Chương 417 Lôi Thần không phải Lôi Thần
Cắt Giấy Làm Ngựa! Vãi Đậu Thành Binh!
Cái trước là bí thuật Nguyên Phong Sơn, cái sau là bí thuật của Chính Tiên Đạo.
Tô Đình thân là ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, nhưng thật ra chỉ có tiếng không có miếng mà thôi, đối với Nguyên Phong Sơn thì hắn cũng không quen thuộc, đừng nói tới bí thuật bất truyền của Nguyên Phong Sơn là thuật Cắt Giấy Làm Ngựa.
Ngược lại là hắn đạt được Ngũ Hành giáp từ Lôi Thần miếu, lại được quốc sư dạy cho pháp môn vận dụng thiên binh, thường lấy thuật Vãi Đậu Thành Binh để đối địch.
Chính bởi vậy, đêm qua tiện tay diệt đi hai bóng người nhẹ như sợi bông, mỏng như tờ giấy kia mới không có thể nhìn ra pháp môn mà đối phương dùng.
"Cũng may Thanh Bình không biết ta là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, nếu không lần này mất mặt cũng không nhỏ."
Tô Đình khụ một tiếng rồi nói: "Cắt giấy Làm Ngựa là bí thuật của Nguyên Phong Sơn, người này là đệ tử của Nguyên Phong Sơn sao?"
Thanh Bình khẽ lắc đầu, nói: "Ta không biết, hai ngày trước khi giao thủ, ta đã thăm dò mấy lần, nhưng đối phương cũng không có trả lời ta."
"Vẫn là vì trình độ của ngươi quá nhỏ bé, khó mà moi ra tin tức hữu ích."
Tô Đình suy tư nói: "Chỉ là ta không phải đệ tử Chính Tiên Đạo mà cũng có thể thu được đậu tiên này, đối phương cũng chưa chắc đã là đệ tử của Nguyên Phong Sơn, nhưng nếu bắt được hắn thì có thể tra khảo một phen."
Thanh Bình cau mày nói: "Tuy nói gần đây người này có vẻ bắt buộc phải đoạt được Lôi Thần miếu, nhưng đêm qua ngươi hiện thân, động tĩnh quá lớn, có lẽ đã đả thảo kinh xà, tối nay hắn chưa hẳn đã tới tiếp."
"Ngươi cảm thấy..."
Tô Đình nhíu mày, nói: "Hắn bị thiên uy cuồn cuộn của Tô Thần Quân dọa chạy rồi?"
Khóe mắt Thanh Bình co quắp lại, nhưng hắn cũng coi như hiểu biết quá sâu đối với tính tình của Tô Đình, lập tức đáp: "Chưa chắc đã bị dọa đi, nhưng tối nay chưa hẳn hắn còn dám tới."
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Hắn không dám tới, vì sao ta không thể đi tìm hắn?"
Thanh Bình nói ra: "Trong thần miếu cũng có vật truyền thừa, chỉ cần ở trong phạm vi thần miếu, dù có là Thượng Nhân tu thành Âm Thần, chỉ cần không phải hạng người giỏi về ẩn nấp thì cũng có thể dò xét điều tra ra, ta từng thử nhưng không thu hoạch được gì."
"Trong thần miếu lại có vật như vậy?"
Tô Đình cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại phất phất tay, nói: "Nói như vậy thì người này hoặc là ở bên ngoài Lạc Việt Quận, hoặc đã là Chân Nhân Dương Thần?"
Thanh Bình lắc đầu nói: "Chuyện này thì ta không rõ."
Theo đạo lý thì nếu như là hạng người Chân Nhân, căn bản không cần quần nhau nhiều ngày cùng Thanh Bình.
Còn nếu là ở bên ngoài Lạc Việt Quận, khoảng cách xa như vậy, có lẽ bản lĩnh của đối phương còn cao hơn trong tưởng tượng một chút, chí ít là Thượng Nhân cảnh.
"Vật truyền thừa kia của ngươi lại không tra được."
Tô Đình nhìn ra bên ngoài, ung dung nói: "Nhưng dưới thiên nhãn của Tô Thần Quân ta, dù có là Chân Nhân Dương Thần thì như thế nào?"
Thanh Bình đang muốn nói chuyện, đã thấy Tô Đình chạm nhẹ lên trên trán, vết dọc ở mi tâm lập tức mở ra hai bên, hiện ra con mắt thứ ba.
"Đây..."
Thanh Bình run lên nửa ngày, cực kì kinh ngạc.
Nhưng thiên nhãn của Tô Đình đã là tỏa hào quang óng ánh, bên trong phản chiếu ra Long Hổ, lại có một gốc thần thụ, chạc cây phân bố.
Tất cả mọi việc ở Lạc Việt Quận, không bỏ sót một chi tiết nào đều hiện rõ trong mắt.
Mà người tu hành cũng đều không tránh khỏi sự thăm dò của hắn.
Chỉ khiến Tô Đình hơi kinh ngạc chính là người tu hành ở Lạc Việt Quận lại có hơn mười người, mấy người có đạo hạnh cao nhất đã là cảnh giới tầng hai, có bản lĩnh có thể thi pháp.
Nhưng Tô Đình không quen những người này, cũng không biết bọn hắn đã sớm ở Lạc Việt Quận tu hành, hay gần đây vì thanh danh của Tô Thần Quân lan truyền lớn nên mới mộ danh mà đến.
Chỉ là đạo hạnh của những người này cũng không tính là cao, Tô Đình cũng không để ý.
Hắn quan sát khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng ở một chỗ.
"Tìm được rồi."
Tô Đình trầm giọng nói: "Nơi này có một ngọn núi, chính là Phục Trọng Sơn ở Lạc Việt Quận?"
Thanh Bình cả kinh nói: "Hắn ở Phục Trọng Sơn?"
Trong thiên nhãn của Tô Đình tỏa ra quang hoa sáng chói, trầm giọng nói: "Ở Phục Trọng Sơn, người này cảnh giới rất cao, tuy không phải Chân Nhân, nhưng đã là Thượng Nhân cảnh đỉnh phong, thậm chí còn cao hơn cả ta, đã bắt đầu âm cực sinh dương, cách cảnh giới Dương thần chỉ nửa bước cuối cùng."
Thanh Bình nghe vậy, nửa ngày không nói gì, nhất thời khó mà kịp phản ứng.
Tô Đình tiếp tục nói: "Dường như hắn đang ở một tòa trong trận pháp, bị vây ở bên trong, cho nên, chỉ có thể vận dụng chút pháp lực xuyên qua trận pháp."
Thanh Bình lẩm bẩm nói: "Khó trách..."
Tô Đình thu hồi thiên nhãn về, dần dần khép kín, chỉ là dường như hắn còn nhìn thấy cái gì, dừng một chút, nhưng không mở miệng, tiếp tục nhắm thiên nhãn lại.
"Người này bị vây ở Phục Trọng Sơn, lại thi triển bản lĩnh Cắt Giấy Làm Ngựa, muốn đoạt Lôi Thần miếu, thật là lạ."
Tiểu tinh linh thì thầm một câu như vậy, hỏi: "Muốn đi tìm hiểu một chút à?"
Tô Đình phất phất tay, nói ra: "Hắn đã bị vậy nên chúng ta không vội, chỉ là so với gia hỏa này, ta càng tò mò hơn về tòa thần miếu này."
Thanh Bình nghe vậy, run lên, nói: "Thần miếu?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nhìn lại, nói: "Trước khi Tùng lão đi, để ngươi giữ vững thần miếu, nhất là tượng thần Lôi Thần... Mà ý đồ đến của đối phương cũng là vì Lôi Thần miếu, như vậy là có phải cũng vì tượng thần không?"
Thanh Bình nghe lời này, giống như hiểu rõ cái gì, lại chợt nghĩ tới con mắt thứ ba ở mi tâm Tô Đình có vẻ không tầm thường, giống như có thể khám phá vạn vật.
Hắn lập tức nhìn Tô Đình, hỏi: "Lúc trước ngươi nhìn ra cái gì?"
Mà tiểu tinh linh cũng nhìn về phía Tô Đình, trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc.
Tô Đình đưa ngón trỏ ra, điểm trên đầu tiểu tinh linh một cái, nói: "Ngươi cần chăm chỉ tu hành thần nhãn kia, thần nhãn còn nhìn không bằng thiên nhãn của ta."
Sau khi nói xong, không đợi tiểu tinh linh nổi giận, hắn nhìn về phía Thanh Bình, nói: "Làm người coi miếu của Lôi Thần miếu, ngươi đã từng nghĩ tới tượng thần Lôi Thần Thiên tôn này kỳ thật không phải Lôi Thần."
"Tượng thần bên trong miếu, không phải Lôi Thần?"
Thanh Bình sửng sốt một chút, chợt lắc đầu nói: "Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu..."
Tô Đình chậm rãi nói: "Lúc trước ta dùng thiên nhãn quan sát tứ phương, trong lúc vô tình nhìn tới tượng thần này, tượng thần này không phải tượng bùn."
Thanh Bình càng thêm nghi hoặc, nhìn Tô Đình, nói: "Ta ở trong thần miếu đã nhiều năm, cũng tiếp xúc qua với tượng thần, quét dọn rất nhiều lần, tượng thần này đúng là tượng bùn, đồng thời hội tụ hương hỏa của Lạc Việt Quận, khiến tượng đất có một cỗ thần uy thật lớn."
Tiểu tinh linh cũng nhìn về phía Tô Đình, chờ đợi Tô Đình giải thích.
"Bình thường thì tượng đất nhận được hương hỏa, tụ được thần uy, chính là tượng thần, nhưng là tượng thần này chỉ có tầng ngoài mới là bùn, chỉ bởi vì hương hỏa quấn quanh, che đậy cảm giác, đừng nói ngươi là người tu hành ở ba tầng đầu, dù có là Chân Nhân tu thành Dương Thần, cũng chưa chắc có thể tuỳ tiện khám phá."
Tô Đình chỉ vào tượng thần, nói: "Nhưng là ta vận dụng thiên nhãn, vừa mới nhìn thấy một cỗ thi thể bên trong tượng đất."
Thanh Bình bỗng nhiên chấn động, như bị sét đánh.
Tiểu tinh linh cả kinh nói: "Thi thể?"
Tô Đình nhìn nàng, trầm giọng nói: "Thần Thi!"