Chương 397 Tô Đình đấu thiên thần
Khuê Mộc Lang chính là thiên thần, thần uy cuồn cuộn, không có thể coi thường.
Chỉ hư một tiếng đã đủ để khiến Âm Thần của Thượng Nhân vỡ vụn, vì đó mà chết.
Nếu như không phải Tô Đình đã từng thấy qua Nữ Thổ Bức, căn bản sẽ không sinh ra nửa phần hoài nghi đối với Khuê Mộc Lang có uy thế vô song này.
Nhưng chính bởi vì trước đó từng gặp qua Nữ Thổ Bức, bởi vậy trong lòng Tô Đình lập tức có suy đoán đại khái.
Dù Khuê Mộc Lang giống như có thần uy vô địch, nhưng Tô Đình từng gặp qua Nữ Thổ Bức, trong lòng có hoài nghi, nên có thể lần tìm từ dấu vết rồi so với suy đoán trong lòng mình.
"Sau khi ngươi diệt đi thiên binh của ta, ta đã cẩn thận suy tính nên có thể kết luận, ngươi không thi triển thần lực, không vận dụng thần thể, chỉ bởi vì ngươi không phải chân thân hạ giới."
Tô Đình nhìn Khuê Mộc Lang không sợ hãi, ngược lại còn bước về trước một bước, nói: "Ngươi chỉ là để nguyên thần hạ giới, chỉ là một sợi nguyên thần ngươi phân ra, dù có cực kì cường đại, có lẽ có thể mạnh hơn so với Bán Tiên ba phần, nên ngươi mới dám không kiêng nể gì tùy ý làm ác như thế."
Khuê Mộc Lang vốn muốn trực tiếp vận dụng Nguyên Thần, tiêu diệt Âm Thần của thiếu niên này, rồi lại đổi một nơi bí ẩn khác để luyện hóa bảo vật do thần thụ sinh ra.
Nhưng hắn đang muốn vận dụng Nguyên Thần, lại cảm nhận được một cỗ hàn ý khiến hắn không khỏi run lên.
Đúng vào lúc này, Tô Đình lại bước về trước một bước, không hề sợ hãi.
Khuê Mộc Lang lập tức dừng lại, trong lòng có phần kinh nghi bất định.
Đúng như Tô Đình lời nói, mặc dù hắn không phải chân thân, không có thần thể, không có thần lực, nhưng dù sao cũng là nguyên thần hạ giới, so Dương thần thì vẫn mạnh hơn, đương thời có thể kềm chế được hắn cũng không tính nhiều.
Chỉ là Thượng Nhân, một tiếng hừ lạnh là có thể phá diệt Âm Thần, chính là Chân Nhân Dương Thần đến đây cũng đánh không lại Nguyên Thần của hắn.
Vậy mà lúc này vì sao lại có một luồng hàn ý âm u như thế?
"Ngươi là đệ tử nhà nào?"
Khuê Mộc Lang chậm rãi nói ra: "Bản thần trên thiên cung cũng giao hữu rộng lớn, năm đó trước khi phong thần đã tung hoành khắp nhân gian, cũng kết giao rất nhiều cao nhân, nếu như tổ tông của ngươi cùng bản thần có chút giao tình, việc này cũng đành thôi, ta sẽ tạm thời tha cho ngươi một mạng."
Tô Đình quay đầu, trong lòng âm thầm kinh dị.
Hẳn là Khuê Mộc Lang này thật sự có thể cảm ứng được Trảm Tiên Phi Đao trong thức hải của hắn?
Nếu không thì sao tên hung thần này có thể dễ dàng nói chuyện như vậy?
Nếu thật là như thế thì dù bây giờ hắn đáp lại mình là truyền thừa nhà ai, tên ác lang này nhất định sẽ đả xà tùy côn, nhận hắn là hậu bối của"Lão hữu", từ đó có thể "Bình an vô sự".
"Nguyên Phong Sơn!"
Tô Đình mở miệng nói ra.
Chỉ là hắn vừa dứt tiếng, đã thấy ánh mắt của Khuê Mộc Lang dường như thoáng ngưng trệ một chút, hiển nhiên cảm thấy mười phần kinh ngạc đối với đáp án này.
"Nguyên Phong Sơn..."
Ngữ khí của Khuê Mộc Lang cứng nhắc, nói: "Tổ sư của các ngươi cũng coi là quen biết với bản thần, chỉ là..."
Sát cơ của hắn bỗng tăng mạnh, khí thế phô thiên cái địa chèn ép tới.
Tô Đình bỗng run lên, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tổ tông của Nguyên Phong Sơn có thù cùng Khuê Mộc Lang?
Vì sao Khuê Mộc Lang nghe được ba chữ Nguyên Phong Sơn này, lại có khí thế không chết không thôi, cá chết lưới rách?
Dù trong lòng kinh dị, nhưng Tô Đình cũng không bị hắn dọa sợ, hồ lô trong thức hải khẽ chuyển, lập tức đánh tan ảnh hưởng.
❖ ❖ ❖
Trước động phủ hổ yêu.
Tiểu tinh linh ở lại nơi này.
Tiểu bạch xà cũng ở chỗ này.
Tô Đình không sợ Khuê Mộc Lang, nhưng hai tên này chưa hẳn có thể chịu được.
"Bên trong vừa bắt đầu động thủ."
Trong mắt tiểu tinh linh lóe lên một chút khẩn trương, nhưng cũng có chút chờ mong, lại cất giấu mấy phần sát ý, có thể nói là vô cùng phức tạp.
Tiểu bạch xà xì xì rung động, dường như hỏi thăm.
Trong mắt tiểu tinh linh cũng có một chút mờ mịt, nhưng vẫn nói: "Hắn luôn luôn tham sống sợ chết, nếu như không phải hoàn toàn chắc chắn thì sẽ không dùng tính mệnh đi mạo hiểm, hắn kết luận tên thiên thần này không phải chân thân, đồng thời cho là mình có thể thắng được đối phương, vậy thì nhất định là có thể thắng."
Dường như tiểu bạch xà lại nghĩ tới cái gì, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, trong mắt rắn hẹp dài cũng có thần thái khác thường.
Tiểu tinh linh khẽ gật đầu, nói: "Tuân đạo nhân kỳ thật không nhìn lầm, đây là một thiên thần, dù không phải chân thân, nhưng Nguyên Thần của hắn đủ để vượt qua Bán Tiên Dương thần, dù quốc sư đích thân đến, cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng..."
Bên trong ầm âm vang vọng!
Tiếng sấm chợt nổi lên!
Tinh quang sáng chói!
Thần thuật cùng đạo thuật bắt đầu giao phong!
"Nếu là Nguyên Thần, như vậy có thể giết người trong vô thanh vô tức."
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Dạng động tĩnh này, đại biểu hắn không vận dụng Nguyên Thần để tiêu diệt Âm Thần của Tô Đình... Ta từng nghe Tô Đình đề cập qua, thức hải của hắn có thể vạn tà bất xâm, có lẽ chính là dựa vào chuyện này."
Nếu đã không phải chân thân hạ giới, như vậy Khuê Mộc Lang nhập thế, ưu thế duy nhất có thể dùng để nghiền ép chúng sinh chính là Nguyên Thần của hắn vượt qua giới hạn của người tu hành ở nhân gian.
Lúc này Khuê Mộc Lang có kiêng kỵ, không thể dùng tới Nguyên Thần, cho nên liền đành phải chính diện tranh đấu.
Chính diện tranh đấu, có lẽ Khuê Mộc Lang cũng cực kỳ lợi hại, nhưng không phải sẽ vô địch.
Tô Đình tuy là Thượng Nhân, nhưng có thể so với Chân Nhân, chưa hẳn đã thua kém.
Từ dấu hiệu tranh đấu bên trong đến xem, dường như hai bên cân sức ngang tài với nhau.
❖ ❖ ❖
Sấm vang ầm ầm!
Tô Đình chập chỉ thành kiếm, chém tới.
Chỉ thấy một đạo lôi quang bỗng nhiên bắn ra.
Khuê Mộc Lang kịp thời né tránh.
Chỉ thấy lôi quang xuyên thủng phòng luyện đan, xuyên phá tường viện, bắn vào trong sơn cốc.
"Lôi bộ chân truyền?"
Khuê Mộc Lang khẽ chấn động, nói: "Công pháp của sứ giả Tổng binh Lôi bộ Cổ Thương? Ngươi quả nhiên là đích truyền Nguyên Phong Sơn..."
Tô Đình nghe vậy, trong lòng có phần buồn bực, Sứ giả Tổng binh Lôi bộ Cổ Thương truyền thừa có quan hệ thế nào với đích truyền Nguyên Phong Sơn?
Cần biết rằng Lôi bộ truyền thừa của hắn dường như chỉ là nhất mạch đơn truyền, ngoài Sứ giả Tổng binh Lôi bộ ra thì chỉ có hắn được bộ công pháp kia, ngay cả ở bên trong Nguyên Phong Sơn cũng không có người nào là tập được một bộ công pháp này.
Dù có nghi hoặc, nhưng Tô Đình ra tay vẫn không chậm, hai tay bắt ấn, ầm vang đánh rớt.
Khuê Mộc Lang bỗng nhiên há miệng, trong miệng phun ra một đạo tinh quang, ngưng tụ thành cột sáng, bắn tới chính giữa pháp ấn của Tô Đình.
Oanh!
Phòng luyện đan sụp đổ trong nháy mắt!
Cả tòa động phủ hổ yêu đều rung động!
Trên người Tô Đình mang thần giáp, pháp lực so với Chân Nhân, có thể nói là hung hãn tuyệt luân.
Nhưng Khuê Mộc Lang tuy không phải chân thân, Nguyên Thần lại nhận hạn chế, nhưng cũng có thể phát huy ra bản lĩnh có thể so với Chân Nhân, đồng thời hắn thân là thiên thần, tầm mắt bất phàm, tinh thông thần thuật, mơ hồ còn chiếm được một chút thượng phong.
"Thiếu niên ngươi cho dù có xuất thân bất phàm, kiến thức bất phàm, không bị Nguyên Thần xâm nhập, nhưng bản lĩnh của ngươi vẫn hơi thấp."
Khuê Mộc Lang nhào tới, vô cùng hung ác, dữ tợn nói: "Ngươi vẫn nên làm một bữa ăn cho bản thần đi!"
Tô Đình lộ ra vẻ lạnh lùng, song chưởng nhấn tới, va chạm với song trảo!
Bành!
Hai chân Tô Đình lún sâu xuống đất.
Một đôi chân trước của Khuê Mộc Lang va chạm cùng hai tay của Tô Đình, móng vuốt sắc bén đâm vào bàn tay Tô Đình.
Thần lực của hắn bùng ra, ngưng tụ thành thần thuật, gần như muốn đánh chết Tô Đình!
Chỉ thấy Tô Đình kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng lại không mất mạng như Khuê Mộc Lang dự liệu,.
"Ngươi..."
Đôi mắt Khuê Mộc Lang lạnh lẽo, trong lòng lại thắt lại.
Trong mắt Tô Đình lộ ra vẻ trêu tức.
Tác dụng chân chính của thần giáp không phải gia tăng pháp lực, mà là bảo vệ bản thân!
Bây giờ Tô Đình bị thương, nhưng cũng dùng hai tay của mình khóa lại song trảo của Khuê Mộc Lang!
Oanh!
Chỉ tháy sau lưng Khuê Mộc Lang có một tôn cự nhân đứng lên, tay cầm một pháp ấn cự đại, ầm ầm đập xuống, trúng chính giữa lưng ác lang.
Ác lang không nhịn được thét dài thành tiếng, ngửa đầu lên, chân sau trầm xuống, lưng gần như bị đánh gãy.
"Thiên thần thì thế nào?"
Tô Đình lạnh giọng nói: "Bản lĩnh đấu pháp cũng không gì hơn cái này!"
Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn không dừng tay, chập chỉ thành kiếm, lôi quang lấp lóe.
Trong khoảnh khắc, Tô Đình ngưng tụ Thiên Lôi kiếm chỉ, đánh tới giữa đầu ác lang.
Lôi quang bỗng nhiên xuyên thủng đầu hắn!