trong thời gian dài, nó nghe được rất nhiều, sau đó dần dần mở linh thành tinh, có thể tu hành.

Sau đó nhiều năm lại thành yêu vật, lại có huyết mạch long tộc, trên đỉnh đầu mọc sừng, xuất hiện bốn trảo, cũng hóa thành một đầu giao long.

Cá mọc sừng chính là giao."

Tô Đình sờ cằm, nói ra: "Trong Ty Thiên Giám cũng có một hồ nước, bên trong nuôi dưỡng giao long, không ngờ trong giếng ở Minh Nguyên Đạo Quan cũng nuôi ra giao long, mà lại trải qua hơn nghìn năm, đã trở thành Yêu Tiên rồi."

Vị Nhân Tiên này gật đầu nói: "Ao rồng ở Ty Thiên Giám kia, kỳ thật cũng có chút nguồn gốc với Tỏa Long tỉnh của Minh Nguyên Đạo Quan ta."

Tô Đình hỏi: "Sao lại nói thế?"

Nhân Tiên nói ra: "Quốc sư một đời trước của Ty Thiên Giám từng đến Minh Nguyên Đạo Quan, bái phỏng Tạ tổ sư là Địa Tiên của chúng ta, biết được điển cố về Tỏa Long tỉnh, sau khi trở về, qua hai ba năm, lại tham khảo chuyện về giao long của Minh Nguyên Đạo Quan ta, mới xây ra long trì ở Ty Thiên Giám."

Tô Đình cảm thấy kinh ngạc, nói: "Còn có việc này?"

Nhân Tiên gật đầu nói: "Ty Thiên Giám tự nhận là có nội tình thâm hậu, muốn nuôi dưỡng giao long, thậm chí nuôi ra Chân Long, khiến kinh thành trở thành nơi long mạch hội tụ. Chỉ là..."

Dừng một chút, vị Nhân Tiên này lộ ra vẻ cổ quái, nói: "Trước kia Minh Nguyên Đạo Quan ta nuôi ra con giao long này, cũng từng nghĩ như vậy."

Tô Đình nhìn vẻ mặt vị Nhân Tiên này có vẻ quái dị thì nói: "Hẳn là tiền bối cho rằng có khả năng Ty Thiên Giám sẽ nhóm lửa thiêu thân?"

Nhân Tiên nhẹ khoát tay, cười nói: "Không dám nói bừa, chỉ là bây giờ suy nghĩ của Ty Thiên Giám cũng tương tự như tổ tông của bản môn. Bởi vì cái gọi là 'Núi không cao, có tiên thì linh, nước không sâu, có long thì linh'. Nhưng năm đó sau tổ tông thì không áp chế nổi, mới có họa giao long, may mắn được trời trợ giúp, mới có thể trường thịnh không suy như vậy."

"Trời trợ giúp?"

Tô Đình mơ hồ hiểu ra cái gì, lại nghĩ tới mọi việc nhìn thấy nghe thấy trước đó, thấp giọng nói: "Trước khi tổ sư thành đạo, từng tới Minh Nguyên Đạo Quan, trợ quý môn trấn áp giao long?"

❖ ❖ ❖

Trấn long trụ xem như một bảo vật, nhưng chất liệu quả thực không phải kỳ trân dị bảo gì.

Mà vật liệu làm xiềng xích kia cũng như thế, cũng không dùng kỳ trân dị bảo luyện gì để luyện chế.

Cái cây ở phương nam kia, cùng tượng thần Chu Tước lại càng là vật tầm thường.

Nhất là cái cây kia, thường xuyên bị trưởng lão trong Minh Nguyên Đạo Quan dùng pháp lực thôi động, dùng Mộc sinh Hỏa, để tăng lên uy lực của tượng thần Chu Tước, đến bây giờ, hỏa tính quá nặng, khiến sinh cơ của nó yếu ớt, gần như chết héo.

Nhưng một gốc cây bình thường cũng không phải là tiên thụ, càng không phải là Thụ Yêu, thế mà vẫn có thể gánh chịu pháp lực của Chân Nhân?

Hóa mục nát thành thần kỳ!

Chính là Đạo Tổ."

Nhân Tiên trầm giọng nói: "Năm đó Đạo Tổ từng đến bản môn, thấy giao long thoát khốn, mà ác niệm chưa trừ hết, cho nên bày ra trận này để trấn áp giao long."

Ngữ khí của Nhân Tiên đầy phức tạp nói: "Lúc đó long quy này chưa thành Yêu Tiên, chỉ mới là đại yêu, tương đương với đạo hạnh tầng sáu, cho nên Đạo Tổ thiết lập ra Tỏa Long tỉnh, dùng trấn long trụ để áp chế dùng Chu Tước ở phía nam để sinh ra lửa, chế trụ giao long."

Tô Đình nghe vậy, hơi trầm ngâm, cũng hiểu được một chút, hỏi: "Nhưng khi đó Đạo Tổ chỉ chế trụ giao long là cảnh giới đại yêu?"

Nhân Tiên gật đầu nói: "Về sau, tổ sư thành đạo, thân hóa thành thiên địa, thế là vết tích của lão nhân gia chính là vết tích thiên địa."

Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, hắn xem như có chút tinh thông đối với phù văn, dù sao cũng là người từng vẽ rất nhiều lôi phù.

Dùng cách lý giải của hắn thì quỹ tích phù văn chính là phù hợp với vết tích của thiên địa chí lý, nên mới có tác dụng, hiện ra uy lực Lôi Hỏa.

Đạo Tổ hóa thân thành thiên địa, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều là chân lý.

Những vật này mặc dù đều là vật liệu bình thường, nhưng dù sao trải qua tay Đạo Tổ, nhìn như bình thường nhưng lại không tầm thường, nhất là đường vân phía trên, chính là Đạo Tổ tự mình vẽ ra."

Nhân Tiên dừng lại một chút rồi nói: "Lúc ấy có lẽ vết tích này không phải là vết tích sau khi Đạo Tổ đã thành đạo, nhưng vẫn chính là đường vân tới gần đạo lý nhất, cho nên mới để trấn long trụ vốn chỉ có thể trấn áp đại yêu này trấn trụ tôn Yêu Tiên này."

Tô Đình hỏi: "Như vậy lời Yêu Tiên kia nói, cây cối khô héo, theo đạo luân hồi thì nên phóng thích hắn sao?"

Nhân Tiên suy tư nói: "Cây Mộc Nguyên kia vốn là phàm mộc, bởi vì Đạo Tổ mà biến hóa, nhưng mấy trăm năm qua, trải qua pháp lực của Chân Nhân, bao năm qua không ngừng vận dụng, đốt mộc làm lửa, cũng đến lúc khô héo... Trên thực tế, lời giao long nói cũng không phải không có lý, chỉ vì Đạo Tổ không gì làm không được, đã cho phép cây này khô héo, cũng chính là cho phép nó có cơ hội thoát khốn, chỉ là nếu Minh Nguyên Đạo Quan ta vẫn còn trấn được nó, vậy cũng đại biểu là vẫn chưa tới thời cơ để nó thoát khốn."

Nói đến đây, Nhân Tiên lại cười rồi nói tiếp: "Chỉ cần cuối cùng nó thật sự có thể đánh tan ác niệm, Minh Nguyên Đạo Quan cũng không phải không thể thả nó ra."

Tô Đình nghe vậy, trầm ngâm gật đầu, nói: "Thì ra là thế, chỉ là nếu như Minh Nguyên Đạo Quan không có ai tu thành Chân Nhân Dương Thần dùng công quyết loại hỏa, như vậy cây kia khô héo, các ngươi cũng khó có thể đốt mộc làm lửa, tiếp tục trấn áp giao long, đến lúc nào lại nên làm như thế nào?"

Nhân Tiên thi lễ, cười nói: "Lần này là bởi vì nó quá giảo hoạt, ẩn giấu mấy trăm năm, giấu giếm bản lĩnh, cho nên chúng ta chủ quan, sau này đã có chuẩn bị, thì sẽ không có tình thế nguy hiểm như thế này nữa."

Tô Đình thở ra một hơi, nói: "Như thế cũng tốt."

Vị Nhân Tiên này kể lại chuyện về giao long của Minh Nguyên Đạo Quan xong, mới nhớ tới một chuyện, trong tay cầm hai kiện bảo vật, dùng hai tay dâng lên, nói: "Hai kiện bảo vật là do hậu bối của chúng ta thất lễ, bây giờ xin hoàn trả nguyên chủ."

Hai vật này chính là Ngũ Hành giáp, cùng Bát Văn Thần Cung mà Tô Đình lưu lại lúc trước.

Tô Đình cũng không khách khí, tiếp nhận bảo vật, mới cười nói: "Việc này cũng không trách hắn, đúng là Tô mỗ mượn quý môn để tránh họa, mới đưa tới sự cố."

Nhân Tiên chắp tay nói: "Tuy nói như thế, nhưng trấn áp giao long, đánh tan tai hoạ ngầm lần này cho bản môn thì chính là đại ân. Bần đạo đã truyền lệnh xuống, sau này đệ tử bản môn, phàm là nhìn thấy đạo hữu, đều dùng lễ trưởng lão để đối đãi."

Trong lòng Tô Đình mừng thầm, chắp tay cười nói: "Khách khí khách khí."

Đúng lúc này, trên bầu trời, tiểu tinh linh hóa thành một tia sáng, bay vào bên trong Minh Nguyên Đạo Quan.

Nhân Tiên ngẩng đầu nhìn lại, không tùy tiện xuất thủ.

Tô Đình vẫy tay, đón nàng xuống tới, hỏi: "Sao lại kinh hoàng như vậy?"

Tiểu tinh linh thở dốc nói: "Tiên bảo bị cướp."

Trong chớp mắt, Tô Đình như bị sét đánh.

Nhân Tiên cũng kinh ngạc.

Dưới Tỉnh viện, một tiếng cười cứng nhắc mà trầm thấp bỗng nhiên phát ra, nhưng rõ ràng lại mười phần thoải mái.

Cứ nhìn xem trời cao bỏ qua cho ai..."

Âm thanh dưới giếng từ từ truyền đến, tràn đầy khoái ý.