← Quay lại trang sách

Chương 388 Tất cả đều vui vẻ

Trước cửa đạo quan.

Thiếu niên này ngang nhiên xuất thủ, lập tức bóp lấy cổ của đạo sĩ trung niên.

Đạo hạnh chênh lệch, pháp lực cũng cách biệt, khí thế áp bách, trong lúc hoảng hốt, đạo sĩ kia dường như biến thành thỏ rừng trong miệng hổ.

"Ngươi..."

Sắc mặt Tuân đạo trưởng đột biến, toàn thân bất lực, trong lòng đầy hồi hộp.

Mà vị nho sinh trung niên kia cũng không khỏi kinh hãi.

Ai dám nghĩ vị Chân Nhân có dáng vẻ thiếu niên trước mắt này lại thật sự dám ra tay với người chủ sự một phân bộ của Ty Thiên Giám.

Hành vi này giống như trực tiếp xé toang mặt mũi với Ty Thiên Giám.

Nhìn dáng vẻ này của hắn giống như đang liều lĩnh, bên trong ánh mắt âm u rét lạnh, giống như không thèm để ý việc ra tay giết người... Dù ở trong lòng hai người đều cho rằng thiếu niên này chỉ cố phô trương thanh thế, bá đạo khinh người, kì thực chưa chắc đã dám tru sát người chủ sự một phương của Ty Thiên Giám, nhưng cũng không dám mạo hiểm.

Trong mắt của Tuân đạo nhân cũng có vẻ yếu thế, không còn vẻ không sợ trời không sợ đất như lúc trước.

" Việc tư của Ty Thiên Giám?"

"Được! Tô mỗ sẽ lợi dụng thân phận của Ty Thiên Giám, đến cẩn thận nói cùng ngươi một chút."

Tô Đình lấy tín vật Ty Thiên Giám từ trong ngực ra, đưa tới trên mặt đạo nhân này, mới chậm rãi nói ra: "Từ khi Tô mỗ giành được vị trí đứng đầu thịnh hội đến nay, đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ của Ty Thiên Giám, dựa theo lệ cũ những năm qua, bây giờ cũng coi như một nửa người của Ty Thiên Giám. Hiện tại ta dùng thân phận người của Ty Thiên Giám, lệnh ngươi báo cáo tất cả mọi chuyện liên quan đến việc này cho ta, có thể chứ?"

Ánh mắt Tuân đạo nhân tràn đầy kinh dị, hiển nhiên không ngờ thiếu niên này vậy mà nắm giữ tín vật của Ty Thiên Giám, nhưng vẫn kiên định lắc đầu, khó khăn nói: "Bần đạo... Quả thực không rõ ràng lắm..."

"Không rõ ràng?"

Ánh mắt Tô Đình càng thêm lạnh lẽo, nói: "Làm người chủ sự của Ty Thiên Giám ở đây, ngươi hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong phạm vi nhà mình quản lý? Không nói cái khác, chỉ cần dựa vào điểm này, nếu ta bẩm báo lên Ty Thiên Giám, cũng có thể xóa đi một tầng thân phận này của ngươi..."

Sắc mặt Tuân đạo nhân đột biến, nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Tô Đình còn chưa trả lời, nhưng nho sinh trung niên kia cẩn thận nhìn Tô Đình, đánh giá hồi lâu, dường như phát hiện ra cái gì, dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tôn giá..."

Nho sinh trung niên kia kinh hãi thất thanh kêu lên: "Tô Thần Quân?"

Tô Đình hơi nhíu mày, nhìn sang, nói: "Ánh mắt cũng không kém, chuyện này tạm thời không liên quan tới ngươi, đứng sang một bên."

Nho sinh trung niên nghe vậy, vội thối lui, ngừng lại tất cả tâm tư.

Mà Tuân đạo nhân còn muốn nói gì, thấy thiếu niên này có khí thế hùng hổ, tràn ngập tức giận, hiển nhiên không phải vì mình không ra trước cửa đón tiếp nên tức giận, mà là có duyên cớ khác.

"Mạng người quan trọng, việc này liên quan đến rất nhiều nhân mạng, vượt qua phạm trù phàm tục, mà ngươi làm người chủ sự của Ty Thiên Giám ở đây, lại hoàn toàn không biết?"

Tô Đình xích lại gần đến đây, lạnh giọng nói: "Hay là ra vẻ không biết?"

Tuân đạo nhân bỗng giật mình, nói: "Thần Quân nói lời này là có ý gì?"

Tô Đình trầm giọng nói: "Ta đã vì chuyện này mà đến thì ngươi không thể gạt được ta... Dù ngươi là người chủ sự của Ty Thiên Giám ở đây, nhưng ta muốn xuống tay với ngươi, ta cũng không sợ Ty Thiên Giám ở kinh thành."

Sắc mặt Tuân đạo nhân lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.

"Trước khi tới đây, ta từng thăm dò qua lai lịch của ngươi."

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Ta hành tẩu các phương, cũng đã gặp quan viên triều đình chấp chưởng một phương, có thể xưng là một tay che trời, có thể điên đảo đen trắng... Nhưng ta vốn cho rằng Ty Thiên Giám đều là người tu hành, quan viên phàm tục không thể so sánh, đều có thể công chính không sai, hôm nay xem ra, cũng không gì hơn cái này."

Thời đại này, người có thiện ác, tuy có thanh quan, cũng sẽ có tham quan.

Cho dù huyện lệnh Đinh Nghiệp ở Khảm Lăng cũng chưa chắc đã trong sạch như nước, ông ta cũng có lui tới với Tô gia ở Khảm Lăng, đủ để che lấp mọi chuyện ở Khảm Lăng.

Nhưng dù sao Đinh Nghiệp không phải hạng người hung ác, chí ít cũng có điểm mấu chốt.

Mà nếu tương tự như Đỗ Hằng thì chính là không có điểm mấu chốt, cấu kết cùng quan gia, làm bạn cùng đạo tặc, có thể một tay che trời, tùy ý làm bậy... Thậm chí có ít người, có thể bị bọn hắn vô cớ chụp tội danh, đánh vào trong ngục, thậm chí chém đầu răn chúng.

Dù sao trắng đen cấu kết như thế, cho dù là báo quan cũng vô dụng.

Lương An phủ này không có Đỗ Hằng công tử.

Nhưng Tuân đạo nhân chủ sự ở Lương An Phủ này, tác phong làm việc của ông ta lại tương tự như Đỗ Hằng lúc trước, đúng là không hề có sự khác biệt.

"Tô Thần Quân chớ hiểu lầm, vị lão hữu này của ta cũng không phải là người ác..."

Nho sinh trung niên dường như muốn mở miệng, nhưng Tô Đình đã liếc nhìn tới làm ông ta nhất thời không biết tiếp tục nói như thế nào.

Tô Đình thu hồi ánh mắt, nhìn Tuân đạo nhân, chậm rãi nói ra: "Gần đây ta gặp qua không ít người của Ty Thiên Giám, cũng không thiếu hạng người chủ sự một phương, ví dụ như Vân Tấn đạo nhân ở Thăng Long hành cung, tu vi không biết cao hơn ngươi bao nhiêu, cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo như ngươi."

Tuân đạo nhân bị hắn bóp cổ, hoàn toàn không có một chút khí lực nào, tựa như một con rắn bị bóp ở vị trí bảy tấc, trong miệng khẽ nhúc nhích, nhưng lại không nói nên lời, chỉ thầm mắng ở trong lòng, cũng cảm thấy hơi ủy khuất.

Tô Đình này có danh là thần quân, có sự tích tru sát Chân Nhân, nếu như là từ lúc bắt đầu đã lộ rõ thân phận thì ông ta tự nhiên sẽ lễ nghĩa chu toàn, tắm rửa đốt hương, đi ra ngoài nghênh đón, nào dám loay hoay tỏ vẻ gì?

"Cho ngươi thêm một cơ hội, báo cáo tất cả mọi chuyện liên quan đến việc này cho ta."

Tô Đình lạnh giọng nói ra: "Nếu không, ta sẽ chặn kinh mạch của ngươi trước, hủy đi đan điền của ngươi, lại thông báo tới Ty Thiên Giám, tước đoạt tầng thân phận này của ngươi."

Nói rồi Tô Đình chậm rãi nói: "Đương nhiên, phía sau ngươi còn có một cơ hội, lần này nếu ngươi không nói, ta cũng chỉ đành phế tu vi của ngươi trước, phế thân phận của ngươi, tạm thời không giết ngươi. Đợi Ty Thiên Giám huỷ bỏ thân phận này của ngươi thì ta lại hỏi ngươi một lần nữa, sinh tử của ngươi đang ở trên tay ngươi..."

Sắc mặt Tuân đạo nhân liên tục thay đổi, dường như đang không chừng do dự.

Ánh mắt Tô Đình lóe lên, lộ ra sát cơ.

Tuân đạo nhân cả kinh nói: "Chậm đã..."

Tô Đình hơi thu liễm pháp lực, trong lòng thầm mắng đồ cứng đầu.

❖ ❖ ❖

Trong đạo quan.

Tô Đình ngồi ngay ngắn phía trên, liếc nhìn hồ sơ mà Tuân đạo nhân đưa tới, ánh mắt biến ảo, qua hồi lâu, mới nhìn tới Tuân đạo nhân, nói ra: "Gần đây Lương An phủ mất tích hơn trăm người, trong đó hơn phân nửa là người tu hành, ngươi làm người chủ sự ở nơi đây lại bỏ mặc?"

Tuân đạo nhân cười khổ nói: "Không phải bần đạo bỏ mặc, mà là quả thực không có nắm chắc có thể ngăn được đối phương."

Tô Đình trầm giọng nói: "Không có nắm chắc có thể ngăn được đối phương, như vậy vì sao ngươi không báo cáo tới Ty Thiên Giám kinh thành? Ngươi không có nắm chắc, quốc sư chẳng lẽ cũng không có nắm chắc?"

Tuân đạo nhân hơi biến sắc mặt, thấp giọng nói: "Bần đạo..."

Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, nói: "Ngươi gặp qua đối phương?"

Tuân đạo nhân nuốt nước miếng, hơi chần chờ rồi mới gật đầu.

Tô Đình trầm giọng nói: "Ngươi cùng kẻ này đã đã đạt thành thỏa thuận gì?"

Sắc mặt Tuân đạo nhân đột biến, mới nói: "Đối phương đã đồng ý với bần đạo, số người mà hắn cần đã đủ rồi, chỉ cần sự tình thuận lợi, sẽ không khiến Lương An phủ có người mất tích. Đối phương đã đề cập qua cùng bần đạo, việc này sẽ không mở rộng, nếu bây giờ đè xuống việc này, như vậy sau này cũng không còn phong ba, tất cả đều vui vẻ..."