Chương 418 Chân Tướng trong tượng thần
Trên Thiên Đình có tám bộ chính thần, có lôi, hỏa, ôn, đấu, tam sơn ngũ nhạc, quần tinh liệt túc, hưng vân bố vũ, thiện ác u minh.
Trong đó Lôi bộ Chính Thần đứng đầu, Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn có chân thân chính là chưởng giáo tiền nhiệm của Thủ Chính Đạo Môn.
Lúc trước Tô Đình không biết, về sau điều tra việc này, trong lòng lại mờ mịt không hiểu.
Ngày hôm nay thấy khiến nghi hoặc trong lòng hắn đã được giải đáp một nửa.
"Nếu không phải ta tu thành thiên nhãn, thì đúng là không nhìn ra hư thực của bức tượng thần này."
Tô Đình hít một tiếng, nói: "Dù ta tu thành Dương thần, lại có cảm giác càng thêm bất phàm hơn Chân Nhân Dương Thần bình thường, nhưng cũng chưa chắc có thể khám phá ra hư thực bên trong tượng đất ở Lôi Thần miếu đã góp nhặt hương hỏa mấy trăm năm này."
Lúc này Thanh Bình đã bị lời Tô Đình nói làm cho ngơ ngác, thật lâu sau vẫn không kịp lấy lại tinh thần, vẫn có chút mờ mịt.
Mà tiểu tinh linh cũng vô cùng kinh ngạc, nghe thấy bên trong là một bộ Thần Thi, chỉ cảm thấy rung động.
"Thần Thi?"
Thanh Bình nhìn lại, nói: "Là tiền thân của Thiên Tôn?"
Tô Đình khẽ lắc đầu, nói: "Tiền thân của Thiên Tôn là đạo sĩ của Thủ Chính Đạo Môn, nghe nói vẫn là một lão đạo sĩ, nhưng cỗ Thần Thi này không phải ông ấy..."
"Cho dù không phải bản thể của Lôi Thần Thiên tôn, nhưng có một bộ Thần Thi ở bên trong miếu này, hưởng hương hỏa cung phụng cũng không tầm thường."
Nói đến đây, Tô Đình cười đắc ý, nói: "Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận có vẻ không đơn giản đâu."
Vốn cho rằng Tùng lão chỉ là một người coi miếu, có sự từng trải thâm hậu, mà bởi vì thần miếu có nguồn gốc truyền thừa xa xưa, cho nên kiến thức so với người coi miếu và người tu hành bình thường lại càng thêm bất phàm.
Hiện tại xem ra đâu chỉ đơn giản như thế?
Chính Bản đạo nhân có bản lĩnh cao thâm, tuổi tác cũng là không nhỏ, nhưng lại tôn Tùng lão là sư phụ.
Mà toà Lôi Thần miếu này thờ phụng tượng thần, thế mà không phải tượng bùn bình thường, mà là Thần Thi chân chính.
Thanh Bình trầm tư thật lâu, không nói gì.
Mà Tô Đình suy nghĩ một lát rồi nhìn tới hắn, hỏi: "Ngươi làm người coi miếu tân nhiệm của Lôi Thần miếu, Tùng lão lại không nói gì với ngươi?"
Thanh Bình khẽ lắc đầu.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Trên đời này, vô số tín đồ kính bái Lôi Thần Thiên tôn, thần miếu ở các nơi cũng có không ít, nhưng chỉ có một tòa thần miếu này, đã có Ngũ Hành giáp, lại có thần thi ở bên trong, đã truyền thừa tám trăm năm, bắt nguồn xa xưa, quả thực là cao thâm mạt trắc."
Thanh Bình không lập tức tiếp lời, qua nửa ngày sau mới lắc đầu nói: "Những chuyện khác thì Tùng lão đều không nói gì với ta, có lẽ Lôi Thần miếu này truyền thừa nhiều năm, truyền đến đời này, có rất nhiều bí ẩn đều đã thất truyền, giống như chuôi thần đao của Tô gia ngươi vậy... Có lẽ, Tùng lão cũng chưa chắc đã biết được."
Tô Đình sờ cằm, nói: "Ngươi nói rất có đạo lý."
Lời tuy nói như thế, nhưng Tô Đình cùng tiểu tinh linh lại liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt đều hiện ra vẻ cổ quái.
Từ khi đệ tử của Tùng lão có đạo hạnh cao thâm kia xuất hiện, Tô Đình quả thực không thể khiến bản thân mình tin tưởng Tùng lão thật sự chỉ là một người coi miếu bình thường.
"Ta tin ngươi không biết, nhưng Tùng lão thì chưa hẳn đã không biết."
Tô Đình dừng một chút, nói: "Tòa thần miếu này cũng coi như một phân bộ của Ty Thiên Giám ở Lạc Việt Quận, vậy phương pháp liên lạc với Ty Thiên Giám, chắc Tùng lão cũng truyền cho ngươi rồi?"
Thanh Bình gật đầu nói: "Việc này thì đúng là có truyền thừa."
Tô Đình nói ra: "Tra xem ghi chép về người coi miếu các đời từ khi có thần miếu đến nay đi."
Thanh Bình run lên, nói: "Ngươi tra việc này làm gì?"
Tô Đình buông tay nói: "Dù sao cũng không khó khăn, nếu như tra được cái gì, tự nhiên là tốt... Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ?"
Thanh Bình suy tư dưới, gật đầu nói: "Được."
Sau khi Tô Đình nói xong, chỉ tay một cái, quang hoa lấp lóe, rơi vào trên người Thanh Bình, nói: "Ngươi từ từ chữa thương, chuyện khác chờ một hồi rồi nói."
❖ ❖ ❖
Ở ngoài cửa.
Tô Đình không dừng lại, đi về phía tượng thần.
Tiểu tinh linh đứng trên vai của hắn, hỏi: "Dường như ngươi đang che giấu gì đó?"
Tô Đình trầm giọng nói ra: "Thanh Bình có đạo hạnh quá thấp, tầm mắt cũng không cao, rất nhiều chuyện có nói rõ với hắn, hắn cũng khó có thể hiểu rõ, nhưng tượng thần này đã giải đáp được một nghi hoặc lớn từ khi ta tu hành đến nay."
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Nghi hoặc gì?"
Bước chân Tô Đình nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: " Ngũ Hành giáp này của đến từ hạt châu khảm trên tượng thần, lúc trước ta còn không hiểu rõ lắm, về sau trong lòng luôn có nghi hoặc."
"Đứng đầu Lôi bộ Chính Thần chính là chưởng giáo tiền nhiệm của Thủ Chính Đạo Môn."
"Nhưng trên tượng thần lại cất giấu Ngũ Hành giáp, là bí mật bất truyền của Chính Tiên Đạo."
"Mà bên trong đó lại có Tiên Thiên công pháp của thần sứ Tổng binh Lôi bộ, thuộc về Lôi bộ chân truyền chân chính, chỉ sợ ngay cả Lôi Thần Thiên tôn đứng đầu Lôi bộ đều không có pháp môn tu hành này."..
Nói đến đây, hắn nhìn về phía tiểu tinh linh, nói: "Ngươi không cảm thấy cổ quái à?"
Tiểu tinh linh nghe vậy thì giật mình nói: "Theo lời ngươi nói thì đúng là cổ quái, theo đạo lý, nếu trong tượng thần là chưởng giáo tiền nhiệm Thủ Chính Đạo Môn, như vậy bảo vật mà ngươi đạt được từ trên tượng thần hẳn là bảo bối bí truyền của Thủ Chính Đạo Môn, cũng hẳn là công pháp bí truyền của Thủ Chính Đạo Môn."
Tô Đình nói ra: "Nhưng ta lại đạt được Ngũ Hành giáp, lấy được thiên uy pháp quyển của thần tiêu lôi phủ, việc này dính tới Thủ Chính Đạo Môn, Chính Tiên Đạo, sứ giả Tổng binh Lôi bộ, khiến trong lòng ta có nghi hoặc đã lâu."
Dừng một chút, hắn chậm rãi nói: "Nhưng bây giờ ta đã thấy rõ, tòa thần miếu này thờ phụng không phải Lôi Thần Thiên tôn, như vậy, tất cả đều đã giải thích rõ ràng."
Tiểu tinh linh nghe ngữ khí hắn khác thường, nói: "Ngươi đã đoán được thân phận của Thần Thi này?"
Thần sắc của Tô Đình rất cổ quái, hỏi lại: "Đoán á?"
Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không đúng?"
Tô Đình không lập tức đáp lại, chỉ nói: "Ngươi đợi lát nữa sẽ thấy rõ ràng."
Hắn trực tiếp đi tới chỗ tượng thần, thầm miếu hôm nay so với thường ngày có vẻ quạnh quẽ.
Từ khi Thanh Bình tiếp nhận chức vị người coi miếu đến nay, hắn còn chưa quen với mọi việc, về sau lại có đại địch đến đây, thế nên thời gian gần đây thường đóng chặt cửa miếu.
Tượng thần vẫn rất cao lớn, tràn ngập vẻ cổ lão tang thương, nhìn như một lão giả sáu mươi, lại có vẻ vô cùng uy nghiêm.
"Biểu tượng mà thôi."
Tô Đình đưa tay phất một cái, thiên nhãn trên trán bỗng nhiên mở ra.
Thiên nhãn tỏa ra hào quang rực rỡ, rơi vào phía trên tượng thần.
Tầng bùn đất bên ngoài tượng thần trải qua vài trăm năm hương hỏa xâm nhiễm, quả thực khó mà xem thấu.
Nhưng thiên nhãn của Tô Đình tỏa ra quang hoa, hương hỏa lại giống như có hình dạng, như sương như khói, tản ra bốn phía.
Thần nhãn của tiểu tinh linh vốn không thấy rõ lắm, nhưng thiên nhãn của Tô Đình tỏa ra quang hoa khiến hương hỏa tản ra, nàng đã nhìn ra Thần Thi bên trong tượng đất có dung mạo ra sao.
"Đây..."
Tiểu tinh linh ngạc nhiên thật lâu.
Đến tận lúc này, nàng mới biết vì sao Tô Đình không cần suy đoán, đã có thể biết được thân phận của Thần Thi bên trong.
Bởi vì cỗ Thần Thi này dù là thân người nhưng lại không phải người.
Đây là thi thể rất giống viên hầu.
Sứ giả Lôi bộ Tổng binh!
Sơn Tiêu! Cổ Thương!