← Quay lại trang sách

Chương 387 Tuân đạo nhân

Lương An phủ, Diêu huyện.

Nơi đây có một tòa đạo quan cũng coi như rất nổi danh, bách tính xung quanh đến đây dâng hương triều bái, thỉnh cầu tiêu tai giải họa, cũng coi như có chút linh nghiệm.

Mà trên thực tế, toà đạo quan này chính là phân bộ của Ty Thiên Giám ở đây.

Người chủ sự trong đạo quan này, đạo hạnh chỉ là Thượng Nhân cảnh tầng bốn, nhưng toà đạo quan này chính là phân bộ của Ty Thiên Giám, cho nên địa vị khá cao.

Đối với thường nhân thì Huyện lệnh chính là quan phụ mẫu ở Diêu huyện.

Mà đối với người tu hành thì vị Thượng Nhân này mới là người tay nắm đại quyền ở Diêu huyện.

Giờ khắc này, vị Thượng Nhân này đang ngồi trong hậu viện, thưởng thức cảnh sắc trong viện, mà ở bên người hắn lại có một người, diện mạo như trung niên, có khí chất như thư sinh.

"Tuân đạo trưởng."

Chợt có đạo đồng đến đây, khom người thi lễ, nói: "Bên ngoài đạo quan, có một người cầu kiến."

Vị đạo trưởng này hơi nhíu mày, dường như không thích, hỏi: "Là ai?"

Đồng tử đáp: "Là một thiếu niên."

Đạo trưởng lại hỏi thăm: "Khí thế như thế nào?"

Đồng tử đáp: "Thường thường không có gì lạ, không nói rõ ý đồ đến."

❖ ❖ ❖

Bên ngoài đạo quan.

Vẻ mặt thiếu niên lộ ra vẻ khó coi.

"Bản tọa khí thái phi phàm, xuất trần thoát tục như thế, đồng tử kia bị mù à?"

Ánh mắt thiếu niên lấp lóe, nghiến răng nghiến lợi.

Hắn nhìn vào bên trong đạo quan, giống như có thể xuyên qua trận pháp của đạo quán này, nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Vì thế cũng nghe rõ đối thoại bên trong.

❖ ❖ ❖

"Chỉ là một thiếu niên bình thường?"

Đạo trưởng lập tức phất tay, nói: "Ngươi không thấy bần đạo đang gặp lão hữu à? Nếu là thiếu niên thường thường không có gì lạ thì cần gì làm phiền ta?"

Đồng tử lập tức hiểu được ý của đạo trưởng kia, khom người nói: "Đệ tử sẽ đuổi hắn đi?"

Đúng lúc này, trung niên nam tử kia cười nói: "Có lẽ là nghe tiếng mà đến, cầu đạo trưởng ngươi tiêu tai giải họa."

Tuân đạo trưởng có vẻ không kiên nhẫn, nói ra: "Nếu đến để tiêu tai giải họa, vậy thì đi đại điện triều bái, cầu kiến bần đạo làm gì? Những phàm phu tục tử này, thật sự cho rằng bần đạo muốn gặp là có thể gặp sao?"

Đạo sĩ trung niên cười một tiếng, nói: "Đạo quán này của ngươi cũng không sợ làm hỏng thanh danh? Ta muốn ở đây mấy ngày, ngươi muốn bồi ta ôn chuyện lúc nào mà chẳng được? Vẫn nên giữ lại chút mỹ danh đi..."

Tuân đạo trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, mới nhìn tới đồng tử kia, nói ra: "Mang hắn vào đây."

Đạo đồng kia lĩnh mệnh, lui xuống.

Một lát sau.

Đạo đồng vội vàng trở về, cũng chỉ có một người.

"Xảy ra chuyện gì?"

Tuân đạo trưởng hỏi: "Người đâu?"

Vẻ mặt đạo đồng quái dị, thấp giọng nói: "Hắn nói hôm nay hắn tới không phải cầu kiến người, mà là muốn người ra ngoài nghênh hắn."

Tuân đạo trưởng nghe vậy, tức giận nói: "Thật quá kiêu ngạo, hắn là công tử nhà nào? Ở Lương An phủ này, ai dám tỏ vẻ như thế trước mặt bần đạo?"

Đạo sĩ trung niên kia nghe được lời này, cũng không nhịn được khẽ nhíu mày, nói: "Thiếu niên này có lai lịch ra sao? Dám bất kính với một vị Thượng Nhân như thế?"

Tuân đạo trưởng kia hừ một tiếng, nói: "Chắc là thiếu gia của gia tộc phàm tục nào đó, sợ là ngay cả bần đạo là nhân vật bậc nào hắn cũng không biết, nến mới bất kính như thế."

Nói rồi Tuân đạo trưởng khoát tay nói: "Còn đứng ngây đó làm gì? Đuổi hắn đi cho ta!"

Đạo sĩ trung niên kia nghe đến đó thì hơi đưa tay, đáp: "Vẫn nen gặp một lần cho thỏa đáng, để tránh trêu chọc cao nhân... Nếu như thật là một kẻ không biết trời cao đất rộng, lúc đó lại đuổi ra ngoài, hoặc nếu thực sự tức không nhịn nổi, ngươi tiện tay giết hắn cũng là vì hắn chọc giận uy nghiêm của Thượng Nhân, không tính là tội lỗi của ngươi."

Tuân đạo trưởng nghe lời này thấy cũng có đạo lý, chỉ là ở trước mặt lão hữu, không muốn đánh mất uy nghiêm, lập tức vung tay áo nói: "Gọi hắn tiến vào."

Đồng tử kia dường như còn muốn lên tiếng, đã bị đạo sĩ kia đánh gãy, quát: "Thật sự muốn bần đạo nghênh đón sao?"

Ông ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lấp lóe, hiển nhiên đã thật sự nổi giận.

Dù sao ông ta cũng là người chủ sự của phân bộ Ty Thiên Giám ở Lương An phủ, so với Thượng Nhân bình thường thì địa vị càng tôn quý hơn.

Thiếu niên kia dù có là Thượng Nhân tu thành Âm Thần, cũng không có tư cách ở bày ra tư thái như thế ở trước mặt ông ta.

❖ ❖ ❖

Sau một lúc lâu.

Ầm ầm vang vọng!

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Thanh âm của một thiếu niên từ bên ngoài đạo quan truyền đến, trầm giọng nói: "Cút ra đây tiếp giá cho bản tọa!"

Thanh âm này cuồn cuộn, phá nát trận pháp đạo quan.

Tuân đạo trưởng bỗng dưng cứng người, sắc mặt đột biến.

Nam tử trung niên kia lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Pháp lực đẳng cấp Chân Nhân, người tới là Chân Nhân Dương Thần?"

❖ ❖ ❖

Trước đạo quan.

Chỉ thấy một thiếu niên chắp hai tay sau lưng, pháp lực cuồn cuộn, ngoài thân mặc một tầng thần giáp, khí thế rất cao, pháp lực cực mạnh, còn vượt qua Chân Nhân Dương Thần.

Trong lòng Tô Đình rất tức giận, nhìn cửa chính đạo quan, ánh mắt lấp lóe tựa như ngọn đuốc.

Hắn tức giận không đơn thuần là vì đạo nhân này không ra cửa đón tiếp, mà còn là bởi vì chuyện ở Khảm Lăng.

Việc này liên quan đến quá nhiều mạng người, cũng vượt ra khỏi phạm trù phàm tục, thuộc về chức trách của Ty Thiên Giám, nhưng toà đạo quan này lại không có nửa điểm động tĩnh.

"Ra đây!"

Giọng nói của Tô Đình vô cùng lạnh lùng.

Mà đồng tử khi nãy đã sớm run lẩy bẩy, co người lại đứng ở một bên, không dám vọng động.

Chỉ thấy ở cửa đạo quan, vội vàng có hai bóng người đi tới.

Một người là đạo sĩ trung niên, một người lại trông như nho sinh.

Cả hai đều có khí tức không kém, đều là Thượng Nhân đã tu thành Âm Thần, ngưng tụ pháp lực.

"Chân Nhân thứ tội."

Vị nho sinh trung niên kia cảm nhận được khí tức của Chân Nhân thì không khỏi rung động, vội khom người thi lễ nói: "Lúc trước chúng ta không biết thân phận của Chân Nhân cho nên mới lãnh đạm, xin ngài bớt nổi giận hơn."

Tô Đình không trả lời, chỉ nhìn về phía đạo sĩ trung niên kia.

Đạo sĩ trung niên cũng cảm thấy áp lực dưới khí thế của hắn, thi lễ, nói: "Lúc trước là bần đạo mắt mờ, mong Chân Nhân thứ tội."

Dù áp lực không cạn, nhưng ông ta cũng chỉ nói một câu như vậy, sau đó nhìn Tô Đình, không bối rối gì.

Nhìn vẻ mặt của ôn ta, hiển nhiên là vì có chỗ dựa.

Tô Đình thấy thế, giễu cợt nói: "Ngươi đúng là rất trấn định."

Tuân đạo nhân thở dài một hơi, nói ra: "Đạo quan này cũng không phải là tông môn thấp kém, mà chính là phân bộ của Ty Thiên Giám ở Đại Chu, bần đạo chính là người chủ sự nơi đây, nếu Chân Nhân có chuyện, có thể thương lượng cùng bần đạo... Nhưng người cần nhớ kỹ, nơi đây vẫn là Ty Thiên Giám."

Ty Thiên Giám ở Đại Chu giống như là quan phủ trong mắt phàm nhân.

Đạo quan nơi đây là phân bộ của Ty Thiên Giám tương đương với nha môn ở các nơi của triều đình.

Huyện thái gia trong nha môn mặc dù không có võ nghệ cao cường, nhưng cũng không phải tùy tiện một tên vũ phu là có thể khi nhục.

Dù trước mắt là một vị Chân Nhân Dương Thần, nhưng cũng tuyệt đối không dám ra tay với Ty Thiên Giám.

Dù sao phía sau Ty Thiên Giám là Thủ Chính Đạo Môn.

Mà quốc sư của Ty Thiên Giám là cao nhân gần đạt tới Bán Tiên.

Tuy là Chân Nhân Dương Thần, nhưng nếu ra tay với người chủ sự một phương của Ty Thiên Giám thì cũng khó tránh thoát tức giận của Ty Thiên Giám ở kinh thành.

Lúc trước nếu như thiếu niên này lấy thân phận Chân Nhân Dương Thần đến đây, như vậy ông ta tất nhiên sẽ dùng lễ để đối đãi, không dám thất lễ... Nhưng đã đến trình độ này thì đạo nhân cũng không có suy nghĩ yếu thế.

"Chân Nhân có chuyện gì thì mời nói thẳng."

Tuân đạo nhân chìa tay ra, nói: "Có chuyện gì phân phó, bần đạo tự nhiên sẽ dốc sức mà đi."

Vẻ mặt Tô Đình lạnh lùng, nói ra: "Ta từ Khảm Lăng đến, đúng là muốn hỏi ngươi chút chuyện, ngươi cẩn thận trả lời ta."

Tuân đạo nhân khẽ nhíu mày, trong lòng hơi trầm xuống, nói: "Chân Nhân muốn hỏi chuyện gì?"

Tô Đình hỏi: "Khảm Lăng mất tích nhiều người, xung quanh huyện trấn cũng có người mất tích, trong đó có cả người tu hành, ngươi có biết không?"

Tuân đạo nhân hơi biến sắc mặt, thấp giọng nói: "Đây là việc tư của Ty Thiên Giám ta, không quan hệ với người ngoài."

Tô Đình hít một tiếng, bươc về phía trước một bước, nói: "Như thế à..."

Vừa dứt tiếng, đã thấy hắn bỗng nhiên tới gần, vươn tay ra bóp lấy cái cổ của đạo nhân này.

Pháp lực của Tô Đình có thể so với Chân Nhân, lập tức vận chuyển lên đến, là có thể đè lại pháp lực của Thượng Nhân trước mắt này.

Tuân đạo nhân chỉ cảm thấy toàn thân bất lực, bị Tô Đình bóp cổ, lại có cảm giác vô lực như thư sinh ốm yếu bị võ đạo tông sư bắt lại.