← Quay lại trang sách

Chương 420 Quy luật người coi miếu các đời

Trở lại Lạc Việt Quận, đi vào Lôi Thần miếu.

Tô Đình vốn cho rằng lúc này xem như áo gấm về quê, tới thăm mẹ goá con côi lão nhân ở quê quán, đưa rượu đưa thuốc đưa yêu mến, thuận tiện dìu dắt Thanh Bình một chút, nói cho hắn một chút chuyện phấn khích ở thế giới bên ngoài.

Ai ngờ lúc này trở về, lại phát hiện Lôi Thần miếu thần bí khó lường, giống như được bao phủ bởi một tầng mây đen.

Mà bí mật bị tầng mây đen che giấu này, nếu không phải vì hắn tu thành thiên nhãn thì khó mà phát hiện ra.

"Quả nhiên là thần bí khó lường a."

Tô Đình không ngừng cảm thán, thời gian trước hắn đã rời khỏi Lạc Việt Quận, dù thân có truyền thừa cao thâm, nhưng vừa mới tu hành nên đạo hạnh còn thấp, khó tránh khỏi cảm thấy Lôi Thần miếu thần bí, cũng coi Tùng lão là tiền bối tu hành.

Cho tới bây giờ hắn đã gần đạt tới cấp Chân Nhân, vốn cho rằng một tòa thần miếu cho dù có chút bí mật, hẳn là cũng sẽ không khiến hắn chấn động.

Mà đạo hạnh của Tùng lão hơi thấp, bây giờ đạo hạnh của hắn đã cao thâm, còn luôn sợ Tùng lão hao hết thọ nguyên.

Mang theo ấn tượng như vậy, sau khi trở về lại phát hiện, Lôi Thần miếu cao thâm khó dò, Tùng lão cũng thâm bất khả trắc, là chân nhân bất lộ tướng chân chính.

Đều nói người không biết sẽ không sợ, người biết càng nhiều thì càng kính sợ mọi việc trên thế gian.

Bây giờ Tô Đình cũng có suy nghĩ như vậy.

Sau khi cảm thán qua đi, hắn nhìn về phía Thanh Bình, nói: "Ngươi thay ta thúc giục một chút, trước đó ta từng hỏi thăm Ty Thiên Giám mấy chuyện, cho ta một câu trả lời chắc chắn."

Thanh Bình gật đầu đáp: "Được."

Tô Đình ngừng lại một chút rồi lại tức giận nói: "Nói cho bọn hắn, đừng kỳ thị cộng tác viên, về sau hỏi thăm một việc mà không đáp, bản thần quân sẽ không làm việc cho bọn hắn nữa!"

Thanh Bình không biết chi tiết mọi chuyện trong đó nên vô cùng mờ mịt.

Tiểu tinh linh lại tràn đầy đồng cảm, liên tục gật đầu.

❖ ❖ ❖

Buổi chiều.

"Từ tin tức Thanh Bình giao cho ngươi, ngươi nhìn ra cái gì rồi?" Tiểu tinh linh hỏi.

"Ngươi xem một chút."

Tô Đình vung tay lên ngưng tụ pháp lực như mộc, cô đọng thành giấy, phía trên rõ ràng là nội dung hắn đọc lúc trước.

Tiểu tinh linh cảm thấy kinh dị, nhìn hắn một cái, chỉ dựa vào cách vận dụng pháp lực này, đủ thấy Tô Đình sau khi trảm diệt Nguyên Thần của Khuê Mộc Lang, đạo hạnh đã đạt được rất nhiều bổ ích.

Dù cảm thấy kinh dị nhưng nàng cũng coi như có hiểu biết đối với thiên phú của Tô Đình, nên cũng không nhiều lời, chỉ nhận lấy trang giấy trong tay Tô Đình, từ từ nhìn sang.

"Các đời trước, người coi miếu đời trước sẽ hưởng thọ, đời người coi miếu tiếp theo thì phần lớn lại chết sớm, đời người coi miếu tiếp theo đó lại hưởng thọ?"

Tiểu tinh linh nói: "Một người thọ, một người chết sớm, lại một người thọ rồi lại một người chết sớm, người coi miếu các đời của miếu thờ này sao mà cổ quái như vậy?"

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói: "Phía trên này ghi lại là người coi miếu các đời, thời gian đảm nhiệm vị trí này, chưa hẳn đã là ghi tuổi thọ. Ví dụ như Tùng lão, bây giờ vẫn còn sống thọ, nhưng đã truyền vị trí người coi miếu cho Thanh Bình, như vậy hiện tại, Thanh Bình chính là người coi miếu mới, mà thời gian Tùng lão đảm nhiệm vị trí này cũng dừng ở năm nay."

Tiểu tinh linh nghe vậy, lập tức nhìn lại thì thấy đúng là như thế, suy tư nói: "Là ta chủ quan, còn tưởng rằng đây là số tuổi thọ của người coi miếu bao năm qua, nhưng dù không phải chỉ tuổi thọ, nhưng quy luật này cũng có vẻ kỳ quái."

Tô Đình gật đầu nói: "Tám trăm năm trước đều là như thế, luôn có người coi miếu tại vị năm mươi năm trở lên trong một nhiệm kỳ, thậm chí bảy mươi năm, mà người coi miếu tân nhiệm phía sau thường thường không cao hơn hai mươi năm, nhưng người coi miếu nhiệm kỳ tiếp theo lại đảm nhiệm vị trí người coi miếu năm mươi năm trở lên."

Hắn chậm rãi nói: "Quy luật này rất chỉnh tề, tám trăm năm thay đổi."

Nếu là người bình thường, có lẽ nhìn những tin tức này, chưa hẳn đã có thể nhìn ra điều gì.

Nhưng hắn cùng tiểu tinh linh cố tình tìm ra quy luật ở trong đó, hơn nữa thần hồn tính toán, chớp mắt đã có rất nhiều suy nghĩ, nên rất dễ khám phá ra quy luật trong đó.

"Ngươi cảm thấy điểm cổ quái này là nguyên nhân gì?" Tiểu tinh linh hỏi.

"Không biết." Tô Đình lắc đầu nói: "Chỉ dựa vào chút manh mối này thì chưa hẳn nhìn ra được, nhưng nếu ngày sau còn có manh mối gì khác, xâu chuỗi với nhau, có lẽ thật sự có thể tra ra cái gì. Nhưng có lẽ Tùng lão cùng Chính Bản đạo nhân kia đều biết đến."

"Nhưng rốt cuộc bọn hắn đã đi đâu rồi?" Tiểu tinh linh hỏi: "Thiên nhãn của ngươi, không thể điều tra ra?"

"Tu vi của ta chưa đạt tới Dương thần, sao có thể tra rõ toàn bộ thiên địa?" Tô Đình liếc mắt, nói: "Lúc nào ta đắc đạo thành tiên thì có lẽ muốn nhìn khắp nhân gian này cũng không phải việc khó gì, hiện tại còn kém mấy phần..."

"Đáng tiếc." Tiểu tinh linh hơi tiếc nuối.

"Đúng là đáng tiếc." Tô Đình cũng có chút tiếc nuối, nói: "Nếu như có thể biết bọn hắn đi nơi nào, có lẽ nghi hoặc sẽ được giải hơn một nửa."

"Ý của ngươi là nơi Tùng lão đi có khả năng chính là nơi người coi miếu các đời tại vị lâu đi tới?" Tiểu tinh linh hỏi như vậy.

"Không sai." Tô Đình gật đầu nói: "Mà dựa theo quy luật trong này thì nhiều nhất là qua hai mươi năm nữa, Thanh Bình sẽ rời khỏi vị trí người coi miếu, người coi miếu đời tiếp theo sẽ tại vị năm mươi năm trở lên. Lúc đó, nếu như có thể biết Thanh Bình đi chỗ nào, đại khái cũng có thể biết, các đời người coi miếu tại vị hơi ngắn lại đi nơi nào."..

"Ngươi muốn ở chỗ này đợi hai mươi năm?"

"Làm sao có thể? Ta tu hành mới được mấy năm, đợi thêm hai mươi năm nữa, không chừng Tô mỗ đã đắc đạo thành tiên, âm mưu quỷ kế hay thần bí mê vụ gì, đều không thoát khỏi thiên nhãn có thể nhìn rõ thiên cơ của ta, còn cần để ý tới những chuyện này?"

"Ồ..." Tiểu tinh linh đáp một tiếng.

"Ồ là có ý gì? Ngươi có vẻ rất xem thường lời ta nói, nên mới đáp lại qua loa như thế?" Tô Đình tức giận nói.

"Không hề, ta tin tưởng ngươi." Tiểu tinh linh liếc mắt, thuận miệng đáp.

"Vậy còn tạm được."

❖ ❖ ❖

Vào đêm.

Trăng sáng sao thưa.

Gió đêm quét qua, yên tĩnh im ắng.

Thanh Bình lộ ra vẻ ngưng trọng.

Tô Đình khẽ nhíu mày, nói: "Ngươi không cần lo lắng, đêm nay hắn sẽ không tới."

Thanh Bình ngẩng đầu lên, nhìn Tô Đình, nói: "Đối phương có vẻ rơi vào tình thế bắt buộc, tuy rằng đêm qua ngươi hù dọa hắn, nhưng ta sợ tối nay hắn vẫn lại đến."

"Đêm qua ta thể hiện ra bản lĩnh, dễ dàng hủy đi bí thuật của hắn."

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Tối nay hắn tất nhiên sẽ kiêng kị, cùng lắm chỉ dò xét tìm tòi, chắc là hôm qua bị ta dọa."

Thanh Bình nghe vậy thì thoáng thở phào, nói: "Như thế thì tốt."

Tô Đình liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cho rằng tối nay không đến, chính là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã rồi?"

Thanh Bình run lên, nói: "Ngươi có ý gì?"

Tô Đình im lặng một lúc rồi nói: "Ta lại không thể ở lại thần miếu làm hộ vệ cho ngươi mãi được, chờ ta rời đi, không phải hắn còn muốn ngóc đầu trở lại? Huống chi, bây giờ hắn lâm nguy, ta đoán hắn đã coi Lôi Thần miếu là thời cơ để thoát khốn, dù ta ở đây lâu dài, hắn nhiều nhất chỉ kiêng kị một chút, chứ không có khả năng bỏ qua như vậy."

Thanh Bình nghe vậy, sắc mặt hơi đen đi.

Từ khi biết được đối phương là một vị cao nhân gần đạt tới cảnh giới Dương thần, trong lòng của hắn luôn có chút lo sợ bất an.

Tuy rằng thỉnh thoảng nhớ tới trước đây bản thân ứng phó được với người này mấy ngày, nên cũng có vài phần tự tán thưởng mình, nhưng lá cờ bằng đồng đã vỡ vụn, nếu đối phương thật sự muốn ngóc đầu trở lại, thì sao hắn có thể sống yên ổn?

"Được rồi, xem ngươi sợ thành dáng vẻ gì rồi này."

Tô Đình khua tay nói: "Chờ Ty Thiên Giám trả lời, ta có tự tin có thể tru diệt đối phương, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã... Dù Phục Trọng Sơn cao thâm mạt trắc, ta bày ra trận pháp xung quanh thần miếu, cho ngươi hộ thân, cũng đủ để ứng phó với thuật Cắt Giấy Làm Ngựa của hắn."

Thanh Bình nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm, thi lễ nói: "Đa tạ."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Bản thần quân nghĩa bạc vân thiên, còn phải nói lời này à?"

Vừa dứt lời, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào Thanh Bình, nửa ngày không dời.

Thanh Bình hơi sững sờ, chợt tỉnh ngộ, thi lễ nói: "Đa tạ Thần Quân."

Tô Đình nghe được xưng hô thế này mới vừa lòng thỏa ý, nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Không cần khách khí, không cần khách khí, việc rất nhỏ nha."