← Quay lại trang sách

Chương 373 Tiểu tinh linh: Ta bóp chết ngươi!

Duyệt thành.

Ban đêm.

Trong khách sạn.

Đèn đuốc mờ nhạt, lò than ấm áp.

"Gần đây luôn màn trời chiếu đất, lúc này ở trọ, đúng là cảm thấy thoải mái dễ chịu."

Tô Đình duỗi lưng mỏi, nói: "Mà bữa ăn khuya này cũng không tệ, ta thích thịt nướng này, tiểu bạch xà ngươi cũng thích thịt nướng, vẫn là hai chúng ta có khẩu vị tương tự... Khụ khụ, trái cây kia nhìn cũng không tệ."

Tiểu tinh linh ôm một quả cà chua, giống như đang ôm một quả cầu đỏ chót, cắn một miếng, mơ hồ không rõ nói: "Ngươi không phải đang vội vã chạy trở về Lạc Việt Quận sao? Làm sao mấy ngày nay lại bỗng nhiên thả lỏng?"

Tô Đình chẹp chẹp miệng, nói: "Lúc trước nghe tin về Tùng lão ở Lạc Việt Quận, trong lòng đúng là nghi hoặc, muốn trở về tìm hiểu một chút, chỉ là sau khi nghĩ lại thì đạo sĩ tự xưng Chính Bản kia có tu vi cao thâm, chí ít không kém gì Bán Tiên ở Minh Nguyên Đạo Quan, có lẽ khi ta về tới Lạc Việt Quận, hắn đã sớm mang Tùng lão đi, hiện tại ta có vội vàng trở về, cũng vẫn không kịp. Hơn nữa hắn cũng không giống như có ác ý gì, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Tùng lão tuy là tiền bối, nhưng đạo hạnh không cao, có thể sống đến hôm nay, không thể kết thù cùng nhân vật như vậy, có điều ta cũng tò mò, hai người bọn họ sao lại kết bạn với nhau."

Sau khi nói xong, Tô Đình nói nhỏ: "Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn dò xét ta như thế, chắc là từ chỗ Tùng lão từng nghe qua đại danh hiển hách của ta."

Tiểu tinh linh ồ một tiếng, cũng không biết là nghe hay không nghe.

Về phần tiểu bạch xà, vẫn chuyên tâm ăn thịt, không để ý tới chuyện gì.

Tô Đình cảm thấy khách sạn ở Duyệt thành này làm cơm cũng thật sự là không tệ, lại ăn thêm vài miếng, nói ra: "Ta từng nghe kể về Duyệt thành, nơi này có phong cảnh vô cùng tốt, lại có danh thắng cổ tích, quan trọng nhất chính là đồ ăn ở nơi này có tiếng... Nghe nói ngự trù trong hoàng cung ở kinh thành có gần một nửa là xuất thân từ Duyệt thành."

Tiểu tinh linh không cảm thấy hứng thú, nói ra: "Ta luôn luôn ăn chay."

Tô Đình cười nói: "Chúng ta có thể tìm đầu bếp, làm một bàn thức ăn chay... Làm khoai tây thành mùi thịt gà, biến miến thành vị vây cá, đến sáng sớm mai lại dạo chơi bốn phía."

❖ ❖ ❖

Vài ngày trước Tô Đình đúng là vội vàng đi đường, nhưng về sau cho rằng Tùng lão cũng không gặp nguy hiểm gì nên tâm tình cũng hơi buông lỏng chút.

Sau khi ăn khuya xong, hắn lại tĩnh tâm tu hành, đợi tu hành xong, tinh thần khí sảng, chỉ là giường chiếu trong khách sạn, lại cảm thấy mình đã nhiều ngày chưa an tâm đi ngủ, nên lại nằm lên trên giường, đắp chăn, lại uống một ngụm tiên tửu nhỏ để dễ ngủ.

Trong lúc hốt hoảng, dường như lại nhìn thấy cảnh tượng Đạo Tổ cùng Thiên Đế uống rượu, nhưng có lẽ bởi vì uống rượu quá ít nên mười phần mơ hồ.

Ngủ đến đêm, đang có cảm giác thoải mái dễ chịu.

Bỗng nhiên trên cổ hơi ngột ngạt, dù không đến mức không thở nổi, nhưng lại không dễ chịu.

Tô Đình bỗng mở to mắt, trong lúc mơ hồ còn nghe thấy tiếng bé gái non nớt truyền đến, tiếng nói nghiến răng nghiến lợi, đầy tức giận.

"Cho ngươi gạt ta!"

"Đã nói là phát tài mà?"

"Bảo bối của ta đâu?"

"Ta bóp chết ngươi!"

Nghe được thanh âm này, Tô Đình cảm thấy hơi kinh ngạc, liếc mắt, nhìn về phía tấm gương trong phòng, phát hiện tiểu tinh linh đang ghé vào trên cổ của mình, đang hung hăng "Bóp cổ" chính mình.

Cách "Bóp cổ" này có chút cổ quái.

Bởi vì bàn tay của tiểu tinh linh quá nhỏ, mới chỉ bằng móng tay, tự nhiên không bóp cổ Tô Đình được, cho nên nàng duỗi cánh tay ra, ôm lấy cái cổ Tô Đình.

Nhưng dù như thế, thân thể nhỏ bé của nàng cũng vẫn có vẻ rất ngắn, cố hết sức mà vẫn không vòng quanh được.

"Làm gì đấy?"

Tô Đình nhấc nàng lên, tức giận nói: "Hơn nửa đêm rồi, ngươi không ngủ được, vậy đi tu luyện đi, phá giấc ngủ của ta làm gì?"

Sau khi nói xong, lại tiện tay nhét nàng vào trong chăn, dùng pháp lực trực tiếp phong bế nàng, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đúng vào lúc này, hắn bỗng rùng mình, ánh mắt ngưng tụ, âm thầm lấy Trảm Tiên Phi Đao ra.

Ngay khi phong bế tiểu tinh linh, hắn bỗng nhiên phát hiện ra một ánh mắt theo dõi.

Bây giờ đạo hạnh của hắn đã ở tầng sáu đỉnh phong, trình độ Âm Thần rất cao, đã tính là cực hạn... Âm cực sinh dương, bước kế tiếp nếu có thể đột phá Chân Dương, là có hi vọng biến thành Dương thần.

Nhưng dựa vào trình độ Âm Thần hiện nay, hắn lại chỉ phát hiện ra có người nhìn trộm, mà không biết người đến từ phương nào?

" Chân Nhân Dương Thần bình thường cũng không thể vô thanh vô tức nhìn trộm ta như thế."

Tô Đình thầm nghĩ: "Đạo hạnh của người này trong số các Chân Nhân Dương Thần cũng không phải bình thường. Cũng thật là lạ, đều nói Chân Nhân Dương Thần như thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao Tô mỗ cứ có cảm giác từ sau khi từ Lê sơn về, lại liên tiếp không ngừng gặp gỡ Chân Nhân Dương Thần?"

Hắn khẽ nhíu mày, không biết đối phương có ý gì, nhưng nghĩ lại thì đoán có lẽ là lúc trước hắn vận dụng pháp lực, phong bế tiểu tinh linh, mới khiến đối phương nhìn trộm.

"Trong Duyệt thành này cũng có phân bộ của Ty Thiên Giám, ngày mai đi hỏi một chút."

❖ ❖ ❖

Sáng sớm.

Hạt sương còn vương trên cành cây.

Tô Đình đi vào trong viện, cảm thụ khí ẩm buổi sáng, nhìn ánh bình minh từ hướng đông, trong lòng cũng có phần thoải mái.

Vừa mới tỉnh lại, Tô Đình hỏi tiểu tinh linh, nhưng tiểu gia hỏa này nói cái gì cũng nhớ không được, Tô Đình tự nhiên không tin, thần thai này còn có thể bị mộng du, quả thực là không thể tưởng tượng.

"Được rồi, Tô mỗ đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi, chờ một lúc nữa sẽ đi du ngoạn, nhấm nháp mỹ thực ở Duyệt thành."

Dừng một chút, Tô Đình cười nói: "Chỉ là có một chuyện phải nói một tiếng cùng đạo sĩ nơi đây. Cũng không biết trong Duyệt thành này sao lại có Chân Nhân Dương Thần có đạo hạnh cao thâm như thế đến đây, mà lại không kiêng nể gì tùy ý thăm dò như thế."

Nếu như Chân Nhân Dương Thần tới Duyệt thành, theo đạo lý thì người của Ty Thiên Giám có thể biết được... Nhưng nếu người của Ty Thiên Giám không biết người này, như vậy chỉ sợ trong này có bí ẩn gì đó.

Đối với những bí ẩn này, Tô Đình cũng không có hứng thú, hắn cảm thấy hứng thú là vị cao nhân nào không kiêng nể gì như thế, mới muốn báo cho Ty Thiên Giám biết.

Chỉ là hắn vừa mới đến sảnh khách sạn, lại nghe được rất nhiều tiếng nghị luận ầm ĩ.

"Nghe nói gì không?"

"Ở trong đêm hôm qua, Chu lão viên ngoại ở trong phủ lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử."

"Nghe nói chết rất thê thảm, thất khiếu chảy máu, tử trạng dữ tợn."

"Sao ta nghe nói hắn treo ngược?"

"Chu lão viên ngoại là người lương thiện, làm sao lại bị treo ngược? Quan phủ đều nói đây là bệnh nặng..."

Tiếng nghị luận ầm ĩ, cũng không có bao nhiêu người cảm thấy bi thương, chỉ coi là chuyện lý thú để nói chuyện phiếm.

Tô Đình lắng nghe một lát thì khẽ nhíu mày, đây chỉ là chuyện trong chốn phàm tục, hắn cũng không để bụng, đang muốn rời khỏi, bên tai lại nghe được một cái tên quen thuộc.

"Phương Khánh?"

Tô Đình khẽ nhíu mày, sờ cằm, thấp giọng nói: "Trùng tên trùng họ? Hay là vị quan phụ mẫu của Lạc Việt Quận đã bị điều đến Duyệt thành rồi?"

Hắn mới nghĩ như vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy trước cửa có đạo sĩ tiến đến, ánh mắt dò xét bốn phía, chợt rơi vào trên người Tô Đình, lập tức lộ ra nét mừng.

Đạo sĩ vội vàng tiến lên đây, khom người thi lễ.

"Tiểu đạo tham kiến Tô Thần Quân."

"Người của Ty Thiên Giám biết Tô mỗ nhân đặt chân tới Duyệt thành nhanh như vậy, xem ra người chủ sự ở Duyệt thành đúng là có bản lĩnh."

Tô Đình quét mắt nhìn hắn một cái, thấy phục sức của hắn thì lập tức biết người tới là người của Ty Thiên Giám.