← Quay lại trang sách

Chương 396 Tự thấy thiên thần

Động phủ hổ yêu.

Trong phòng luyện đan.

Khuê Mộc Lang hừ lạnh một tiếng, lấy uy áp của thiên thần dùng thần âm uy hiếp, là có thể mạnh mẽ đánh nát thiên binh có thể so với nhục thân của Thượng Nhân tầng sáu

Hắn không dùng thần lực, cũng không thi triển thần thuật, chỉ dùng thần âm mà thôi.

Dù thân thể thiên binh kia cũng không phải là bản thân Thượng Nhân, nhưng Khuê Mộc Lang cũng không quá để ý, chỉ cần chấn nhiếp là được.

Dù sao hắn đã luyện hóa vòng "Mặt trời xanh" này được ba thành, còn lại bảy thành nữa.

Nếu như lúc này truy sát tới chính là sẽ bỏ dở nửa chừng, còn phải làm lại từ đầu.

Vì truy sát một Thượng Nhân, không đáng trả giá lớn như thế.

"Gốc thần thụ này lại sinh ra tạo hóa bất phàm bực này, chính là hi vọng duy nhất để bản thần bỏ đi gông xiềng lúc này."

Khuê Mộc Lang nghĩ như vậy, cố gắng há miệng, giống như muốn nuốt cả vòng "Mặt trời xanh" này vào trong miệng.

Hắn cố gắng như thế, trong lòng kỳ thật cũng có chút bức thiết, muốn sớm luyện hóa xong.

Dù sao thiên thần hạ giới chính là phạm vào thiên điều.

Cho dù hắn có tên trên bảng Phong Thần bảng, chính là chính thần, nhưng nếu Thiên Đình trừng phạt, tiên thần cũng không muốn tiếp nhận.

Hắn chuyên tâm luyện hóa, thu liễm khí tức.

Không biết qua bao lâu.

"Chậc chậc chậc, thật sự là dụng tâm."

Giọng nói của một thiếu niên từ ngoài cửa truyền đến.

Ánh mắt Khuê Mộc Lang âm u, tàn ác lạnh lẽo, nhưng cũng không quay đầu đi xem.

Dù sao hắn vẫn là thiên thần, có thể cảm nhận được sự tình xung quanh.

Hắn có thể phát hiện ra thiếu niên kia nhàn nhã đi tới nơi đây, đầu tiên là xoay người nhặt lên Ngũ Hành giáp rơi giữa đống đất đá, sau đó mới nhìn về phía lò luyện đan.

"Lúc trước thấy không rõ ràng, còn tưởng rằng ngươi muốn nuốt bảo vật này vào trong miệng, mới tính là luyện hóa."

Vẻ mặt Tô Đình rất lạnh nhạt, ung dung nói ra: "Hiện tại xem ra, ngươi không phải muốn nuốt bảo vật này vào, mà là truyền một sợi Nguyên Thần từ thân sói này vào bảo vật kia, đúng không?"

Trong mắt Khuê Mộc Lang càng hiện ra rét lạnh, nhưng cũng có chút kinh ngạc, thiếu niên này lại có thể nhìn ra ý đồ của hắn?

Nhưng dù có kinh ngạc, hắn cũng không quá để ý đến thiếu niên này.

Trong mắt hắn, thiếu niên này chỉ là Thượng Nhân cảnh, chỉ mới tu thành Âm Thần, mặc dù mặc một tầng bảo vật, có thể giúp pháp lực tăng vọt, có thể so với Chân Nhân.

Nhưng về bản chất, thiếu niên này vẫn là Thượng Nhân đẳng cấp Âm Thần.

"Lúc trước ngươi dùng pháp môn Vãi Đậu Thành Binh đến đây dò xét, mặc dù bản thần hủy ngươi hóa thân, nhưng cũng tha cho bản thân ngươi một mạng, thế mà ngươi còn không biết cao thấp, bản thân lại muốn đi tìm cái chết."

Ngữ khí của Khuê Mộc Lang rất lạnh lẽo, nói: "Nếu ngươi đã tự dâng tới cửa nhận lấy cái chết thì bản thần cũng sẽ không tha cho ngươi."

Tô Đình cười lạnh nói: "Không bỏ qua cho ta? Hôm nay ta cũng không muốn tha cho ngươi..."

Nói xong câu này, Tô Đình vung tay lên, quát: "Vậy thì xuất thủ đi, để xem bản lĩnh Nguyên Thần của ngươi cái này có thể diệt Âm Thần của ta hay không?"

Khuê Mộc Lang bỗng hừ lạnh một tiếng, trong đó chất chứa thần uy, hung hãn vô song.

Một tiếng thần âm này hùng hậu nặng nề, đủ để phá diệt Âm Thần của Thượng Nhân bình thường.

Nhưng Tô Đình đứng trên đất, không nhúc nhích.

Trong đôi mắt của Khuê Mộc Lang lộ ra vẻ kinh dị.

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: "Ta cũng không phải là thiên binh hóa thân, mà là bản thân ta đến đây, chỉ dựa vào một tia thần âm thì ngươi không diệt được ta đâu. Nhưng Tô mỗ đề nghị ngươi có thể vận dụng Nguyên Thần..."

Nói đến đây, khóe miệng Tô Đình lộ ra một tia trào phúng, nói: "Dù sao bộ thân thể này của ngươi không có thần lực gì đáng để nói cả?"

Trong phòng luyện đan, lập tức yên lặng im ắng.

Sau một lúc lâu, mới nghe thấy Khuê Mộc Lang trầm giọng nói: "Thiếu niên nhà ngươi rất thông minh."

Nói xong câu này, hắn chậm rãi đứng dậy, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Đình.

Khi đầu hắn hơi nghiêng đi, miệng sói cũng rời đi một vòng "Mặt trời xanh" này.

Việc này cũng đại biểu hắn đã từ bỏ tiến triển luyện hóa bây giờ.

Từ một góc độ nào đó thì chuyện này cũng đại biểu cho việc hắn kha coi trọng Tô Đình, không coi Tô Đình là sâu kiến, mà là đối thủ cần từ bỏ đại sự luyện hóa bảo vật để chuyên tâm ứng phó.

Hắn nhìn lại, thần quang lấp lóe trong đôi mắt, hiện ra vẻ u ám thâm thúy, tràn đầy lạnh lẽo.

Tô Đình tiếp xúc với ánh mắt này, trong lòng cũng hơi lạnh lẽo, nhưng cũng không đến mức trong đầu trống rỗng như lúc trước.

"Thiếu niên nhà ngươi chỉ là Âm Thần, làm sao lại không sợ thần âm?"

Khuê Mộc Lang không lập tức xuất thủ, mà hỏi: "Mà chút đạo hạnh nông cạn này của ngươi, sao có thể xuyên thấu qua thần quang, thấy rõ trạng thái của bản thần?"

Tô Đình cũng không vội vã động thủ, chỉ nâng một hồ lô đỏ, ung dung nói ra: "Lúc đầu ta cảm thấy không đúng, là bởi vì ngươi xé rách ngọn núi kia."

Khuê Mộc Lang nói: "Bản thần tiện tay xé rách một ngọn núi thì như thế nào?"

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Ngươi là một thiên thần, nếu để chân thân hạ giới, chỉ cần dựa vào thần uy là có thể khiến sơn thần một phương sợ hãi đến cực điểm, cần gì phải xuất thủ xé rách cả ngọn núi để đe dọa sơn thần kia?"

Khuê Mộc Lang bỗng nhiên im lặng.

Tô Đình tiếp tục nói: "Ngươi làm thế là vẽ vời thêm chuyện, nhưng phía sau phải chăng có ý tưởng khác, thì ta lại suy đoán... Hoặc là ngươi không chỉ muốn đe dọa sơn thần, mà là những người về sau muốn lần theo manh mối để truy tìm nguyên nhân chuyện này như ta."

"Ngươi khiến ta nghĩ lầm ngươi là thiên thần hạ giới, có thần uy vô tận, nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện xé rách ngọn núi này, Tô mỗ cũng có năng lực làm được."

"Cho nên trong lòng Tô mỗ có mấy phần do dự."

Tô Đình cười lại giống như không cười.

Khuê Mộc Lang nói: "Chỉ vì mấy phần do dự, ngươi lại dám can đảm dùng mệnh đến xò xét?"

Tô Đình cười nói: "Nếu như chỉ dựa vào một chút suy đoán này, tự nhiên là không dám, chỉ là lúc trước ta dùng pháp môn Vãi Đậu Thành Binh, dùng thiên binh để đến hổ yêu này, lại không thấy có thần trận thủ hộ?"

Khuê Mộc Lang không trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tô Đình càng thêm lạnh như băng.

Ánh mắt thiên thần âm u lạnh lẽo, tràn đầy áp bách, đừng nói là người bình thường, ngay cả người tu hành bình thường chỉ sợ đều khó có thể chịu đựng.

Nhưng Tô Đình vẫn lãnh đạm, ung dung nói ra: "Ta nghĩ kỹ lại, ngươi vì bảo bối này đã bỏ ra cái giá không nhỏ, trước mắt đang luyện hóa thì cũng nên bố trí một tầng bình chướng bằng thần lực chứ."

"Nhưng bên trong động phủ hổ yêu này lại không có gì ngăn cản, là ngươi quá tự phụ sao? Nhưng dù có tự phụ đến đâu đi nữa, đối mặt với bảo vật quan trong như thế, cũng không nên sơ sót mới đúng..."

"Hiện tại mới thấy là ngươi căn bản không có nhiều thần lực, cho dù bày ra bình chướng, cũng không thể quá kiên cố."

Nói đến đây, trong giọng nói của Tô Đình mang theo vài phần trào phúng.

Khuê Mộc Lang không đáp lời, chỉ là trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc đối với thiếu niên này.

Rõ ràng chỉ là một hậu bối tuổi trẻ, có đạo hạnh Thượng Nhân cảnh mà lại có thể suy đoán ra rất nhiều chuyện như thế.

Những lời thiếu niên này vừa mới nói, gần như đều không sai gì.

Chính bởi vì thần lực của hắn quá nông cạn, bày ra bình chướng cũng yếu ớt, chỉ cần có bản lĩnh của Thượng Nhân là có thể đánh vỡ, như thế cũng giống như không có, ngược lại còn bại lộ hư thực, cho nên hắn mới thẳng thắn không có bày ra thần trận.

Đồng thời, trong lòng hắn kỳ thật vẫn cho rằng không có ai có thể biết được tung tích của thiên thần là hắn, chí ít trước khi hắn luyện hóa bảo bối này, sẽ không có ai tới quấy rầy.

Không ngờ lại là đụng phải một thiếu niên như thế này.

"Ánh mắt không tệ, nhưng thế thì sao?"

Khuê Mộc Lang điềm nhiên nói: "Bản thần không dùng thần lực, không lấy thần khu, muôn giết một Thượng Nhân như ngươi vẫn dễ như trở bàn tay."

Tô Đình chậm rãi cười nói: "Đúng là như thế, ngươi không phải chân thân, nhưng dù sao cũng là thiên thần hạ giới, vẫn có thể nhìn xuống nhân gian. Thiên binh kia của ta vốn có thể so với Thượng Nhân tầng sáu, nhưng cũng không chịu được một tiếng hừ lạnh của ngươi, có lẽ ngay cả Chân Nhân Dương Thần cũng kém xa ngươi."

Trong mắt Khuê Mộc Lang lập tức lộ ra màu lạnh, cũng có trào phúng.

Nhưng mà Tô Đình cũng lộ ra ý cười nhạo.

"Đáng tiếc ngươi gặp được Tô Thần Quân."